← Quay lại trang sách

Chương 2450 Theo ta xem trò hay, đại hoàng tử mưu phản, Sát Lục Quốc Vương bạo khởi

Trong Sát Lục Thần Quốc.

Yến hội kết thúc.

Liễu Thiên Tuyết dẫn theo Sở Cuồng Nhân rời khỏi, sắp xếp chỗ cư trú cho hắn.

Hoàng tử công chúa khác cũng lần lượt tản đi.

Rất nhanh.

Trong cung điện chỉ còn lại đại hoàng tử và Sát Lục Quốc Vương.

Ai cũng không biết hai người này đã nói những gì.

Chỉ biết là vào ban đêm, bên trong hoàng cung bộc phát ra khí tức năng lượng vô cùng cường đại, khí tức này tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chỉ có một nháy mắt.

Sau đó có người nhìn thấy đại hoàng tử trầm mặt rời khỏi hoàng cung.

Trong vương cung.

Sát Lục Quốc Vương ngồi trên vương vị, trên người tản ra xế chiều chi khí.

Hắn khẽ cười một tiếng: “Vẫn không giữ được bình tĩnh, chỉ là như vậy cũng tốt, nếu như bọn họ quá bình thản, ta sẽ phiền toái."

"Thời gian không sai biệt lắm."

"Nhưng không ngờ được là vào lúc này lại xuất hiện một Sở Cuồng Nhân, nhưng mà vấn đề không lớn, đợi ta khôi phục, lại thu hồi Sát Thần Chi Giới trong tay hắn, sau đó xuất binh chiếm đoạt thần quốc của hắn, Sát Lục Thần Quốc ta sẽ tăng lên một tầng nữa!"

Sát Lục Quốc Vương nỉ non nói.

Ánh mắt đục ngầu lộ ra từng đạo tinh quang.

Một bên khác.

Liễu Thiên Tuyết và Sở Cuồng Nhân ở chung.

Nghĩ đến phụ vương mình muốn gả mình cho nam nhân trước mắt này, sắc mặt nàng đỏ lên, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, nói ra: "Đợi chút nữa ta gọi mấy cung nữ tới, Sở quân vương có việc có thể dặn dò các nàng, ta đi trước."

"Chờ một chút."

"Sở quân vương còn có việc sao?" Liễu Thiên Tuyết hiếu kỳ nói.

"Phụ vương của ngươi nói, ngươi thấy thế nào?"

Liễu Thiên Tuyết nghe vậy, sửng sốt một chút.

"Sở quân vương chỉ chuyện thông gia sao?"

"Không, hắn nói muốn giao phó Sát Lục Thần Quốc cho ngươi, ngươi coi là hắn sẽ làm như vậy thật sao?" Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.

Nghe đến nơi này, Liễu Thiên Tuyết sắc mặt biến hóa.

"Sở quân vương, ngươi có ý gì."

"Ngươi hẳn là hiểu rõ phụ vương ngươi hơn ta, ngươi cho rằng hắn sẽ nói ra những lời như vậy trước mặt mọi người sao?"

Liễu Thiên Tuyết cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy đúng là khả năng không lớn.

Mặc dù những năm gần đây, Sát Lục Quốc Vương bởi vì già yếu, thường xuyên có một ít hành vi, nhưng như hôm nay, thông gia kết minh trước mặt mọi người, thậm chí biểu lộ có ý tứ truyền vị cho mình.

Chuyện này quá không hợp thói thường.

Mặc dù nàng rất muốn đạt được vị trí kia.

Nhưng chuyện ngày hôm nay, nàng vẫn nhạy cảm phát hiện được một tia cổ quái.

"Sở quân vương có chuyện, không ngại nói thẳng."

"Ngươi tin hay không, không được bao lâu, mấy ca ca ngươi sẽ khởi binh mưu phản, sau đó bị phụ vương của ngươi lấy tội đại nghịch bất đạo trấn áp."

