← Quay lại trang sách

CHƯƠNG BA

Năm giờ sáng, Khanh đã trở dậy. Lúc ấy, đài phát thanh đã nổi quốc thiều và vẳng lại từ phía công viên lớn của Thành phố tiếng hô tập thể dục của các chiến sĩ quân đội. Nhưng, dẫu không có những âm thanh ấy, Khanh vẫn tỉnh dậy đúng thời khắc đã định. Đã thành thói quen của cả gia đình, từ ngày ba mẹ nàng còn sống với nàng, trở dậy sớm là để đón bình minh một ngày. Ba Khanh bao giờ cũng dậy vào giờ đó, kể cả đêm qua mải đọc cuốn sách hay đến hai ba giờ sáng, ông dậy sớm để chăm chút vườn hoa, thắp hương bàn thờ tổ, uống trà và ngẫm ngợi. Dạy ở đại học, về hưu khi tuổi cao, ông vẫn giữ gìn nếp sống phong nhã, thanh cao; chỉ tiếc là sa vào vòng tục lụy ở ba năm trước khi từ giã cõi đời, để đến nỗi phải ân hận khi nhắm mắt xuôi tay, vì đã để lại một di sản tồi tệ cho con gái yêu. Mẹ Khanh mất sớm khi nàng lên mười, vì một trọng bệnh. Khanh thừa hưởng ở mẹ sắc đẹp, năng khiếu thẩm mĩ; bà là bà giáo dạy nhạc ở trường trung học. Nàng nhận ở cha tình âu yếm và học vấn, cùng trí thông minh.

Khanh dậy sớm, theo thói quen, dẫu là đêm qua nàng đi diễn về muộn. Khoảng thời gian đó thật quý báu với nàng. Đó là lúc nàng tách mình ra khỏi cái bồn ngộn, hỗn tạp hàng ngày. Đó là lúc nàng nghĩ về mình, về Điền, về những ngày vừa qua. Và trong làn hương tỏa ngan ngát niềm thương nhớ trên bàn thờ ba mẹ nàng, nàng nhớ tới cuộc sống êm đềm của cái gia đình xinh xắn gồm ba cá thể: nàng, mẹ nàng và ba nàng. Rồi tự hỏi: vì cơn cớ gì mà cuộc sống lại đảo lộn ghê gớm đến thế? Vì sao ba nàng lại mất sớm? Vì sao nàng lại rơi vào hoàn cảnh sống khủng khiếp thế này? Vì sao căn nhà nàng ở, là sở hữu của ba mẹ nàng, của nàng, dương cơ của gia đình nàng, lại biến thành một nơi trú ngụ của những bất trắc khôn lường?

Cuộc sống là chuỗi nối tiếp những ngẫu nhiên, lẽ tiền định của hóa công, ở ngoài ý định của con người. Điền từ một miền quê lên thành phố học. Ngồ ngộ ở sự chất phác, ở những thổ âm của anh. Anh nói sẫn khi ở thành phố người ta nói là sẵn. Anh nói bi giờ, bửn thỉu, khi mọi người nói bây giờ, bẩn thỉu. Nhưng nàng đã trở nên quen thân với Điền. Ngẫu nhiên nàng chứng kiến trận quyết đấu chống lại sự nhục mạ của thằng Nghiệm với Điền. Và sau đó càng lúc càng nhận ra sự sâu trầm và phong phú ở nhân cách Điền, đặc biệt là từ buổi Điền đến thăm nàng, ngày Điền được giấy báo trúng tuyển vào trường Đại học An ninh; khi ấy nàng đang tưới những luống hoa hồng trong khu vườn.

