Chương 98 Điền thẳng lên trời
Sâu trong Vô Quy Táng Vực, nơi đây kiếm nhai.
Bạch Cốt phu nhân thần sắc ngoan ngoãn quỳ gối trên mặt đất, trước mặt là đống lửa màu vàng hừng hực thiêu đốt, trên liệt diễm là một con bò nhỏ bị rửa sạch sẽ.
Bạch Cốt phu nhân thi thoảng lại xoay cái vỉ nướng, lấy từ trong lọ bình bên cạnh ra các loại hương liệu bôi lên người tiểu ngưu, ngoan ngoãn, không còn chút kiêu căng nào nữa.
Không thể nào được nàng ta không ngoan ngoãn, trên vỉ nướng, con trâu nhỏ này là Hỏa Ngưu Vương có thực lực ngập trời, gặp phải lão giả lôi thôi trước mặt này, hiện tại cũng chỉ có kết cục trở thành đồ ăn.
Lão giả lôi thôi nằm nghiêng trên mặt đất, trên tay cầm một cái chân chim vàng óng ánh lấp lóe, thỉnh thoảng cắn một miếng, ăn tới mức miệng đầy dầu mỡ, cầm lấy hồ lô rượu bên cạnh, hung hăng đổ một ngụm.
"Ya! Không tệ không tệ, bạch cốt a, tay nghề nướng đồ của ngươi càng ngày càng tốt."
"Tiền bối, vì sao ngài..."
"Đã nói không được gọi tiền bối, gọi gia gia!"
Bạch Cốt phu nhân nhanh chóng siết chặt nắm đấm, răng nghiến răng, im lặng không nói gì, không để ý tới lão giả lôi thôi kia nữa.
Ùng ục ùng ục!
Lão giả lôi thôi lại nốc mấy ngụm rượu mạnh, ánh mắt mất đi tiêu cự, phảng phất lâm vào hồi ức xa xưa, sau một lát mới hồi phục tinh thần, nói với Bạch Cốt phu nhân:
"Lão phu bắt ngươi tới đây là muốn cứu ngươi một mạng, tiếp theo trong Táng vực này không được yên lành."
"Về phần tại sao phải cứu tiểu gia hỏa ngươi, đó là bởi vì chúng ta rất có duyên phận."
"Tiểu bạch cốt à, ngươi được sinh ra từ trong thể xác kiếp thứ chín của lão phu, kêu lão phu là gia gia, rất hợp tình hợp lý?"
Nhìn vẻ mặt giận dữ của Bạch Cốt phu nhân, lão giả lôi thôi cười lớn một tiếng, lại cắn một cái chân chim, uống rượu mạnh vào miệng. Lão đang định tiếp tục trêu ghẹo Bạch Cốt phu nhân, đột nhiên biến sắc, mở miệng mắng to:
"Chó chết! Là thằng nhãi con nào mà dám động vào thể xác lão tử để lại!"
...
Trong Trụ Nguyệt hố.
Hài cốt màu vàng vừa sải bước ra, lập tức xuất hiện ở trong hư không, hai lỗ thủng tràn ngập ánh sáng màu đỏ nồng đậm, nhìn chằm chằm vào Hắc Hổ.
Thần sắc Hắc Hổ sững sờ, một cảm giác sởn hết cả gai ốc xông lên đầu, sắc mặt lập tức đại biến.
Không tốt! Mạng ta xong rồi!
Hai tay xé rách không gian, Hắc Hổ muốn xông vào trong đó bỏ chạy, trong nháy mắt tiếp theo, một luồng khí cơ khủng bố khóa chặt lấy gã, trực tiếp ngưng kết ở trong hư không, không thể động đậy.
Hài cốt màu vàng toàn thân che kín tinh văn màu đỏ tươi, tay phải giơ lên, kiếm chỉ dựng thẳng lên, hướng về Hắc Hổ chậm rãi chém tới.
"Không tốt."
Phương xa, Bạch Đông Lâm cảm giác được một luồng kiếm thế khủng bố phóng lên cao, vội vã cực lực khống chế hài cốt màu vàng, hơi nghiêng đi công kích.
Ngâm!
