Chương 16 CUỘC HỌP Ở TU VIỆN
Bundle tới tu viện Wyvern bằng ô tô vào giờ uống trà, ngày thứ sáu. Georges Lomax vội vã ra đón.
“Eileen thân mến,” Ông ta nói.
“Tôi rất muốn tới đây!” Bundle giản dị nói.
“Bà Maccata sẽ tới bằng chuyến tàu cuối cùng,” Lomax nói thêm.
“Tôi có biết ông Thesiger” Bundle nói và trịnh trọng bắt tay Jimmy.
Cô nhận thấy anh rẽ ngôi giữa để trông cho có vẻ chững chạc hơn.
“Nghe này,” Jimmy thì thầm nhanh trong khi Lomax bước ra xa.
“Bill” Bundle nói vẻ khó chịu.
“Tại sao không?,” Jimmy bảo.
“Ô! Tôi biết lắm chứ. Bill là một chàng trai cũng khá, nhưng cậu ta tính hay quấy phá lại hớ hênh!”
“Đúng thế, cậu ta chẳng thông minh lắm,” Jimmy nói.
“Có thể anh có lý. Anh ta tiếp nhận thông tin của anh ra sao?”
“Làm cho cậu ta hiểu sự việc không phải là chuyện dễ nhưng tôi kiên trì và đã thành công. Nhất định cậu ta sẽ tận lực giúp chúng ta đến chết thôi, có thể nói thế...”
Lomax trở lại với họ.
“Tôi phải giới thiệu với Eileen: Ngài Stanley Digby, tiểu thư Eileen Brent, ông O' Rourke.”
Ông bộ trưởng không quân nhỏ con, người tròn trĩnh có nụ cười dễ mến; ông O' Rourke, một chàng trai to lớn, mắt xanh, mẫu người Ái-nhĩ-lan đậm nét. Ông vui vẻ chào đón Bundle.
“Thế mà tôi cứ tưởng,” Ông ta khẽ thì thào.
“Xuỵt,” Bundle nói.
“Tôi tưởng là cô biết ngài Oswald Coote” Lomax tiếp tục giới thiệu.
“Chúng tôi chưa từng gặp nhau bao giờ” Bundle cười đáp và đối diện với bà Coote, nàng bảo cha nàng đã ca ngợi nhiều vẻ tài trí của hai ông bà.
Ngài Oswald xiết mạnh tay Bundle làm nàng khẽ cau mày. Còn phu nhân Coote sau khi nghiêng mình vẻ gượng gạo bèn quay sang phía Jimmy dường như hoan hỉ được nhìn thấy chàng.
Bất chấp thói quen xấu là chuyện xuống ăn điểm tâm muộn giờ của Jimmy, phu nhân Coote vẫn có một sự ưu ái nào đó đối với chàng trai dễ thương có gương mặt hồng hào này. Cái dáng vẻ linh hoạt của chàng đã làm bà thích. Bà cảm thấy có ý muốn của một người mẹ sửa cho chàng những thói xấu và rèn cho chàng thành một con người chăm chỉ.
“Ông Bateman” Lomax giới thiệu ngắn gọn.
“Và một chàng trai gương mặt xanh xao nghiêm nghị nghiêng mình trước tiểu thư Eileen.”
“Bây giờ,” Ông chủ nhà tiếp tục.
Bà này, một lúc trước đó trò chuyện với Bateman, ngồi trên đi-văng hai chân bắt chéo một cách khá táo bạo, tay cầm một cái tẩu hút thuốc lá dài ngoẵng nạm ngọc lam.
Bundle nghĩ là mình chưa bao giờ được đúng trước một người đàn bà đẹp như thế. Bà có đôi mắt to xanh biếc, mái tóc đen huyền, làn da mịn màng, một chiếc mũi hơi dẹt kiểu người Slave, thân hình mảnh dẻ và mềm mại, đôi môi đỏ chót.
Bà kêu lên:
“Bà Macatta phải không?”
Nhưng khi Lomax đáp không phải là bà Macatta và giới thiệu Bundle, bà bá tước gật đầu một cách thờ ơ và lại tiếp tục câu chuyện với anh chàng Bateman bệ vệ.
Jimmy thì thầm vào tai cô gái:
“Chắc là Pongo đã bị người đẹp Slave mê hoặc rồi. Thôi hãy ra đây uống trà.”
Hai người tới gần ngài Oswald Coote, ông này nói với Bundle.
“Lâu đài Chimneys của nhà cô rất đẹp!”
“Tôi rất hài lòng được ngài khen.”
