← Quay lại trang sách

Chương 29 THÁI ĐỘ LẠ KỲ CỦA GEORGES LOMAX

“Thưa ngài, ông Lomax tới đấy ạ.”

Huân tước giật nảy người, vì ông đang hết sức tập trung nghiên cứu cử động của cổ tay trái của mình nên không nghe thấy tiếng bước chân của người quản gia đi trên thảm cỏ. Ông khó chịu, đúng hơn là giận dữ nhìn Tredwell, lẩm bẩm:

“Sáng nay ta đã bảo nhà ngươi là ta đặc biệt bận kia mà...”

“Thưa ngài đúng thế, nhưng...”

“Ra bảo với ông Lomax là bác đã nhầm, là ta đã đi vắng hoặc ta đang đau khớp, hoặc... nếu cần thì bảo là ta... đã chết rồi!”

“Nhưng ông Lomax đã nhìn thấy ngài khi cho xe đi dọc theo đại lộ.”

Huân tước Caterham thở dài một hơi thật sâu.

“Thôi được, Tredwell, ta ra vậy.”

Tính ngài huân tước Caterham là dù gặp việc bất như ý, ông vẫn tiếp đón khách đặc biệt niềm nở. Vì vậy ông ra đón Lomax với vẻ thân tình không chê vào đâu được.

“Bạn thân mến, tôi thật hân hoan được gặp ông. Xin mời ông ngồi,”

Ông đẩy Lomax ngồi vào một chiếc ghế bành đồ sộ và tự mình ngồi xuống trước mặt khách.

“Tôi muốn có một cuộc nói chuyện đặc biệt với ngài” Georges bảo.

“Ôi!” Huân tước Caterham khe khẽ và yếu ớt thốt lên, lòng như thắt lại trong lúc đầu óc ông gợi và lướt rất nhanh tất cả những gì có thể gây nên sự khó chịu và bất ổn ẩn chứa trong cái câu đơn giản đó.

“Một cuộc trao đổi rất đặc biệt” Georges nhắc lại và nhấn mạnh.

Tim huân tước càng thắt lại vì ông có cảm tưởng là những gì ông chờ đợi sẽ chẳng hay ho gì mà ông không sao có thể tưởng tượng được.

“Thật vậy ư!” Ông nói với vẻ bình tĩnh một cách giả tạo.

“Cô Eileen có ở đây không nhỉ?”

Ông già cảm thấy như được an ủi nhưng cũng ngạc nhiên nữa.

“Có, có,” Ông đáp.

Lomax cắt ngang lời ông:

“Tôi rất vui được biết cô Eileen có ở đây. Lát nữa có thể tôi sẽ nói chuyện với cô ấy...”

“Được thôi, được thôi, anh bạn thân của tôi.”

Huân tước mỗi lúc lại càng ngạc nhiên nhưng cũng thấy nhẹ người.

-... Nếu điều đó không làm phiền ông.

“Không có thể làm phiền tôi đâu.”

“Tôi cho là, ngài Caterham ạ, ngài chưa thấy là Eileen chẳng còn là một đứa trẻ nữa. Đã là một thiếu nữ và hơn nữa là một thiếu nữ duyên dáng và đầy tài năng. Người đàn ông nào chinh phục được cô ấy thì sẽ là một người sung sướng, tôi nhắc lại, một người sung sướng.”

“Có thể như vậy,” Huân tước Caterham nói.

“Ý ngài muốn nói là cô ấy không thích mình là một người sống một cách vô ích chứ gì. Eileen rất thông minh, ngài Caterham ạ, và có nhiều tham vọng. Cô ấy quan tâm đến các vấn đề thời sự đương thời và xem xét bằng trí thông minh trẻ trung và trong sáng của mình.”

Huân tước Caterham nhìn ông ta. Ông thấy như cái mà người ta gọi "sự căng thẳng của cuộc sống đương thời" như in dấu trên con người Lomax và cách ông ta miêu tả Bundle rõ ràng là chẳng lấy gì làm chính xác.

