← Quay lại trang sách

Chương 2391 Ta muốn xem xem ai có thể cản ta, uy lực đồ dỏm, dung hợp Xá Lợi chi lực

Thiên Thánh nhìn xem khí tức Sở Cuồng Nhân liên tục tăng lên, ánh mắt dần dần trở nên băng lãnh, mà ở trong đó còn trộn lẫn vẻ ghen ghét!

Không sai, chính là ghen ghét!

Hắn nhận ra Sở Cuồng Nhân thi triển các loại pháp môn.

Ở trong đó thậm chí còn có chí cao diệu pháp của Thiên Nhân Thánh Địa bọn họ.

Hắn biết, tất cả đều là Sở Cuồng Nhân Tha Hóa ra.

Tha Hóa Tự Tại Pháp huyền ảo, hơn hắn tưởng tượng!

Hắn ghen ghét a!

Dựa vào cái gì Sở Cuồng Nhân có thể có được loại vô thượng diệu pháp này.

Vì cái gì hắn không học được?

"Ta nói lại một lần nữa, hôm nay ta nhất định phải mang Minh Nguyệt Vô Hạ đi, ta muốn xem xem, ai dám ngăn cản ta!!"

Sở Cuồng Nhân khẽ quát một tiếng, lực lượng pháp tắc bàng bạc giống như hồng thủy đổ ra, làm cả Thiên Nhân Thánh Địa đều đang run rẩy.

Thiên Nhân Thánh Địa.

Trong một mảnh hoang mạc.

Một nữ tử áo trắng tóc trắng xoá, khoanh chân ngồi ngay ngắn.

Nàng đeo mạng che mặt.

Nhưng làn da bại lộ bên ngoài cũng đang không ngừng khô quắt xuống dưới, khí tức cũng nhanh chóng suy yếu, nhục thân già yếu, pháp tắc suy yếu, thọ nguyên đi đến cuối cùng...

Trong khoảnh khắc sắp vẫn lạc.

Trong bão cát, một cỗ dị năng thần kỳ lưu chuyển ra.

Làn da của nàng khôi phục sung mãn, khí tức cũng không ngừng khôi phục, nhưng ngay sau đó, lại là một vòng già yếu, suy yếu, thọ nguyên trôi qua mới...

Lặp lại như thế, giống như luân hồi trốn không thoát.

Nơi này là Ngũ Suy Chi Địa.

Ở chỗ này, tu sĩ phải thừa nhận Thiên Nhân Ngũ Suy vĩnh vô chỉ cảnh.

Mà ngồi ở trong cát vàng, không là ai khác, chính là Minh Nguyệt Vô Hạ.

Nhân tộc đệ nhất thần nữ, Thánh nữ Thiên Nhân Thánh Địa, trước đó không lâu vừa mới trợ giúp Sở Cuồng Nhân chém giết Hư Không Chi Chủ, miễn trừ một trường hạo kiếp cho nhân tộc.

Hiện tại, vốn nên hưởng thụ vô thượng vinh hạnh đặc biệt, nàng lại ngồi trong hoang mạc hoang vu này, gánh chịu nỗi khổ ngũ suy vô cùng kinh khủng.

Bỗng nhiên.

Một cơn chấn động truyền vào Ngũ Suy Chi Địa.

Vốn ngồi tại nguyên chỗ, bất động thanh sắc nhận cực khổ, Minh Nguyệt Vô Hạ bỗng nhiên mở hai mắt ra, mặc cho ngũ suy tra tấn, cặp mắt của nàng vẫn giống như trăng sáng thanh tịnh sáng tỏ trong đêm tối, chứa đầy quang huy.

"Khí tức này là hắn..."

Minh Nguyệt Vô Hạ cảm ứng được chủ nhân của cỗ khí tức này.

Cũng cảm ứng được chủ nhân của khí tức này đang phẫn nộ.

"Sao hắn lại tới Thiên Nhân Thánh Địa, hơn nữa còn phát hỏa như thế?"

Minh Nguyệt Vô Hạ nhíu mày nghĩ.

Nàng nghĩ không ra, Sở Cuồng Nhân và Thiên Nhân Thánh Địa có ân oán gì.

