Chương 172 Vết nứt xuyên qua chân trời!
Cổ Minh, sao lại thất thần vậy? Cái này không giống như ngươi nha!"
Huyết Thần Tử còn chưa dứt lời, thân thể cao lớn lấp lóe lần nữa tiếp cận Cổ Minh, nắm tay khổng lồ điên cuồng oanh kích.
Sau lưng đồng thời lan tràn ra vô số xúc tu sắc bén, sáng bóng như kim loại, bao trùm cả vùng không gian xung quanh Cổ Minh, điên cuồng đâm!
Hư không không gian tấc tấc nghiền nát, từng cái đại động đen kịt bị xúc tu bén nhọn đi ra, Cổ Minh nhíu mày, thân hình được bao phủ trong ánh bạc giống như ảo ảnh xuyên qua dày đặc công kích để tránh thoát tất cả công kích.
xác thật Cổ Minh thất thần, vì nhằm vào thân hình khổng lồ của Huyết Thần Tử, hắn lấy pháp bảo Tam Xoa Kích ra, mới vừa rồi đã bị kịch chiến của hai người đánh bay vào sâu trong lòng đất.
Mới vừa rồi, liên hệ giữa hắn và pháp bảo lại bị chặt đứt, điều này khiến cho hắn cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
Đối với thể tu mà nói, chỉ khi đến Thần Nguyên cảnh mới có thể bắt đầu tế luyện bản mạng pháp bảo giao tu, cũng chính là "bản nguyên chi khí", là một loại pháp khí không được đưa vào đẳng cấp phân chia thông thường pháp khí, uy lực móc nối với thực lực thể tu, có đủ các loại uy năng kỳ dị.
Song Nhận Tam Xoa Kích tự nhiên không trọng yếu như vậy, chỉ là một kiện pháp bảo thông thường, dù bị mất cũng sẽ không tổn hại đến bản thân hắn mảy may, nhưng dù nói thế nào cũng là một kiện linh khí đạt tới phẩm chất thượng phẩm, không hiểu vì sao mất đi liên hệ với địa tâm, vẫn làm cho Cổ Minh cảm thấy có chút kỳ quái.
Lẽ nào Địa Tâm phá vỡ thế giới này còn ẩn giấu cái gì hay sao?
"Cổ Minh! Ngươi đang xem thường ta đó hả?"
Hào quang đỏ tanh trong hai mắt Huyết thần tử bắn ra, Cổ Minh một mực né tránh không ra tay phản kích, hắn thấy đây chính là một loại trào phúng không tiếng động khiêu khích!
Cổ Minh khẽ lắc đầu, đang định mở miệng giải thích, thần tình đột nhiên sửng sốt, một cỗ khí tức kinh khủng khóa chặt lấy hắn, tóc bạc trên đầu theo bản năng bay lên, mạnh cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Con mắt dọc ở mi tâm lấp lánh ánh bạc, tầng đất đá đều bị nhìn thấu, hắn nhìn thấy, trong lòng đất có một vầng mặt trời màu vàng thật lớn đang bốc cháy hừng hực, tỏa ra ánh sáng vô cùng vô tận!
"Không tốt."
Cổ Minh thần sắc kinh hãi, mắt dọc ở mi tâm bị quang mang cực nóng thiêu thương, chảy xuống một tia màu bạc máu tươi.
Sắc mặt Huyết Thần tử cũng cuồng biến, một cỗ khí tức kinh khủng đồng thời bao phủ lấy gã, máu biển bên ngoài thân thể bắt đầu ngưng kết tán loạn, không gian chung quanh trở nên ngưng trệ. Hai người liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương.
"Huyết Thần Tử! Không trốn được rồi, liên thủ thôi!"
"Được!."
Bạch Đông Lâm tâm địa, hai mắt lạnh lùng nghiêm nghị, muốn bắt được con địa mạch viêm linh thật không dễ dàng gì, bây giờ vô duyên vô cớ bị dọa chạy ba con, thật sự là làm hắn tức muốn nổ phổi!
Dưới sự công tâm của nộ khí, tất cả lực lượng trực tiếp bộc phát, một kích này gần như bao gồm hết thảy thân thể, linh khiếu của y, tất cả linh hồn của y đều bị thiêu đốt!
"Cho lão tử!"
Một tiếng gầm giận dữ, cây kích màu bạc trong bàn tay khổng lồ của hài cốt bị ném mạnh ra.
