← Quay lại trang sách

Chương 10 BUNDLE TỚI SỞ CẢNH SÁT ANH

Chúng ta tức khắc hiểu ngay là cả ba bạn trẻ đều không bộc lộ hoàn toàn ý nghĩ thầm kín của mình.

Như Loraine Wade chẳng hạn, có phải nàng đã tuyệt đối thành thực trong việc giãi bày tất cả những lý do vì thế mà tới để trao đổi với Jimmy Thesiger không? Mặt khác, anh chàng này, về cuộc hội họp tại nhà Georges Lomax, có những ý kiến và dự định nhưng đâu có nói ra hết với... Bundle. Cuối cùng, có gái này có cả một chương trình đã cân nhắc kỹ và tự đặt cho mình lập lức đem ra hành động nhưng không nói ra.

Khi rời căn hộ của Jimmy Thesiger, cô đánh xe tới ngay Scotland Yard và đòi gặp Battle. Ông này là một nhân vật khá quan trọng chịu trách nhiệm hầu như độc quyền về tất cả những trường hợp mang tính chất chính trị phức tạp. Chính ông ta đã tới lâu đài Ghimneys hơn năm trước đây về một vụ việc vào loại này và Bundie hy vọng là ông ta còn nhớ.

Sau khi ngồi chờ một lát, nàng được đưa đi dọc theo rất nhiều hành lang rồi tới phòng riêng của Cảnh sát 82 trưởng. Là một người đàn ông có vẻ cương nghị, khuôn mặt lạnh băng, trông ông ta như một người làm nghề đi chào hàng thiếu thông minh hơn là một thám tử.

Khi Bundle đi vào thì ông ta đứng trước một cửa sổ đang lơ đãng nhìn bầy chim sẻ bay đi bay lại trước mặt mình.

“Xin chào tiểu thư Eileen! Xin mời cô ngồi!”

“Cảm ơn,” Bundle nói.

“Tôi nhớ tất cả mọi người,” Battle nói.

“Ô!” Bundle lẩm bẩm, hơi bối rối.

“Tôi có thể giúp được gì đây cho cô” Cảnh sát trưởng hỏi.

Bundle đi thẳng vào vấn đề:

“Tôi có nghe nói là Scotland Yard có bán danh sách tất cả những hội kín và những tổ chức khác vào loại bí mật đó đầy rẫy ở Luân-đôn.”

“Chúng tôi đã gắng sức để nắm đươc những tổ chức đó” Battle thận trọng đáp.

-Tôi cho có lẽ nhiều tổ chức loại đó không gây tác hại gì?

“Về vấn đề này có một qui luật phổ biến: Càng quẫy mạnh thì chúng lại càng không đáng sợ và có có thế thấy rõ khi có điều kiện tiếp xúc.”

“Tôi cũng nghe là ông đã để cho một số tổ chức đó tự do hành động.”

Battle gật đầu.

“Đúng vậy, tại sao một người đàn ông nào đó lại không có quvền tự xưng mình là "Anh Em của Tự do", và gặp gỡ những người khác cũng tự xưng như thế mỗi tuần hai lần trong một hầm rượu và diễn thuyết về những suối máu cần phải cho đổ ra... Cái đó chẳng có hại gì cho hắn, cho chúng ta... Và nếu hắn gây rối, thì chúng tôi đã biết hắn ở đâu.”

“Tuy nhiên,” Bundle chậm rãi.

“Không thể có được” Battle tuyên bố.

“Nhưng điều đó vẫn có thể xảy ra chứ” Cô gái nhấn mạnh.

“Ô! Tất nhiên!” Cảnh sát trưởng công nhận.

Có một lúc im lặng, rồi Bundle bình tĩnh nói:

“Ông có thể cho tôi một bản danh sách những tổ chức bí mật có trụ sở tại khu phố BẢY MẶT ĐồNG Hồ được không?”

