← Quay lại trang sách

Chương 539

Người tới là ai!?"

Tròng mắt Ma La như muốn nứt ra, bàn tay lớn đột nhiên xuất hiện che cả bầu trời này vô cùng kinh khủng, bao phủ mấy chục vạn dặm, giống như một thế giới úp ngược xuống.

Năm ngón tay như năm cây thiên trụ đỏ tươi, bạc xám, Xán Kim ba màu cực nóng hỏa diễm, lòng bàn tay một đoàn vòng xoáy màu Hỗn Độn to lớn nhanh chóng chuyển động, tràn ra lực cắn nuốt không thể chống đỡ.

Sắp bị bắt được!

Sắc mặt Ma La trắng bệch, thời không quanh thân bị đông lại, lực hút khổng lồ quấy rối quy tắc, thân thể của hắn đã không thể khống chế rơi về phía bàn tay lớn kia.

"Bản tôn không thể chết ở chỗ này! Ta chính là Ma La, tuyệt đối sẽ không dừng lại ở đây! Uống thôi!"

"Bất động ma phật Vĩnh Trấn luân hồi!"

Hồng Ngang ——

Ma La mắt lộ vẻ dữ tợn, chắp hai tay, mi tâm "Oái" chi phù cháy lên hừng hực, lỗ thủng lớn sau đầu phun trào ra vô cùng vô tận phạn văn u ám, một vầng kim, hắc phật quang không ngừng hiện lên, xen lẫn quấn quanh.

Một phương cực lạc phật vực, một phương cực ác ma vực, vô biên vô hạn, ở sau đầu trong phật luân chồng chất giao hòa.

"Trấn!"

Keng.

Thân thể Ma La u ám đen kịt lập tức hóa thành màu ám kim, vô số Phật Luân quanh quẩn, một cỗ khí tức cường đại không gì sánh được cứng rắn, nặng nề vô cùng, tựa như có thể trấn áp Lục Đạo Luân Hồi bạo phát ra, gian nan ngăn cản lực dẫn dắt của vòng xoáy Hỗn Độn, gắt gao đứng trong bóng râm đen kịt.

"Hừ! Côn Bằng lay cây!"

Cự chưởng hơi chậm lại, lập tức đột nhiên nắm chặt, Ma La căn bản không thể thoát khỏi cự chưởng khóa chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhìn năm cây thiên trụ khép lại.

Không thể nghi ngờ, đây là lực lượng Thập Cảnh, trên mặt Ma La hiện lên vẻ tuyệt vọng, ở trước mặt Thập Cảnh cho dù tự diệt cũng không có ý nghĩa gì, cho dù hắn muốn trốn vào Luân Hồi, trong thời gian ngắn cũng không kịp.

"Không! Bản tôn còn có Tịch Diệt Ma Kiếm!"

Trong mắt Ma La hiện lên vẻ điên cuồng, không chút do dự, lấy ra ma kiếm mang vỏ, đưa tay nắm chặt chuôi kiếm xám trắng, tâm thần lạnh lẽo, ý thức lập tức lâm vào trong vô tận xám trắng.

Rút ra! Rút ra sẽ có cơ hội sống!

Thân thể Ma La dưới tác động của Tịch Diệt Chi Lực, cho dù Ma Phật cứng rắn đến cực điểm bất động bất diệt thân, vẫn nhanh chóng tán loạn, lộ ra hài cốt dữ tợn kim hắc giao hòa.

"D cầu sinh dục rất mạnh nha, thật đáng tiếc."

Keng!

Một đạo bi ảnh sắc thái sặc sỡ hiện lên, ma kiếm vừa mới bị rút ra một đường kiếm thể bị hung hăng đập trúng, lập tức thoát ly khỏi bàn tay Ma La, xoay quanh bay múa, rơi ở trước mặt Bạch Kiếm Ca.

"Mạng của ta đến rồi!"

Ý thức mới từ thế giới xám trắng thoát ly đi ra, Ma La chỉ thoáng nhìn thấy vòng xoáy Hỗn Độn chợt lóe lên, tiếp đó liền lâm vào trong đen kịt vô tận.

Đợi cảm giác lần nữa khôi phục, Ma La nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình ở trong một lồng ánh sáng màu xanh lam, bên ngoài màng ánh sáng mỏng manh, là một chất lỏng màu đỏ tươi kỳ dị.

"Ta không chết sao? Đây là đâu?"

Vẻ mặt Ma La vui mừng, chỉ cần không chết, tất cả đều còn có hi vọng, dù là mất đi Tịch Diệt Ma Kiếm, sau này lại tìm một kiện cổ khí.

"Tiểu tử, hoan nghênh đến địa ngục."

Thân thể Ma La cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía xa, lúc này hắn mới nhìn thấy, chung quanh có vài đoàn ánh sáng màu lam vô cùng to lớn, trong đó đều nằm sấp Ma vật dữ tợn cao tới mấy năm, khí tức khủng bố hơi tràn ra, khiến cho hắn hãi hùng khiếp vía.

Một đôi mắt đầy hài hước quỷ dị nhìn chằm chằm vào hắn.