“Nhưng nó rất cần được sửa sang lại cho hợp với thời nay- Nhà đại kỹ nghệ tiếp tục nói” Tôi vừa mới thuê cái lâu đài của công tước d' Alton trong vòng ba năm trong khi chờ đợi tìm mua một dinh cơ khác. Tôi cho là thân phụ của cô không có quyền phát mại Chimneys, dù rất muốn bán, có phải thế không?
Bundle như có một viễn tưởng về một nước Anh mà ở đó có rất nhiều ông Coote với rất nhiều lâu đài như Chimneys... mà tất cả, tất nhiên như thế, đều được tân trang.
Nàng thấy vô cùng ác cảm với ông này. Tuy biết thật vô lý. Rõ ràng là nếu đem so sánh huân tước Caterham với ngài Oswald Coote thì ông này trội hơn hẳn vì cá tính mạnh mẽ của ông làm lu mờ tất cả những người khác. Tuy vậy, ngoài những kiến thức chuyên môn và nghị lực phi thường ra thì có thể ngài Oswald là một người cực kỳ ngu dốt. Còn huân tước Caterham là một người thông thạo mọi cách thức tế nhị để hưởng thụ tất cả những gì có ở trên đời mà về khoản này thì ngài Oswald mù tịt.
Trong lúc mê mải trong những suy nghĩ trên đây thì Bundle được biết Herr Eberhard đã tới nhưng phải nằm dài vì bị đau đầu. Khi trèo lên thang gác, nàng cảm thấy vui vui vì thấy mình là một người khách được trông đợi tuy có bị giảm đi phần nào vì sợ đụng đầu với bà Macaita đáng sợ.
Khi bước xuống, mình vận một áo dài có đăng ten đen trông thật nghiêm nghị, nàng bị xúc động mạnh: một ông mang bộ đồng phục của một đầy tớ tuỳ tùng đứng ở tiền phòng. Bóng người lùn thấp dễ nhận thấy và Bundle ngơ ngác dừng lại:
“Ngài Cảnh sát trưởng Battle!” Nàng thì thào.
“Phải, chào tiểu thư Eileen.”
“Có phải ông tới đây để, để...”
“Để để mắt tới những biến cố...”
“Tôi hiểu.”
“Cái thư đe doạ làm cho Lomax lo sợ,” Battle nói tiếp.
“Nhưng ông không thấy là...” Bundle chợt ngừng lại không dám nói là cách nguỵ trang của ông khá lộ liễu, chẳng mấy ai không nhận ra.
“Cô nghĩ rằng,” Ông ta thản nhiên nói.
“Thú thực là... đúng vậy” Bundle thú nhận.
Bóng một nụ cười lướt trên gương mặt bất động của ngài Cảnh sát trưởng Battle.
“Và cô sợ rằng như vậy bọn tội phạm sẽ đề phòng phải không? Thế nào! tiểu thư Eileen, sao lại không nhỉ?”
“Sao lại không?” Bundle ngây thơ nhắc lại.
Battle thong thả lắc đầu.
“Chúng ta chẳng muốn làm rùm beng, phải không nào,” Ông nói.
Bundle nhìn ông thán phục. Chẳng khó khăn gì mà nàng không hiểu là sự xuất hiện bất ngờ của một nhân vật nổi tiếng như ông Cảnh sát trưởng Battle có thể làm kinh hoàng những kẻ có âm mưu xấu.
“Muốn làm một siêu thủ, đó là điều sai lầm,” Nhà thám tử tuyên bố.
Bundle bước đi và tự hỏi: không biết đa số khách mời ở đây đã biết trước có người của Scotland Yard chưa hoặc là rồi đây sẽ biết.
Georges Lomax đứng ở giữa phòng khách, đôi mày cau lại, một điện tín trên tay.
“Đúng là chuyện bực mình. Tôi nhận được bức điện của bà Macatta nói là không tới với chúng ta được. Các con của bà lên quai bị.”
Bundle cảm thấy nhẹ cả người, nhưng Georges lại nói vẻ tiếc nuối:
“Tôi phiền bực phần lớn là vì cô, tiểu thư Eileen ạ vì tôi biết là cô muốn làm quen với bà ta biết chừng nào. Bà bá tước cũng sẽ rất hận đó.”
“Ồ! Cái đó chẳng sao cả,” Bundle nói.
