← Quay lại trang sách

Chương 2420 Thế lực âm thầm của Sở Cuồng Nhân, Bàn Cổ Tông vốn liếng, tới

Đạo Lăng Thiên hiện thân.

Mà Minh Nguyệt Vô Hạ nhìn hắn một cái, lộ ra vẻ khinh thường: “Một phản đồ nhân tộc, ngươi ngay cả tư cách làm đối thủ của ta cũng không có."

Nghe đến đây, Đạo Lăng Thiên sắc mặt trầm xuống: “Ta thành nhân tộc phản đồ lúc nào rồi? Chẳng lẽ ta đối phó Sở Cuồng Nhân thì là nhân tộc phản đồ rồi?"

"Ngươi đối phó Tông chủ, đương nhiên có thể, nhưng ngươi liên hợp ngoại tộc, ý đồ chia sẻ vô thượng khí vận vốn thuộc về nhân tộc ta với bọn họ, ngươi nói, ngươi có phải nhân tộc phản đồ hay không?" Minh Nguyệt Vô Hạ hừ lạnh một tiếng.

"Không cần nói nhảm, trước khi đối phó Sở Cuồng Nhân, đá bọn họ ra khỏi cục trước đi!" Không Chi Tử nói, lập tức trực tiếp xuất thủ.

Đạo Lăng Thiên nghĩ nghĩ, cũng không do dự nữa.

Ra tay, tử khí bay lên không, to lớn vô biên.

Trong đám người có người thấy cảnh này, không khỏi khịt mũi coi thường.

"Ta dựa vào, Đạo Lăng Thiên này ra tay thật a."

"Đáng xấu hổ!"

"Người như vậy cũng xứng làm nhân tộc đệ nhị thần tử?"

Một số nhân tộc vô cùng oán giận.

Nếu không phải thực lực bọn họ không tốt, đã sớm xông lên.

Mà bọn họ nói chuyện lọt vào trong tai Đạo Lăng Thiên, khiến cho sắc mặt của hắn càng khó coi, hắn hít sâu một hơi, cưỡng ép bình phục nỗi lòng.

Chờ ta cầm được khí vận của Sở Cuồng Nhân, hết thảy đều sẽ cải biến.

Ta không có sai!

Khi ta cường đại, hết thảy lưu ngôn phỉ ngữ đều sẽ biến mất!

Đạo Lăng Thiên ánh mắt dần dần kiên định.

Sách sử là do người thắng viết, khi mình thắng Sở Cuồng Nhân, tương lai ai là phản đồ, ai là anh hùng, còn không phải một câu nói của hắn?

Chiến!

Một đám quân vương Bàn Cổ Tông chiến vô số bọn người Không Chi Tử.

Trong hư không.

Đám vạn tộc quân vương lấy Nguyên Vũ Vương cầm đầu đang bàn tán.

"Chúng ta có cần ra tay hay không?"

"Không gấp, Sở Cuồng Nhân còn không có đến."

"Không sai."

"Mục đích của chúng ta là Sở Cuồng Nhân, về phần những người này, để Không Chi Tử đối phó là được rồi, chúng ta trông coi đừng để bọn họ rời khỏi là được."

"Ừm, còn cần bọn họ làm mồi nhử đâu."

......

Một bên khác.

Sở Cuồng Nhân đang thăm dò Khí Vận Huyền Hoàng Giới.

Nhưng đột nhiên.

Mi tâm hắn nhảy một cái, tựa như cảm ứng được chuyện gì không ổn.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Loại cảm giác này, là có người nào đang tính kế ta? Hoặc là nhằm vào người bên cạnh ta sao?" Sở Cuồng Nhân âm thầm nghĩ.

Sưu!

Lúc này, một bóng người xuất hiện ở trước mặt hắn, quỳ một gối xuống đất.

Nếu có người ngoài thấy cảnh này, chắc chắn sẽ cực kỳ kinh ngạc.

Bởi vì người quỳ xuống đất...