Tiếng kiếm ngân vang tận mây xanh, một đạo kiếm quang vô hình vô chất phá toái hư không, nơi nó đi qua, không gian tất cả đều biến mất, bầu trời bị bổ ra một khe hở khổng lồ.
Hắc Hổ hai mắt trừng trừng, kiếm quang nhanh như thiểm điện, bị khí cơ khóa chặt, hắn ta căn bản không cách nào tránh né, chỉ có thể giận dữ gào thét trong lòng.
"Không!"
Kiếm quang như bị Bạch Đông Lâm nghiêng người lướt qua, xẹt qua bên cạnh Hắc Hổ, trong nháy mắt Hắc Hổ bị dư âm của kiếm quang xoắn giết!
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Kiếm quang cực lớn chém vào mặt đất, lọt vào hố Trụy Nguyệt thì chia làm hai mảnh, khe nứt rộng chừng ngàn trượng xuyên qua miệng hố thiên thạch cao ngất, khe nứt đen kịt lan tràn đến cuối tầm mắt.
Khe hở sâu không thấy đáy, trong đó mơ hồ có hồng quang hiện lên, đó là nham tương phun trào ra.
Thần sắc Bạch Đông Lâm kịch biến, chơi lớn rồi! Không kịp nghĩ nhiều, thân ảnh lập loè, mi tâm duỗi ra linh hồn khổng lồ màu vàng, đem linh hồn tàn phá không chịu nổi của Hắc Hổ bắt vào trong thần hải trấn áp!
Mụ nội nó, qua loa đi, đánh giá nghiêm trọng quá thấp sức chiến đấu của hài cốt màu vàng này, nếu như không phải ngay thời khắc mấu chốt khiến nó bị công kích thì đừng nói tới linh hồn tàn phá, chỉ sợ ngay cả chân linh của Hắc Hổ cũng sẽ biến mất!
Trong mấy hơi thở, bắt linh hồn, thu hồi vòng tay Tử Triệu, lại đem đại lão hài cốt màu vàng "mời" vào bên trong vòng tay, gió thổi tung bay, thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, bước ra vài bước, liền rời xa chỗ này.
Gây ra động tĩnh lớn như vậy, thật sự là không phải bản ý của hắn, hắn luôn luôn theo đuổi kín tiếng phát triển, bỉ ổi phát dục, không vô địch tuyệt không loạn lãng.
Động tĩnh lớn như vậy, nếu dẫn tới người có tâm chú ý thì không ổn, vẫn là rút trước thì tốt hơn, mục đích chuyến đi này cũng đều đã đạt thành, cũng không thể tại thời khắc sống còn té ngã.
Bạch Đông Lâm tốc độ cực nhanh, một lát sau liền trở lại địa cung dưới Vương thành.
Thần niệm trút xuống, ngoại trừ hai cỗ khí tức quen thuộc, trong địa cung đã người đi nhà trống, thoáng suy tư, liền đã minh bạch là chuyện gì xảy ra, bóng người khẽ động liền đi tới ngoài trạch viện tiểu hòa thượng thanh tịnh.
"Minh Tịnh tiểu sư phó, Bàng huynh."
"Bạch huynh đệ, cuối cùng ngươi cũng trở lại!"
"A Di Đà Phật, tiểu tăng chỉ biết Bạch thí chủ cát nhân tự có trời trợ, không việc gì."
"Ngươi dẹp đi tiểu hòa thượng, đây là chuyện mà ngươi lo lắng nhất trong mấy ngày nay rồi!"
Ba người hàn huyên với nhau một lát, đều ngồi xuống trong sân viện, Bàng Ngọc tiếp tục nói:
"Bạch huynh đệ, bởi vì chuyện mật thám lộ ra từ thế lực thần bí, chư vị đạo hữu trong địa cung nhất trí cho rằng, mọi người tụ tập cùng một chỗ đã không còn an toàn, cứ điểm này khả năng đã bị bại lộ."
"A Di Đà Phật, Bạch thí chủ, tiểu tăng và Bàng thí chủ chờ đợi lần nữa, chính là muốn nói rõ việc này với ngươi."
Bạch Đông Lâm hiểu rõ gật đầu, điều này không liên quan đến hắn, những tu sĩ này chỉ cần không ngu xuẩn, sẽ không tiếp tục đợi ở chỗ này, hơi hơi ra hiệu cảm tạ:
"Hai vị có tâm!"