Trong nháy mắt một cột sáng kim sắc cực lớn ngưng kết thành thực chất rời tay, cả người Bạch Đông Lâm thiếu chút nữa bị móc rỗng, hài cốt to lớn thân hình hư ảo một hồi, thiếu chút nữa thiêu đốt mình hầu như không còn!
Trên quang trụ màu vàng to lớn quấn quanh vô số Hỏa Long màu vàng, rất nhiều xiềng xích pháp tắc tràn ngập khí tức hủy diệt quấn chặt lấy cột sáng.
Những nơi cột sáng màu vàng đi qua, bất luận là tầng nham thạch nóng chảy thổ nhưỡng, hay là mạch khoáng khoáng thạch cứng rắn, tất cả đều hóa thành hư vô.
Không gian từng tấc một biến mất, cột sáng lao đi trong không gian, tốc độ tới gần vô hạn, trong nháy mắt vượt qua khoảng cách xa xôi, xuất hiện phía dưới Cổ Minh cùng Huyết Thần Tử!
Hai người con ngươi chợt co rút lại to bằng đầu kim, trong nháy mắt bị cỗ khí cơ khủng bố này khóa chặt, hai người đã biết trốn không thoát.
Trừ phi thúc dục vòng tay, lập tức thoát ly thế giới nghiền nát này, nhưng là bây giờ còn không có đạt được chiến trận ấn ký, muốn hai người cứ như vậy rời khỏi, vậy cũng là không thể nào!
Như vậy, chỉ cần còn ở bên trong thế giới này, cũng chỉ có thể ngạnh kháng một kích khủng bố này!
"Cổ Minh! Không nên lưu thủ!"
"U Minh Huyết Hải! Huyết Hải Vô Lượng! Vô Lượng Ma Kha!"
"Ma Kha A Tu La!"
Huyết thần tử sắc mặt dữ tợn, thân thể cao lớn chợt co rút lại chỉ còn kích thước ba trượng, bên ngoài thân thể phủ đầy hoa văn tinh đỏ thần dị, mái tóc dài màu đỏ tươi như cuồng xà loạn vũ.
Trăm vạn Huyết Thần trong nháy mắt tản về biển máu, sau lưng Huyết Hải to lớn của Huyết Thần Tử hiện lên, sau một khắc hóa thành chín vòng huyết hoàn tinh huyết cực lớn, lơ lửng ở sau đầu Huyết Thần Tử, xoay tròn chậm rãi!
"Bát cửu ti quân cực kim thân!"
"Quang sáng màu bạc! Điểm cuối cùng!"
Cổ Minh thần sắc nghiêm túc, thân thể trong phút chốc hóa thành thuần ngân sắc, một chút ngân quang từ trong ngực bắt đầu lóng lánh, trong nháy mắt khuếch trương đến cực hạn!
Cổ Minh hóa thành một vầng mặt trời to lớn màu bạc treo lơ lửng giữa hư không, sáng rực!
"Ách! Á!"
Hai người điên cuồng bạo phát, trong nháy mắt cột sáng màu vàng khổng lồ tiến vào cơ thể, đồng thời đánh ra một đòn mạnh nhất!
Ngao! Ngâm!
Một vầng mặt trời màu bạc, một vầng huyết nguyệt rực rỡ chiếu sáng bốn phương đầy kịch liệt, gắt gao chống lại cột sáng kim sắc cực lớn phía dưới!
Trong nháy mắt ba thứ giao nhau, toàn bộ thế giới dường như đều yên tĩnh trong chớp mắt, rất nhiều đệ tử đang chém giết thảm thiết đồng thời dừng lại động tác, sắc mặt khiếp sợ đưa ánh mắt nhìn qua.
Ngay sau đó vô số cột sáng ba màu kim, ngân, đỏ tràn ngập. Những nơi cột sáng vô cùng vô tận đi qua, hư không phai mờ, mặt đất hóa thành bột mịn, vô số dung nham phun ra!
Vút!
Ban ngày và Huyết Nguyệt chưa đầy mấy giây thì đã bị quang trụ màu vàng trực tiếp xuyên thủng!
Thế đi của quang trụ màu vàng không giảm, vượt qua hư không, đột phá thương khung, bắn tới trong hư không vũ trụ, ở chính giữa vốn là viễn cổ ngôi sao tàn phá không chịu nổi!
Rầm rầm rầm!
Đại địa nghiền nát, cột sáng nối thẳng đến trung tâm ngôi sao, uy năng mới tiêu hao hầu như không còn, cột sáng màu vàng hạch tâm bao bọc lấy cán kích màu bạc đã bị ma sát thiêu đốt thành hư vô!