Đúng là một quân vương.

Hơn nữa không là quân vương nhân tộc mà là vạn tộc quân vương.

"Điện Chủ, cuối cùng tìm tới ngươi, bọn người Không Chi Tử đang nhằm vào Bàn Cổ Tông, bọn họ thiết hạ một cái bẫy, đang đợi ngươi nhảy vào."

Quân vương đó cung kính nói.

Hắn xưng hô Sở Cuồng Nhân là Điện Chủ.

Hiển nhiên, hắn đến từ Vận Mệnh Thần Điện.

Mặt ngoài nhìn, Sở Cuồng Nhân có thế lực là Bàn Cổ Tông và Ác Ma nhất tộc, giao hảo Minh Tộc, nhưng trong bóng tối, hắn còn có một cái thế lực.

Đó chính là Vận Mệnh Thần Điện.

Những năm gần đây, Sở Cuồng Nhân chưa hề đình chỉ âm thầm bồi dưỡng lực lượng.

Những cổ lão tu sĩ từng giao dịch với Vận Mệnh Thần Điện, hiện tại đã bị hắn thu được dưới trướng, âm thầm làm việc cho hắn.

Ở trong đó thậm chí có một ít quân vương.

Ở trước mặt hắn, người này là một cái trong số đó.

"Thì ra là thế, khó trách mi tâm ta hơi nhúc nhích một chút..."

Sở Cuồng Nhân nỉ non nói.

Sau đó, trong mắt hắn lộ ra vẻ băng lãnh: “Đã dám ra tay với Bàn Cổ Tông, như vậy chắc chắn bọn họ đã chuẩn bị kĩ, cho bọn người Không Hoàng chuẩn bị tiến về đó, tạm thời không nên động thủ, chờ ta đến rồi nói."

"Vâng."

Trong Vận Mệnh Thần Điện có không ít người cũng đi tới Khí Vận Huyền Hoàng Giới.

Không Hoàng cũng tại.

Có cỗ lực lượng này nơi tay, lại thêm thực lực bản thân Sở Cuồng Nhân, bọn người Không Chi Tử muốn chơi trò xiếc gì, hắn đều không ngại chơi đùa với đối phương một chút.

Sưu!

Thân ảnh Sở Cuồng Nhân biến mất ngay tại chỗ.

Mà quân vương đó từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy Sở Cuồng Nhân rốt cuộc rời đi như thế nào, nội tâm của hắn không khỏi âm thầm kinh ngạc: “Đây là một loại không gian thủ đoạn nào đó sao? Rốt cuộc thực lực Điện Chủ đến trình độ nào a."

Cho dù là quân vương, nhưng hắn lại cảm nhận được một loại cảm giác thâm bất khả trắc trên thân Sở Cuồng Nhân, ở trước mặt đối phương, hắn tựa như một phàm nhân nhỏ bé hèn mọn đang ngước nhìn một tòa Thần Sơn cao không thể chạm.

"Không Chi Tử, các ngươi ngàn vạn lần không nên tính toán Điện Chủ a..."

Quân vương này thầm nghĩ.

Sau đó, hắn đi liên hệ người của Vận Mệnh Thần Điện.

......

Oanh!

Một trận không gian lực lượng bàng bạc và kiếm khí xen lẫn.

Minh Nguyệt Vô Hạ, Không Chi Tử đều lui lại.

Nhưng ngay sau đó, một đạo tử khí từ sau lưng Minh Nguyệt Vô Hạ đánh tới.

Là Đạo Lăng Thiên xuất thủ.

Nhưng không chờ một kích này rơi sau lưng Minh Nguyệt Vô Hạ, một chi mũi tên do Quang Minh chi lực ngưng tụ bắn ra, đánh nát đạo tử khí đó.

Lam Vũ giương mắt lạnh lẽo nhìn Đạo Lăng Thiên: “Đánh lén phía sau, đây là nhân tộc đệ nhị thần tử? Hừ, ngươi ngay cả một sợi tóc của công tử cũng không sánh nổi."

