Chương 2242 Kiếm 24 chém Kiếm Đạo Thần Ma, trừ ta ra, đều là kẻ tầm thường
Chí Tôn, cũng chẳng có gì hơn."
Sở Cuồng Nhân từ từ thu tay lại, nhìn cũng không nhìn Địa Sơ trưởng lão đã ngã xuống kia một chút, sau đó, hắn nhìn về phía mấy người Độc Cô Bất Phá, Cổ Thiện.
Đưa tay ra, sức mạnh không gian bên trong Vô Hạn Chi Vực tăng vọt!
Ầm!!
Ngoài ba người Độc Cô Bất Phá, Cổ Thiện, Ngạo Thanh Thiên ra.
Thần tử thần nữ còn lại lập tức bị áp nằm rạp trên mặt đất, không thể động đậy, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Sở Cuồng Nhân, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
"Như thế cũng quá kinh khủng đi!!"
"Chúng ta ở trước mặt hắn, vậy mà ngay cả đứng cũng không vững?!"
"Loại chênh lệch này, làm sao có thể?"
Thời khắc này, Sở Cuồng Nhân khiến cho bọn họ có loại cảm giác đứng trước quân vương.
Quá dọa người.
"Sở Cuồng Nhân!! Thử chiêu này một chút đi!"
Độc Cô Bất Phá gầm nhẹ một tiếng.
Kiếm ý trong cơ thể bạo phát đến cực hạn, hóa thân thành một vị Kiếm Đạo Thần Ma.
Thần Ma chi tướng ẩn chứa kiếm ý ngập trời, đúng là giúp hắn tạm thời ngăn chặn sự áp chế của sức mạnh không gian, thân là người mạnh nhất ở trong sân, một chiêu này của Độc Cô Bất Phá, gần như chứa đựng hi vọng của tất cả mọi người.
Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua, lại làm ra một hành động ngoài ý muốn.
Chỉ thấy tâm niệm của hắn chuyển động.
Vô Hạn Chi Vực tiêu tán.
Luồng áp lực từ sức mạnh không gian đè trên người của mọi người cũng biến mất theo.
Tất cả mọi người nhịn không được mà thở dài một hơi.
Tiếp theo chính là nghi hoặc.
Đối phương đang làm cái gì vậy?
"Dùng toàn lực thi triển ra kiếm của ngươi đi."
Sở Cuồng Nhân nhìn Độc Cô Bất Phá từ tốn nói.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Đối phương là đang cho Độc Cô Bất Phá một cơ hội dùng toàn lực xuất kiếm!
"Gia hỏa này, là quá xem thường Độc Cô Bất Phá rồi sao?!"
"Chậc chậc, quá kiêu ngạo."
"Hắn dự định dùng thủ đoạn kiếm tu để đánh bại Độc Cô Bất Phá sao?"
Mọi người thầm tự suy đoán nói.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng bọn họ ẩn ẩn có chút kính nể.
Nhưng Độc Cô Bất Phá thì không giống vậy, hắn sầm mặt lại, trong mắt bắn ra sát ý lãnh khốc: "Sở Cuồng Nhân, ngươi đang vũ nhục ta sao?!"
"Không phải ta làm nhục ngươi, chỉ là ta quá mạnh mà thôi."
Sở Cuồng Nhân hời hợt nói.
Hắn không có ý tứ làm nhục người khác.
Thử hỏi, một con Cự Long sẽ chủ động đi làm nhục một con giun sao?
Sẽ không.
"Tốt, tốt..."
Độc Cô Bất Phá tức đến khó thở, sau đó lại nở một nụ cười vặn vẹo, sức mạnh trên người tăng lên tới cực hạn, khí tức của pháp tướng Kiếm Đạo Thần Ma sau lưng cũng được tăng lên.
Rất nhanh.
Một kiếm kinh thiên động địa, ấp ủ chém ra!
"Sở Cuồng Nhân, tiếp một kiếm này của ta đi!"
"Kiếm Đạo Thần Ma, Nhất Kiếm Thiên Địa Thanh!!"
