← Quay lại trang sách

Chương 2229 Thần tử giao đấu, Minh Nguyệt Vô Hạ chờ mong

Bên trong núi Cửu Phương.

Rất nhiều thần tử thần nữ của Nhân tộc hội tụ ở một chỗ.

Ở trong đó, tồn tại đứng mười vị trí đầu của bảng thần tử thần nữ khiến cho người khác chú ý nhất.

Mà Minh Nguyệt Vô Hạ đứng đầu bảng Thần Nữ đang đứng lơ lửng trên không, quanh người có tiên huy nhàn nhạt lưu chuyển, sau lưng còn có một vòng trăng sáng trong sáng như ẩn như hiện.

Giống như tiên tử trong ánh trăng kia, như tiên không tì vết.

Nàng hấp dẫn phần lớn ánh mắt của mọi người.

Không chỉ vì nàng là người đứng đầu bảng Thần Nữ, mà còn bởi vì khí chất của bản thân nàng vô cùng xuất trần, là tồn tại có một không hai trong nhiều thần tử thần nữ.

"Hay cho Minh Nguyệt Vô Hạ, quả nhiên không hề bình thường."

"Đúng vậy."

"Thật sự không biết diện mạo ẩn dưới tấm lụa che mặt kia, dung nhan tinh xảo đến mức nào, nếu có thể thấy phương dung của người đó, cũng không tính là thiệt thòi."

“Ha, nghe nói có không ít người muốn thấy phương dung, nhưng đáng tiếc, không ai thành công, có ít người càng vì vậy mà bỏ mạng."

"Tự mình cân nhắc, nữ nhân này không đơn giản..."

Mọi người bàn luận ầm ĩ, mà mấy thần tử được đề tên ở mười vị trí đầu trên bảng Thần Tử nhìn Minh Nguyệt Vô Hạ, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ nóng rực.

Càng là nữ nhân xuất sắc, càng dễ dàng dấy lên ham muốn chinh phục của nam nhân.

Mà bây giờ, danh hiệu đứng đầu Thần Nữ bảng của Minh Nguyệt Vô Hạ, càng khiến cho nhóm thần tử tâm cao khí ngạo thường ngày phải động tâm.

"Minh Nguyệt Vô Hạ... Chậc, nếu so sánh, những nữ nhân ta chơi đùa trước đó, đều thành dong chi tục phấn, không đáng để nhắc tới."

Phong Nguyệt thần tử đứng thứ năm phía trên Thần Tử bảng, trái phải ôm ấp lấy hai thần nữ, nhìn Minh Nguyệt Vô Hạ, ánh mắt không khỏi nóng lên.

Hai thần nữ ở trong lòng hắn có chút bất mãn.

"Không phải chỉ là một Minh Nguyệt Vô Hạ thôi sao, đệ nhất Thần Nữ bảng, cũng không phải đệ nhất Tu Vi bảng, đánh với nhau, không biết người nào thắng đâu."

"Đúng vậy."

"Hai vị mỹ nhân an tâm chớ vội." Phong Nguyệt thần tử trấn an nữ tử trong lòng một chút, cười nhạt nói: "Minh Nguyệt Vô Hạ này chính là người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của Thiên Nhân thánh địa, là hạt giống quân vương danh xứng với thực."

Hạt giống quân vương, là chỉ tồn tại có khả năng trùng kích quân vương rất lớn.

Khả năng này, ít nhất phải đạt tới 10%.

Nghe thấy điều này, hai vị kia nữ tử nhất thời tịt ngòi.

Các nàng tuy cũng có tiềm lực trùng kích quân vương, nhưng nhiều nhất cũng chỉ một phần nghìn, so với loại hạt giống quân vương như Minh Nguyệt Vô Hạ này, kém rất xa.

Mặt khác, bên trong Nhân tộc chư thiên, có một số thánh địa.

Nhưng thánh địa đứng đầu, chỉ có ba nơi được công nhận.

Theo thứ tự là Thiên Nhân thánh địa, Thiên Phật tịnh thổ, Vạn Pháp Đạo Tông.