“Ông có chắc chắn là ông rất khoẻ mạnh không?” Huân tước Caterham hỏi một cách tò mò.

Georges có một cử chỉ sốt ruột và nói:

“Chắc chắn chứ, ngài Caterham. Nhưng có phải ngài bắt đầu muốn tìm hiểu lý do vì sao tôi tới thăm ngài sáng nay? Tôi không là người dễ dàng để chịu những trách nhiệm mới và tôi mong là mình đã làm đúng với cương vị hiện tại của mình, như vậy là tôi đã cân nhắc rất kỹ vấn đề này: một cuộc hôn nhân, nhất là ở tuổi của tôi, không thể giải quyết một cách nông nổi. Môn đăng hộ đối, cùng một sở thích, hợp tính hợp tình, cùng một tín ngưỡng... đó là những yếu tố quan trọng mà phải cân nhắc kỹ càng. Tôi nghĩ là mình có thể dâng hiến cho vợ một địa vị xã hội không thể coi thường, nhưng Eileen cũng sẽ phải biết làm cho xứng đáng một cách tốt đẹp. Căn cứ vào nguồn gốc xuất thân, vào sự giáo dục của gia đình, với trí thông minh sẵn có, với sự nhạy bén về chính trị, nàng hoàn toàn có đầy đủ năng lực để giúp tôi phát triển sự nghiệp có lợi cho cả đôi. Tôi thấy rõ, ngài Caterham ạ, là... hừm... có một sự hơi chinh lệch về tuổi tác giữa hai chúng tôi, nhưng nói để ngài yên tâm là tôi rất khỏe, căng tràn sức lực. Một người chồng lớn tuổi hơn vợ nhiều năm là một điều tốt chứ sao. Hơn nữa Eileen có những sở thích thật là nghiêm chỉnh, và một người đàn ông ở tuổi tôi, lại hợp với cô ấy hơn là một thằng trẻ ranh nứt mắt chưa ráo máu đầu, không có một chút kinh nghiệm gì của cuộc sống cũng như sự lịch lãm trong giao tiếp đối xử. Ngài Caterham ạ, tôi xin xác nhận là... hừm.. tôi yêu quí sự tươi trẻ của cô ấy, tôi yêu và tán thưởng, ưa thích cô ấy. Có gì hạnh phúc hơn, được ưu đãi hơn là được chứng kiến sự đơm hoa kết trái của trí thông minh tuyệt vời của cô ấy. Có ai dám bảo là tôi chẳng thấu hiểu chút nào về...”

Ông ta lắc đầu vẻ ngao ngán và huân tước Caterham cảm thấy thật khó khăn để nói nên lời, bỗng thốt lên:

“Phải chăng tôi phải hiểu là.. Chà, chà, ông bạn thân của tôi, ông không nghĩ đến việc lấy Bundle làm vợ chứ?”

“Ngài ngạc nhiên ư? Tất nhiên là quyết định của tôi đúng là có bất ngờ một chút. Nhưng ngài cho phép tôi được nói chuyện riêng với cô ấy chứ?”

“Dĩ nhiên rồi,” Huân tước Calerham đáp.

“Tôi cho những câu nói của ngài là xuất phát từ thiện ý, ngài Caterham ạ, dù là ngài diễn đạt một cách khá lạ lùng. Tuy vậy tôi vẫn quyết định cầu may... Vậy là tôi có thể gặp tiểu thư Eileen chứ?”

“Ồ! Điều đó đối với tôi không có gì quan trọng,” Huân tước Caterham nói.

Lomax đứng lên, quyết định thực hiện ý dồ:

“Tôi sẽ tìm cô ấy ở đâu?” Ông ta hỏi.

“Trời đất! Nào tôi có biết,” Cha Bundle đáp.

“Tôi đoán là cô ấy ở chỗ cô Wade. Đơn giản nhất là ngài bấm chuông gọi quản gia của ngài tới bảo đi tìm Eileen và báo với cô ấy là tôi muốn gặp nói chuyện khoảng dăm ba phút.”