Pháp tướng Thần Ma giơ cao cự kiếm thông thiên, hoành không chém xuống, trong kiếm có giấu tinh hà, còn có sức mạnh đại đạo chi Kiếm vô cùng dày đặc.
Sức mạnh vô cùng cường đại, trực tiếp xé ra một lỗ thủng to lớn ở trên bầu trời, giống như muốn chém trời và đất, thành hai nửa!
Sở Cuồng Nhân thấy thế, tay cầm Thiên Ly Kiếm.
Ánh mắt ngưng trọng, một luồng kiếm ý dồi dào phóng lên tận trời, trong chốc lát, phàm là chỗ kiếm ý bao phủ, vạn vật vạn linh đều run rẩy chấn động.
Một luồng khí tức hủy diệt còn kinh khủng hơn so với kiếm 23 tràn ngập ra.
Chính là...
"Kiếm 24!!"
Đùng!
Kiếm 24 chém ra, thiên địa bị kiếm quang vô cùng vô tận bao phủ.
Kiếm 24 va chạm với Kiếm Đạo Thần Ma, kiếm ý đầy trời như gió bão khuếch tán ra, hơn phân nửa Cửu Phương Linh Giới, dường như hóa thành kiếm giới.
"Mau lui lại!"
"Ông trời của ta, đây là kiếm chiêu gì vậy?!"
Bọn người Cổ Thiện, Ngạo Thanh Thiên điên cuồng lùi lại, sợ bị tác động đến.
Bọn họ nhìn hai kiếm chiêu va chạm, mặt mũi tràn đầy kinh hãi.
Mà trong kiếm quang vô tận.
Chỉ thấy thân hình Kiếm Đạo Thần Ma kia tan rã thành từng khúc, tán loạn!!
Một đạo bóng người bị kiếm quang bao trùm, máu me đầm đìa bay ngược ra sau, đụng mười mấy ngọn núi thành bột mịn, dấy lên cuồn cuộn bụi mù.
Bên trong phế tích, toàn thân Độc Cô Bất Phá run rẩy, thân thể bị chém ra trăm đạo kiếm ngân, gần như không có một chỗ nào còn ổn.
Máu tươi chảy ra, chớp mắt liền tạo thành mấy vũng máu.
Độc Cô Bất Phá thở hổn hển, nhịp tim đập như sấm, kiếm ngân trên người mang đến cho hắn đau đớn kịch liệt, cũng không thể làm cho hắn toát ra vẻ thống khổ.
Bởi vì hiện tại hắn đã lâm vào một cú sốc.
"Kiếm 24?!"
"Loại chuyện này, làm sao có khả năng, Thánh Linh Kiếm Pháp có tổng cộng 23 chiêu, tại sao có thể có kiếm 24 chứ?! Điều đó không có khả năng!"
"Không, không có khả năng..."
Dường như Độc Cô Bất Phá nghĩ tới điều gì, đồng tử co rụt lại.
Hắn nhớ tới cung chủ Kiếm Thần cung từng nói với hắn một ít lời.
Trong Thánh Linh Kiếm Pháp, kiếm 23 cũng không phải là điểm cuối, Thánh Linh Kiếm Pháp chính là pháp môn tu hành chí cao vô thượng của Kiếm Thần cung, càng quan trọng chính là, môn kiếm pháp này tùy từng người mà sẽ có khác biệt, người tu hành khác biệt, uy lực kiếm pháp và cách biến hóa cũng khác biệt.
Trên lý luận, môn kiếm pháp này có thể không ngừng tăng lên.
Mà phía trên kiếm 23, cũng sẽ có kiếm 24,25...
Quan trọng ở chỗ kiếm tu sẽ lĩnh hội như thế nào.
"Cung chủ Kiếm Thần cung từng nói, nếu như ta có thể tìm hiểu ra kiếm 24, vậy thì tương lai sẽ nghiễm nhiên trở thành kiếm đạo quân vương! Nhưng ta còn chưa tìm hiểu ra kiếm 24, thì Sở Cuồng Nhân dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà có thể làm được?!!"