Ba đại thánh địa này, cho dù là ở trong thế lực cấp quân vương, cũng là tồn tại đứng đầu, có lịch sử lâu dài, không biết đã trải qua bao nhiêu kỷ nguyên.

Trong đó cất giấu mấy vị quân vương, không ai biết được.

Minh Nguyệt Vô Hạ là người đứng đầu ên ở thế hệ trẻ tuổi của Thiên Nhân thánh địa, thủ đoạn của nàng cao minh cỡ nào, cất giấu bao nhiêu át chủ bài, không có người nào biết.

"Minh Nguyệt Vô Hạ, quả thật là một nhân vật ghê gớm."

Trên trời cao.

Mấy đạo thân ảnh được bao phủ bên trong tiên huy, như ẩn như hiện.

Mấy người kia, là thần thủ hộ của Nhân tộc chư thiên.

Mỗi người ở trong vũ trụ của bọn họ, là người khai sáng Nhân tộc, địa vị trong Nhân tộc giống như địa vị của Oa Hoàng ở vũ trụ Bàn Cổ.

"Ta nghe nói, Thiên Nhân thánh địa ban cho nàng ta Nguyệt Thần Luân, một trong những nhân văn cửu bảo, không biết là thật hay là giả?" Một thần thủ hộ cười nhạt nói.

Mà thần thủ hộ đến từ Thiên Nhân thánh địa khẽ cười một tiếng: “Ha, nhân văn cửu bảo gì đó trân quý, há có thể tuỳ tiện ban thưởng."

Hắn không thừa nhận là cho hay không cho.

Ánh mắt của mấy thần thủ hộ lóe lên, trong lòng đã hiểu rõ.

"Cũng không biết kỷ nguyên này, có thể nhìn thấy nhân văn cửu bảo tề tụ hay không."

Có thần thủ hộ mong đợi nói.

"Nhiều kỷ nguyên trôi qua như vậy, nhân văn tổ địa mở ra nhiều lần, nhưng nhân văn cửu bảo chưa bao giờ tề tụ, sao có thể đơn giản như vậy được?"

Cũng có thần thủ hộ không ôm bất kỳ hi vọng gì.

Lúc này.

Một thanh niên đi ra, từ tốn nói: "Tất cả mọi người là anh tài của Nhân tộc, giờ phút này tề tụ ở một chỗ, nhưng không hề làm gì, để không lãng phí thời gian tốt này, không bằng mọi người luận đạo một phen như thế nào?"

"Đến đây luận đạo một trận thực sự sảng khoái đi." Một nam tử thể trạng to con vừa sải bước ra, trên người bộc phát ra một luồng khí tức đại đạo bá đạo: "Ta, Liễu Nhược Hỏa, người nào dám đánh với ta một trận!!"

Liễu Nhược Hỏa, đứng thứ chín trên Thần Tử bảng trước kia, hiện tại đứng thứ mười.

Trên người hắn tán ra khí tức vô cùng bá đạo, ẩn ẩn đã tiếp cận cảnh giới Đại Đạo Chí Tôn, mọi người thấy vậy không khỏi có chút ngưng trọng, ở trong đám bọn họ, tu vi có thể đạt tới cảnh giới Đại Đạo Chí Tôn, vẫn là vô cùng hiếm thấy.

“Ha, Liễu đạo hữu nói không sai, vậy liền đến so tài một chút đi."

Một thanh niên áo trắng bước ra.

So về phương diện khí thế, không kém hơn Liễu Nhược Hỏa là bao.

Chính là Lãnh Tiếu Thiên đứng thứ tám bảng Thần Tử.

"Ha ha, sảng khoái, tới đi."

Hai người đánh nhau, khí thế kinh người.

Nhưng rất nhanh, Lãnh Tiếu Thiên liền bị Liễu Nhược Hỏa chế trụ, tuy ở phía trên bảng xếp hạng, Lãnh Tiếu Thiên cao hơn so với Liễu Nhược Hỏa, nhưng phương diện thực lực lại không bằng đối phương.