Huân tước Caterham ấn ngay nút chuông. Khi người quản gia tới, ông bảo:

“Tredwell, bác làm ơn đi tìm cho tôi tiểu thư Eileen và bảo nó là ông Lomax muốn gặp nó nói chuyện trong phòng khách.”

“Dạ vâng, thưa ngài.”

Tredwell lui ra, Georges nắm lấy bàn tay huân tước Caterham, nồng nhiệt nắm chặt lấy chẳng chú ý gì đến nét mặt rầu rầu của ông bạn già.

“Nghìn lần cảm ơn ngài,” Ông ta nói.

Và ông ta vội vã đi ra.

“Nhưng này!,” Huân tước Caterham nói.

Rồi sau một lúc lâu im lặng, ông khẽ kêu:

“Vậy Bundle sẽ làm gì, nhưng rồi nó sẽ làm gì đây?”

Cửa phòng lại mở.

“Ông Eversleigh, thưa ngài.”

Và, vì Bill bước nhanh vào, huân tước Caterham vội đi tới, nắm lấy tay anh, nói:

“Ồ! Bill! Anh tìm Lomax phải không? Hãy nghe đây, nếu anh muốn giúp ông ta một việc lớn thì hãy đến ngay phòng khách, bảo ông ta đi họp Nội các hoặc kiếm một cớ gì khác lôi ông ta đi. Thật là không đúng khi để cho con người khốn khổ này giơ mặt ra tự làm cho mình lố bịch trước sự châm chọc chế nhạo của một đứa con gái.”

“Tôi không đến tìm Lomax,” Bill nói.

“Không thể được, ít ra là trong lúc này. Georges đang cùng với nó ở trong phòng khách.”

“Điều đó có gì là quan trọng?”

“Nhưng rất quan trọng đấy,” Huân tước Caterham bảo.

“Nhưng ông ta đã nói gì để đến nỗi...?”

“Có trời mới biết được, chắc là những lời bậy bạ. Nguyên tắc của tôi là không nói nhiều, nhưng chỉ khiêm tốn hôn tay cô gái và để cho chính sự việc diễn biến.”

Bill ngơ ngác nhìn ông.

“Nhưng, thưa ngài, tôi rất vội. Tôi rất cần phải trao đổi với Bundle.”

“Ồ! Chắc là anh không phải chờ lâu đâu. Thú thực là có anh bên cạnh, tôi rất mừng vì tôi tin là Lomax sẽ muốn gặp tôi khi mọi chuyện đã kết thúc.”

“Nhưng, có việc gì kia? Ông Lomax làm gì?”

“Xuỵt!,” Huân tước Caterham đưa ngón tay lên ngang miệng.

“Yêu cầu gì?”

“Yêu cầu kết hôn... với Bundle! Cũng không hiểu vì sao. Tôi cho là ông ta đã tới cái tuổi nguy hiểm. Không sao có thể lý giải khác được...”

“Cầu hôn Bundle! Con người thô lỗ! Già như thế mà...”

Bill đỏ tía cả mặt này.

“Ông ta tuyên bố là đang sung sức” Huân tước Caterham nói.

“Ông ta! Nhưng ông ta đã hoàn toàn lụ khụ, tôi... Trong cơn giận dữ, Bill như bị nghẹn thở.”

“Chưa hoàn toàn đâu,” Caterham lạnh lùng phản bác.

“Một tên táo bạo khủng khiếp! Lomax với Bundle! Một cô gái như Bundle! Lẽ ra ngài chẳng nên cho phép...”

“Không bao giờ tôi chống lại bất cứ một cái gì cả” Huân tước Caterham nói.

“Lẽ ra ngài nên nói ngài nghĩ gì về ông ta.”

“Khốn nỗi, nền văn minh của chúng ta đâu có cho phép,” Huân tước Caterham nói giọng tiếc nuối.

“Bundle! Bundle! Khi tôi nghĩ là mình chẳng bao giờ dám cầu hôn vì biết là sẽ bị nàng chế giễu. Thế mà Lomax! Một cái thùng rỗng! Một con buôn trơ tráo! Một tên đạo đức giả! Một tên hãnh tiến bất chính!”

