Chương 2364 Sơn cốc chi bí, Minh Nguyệt Vô Hạ chiến Chúc Dương, mấy món Hồng Mông chí bảo mà thôi
Đánh rắm!"
"Hư Không Chi Chủ làm sao lại bị Nguyên Sơ Chúc Long các ngươi phong ấn..."
“Cực kỳ hoang đường."
"Không sai."
Chúng tu sĩ Không Tộc nghe được Chúc Dương nói như vậy, lập tức giận không kềm được.
Cái này chẳng phải là nói Hư Không Chi Chủ không bằng Nguyên Sơ Chúc Long.
Không Tộc, không bằng Long Tộc sao?
Cái này để bọn họ không tiếp thu được.
Đương nhiên phải dựa vào lí lẽ biện luận.
"Không cần biết các ngươi tin hay không, đây đều là sự thật, cái Long Huyết tế đàn này chính là chứng minh tốt nhất." Chúc Dương chỉ vào Long Huyết tế đàn nói.
Hiện tại, hắn có chút xoắn xuýt.
Cái Long Huyết tế đàn này có thể giúp đỡ hắn cực lớn, nếu luyện hóa, lực lượng huyết mạch của hắn nhất định có thể được tăng phúc lớn.
Nhưng như vậy thì sẽ thả Hư Không Chi Chủ ra.
Mà trong lúc hắn xoắn xuýt, Không Chi Tử cũng đã có hành động.
Hắn lao về phía tế đàn.
Nhưng lúc này, tế đàn bộc phát ra một tiếng long ngâm đinh tai nhức óc, phía trên thiêu đốt lên Chúc Long chi hỏa, gào thét mà ra.
Trong nháy mắt chấn Không Chi Tử lui ra ngoài.
"Thật mạnh!"
Chúc Dương ánh mắt càng thêm nóng bỏng.
Chỉ là Long Huyết tế đàn tự phát lực lượng thì có uy lực như thế, dễ dàng bức lui quân vương, nếu toàn lực bộc phát, hẳn là kinh người lắm?
Nếu như mình luyện hóa, lại sẽ đạt tới độ cao cỡ nào đâu?
"Ghê tởm, nhất định phải nghĩ biện pháp đánh vỡ cái phong ấn này mới được."
Không Chi Tử cau mày nói.
Hắn đằng không mà lên, Không Gian pháp tắc chi lực trong cơ thể bộc phát, thi triển đến cực hạn, một quyền rơi xuống, pháp tắc oanh kích cả cái sơn cốc.
Nhưng Long Huyết tế đàn lông tóc không tổn hao gì.
Ngược lại là sơn cốc nổ tung, tầng nham thạch tróc ra.
Đúng là lộ ra từng đợt tiên huy.
Nhìn kỹ, bên trong thung lũng đó lại ẩn chứa Đại Đạo Chi Nguyên đếm mãi không hết, hơn nữa toàn thân như thủy tinh, vô cùng tinh thuần.
Đám người thấy thế, hô hấp cũng không khỏi có chút nặng nề.
"Thật, thật nhiều Đại Đạo Chi Nguyên a."
"Không, không chỉ có là Đại Đạo Chi Nguyên, các ngươi nhìn thứ được Đại Đạo Chi Nguyên bao quanh, đó là Hồng Mông chí bảo a!"
Nhìn kỹ.
Trong những cái Đại Đạo Chi Nguyên đó có bảo quang tươi sáng lưu chuyển.
Đúng là từng kiện Hồng Mông chí bảo.
Thoáng một cái, ngay cả quân vương đều vì đó động dung.
Hồng Mông chí bảo là bảo vật đỉnh tiêm.
Hồng Mông chí bảo bình thường nhất đều đủ để để quân vương tâm động, mà bây giờ bày tại trước mặt của bọn họ là một đống Hồng Mông chí bảo.
Thử hỏi đám người sao có thể không kinh tâm động phách đâu.
"Ông trời ơi, nơi này lại dựng dục ra nhiều Hồng Mông chí bảo như vậy."
