Chương 2248 Huyền Thiên cửu tinh lại lần nữa kề vai chiến đấu, tu sĩ của Bàn Cổ tông đại triển thần uy
Binh Tai ngẩng đầu dậm chân đi ra, tay cầm tàn binh, tóc trắng bay múa, giống như một bị Ma Thần, trên người tản ra khí tức đại đạo phong hỏa doạ người.
Tàn binh trong tay hắn, tản ra Hồng Mông linh khí.
Đây là một món Chí Bảo Hồng Mông.
Đây là tàn binh mà Sở Cuồng Nhân đã cải tạo thăng cấp cho hắn.
Hắn mang về rất nhiều thần thiết từ bên trong bộ lạc Cửu Phương, muốn thăng cấp binh khí cho Binh Tai, với năng lực của hắn, tất nhiên không phải một việc khó.
"Vừa vặn, hôm nay liền dùng ngươi đi thử tàn binh sau khi thăng cấp này một chút!"
Binh Tai tay cầm tàn binh, ánh mắt băng lãnh.
Vừa sải bước ra, vượt qua tám tầng kết giới kim sắc còn lại, xông ra Bàn Cổ tông, đi đến trước mặt Thiên Thần Vô Tâm, tàn binh trong tay quét ra.
"Binh Tai Quyết, Liệt Hỏa Liệu Nguyên!"
Đùng!
Tàn binh lướt qua, liệt hỏa hừng hực bùng cháy.
Hư không cũng vì đó mà vặn vẹo, Thiên Thần Vô Tâm thấy thế, sắc mặt biến hóa, giơ cao trường đao trong tay, một tiếng leng keng vang lên, ngăn lại tàn binh.
Thế nhưng sức mạnh khổng lồ kia, vẫn đánh hắn bay ra ngoài mấy trăm trượng như cũ.
Tay hắn nắm đao, khẽ run, ánh mắt hoảng sợ: "Đây chính là Binh Tai xếp hạng thứ hai sao? Thực lực này, quả nhiên không tầm thường!"
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lẽo: "Sở Cuồng Nhân ta đánh không lại, nhưng ta không tin, ngay cả một tên Binh Tai ta cũng không đối phó được!"
Mặc dù đối phương xếp hạng cao hơn mình phía trên Đại Đạo bảng.
Nhưng xếp hạng trên bảng, cũng không phải quy tắc thép.
Chiến đấu bị nhiều loại nhân tố ảnh hưởng, thực lực, tu vi, kinh nghiệm chiến đấu, hoàn cảnh, thậm chí là mỗi một tâm lý hoạt động trong quá trình chiến đấu.
Những thứ này cũng có thể tạo thành sự thay đổi trong kết quả chiến đấu.
Thiên Thần Vô Tâm tự hỏi không kém hơn Binh Tai.
"Giết!"
Bóng người hắn lóe lên, tay cầm Chí Bảo Hồng Mông chém về phía Binh Tai.
"Đến đây!"
Ánh mắt Binh Tai ngưng trọng, không lùi cũng không tránh, nghênh đón.
Đùng!
Sức mạnh hai người va chạm, hư không trực tiếp nổ tung!
"Nhanh chóng đánh vỡ trận pháp này!"
Thiên Thần Tàng lạnh giọng nói ra.
Người của Thiên Thần tộc phía sau hắn, liên tục đánh ra các loại pháp môn tu hành.
"Hôm nay bất kể như thế nào, Bàn Cổ tông này, ta nhất định phải diệt bỏ!"
Ánh mắt Vương Dị vô cùng băng lãnh, lửa giận vì bị Sở Cuồng Nhân trêu đùa, hiện tại đều đẩy lên trên Bàn Cổ tông, dẫn người công kích mãnh liệt vào trận pháp.
Mà bên trong Bàn Cổ tông.
Vô số tu sĩ dàn sẵn trận địa để đón quân địch.
"Ha, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết."
Lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.
Chỉ thấy một bóng người đi ra, người tới dung nhan tuyệt mỹ, trên người mang theo một sự lộng lẫy, mà lúc này, trên người nàng khoác chiến giáp, tư thế vô cùng hiên ngang.
