Chương 65 Vô quy táng vực
Kẹt kẹt ——
Đại môn cung điện bạch cốt có một khe hở khá rộng, cốt Môn quá lớn, mở ra một khe cửa cũng đủ cho năm đại hán cùng nhau tiến vào.
Bạch quang mịt mờ theo khe cửa chiếu vào đại điện ánh sáng ảm đạm, trên mặt đất trắng noãn trải lên một tầng thảm sáng.
Lão thái bà trông như tiều tụy đứng ở ngoài cửa, cung kính hành lễ nói:
"Phu nhân, người đã được đưa đến."
"Ừm, cho hắn vào đi."
Ở sâu trong đại điện truyền đến một giọng nữ nhu mì.
"Rõ!"
Sau đó lão thái bà lại khom mình hành lễ, sau đó đứng dậy đẩy Bạch Đông Lâm vào bên trong môn, còn bà và đông đảo Khô Lâu thì đứng ở ngoài cửa, cũng không tiến vào đại điện.
Loảng xoảng! Đại môn đột nhiên đóng lại, ánh sáng bên trong đại điện lập tức ảm đạm xuống.
"Công tử, lại đây, đến chỗ thiếp thân này."
Một loạt giọng nữ quyến rũ khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng đều muốn vào đâu không đúng tiếp tục vang lên từ chỗ sâu trong đại điện. Bạch Đông Lâm nhún nhún vai, không khỏi trói buộc bằng xích sắt pháp thuật, cất bước đi sâu vào trong đại điện.
Rầm rầm rầm ——
Không ngừng đi sâu vào trong, một loạt tiếng nước truyền vào tai. Thần sắc Bạch Đông Lâm hơi đổi, đi không dừng bước, đi thẳng tới bên cạnh một cái ao mới dừng lại.
Hồ nước khổng lồ do nguyên khối bạch ngọc đục ra mà thành, một mặt ao tới gần đại điện bị mấy phiến lụa bình phong mở ra, bình phong che chắn phong cảnh trong ao mê người.
Rầm rầm rầm, nương theo tiếng nước, một cái bóng tươi đẹp in trên tơ lụa mỏng manh, tay ngọc thon dài gảy gảy bọt nước, không ít chất lỏng màu ngà sữa giống như sữa bò bắn tung tóe ra ngoài ao.
Ục ục——
Bạch Đông Lâm hung hăng nuốt xuống một ngụm nước bọt, con mắt nhìn chằm chằm vào trong ao.
phung phí của trời a!
Linh dịch tràn ngập linh khí như thế lại dùng để tắm rửa! Một hồ nước lớn linh dịch cho hắn tu luyện, không biết có thể dùng bao lâu! Hiệu quả tuyệt đối không kém linh đan mảy may, hơn nữa còn không hề có tác dụng phụ, mặc dù hắn không sợ tác dụng phụ.
Bình tĩnh, bình tĩnh, đây là tắm rửa nước mà, không uống được!
Bạch Đông Lâm gian nan dời ánh mắt khỏi ao nhỏ, lúc này trong hồ truyền đến một hồi tiếng cười như chuông bạc, nữ tử giống như bị tiếng nuốt nước miếng của Bạch Đông Lâm chọc cười, sau đó còn nói thêm:
"Công tử đừng nóng vội, thiếp thân đã chuẩn bị xong, xin chờ một lát."
Đợi thêm thời gian một chung trà, nữ tử tắm xong, mặc quần áo chỉnh tề, rồi từ sau tấm bình phong đi ra.
Nữ tử xinh đẹp tuyệt luân, trên da thịt trắng như tuyết còn mang theo vài giọt linh dịch, một mùi hương u nhã cách thật xa truyền vào trong mũi Bạch Đông Lâm.
"Thật là, ma ma này làm việc như thế nào, vậy mà không cởi trói cho công tử."
Nữ tử hờn dỗi nói, sau đó ngón tay ngọc điểm một cái, xích sắt pháp thuật trên người Bạch Đông Lâm tự động đứt gãy rơi trên mặt đất.
Bạch Đông Lâm âm thầm trợn mắt, không phải ngươi phái người đem ta bắt tới sao? "Thu được tự do" xoa xoa cổ tay, khách khí cung tay nói:
"Đa tạ cô nương, không biết cô nương xưng hô như thế nào?"
"Ha ha, công tử không cần khách khí, người khác đều gọi thiếp thân Bạch Cốt phu nhân, công tử gọi thiếp thân là tiểu cốt là được rồi!"
Não sinh hắc tuyến, thần mẹ kiếp tiểu cốt, ta còn non nớt lắm! Tuổi già của ngài e rằng có thể làm bà nội của tổ tông ta rồi!