Ngẫu nhiên đã chi phối đời mỗi con người và dường như đã có rất nhiều điều xảy ra kỳ lạ và bất thường, là do sự can thiệp của định mệnh, của các lực lượng phi hình, siêu nhiên của các đấng thần linh. Ngay như việc nàng trở thành một diễn viên ca kịch dân tộc tài năng cũng vậy. Thực tình chính nàng đâu có ý định lập nghiệp bằng con đường nghệ thuật, mặc dầu nàng vốn yêu văn học, nghệ thuật từ bản năng và nhờ học vấn gợi mở.

Ngẫu nhiên đã chi phối đời Khanh. Khanh tin là như vậy ở các sự kiện vừa qua. Nhưng nàng lại không thể tin rằng ngẫu nhiên vô tâm như tạo hóa vốn vô tư chẳng thù hận ai, như thiên nhiên tàn bạo nhưng chẳng biết thiên vị ai, lại quá độc ác như thế với nàng! Nàng đáng được hưởng niềm phúc lộc, hay chí ít cũng được sống như những người bình thường. Chứ bắt nàng sống trong hoàn cảnh khủng khiếp như hiện thời thì dứt khoát đó là một bất công do một mưu toan thâm hiểm gây nên.

Chính là một gã nhiếp ảnh tính quái trẻ tuổi đã phát hiện ra vẻ đẹp, vừa hiện thực vừa hư ảo ở gương mặt nàng, ở cơ thể của nàng. Mùa hè năm mười lăm tuổi, Khanh đã theo cha đi nghỉ ở bãi biển Thịnh Long tỉnh Nam Định. Dạo đó, nàng vừa mới lớn, rất nhút nhát, đi đâu cũng nấp bóng cha. Lúc ấy, đang chơi trò xây lâu đài cát ướt ở sát mép sóng biển, nhờ có linh giác mách bảo, nàng vội vụt đứng dậy. “Ba ơi!”. Nàng kêu thất thanh khi nhìn thấy một ống kính máy ảnh chõ vào mình như một họng súng ngắm. Và nhìn thấy gã nhiếp ảnh nhà nghề đen thủi đội chiếc mũ lá cọ tuột vành, quần bò xắn cao, dầm chân dưới nước biển, trành hàng ria mép đen rậm toét miệng cười, nàng liền để buột nắm cát ướt còn trong lòng tay, bỏ chạy. Nàng chạy cuống quýt để tìm cha. Bãi biển nghìn nghịt người. Tất cả đều vô danh, vô tình với nàng. Nàng chạy ngược rồi lại chạy xuôi. Cuối cùng, vừa òa khóc thì nàng tìm thấy cha. Cha nàng đang ở dưới nước biển, sóng biển dập dềnh đến ngực ông. Ông đang đẩy một chiếc phao giường, trên đó nằm gối trên hai cánh tay ngoặt sau gáy một thân hình đàn bà phúng phính trong bộ áo tắm đỏ lòe. Người đàn bà chống tay ngồi dậy khi nghe tiếng nàng. Bỏ cái kính râm ra, hai con mắt hình lá khoai sáng trắng như mắt quạ của bà chò chõ vào nàng rồi bà chề môi bài bỉ: “Mày là cái gì mà ầm ĩ lên thế! Rõ dơ không kìa! Mày đẹp thì mày phải lo thân mày chứ!”.

Mùa hè năm ấy chia tách đời Khanh thành hai đoạn. Cha nàng ít lâu sau cưới người đàn bà có con mắt tam giác hình lá khoai ấy. Bà tên là Đống. Thế là nàng có dì ghẻ, có mẹ kế, và hệ lụy đến ngay sau đó là có một đám đông những kẻ xa lạ lắp ghép với nàng thành quan hệ thân thuộc. Đúng là lắp ghép. Vì bà Đống và những đứa con riêng của bà đâu có quan hệ máu mủ gì với nàng.

