Chương 2338 Vạn Pháp Lão Tổ, Vạn Phật Chi Hoàng, Thiên Nhân Chí Thánh
Thương Minh Sơn.
Là một trong số Thánh Sơn nhân tộc, giống như Cửu Phương Sơn, là một trong số nơi phát nguyên nhân tộc, tục truyền, Nhân Tổ từng bế quan tu hành ở chỗ này.
Một chút sự vụ trọng đại nhân tộc thường sẽ thảo luận ở chỗ này.
Lần này nhân tộc tuyển cử đại hội cũng không ngoại lệ.
Nương theo từng đợt tiên huy, linh quang lấp lóe.
Từng vị nhân tộc quân vương đi vào.
Những người này, có cổ lão quân vương ngủ say đã lâu, có là tới từ các thế lực lớn nhân tộc hiện nay.
Mỗi một vị đều là đỉnh tiêm nhân kiệt trong kỷ nguyên bọn họ.
Nếu không, cũng không thể trở thành quân vương.
"Thiên Nhất đạo hữu, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ a."
"A, không ngờ được là Dương đạo hữu cũng tới."
"Cái kỷ nguyên này hết sức đặc sắc, ta cũng phải tỉnh lại quan sát!"
Nhân tộc quân vương khách sáo chào hỏi nhau.
Mà Sở Cuồng Nhân và Lam Vương cũng đến nơi này.
Theo bọn họ đến, ánh mắt chúng quân vương ngưng tụ, đều nhìn về phía bọn họ, trong mắt dẫn theo kiêng kị, ngưng trọng, hiếu kì.
Nhất là những quân vương vừa khôi phục không bao lâu càng là như vậy.
Hiện nay bên trong nhân tộc, hai người này thanh danh vang nhất.
"Hắn chính là Sở Cuồng Nhân, quả nhiên không tầm thường a."
"Khí vận này quá kinh người."
Sở Cuồng Nhân một bộ áo trắng như tuyết, tiên huy quanh quẩn.
Chỉ là khí chất bề ngoài của hắn thì hơn rất nhiều quân vương ở đây.
Chớ nói chi là giờ phút này hắn có Nhân Tổ chi thân, được chư thiên nhân tộc khí vận gia trì, khí tượng rộng lớn, cao hơn quân vương tầm thường.
"Tiểu Ái, phân tích những quân vương này một chút."
Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua rất nhiều quân vương trên Thương Minh Sơn.
Tiểu Ái lập tức bắt đầu vận hành.
Tin tức từng quân vương bị ghi lại.
Một chút quân vương không khỏi lông mi cau lại.
Bỗng nhiên có loại cảm giác bị thăm dò, nhưng lại tìm không thấy nguyên nhân.
Ngoại trừ để Tiểu Ái phân tích những quân vương này, Sở Cuồng Nhân cũng đang quan sát những quân vương này, đột nhiên, hắn cảm ứng được cái gì, khẽ di một tiếng.
Trong những quân vương này lại có mấy người mang mệnh khế.
Nói cách khác, là người từng giao dịch với Vận Mệnh Thần Điện.
Sở Cuồng Nhân nhìn những người đó một chút, lập tức không tiếp tục để ý, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không được bao lâu, người mình an bài sẽ tìm tới bọn họ.
Sau đó, hắn đưa mắt nhìn đỉnh Thương Minh Sơn.
Ở nơi đó, một khối kim sắc bia đá đứng sừng sững.
Trên tấm bia đá có phù văn huyền ảo lưu chuyển, nghe nói Nhân Tổ từng tu hành lâu dài trước tấm bia đá này, phía trên lây dính khí tức Nhân Tổ, ẩn chứa một loại cơ duyên tạo hóa nào đó, chỉ là không có ai có thể lĩnh hội nó.
Nhiều năm qua, vô số tu sĩ ý đồ nhìn trộm ảo diệu trong đó.
Nhưng vẫn không thể thành công.
Sở Cuồng Nhân bóng người lóe lên, đi vào trước bia đá, nhìn huyền ảo phù văn phía trên, hắn lâm vào trầm tư, giống như đang lĩnh hội ảo diệu trong đó.
Đám người thấy thế, cũng lộ ra hiếu kì.
"Hắn đang lĩnh hội bia đá."
"Nhiều năm như vậy cũng không người tham ngộ, Sở Cuồng Nhân có thể chứ?"
"Ai biết được."
Đối với hành vi của Sở Cuồng Nhân, mọi người cũng không cảm thấy bất ngờ.
Phàm là lần đầu tiên tới Thương Minh Sơn đều sẽ đi lĩnh hội tấm bia đá này, nhưng nhiều năm qua đi, không có ai thành công.
Dù cho là quân vương cũng không ngoại lệ.
Chỉ là Sở Cuồng Nhân kinh tài tuyệt diễm.
Điểm này tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, bọn họ không khỏi sinh ra một chút hi vọng, có lẽ đối phương có thể tìm hiểu ra cái gì từ trong đó cũng khó nói.
Cho nên đám người cũng không có đi quấy rầy đối phương.
Có Lam Vương ở đây.
Bọn họ có muốn làm phiền cũng phải cân nhắc một chút.
Lúc này.
Giữa thiên địa có vô số phù văn huyền diệu đằng không mà lên.
Những phù văn này xen lẫn trên không trung, mỗi một đạo phù văn đại biểu cho một loại tu hành pháp, ngàn vạn phù văn, đại biểu cho ngàn vạn tu hành pháp!
Những phù văn này trải thành một cái tu hành đại đạo trên không trung.
Một lão giả tóc trắng, từ cuối đại đạo chậm rãi đi tới, khí thế kinh thiên động địa, ánh mắt bễ nghễ, giống như là vạn pháp vạn đạo chưởng khống giả.
