← Quay lại trang sách

Chương 2306 Sở Cuồng Nhân vô tội có công, sự tình chân tướng, Thiên Tôn sát ý

Chí Cao Pháp Đình, có ba vị Pháp Quan.

Một là Thiên Tôn, hai là Địa Quân, ba là Nhân Phi.

Thiên Địa Nhân chính là ba vị Pháp Quan của Chí Cao Pháp Đình, có thưởng thiện phạt ác chi năng, nắm giữ quyền lực chí cao vô thượng trong nhân tộc.

"Sở Cuồng Nhân, ngươi, có biết tội?"

Thiên Tôn cao cao tại thượng, một câu hỏi tội!

Tiếng như cổn lôi, khiến cho tầng mây lăn lộn.

Mà Sở Cuồng Nhân đứng chắp tay, vẻ mặt lạnh nhạt, ngẩng đầu nhìn tam đại Pháp Quan, ánh mắt bình tĩnh như nước: “Ta, có tội gì?!"

"Ngươi giết chết rất nhiều quân vương hạt giống trong nhân văn tổ địa, có biết những người này chính là là nhân tộc tương lai, ngươi làm như thế, còn vô tội sao?"

"Hạt giống bốc mùi, có thể mọc ra tương lai tốt gì? Ta chỉ là thay nhân tộc dọn dẹp một chút mà thôi, nói đến, ta vô tội, còn có công!"

"Cưỡng từ đoạt lý! Sở Cuồng Nhân, ngươi đừng giảo biện, ngươi sát hại nhiều quân vương hạt giống như vậy, chứng cứ vô cùng xác thực!" Kiếm Thần cung chủ lạnh hừ một tiếng.

Sau đó, hắn quay qua nhìn ba vị Pháp Quan hành lễ: “Chúng ta mời Pháp Quan nghiêm trị Sở Cuồng Nhân, trả lại công đạo cho các đại Thánh Địa nhân tộc ta!"

"Ai dám động đến sư tôn ta?!"

Lam Vương hừ lạnh một tiếng, quân vương chi uy không chút kiêng kỵ phát tiết.

Nàng ánh mắt thẳng tắp nhìn ba vị Pháp Quan, không hề nhượng bộ chút nào.

Mà nữ tử áo vàng đó, cũng chính là một trong ba Pháp Quan Nhân Phi nhìn Lam Vương, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp: “Ngắn ngủi một cái kỷ nguyên, ngươi đã trưởng thành đến trình độ này, Lam Vương, ngươi không có khiến ta thất vọng."

Xem ra nàng có biết Lam Vương.

Lam Vương nghe vậy thì trầm mặc một hồi, đúng là nàng biết Nhân Phi, đối phương đã từng trợ giúp nàng một chút.

Nhưng hôm nay, vì Sở Cuồng Nhân nàng cũng chỉ có thể đắc tội.

Nhìn ra thái độ kiên quyết của nàng, Thiên Tôn, Địa Quân cũng đều suy tư.

Những quân vương khác thì bọn họ có thể không để ý tới.

Nhưng Lam Vương, bọn họ không thể không suy tính, những năm này, bọn họ vẫn luôn chú ý Lam Vương trưởng thành, bây giờ nếu như đối phương liều mạng, chỉ sợ ngay cả Pháp Quan cũng không nhất định có thể chiếm được chỗ tốt gì từ trong tay đối phương.

"Ba vị Pháp Quan, có thể nghe ta một lời hay không."

Lúc này, một giọng nói sáng rỡ vang lên.

Chỉ gặp Minh Nguyệt Vô Hạ chậm rãi đi ra.

Đám người nhao nhao nhìn về phía nàng.

Mà Minh Nguyệt Vô Hạ tiếp tục nói: "Ta cho rằng, Sở Cuồng Nhân vô tội!"

Lời vừa nói ra, đám người xôn xao.

