Chương 2191 Sở Cuồng Nhân xuất quan, khiêu chiến? Không đi, Kiếm Thập Phương chờ đợi
Bên trong Vạn Binh thành.
Trong một gian phòng phủ đầy các loại cấm chế.
Hôm nay, một bóng người từ từ đi ra, người này mặc một bộ bạch y, cử chỉ giơ tay nhấc chân, siêu phàm thoát tục, chính là Sở Cuồng Nhân mới vừa xuất quan.
Hôm nay, khí tức của hắn so với trước đó, càng thêm thâm thúy khó dò.
"Loại cảm ứng không hiểu này..." Sở Cuồng Nhân nhìn qua bầu trời nơi xa, hai mắt khẽ híp một cái.
Hắn có thể cảm ứng được, nơi xa có luồng sức mạnh đang triệu hoán hắn, mà nguyên nhân hắn có thể cảm ứng được luồng sức mạnh này chính là trong cơ thể hắn... Có sức mạnh Chúc Long.
Sở Cuồng Nhân, cũng có sức mạnh Long tộc.
"Thú vị, là chuyện liên quan tới Long tộc sao?" Sở Cuồng Nhân âm thầm nghĩ tới.
"Hồi chủ nhân, nguồn gốc của loại cảm ứng này, có thể là long trủng trong truyền thuyết." Giọng nói của Tiểu Ái từ từ vang lên.
Là Toàn Tri Chi Linh, nàng hấp thu tri thức từ hàng ngàn Vũ Trụ đại đạo, và kiến thức rộng của nàng, từ xưa đến nay, khó có ai có thể so sánh.
Đối với chuyện của long trủng, ở trong kho kiến thức của nàng cũng có ghi chép.
Rất nhanh.
Tiểu Ái liền truyền thông tin có liên quan tới long trủng cho Sở Cuồng Nhân.
"Thì ra là thế, thật sự là một nơi thú vị." Sở Cuồng Nhân sờ lên cằm âm thầm nghĩ tới.
Vút, vút...
Lúc này, có mấy đạo thân ảnh đi tới.
Là bọn người Lam Vũ, Sở Hồng cảm ứng được Sở Cuồng Nhân xuất quan.
Sở Cuồng Nhân quét mắt nhìn mấy người một chút, phát hiện tu vi của mọi người đều có sự tăng lên rõ rệt, xem ra chút tư nguyên đạo sơn kia, phát huy tác dụng không nhỏ.
"Tình huống gần đây của Bàn Cổ tông như thế nào rồi." Sở Cuồng Nhân thản nhiên hỏi.
"Tất cả đều đang phát triển đâu vào đấy, nhưng trước đó không lâu, Hồng Hoa và Tổ Long Hoang, cùng một nhóm Long tộc đều tiến về chỗ long trủng." Lam Vũ nói ra.
Nghe đến đây, Sở Cuồng Nhân cũng không ngoài ý muốn.
Mình có thể cảm ứng được sự triệu hoán của long trủng, người mang sức mạnh song long như n Hồng Hoa, và Long tộc thực sự không có lý do gì lại không cảm ứng được.
"Ừm, vừa lúc, ta cũng dự định đi đến chỗ long trủng một chuyến." Sở Cuồng Nhân nói ra.
Hắn vẫn chưa lập tức tiến về, mà đi xử lý một chút công vụ của Bàn Cổ tông trước, nhìn xem tông môn này về sau cần phát triển cái gì nữa.
Bỗng nhiên.
Nơi xa có một đạo kiếm quang bay lượn đến.
Tốc độ quá nhanh, vô cùng lạnh thấu xương.
Trong đó, còn lộ ra một luồng kiếm ý vô cùng kinh người.
"Ừm?"
Sở Cuồng Nhân cau mày lại, kiếm quang này, lao thẳng về phía Phong Hỏa sơn ở Vạn Binh thành mà chém, không hề che giấu, là khiêu khích cực đoan!
"Người nào, lại lớn mật như thế!"
Cao thủ bên trong Bàn Cổ tông vọt ra.
Bọn họ liên thủ muốn ngăn kiếm quang lại, nhưng lại phát hiện sức mạnh vô biên của kiếm quang này, cho dù là bọn họ đã mạnh hơn rất nhiều cũng không có cách nào ngăn lại.