Battle vẫn tự phụ là mình không bao giờ tỏ ra xúc động dù chỉ thoáng qua. Thế nhưng cô gái có thể cam đoan chắc chắn là, trong một thoáng, đôi mi mắt ông ta giật giật và nét mặt tỏ ra bối rối... Nhưng... chỉ như một tia chớp, ông ta trở lại hoàn toàn lạnh băng, tuyên bố:

“Tiểu thư Eileen ạ, đúng ra thì chẳng có khu phố nào mang cái tên đó cả.”

“Thật vậy ư ông Cảnh sát trưởng?”

“Đúng như thế. Một phần lớn khu phố đã bị phá huỷ và xây dựng lại. Ngày xưa chẳng có mấy người qua lại đó nhưng lúc này đã khác rồi, đó chẳng phải là nơi lãng mạn lý tưởng để người ta nghĩ đến việc đặt ở đó những hội kín!”

“A!” Bundle kêu lên và im bặt.

“Tuy vậy, tôi rất muốn biết điều gì đã khiến cô có ý tưởng đó, tiểu thư Eileen?”

“Liệu tôi có phải nói với ông điều đó không?”

“Trời đất ạ, điều đó sẽ làm cho chúng ta tranh thủ được thời gian...”

Bundle lưỡng lự một lát rồi chậm rãi nói:

“Một thanh niên hôm qua đã bị sát hại. Lúc đầu tôi cứ tưởng là xe của tôi đã cán phải.”

“Ông Ronald Devereux phải không?”

“Đúng đấy, ông cũng đã biết rồi đó, nhưng tại sao báo chí không nói gì đến cả vậy?”

“Có thật cô muốn biết tại sao không?”

“Có, xin ông cho biết.”

“Chúng tôi muốn để lại sau hai mươi bốn tiếng... Ngày mai báo chí sẽ đăng tải chuyện đó.”

“A!” Và Bundle kinh ngạc nhìn kỹ vẻ mặt của người đối thoại.

Có gì giấu sau khuôn mặt khó hiểu đó? Battle coi vụ ám sát Ronaỉd Devereux là khinh tội hay trọng tội?

“Lúc hấp hối, anh ấy nói lên mấy tiếng "Bảy Con Số"” Bundle từ từ nói.

“Cảm ơn cô,” Battle bảo.

Bundle đề cập sang chuyện khác.

“Hình như ông Lomax cũng có tới gặp ông hôm qua về chuyện một lá thư hăm doạ mà ông ta nhận được.”

“Đúng vậy.”

“Và thư đó từ khu phố Bảy Con Số gửi đi.”

“Những chữ đó viết ở phía trên tờ giấy, tôi thấy là... Dường như Bundle vừa đập mạnh vào cánh cửa đóng kín.”

“Tiểu thư Eileen, nếu được cô cho phép, tôi xin có một lời khuyên.”

“Tôi biết là ông sẽ nói gì rồi.”

“Xin cô hãy trở về nhà... và quên tất cả chuyện này đi.”

“Như thế có nghĩa là tôi phải để cho một mình ông cáng đáng...”

“Nhưng,” Cảnh sát trưởng Battle nghiêm trang nói.

“Vậy thì tôi chỉ là một tài tử? Phải, nhưng ông quên một điều: Tôi không có chuyên môn lại cũng không tinh khéo được như ông... nhưng lại có lợi thế hơn ông: tôi có thể hành động mà không lôi kéo sự chú ý của bất cứ ai.”

Baule có vẻ hơi bị chưng hửng vì những câu nói của Bundle.

“Thôi được,” Bundlc tán công tiếp.

- Ồ! Không phải là tôi nói như vậy, tôi sẽ cho chép gửi cô.

Rồi ông đi mở cửa, thò đầu ra ngoài kêu lên vài tiếng và trở về phòng, ngồi xuống ghế.

Bundle cảm thấy mình chưa hẳn là thắng lợi, sự dễ dàng nhượng bộ của ông ta đáng nghi lắm. Lúc này ông bình thản nhìn nàng.