"A Di Vô Thiên Phật! Nơi này là nơi quỷ quái gì vậy..."

...

Ma La tạm thời còn chưa thể chết, còn có giá trị ép ép.

Sự kết hợp của Luân Hồi Chi Thể với Bất Mị Chi Linh khiến cho Bạch Đông Lâm cảm thấy rất hứng thú. Hoặc là, chỉ cần thứ có liên quan đến sông mẹ thì hắn đều cảm thấy hứng thú, có lẽ có thể lấy được một số thứ trên người Ma La thì cũng nói không chừng.

Hơn nữa, hòa thượng Minh Tịnh vẫn bị Ma La thôn phệ, cái gọi là Ma Phật chi đạo, hai người một vàng một đen Chân Linh đã đan xen dung hợp lại với nhau. Dù sao quen biết một hồi, Bạch Đông Lâm muốn thử một lần, xem có thể cứu được Minh Tịnh hay không.

Ma La bị trấn áp, Lục Đạo Luân Hồi đại trận tự động tiêu tán, hai người Bạch Kiếm Ca và Kiếm Si thoát ra, hai mặt nhìn nhau, đều lộ ra kinh nghi bất định.

"Kiếm ca, không nghĩ tới ngươi còn có hậu trường cường đại như vậy, ngươi nói sớm a, làm cho phiền toái như vậy, lão phu còn tưởng rằng lần này chết chắc rồi, ha ha ha..."

Kiếm Si khiếp sợ qua đi, trong lòng liền hiện lên vô tận vui sướng, Ma La nhất định là xong đời rồi, hắn đại thù được báo, thật là khoái ý.

"Khụ khụ, kiếm si tiền bối, ta chỉ là một tiểu kiếm tu bình thường, nào có hậu trường gì chứ? Ta cũng không biết người xuất thủ là ai."

Bạch Kiếm Ca trừng mắt nhìn, vẻ mặt vô tội, nếu nói hắn có thể miểu sát Ma La hậu trường, vậy khẳng định chính là Kiếm Đạo tứ thánh địa, Thánh Địa là một trong những thế lực đứng đầu Nhân tộc, lão tổ thập cảnh cũng không ít.

"Nhị ca, là ta."

Ùng!

Mười hai lâu chủ rung động nhè nhẹ, vô số điểm sáng phiêu tán, ngưng kết ra thân thể hư ảo mờ mịt của Bạch Đông Lâm. Bây giờ hắn còn bế quan tại Ác Ác Luyện Ngục, vừa rồi chỉ phân ra một tia tâm thần cách không ra tay, vẫn chưa đánh thức bản thể.

"Tiểu đệ, sao ngươi lại tới đây? Ngươi nói xem, ngươi vừa mới trấn áp người của Ma La?"

Thần sắc Bạch Kiếm Ca sửng sốt, trong nháy mắt phản ứng lại, vô cùng khiếp sợ nhìn Bạch Đông Lâm, hắn rất hiểu tính cách của tiểu đệ của mình, mặc dù vô cùng không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn trực tiếp lựa chọn tin tưởng.

"Ha ha, Nhị ca, thời điểm ngươi rời Chân giới lăn lộn ở bên ngoài đã xảy ra rất nhiều chuyện. Khục khục, một vài chuyện nhỏ mà thôi, không nhắc tới cũng được, tự nhiên ngươi sẽ hiểu rõ."

Hắn là người khiêm tốn, cũng chẳng cần khoe khoang chiến công vĩ đại của mình, toàn bộ chân giới duy nhất đã được truyền khắp nơi.

"Được thôi, bất quá nói trở lại, tiểu đệ ngươi phát triển tốc độ, thật đúng là đáng sợ!"

Ngữ khí Bạch Kiếm Ca tràn ngập sợ hãi thán phục, hắn cũng không phải loại người thích truy hỏi gốc gác mọi chuyện, tiểu đệ không nói, hắn cũng lười hỏi nhiều.

"Nhị ca, hiện giờ tâm bệnh của ngươi đã mất, không được chạy loạn khắp nơi nữa. Đại tỷ đang rất lo lắng cho ngươi đó."

"Ừ, ta biết rồi."

Bạch Kiếm Ca nhẹ gật đầu, trong mắt lóe lên một tia áy náy, những năm gần đây hắn một mực vì tìm về sư tỷ mà du đãng khắp nơi, không biết bao nhiêu lần bước vào tuyệt cảnh, quả thật để cho người nhà lo lắng.

Bạch Đông Lâm hơi trầm ngâm, trong mắt có lưu quang hiện lên, hắn lại không thể nhìn thấu vận mệnh của Bạch Kiếm Ca, tương lai sẽ bị một đạo kiếm quang chặt đứt.

Mà Kiếm Si cùng Bạch Kiếm Ca ở trên vận mệnh lại còn có giao thiệp rất lớn, nếu như dự liệu không sai, trên thân kiếm si này còn có một cọc cơ duyên thuộc về Bạch Kiếm Ca, như thế, hắn tạm thời không cần xuất thủ can thiệp con đường của Nhị ca.

