← Quay lại trang sách

Chương 260 Mở ra thí luyện!

Khảo hạch của Thánh tông nhập phong, đối với tân tấn đệ tử mà nói là chuyện thiên đại, nhưng đối với toàn bộ Thánh tông mà nói lại là nhìn quen lắm rồi, kích động không nổi lên bao nhiêu sóng gió.

Từ mức độ coi trọng của Thánh tông có thể nhìn ra.

Toàn bộ thời gian khảo hạch chỉ có ba ngày, tất cả các phong các ti các điện, sẽ chỉ phái ra một quản sự cộng thêm một đại sư huynh đương đại cùng chủ trì.

Thống nhất tập trung ở trong một quảng trường, chỉ cần đệ tử tiến vào Thần Thông Cảnh đều có thể tham gia.

Đây là một hồi song lựa chọn, theo Bạch Đông Lâm thấy đây chẳng khác nào hội tuyển sinh thông minh.

Đệ tử mới vừa đạt được yêu cầu về Thần Thông Cảnh đều có ba cơ hội để lựa chọn một bộ phận thích hợp cho mình gia nhập, sau đó sẽ tiến hành khảo hạch tương ứng, vượt qua được thì có thể gia nhập, nếu thất bại thì vẫn còn hai cơ hội lựa chọn những bộ phận khác.

Nếu ba lần đều thất bại, cũng chỉ có chờ thêm năm năm nữa.

"Tô Thất, Thánh khanh, các ngươi quả nhiên cũng tới."

"Đồ Nhai!"

Ánh mắt Tô Thất thanh lãnh nhìn lướt qua Đồ Nhai, không để ý nhiều, tiếp tục cúi đầu nói với Tô Tiểu Cửu.

Thánh Khanh thần sắc ngưng lại, thận trọng nhìn đại hán khôi ngô trước mặt, từ sau khi Thần Vô Khuyết rời khỏi Thánh tông, đứng đầu bảng mới trên bề ngoài Bạch Đông Lâm lại xuất quỷ nhập thần, Đồ Nhai có thể nói là đệ tử mới tấn chói mắt nhất rồi.

Đồ Nhai mỉm cười, không thèm để ý đến sự lạnh lùng của hai người, ba người bọn họ tới đây với mục đích tương tự, là muốn gặp nam nhân kia.

Bọn họ đều đã nhận được tin Bạch Đông Lâm đã trở về Thánh tông, bây giờ sắp tới khảo hạch, tự nhiên đều có cơ hội nhìn thấy thực lực Bạch Đông Lâm hiện giờ như thế nào rồi.

"Bạch Đông Lâm..."

Đồ Nhai rũ mắt xuống, thần sắc trở nên phức tạp, từ thất bại lần trước, hắn đã bị "một phần trăm thống khổ" của Bạch Đông Lâm giày vò đên lưu lại bóng ma khủng bố.

Điên cuồng một thời gian rất dài mới giải trừ được bóng ma, cũng nhân họa đắc phúc, thực lực vì vậy mà tiến thêm một bước, ý chí, tâm tình đều đạt được thuế biến cực lớn.

Lần này hắn chỉ muốn tới nơi xa nhìn thấy Bạch Đông Lâm một lần, muốn biết chính mình liệu có còn dâng lên chiến ý đối với nam nhân giống như quái vật này hay không.

Đan Đính Phong Thượng Trung, Đa Bảo Phong Cửu tiểu thư, còn có người của Đan Điện, lần khảo hạch này cố ý đến xin chủ trì cũng đều là vì Bạch Đông Lâm.

Quần hùng nhìn quanh, khảo hạch nhập phong năm năm một lần chính thức bắt đầu, so với lần khảo hạch trước đó, lần này đệ tử đột phá đến Thần Thông cảnh rõ ràng nhiều hơn, chừng mấy vạn người.

Nhưng giá trị và tiềm lực lại xa xa không bằng nhóm đệ tử đầu tiên.

Thí hạch tiến hành rất thuận lợi, không có chuyện máu chó gì xảy ra.

Ngày đầu tiên, Bạch Đông Lâm cũng chưa xuất hiện.

Vẻ mặt của mọi người đều chắc chắn, là thiên tài, tính tình luôn có chút nóng nảy, thích áp trục xuất hiện.

Ngày thứ hai, Bạch Đông Lâm vẫn chưa xuất hiện.

Tuy rằng trong lòng mọi người đã có chút bồn chồn, nhưng mà còn có thể nắm giữ, thiên tài mà, bình thường là vậy, đổi lại là bọn hắn cũng sẽ thừa cơ giả bộ lớn, lý giải.