Đám người thấy thế, không khỏi sợ hãi thán phục.
"Là Vạn Pháp Lão Tổ, hắn cũng thức tỉnh."
"Chậc chậc, Vạn Pháp Lão Tổ, đây là một quân vương vô cùng cổ lão, tu vi cũng không kém tam đại Pháp Quan bao nhiêu."
"Ta cảm thấy, lần này Vạn Pháp Lão Tổ xuất quan tuyệt không đơn giản, có thể là hắn tới đây tranh đoạt Pháp Quan chi vị với mọi người."
"Sách, Vạn Pháp Đạo Tông vốn là nhân tộc Thánh Địa cự đầu, nếu lại có một lão tổ làm Pháp Quan, tuyệt đối là nhân tộc Thánh Địa số một."
Mọi người ở đây suy đoán nguyên nhân Vạn Pháp Lão Tổ xuất hiện.
Chỉ gặp trong hư không, có một lượng lớn Phật quang cuốn tới, bên trong thanh thánh tường hòa Phật chi đại đạo, một bóng người cưỡi trên một con chim đại bàng bay tới.
Người tới, thân mang kim hồng cà sa, trong tay cầm thủy tinh thiền trượng.
Lông mi tường hòa, khóe miệng nở một nụ cười, làm cho người ta như được gió xuân thổi vào mặt.
"Là Thiên Phật Tịnh Thổ Phật Hoàng!"
"Vạn Phật Chi Hoàng, hắn cũng hiện thân."
"Hẳn là mục đích của hắn cũng giống như là Vạn Pháp Lão Tổ."
"Vạn Pháp Lão Tổ, Vạn Phật Chi Hoàng đều tới, như vậy thì vị Thiên Thánh trong Thiên Nhân Thánh Địa cũng sẽ không bỏ qua lần thịnh hội này chứ."
Đám người vừa nói dứt câu.
Giữa thiên địa có đạo âm truyền xướng mà ra.
Một bóng người chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trong hư không, hắn đứng ở nơi đó, khí tức mờ mịt, giống như hoàn toàn dung hợp lại với phương thiên địa này.
Chính là Thiên Thánh mà mọi người vừa nhắc đến.
"Pháp Tổ, Phật Hoàng, đã lâu không gặp."
Vị Thiên Thánh này nhìn hai vị cổ lão quân vương khác, khẽ vuốt cằm lên tiếng nói ra.
Hai người đó cũng cười gật gật đầu.
Mà Pháp Tổ ánh mắt khẽ híp một cái, nhìn về phía Sở Cuồng Nhân đang lĩnh hội bia đá cách đó không xa: "Chắc hẳn ngươi chính là Tông chủ Bàn Cổ Tông chứ."
Giọng nói này, trùng trùng điệp điệp, như sấm âm cuồn cuộn.
Gần như muốn chấn động thiên địa.
Lực lượng này, chắc chắn sẽ quấy rầy Sở Cuồng Nhân lĩnh hội bia đá.
Nhưng lúc này, trong hư không có một đạo bích chướng vô hình xuất hiện, cản lôi âm bàng bạc lại, chính là Lam Vương xuất thủ.
Nàng đứng sau lưng Sở Cuồng Nhân, ánh mắt lạnh lùng nhìn Pháp Tổ, lên tiếng nói ra.
"Ngươi, làm càn."
Vừa nói dứt câu, lực lượng pháp tắc bàng bạc tuôn ra.
Trực tiếp đập nát hư không!
Lam Vương ra tay, long trời lở đất!
Mà Pháp Tổ hai mắt nhíu lại, lực lượng pháp tắc lưu chuyển, một trận thần quang hóa thành bích chướng, cản lại toàn bộ pháp tắc của Lam Vương.
"Ngươi chính là Lam Vương chứ, người xưng vương trong cái kỷ nguyên trước, nhưng ngươi có biết, khi ta trấn áp kỷ nguyên thì ngươi còn chưa ra đời."
Nói xong, Pháp Tổ ánh mắt ngưng tụ.
Một đạo pháp kiếm từ trong mắt của hắn bắn ra, khóa chặt Lam Vương.
"Hừ."
Hừ lạnh một tiếng, Lam Vương dùng pháp tắc đánh nát pháp kiếm, lên tiếng trả lời: "Vậy thì thật đáng tiếc, nếu không thì ta có thể trấn áp luôn cả ngươi được rồi!"
"Tuổi trẻ quân vương, rất có chí hướng nha."
"Cậy già lên mặt, trên người ngươi tràn đầy khí tức mục nát."
"A."
Pháp Tổ đang cười nhưng trong mắt lại lóe ra lãnh quang nguy hiểm.
Đám người thấy thế không khỏi thay Lam Vương lau một mồ hôi lạnh.
Quả thật.
Thực lực của Lam Vương rất mạnh, mạnh phi thường.
Nhưng bây giờ ở trước mặt nàng là một nhóm tồn tại cổ xưa nhất nhân tộc, có thực lực tu vi không thua Pháp Quan.
"Xem ra, ta tới đúng lúc nha."
Một tiếng cười khẽ chậm rãi vang lên.
Kim sắc cam lâm từ trên trời rơi xuống.
Nhân Phi cầm ô giấy dầu trong tay chậm rãi đi tới, ở sau lưng nàng, địa khí lăn lộn như rồng, sơn phong nhô lên, Địa Quân cũng hiện thân.
Hai đại Pháp Quan đi tới, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều khom mình hành lễ.
"Bái kiến Pháp Quan."
"Hai vị Pháp Quan, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
...........................