Nhất là Thiên Nhân Thánh Địa Tuyết Hoa Bà Bà, mặt mũi tràn đầy không hiểu hỏi: “Vô Hạ, Sở Cuồng Nhân hắn giết Lục Vô Ngân a, sao hắn có thể vô tội được?!"

Nhưng Minh Nguyệt Vô Hạ cũng không trả lời nàng.

Ba vị Pháp Quan nhìn nàng, ánh mắt lộ ra một vòng dị sắc.

"Ngươi có lý do không?"

"Trong nhân văn tổ địa..." Minh Nguyệt Vô Hạ kể lại chuyện ngoại tộc xâm lấn, ý đồ cướp đoạt Nhân Tổ chi huyết, cũng thực hiện nguyền rủa ra.

"Nếu để cho Nhân Tổ chi huyết rơi vào trong tay ngoại tộc, hậu quả khó mà lường được, Sở Cuồng Nhân không những vô tội, ngược lại có công."

Minh Nguyệt Vô Hạ nói xong, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Sao chuyện này lại khác với những gì mà bọn họ biết.

Xoát xoát...

Đám người nhìn về phía Đạo Lăng Thiên.

Bọn họ biết, chắc chắn là do đối phương sợ nói chuyện liên thủ ngoại tộc ra sẽ tổn hại thanh danh mình, cho nên mới không có nói ra.

Nghĩ đến đây, Tửu Tôn không khỏi xùy cười một tiếng, âm dương quái khí mà nói: "Vạn Pháp Đạo Tông, các ngươi đúng là nuôi được một Thần Tử giỏi."

"Đệ nhị Thần Tử Bảng? Cái rắm cũng không bằng."

Lam Vương càng thêm trực tiếp.

Nghe đám người trào phúng, còn có từng ánh mắt khinh bỉ, sắc mặt Đạo Lăng Thiên đỏ lên, lúc này lại hận không thể tìm một kẽ đất chui vào.

"Hừ, đó chỉ là ngươi lời nói của một bên mà thôi."

Kiếm Thần cung chủ không buông tha nói.

"Chúng ta có thể làm chứng."

Lúc này, một tu sĩ đi ra.

Là Thái Bình Tiên Môn Lý Đức.

Trừ hắn ra còn có một chút tu sĩ còn lại.

Bọn họ đều bị nguyền rủa trên tiên đảo, sau đó được Sở Cuồng Nhân cứu, lúc này nhao nhao đứng dậy, làm chứng cho Sở Cuồng Nhân.

Nghe được bọn họ nói chuyện, tam đại Pháp Quan như có điều suy nghĩ.

"Nói như vậy, Sở Cuồng Nhân vô tội, ngược lại có công."

"Đúng vậy a, nếu để cho ngoại tộc lấy được Nhân Tổ chi huyết, lại dùng một loại thủ đoạn quỷ quyệt nào đó tiến hành nguyền rủa, như vậy sẽ là tai họa ngập đầu với nhân tộc."

"Không sai."

Đám người bàn tán ầm ĩ.

Mà Kiếm Thần cung chủ, Tử Lôi Quân và các quân vương sắc mặt lại không dễ nhìn.

Hóa ra những gì bọn họ vừa mới làm chẳng khác gì là một trò cười?

"Hừ, vì lợi ích một người, liên thủ ngoại tộc, mất mặt xấu hổ, sau đó giấu diếm không báo, ngươi, đáng chém!" Địa Quân hừ lạnh một tiếng.

Chỉ gặp ý chí hình chiếu của hắn hơi chấn động một chút.

Oanh!

Một cỗ quân vương chi lực bỗng nhiên bộc phát, cuốn về phía Đạo Lăng Thiên.

Lực lượng mạnh mẽ này đủ để diệt sát hắn trăm ngàn lần!

Đạo Lăng Thiên mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.

Lúc này.

Thiên Tôn đưa tay đánh ra một đạo lực lượng pháp tắc, hóa thành một cái bình chướng trước mặt Đạo Lăng Thiên, vì hắn đỡ được một kích của Địa Quân.