"Ta tu hành Thánh Linh Kiếm Pháp lâu như vậy, sao lại không bằng hắn!"
"Tư chất kiếm đạo của ta, là mạnh nhất ở bên trong vũ trụ chi Kiếm, làm sao có thể lại không bằng một tên Sở Cuồng Nhân, điều đó không có khả năng!!"
Trong lòng Độc Cô Bất Phá tràn ngập sự không cam lòng.
Mà Sở Cuồng Nhân nhìn sắc mặt của Độc Cô Bất Phá biến hóa không chừng, thần sắc lạnh nhạt, ở trên cao nhìn xuống nói ra: "Ta nói rồi, chuyện ta muốn đánh bại ngươi, có thể làm bất cứ lúc nào! Nhìn xem, hiện tại không phải cũng chỉ với một kiếm sao."
Hắn, khiến cho Độc Cô Bất Phá càng thêm không cam lòng.
Mình bại.
Thua ở trên kiếm đạo mà mình tự hào nhất!
Sở Cuồng Nhân lườm đối phương một chút, sau đó nhìn về phía những người còn lại, lạnh nhạt nói ra: "Bộ lạc Cửu Phương, ta bảo vệ, ai còn muốn động đến bọn họ, chính là đối địch với ta, trong các ngươi, ai dám ra mặt đánh một trận?! Ngươi? Hay là ngươi?"
Ánh mắt của hắn đảo qua mọi người, người bị ánh mắt của hắn đụng phải, đều nhịn không được mà lùi lại mấy bước, thậm chí ngay cả dũng khí nhìn thẳng hắn cũng không có.
Hạt giống quân vương như Cổ Thiện, Ngạo Thanh Thiên cũng không ngoại lệ.
Ánh mắt va chạm, mọi người cúi đầu.
Trường kiếm chỉ tới, quần hùng bó tay.
"Đây chính là thần tử thần nữ của Nhân tộc chư thiên bên trong kỷ nguyên này sao?" Sở Cuồng Nhân nhịn không được mà xùy cười một tiếng: "Trừ ta ra, đều là kẻ tầm thường!"
Sở Cuồng Nhân, khiến cho mặt mũi của mọi người ở đây tràn đầy xấu hổ giận dữ.
Nhưng lại bất lực không thể phản bác được gì.
Thực lực Sở Cuồng Nhân bày ra, quả thật không phải cùng một cấp độ với bọn họ, ngay cả Chí Tôn cũng không phải là đối thủ của hắn.
Chỉ với một người một kiếm, lại đánh cho bọn họ không ngóc đầu lên được.
Quả thực là quái vật.
"Lại nói, ngươi muốn nhìn tới khi nào, không xuất thủ sao?"
Đột nhiên, Sở Cuồng Nhân lạnh nhạt nói ra.
Ánh mắt như điện, nhìn về phía một chỗ trong hư không.
Mọi người nghe vậy, đều kinh ngạc.
Ở bốn phía này vẫn còn có người khác sao?
Chỉ thấy trong hư không có một nữ tử mặc một bộ y phục dài màu trắng, mang mạng che mặt từ từ đi ra, nàng vừa xuất hiện, thiên địa này đều trở nên rực rỡ.
"Là nàng, Minh Nguyệt Vô Hạ!"
Người tới chính là người đứng đầu Thần Nữ bảng, Minh Nguyệt Vô Hạ!
Ánh mắt của bọn người Độc Cô Bất Phá, Ngạo Thanh Thiên không khỏi ngưng trọng, vậy mà người này có thể ẩn nấp tốt đến như vậy, ở chỗ này, ngoại trừ Sở Cuồng Nhân ra, không có người nào phát hiện.
Loại thủ đoạn này, làm cho người ta kiêng kị.
"Ha, phong thái của Sở đạo hữu, làm cho người ta mê muội, ta cũng nhìn đến thất thần." Minh Nguyệt Vô Hạ khẽ cười một tiếng nói ra.
Gió nhẹ thổi qua mép váy của nàng, tiếng cười của nàng vang vọng.
Khiến cho mọi người đều bị cuốn hút.