Ngày thứ ba, hoàng hôn chưa hạ xuống, Bạch Đông Lâm vẫn như trước không bóng dáng.

Lúc này trên quảng trường, thần sắc người để ý đã cuồng biến, liếc mắt nhìn nhau, không ít người lặng yên mở quang môn ra, bước vào trong đó.

"Ách, Tô Thất, ngươi nói xem Bạch huynh ngủ quên quá mức hay không? Vòng tay của ta không liên lạc được với huynh ấy đâu, ngươi thì sao?"

Tô Thất lông mày hơi nhíu, nhẹ nhàng lắc đầu, khảo hạch nhập phong của Thánh Tông đối với đệ tử mới tấn thăng mà nói, là chuyện vô cùng trọng yếu.

Đặc biệt là Bạch Đông Lâm đã bởi vì ngoài ý muốn mà bỏ lỡ một lần, nhất định sẽ vô cùng coi trọng, chắc chắn sẽ không xuất hiện đêm qua ngủ say như vậy.

"Chúng ta đi Tử Trúc cư!"

Hai người mở quang môn ra, một bước bước vào trong đó, còn một canh giờ, lần khảo hạch này sẽ kết thúc, nếu như Bạch huynh không kịp, sẽ phải đợi thêm năm năm nữa.

Đồ Nhai híp hai mắt lại, nhìn nơi hai người vừa biến mất, vẻ mặt như đang nghĩ tới điều gì đó.

Chẳng biết tại sao, trong lòng hắn luôn có dự cảm, Bạch Đông Lâm hẳn sẽ không tham gia lần khảo hạch này.

"Bạch Đông Lâm, ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì?"

...

Tử Trúc cư.

Lúc này bên ngoài viện tử rách tung toé, đứng không ít người, vẻ mặt lo lắng nhìn trong sân.

Đáng tiếc trong viện không có hình bóng của Bạch Đông Lâm, chỉ có hai thằng ngốc Chiến sủng mà thôi.

Quy tắc thánh tông, không có chủ nhân mời, người ngoài không được tự tiện xông vào nơi ở tư nhân.

Chiến sủng đồng dạng không có tư cách mời, đây cũng là nguyên nhân Tử Trúc cư bị tai họa thành như vậy, những người khác chính là muốn vào hỗ trợ tu sửa cũng không được.

"Hai tên tiểu tử các ngươi còn đang làm gì đó? Đại ca của các ngươi đâu? Hắn chạy đi đâu, khảo hạch sắp kết thúc rồi, sao hắn còn chưa xuất hiện!"

Thượng Trung gấp đến độ phồng mũi trừng mắt. Hai năm nay, Tiểu Tử và Tiểu Tiểu thường xuyên ở chỗ ông ta làm đan dược ăn, giữa hai người họ đã vô cùng thân quen.

Tiểu Tử giống một con tử xà, mềm nhũn ngã quỵ trên mặt đất, một cây tử ngọc dây leo thu nhỏ cắm vào trong một cái bình ngọc, thôn phệ chất lỏng trong đó.

Linh dịch quá bổ, Tiểu Tử đã bị say đến mơ mơ màng màng, căn bản không có tinh lực để ý tới câu hỏi của Thượng Trung.

Bạch Tiểu Tiểu đang khoanh chân ngồi ở bên cạnh, mở hai mắt ra, kính râm mát lóe lên một tia sáng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh khốc.

"Im lặng, không nên quấy rầy Tiểu Tử tu luyện, các ngươi là đến tìm đại ca sao? Đại ca nói hắn có chuyện trọng yếu phải làm, nếu như có người đến tìm hắn, liền nói hắn bề bộn nhiều việc, tất cả mọi người đều không gặp!"

Bạch Tiểu Tiểu rất thành thật, nguyên vẹn truyền đạt lại lời của Bạch Đông Lâm.

Thượng Trung nghe vậy khóe mắt tức giận co giật, chuyện trọng yếu bây giờ còn có chuyện gì trọng yếu hơn so với khảo hạch lên núi chứ?

Cho dù Bạch Đông Lâm không gia nhập Đan Đỉnh Phong bọn họ, nhưng xét về tình cảm cá nhân, hắn cũng không hy vọng Bạch Đông Lâm hoang phế năm năm.

"Thối lắm! Bây giờ đối với đại ca các ngươi mà nói, khảo hạch nhập phong mới là quan trọng nhất! Thằng nhóc con, mau nói cho lão tử biết, đại ca ngươi chạy đi đâu rồi?"