"Điêu trùng tiểu kỹ."
Sở Cuồng Nhân lắc đầu.
Tiện tay điểm ra một đạo kiếm chỉ, một luồng kiếm ý mênh mông càng thêm lạnh thấu xương gào thét xông ra, trong chớp mắt đã đánh nát đạo kiếm quang kia.
Ngay sau đó, một giọng nói truyền ra: "Mười ngày sau, Vô Nhai sơn nhất chiến, Kiếm Thập Phương xin đợi tông chủ của Bàn Cổ tông đại giá!!"
Mọi người vô cùng ngoài ý muốn.
"Kiếm Thập Phương, đây không phải là Nhân tộc đứng thứ sáu trên Thần Tử bảng hay sao?!"
"Đối phương lại muốn khiêu chiến tông chủ!"
"Lá gan rất lớn."
Mà Sở Cuồng Nhân cảm nhận được đạo kiếm ý đã tiêu tán kia: "Kiếm ý kia, là Thánh Linh Kiếm Pháp, xem ra cũng đến từ Kiếm Thần cung giống với Tuyệt Kiếm."
Kiếm Thần cung, một trong những thế lực cấp quân vương của Nhân tộc.
Tuyệt Kiếm chính là một cao thủ trong đó.
Xét theo khí chất mà phán đoán, tu vi của Kiếm Thập Phương này có khả năng còn cao hơn cả Tuyệt Kiếm, đối với phần lớn người mà nói, là gia hỏa cực kì khó giải quyết.
Nhưng mà ở trong mắt của Sở Cuồng Nhân, cũng chỉ như vậy thôi.
"Vô Nhai sơn... Đó là nơi nào?" Sở Cuồng Nhân nhếch miệng.
Hắn đang định đi đến chỗ long trủng, nào có rảnh đi quản Kiếm Thập Phương kia.
Khiêu chiến?
Người muốn khiêu chiến với hắn có nhiều lắm.
Chẳng lẽ hắn đều phải đi để ý tới tất cả?
Không đi.
Sở Cuồng Nhân không để ý đến đối phương, ngay sau khi xử lý đơn giản xong công vụ của Bàn Cổ tông, hắn liền tạm thời phó thác chuyện nơi đây cho bọn người Lam Vũ.
Sau đó, hắn liền một thân một mình tiến về long trủng.
Ngoại trừ việc đi một mình tương đối thuận tiện ra, thì vì long trủng kia là nơi chôn xương của Long tộc, nếu không phải là Long tộc hoặc là có mang sức mạnh Long tộc thì không có cách nào tiến vào được.
...
Bên trên một ngọn núi có tên là Vô Nhai sơn.
Một vị kiếm khách mặc một bộ trường bào màu tím đang đứng ôm kiếm, trên người có từng tia từng tia kiếm khí phun ra nuốt vào, nhìn qua hết sức kinh người.
Mà người này chính là Kiếm Thập Phương, người đã khởi xướng khiêu chiến với Sở Cuồng Nhân!
Là người ở vị trí thứ sáu trên Nhân tộc Thần Tử bảng.
Cũng là chân truyền của thánh địa Kiếm Thần cung Nhân tộc.
"Các ngươi nói, trận chiến này của Sở Cuồng Nhân và Kiếm Thập Phương, ai sẽ thắng?"
"Không biết nữa, tuy nói Sở Cuồng Nhân là đệ nhất Thần Tử bảng, nhưng thứ hạng cao phía trên Thần Tử bảng lại không có nghĩa là thực lực cao, khó mà nói lắm."
"Đúng thế..."
"Nhưng ta cảm thấy rằng, phần thắng của Sở Cuồng Nhân vẫn lớn một chút, dù sao hắn cũng từng giết Tuyệt Kiếm, hơn nữa còn là đệ nhất Đại Đạo bảng."
Đại Đạo bảng không thể so sánh với Thần Tử bảng, mà có thể trở thành đệ nhất Đại Đạo bảng, chuyện này đã có thể nói rất rõ thực lực của Sở Cuồng Nhân.