"Kiếm Si!"

"Tiền bối có gì phân phó?"

Vẻ mặt Kiếm Si nghiêm nghị, việc đầu tiên là việc nào ra chuyện đấy, mặc kệ người trước mặt có quan hệ thế nào với Bạch Kiếm Ca, nhưng đều không liên quan đến gã, đối với gã mà nói đây là một tiền bối thực lực cao cường, còn ra tay giúp gã giải quyết đại địch Ma La này, tôn trọng chờ đợi, đây là điều nên làm.

"Ha ha, Kiếm Si ngươi không cần như thế, lại nói tiếp, chúng ta thật lâu trước kia cũng đã có giao tiếp, ta còn từng mượn nhờ lực lượng của ngươi, chúng ta cùng thế hệ tương giao là được."

Thực lực thế giới này cao nhất, vai vế không phải do tuổi tác để nói, mà là lấy thực lực quyết định. Nếu như hắn gọi Kiếm Si tiền bối, chỉ sợ sẽ làm cho đối phương hoảng sợ bất an.

"Kiếm Si, Nhị ca ta làm phiền ngươi chiếu cố ngươi nhiều hơn một chút. Nếu gặp phải phiền toái không giải quyết được thì báo tên của ta là được rồi."

"Nhị ca, ngươi có thời gian, trước hết trở về Càn Nguyên Giới thăm đại tỷ đi."

Dứt lời, thân ảnh Bạch Đông Lâm hư ảo tán loạn thành vô số điểm sáng, biến mất không thấy gì nữa.

"Kiếm Ca, tiểu đệ ngươi rốt cuộc là người như thế nào? Còn trẻ hơn so với ngươi, lại có thực lực khủng bố như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi!"

Kiếm Si do dự một cái chớp mắt, vẫn nhịn không được sự tò mò trong lòng, ngưng giọng mở miệng hỏi.

"Tiểu đệ của ta tên là Bạch Đông Lâm, là đệ tử của Cực Đạo Thánh Tông, hắn là thiên tài Thể Tu hiếm gặp trên đời!"

Ánh mắt Bạch Kiếm Ca hoảng hốt, không khỏi nhớ lại đêm đông đó, y cùng tiểu đệ cầm đuốc soi đêm nói chuyện, tiểu đệ không có thiên phú khí tu, bị y dẫn vào con đường thể tu, hôm nay nghĩ lại, đây thật sự là một quyết định sáng suốt.

"Cái gì!?"

"Ngươi, ngươi nói hắn tên là Bạch Đông Lâm?!"

Hai mắt Kiếm Si trợn tròn, y cũng không giống Bạch Kiếm Ca, khi Bạch Đông Lâm thăng cấp lên giới chủ, lại ở bên trong Thần La Kiếm Ngục, khi Bạch Đông Lâm trở thành chúa tể, lại ở bên trong thế giới tịch diệt, bỏ lỡ hoàn mỹ tất cả tin tức.

Lần duy nhất tiến vào Chân giới cuối cùng mượn đường đi tới Tử Tịch Diệt giới, cũng vội vàng chạy đi, cũng là khi đó Thiên La tự động thăng cấp lệnh bài thành Thập Nhị Lâu Chủ Lệnh, nhưng ngoài ra, hắn cũng không hề biết nhiều chuyện xảy ra bên ngoài.

Bị tình yêu che mắt mà là như vậy, Bạch Kiếm Ca một lòng toàn ý bổ nhào vào việc làm cho sư tỷ sống lại, bên ngoài mưa rền gió kéo, cũng chưa từng quan tâm.

Kiếm Si vẫn luôn chú ý đến chuyện bên trong chân giới duy nhất, dù sao trong người cũng có ấn ký chiến hồn, hiểu rõ những chuyện này rất nhanh chóng, mà Bạch Kiếm Ca còn chưa gia nhập quân đội của Nhân tộc, cũng không có ấn ký của Chiến hồn.

"Kiếm Si tiền bối, tiểu đệ của ta tên là Bạch Đông Lâm, có vấn đề gì không?"

"Ngươi, ngươi... ai, ngươi tự nhìn đi!"

Kiếm Si vẻ mặt im lặng, vung tay lên, điều chỉnh tin tức liên quan đến Bạch Đông Lâm trong chiến võng, ngưng kết thành dòng chữ lơ lửng trong hư không.

"Ách..."

Bạch Kiếm Ca trong nháy mắt đọc đọc xong rất nhiều tin tức, miệng mở ra, trong mắt hiện lên vẻ tự hào, ánh mắt dần dần sáng lên.

"Tiểu đệ, không hổ là ngươi..."

"Ta thân là huynh trưởng, cũng nên nỗ lực, không thể để cho đệ đệ của mình tụt xuống quá nhiều!"

Ngâm ——

Ở chỗ sâu trong thần hồn, kiếm ngư sẻ nở rộ.

Bạch Kiếm Ca buông tâm bệnh xuống, mới thật sự là Bạch Kiếm Ca!

Quái vật đứng trên kiếm đạo đã thức tỉnh.