Cũng bởi vì giết Lục Vô Ngân?

Không đúng.

Thiên Nhân Thánh Địa hẳn là không vì chuyện này mà đối nghịch với Sở Cuồng Nhân.

Như vậy chẳng lẽ là Sở Cuồng Nhân chủ động gây chuyện?

Cũng không đúng.

Nàng tự hỏi mình có chút hiểu Sở Cuồng Nhân, đối phương nhìn như điên cuồng, thật ra thì từng bước đều tính toán kĩ, xưa nay không làm chuyện không có nắm chắc, đột nhiên khai chiến với Thiên Nhân Thánh Địa, hắn có thể được chỗ tốt gì đâu?

"Không nghĩ ra..."

Minh Nguyệt Vô Hạ lắc đầu.

Lập tức không chú ý nữa.

Dù sao bây giờ nàng bị giam giữ ở chỗ này, cũng không làm được gì.

Nàng không có liên tưởng đến trên người mình, dù sao dưới cái nhìn của nàng, mình và Sở Cuồng Nhân không có thân, chỉ gặp mấy lần.

Đối phương đâu thể vì nàng mà khai chiến với Thiên Nhân Thánh Địa...

Bên ngoài Ngũ Suy Chi Địa.

Bên trong Thiên Nhân Thánh Địa.

Sở Cuồng Nhân liên tiếp thôi động nhiều loại tu hành pháp, tựa như không cực hạn, tăng lực lượng của mình lên tới một tầng thứ mới!

Khí tức bá đạo tuyệt luân, chỉ cần một sợi là có thể vỡ nát hư không, thời khắc này, thiên địa như muốn thần phục dưới chân Sở Cuồng Nhân!

Một đám quân vương ảm đạm phai mờ ở trước mặt hắn.

Giờ phút này, phảng phất chỉ có hắn mới xứng đáng với hai chữ quân vương!

"Thiên Thánh, có dám đánh với ta một trận?!"

Sở Cuồng Nhân khí thế lạnh thấu xương, mắt sáng như đuốc, trực tiếp khiêu chiến Thiên Thánh.

"Càn rỡ!"

Thiên Thánh lạnh hừ một tiếng.

Hắn đưa tay nắm trong hư không, chỉ thấy một đạo lưu quang lướt đến, hóa thành một thanh ngọc như ý thanh quang lấp lóe trong tay hắn.

Đó là một kiện cực phẩm Hồng Mông chí bảo.

Cực đạo thần binh, cực kỳ hiếm thấy.

Dù cho là Cực Đạo Quân Vương Thiên Thánh cũng không có cực đạo thần binh bàng thân.

"Thiên Nhân Cản Đại Nhật!"

Chỉ thấy ngọc như ý trong tay Thiên Thánh đánh ra, pháp tắc giao hội, hóa thành một vầng Đại Nhật đen trắng, thiêu đốt liệt hỏa hừng hực, đánh thẳng tới Sở Cuồng Nhân.

"Càn Khôn Tạo Hóa Chỉ!"

Sở Cuồng Nhân đầu ngón tay ngưng tụ Càn Khôn pháp tắc đánh ra.

Chỉ kình, thiên nhân Đại Nhật oanh kích.

Hai cỗ lực lượng nổ tung.

Thiên Thánh, Sở Cuồng Nhân, đều bị đẩy lui.

Ngày xưa, Sở Cuồng Nhân ở Hư Không Chi Ngục, tay cầm cực đạo thần binh mới có thể gây tổn thương đến Cực Đạo Quân Vương, nhưng bây giờ, dựa vào lực lượng tự thân, hắn đã có thể chiến một trận với Cực Đạo Quân Vương, có thể thấy được hắn tiến bộ lớn như thế nào.

"Pháp Tổ chi pháp?"

Thiên Thánh ánh mắt lóe lên.

Vừa rồi, trong nháy mắt hắn cho rằng là Pháp Tổ đích thân đến.

Cái này khiến cho trong lòng hắn càng thêm sợ hãi thán phục Tha Hóa Tự Tại Pháp.

Đồng thời càng thêm ghen ghét Sở Cuồng Nhân.

"Cuối cùng chỉ là pháp của người khác, ngươi chỉ là đồ dỏm thôi."