"Sở quân vương, ngươi không thể nói lung tung."

"Chẳng lẽ trong lòng ngươi không nghĩ như vậy sao?"

Liễu Thiên Tuyết trầm mặc, bởi vì nàng đột nhiên nghĩ đến, đại ca của mình nắm giữ gần như một nửa binh mã Sát Lục Thần Quốc, không chỉ có như thế, thống lĩnh Cấm Vệ quân hoàng cung là tam ca nàng, mà đại ca nàng và tam ca xưa nay giao hảo với nhau.

Chuyện hôm nay, kích thích không nhỏ cho đại ca luôn muốn có vương vị đó, xúc động, làm ra chuyện gì cũng không lạ.

"A, theo ta đi xem trò hay đi."

Sở Cuồng Nhân cười nói.

......

"Hồ đồ, lão hồ đồ này!"

Thần quốc đại hoàng tử tại sau khi trở về, giận không kềm được: “Hắn lại muốn truyền vị cho Liễu Thiên Tuyết, cho dù nàng có một chút tài năng nhưng có chỗ nào hơn ta? Luận tu vi, nàng chỉ quân vương nấc thang thứ hai, mà ta đã gần cực đạo, bàn về thủ đoạn, trên dưới triều chính có một nửa đều là người của ta, bàn về chiến công, ta ra ngoài vì thần quốc khai cương thác thổ, toàn bộ Bí Giới có hơn phân nửa đều là ta khai thác ra, võ quan tam quân gần như không người có thể so với ta."

"Sao nàng có thể sánh được với ta?!"

"Dựa vào cái gì mà lão hồ đồ đó muốn truyền vị cho nàng?"

Ở bên cạnh hắn, tam hoàng tử ánh mắt lóe lên, lập tức nói: "Chuyện đã đến một bước này, đại ca, ta cảm thấy chúng ta không thể tiếp tục do dự nữa."

"Ý của ngươi là..."

"Khởi binh tạo phản!"

"Ngươi làm như vậy là đại nghịch bất đạo!" Đại hoàng tử lạnh lùng nói.

"Đại ca, làm như vậy cũng là vì tốt cho thần quốc, chỉ có ngươi mới là thần quốc thiên tuyển chi vương, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thần quốc rơi vào trong tay Liễu Thiên Tuyết sao? Phụ vương hắn già rồi, hồ đồ rồi, chúng ta cũng không thể hồ đồ theo hắn."

Tam hoàng tử quỳ xuống đất, cung kính nói: "Mời đại ca vì ức vạn con dân thần quốc, cho dù như thế nào cũng phải leo lên vị trí đó mới được!"

Đại hoàng tử từ từ nhắm hai mắt lại, suy tư một hồi, sau đó hắn hít một hơi thật sâu: “Được, nếu đã như vậy, vậy chúng ta... khởi binh tạo phản!!"

Sau đó không lâu.

Toàn bộ quốc đô Sát Lục Thần Quốc sóng ngầm phun trào.

Rất nhiều hoàng tử, công chúa được đại hoàng tử điều động, hội tụ lại một chỗ.

"Chư vị, phụ vương đi vào Thiên Nhân Ngũ Suy đã lâu, càng ngày càng ngu ngốc vô năng, vì thần quốc, ta quyết định khởi binh tạo phản, mời các vị huynh đệ tỷ muội vì ức vạn con dân thần quốc mà ủng hộ ta." Đại hoàng tử nói.

Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đưa mắt nhìn nhau.

Ngay trong bọn họ cũng có một số người có tưởng niệm vương vị.

Nhưng đại hoàng tử thực lực mạnh nhất.

Hắn đã quyết định muốn đoạt vị.

Nếu như hôm nay bọn họ không đồng ý ủng hộ hắn chỉ sợ là không rời khỏi đây được.

"Ta đồng ý với đại ca."