Hai người tiện tay giao phong.

Nhưng lực lượng ba động thấu xuất ra lại không kém hơn đỉnh tiêm quân vương.

Cực kỳ khủng bố.

Mà đó chỉ là ý chí hình chiếu của bọn họ.

"Địa Quân, Đạo Lăng Thiên là đệ nhị Thần Tử Bảng, là quân vương hạt giống quan trọng thay nhân tộc ta tranh đoạt khí vận thế này, không thể tuỳ tiện giết."

Thiên Tôn từ tốn nói.

"Buồn cười, như vậy sư tôn ta là đệ nhất Thần Tử Bảng, chẳng lẽ hắn có thể tuỳ tiện giết sao?" Lam Vương lạnh lùng chế giễu một tiếng.

Thiên Tôn nghe vậy, nhìn nàng một cái.

Chỗ sâu trong đáy mắt lướt qua một tia sát ý băng lãnh.

Nhưng sát ý này giấu cực sâu.

Ngoại trừ Lam Vương, những người còn lại cũng không cảm giác được.

"Hừ, cảnh cáo sao? Có gan, ngươi bản tôn tự mình đến đây a!"

Nhưng Lam Vương đâu có thèm để ý sát ý của hắn.

Tương phản, còn cực đoan khiêu khích đối phương!

Đám người thấy âm thầm tim đập nhanh.

Phải biết, Thiên Tôn là một trong ba Pháp Quan chưởng quản nhân tộc chí cao quyền hành vô số năm, dám can đảm khiêu khích hắn như thế.

Lam Vương là ndt từ trước tới nay.

Thiên Tôn nghe vậy, lãnh ý trong mắt càng ngày càng đậm hơn, chỉ thấy bầu trời trở nên tối mờ, một cỗ khí tức ngột ngạt bao phủ bốn phía.

Phảng phất, trời nổi giận!

"A, tính tình Lam Vương vẫn ngay thẳng như vậy, nàng còn trẻ, Thiên Tôn không nên so đo với nàng." Lúc này, Nhân Phi lên tiếng.

Giọng nói của nàng ấm áp, giống như một trận gió xuân.

Trong lúc vô hình, hóa giải khí tức kiềm chế giữa thiên địa.

"Kim Dực, chuyện còn lại ngươi xử lý."

Thiên Tôn từ tốn nói.

Sau đó, bầu trời lại khôi phục xanh thẳm lần nữa.

Cỗ khí tức chí cao vô thượng đó cũng trong nháy mắt tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Sở Cuồng Nhân... tên rất hay, ta nhớ kỹ ngươi."

Địa Quân thì nhìn thật sâu Sở Cuồng Nhân một chút.

Cũng lập tức rời khỏi, Sở Cuồng Nhân không khỏi sửng sốt một chút, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe được có người khen tên của hắn.

"Lam Vương, ta sẽ đi tìm ngươi."

Nhân Phi cũng nhìn thoáng qua Sở Cuồng Nhân, lập tức cười nhạt nói với Lam Vương.

Lam Vương thu liễm khí tức: “Sẵn sàng đợi."

Tam đại Pháp Quan khí tức biến mất, Kim Dực quân vương nhìn thoáng qua mấy vị quân vương, hừ lạnh một tiếng: “Mấy đại Thánh Địa các ngươi, chưa tra nguyên nhân thì báo cáo Pháp Đình, chuyện này ta sẽ đi tìm các ngươi."

Sau đó, hắn muốn rời khỏi.

Nhưng lúc này, một cỗ khí tức khóa chặt hắn.

"Ngươi, muốn đi?"

Là Lam Vương.

Nàng ánh mắt lạnh như băng nhìn đối phương: “Oan uổng sư tôn ta, còn ra tay với ta, như vậy mà ngươi muốn rời đi như vậy sao?"

..........................