"Bạch huynh đệ, không biết tiếp theo ngươi có tính toán gì không?"
Bạch Đông Lâm hơi trầm tư một lát, mảnh khảm Huyền Trang đã bị hắn đánh chết, nhưng quả thật nơi này đã có khả năng bại lộ, nhưng hắn thông qua lần giao thủ với thế lực thần bí, ngược lại cũng biết rõ một chút lai lịch của đối phương, nên cũng không e ngại bọn họ.
Trong tay gã còn có một trương vương bài, gã đánh giá đại lão hài cốt màu vàng có thể chém ra hai kiếm nữa hay không!
"Hai vị, các vị cứ về trước đi, ta còn muốn ở đây một thời gian, giải quyết một số việc vụn vặt."
"Cái này..."
Hai người đều biết thực lực của Bạch Đông Lâm rất mạnh, bọn họ đi theo phía sau, không chỉ không giúp được gì, có thể còn kéo chân sau người ta.
"Tiểu hòa thượng, thực lực của Bạch huynh đệ như chúng ta có thể nhìn thấy, hay là chúng ta rời đi trước đi."
"A Di Đà Phật, như thế cũng tốt."
Ba người để lại bí pháp liên hệ với nhau, sau khi cáo từ, Bàng Ngọc và Minh Tịnh bí mật bóng người, rời khỏi địa cung, bên trong địa cung rộng lớn chỉ còn lưu lại một mình Bạch Đông Lâm.
Trở lại căn nhà của mình, Bạch Đông Lâm khoanh chân ngồi trên giường, thần sắc thoáng hưng phấn, bây giờ hắn phải kiểm kê thu hoạch chuyến đi này.
Tử triệu câu thông, một đống lớn pháp bảo trữ vật chất đầy phòng ngủ, đủ loại chừng mấy nghìn, trong đó có tu sĩ Càn Nguyên chết tại trận pháp, cũng có người áo đen kia.
Những pháp bảo trữ vật này hiện tại đều là vật vô chủ, Bạch Đông Lâm khẽ vẫy tay một cái, một chiếc nhẫn trữ vật liền cầm trên tay, thần niệm khởi động, chuyển toàn bộ đồ vật vào bên trong vòng tay.
Bạch Đông Lâm cảm thấy quá hạnh phúc!
Giống như mở hộp paa vậy, kích thích lại có hứng thú, không ai biết được bên trong pháp bảo trữ vật tiếp theo sẽ có bảo vật gì.
Hắn lại phân loại toàn bộ vật tư vào những khu vực khác nhau trong vòng tay, ví dụ như pháp bảo, đan dược, Linh thảo bảo dược, công pháp bí thuật, ngọc đồng, khoáng vật vật liệu, linh thạch, cùng với tạp vật.
Các loại quần áo yếm, còn có tơ tằm, quần lót, những vật vô dụng này, đều bị một thanh Linh hỏa của hắn thiêu đốt sạch sẽ.
Mất trọn vẹn thời gian cả ngày, Bạch Đông Lâm mới chỉnh lý xong toàn bộ tài nguyên tu luyện.
Phát tài! Phát tài!
Bạch Đông Lâm vẻ mặt mãn nguyện nằm trên giường, quả nhiên, ngựa không Dạ Thảo không mập, người không ngoài tài không giàu, làm như vậy, thật sự là quá làm cho người ta nghiện.
Bạch Đông Lâm buông thả chính mình trong chốc lát, liền thu liễm cảm xúc khoanh chân mà ngồi, những tài nguyên tu luyện này phải chuyển hóa thành thực lực của mình mới là chuyện chính sự, nếu không đặt ở nơi đó cũng không có ý nghĩa.
Ý niệm vừa động, một đống lớn ống ngọc đều bị lấy ra, bên trong là các loại công pháp bí thuật pháp thuật vân vân, hắn thích nhất những kiến thức này, trước tiên thác ấn vào linh hồn rồi nói sau.
Thần niệm khổng lồ trút ra, đồng thời quan sát rất nhiều ống ngọc, tốc độ của Bạch Đông Lâm cực nhanh, chỉ để lại dấu vết, trang trí lại mà thôi, rất nhanh sẽ đem ngọc đồng thanh quang.