"Làm càn!"

Đạo Lăng Thiên giận không kềm được.

Những người này mở miệng ngậm miệng một tiếng Sở Cuồng Nhân, tôn thờ đối phương.

Lại xem mình không ra cái thá gì!

Sở Cuồng Nhân, mạnh hơn mình nhiều như vậy sao?!

Dù nói thế nào, giờ phút này hắn cũng là một quân vương a!!

"Tử Khí Đông Lai ba vạn dặm!"

Đạo Lăng Thiên oanh ra một chưởng, ba vạn dặm tử khí bộc phát.

Lam Vũ cũng thi triển cực chiêu ứng đối.

Một bên khác, Chúc Dương và Sở Hồng, Dương Mi, n Hồng Hoa chiến với nhau.

Các loại tiên pháp thần thông bay múa khắp nơi.

Khí thế kinh thiên động địa.

Hỗn chiến vẫn còn tiếp tục.

"Lam Vũ, chúng ta tới!"

Cách đó không xa, một tiếng quát lớn vang lên.

Chỉ thấy vô số bóng người lướt đến.

Lại là bọn người Diệp Trúc, Tuyệt Vô Thần, Dục Vọng Hoa, Ngọc Trí.

Bọn họ mặc dù còn không có đạt tới cảnh giới Quân Vương nhưng cảm ngộ ra được lực lượng pháp tắc, tăng thêm từng kiện Hồng Mông chí bảo trong tay, đúng là bộc phát ra lực lượng không thua quân vương bình thường, miễn cưỡng có thể ảnh hưởng mấy người Không Chi Tử.

Trong hư không.

Có quân vương Thiên Thần nhất tộc giận tím mặt.

"Hồng Mông chí bảo trong tay bọn họ là của Thiên Thần nhất tộc ta a!"

"Đó là Tuyệt Thiên Bảo Kiếm của Thiên Thần nhất tộc ta, còn có cây đao đó, là Trảm Không Chi Nhận, đáng chết, Sở Cuồng Nhân đáng chết a!!"

Quân vương Thiên Thần nhất tộc tức giận tới mức giơ chân.

Lúc trước, Sở Cuồng Nhân dời trống toàn bộ Thiên Thần bảo khố.

Việc này vẫn luôn là nỗi đau của Thiên Thần nhất tộc.

Mà đối phương lại tùy ý phát bảo vật trong bảo khố cho một chút tu sĩ tu vi còn không có đạt tới quân vương, quá khinh người.

Có không ít tu sĩ cũng kinh ngạc.

"Bàn Cổ Tông này vốn liếng không khỏi quá dày."

"Đúng vậy, nhân thủ một kiện Hồng Mông chí bảo?"

"Chậc chậc, thật là hâm mộ a."

Trong hư không.

Quân vương Thiên Thần nhất tộc nhịn không được, hắn sải bước ra, sau đó xông ra ngoài, một quyền đánh về phía Ngọc Trí: “Trả bảo vật lại cho ta!"

Một kích này, trùng trùng điệp điệp.

Quân vương không có lưu tình chút nào.

Ngọc Trí dù có Hồng Mông chí bảo nơi tay cũng không ngăn nổi, mặc dù bên trong cái Khí Vận Huyền Hoàng Giới này thì không bị tử vong nhưng bị loại là nhất định.

"Hừ!"

Nhưng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên.

Một đạo kiếm khí từ nơi xa kích xạ mà đến, phát sau mà đến trước, trực tiếp quán xuyên ngực quân vương đó, kéo hắn bay ra trăm triệu dặm, đính phía trên một ngọn núi, toàn thân máu me đầm đìa, đại đạo trong cơ thể gần như sụp đổ.

Đường đường quân vương, lại bị một đạo kiếm khí đánh cho mất đi sức chiến đấu!

"Đến rồi!"

Trong hư không, trong mắt Nguyên Vũ Vương nổ bắn ra một đạo tinh quang.