Cha Khanh, ông Tuệ, bậc quốc sĩ, tài danh. Ông là một trí thức, một nhà cách mạng. Năm 1946, sau khởi nghĩa, hai mươi lăm tuổi, ông là một luật sư, chủ tịch một tỉnh lớn đồng bằng. Ba mươi tuổi ông là thứ trưởng. Bốn mươi tuổi ông là viện trưởng một viện chuyên ngành khoa học nhân văn. Ngoài năm mươi, ông là giáo sư một trường đại học lớn. Hành trình khởi đầu đã đúng hướng và loại trừ sự kiện vợ mất sớm vì trọng bệnh để lại hai cha con quấn quýt trong đơn côi được coi như sự bất khả kháng của số mệnh, thì ông đã hoàn thành trọn vẹn sự nghiệp riêng của mình, để khi về già ông có thể hoàn toàn thanh thản nói rằng: tôi đã sống một đời sống viên mãn, như hoa nở hết độ và ngát thơm.

Bước ngoặt đời ông Tuệ xuất hiện với việc ông lấy bà Đống làm vợ kế. Cuộc hôn nhân này là một thụt lùi tệ hại. Ông đã cưới một con quỷ cái dâm đãng, ông đã lấy một mụ đàn bà gian manh, ông đã kết thân với một quái trạng văn hóa. Ông đã tự hủy hoại đời ông. Ông đã vô tình giày đạp tan nát tình cha con và để lại biết bao khốn khổ cho đời Khanh.

Ông ngất ngư trong suy tưởng mù mờ. Ngơ ngẩn rồi chứng não suy đến sớm hơn tuổi, ông như kẻ đã bước ra khỏi lịch sử và cuộc đời. Nhớ nhớ quên quên, ông vật vờ giữa tỉnh thức, giữa mệt mỏi và ngượng ngùng. Ân hận là một phương thuốc đến quá muộn đẩy nhanh ông đến tuổi già thảm hại. Ông xa lánh bạn bè. Ông lẩn tránh con gái. Sáu mươi lăm tuổi, tóc râu bạc phếch, ở nhà thì chỉ có mỗi một việc là ngồi trên cái ghế bành, lờ ngờ, ủ rũ, vô hồn. Tinh tỉnh thì khoác cái áo pađờxuy cũ, cầm cái can đi ra ngõ. Gặp người hỏi thì đáp: “Tôi ra ga đi chuyến tầu vét đây!”. Khởi nghiệp, quá trình và kết cục đời người sao mà vênh vẹo thế. Đời người sao mà bấp bênh, gian khó, không lường thế!

Ông Tuệ ngã bất tình ngoài công viên trong khi đi lạc. Ông được Khanh thuê xích lô đưa về nhà. Ông thoi thóp, mở mắt lần cuối, nhận ra con gái, mấp máy môi: “Tha lỗi cho ba, vì ba cả”. Rồi từ từ nhắm mắt. Khanh khóc nấc lên. Trong đau đớn, Khanh kinh sợ nghĩ đến sự trừng phạt khốc liệt của số mệnh với cha. Quan tài mua về, quá ngắn so với thi thể ông. Thầy phù thủy phải dùng mẹo: chặt ba cái thang giường cũ, thi thể ông mới lọt xuống được lòng cỗ áo. Cũng vậy, như có ma ám, việc an táng cha Khanh gặp trắc trở ở tất cả mọi tiết đoạn. Thậm chí chôn xuống rồi lại phải moi lên vì táng nhầm huyệt của người khác. Khanh xót thương người cha sâu sắc tình phụ tử; không trách cha, Khanh chỉ xót xa. Con người thì yếu đuối, cuộc sống thì lắm đa đoan và chỉ số an toàn thì quá thấp.