Thực lực của Bạch Cốt phu nhân này sâu không lường được, thậm chí lão Vu bà ở cửa kia cũng đánh không lại, không muốn dây dưa thêm chút nào, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi:
"Bạch Cốt phu nhân, tại hạ vào nhầm quý bảo địa thật sự là không nên, thỉnh phu nhân chỉ rõ một con đường, để tại hạ rời đi!"
"Rời đi?"
Bạch Cốt phu nhân lắc đầu, bước liên nhẹ, đi đến bên giường êm trên đại điện, lười biếng nằm nghiêng ở phía trên, mở miệng nói ra:
"Công tử, ngài có biết đây là nơi nào không? Đừng nói công tử ngài muốn rời khỏi nơi này, thiếp thân cũng muốn rời đi nha!"
"Mặc dù không biết công tử ngươi làm thế nào tiến vào sâu trong cấm địa này, nhưng muốn đi ra ngoài lại là không thể."
Bạch Đông Lâm nhướng mày, xem ra tình huống so với mình tưởng tượng còn hỏng bét hơn, lúc đầu còn tưởng rằng là Bạch Cốt phu nhân này giở trò quỷ, hiện tại xem ra cũng không phải như thế, vì thế lại hỏi:
"Phu nhân, tại hạ không cẩn thận lưu lạc nơi đây, không biết rốt cuộc là nơi nào?"
"Quy Khư Tuyệt Hề, Vô Quy Táng vực!"
Thanh âm Bạch Cốt phu nhân mang theo mờ mịt, sâu trong ánh mắt lộ ra vẻ khát vọng, nàng sinh ra trong cốt hải, tu luyện ở cấm địa này vạn năm, chưa từng thấy qua thiên địa rộng lớn bên ngoài, nàng làm sao lại không muốn rời khỏi nơi đây chứ?
Vô Quy Táng vực!?
Thần sắc Bạch Đông Lâm sững sờ, cũng không cách nào bảo trì vẻ thong dong, trong nháy mắt nhớ tới giới thiệu trong tin tức vòng tay, mẹ ơi, sao lại đến nơi quỷ quái này rồi!
Gã trực tiếp khoanh chân ngồi ở trên đại điện, cau mày, khổ sở suy tư, muốn từ trong tin tức phức tạp tinh luyện ra càng nhiều thứ, hi vọng có thể giúp gã thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đại điện bạch cốt lâm vào trong yên tĩnh, trên vách tường có hỏa diễm màu u lam thiêu đốt, chiếu gương mặt hai người nghiêm trọng đến sáng tối bất định.
Không có! Bạch Đông Lâm kiểm tra tất cả tin tức một lần, cũng không phát hiện có thể trợ giúp được phương pháp của hắn.
Câu chuyện liên quan tới Vô Quy Táng Vực chỉ có vài câu ít ỏi, đây là tuyệt địa khủng bố có thể xếp vào ba thứ hạng đầu ở trong vô số Cấm khu Minh Dự cổ giới, nghe nói Táng vực là nơi cuối cùng mà chúng sinh trong cổ giới phải về lại!
Chỉ vào không ra, bốn chữ này xuất hiện tần suất nhiều nhất, tin tức càng ít, đại biểu nguy cơ càng cao.
Ban đầu Bạch Đông Lâm cho rằng, cùng lắm thì ở lại chỗ này đủ ba năm, chờ Vũ tháp tiếp dẫn mình trở về là được.
Nhưng mà hiện tại sự tình không đơn giản như vậy, Càn Nguyên Giới thăm dò Cổ Giới nhiều lần như vậy, tuyệt đối có không ít người đã xâm nhập qua Táng Vực, thậm chí khả năng cũng có người giống như hắn, sau khi tiến vào thông đạo liền trực tiếp mất mát tại Táng Vực.
Thế nhưng sự thật là không có bất kỳ tin tức liên quan nào lưu truyền ra, nói cách khác rất có thể ngay cả Vũ tháp là vô thượng Tiên khí cũng không thể thăm dò, hoặc là nơi đây che đậy cảm ứng của Vũ tháp, khiến tọa độ lạc ấn vô hiệu hóa!
Chẳng lẽ mình lại mất mát với Minh Dự cổ giới vĩnh viễn không cách nào trở về? Còn phải đối mặt với xóa bỏ thần bí kia?
Bạch Đông Lâm con mắt híp lại, lộ ra vẻ kiên định, tuy rằng cổ giới rất khổng lồ, nhưng mà không cách nào so sánh với thế giới của Càn Nguyên giới, hắn không sợ thần bí gì gạt bỏ, nhưng hắn không muốn vĩnh viễn ở "địa phương nhỏ" này, thiên địa quá nhỏ sẽ cản trở con đường đại đạo của hắn.