"Nhanh, mau ra tay."
Đã có người không nhẫn nại được.
Bọn họ bắt đầu cướp đoạt Hồng Mông chí bảo ẩn chứa trong Đại Đạo Chi Nguyên, mà sơn cốc dị động cũng đưa tới rất nhiều thế lực chú mục.
Từng bóng người lấy tốc độ cực nhanh lướt đến.
Khi bọn họ nhìn thấy những chí bảo đó cũng đều điên cuồng.
"Thiên Nhân Thái Cực."
Chỉ gặp một nữ tử mang mạng che mặt đưa tay, thiên địa chi lực phun trào, đánh một tu sĩ Không Tộc bay ra ngoài.
Mà nàng bỏ một kiện Hồng Mông chí bảo vào trong túi.
Người này lại là đệ nhất thần nữ nhân tộc, Minh Nguyệt Vô Hạ của Thiên Nhân Thánh Địa.
Nàng đứng lơ lửng trên không, quanh thân tiên huy lưu chuyển, siêu phàm thoát tục, trong lúc giơ tay nhấc chân, thiên địa chi lực gia trì, một chiêu một thức, cường hoành đến đáng sợ.
Lực lượng pháp tắc trên người so với quân vương cũng không kém chút nào.
Nàng cũng sắp tấn cấp quân vương.
Sự xuất hiện của nàng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Chúc Dương nhìn thoáng qua Long Huyết tế đàn, nhìn từng kiện Hồng Mông chí bảo bị đám người tranh đoạt, trong lòng nhất thời có lựa chọn.
Hắn không dám phóng thích Hư Không Chi Chủ, chỉ có thể đi tranh đoạt Hồng Mông chí bảo.
"Nhân tộc nữ tử, để bảo vật lại đi!"
Chúc Dương vừa ra tay thì khóa chặt Minh Nguyệt Vô Hạ mạnh nhất ở đây.
Chúc Long chi hỏa thiêu đốt, pháp tắc phun trào.
Ra tay chính là sát chiêu!
Minh Nguyệt Vô Hạ thấy thế, Thiên Nhân Quyết lưu chuyển, thiên địa chi lực gia trì, Thiên Nhân Thái Cực đồ chiếu rọi hư không, ngăn Chúc Long chi hỏa lại.
"Muốn đoạt bảo, phải xem thực lực của ngươi."
Minh Nguyệt Vô Hạ không thể nào giao bảo vật trong tay ra một cách dễ dàng như vậy được.
Phải biết, mỗi một kiện Hồng Mông chí bảo đều là tài nguyên chiến lược cực kỳ trọng yếu, là để uẩn nhân tộc.
Cho chủng tộc khác chính là trợ chủng tộc khác tăng lực lượng.
Tương lai nếu khai chiến, những chí bảo này sẽ sinh ra uy hiếp với nhân tộc.
"A, không ngờ được là ngươi có thể đỡ một chiêu của ta."
Chúc Dương có chút ngoài ý muốn, hắn là quân vương, mà Minh Nguyệt Vô Hạ mặc dù có được lực lượng pháp tắc nhưng còn chưa ngưng tụ quân vương chi tâm, cũng không phải là Quân Vương Cảnh.
Lấy không phải quân vương chi thân chống lại quân vương.
Loại chuyện này, cực kỳ hiếm thấy.
"Thú vị, vậy thì xem ngươi có thể làm tới trình độ nào đi."
Chúc Dương lại xuất thủ lần nữa.
Các loại Long Tộc chi chiêu trong tay hắn thi triển đi ra, vượt xa tu sĩ Long Tộc bình thường, không chỉ có như thế, nhục thân hắn cực kỳ cường đại.
Khí huyết gào thét, lay động đất trời.
Minh Nguyệt Vô Hạ ứng phó có chút cố hết sức.
"Nhục thân thật mạnh, cho dù là Chúc Long thì nhục thân này cũng cường đại đến có chút không hợp thói thường, đây là một loại nhục thân tu hành pháp đỉnh tiêm nào đó."
