Chương 2279 Tiến vào Nhân Văn tổ địa, lịch sử cổ xưa, lôi kiếp chi thần
Thiên Nhân thánh chủ vì ngăn một chưởng của Lam Vương, đã bị thương nặng.
Mà một bên khác, Vạn Pháp Đạo Tông chi chủ cũng không khá hơn chút nào.
Âm dương chi lực trùng trùng điệp điệp cuốn tới như dòng nước lũ, thiên địa nghịch loạn, lật đổ Huyền Hoàng, nơi nó đến thiên địa tựa như bị đánh thành một mảnh hỗn độn.
Một chưởng này, ép toàn bộ Vạn Pháp Đạo Tông rung động không ngừng.
Vạn Pháp tông chủ thét dài một tiếng, đồng dạng thôi động cực chiêu, miễn cưỡng ngăn lại một kích này, Thiên Nhân thánh chủ cũng bị trọng thương.
Vạn Pháp Đạo Tông không biết đã tổn hại bao nhiêu.
Bọn họ không phải quân vương bình thường.
Trong đám quân vương, có một số thuộc về cường giả, nhưng lại bị Lam Vương đánh một chưởng, làm trọng thương.
Loại sức mạnh này, làm bọn hắn run sợ.
Bên ngoài Nhân Văn tổ địa.
Từ nơi xa mọi người chỉ có thể thấy được một nguồn năng lượng khủng bố đang truyền đến.
Ngay sau đó, toàn bộ Hồng Mông đại thế giới cũng bị chấn động một phen.
Một số quân vương, đã nhận ra chuyện sảy ra ở hai đại thánh địa.
Trên trán Kim Cương Phật không khỏi toát mồ hôi lạnh, tay nắm tràng hạt, lúc này nhịn không được khẽ run lên.
Đồng thời, hắn cũng có chút may mắn.
May mắn hắn không lên tiếng.
Bằng không, Thiên Phật tịnh thổ cũng sẽ nhận một chưởng này.
Thực lực Thiên Phật so với Vạn Pháp tông chủ, Thiên Nhân thánh chủ cũng không khá hơn, mà hai người này đều bị Lam Vương đánh một chưởng trọng thương.
Nếu hắn nhận một chưởng này, chắc chắn không tốt.
"Ai da, Lam Vương đáng sợ như vậy sao?"
"Quá biến thái."
"Chỉ là hai chưởng này, dù là bao nhiêu tu sĩ dành cả đời cũng không tu luyện được, không hổ là quân vương từng trấn áp một kỷ nguyên."
"Chậc chậc, Sở Cuồng Nhân là sư tôn của nàng? Nói đùa sao?"
Mọi người kinh thán liên tục.
Sau khi Lam Vương phát ra hai chưởng này, từ trên cửu thiên hạ xuống.
Nàng chậm rãi đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, ngay trước hàng tỉ tu sĩ, quỳ gối trước mặt Hồng Mông Chúng Linh, thái độ cung kính vô cùng.
"Sư tôn!"
Giờ khắc này.
Gió ngừng thổi, mây ngừng bay.
Thiên địa hỗn loạn ồn ào, trở nên yên tĩnh.
Quân vương quỳ gối, chấn động thiên địa, vạn linh im lặng.
Tất cả mọi người há to mồm, không thể tin được khi thấy tình cảnh này, mí mắt những quân vương kia chớp một cái, nội tâm cực kì rung động.
Phải biết, quân vương là bậc nào tồn tại?
Bọn họ chưởng khống đại đạo pháp tắc, sừng sững trên đỉnh chúng sinh.
Là tồn tại ức ức vạn sinh linh chiêm ngưỡng.
Mỗi một vị quân vương đều có lòng kiêu ngạo, cho dù là Tử Lôi Quân hay tuyết Hoa Bà Bà, loại quân vương phổ thông này, bên trong thánh địa, đối mặt Thánh Địa chi chủ cũng không cần quỳ lạy làm lễ, thậm chí ngay cả hành lễ cũng có thể không cần.
Chớ nói chi là Lam Vương, quân vương trấn áp một kỷ nguyên!
Vậy mà bây giờ, vị này quỳ gối!
Khiến cho vị này phải quỳ gối, chỉ có thể là Đại Đạo cảnh!
"Đứng lên đi, ngươi đã là quân vương, hành lễ trước mặt nhiều người như vậy, ngươi không sợ mất mặt sao?" Sở Cuồng Nhân cười nói.
"Ta muốn cho họ thấy, sự tôn trọng của ta dành cho sư tôn, để bọn họ hiểu, nếu coi sư tôn là địch thì cũng có nghĩa là muốn chống đối lại ta!" giọng nói Lam Vương đầy khí phách vang lên.
Hành động của Lam Vương khiến Sở Cuồng Nhân cảm thấy vui mừng.
Thật ra hắn cũng không nghĩ tới, lúc trước chỉ là tiện tay cứu, không ngờ hôm nay Kim Tiên đã trưởng thành như vậy.
Duyên phận, thật sự là tuyệt vời.
Nhóm quân vương bí mật quan sát cho đến khi Lam Vương cử động, bọn họ suy đoán Lam Vương rất coi trọng Sở Cuồng Nhân.
Nhưng không nghĩ tới là sẽ tôn trọng đến mức này.
