Chương 24 Thú Khư! Linh thú bạo động
Sau khi nhìn qua sáu hàng giá sách với gần hai trăm quyển sách, Lục Thanh rút một quyền có tên là Tử Hà linh thú phổ. Có lẽ nó có từ rất lâu nên trang giấy đã bị ố vàng, thậm chí còn rất cứng. Cẩn thận lật từng trang để xem trong nửa canh giờ. Ánh mắt của Lục Thanh chợt sáng ngời. Tại trang cuối cùng của quyển sách, hắn tìm được một đoạn nói:
"Thú Khư, phía bắc giáp với Ngọc Tuyền thành của Thanh Phàm cấp Thanh Ngọc tông. Phía nam tiếp giáp với Lạc Nhật thành của Tử Hà tông. Phương viên của nó hơn năm mươi dặm, bên trong có rất nhiều linh thú kỳ dị. Nghe đồn có cả tứ giai linh thú Lôi Mãng cũng thường hay xuất hiện.
Lôi Mãng là loại tứ giai linh thú. Nó là một nhánh của thập giai linh thú Giao Huyết. Khi đến thời kỳ trưởng thành dài hai mươi trượng, mình to tới cả trượng. Đầu của nó mọc lên một cái sừng dài khoảng nửa trượng. Toàn thân có một lớp vẩy màu tím, được bao phủ trong một lớp lôi điện. Ít nhất từ Thanh Phàm thần kiếm trở lên mới có thể đả thương được nó. Miệng nó có thể phun ra lôi điện màu tím. Cái sừng do ngưng tụ lôi điện nên vô cùng cứng rắn. Nó cũng là một trong những vật liệu cao nhất để chú tạo Thanh Phàm thần kiếm. Thực lực của nó có thể sánh ngang kiếm đạo đại sư mới đột phá lên tới Kiếm Vương. Trong sách cũng không ghi rõ có khả năng tiến giai nữa hay không.
Nguyên bản trong lòng đã có một sự tưởng tượng nhất định, nhưng sau khi nhìn thấy bản ghi chép, Lục Thanh cũng phải rung động vì thực lực mạnh mẽ của Lôi Mãng. Căn cứ vào những gì ghi trong Tử Hà linh thú phổ thì tứ giai linh thú khi trưởng thành cũng có thể sánh với cường giả Kiếm Chủ đỉnh phong. Thậm chí cũng có thể đồng thời đối mặt với hai ba người. Nhưng tứ giai linh thú Lôi Mãng có thể sánh với Kiếm Vương tiểu thiên vị.
Đây chẳng lẽ là do có được huyết mạch của Lôi Giao? Lục Thanh không khỏi liên tưởng đến thập giai linh thú Lôi Giao còn có thực lực mạnh mẽ như thế nào? Chẳng lẽ lại có thực lực phiên thiên đảo hải giống như Kiếm Tổ?
Lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, Lục Thanh cười khổ một tiếng. Với thực lực của mình bây giờ mà đối diện với bất cứ kẻ nào trong số đó cũng đều thần hồn tan biến.
Sau khi thỏa mãn sự hiếu kỳ, Lục Thanh liền trở về Tử Trúc viện. Hôm nay, Tử Trúc viện cũng chỉ còn có một mình hắn. Mặc dù yên tĩnh, những cũng không tránh khỏi sự tịch mịch.
Ba ngày sau, Huyền Thanh giao tất cả mọi việc cho hộ pháp rồi một mình xuống núi. Mặc dù tất cả đều cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không ai dám hỏi.
Sau đó hai ngày, Lục Thanh đang ngồi xếp bằng bên Minh Nguyệt đầm. Trên người hắn thi thoảng lại có một tia sáng màu tím xuất hiện. So với khi mới lên núi thì hơi gầy hơn một chút, nhưng nét mặt lại thêm vẻ cương nghị. Ngoài ra, người ta còn có thể thấy thoáng qua có một làn khí màu tím bên ngoài gây một cảm giác ôn hòa nhưng hùng hậu.