"Đây là?"
Thần sắc Bạch Đông Lâm đột nhiên khẽ động, hút một ống ngọc vào tay. Đây là ống ngọc hắn lấy được trong bí cảnh ở Nguyệt Cung, bên trong không ngờ không phải công pháp bí thuật gì, mà là chủ nhân Nguyệt Cung tự truyền thụ?
Bạch Đông Lâm hơi sửng sốt, nữ nhân này đúng là tự luyến, sau đó xem xét cẩn thận nội dung trong đó, hô hấp liền xem xong, Bạch Đông Lâm khẽ nhíu mày, cũng giúp hắn hiểu được một ít tin tức hữu dụng.
Không quan tâm đến tình tình ái ái bên trong, tương tư nỗi khổ, trong đó có mấy tin tức khiến cho hắn chú ý.
Loạn Cổ Thập Hung bất tử bất diệt, hy sinh Minh Dự Đế Quân phong ấn thập hung bản thân, thập tuyệt vực, chẳng lẽ biến cố cổ giới là có liên quan đến loạn cổ thập hung này? Còn có một đoạn lời nói cuối cùng trong ngọc đồng khiến cho hắn nhíu mày không thôi.
"Ta tin tưởng Minh Dự vẫn chưa chết, hắn còn tồn tại giữa thiên địa, ta có thể cảm giác được khí tức của hắn, ta muốn đi tới thiên ngoại, nơi đó cách Minh Dự càng gần một chút."
Minh Dự Đế Quân thực lực khủng bố này thật không chết, lại là chủ tướng Nguyệt Cung tương tư bệnh quá nghiêm trọng, cảm giác hỗn loạn?
Những chuyện năm tháng xa xôi trước kia, hiện tại căn bản không thể nào tìm hiểu được, lắc đầu cũng không suy nghĩ nữa, phất tay thu hồi rất nhiều ống ngọc.
Hắn lấy ra đủ loại chai lọ lọ trong vòng tay, là đủ loại linh đan độc dược, hắn phải bắt đầu tu luyện.
Hắn tùy ý mở hai bình ra, một bình linh đan chứa độc đan đổ hết vào miệng. Linh khí và độc tính mãnh liệt bộc phát ra khắp cơ thể.
Thương thế do linh đan cuồng bạo xé rách ra, cùng với độc đan chỉ hóa thành năng lượng cường hóa. Bạch Đông Lâm nhất tâm nhị dụng, linh khí uẩn dưỡng linh khiếu, cường hóa năng lượng uẩn dưỡng linh hồn, cả hai đồng thời tiến bộ.
Về phần trong thần hải trấn áp rất nhiều Linh hồn, hắn tạm thời còn không vội vã xử lý, hắn còn có tính toán khác, trước tiên chờ Linh hồn tiến thêm một bước rồi hãy nói.
Bạch Đông Lâm có vô số tài nguyên tu luyện rốt cuộc không cần phải khấu trừ lục soát nữa, lại lấy ra hai viên linh châu, một tia sét, một ngọn lửa, lôi châu bị hắn để vào bảy tảng đá tử ngọc, chính là bảo bối lấy được từ trong dược viên Nguyệt Cung bí cảnh, ẩn chứa lực lượng sấm sét khủng bố.
Hỏa Châu cũng bị hắn nhét vào đại lượng linh thạch cùng với tài liệu Hỏa thuộc tính, hai tay từng người nắm một viên bảo châu, trong nháy mắt lôi hỏa kinh khủng quấn quanh thân thể trần trụi.
Dưới sự khống chế tinh tế của hắn, độc dược phối hợp thỉnh thoảng lại bị cắn nuốt, thương tổn nghịch chuyển luôn ở trạng thái hiệu suất nhất, vô số năng lượng cường hóa điên cuồng hiện lên, các loại linh đan bảo dược cũng không ngừng được nuốt vào.
Linh hồn và linh khiếu đều phát ra tia sáng chói mắt, điên cuồng tăng lên, giống như là ngồi hỏa tiễn, trực tiếp bay lên!
Đây chính là niềm vui của người có tiền ư?
Tuy nhiên buồn tẻ đến khô khan một chút, chẳng qua chỉ đơn giản là một đợt mà thôi!