"Ha ha, ta đi thử một chút."

Lúc này, một nam tử mặc một bộ trường bào màu vàng bay lên không trung mà đến.

Trên người hắn, có loại khí tức Bá giả.

Giống như một vị đế vương.

"Là thái tử vương triều Hoàng Cực, Ngạo Thanh Thiên!"

"Vương triều Hoàng Cực là thế lực gần với đỉnh phong của ba đại thánh địa, cũng không biết thực lực của thái tử này đã đạt đến loại tình trạng nào."

"Nhìn thì sẽ biết."

Ngạo Thanh Thiên và Liễu Nhược Hỏa chiến đấu một trận, khí thế vô cùng kinh người.

Trên bầu trời.

Minh Nguyệt Vô Hạ nhìn trận chiến đấu ở phía dưới, trong mắt không khỏi toát ra một tia thất vọng, thần tử của Nhân tộc, chẳng lẽ đều chỉ có loại tiêu chuẩn này thôi sao?

Nàng là đệ nhất Thần Nữ bảng, trỏng lòng cực kỳ cao ngạo.

Ánh mắt, cũng rất cao.

Qua nhiều năm như vậy, bên trong kỷ nguyên này không một người nào có thể lọt vào mắt nàng.

Mà lần này, núi Cửu Phương mở Nhân tộc thịnh hội.

Nàng tới tham gia cũng vì muốn nhìn xem trong số những người trong thiên hạ này, có mấy tồn tại có thể ngang hàng với mình hay không, nhưng bây giờ, lại có chút thất vọng.

Mấy vị nhân vật ở mười vị trí đầu Thần Tử bảng, kém xa bản thân.

Ở hiện trường có thể làm nàng thoáng để ý, duy nhất chỉ có hai người.

Một là Phong Nguyệt thần tử.

Người này tuy cử chỉ phóng đãng, nhưng tu vi cực cao, đã đạt cảnh giới Đại Đạo Chí Tôn, mà lại xuất thân từ Vạn Pháp Đạo Tông, một trong ba đại thánh địa ở Nhân tộc.

Hai là Cổ Thiện.

Người này xuất thân từ Thiên Phật tịnh thổ, phật quang lưu chuyển quanh người, vô cùng thần thánh.

"Hai người này, đều là hạt giống quân vương."

"Nhưng đáng tiếc, cũng chỉ khiến ta để bụng thôi một chút mà thôi."

Minh Nguyệt Vô Hạ âm thầm nghĩ tới.

Trong đầu nàng không khỏi toát ra một cái tên.

Sở Cuồng Nhân...

Nam nhân đệ nhất Thần Tử bảng này.

Hắn, có thể sánh nagng với mình không?

"Vô Hạ, dường như ngươi có tâm sự?" Lục Vô Ngân ở bên cạnh nhìn thoáng qua Minh Nguyệt Vô Hạ đang suy tư, quan tâm mà hỏi.

"Sở Cuồng Nhân, sẽ đến chứ?"

Lại nghe Minh Nguyệt Vô Hạ trực tiếp mở miệng dò hỏi.

Nghe thấy điều này, Lục Vô Ngân suýt chút nữa không duy trì được nụ cười trên mặt.

Tốt.

Ta ở chỗ này quan tâm ngươi, ngươi lại đang suy nghĩ về nam nhân khác.

Trong lòng Lục Vô Ngân không khỏi ghen ghét dữ dội.

"Hắn, hẳn là sẽ tới."

Lục Vô Ngân không xác định nói ra.

Hắn nghe nói lần thịnh hội này đích thật có mời Sở Cuồng Nhân.

"Há, vậy thì thật khiến cho người ta chờ mong."

Minh Nguyệt Vô Hạ nỉ non nói, ánh mắt lộ ra một tia chờ mong.

Lục Vô Ngân mặt ngoài thì cười.

Nhưng trong lòng lại đang âm thầm ghi hận đối với Sở Cuồng Nhân chưa từng gặp mặt kia.