"Không sai, Liễu Thiên Tuyết có tài đức gì có thể ngồi lên vị trí đó? Toàn bộ thần quốc, ngoại trừ đại ca ra, không ai khác có tư cách này."

"Ta cũng cảm thấy như vậy."

Sau khi lấy được thái độ của đám công chúa hoàng tử.

Đại hoàng tử bắt đầu hành động.

Tam hoàng tử điều động Cấm Vệ quân hoàng cung, đại hoàng tử điều động ngoại bộ binh mã đánh thẳng tới vào trong hoàng cung, những lực lượng thủ vệ khác trong hoàng cung hoàn toàn không thể chống cự lại được.

Một phen chém giết, sau đó thủ vệ hoàng cung gần như bị tiêu diệt hết.

Trên không hoàng cung.

Hai bóng người nhìn hoàng cung trở nên bừa bộn bên dưới.

Liễu Thiên Tuyết trầm mặc.

Đại ca của nàng, quả nhiên mưu phản.

"Ta muốn đi cứu phụ vương."

"A, hắn cũng không cần ngươi cứu."

Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng: “Hoàng cung Cấm Vệ quân, thần quốc vương đô phòng vệ quân, còn có gần nửa binh quyền thần quốc, ài, phụ vương của ngươi chỉ sợ ngươi đại ca ngươi không có dũng khí mưu phản, cố ý để cho hắn không ít lực lượng a."

Cho dù ở quốc gia nào cũng đều sợ xuất hiện tình huống có binh nhiều tự lập.

Nhưng ở Sát Lục Thần Quốc thì Sát Lục Quốc Vương lại như không có chú ý tới điểm ấy, các loại binh mã đều cho đại hoàng tử, chỉ sợ khi hắn mưu phản thì không có người có thể dùng.

Trong vương cung.

Đại hoàng tử dẫn theo người đi tới trước mặt Sát Lục Quốc Vương.

"Phụ vương, nhi thần đến đây, mời ngươi thối vị nhượng hiền!"

"Hiền? Hiền ở đâu ra?" Sát Lục Quốc Vương nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: "Dẫn binh tiến cung, mưu phản bức cha thoái vị, đó chính là hiền mà ngươi nói?"

"Phụ vương, không cần nhiều lời, thoái vị đi."

"Ngươi tự tin mình có thể thành công như vậy sao."

"Phụ vương, không cần phô trương thanh thế, hơn phân nửa binh mã thần quốc trong tay ta, trên dưới triều chính, có một nửa là người của ta, mà ngươi đã đi vào Thiên Nhân Ngũ Suy, tu vi hạ xuống, một thân thực lực mười không còn một, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta? Phụ vương, ngươi tự chủ thoái vị thì còn có thể giữ lại chút thể diện."

"Vậy ta phải cảm tạ ngươi mới đúng."

Sát Lục Quốc Vương vừa nói dứt câu.

Trong nháy mắt.

Sau lưng hắn, từng đạo huyết sắc phù văn lưu chuyển mà ra, tạo thành một cái kết giới, mà khí tức của Sát Lục Quốc Vương cũng liên tục tăng lên.

Chỉ trong nháy mắt đã đạt đến cảnh giới cực cao.

"Nghịch tử, chết đi!"

Sát Lục Quốc Vương bỗng nhiên bạo khởi, một hoàng tử bị hắn nắm ở trong tay.

Chỉ trong nháy mắt, lực lượng và huyết nhục của hoàng tử đó, còn có sát khí hạch tâm trong cơ thể bị hắn hút vào trong cơ thể.

Cuối cùng hoàng tử đó hóa thành tro tàn.

Một màn trước mắt khiến cho tất cả những người đang có mặt ở đây hít vào một hơi khí lạnh.

"Nuôi các ngươi lâu như vậy, hôm nay hãy để cho ta nghiệm thu thành quả của các ngươi đi!" Sát Lục Quốc Vương cười lạnh, lên tiếng nói ra.