Bạch Tiểu Tiểu sửng sốt, lúc này mới nhớ ra trọng yếu mà đại ca nói, thì ra không phải đi tham gia khảo hạch.

Ý niệm khẽ động, Bạch Tiểu Tiểu câu thông minh bài trước ngực, phát ra truyền âm lại bị cự thu, hơn nữa cũng không cảm ứng được vị trí của Bạch Đông Lâm.

"Nguy rồi! Ta cũng không liên hệ được với đại ca, đại ca ta mất tích!"

Sưu sưu sưu sưu sưu!

Trông thấy Bạch Tiểu Tiểu luống cuống chân tay, trong lòng mọi người liền giật mình, hiểu được hai tên ngốc chiến sủng này không thể trông cậy được nữa rồi.

Trong lúc nhất thời mọi người cũng không biết phải làm thế nào cho phải, Tô Thất nhíu mày suy tư một lát, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng:

"Nếu như nói nơi nào có khả năng tìm được Bạch huynh nhất, ta cảm thấy chúng ta nên tới Thư sơn xem thử."

...

Cực Đạo Thánh Tông chiếm diện tích cực lớn, ngoại trừ rất nhiều nơi tu luyện, cấm địa và phạm vi hoạt động của đệ tử Thánh tông ra, còn có vô số dãy núi mênh mông hoang vắng.

Một đỉnh núi cao vút trong mây, trên đỉnh núi chui vào trong mây.

Che đậy tất cả tin tức, Bạch Đông Lâm khoanh chân ngồi ở đỉnh núi, hắn đã rời khỏi Thư Sơn hơn một tháng.

Thần hồn chưa bao giờ dừng lại quá thôi diễn, lúc này cũng buông xuống hết thảy, hợp ba làm một, ở địa phương u tĩnh này, trầm tĩnh tâm thần, nhìn lại hết thảy bản thân.

Ý chí đang ngưng tụ, đạo tâm đang lắng đọng.

Khi ánh bình minh cắt qua tầng mây, Bạch Đông Lâm mở hai mắt ra, ánh mắt sáng ngời còn lấp lánh hơn cả vầng mặt trời mới mọc!

Khóe miệng nhếch lên nụ cười nhu hòa, lúc này hắn đã qua một tháng yên lặng, trạng thái đã đạt tới đỉnh cao nhất.

"Thời cơ đã đến, để cho ta xem xem, lượng khí của ta có thể đạt tới loại trình độ nào!"

Ý niệm xâm nhập vào vòng tay Cực Đạo, trên bản đồ to lớn có một hình vẽ mơ hồ.

Vòng tay run lên, hồng mang hơi lập loè.

Bạch Đông Lâm ngưng tụ ý niệm, lại xúc động hoa văn.

Vòng tay kịch liệt rung động, quang mang màu đỏ đột nhiên chói mắt lên, đồng thời một đạo tin tức truyền vào trong đầu.

"Xin lần nữa xác nhận, xin đừng đụng vào!"

Hai mắt hắn ngưng lại, ý chí cứng cỏi thẳng tiến không lùi, hung hăng rót vào trong đồ án.

Ong ong ong!

Vòng tay lại giãy khỏi cổ tay Bạch Đông Lâm, lơ lửng trên không trung, hóa thành một quầng sáng màu đỏ chói mắt.

Một đạo pháp chỉ kim quang rạng rỡ bay ra từ vầng sáng, trên đó lưu chuyển vô số ký tự màu vàng, Bạch Đông Lâm quét mắt qua, lập tức hiểu rõ ý nghĩa.

Cấm kị! Cảnh cáo! Tử vong! Nguy hiểm tử!

"Xin xác nhận lần nữa!"

"Ký tên!"

Bạch Đông Lâm lộ ra nụ cười, không chút do dự thò thần hồn ra, dùng lực lượng thần hồn hoá bút, trên kim quang pháp chỉ rạng rỡ viết tên thật của mình lên trên đó.

"Người cuối cùng xác nhận là người động đến - Bạch Đông Lâm!"

"Khóa chặt vào hắn!"

"Mở ra —— "

Pháp chỉ màu vàng rung động kịch liệt, bên trên có bốn chữ lớn màu đỏ tươi chậm rãi hiển hiện.

"Cực Đạo thí luyện!"

Ùng!

Trong nháy mắt quang đoàn mở rộng, một quang môn màu đỏ tươi đột nhiên xuất hiện.

Bạch Đông Lâm phẩy ống tay áo một cái, thần sắc thản nhiên bước vào cánh cửa ánh sáng.