“Tiếp tục nữa đi,” Huân tước Caterham nói.

“Trời!” Bill xúc động nói. Tôi phải đi đây.

“Không, không, đừng đi vội. Tôi muốn anh ở lại. Anh còn muốn gặp Bundle kia mà.”

“Không còn muốn gặp lúc này nữa. Điều mà ngài vừa nói đã làm tôi chẳng nghĩ được cái gì khác nữa... Tiện đây xin hỏi ngài có biết Jimmy Thesiger ở đâu không nhỉ? Tôi cho là cậu ta phải ở tại nhà Coote. Không biết có còn ở đấy không?”

“Hình như hắn đã về thành phố hôm qua rồi. Bundle và Loraine có tới nhà Coote hôm thứ bảy. Nếu anh có thể chờ một chút...”

Bill lắc đầu và bước nhanh ra khỏi phòng.

Huân tước Caterham đi nhón chân trong tiền sảnh, cầm lấy chiếc mũ và nhanh nhẹn đi ra ngoài bằng cửa bên.

Giữa lúc đó ông nhìn thấy ô tô của Eversleigh đi dọc theo đại lộ.

“Chàng trai này sẽ gặp tai nạn” Ông nghĩ.

Nhưng Bill đã tới Luân Đôn an toàn, cho xe vào ga- ra và tới nhà Jimmy Thesiger.

“Chào Bill, có chuyện gì đấy? Sao mặt mũi phờ phạc vậy?”

“Tớ đang rất hoang mang, lại vừa bị một cú nữa làm càng bối rối tợn.”

“Ồ!,” Jimmy bảo.

Bill không đáp. Anh đăm đăm nhìn vào tấm thảm dưới chân vẻ lưỡng lự khổ sở làm cho Jimmy nảy trí tò mò.

“Có phải đúng là đã xảy ra cái gì kỳ quặc không, William?” Anh dịu dàng hỏi.

“Phải, một cái gì đó thật là kỳ quặc, mình không thể hiểu được nữa.”

“Về chuyện Bảy Con Số ư?”

“Về chuyện Bảy Con Số. Sáng nay tớ nhận được một bức thư.”

“Một bức thư? Thư loại gì?”

“Một bức thư của những người thực hiện di chúc của Ronny Devereux.”

“Trời đất! Sau bao nhiêu ngày!”

“Dường như nó để lại những lời dặn dò. Vào trường hợp bị chết bất thường, một bì thư có gắn xi phải gửi cho mình đúng mười lăm ngày sau cái chết của nó.”

“Và họ đã gửi cho cậu?”

“Phải.”

“Cậu đã mở ra?”

“Phải.”

“Trong đó có gì?”

Bill nhìn anh thật lạ lùng khiến Jimmy xúc động.

“Nào, nào,” Anh kêu lên.

Anh rót một ly rượu mạnh Whisky pha với soda và đưa cho Bill uống một cách ngoan ngoãn. Lúc này khuôn mặt chàng trai cũng có vẻ hoảng hốt như bạn.

“Tớ không sao tin được điều mà bức thư đó cho tớ hay.”

“Thôi đi,” Jimmy phản đối.

Và anh ra khỏi phòng cất tiếng gọi:

“Stevens!”

“Tôi đây, thưa ông.”

“Làm ơn đi kiếm thuốc lá, tôi hết mất rồi.”

“Vâng, thưa ông.”

Thesiger chờ cho tới lúc nghe thấy tiếng cửa khép lại, rồi mới trở lại phòng làm việc mà Bill vừa đặt cái ly trên bàn. Anh ta có vẻ bình tĩnh lại một chút và đã tự chủ hơn.

“Tớ nghe cậu đây,” Jimmy bảo.

“Nhưng thật quá sức tưởng tượng!”

“Vậy chắc chắn đó là sự thật, xem nào.”

Bill thở dài một hơi thật sâu:

“Tớ sẽ kể hết cậu nghe. ”