Không thể nói rằng mụ Đống xấu xí hồi cách đây mười năm. Năm mươi tuổi, Đống vẫn còn tươi mởn vẻ thanh xuân của người gái quê có nhan sắc. Mặt Đống tròn. Mũi Đống nhọn. Đôi môi dầy tham lam với cái cằm nõn nà hai lớp của Đống được coi là biểu hiện của thói dâm đãng rất phù hợp với bộ ngực và eo hông hầm hập niềm phồn thực và nhất là đôi mắt khi mở to, tõe hình ba cạnh ướt át đa tình. Bọn nặc nô, lũ ma cô hát: “Chém cha con mắt lá khoai. Nhìn chồng chồng chết, liếc trai trai mù”. Trước ông Tuệ, Đống đã có ba đời chồng. Người chồng thứ nhất là lính chữa cháy, chết trong một vụ hỏa hoạn tại nhà nhân tình sau cơn hành lạc mê mệt bất tỉnh. Y là giống đa dâm vung vãi con khắp thiên hạ, riêng với mụ Đống thì mới chỉ có một thằng Tư, một nhưng cha nào con nấy, Tư y hệt cha nó về khoản đàn bà. Người chồng thứ hai hành nghề xích lô, uống cạn chai thuốc sâu tự tử vì ghen với Đống sau khi đã kịp cùng với Đống cho ra đời thằng con trai tên Túc. Đống có lắm nhân tình quá. Người đàn ông thứ ba chết trên bụng Đống vì chứng thượng mã phong. Y là xế chạy đường Tây Bắc, một tay buôn đồ quốc cấm nổi danh, một con đực máu mê, một kẻ hòa hợp nhất về thể xác và tính tình với Đống. Theo giấy giá thú thì y có với Đống hai đứa con gái, một đứa con trai. Y để lại một số tiền kếch xù, một tỉ năm trăm triệu cho Đống.

Đống gặp ông Tuệ trong một ngày hội xuân ở Phủ Tầy Hồ, khi số vốn kếch xù nọ tung vào cuộc mạo hiểm buôn thuốc phiện lậu đã mất trắng hoàn toàn. Người đàn ông góa vợ đã ở cái tuổi lẫn cẫn bỗng thấy trái tìm mình đập rộn ràng. Năm mươi tuổi, con mắt ướt của Đống đong đưa còn gợi cảm lắm. Cổ Đống còn nõn và cái cổ áo trễ rộng như cánh cửa mở thấp thoáng một vùng da thịt bồng bềnh còn xiết bao bí ẩn với ông. Đống dư thừa kinh nghiệm dẫn lối người đàn ông cao tuổi, vị trí thức tháp ngà còn ngây dại đường đời này vào mê cung ái tình. Đống rủ ông đi nghỉ mát ở bãi biển. Giấu Khanh, hai người thuê nhà trọ ở chung. “Cho anh tha hồ, nhưng đừng để em phải đeo trống đấy!”. Câu nói thô lậu của người đàn bà đa dục hóa ra lại lạ tai và gây kích ứng về một vùng hoang dại chưa biết mùi vị. Ai mà chả thích của lạ! Người đàn ông cao tuổi nào mà chẳng gắng gỏi tận hưởng lạc thú đàn bà ngoài giá thú. Còn Đống từ bãi biển trở về, vừa báo cho ông biết là mình đã có thai, ả đã lếch thếch va ly hòm xiểng đến ở với ông, chia sẻ lập tức quyền làm chủ căn nhà, thửa vườn, vùng đất thừa tự của ông cha. Chiếm hữu người đàn ông tức là chiếm hữu tất cả những gì anh ta có. Giờ thì mụ Đống và lũ con cái đã lấp đầy các căn buồng trống và chia chác nhau từng thước đất ngoài sân và trong vườn. Thốt nhiên Khanh rơi vào tình trạng sống vô cùng tồi tệ và thật ghê sợ. Ông Tuệ đứng tên sở hữu một ngôi nhà năm buồng, rộng hơn trăm mét vuông, một cái sân rộng tương tự và hai sào vườn ở sau nhà - một bất động sản có giá trị không nhỏ. Không phải chỉ có thói tham lam đang ngấm ngầm tước đoạt những giá trị vật chất của cha Khanh để lại. Khủng khiếp hơn, Khanh bỗng trở thành thân thuộc với những kẻ xa lạ, khác biệt hoàn toàn, thuộc về một đẳng cấp khác, một nền văn hóa khác.

