← Quay lại trang sách

Chương 23 Đừng có làm phiền lão tử.

Thạch Thiên thấy các nàng mặc đồng phục, bộ dáng tuy có chút khác biệt, nhưng rất nhiều chi tiết không sai biệt lắm, hơn nữa còn có huy hiệu kia nữa, thầm nghĩ chắc là học sinh trong này. Trước ngực các nàng còn đeo tấm thẻ ghi "Giám sát viên", xem ra là cán bộ học sinh, liền đáp: "Đúng vậy, là mấy ngày đầu tiên đến đây, xin hỏi báo danh ở nơi nào?"

Ba nữ vừa nghe quả nhiên là học sinh mới đến, ngoại trừ Quách Thiến Vi vẻ mặt si mê ra, Hạng Kiều cùng Lý Hiểu Lệ lập tức trầm mặt xuống, mắt phóng hung quang, Lý Hiểu Lệ nói: "Hay cho tiểu tử, ngày đầu tiên báo danh mà đã dám đến trễ rồi, ngay cả đồng phục còn không mặc, lại còn dám đi dép lê. Không đem các giám sát viên chúng ta để vào trong mắt sao chứ? Muốn chết à!"

Thạch Thiên nghe các nàng quả thật là học sinh quản về kỷ luật, tuy có chút hung hăng, nhưng cũng không muốn cùng so đo với các nữ sinh này, thản nhiên nói: "Mang dép lê vừa mát vừa nhanh" xong rồi cũng không để ý tới các nàng, mà tiếp tục đi về phía trường học.

Hạng Kiều cả giận nói: "Đứng lại", nàng thấy Thạch Thiên thần sắc như thường, thật không đem các nàng để ở trong mắt, thầm nghĩ tiểu tử này ngày đầu tiên đến, còn không biết sự lợi hại của các nàng, hôm nay mặc kệ thế nào cũng phải giáo huấn hắn một phen.

Thạch Thiên quay đầu lại nói: "Chuyện gì?"

Hạng Kiều cười lạnh nói: "Ngươi chẳng những đến muộn, còn không mặc đồng phục, phải giáo dục lại ngươi…"

Lý Hiểu Lệ ở một bên nói: "Mau quỳ xuống mà cầu xin tha thứ, bằng không sẽ phải ăn đòn"

Thạch Thiên vừa nghe qua thật không thấy chỗ nào là nữ sinh, mà quả thực là nữ thổ phỉ, tức giận nói: "Cảnh cáo các cô, đừng có làm phiền lão tử" Xong xoay người đi vào trong trường học, dù sao đây cũng chỉ là mấy nữ sinh cũng không thích chơi đùa với các nàng.

Hạng Kiều cùng Lý Hiểu Lệ thấy tiểu tử này lại còn dám cảnh cáo các nàng, còn tự xưng lão tử, làm sao có thể nhẫn nhịn được, cũng không dài dòng nữa, chỉ thấy Hạng Kiều phi thân tung một cước vào Thạch Thiên, Lý Hiểu Lệ thì trực tiếp dùng chữ "túm" trong tuyệt kỷ bát phụ, đưa tay túm lấy tóc của Thạch Thiên.

Thạch Thiên cũng không quay đầu lại, sau lưng phảng phất như có mắt, một tay chụp lấy cổ chân Hạng Kiều, tay kia chụp lấy tay của Lý Hiểu Lệ, quẳng vào trong bãi cỏ bên cạnh, cũng không thèm nhìn tới mà đi vào trường học.

Hạng Kiều cùng Lý Hiểu Lệ còn chưa rõ ràng là thế nào, chỉ cảm thấy mình đột nhiên thân ở không trung, ngửa mặt lên trời mà bay đi, nhưng lại phi hành siêu thấp, sợ tới mức cao giọng thét lên, tay chân vung loạn, cứ như là đang bơi trong không khí, tiếp theo lưng rốt cuộc tiếp đất, trượt với tốc độ cao, thẳng đến chạm vào các cây cối bên ngoài vườn hoa mới ngừng lại. Thạch Thiên thấy các nàng là nữ sinh, cũng không muốn làm cho các nàng bị thương, dùng xảo kình, tuy mông và trên lưng đầy những cỏ, lại không bị thương chút nào, thậm chí ngay cả da cũng không trầy một miếng.

Nhưng hai nàng vừa chịu thiệt thòi, dưới cơn thịnh nộ cũng không nghĩ gì ngoài việc đi đánh người này, đang muốn đứng dậy đuổi theo, lại cảm thấy trên đầu căng thẳng, một trận đau đớn, tóc của hai người đã quấn vào cây cối, đợi các nàng thoát khỏi thì Thạch Thiên đã không thấy đâu nữa.

Quách Thiến Vi vẫn đứng ở tại chỗ, hai tay ôm ngực, đôi môi anh đào mở to có thể nhét được cả hai quả trứng gà, hai mắt trừng trừng, vẻ mặt khoa trương mà nhìn về phía Thạch Thiên biến mất, trái tim kinh hoàng đập với tốc độ 800 lần/phút mà hô lên: "Quá tuyệt! Quá tuyệt! Quá tuyệt! Quá tuyệt! Quá tuyệt! Quá tuyệt! Quá tuyệt! Quá tuyệt! Quá tuyệt! Quá tuyệt! Quá tuyệt! Quá tuyệt! Quá tuyệt!"