"Sư tôn, ngươi cùng các vị đạo hữu tiến vào đi."
Lam Vương nhìn thoáng qua bọn người Diệp Trúc từ tốn nói.
Đám người Diệp Trúc vừa mừng vừa lo.
Khá lắm.
Được Lam Vương gọi một câu đạo hữu, quả thực có mặt mũi.
Bao nhiêu người đều không có vinh dự này.
"Ừm, tốt."
Sở Cuồng Nhân gật gật đầu, mang theo bọn người Diệp Trúc hướng vào Nhân Văn tổ địa.
Lam Vương cùng Tửu Tôn đứng nguyên tại chỗ, thần sắc lạnh nhạt.
"Lam Vương, tiểu gia kia... Khụ khụ, Sở tông chủ, thật sự là sư tôn của ngươi sao?" Tửu Tôn vốn muốn gọi tiểu gia hỏa, nhưng nghĩ tới thái độ tôn kính của Lam Vương với Sở Cuồng Nhân, vội vàng đổi giọng.
Lam Vương gật gật đầu, "Sư tôn đối với ta ân trọng như núi, trong khoảng thời gian ta không ở Hồng Mông đại thế giới, làm phiền Tửu Tôn giúp đỡ sư tôn."
"Lam Vương khách khí, ta theo Sở tông chủ cũng tốt."
Tửu Tôn khoát khoát tay bên trong một giấc mộng đẹp, cười nói.
...
Bên trong Nhân Văn tổ địa.
Đây là một thế giới rộng lớn, khởi nguyên Nhân tộc chi địa.
Ở đây, khắp nơi có thể thấy được dấu vết sinh tồn của Nhân tộc, từ hang đá nguyên thủy, đến bộ lạc thôn trại, lại đến thành trì phát triển...
Sau khi tiến vào Sở Cuồng Nhân thấy tất cả giống như lịch sử phát triển nền văn minh của Nhân tộc, cuộn tranh phát triển Nhân tộc trước mặt hắn chầm chậm mở ra...
Mọi người không khỏi tán thưởng khi nhìn thấy.
"Tổ tiên của chúng ta, không ngừng phát triển, sau cùng hướng chư thiên, để Nhân tộc trở thành nhân vật chính trong vạn giới."
Diệp Trúc nói, trong mắt lộ rõ sự tôn sùng.
Mọi người đi tới chỗ bộ lạc.
Bộ lạc này, không có người ở.
Có thể thấy một số bát đá ở khắp nơi, đồ dùng Nguyên Thủy.
"Tông chủ, ngươi nhìn..."
Lúc này, Diệp Trúc chỉ một cái tế đài ở cách đó không xa.
Trên tế đài, trưng bày vô số hài cốt động vật.
Trước mặt xương thú, có một tôn pho tượng to lớn.
"Nơi này đã từng cử hành hoạt động thờ cúng."
"Ừm, dường như bộ lạc này đang thờ pho tượng kia, pho tượng kia hẳn là người tu hành nào đó, trở thành Thần Minh được nhân tộc cổ lão cung phụng." n Hồng Hoa suy tư một chút, suy đoán nói.
Nhân tộc cổ xưa nhất, không có văn minh tu hành.
So với các chủng tộc còn lại, thân thể bọn họ yếu đuối, nhỏ bé đến mức không có sức tự vệ, tôn thờ một số người tu hành cũng rất bình thường.
"Pho tượng này..."
Sở Cuồng Nhân nhìn pho tượng kia, có chút cảm giác quen thuộc.
Hình như đã từng thấy.
Tại sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy?
"Xin chủ nhân chờ một chút, ta kiểm tra lại ngay..." Tiểu Ái nói.
Chỉ chốc lát.
Một hình ảnh xuất hiện trong đầu Sở Cuồng Nhân.
Đó là thời điểm hắn độ Hỗn Nguyên kiếp.
Khi đó, hắn độ Hồng Mông Hỗn Nguyên kiếp, lớn mạnh nhất trong Hỗn Nguyên kiếp, một bóng người màu tím xuất hiện cùng lúc với một đạo lôi kiếp.
Hình bóng kia, phảng phất như chưởng khống lôi kiếp.
Cho dù là tướng mạo hay thân hình của đối phương, khí chất đều tương tự pho tượng kia, nhóm nhân tộc cổ lão, lại thờ cúng lôi kiếp chi thần sao?
Sở Cuồng Nhân vô cùng kinh ngạc.
Đối phương, và Nhân tộc cổ lão có liên quan gì sao?
"Tiểu Ái, ghi chép lại hết hành trình của ta trong Nhân Văn tổ địa, không được bỏ sót bất kì chi tiết nào."
Sở Cuồng Nhân nói.
Nhân Văn tổ địa gánh chịu lịch sử.
Ghi chép lại lịch sử tồn tại của một số cổ lão, thu thập những tin tức này, tương lai có thể sẽ dùng đến.
"Đúng."
Tiểu Ái sẽ không bỏ qua cơ hội khảo cổ này.
Nàng ẩn chứa tri thức vũ trụ, nhưng bên trong Nhân Văn tổ địa lại liên quan đến năm tháng cổ xưa nhất, lịch sử của vô số kỷ nguyên trước đó.
Chuyện này đối với nàng vô cùng thú vị.