Ba năm, vô luận là dùng phương pháp gì, hắn đều phải đi ra nơi quỷ quái này!
Tín niệm kiên định cũng không còn tâm tình để xã giao lá lỗi với Bạch Cốt phu nhân này nữa, Bạch Đông Lâm đứng dậy hành lễ nói:
"Bạch Cốt phu nhân, không biết ngươi trói tại hạ muốn làm gì?"
Bạch Cốt phu nhân lộ ra vẻ kinh ngạc, không biết tiểu lang quân này vì sao đột nhiên biến thành một người khác, không còn bộ dáng lười nhác nữa, bộc lộ tài năng, nhưng nhìn như vậy càng thêm oai hùng.
"Ha ha, công tử an tâm chớ vội, thiếp thân mời công tử tới, chỉ là muốn mời công tử tham gia một bữa tiệc."
"Công tử cứ an tâm ở lại mấy ngày, đến khi tham gia yến hội rồi mới rời đi cũng không muộn."
Bạch Cốt phu nhân dứt lời, dùng chiếc lưỡi tinh tế liếm láp đôi môi trắng mịn, bộ dáng mê người.
Bạch Đông Lâm nghe vậy hơi suy tư, hắn muốn rời khỏi Táng Vực, bước đầu tiên phải phá vòng phong bế không gian phế tích, ít nhất phải tu vi đột phá đến Thần Văn cảnh mới có thể, linh khí Bạch Cốt Sơn dồi dào, ngược lại là một nơi tu luyện, vì vậy gật đầu đáp ứng:
"Vậy thì làm phiền phu nhân."
Thấy Bạch Đông Lâm sảng khoái đồng ý, Bạch Cốt phu nhân che miệng khẽ cười nói:
"Không quấy rầy nữa, công tử muốn ở bao lâu cũng được! Đúng rồi, thiếp thân còn không biết công tử tên gì thì thào!"
"Bạch Đông Lâm."
"Ma ma, mau dẫn Bạch công tử đi hậu điện nghỉ ngơi, cũng không thể thất lễ quý khách!"
Ra khỏi cung điện Bạch Cốt, đi theo lão vu bà đến hậu điện. Khô Lâu Sơn này to lớn vô cùng, ngoại trừ cung điện bạch cốt mặt trước to lớn, ở phía sau còn có một đám kiến trúc hài cốt nối liền lại với nhau.
Phòng ở xương Bạch Đông Lâm cũng không để ý, vì tất cả hài cốt đều óng ánh ôn nhuận, giống như bạch ngọc tốt nhất, hiển nhiên thực lực hài cốt khi còn sống không yếu, có thể trải qua nhiều năm tháng mà bất hủ, thực lực của hắn bây giờ vẫn chưa làm được tới bước này.
Cốt Hải này đến tột cùng là nơi nào, vậy mà ngã xuống nhiều cường giả như vậy, không biết bọn hắn vì sao mà chết.
Bạch Cốt phu nhân này và lão bà bà kia đều không đơn giản. Hắn dùng linh hồn để quan sát cẩn thận. Lão vu bà là một thi thể đã sinh ra linh trí, không phải là linh hồn chân linh, mà là loại sinh mệnh đặc thù như khí linh.
Mà Bạch Cốt phu nhân thì càng không đơn giản, bản thể là một gốc Tử Linh hoa, Tử Linh hoa sinh ra trên thi hài của cường giả, dùng tinh hoa hấp thụ thi hài làm chất dinh dưỡng.
Trong biển xương này có vô số hài cốt, xác thực có điều kiện sinh ra Tử Linh Hoa, bất quá muốn sinh ra linh trí, thậm chí là khó hơn tu ra thân người, đây là hắn cũng chưa từng nghe nói qua.
Chỉ sợ cũng chỉ có loại tử linh như Cốt Hải có điều kiện trời cao ưu ái, mới có thể nuôi dưỡng ra Bạch Cốt phu nhân đã chết rồi.
Phất tay ném ra mấy khối linh thạch vụn, bố trí một cái trận pháp cách tuyệt trận một cái trận pháp cảnh giới.
Chém bỏ tạp niệm trong lòng, Bạch Đông Lâm khoanh chân ngồi trên giường bạch cốt, linh khí nơi đây dồi dào, đột phá đến Thần Văn cảnh tốn không bao nhiêu thời gian.
Tâm thần hợp nhất, bắt đầu áp súc Huyết Nguyên Khai Thiên Khiếu.