Minh Nguyệt Vô Hạ âm thầm nghĩ tới.
Tiếp lấy.
Trong tay nàng có bạch quang lóe lên, một thanh bạch ngọc trường kiếm xuất hiện trong tay nàng.
Kiếm ý lưu chuyển, tê thiên liệt địa.
Ngay cả Chúc Long đều cảm giác được một tia nhói nhói, không khỏi ánh mắt ngưng tụ: "Kiếm ý thật là bá đạo, rốt cuộc ngươi có lai lịch gì?"
Hắn lại cảm nhận được uy hiếp từ trên người một tu sĩ không phải quân vương!
Hắn là Chúc Long, chiến lực viễn siêu quân vương cùng cảnh, nếu đổi một quân vương bình thường, chẳng phải là sẽ bị Minh Nguyệt Vô Hạ chém mất sao?
Loại chuyện này không thể tưởng tượng.
"Nhân tộc ra một Sở Cuồng Nhân, thiện lấy đại đạo trảm quân vương, không ngờ được là hiện tại lại xuất hiện một Minh Nguyệt Vô Hạ."
"Nhân tộc, đúng là được thiên địa yêu quý a."
Chúc Dương âm thầm nghĩ tới.
Sát ý với Minh Nguyệt Vô Hạ càng hừng hực.
Chỉ gặp trên mặt hắn dần dần bao trùm một tấm giáp mặt, một đôi mắt rồng ám kim sắc lộ ra uy nghiêm băng lãnh, Chúc Long chi uy, triển khai toàn bộ!
Hai người Minh Nguyệt Vô Hạ, Chúc Dương tái chiến.
Một bên khác.
Không Chi Tử thì đang không ngừng công kích Long Huyết tế đàn.
Nhưng không có tác dụng.
Hắn nhìn thoáng qua đám người Minh Nguyệt Vô Hạ chiến đấu, hít sâu một hơi.
"Đoạt bảo trước, sau đó nghĩ biện pháp phá hư tế đàn."
"Được."
Bọn người Không Thuần Nguyên lên tiếng, lập tức gia nhập chiến cuộc.
Tràng diện càng hỗn loạn.
Mà trong lúc mọi người chiến đấu, trên một đỉnh núi.
Một bóng người áo trắng đứng chắp tay, một đôi mắt thâm trầm quan sát toàn bộ chiến cuộc, nhìn qua sơn cốc bị Đại Đạo Chi Nguyên bao trùm.
Người này chính là Sở Cuồng Nhân, mà sở dĩ hắn không có gia nhập chiến cuộc là bởi vì bây giờ hắn có chuyện quan trọng hơn.
"Quả là thế..."
Sở Cuồng Nhân nhìn cả cái sơn cốc, lộ ra vẻ giật mình.
Nguyên Sơ Chúc Long đúng là phong ấn Hư Không Chi Chủ, nhưng phạm vi phong ấn này không chỉ là chỗ tế đàn màu máu đó mà bao gồm cả cái sơn cốc.
Không chỉ có như thế, cái phong ấn này là một cái đại trận tinh diệu trước nay chưa từng gặp.
Ngoại trừ phong ấn, còn có diệu dụng khác.
Sở Cuồng Nhân và Tiểu Ái đang phân tích diệu dụng của trận pháp này.
"Sở Quân vương, ngươi không đi xuống tranh đoạt bảo vật sao?"
Bên cạnh, Nhạc Sơn Linh có chút hiếu kỳ.
Hồng Mông chí bảo, đủ để cho quân vương vì đó tâm động.
Nhưng Sở Cuồng Nhân lại thờ ơ.
Thật sự không giống như phản ứng tu sĩ bình thường nên có.
"Mấy món Hồng Mông chí bảo mà thôi." Sở Cuồng Nhân tùy ý nói, so với Hồng Mông chí bảo, hắn càng quan tâm trận pháp mình đang nghiên cứu hơn.
.........................