Chương 2389 Minh Nguyệt Vô Hạ tình cảnh, càng như thế đối đãi nhân tộc công thần, Sở Cuồng Nhân chi nộ
Rời khỏi Ác Ma lãnh thổ, Sở Cuồng Nhân suy hành trình tiếp theo.
Hắn muốn đi hai chỗ.
Thiên Nhân Thánh Địa và Thiên Phật Tịnh Thổ.
Đi Thiên Nhân Thánh Địa, chủ yếu là đem Long Huyết Đan cho Minh Nguyệt Vô Hạ, khôi phục thọ nguyên thâm hụt cho nàng, thuận tiện hỏi thăm biện pháp tăng cường kiếm linh.
Mặc dù Tiểu Ái cũng có không ít tăng cường kiếm linh chi pháp.
Nhưng hắn vẫn muốn hỏi vị đã từng là Nhân Tổ Chi Kiếm kiếm linh này một chút.
Dù sao, người ta là kiếm linh cổ xưa nhất.
Kiếm, khái niệm này là do nàng mà có.
Cuối cùng muốn đi Thiên Phật Tịnh Thổ một chuyến, yêu cầu cực đạo thần binh của Ác Ma Chi Vương, bây giờ Ác Ma Chi Vương là đối tượng hợp tác trọng yếu, hơn nữa đối phương đã từng đã giúp hắn không ít, hắn cũng không ngại ra mặt thay đối phương hoàn thành việc này.
n, rất tốt.
Thiên Nhân Thánh Địa tương đối gần, hắn tới đó trước.
Sau đó không lâu.
Sở Cuồng Nhân đi tới một mảnh sơn mạch nguy nga, trong dãy núi có các loại lầu các cung điện ẩn núp trong đó, tản ra tiên huy thần quang.
Khí tượng rộng lớn, hơn xa tiên sơn phúc địa bình thường.
"Người nào?"
Một bóng người đi tới trước mặt Sở Cuồng Nhân.
Đây là một tu sĩ Đại Đạo Cảnh, xem ra hẳn là thanh niên tài tuấn Thánh Địa, hắn nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt dẫn theo từng tia đề phòng.
Sở Cuồng Nhân chắp tay nói: "Tại hạ Sở Cuồng Nhân, tới bái phỏng Minh Nguyệt Vô Hạ, xin vị đạo hữu này thông cáo hộ."
"Sở Cuồng Nhân!"
Thanh niên này rõ ràng giật nảy mình.
Nhưng sau đó lại lộ ra chần chờ.
"Thánh nữ hiện tại không tiện gặp khách."
"Không tiện gặp khách? Chẳng lẽ là bởi vì một trận chiến ở Hư Thiên Linh Giới bị thương hay sao?" Sở Cuồng Nhân lông mi cau lại.
Không đúng.
Minh Nguyệt Vô Hạ mặc dù có bị thương nhưng chỉ là hao tổn thọ nguyên, còn không đến mức không thể gặp người.
Mặt khác.
Mình cũng không có tận lực ẩn tàng khí tức.
Hẳn là quân vương trong Thiên Nhân Thánh Địa cũng cảm ứng được mình tới.
Nhưng lại không một vị quân vương ra gặp hắn.
Không phải hắn tự cao, lấy thân phận địa vị và thực lực của hắn bây giờ, cho dù hắn đến Chí Cao Pháp Đình, Pháp Quan đều phải tự mình ra tiếp kiến hắn.
Quân vương Thiên Nhân Thánh Địa lại không nhìn hắn?
Rõ ràng, không chào đón mình.
Chỉ là Sở Cuồng Nhân cũng không thèm để ý cái này, chuyến này hắn tới là vì gặp Minh Nguyệt Vô Hạ, chỉ cần đối phương chịu gặp hắn là được rồi.
"Lần này ta đem đan dược chữa thương tới cho Minh Nguyệt đạo hữu, có thể giúp nàng khôi phục thương thế, xin đạo hữu dẫn kiến." Sở Cuồng Nhân khách khí nói.
"Ta nói, Thánh nữ không tiện gặp khách."
"Vì sao?"
"Còn không phải là bởi vì ngươi."
Lúc này, một tu sĩ khác thở phì phò lao đến: “Nếu không phải là bởi vì ngươi, Thánh nữ đâu bị giam..."
"Sư đệ, nói cẩn thận."
Người kia còn chưa có nói xong, bị thanh niên bên cạnh cản lại.
Nhốt?
Sở Cuồng Nhân ánh mắt lóe lên.
Thái độ kỳ quái của Thiên Nhân Thánh Địa, Minh Nguyệt Vô Hạ không thấy tăm hơi, tất cả đều khiến cho trong lòng Sở Cuồng Nhân có suy đoán.
Ở Hư Thiên Linh Giới, hắn và quân vương ngoại tộc chiến một trận, nhưng Kiếm Thần cung chủ và người của mấy đại Thánh Địa lại không ai tiến lên hỗ trợ.
Hiển nhiên là nhận được mệnh lệnh của tầng lớp cấp cao.
Minh Nguyệt Vô Hạ không để ý mệnh lệnh, dứt khoát xuất thủ tương trợ.
Xem ra là bởi vì chuyện này nên bị tầng lớp cấp cao Thánh Địa trừng phạt?
"Nếu như Minh Nguyệt đạo hữu không tiện gặp khách, tại hạ xin cáo từ trước."
Sở Cuồng Nhân nói xong, cũng không dây dưa, quay người rời khỏi.
Chỗ sâu trong Thánh Địa.
Thiên Nhân Thánh Chủ ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Sao bây giờ Sở Cuồng Nhân này trở nên dễ nói chuyện như vậy? Hắn không dây dưa thật?"
