← Quay lại trang sách

- 22 -

Tàu thư Asuncion báo hiệu sắp hạ cánh.

Rivière ngay vào những giờ khắc tồi tệ nhất vẫn theo dõi qua từng bức điện báo đường đi may mắn của nó. Giữa cảnh hoang mang hỗn độn này; đối với ông, đó là cái bằng chứng, đó là cái cú đánh trả của niềm tin trong lòng ông. Qua các bức điện báo, chuyên bay may mắn báo hiệu cả nghìn chuyến bay cũng may mắn như thế. “Không phải đêm nào cũng có dông bão”. Rivière cũng nghĩ thêm: “Một khi đã vạch xong con đường, con người không thể nào không đi theo tiếp”.

Từ Paraguay đi xuống qua từng trạm dừng này đến trạm dừng khác, như đi xuống từ một khu vườn mỹ lệ đầy hoa, đầy những ngôi nhà thâm thấp và những dòng sông nước lặng lờ, con tàu lướt bên lề trận bão không làm nó mất hút ngôi sao nào. Chín hành khách cuộn mình trong chăn du lịch, tì trán vào cửa sổ như dán vào một tủ kính đầy bàu vật, vì các thành phố nhỏ của Argentina trong đem tối đã vãi ra toàn bộ hạt vàng dưới ánh càng nhạt màu hơn của những thành phố sao trời. Ở phía trước, người phi công dùng đôi bàn tay nắm chặt gánh nặng quý giá những kiếp người, mắt mở to ngập ánh trang như một người chăn dê. Kia rồi Buenos – Aires đã tràn ngập chân trời màu lửa hồng, và chút nữa thôi, nó sẽ lấp lánh lên toàn bộ những đá quý giống như một kho báu huyền hoặc. Mấy ngón tay người điện báo nhả nốt nhạc kết thúc một bản xônat, anh gõ vui vẻ trên trời và Rivière hiểu rõ giai điệu, sau rồi anh cuốn ăng ten lên, rồi anh vươn vai một chút, ngáp và cười mỉm: đã tới nơi.

Sau khi hạ cánh, người phi công gặp lại người lái tàu thư đi châu Âu, đứng tựa vào máy bay của anh ta, hai tay thủ túi.

- Cậu đi tiếp hử?

- Ừ,

- Tàu Patagonie về chưa?

- Không đợi nó nữa: mất tích. Trời đẹp chứ?

- Trời rất đẹp. Fabien không về à?

Họ ít nói về chuyện đó. Tình anh em lớn lao miễn cho họ phải nói nhiều…

Đang chuyển sang tàu đi châu Âu các túi hàng đưa đến từ Asuncion, và người phi công, luôn luôn không nhúc nhích, đầu ngả ra, gáy tựa vào buồng lái, ngắm nhìn sao trời. Anh không thấy dâng lên trong lòng một quyền lực mênh mông, và anh chợt thấy một niềm sảng khoái mãnh liệt.

- Xếp hàng xong rồi chứ? – Một tiếng nói cất lên. – Nào, mở khóa điện.

Người phi công không động cựa. Người ta nổ máy cho anh. Người phi công sắp sửa cảm nhận con tàu đang sống kia trong đôi vai anh tựa vào máy bay. Cuối cùng người phi công thấy yên lòng sau khi đã nghe biết bao tin tức huyên truyền: sẽ đi… sẽ không đi… sẽ đi! Miệng anh hé mở, răng anh sáng bóng dưới ánh trăng như răng mãnh thú non.

- Cẩn thận đêm tối nhé!

Anh không nghe thấy lời khuyên của người bạn. Hai tay thủ túi, đầu ngả ra phía sau, mặt nhìn thẳng vào những đám mây, vào những ngọn núi, những dòng sông và những mặt biển, anh bắt đầu cất tiếng cười khe khẽ. Một tiếng cười yếu ớt, nhưng nó truyền trong người anh như ngọn gió hiu hiu lùa qua lá cây, và làm cho cả con người anh sởn lên. Một tiếng cười yếu ớt, nhưng khỏe hơn nhiều lắm so với mây kia, với núi kia, với sông và biển kia.

- Có chuyện gì thế?

- Cái lão ngốc Rivière kia, nó bảo tôi… Nó tưởng là tôi sợ!