Thiên Thánh cười lạnh nói.

Nói xong, hắn lại thi triển Thiên Nhân Thái Cực lần nữa.

Sở Cuồng Nhân ngưng tụ thiên địa chi lực quanh thân đến cực hạn, dưới ánh mắt rung động của mọi người, thi triển, thôi động âm Dương pháp tắc, thi triển cực chiêu!

"Thiên Nhân Cản Đại Nhật!"

Một vầng Đại Nhật đen trắng, trùng trùng điệp điệp oanh ra.

Thiên Nhân Thái Cực, ứng thanh mà bạo!

Thiên Thánh bị bức lui mấy bước, sắc mặt biến hóa không chừng.

Đây là tu hành pháp của hắn a!

"A, đồ dỏm của ta có tư vị như thế nào?"

Sở Cuồng Nhân khẽ cười nói.

Chúng tu sĩ Thiên Nhân Thánh Địa đều nghẹn họng nhìn trân trối.

"Vừa rồi một chiêu của Thiên Thánh, ta lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng Sở Cuồng Nhân lại có thể thi triển, quá biến thái đi."

"Đúng vậy a, chỉ là nhìn một cái là có thể biến hoá tu hành pháp để cho bản thân sử dụng, loại chuyện này, không thể tưởng tượng."

"Thiên Thánh bị đánh lùi."

"Điều này nói rõ Sở Cuồng Nhân thi triển chiêu số tuyệt không kém Thiên Thánh thi triển, thậm chí khả năng còn mạnh hơn một chút?"

Nghe đám người bàn tán, trên trán Thiên Thánh, gân xanh nhảy lên.

Hắn nhìn Sở Cuồng Nhân, ánh mắt lộ ra vẻ sát ý.

"Ta muốn xem xem, đồ dỏm ngươi có thể có năng lực lớn cỡ nào."

Thiên Thánh ném ngọc như ý trong tay ra ngoài, thanh quang lóe ra, quang trạch hai màu đen trắng lưu chuyển trong thiên địa: “Thiên Nhân Toái Tinh Nguyệt!!"

Chỉ thấy hắc, bạch, thanh, ba loại quang mang liên tiếp biến hóa.

Màu đen hóa thiên địa thành đêm tối.

Màu trắng hóa thành một vầng minh nguyệt trong đêm tối.

Về phần màu xanh thì hóa thành tinh quang đầy trời.

Một cỗ áp chế cường đại bao phủ Sở Cuồng Nhân.

Đây là lĩnh vực của Thiên Thánh!

Sở Cuồng Nhân không nói hai lời, Vô Hạn Chi Vực mở ra, chống cự lĩnh vực.

Thiên Thánh phất tay áo.

Phảng phất đánh rơi sao trời đầy trời.

Tinh quang đầy trời hóa thành một trận mưa sao băng đánh thẳng tới Sở Cuồng Nhân.

Mỗi một viên tinh thần đều ẩn chứa uy năng lớn lao.

"Long Tượng Đại Lực."

Sở Cuồng Nhân lại thôi động chiêu số lần nữa, lần này là Phật Hoàng chi chiêu.

Mà khi hắn vận dụng Phật Môn chi pháp, viên Xá Lợi mới rút thưởng có được trong cơ thể hắn cũng tỏa ra Phật lực vô cùng sáng chói.

Lại gia trì Phật Môn chi pháp của Sở Cuồng Nhân.

Oanh!

Phật quang lưu chuyển, hóa thành một Long một Tượng, ẩn chứa lực lượng cương mãnh vô song, đánh nát mưa sao băng đầy trời, đánh thẳng tới Thiên Thánh.

"Thiên Nhân Trấn âm Dương!"

Thiên Thánh thôi động Thiên Nhân Quyết, phối hợp âm Dương Chi Lực đánh ra.

Phịch một tiếng.

Long Tượng sụp đổ, mà hắn cũng lùi lại mấy bước.

Toàn bộ lĩnh vực rung động ầm ầm, xuất hiện từng vết rách.

Một kích dung hòa Xá Lợi chi lực lại đánh sập Thiên Thánh lĩnh vực!

........................