Không chỉ có là hắn, Thiên Thánh cũng có chút ngoài ý muốn.
Dựa theo bản tính đối phương, không nên như vậy mới đúng.
Mà Sở Cuồng Nhân bỏ qua như vậy sao?
Làm sao có thể.
Sở Cuồng Nhân bóng người hóa thành một đạo lưu quang, lướt vào hư không, ngăn cách cảm giác quân vương, sau đó khí tức trên thân biến ảo, Tha Hóa Tự Tại Pháp thi triển.
Trong chốc lát, hắn hóa thành tu sĩ Thánh Địa nhìn thấy trước đó.
Khi xuất hiện lại.
Hắn đã lẫn vào Thiên Nhân Thánh Địa.
"Ai, Thánh nữ thật đáng thương, Ngũ Suy Chi Địa, chỗ đó há là người ở được, nàng ở bên trong chắc chắn chịu không ít khổ a."
"Vì một Sở Cuồng Nhân, đáng giá không?"
"Thiên Nhân Ngũ Suy, lần lượt trải qua pháp hoa chi suy, dung nhan chi suy, nhục thân chi suy, linh hồn chi suy, thọ nguyên chi suy, lặp đi lặp lại như thế, đối với tu sĩ là trừng phạt lớn nhất."
"Đúng vậy, ta nhớ được trước kia có đệ tử bị giam vào Ngũ Suy Chi Địa không đến ngàn năm, sau khi đi ra, tâm ma sinh sôi, tu vi không tiến, triệt để sa đọa, cuối cùng buồn bực sầu não mà chết, thật là đáng thương."
"Đâu chỉ, ta nghe nói có người chịu không được thống khổ này, trực tiếp tự sát ở bên trong, ai, Thánh nữ nàng chống đỡ được sao?"
"Nói đến Thánh nữ cũng không sai, Sở Cuồng Nhân đối kháng ngoại tộc, nàng là thần nữ nhân tộc, xuất thủ tương trợ, có lỗi gì?"
"Xuỵt, ngậm miệng, ngươi nói như vậy đừng để người khác nghe được, nếu truyền vào tai Thánh Chủ, ai cũng không cứu được ngươi."
Sở Cuồng Nhân lẫn vào Thiên Nhân Thánh Địa, sau đó nghe được không ít chuyện.
Cũng đã tìm hiểu được chuyện liên quan tới Minh Nguyệt Vô Hạ.
Thiên Nhân Ngũ Suy.
Đây là một loại tai kiếp tu sĩ sợ nhất.
Đi vào ngũ suy, ý nghĩa cách tử vong không xa.
Trong ngũ suy, Tiên Nguyên, pháp tắc tu sĩ đau khổ tu hành sẽ từ từ suy yếu, dung nhan sẽ già đi, nhục thân khí huyết dần dần thâm hụt, trở nên bẩn thỉu, sau đó linh hồn thần trí sẽ dần dần hỗn độn, thọ nguyên trôi qua...
Cho đến chết.
Loại này trong mắt phàm nhân là chuyện bình thường, nhưng tu sĩ vốn có thọ nguyên lâu dài và lực lượng cường đại thì lại là tra tấn sống còn khó chịu hơn chết.
Rất nhiều tu sĩ tình nguyện chiến tử cũng không muốn biệt khuất chết đi như thế.
Mà bên trong Thiên Nhân Thánh Địa.
Có một Linh Giới kì lạ, tên gọi Ngũ Suy Chi Địa.
Để cho tu sĩ không ngừng kinh lịch quá trình Thiên Nhân Ngũ Suy.
Tu sĩ tầm thường, vô cùng e ngại ngũ suy.
Chớ nói chi là trải qua vô số lần.
Hiện tại, Minh Nguyệt Vô Hạ đang chịu đựng tra tấn như thế này.
Nghĩ đến đây, Sở Cuồng Nhân ánh mắt dần dần lạnh như băng.
Hắn cũng không thân với Minh Nguyệt Vô Hạ.
Nhưng đối phương vì trợ hắn đánh với Hư Không Chi Chủ một trận, cam nguyện tiêu hao chục tỷ thọ nguyên, không, không phải là vì hắn, mà là vì cả nhân tộc.
Một vị nhân tộc công thần như vậy, khi trở lại tông môn của mình, chẳng những không có được ca ngợi còn bị giam lại nhận hết nỗi khổ ngũ suy!
Hơn nữa nàng vốn bị thương, thọ nguyên thâm hụt.
"A, tốt, hay cho một Thiên Nhân Thánh Địa!"
"Hay cho một Thiên Thánh a!"
Sở Cuồng Nhân giận quá thành cười.
Bên cạnh, một đệ tử Thiên Nhân Thánh Địa không khỏi nghi hoặc.
"Sư huynh, ngươi thế nào?"
Nhưng sau đó hắn nhìn thấy sư huynh trong miệng hắn sải bước ra, trên thân tiên huy lấp lóe, trong nháy mắt, thay hình đổi dạng, khí tức đại biến.
Một cỗ uy thế vô cùng mênh mông, như đại dương mênh mông vô biên, tiết ra!
Oanh!!
Toàn bộ Thiên Nhân Thánh Địa cũng vì đó chấn động!
Trong Thánh Địa, một đám quân vương đều mở hai mắt ra.
"Chuyện gì xảy ra, sao gia hỏa này đi mà quay lại rồi?!"
"Uy thế thật cường đại, ai chọc giận người này?"
"Phiền phức lớn rồi."
Chúng quân vương tâm can không khỏi run lên.
Lần này bọn họ ngồi không yên, lửa giận của Sở Cuồng Nhân, dù cho là Thiên Nhân Thánh Địa có được để uẩn khổng lồ cũng không dám đối mặt a.
..........................