Mụ Đống hiện diện ở ngôi nhà này cùng năm đứa con. Ba trai và hai gái. Mặt mũi dáng hình chúng có lẽ là xuất phát từ nguồn gốc di truyền khác nhau nên không có nét nào tương đồng.

Thằng cả tên Tư, người mỏng, mặt bẹt, mắt trố, ba mươi lăm tuổi tóc đã rụng trơ thóp. Cùng vợ và hai con gái, nó chiếm căn buồng rộng ba chục mét vuông cạnh buồng mụ Đống. Nó trốn nghĩa vụ quân sự, mắc tội cưỡng dâm em gái vị thành niên và bà già, bị bắt cải tạo ở trại Tam Giang, trốn tù một lần, bị bắt lại, tăng án lên bốn năm. Giờ, được tha về, nó hành nghề xích lô. Buổi sáng, nó đẩy cái xích lô ra ngõ, trên ghế có con vợ đậm người mặt nhỏ như mặt chim, mắc bệnh động kinh ngồi vắt vẻo, tay kẹp điếu thuốc lá ngún khói. Ai biết chị ta sống bằng nghề ngỗng gì? Buôn bán vặt thì chắc là không phải. Vậy thì chỉ trỏ, hay là chôm chỉa, hay gái bia ôm, nhà hàng? Cũng như thằng chồng lênh khênh trên cái yên xe ba bánh, đạp rông trên đường phố, chỉ thấy trên xe lúc là đứa con gái què nọ, khi là ả nạ dòng kia. Vào tù, ra tù rồi, nó coi như đã nộp thuế đủ, nên tha hồ phách lối. Dưới đệm xe, nó để con dao nhọn Thái Lan. Ngày hai bữa cơm, nó say cả hai. Say rồi, nó cà khịa cả với nhân viên cảnh sát. Nó là cái hố lửa tình dục ngùn ngụt. Một chân guồng bàn đạp, một chân ghếch cao, miệng nó hát rông rổng. “Trăng lên đỉnh núi mu rùa. Cho anh đụ cái đến mùa anh trả khoai”. Nổi cơn cuồng dục, nó đi tìm mụ vợ, chở về, đóng cửa lại, giữa ban ngày ban mặt hai đứa quần thảo nhau rú rít như điên như rồ.

Cảnh ấy như kích thích hai đứa trẻ con nhà thằng thứ hai thỉnh thoảng lại chạy tới gõ cửa cành cạch: “Đã tối đâu mà lên ngựa sớm thế, ông Tư!”. Thằng con thứ hai của mụ Đống tên Túc có vợ là một người đàn bà vóc hình đầy đặn, dáng tần tảo, ít nói, buôn bán hàng khô. Túc là thằng nhân bần trí đoản, cục súc cũng đã một lần vào nhà đá bóc lịch vì tội cố ý đánh đồng nghiệp trọng thương hồi nó làm thợ xây ở một hợp tác xã xây dựng. Giờ nó vô nghề nghiệp, ăn bám vợ, đã thế lại chơi bời, đàn đúm. Dạo này Túc lại chơi gà chọi. Sao mà nhiều lúc Khanh thấy nó giống con gà chọi thế. Con gà chọi đầu công, cổ dài, mình cóc, cánh xòa. Thì đâu Túc ngật ngưỡng, cổ nó ngỏng, bụng nó phình, tay nó dài ngoẵng. Cũng như gà, tay chân hắn cũng cóc cáy như bọc một lớp sừng và tính tình hắn thì vừa cục vừa hùng hổ thô bạo. Hắn cho gà uống thuốc bắc, lại đái đêm vào chậu để xoa bóp cho gà. Nổi cơn, hắn có thể đánh nhừ tử hai đứa con, nếu chúng trêu chọc gà của hắn.