Chính là Tây Vương Mẫu của vũ trụ Bàn Cổ!
Nàng vừa sải bước ra, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm.
Kiếm khí chém ra, bầu trời bị xé nứt.
Mười tu sĩ bị kiếm khí chém bay ra ngoài.
Phong thái Nữ Tiên Chi Thủ của vũ trụ Bàn Cổ ngày xưa, bày ra vô cùng tinh tế.
"Ha ha, Tây Vương Mẫu nói đúng, chúng ta há có thể ngồi chờ chết?"
Trấn Nguyên Tử cười ha ha một tiếng, cũng bước ra.
Phất tay áo lên, khí tức dồi dào phóng lên tận trời, trong hư không diễn hóa ra từng hàng dài địa khí, chém giết bốn phía trên chiến trường.
Mà quanh người hắn, được một quyển sách to lớn thủ hộ.
Đó là Địa Thư.
Ông!
Bên trong Bàn Cổ tông, một trận quang hoa tươi sáng lóa mắt như sức mạnh của thủy triều bao phủ ra, một cô gái tóc bạc sau lưng mọc hai cánh, từ từ đi ra.
Trong tay cầm một thanh thần trượng vung vẩy ra, sức mạnh quang minh hóa thành sông dài phun trào.
Người xuất thủ chính là Lam Vũ.
Nàng đã xuất quan.
"Phạm Bàn Cổ tông ta, các ngươi... Đáng chết!"
Ánh mắt Lam Vũ lạnh như băng nói.
Lại có một trận long khí tinh hồng xen lẫn một luồng sát khí ngập trời trùng thiên.
Ở bên trong sát khí này, một bóng người màu đỏ đi ra.
Quanh người có tiếng rồng đang không ngừng vang vọng, khí thế cũng vô cùng doạ người.
Chính là n Hồng Hoa!
Nàng đạt được truyền thừa long hồn cấp quân vương, đã hoàn toàn củng cố tu vi cảnh giới Đại Đạo của mình, không chỉ có như thế, nhiều loại pháp môn tu hành Long tộc cũng đều đã lĩnh hội, bóng người lóe lên, giống như Long Du Cửu Thiên bay đến chiến trường.
Sát khí hóa thành từng đạo long hình, dữ tợn bá đạo, bao phủ ra.
Chỗ nàng đến, nguyên một đám tu sĩ bị đánh bay ra hai bên.
"Hôm nay tới phạm Bàn Cổ tông, là chuyện mà các ngươi sẽ hối hận nhất trong cuộc đời!" n Hồng Hoa lạnh lùng nói ra, đưa tay đánh ra một chưởng.
Long khí đan xen, đánh chết một cường giả cảnh giới Đại Đạo ngay tại chỗ!
Bên trong Bàn Cổ tông.
Lại có hỏa quang trùng thiên, một con Thần Hoàng tuyệt mỹ bay lên không trung.
Thần Hoàng bay múa, Hoàng Hỏa thiêu đốt chân trời.
Sở Hồng tay cầm Thiên Thần Chi Thương, quét ra một thương, mấy Tu Sĩ Hỗn Nguyên ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, liền bị thiêu thành tro tàn.
"Đó là Thiên Thần Chi Thương của ta!"
Thiên Thần Tàng lớn tiếng nói.
Ngày xưa, hắn và Sở Cuồng Nhân đánh một trận, đánh mất Chí Bảo Hồng Mông này.
Không nghĩ tới Sở Cuồng Nhân lại tặng đồ của hắn cho người khác.
Vậy mà một món Chí Bảo Hồng Mông lại không lọt nổi vào mắt xanh của hắn?
"Trả Thiên Thần Chi Thương lại đây!"
Thiên Thần Tàng gầm nhẹ một tiếng, xông về phía Sở Hồng.
"Muốn sao, vậy tới lấy đi!"
Sở Hồng cười ha ha một tiếng, khua Thiên Thần Chi Thương, toàn thân được bao trùm ở trong Hoàng Hỏa nóng rực bá đạo, không lùi không tránh, đối mặt với Thiên Thần Tàng.