Hết thảy những chuyện này phát sinh quá nhanh, bất quá trong nháy mắt, vẻ khiếp sợ trên mặt của rất nhiều đệ tử mới vừa hiện lên.
Mắt thường có thể thấy được, tấm lòng từ đất liền trung tâm dựng lên, một vết nứt không gian rộng mấy ngàn trượng xuyên thủng mọi thứ ven đường, bao gồm cả Cổ Minh, Huyết Nguyệt Ngân Nhật, cùng ngôi sao viễn cổ ở trong vũ trụ hư không!
Một khe hở đen kịt xâu chuỗi lại tất cả. Thế giới đổ nát đã không thể nào khép lại khe hở không gian khổng lồ như vậy. Bởi vậy một vết nứt không gian vĩnh viễn được ngưng kết lại trong hư không!
Rặc rặc rặc rặc!
Thân thể cao lớn của đồ tể giật giật, huyền băng đen kịt chấn vỡ bên ngoài thân thể âm lãnh đến cực điểm, há miệng phun ra mấy khối vụn băng, lớn tiếng nói:
"Ngọa tào, hai người này nổi điên cái gì thế? Đánh nhau thật sự là giận dữ!"
"Con mẹ nó, đến mức, còn điên hơn cả lão tử!"
Dạ Minh đứng trong hư không không để ý tới Đồ tể, nhíu mày nhìn về phương xa, trên mặt mơ hồ mang theo vẻ lo lắng.
Trong biển dung nham màu vàng đầy lòng đất, thân thể mờ ảo của Bạch Đông Lâm chỉ trong nháy mắt đã khôi phục như lúc ban đầu, cảm ứng được trên mặt đất có hai luồng khí tức cường thịnh, ánh mắt hơi kinh ngạc.
"Không hổ là đệ tử tinh anh của Thánh tông, chịu một kích này không chết cũng không sao, thương thế cũng không quá nghiêm trọng."
Công kích vừa rồi của Bạch Đông Lâm chỉ tập trung vào Cổ Minh, không ngờ lại liên lụy tới Huyết Thần Tử, hai người hợp lực, miễn cưỡng kháng được một kích này.
Mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng đối với tu sĩ mà nói không coi vào đâu, ăn chút ít đan dược là có thể khôi phục.
Bạch Đông Lâm đánh ra một đòn phẫn nộ thì trong lòng cũng thư thái hơn một chút, nhưng nghĩ đến ba địa mạch viêm linh bị dọa chạy mất, trong lòng vẫn vô cùng tức giận.
Bạch Đông Lâm đang chuẩn bị làm tiết hỏa gì đó đột nhiên sững sờ, phảng phất cảm ứng được cái gì, thân thể khôi phục lại kích cỡ ban đầu, thân ảnh khẽ động, di động rất nhanh trong nham thạch nóng chảy.
Vốn là biển dung nham vô cùng khổng lồ, bởi vì thế giới vỡ ra nên kích thước của nó không bằng một phần vạn lúc đầu, vì vậy Bạch Đông Lâm nhanh chóng đi tới rìa biển dung nham.
Giương mắt nhìn lại, chỉ thấy nham thạch nóng chảy màu vàng vốn cực nóng dị thường đang nhanh chóng biến hóa, nhiệt lượng khủng bố không thể khống chế tiêu tán, nham tương lạnh lại ngưng kết, chậm rãi lan tràn đến trung tâm biển nham thạch nóng chảy.
"Đây là?"
"Phá toái thế giới, tốc độ tán loạn đang gia tăng?"
Bạch Đông Lâm suy tư một lát liền hiểu rõ đây là chuyện gì, hành động của đệ tử Thánh Tông trên mặt đất đã bị hắn biết được, đại chiến kịch liệt trải rộng các nơi, tự nhiên sẽ tăng nhanh tốc độ tan rã ở thế giới đổ nát.
Đặc biệt sau khi bản nguyên pháp tắc hạch tâm phá toái thế giới này bị bóc ra, đã triệt để mất đi năng lực tự lành.
Một kích vừa rồi của hắn chính là đè sập cọng rơm cuối cùng của lạc đà, tốc độ tán loạn của thế giới này, đã không thể nghịch chuyển và bị tăng lên rồi!
Nhìn mép biển dung nham chậm rãi ngưng kết, Bạch Đông Lâm tâm tư khẽ động, đột nhiên nhớ tới một phương pháp càng dễ bắt lấy địa mạch viêm linh hơn "câu cá".
Đó chính là tát ao bắt cá!