Luyện Tâm kiếm cắm một bên, trên thân kiếm đọng một số giọt nước trong suốt phản chiếu tia nắng mặt trời. Hiển nhiên là Lục Thanh vừa mới luyện kiếm xong. Lúc này đã là giữa trưa, tia nắng mặt trời rọi xuống mang tới cảm giác ấm áp. Nhưng Lục Thanh ngồi đó mà tinh thần lại không hề an tĩnh. Chung quanh hắn chẳng biết nổi lên một cơn gió nhẹ từ lúc nào cuốn bay lớp lá khô trên mặt đất. Vào lúc này, trong Thức Hải của Lục Thanh, Luyện Hồn quyết cũng đồng thời vận chuyển, giúp hắn có thể nắm rõ ràng phạm vi mười trượng xung quanh.
"Graooo..."
Một con hổ có cái sừng dài gần trượng từ trên vách đá bay xuống. Toàn thân của nó ướt sũng. Nơi eo của nó có ba vết thương dài hơn thước đang đầm đìa máu tươi lộ rõ cả thịt ở bên trong. Hiển nhiên là mấy vết thương đó bị một thứ móng vuốt sắc bén gây ra. Ngay cả cái sừng dài trên đầu cũng bị gãy một nửa, ở giữa xuất hiện một mạch máu. Từ nơi đó, những giọt máu tí tách chảy xuống khiến cho con hổ giống như vừa từ trong vũng máu mà đi ra.
Đôi mắt của con hổ toàn tia máu và sự sợ hãi. Cái miệng đỏ lòm của nó không ngừng thở dốc. Khi nhìn thấy Lục Thanh đang ngồi xếp bằng trên mặt đất càng khiến cho nó thêm hoảng sợ. Bộ lông trên người nó dựng đứng. Nhưng khi nhìn thấy đó chỉ là một sinh vật nhỏ bé, nó liền rống lên tức giận. rồi phóng về phía Lục Thanh.
Hai mắt Lục Thanh chợt mở ra khiến cho con hổ như cảm thấy trong ánh mắt có một tia sáng khiếp người hiện lên. Con hổ cảm thấy ớn lạnh, nhanh chóng tránh sang một bên.
"Vù..."
Cười lạnh một tiếng, rồi trong nháy mắt, Lục Thanh liền ra tay. Luyện Tâm kiếm quét ngược sang bên. Trong phút chốc Kiếm Nguyên khí đã phủ đầy thân kiếm. Ánh sáng màu tím lóe lên, đồng thời trong không khí phát ra những tiếng rít.
Một tiếng rắc vang lên. Thân kiếm đã chém ngang người con hổ khiến cho da thịt chỗ đó lõm xuống. Xương cốt bị kình lực của Luyện Tâm kiếm làm cho nát bấy. Ngay cả một tiếng rống cũng không kịp phát ra, con hổ ngã vật xuống đất. Đôi mắt của nó mở to, chỉ có một sự tuyệt vọng.
Con hổ cũng chỉ là một loại dã thú bình thường. Tuy cũng có một chút lợi hại, nhưng không phải là đối thủ của Lục Thanh đang sắp sửa Trúc Cơ. Cho dù là một người mới bước vào Kiếm Thị cũng có thể đối phó.
Nhưng Lục Thanh cũng chẳng để ý tới nó. Hắn ngẩng đầu lên nhìn. Không biết từ lúc nào, mặt trời đã bị mây đen che khuất khiến cho bầu không khí trở nên nặng nề.
Kiu...kiu...
Một đàn chim mỏ dài không biết bị thứ gì kinh động mà từ trong đám cây cối bay nháo nhào lên cao, khiến cho lông chim màu nâu tán loạn trong không trung.
Lục Thanh nhanh chóng đi qua khe núi mà ra ngoài. Mặt đất dưới chân bắt đầu có sự rung động. Thi thoảng lại có những tiếng hí cùng với tiếng rống truyền đến. Thanh âm của chúng có một sự kinh hoảng. Nhưng Lục Thanh cũng có thể cảm nhận được một làn hơi thở mang theo một thứ lực lượng không thể chống cự.
"Chẳng lẽ lại là linh thú?" - Lục Thanh thầm nghĩ trong lòng.