Hai thằng đàn ông lớn nhất nhà này là hai kẻ thù của nhau. Một thằng có thể làm đủ mọi việc đê mạt. Một thằng đủ sức gây mọi chuyện độc ác. Gầm ghè nhau, âm mưu toan tính loại nhau, để chiếm đoạt mọi sở hữu của nhau: nhà cửa, đất đai, tài sản, và đàn bà... nhưng chúng vẫn lại có thể thi thoảng cùng nhau khề khà trên chiếu rượu, chia sẻ với nhau hai niềm khoái lạc: gái và tiền. Trong khi hai cô vợ thì chị em dâu vốn như bầu nước lã, lại thêm thói ghen tuông vì đứa nọ nghi đứa kia tằng tịu với chồng mình, ngấm ngầm công kích nhau, vài ngày lại gây chuyện chửi chó mắng mèo, văng quéo văng muỗm ra, chỉ vì bỗng dưng trên cái yên xích lô của nhà kia lại có cứt gà và quần áo nhà nọ giặt sạch, đem phơi rõ ràng mà lại biến thành giẻ lau xe, vứt ngoài sọt rác.

Làm cho cuộc sống thêm phần rối ren và tanh tưởi còn là hai đứa con gái mụ Đống. Lụa, hăm tám; Thảo, hăm mốt. Cả hai đều chưa chồng. Lụa y sì mụ Đống. Nó là tuổi trẻ của mụ. Cũng phốp pháp. Và nhất là hai con mắt lá khoai sắc sảo, tinh quái, nanh nọc. Loại đàn bà này, cứ ba giờ sáng là tỉnh ngủ vì đến giờ động đực, hai con mắt sáng trắng lên, sùng sục đi tìm đàn ông. Lụa công khai là chân gỗ, ghi số đề cho một gã chủ đề bán quán. Nó nổi tiếng thớ lợ, đành hanh. Việc của nó là hàng ngày bảnh mắt ra mới dậy, cặp cái đuôi tóc vóng lên, diện bộ váy ngắn cũn cỡn, tay cặp điếu thuốc lá, lê la ở các quán nước, hàng quà, và tót cái là biến mỗi khi có ám hiệu. Thật khuya nó mới về nhà. Đã vài lần bị bắt quả tang đang tiếp khách, nhưng chẳng thấy nó bị tập trung lên trường phục hồi nhân phẩm bao giờ. Thảo thanh nhã hơn chị. Nhỏ nhắn, mảnh mai mặt trái xoan, gò mũi cao, ăn nói rành rẽ, đang dở lớp bảy thì bỏ học vì mắc vòng tình ái với một lão thầu khoán già bị vợ lão đánh ghen, suýt chết. Nó kiếm sống bằng nghề phe vé ở ga xe lửa thành phố. Lăn lóc nơi các hạng người giang hồ tứ chiếng, nó đáo để chẳng kém con chị. Nhưng nó vẫn có điểm gần gụi Khanh. Chứ không khinh khỉnh, ghen tức ngầm hay móc mói xỏ xiên Khanh như con chị nó. Trong thâm tâm, nếu có hằn học với Khanh thì cũng chỉ là a dua a tòng với anh chị nó, chứ thật tình nó không oán thù gì Khanh. Có lẽ cũng vì nó thấy mình xinh xắn và dễ thương. “Chị Khanh ơi, làm sao mà chị mặc cái gì cũng đẹp? Đến cái váy Thị Mịch vào người chị cũng thành quý phái, sang trọng”. - “Chị ơi, em mặt gầy, đeo đài hoa tai dài có hợp không chị?”. Học ăn một đời. Học mặc phải năm đời kia. Khanh thấy nó hay hỏi vậy, nghĩ nó trong sâu xa vẫn có ý tách khỏi chị nó và mụ Đống, nên vân hay trò chuyện, bảo ban nó. Nhiều khi còn tặng nó áo quần và những món quà quý giá.