“Ông có nhớ cái chết của ông Gerald Wade?” Bundle bất ngờ hỏi cảnh sát trưởng.

“Ông ta chết ở nhà cô phải không? Vì đã uống mội liều narcotique quá mạnh?”

“Em gái ông ta nói là chẳng bao giờ ông ấy uống bất cứ một loại thuốc ngủ nào...”

“Ô!,” Cảnh sát trưởng nói.

Bundle lại cảm thấy trù trừ và im lặng mãi tới lúc một người đàn ông đi vào tay cầm một tờ giấy đánh máy đưa cho cảnh sát trưởng.

“Đây,” Ông nói khi người nhân viên đã đi ra.

Nói rồi ông ta đưa tờ giấy đó cho Bundle, đôi mắt như phóng ra một tia chớp.

“Ông cho tôi bản danh sánh này,” Người thiếu nữ tuyên bố.

“Tôi chẳng muốn chút nào, xin thú thực... Vì nếu cô tìm kiếm và khám phá ra được cái gì đó... thì sẽ gây cho chúng tôi rất nhiều phiền toái và tốn nhiều công sức.”

“Vì ông lại phải để ý theo dõi tôi, có phải thế không nào?”

“Đúng vậy, tiểu thư Eileen.”

Bundle đứng lên... cô tần ngần lưỡng lự vì cho đến lúc này, Cảnh sát trưởng Battle vẫn ở thế thắng. Nhưng cô chợt nhớ ra một sự việc và đánh một đòn cuối cùng:

“Vừa rồi tôi có nói một người làm tài tử có thể đảm trách được những công việc mà một người chuyên nghiệp khó làm tròn và ông đã phản bác vì ông rất trung thực nhưng chắc ông vẫn thấy là tôi có lý.”

“Cô hãy nói tiếp đi!” Battle bình tĩnh bảo.

“Trong vụ đầu tiên xảy ra ở Chimneys, ông đã cho phép tôi cộng tác. Tại sao trong vụ này ông lại khước từ?”

Battle im lặng vẻ suy nghĩ. Như được tiếp sức, Bundle tiếp tục:

“Ông đã biết rõ tôi, ông Battle ạ. Tất nhiên là tôi chẳng có ý đồ làm phiền ông hoặc tự ý làm những việc mà để ông làm thì tốt hơn. Nhưng, nếu thấy tôi có thể có ích về một mặt nào đó, thì xin ông, hãy nhận cho tôi được tham gia.”

Lại một lát yên lặng, rồi Battle nói:

“Tiểu thư Eileen ạ, rất thẳng thắn tôi xin nói với cô, đơn giản như thế này: điều mà cô đề nghị với tôi là nguy hiểm, rất nguy hiểm đó. Xin cô hãy tin tôi.”

“Tôi biết rõ điều đó chứ,” Bundle đáp.

“Tất nhiên là cô không điên, tôi chưa từng gặp một cô gái nào thông minh như cô. Đây là điều tôi có thể làm: tôi sẽ cho cô một chỉ dẫn. Theo ý tôi thì một nửa số người suốt đời lo là mình có thể bị xe cán thì rất có thể sẽ bị như thế vì sống cũng chẳng được tích sự gì.”

Câu nói lạ lùng từ miệng Battle phát ra làm cho Dundle ngơ ngác.

“Ông định bảo tôi gì nào?” Cuối cùng cô hỏi.

“Cô biết ông Eversleigh, đúng không?”

“Bill ư? Tất nhiên rồi.”

“Vậy thì tôi tin là ông Eversleigh sẽ nói cho cô rõ tất cả những gì cô muốn biết về Bảy Con Số.”

“Bill biết rõ chuyện này ư?... Bill ấy?”

“Tôi không nói như vậy. Không phải như vậy. Nhưng vì cô rất thông minh, tôi cho là cô sẽ thu lượm được từ ông ta những gì cô muốn biết. Và còn bây giờ,” Ông cảnh sát trưởng nói thêm, giọng cương quyết.