Ngoại trừ Sở Hồng, Lam Vũ, n Hồng Hoa ra.
Mấy người Diệp Trúc, Dục Vọng Hoa, Ngọc Trí, Thạch Anh, Tuyệt Vô Thần cũng đã gia nhập chiến trường, Huyền Thiên cửu tinh, lần nữa kề vai chiến đấu.
Mấy người kia tụ lại một chỗ, phối hợp hết sức ăn ý.
Trong lúc mơ hồ, tạo thành một trận pháp cường đại.
Ngay cả cảnh giới Đại Đạo cường đại hơn bọn họ mấy chục lần cũng không làm gì được.
"Thực lực của mấy tên này, rõ ràng không cao, nhưng lại có thể dựa vào trận pháp mà bộc phát ra thực lực thế này, thật không thể tin nổi."
"Không chỉ có như thế, các ngươi nhìn, cây thương trong tay Thần Hoàng kia, còn có thanh kiếm trong tay kiếm khách kia, lại đều là Chí Bảo Hồng Mông!!"
"Binh khí trong tay những người còn lại, kém nhất cũng là Chí Bảo Hỗn Độn cực phẩm, Bàn Cổ tông này, thật sự vừa sáng tạo không lâu sao?"
"Tại sao ta cảm thấy bọn họ còn giàu có hơn so với Kiếm Thần cung của chúng ta vậy!"
Các tu sĩ của đối phó vớiHuyền Thiên cửu tinh, khiếp sợ không gì sánh nổi.
"Ha ha, không thể luôn để những bọn tiểu bối này làm náo động được."
Một trận cười tiếng vang lên.
Chỉ thấy giữa thiên địa, đột nhiên có vô số kiếm khí bay lên không trung.
Bốn thanh trường kiếm, hợp thành một kiếm trận tuyệt thế, bao vây một nhóm lớn tu sĩ của Kiếm Thần cung, ngàn vạn kiếm khí, điên cuồng chém giết.
"Kiếm trận thật là tinh diệu."
"Còn có bốn thanh kiếm này, tất cả đều là Chí Bảo Hỗn Độn đỉnh phong!"
Các đệ tử của Kiếm Thần cung khiếp sợ không thôi.
Mà một trong Tam Thanh, chính là Thông Thiên giáo chủ cười ha ha một tiếng: "Uy lực Tru Tiên Kiếm Trận này của ta, chư vị có thấy hài lòng không."
Tru Tiên Tứ Kiếm của hắn, đã sớm được Sở Cuồng Nhân cải tiến qua.
Ngay cả trận pháp, cũng được hoàn thiện đến mức gần như hoàn mỹ.
Cộng thêm tu vi lúc này của Thông Thiên giáo chủ, đã đạt tới cảnh giới Đại Đạo, lúc thi triển kiếm trận này, đã sớm không thể so sánh với ngày trước.
Cho dù là Đại Đạo Chí Thánh thậm chí Chí Tôn, cũng phải cẩn thận.
"Ha, chỉ biết khoe khoang."
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn thoáng qua kiếm trận của Thông Thiên giáo chủ, cười nhạt một tiếng.
Một thanh Ngọc Như Ý trong tay lập tức tùy ý đánh ra.
Ầm!
Đầu của một tên cảnh giới Đại Đạo, bị đánh nổ ngay tạu chỗ.
"Bát Quái, Chấn Lôi!"
Phục Hi đứng tại chỗ, bốn phía có một Bát Quái Đồ to lớn lưu chuyển.
Sức mạnh tự nhiên tràn ngập trong đó.
Sức mạnh thiên địa tùy ý vung vẩy, đánh cho quân địch chật vật không thôi.
Rất nhiều tu sĩ của Bàn Cổ tông, cùng thi triển thần uy.
Bọn họ vốn là nhân kiệt anh tài nhất đẳng, sau khi tiến vào Hồng Mông đại thế giới, thì giống như rồng nhập giang hải, nhất phi trùng thiên!
Liên quân của các đại thế lực vốn tràn đầy lòng tin, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, đều vô cùng choáng váng, đây thật sự chỉ là một tông môn vừa sáng tạo không bao lâu sao?!