Nhưng mà cũng có người cảm thấy tỷ số thắng của Kiếm Thập Phương phải lớn chút, tuy rằng đối phương không có lên Đại Đạo bảng, nhưng đó là bởi vì tu vi của đối phương đã là Đại Đạo Chí Tôn.
Xung quanh Vô Nhai sơn, không ít người đều đang đứng xem.
Bọn họ đều là sau khi biết được Kiếm Thập Phương khiêu chiến với Sở Cuồng Nhân, cố ý chạy tới quan sát, đều muốn chứng kiến trận quyết đấu đỉnh phong này.
Đỉnh núi Vô Nhai sơn.
Kiếm Thập Phương đang tích góp kiếm ý.
Hắn biết, Sở Cuồng Nhân có thể giết Tuyệt Kiếm, thực lực tuyệt đối không hêg tầm thường, đối phó với cường giả như vậy, tuyệt đối không thể bất cẩn khinh thường.
Hắn muốn điều chỉnh tinh khí thần của mình đến trạng thái tốt nhất.
"Sở Cuồng Nhân, ta đã chuẩn bị tốt để đánh với ngươi một trận! Để ta xem kiếm của ngươi, rốt cuộc mạnh đến cỡ nào đi!!" Kiếm Thập Phương vô cùng chờ mong.
Thời gian trôi qua.
Năm ngày trôi qua.
Mười ngày trôi qua.
Đã đến thời gian quyết chiến, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Sở Cuồng Nhân.
Kiếm Thập Phương cau mày lại, hừ lạnh một tiếng: "Hừ, không nghĩ tới Sở Cuồng Nhân này lại là một người không đúng giờ như thế, làm cho người ta thất vọng."
Hắn cũng không hề rời đi, mà tiếp tục chờ đợi thêm.
Bởi vì hắn thấy, Sở Cuồng Nhân là một vị kiếm khách, một tên kiếm khách tuyệt đỉnh, mà những kiếm khách như vậy đều có tôn nghiêm, sẽ không e sợ chiến đấu!
Hắn, nhất định sẽ tới!
15 ngày trôi qua.
Một tháng trôi qua.
Sắc mặt Kiếm Thập Phương đã có chút khó coi.
Ba tháng trôi qua.
Kiếm ý trên người của Kiếm Thập Phương, đã bắt đầu không khống chế mà trút xuống, hư không bốn phía bị kiếm ý của hắn xé rách.
"Sở Cuồng Nhân, ngươi là một vị kiếm khách tuyệt đỉnh, ngươi không có khả năng làm như không thấy đối với lời khiêu chiến của ta, ngươi nhất định sẽ tới!" Trong lòng Kiếm Thập Phương còn đang kiên trì.
Nửa năm trôi qua.
Các tu sĩ ở bốn phía Vô Nhai sơn đã đợi đến mức không còn kiên nhẫn, đi hơn phân nửa, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, mặt mũi cũng tràn đầy thất vọng.
"Vốn cho rằng có thể đợi được một trận Thiên Kiếm Quyết kinh hãi, không nghĩ tới lại ở chỗ này bồi gia hỏa này thổi gió lạnh nửa năm, thật sự là không thú vị."
"Vậy mà Sở Cuồng Nhân lại e sợ chiến đấu?"
Có người không muốn tin tưởng, Sở Cuồng Nhân thân là đệ nhất Đại Đạo bảng, ngay cả quân vương cũng dám chống đối, làm sao lại sợ lời khiêu chiến của Kiếm Thập Phương vậy?
"Không phải e sợ chiến, ta cảm thấy Sở Cuồng Nhân này căn bản chính là không có để Kiếm Thập Phương ở trong lòng, cho nên mới không có tới." Có người nói.
Mà câu nói này, theo gió bay vào trong tai Kiếm Thập Phương.
Đùng!!
Kiếm ý tích tụ nửa năm rốt cục bị một câu nói kia phá vỡ, giống như mở cống vỡ đê, kiếm ý kinh khủng tiết ra, xé rách bốn phương tám hướng.
Sắc mặt Kiếm Thập Phương băng lãnh đến cùng cực, trong mắt lộ ra một vẻ tức giận.
"Sở Cuồng Nhân, ngươi lại dám sỉ nhục ta như thế!!"
"Ta và ngươi, không chết không thôi!"