“Đó là một căn bệnh rất phiền phức và nguy hiểm nhưng tôi tin là chẳng dễ gì mà lây lan được. Dù sao thì, nữ bá tước Macatta chắc chắn không thể làm cho chúng ta bị lây quai bị dược. Đó là một phụ nữ có những nguyên tắc rất linh hoạt và có ý thức trách nhiệm cao đối với cộng đồng. Trong cái thời đại nỗ lực toàn quốc gia này, tất cả chúng ta đều phải...”
Nhưng thấy là sắp sa vào một bài diễn văn, Lomax đột ngột dừng lại và nói tiếp:
“Thôi để tới lần sau. Vả lại, với cô thì chẳng có gì nguy hiểm tại nhà mình, còn về phần bà bá tước thì than ôi! Bà chẳng còn ở lâu với chúng ta đâu.”
“Bà ta là người Hung phải không ạ?” Bundle hỏi vì nàng quan tâm đến người đàn bà này.
“Đúng. Chắc là cô đã được nghe về Đảng của những Thanh niên Hung. Bà bá tước là một trong những lãnh tụ của đảng này. Bà rất giàu, goá chồng rất sớm, đã cống hiến tất cả của cải và tài năng cho sự nghiệp chung. Riêng bà phụ trách về vấn đề tử vong của trẻ thơ lúc này đang xảy ra thật khủng khiếp ở Hungari. Tôi... A! Kìa Herr Eberhard!”
Nhà phát minh người Đức trông trẻ hơn là Bundle tưởng. Không thể quá cái tuổi ba mươi ba hoặc ba mươi tư.
Dáng vẻ có chút gì đó thiếu lịch lãm dường như đang có điều chi khó chịu, tuy nhiên anh không có gì tỏ ra vẻ ác cảm cả. Đôi mắt màu xanh của anh có cái nhìn dè dặt và những thói xấu mà Bill nhận thấy ở anh, thí dụ như cắn móng tay thì Bundle cho là đó là lúc anh ta bị kích động chứ chẳng phải vì lý do gì khác.
Thanh mảnh và nhỏ con, anh như một bệnh nhân thiếu máu. Anh nói chuyện một chút với Bundle bằng một thứ tiếng Anh thiếu tự nhiên và cả hai mừng vui chào đón ông O' Rourké vui tính.
Sau một lát, Bill vụng về đi vào. Anh tới gần tiểu thư Eileen có vẻ hoang mang mệt mỏi.
“Chào Bundle. Tôi biết là cô ở đây, nhưng tôi bận việc suốt ngày, nếu không thì đã đến chuyện trò với cô rồi.”
“Công việc quốc gia hôm nay nặng nề đến thế kia ư?” O’Rourke hỏi đầy vẻ cảm tình.
Bill thở dài.
“Tôi không rõ chủ của ông ra sao,” Anh nói.
“Hình như cậu vừa đọc một bài học thuộc lòng thì phải” Jimmy vừa bước vào, nói.
Bill nhìn chàng vẻ trách móc:
“Chẳng ai biết,” Anh buồn rầu nói.
“Thí dụ như cậu bắt buộc phải trông nom chăm sóc bà nữ bá tước,” Jimmy nói giọng nhạo báng.
“Sao lại thế được?” Bunđle hỏi.
“Sau bữa uống trà,” Jimmy cười nói.
“Tôi không sao mà từ chối được” Bill nói và mặt đỏ tưng bừng.
Bundle cảm thấy hơi lo ngại vì cô biết điểm yếu của William Eversleigh đối với phái đẹp. Trong tay một người đàn bà như bà bá tước, anh sẽ giống như một cục bùn nhão và nàng tự hỏi thêm một lần nữa là Jimmy liệu có nhầm để đặt niềm tin vào anh ta không.
“Bà bá tước, Bill nhận xét” Là một phụ nữ duyên dáng và rất thông minh. Bà ấy, trong khi đi tham quan ngôi nhà, đã đặt ra cho tôi đủ các câu hỏi.
“Những câu hỏi về loại gì?” Bundle hỏi ngay.
Nhưng Eversleigh đáp khá lờ mờ:
“Ồ! Tôi chẳng còn nhớ nữa... về lịch sử của tu viện, những đồ gỗ cổ, v.v...”
Gĩữa lúc đó, bà bá tước, hơi hổn hển bước vào phòng khách. Bà lộng lẫy trong chiếc áo dài nhung đen thật đỏm dáng.
Bill đi tới ngay gần bà và chàng thanh niên bệ vệ, mắt mang kính bắt chước chàng.
“Bili và Pongo, cả hai đều bị tiếng sét” Jimmy Thesiger cười nhận xét.
Nhưng Bundle không cho đó là điều có thể đùa vui