Cái tổ hợp những con người cư trú trong cùng một căn nhà với Khanh, ngẫu nhiên có một quan hệ với Khanh tiêu biểu cho một lớp người ở tầng dưới cùng của xã hội đang trên đà tha hóa, đang đi dần vào vòng tăm tối. Mấp mé bên cạnh cái ác, họ là cái dị dạng, không bình thường của đời sống, có đặc tính chung là thất học, dâm loàn và hung bạo. Kể cả những đứa trẻ, những đứa con trai con gái của thằng cả Tư và thằng hai Túc. Tiếng vẫn là có đi học đấy, nhưng buổi đực buổi cái, đúp đi đúp lại, hỏi đâu mít đấy, còn học hay đã bị đuổi, bố mẹ cũng chẳng hay biết. Oe con mà cũng đã phì phèo thuốc lá, chơi số đề, ăn cắp vặt.

Thỉnh thoảng lại thấy một đứa biệt tăm biệt dạng. Hỏi thăm hỏi nom mãi không thấy, bố mẹ chúng liền lên đồn cảnh sát báo cáo thì thấy ông con quý tử đang bị nhốt ở trụ sở công an phường vì tội móc túi ở bến xe bến tầu. Chửi lại bố mẹ và đánh chửi lẫn nhau, với chúng là chuyện cơm bữa. Thằng lớn nhảy tầu đi chơi Nam Định, Hải Dương vài ngày là chuyện thường. Ăn cắp tiền của bố mẹ, lấy đồ đạc của mụ Đống đi bán, không phải là chuyện hiếm, về hùa với bố mẹ, chúng gây lắm điều phiền nhiễu cho Khanh; nhất là hay ăn trộm của Khanh từ đôi dép, bộ đồ lót, chiếc chậu, cái khăn mặt đến chiếc đồng hồ đắt tiền.

Cái đám người đứng đầu là mụ Đống ấy tụ bạ lại trong một mối quan hệ gia đình, cũng thì là mẹ con, anh em đấy, nhưng lỏng lẻo sơ sài vì tính chất bí ẩn của căn nguyên tông tộc, vì chắc gì họ đã cùng chung huyết hệ. Hục hặc nhau thường xuyên, nhưng họ lại thống nhất với nhau trong cách đối xử với Khanh. Họ coi Khanh như vật chướng tai gai mắt, như quân thù quân hằn, như một kẻ xâm phạm đến quyền lợi của họ, đối nghịch với họ. Rõ nực cười! Đang cầu bơ cầu bất nơi gầm cầu, xó chợ, bỗng dưng có nơi ăn ở đàng hoàng, lại phát sinh lòng ganh ghét, đòi người cưu mang phải lụy mình. Không ngụ cư bắt nạt chúa làng thì hiển nhiên cũng là bây bửa không phải lối. Họ có quyền gì mà tranh giành quyền sở hữu căn nhà với Khanh. Khanh can hệ gì với họ mà họ ghen tức với Khanh cả nhan sắc và nền học vấn, đẳng cấp tri thức của gia đình nàng. “Cái đứa con hát ấy nó là cái gì mà là bà chủ căn nhà, lô đất này!”. Mụ Đống thường nói vậy. Mụ gọi nàng là con hát và rắp tâm chiếm đoạt quyền sở hữu nhà cửa, đất đai của nàng.

Chính là thằng Huy, đứa con trai út của mụ Đống, nhân vật chưa được nói tới, đã thường xuyên nhắc nhở Khanh điều đó. “Chị phải cẩn thận với bọn này. Chúng có thể dở đủ trò bỉ ổi với chị, nhất là lão Tư. Không phải là lũ trẻ con đâu, chính lão ăn cắp quần áo lót của chị đấy”. Khủng khiếp và tởm lợm đến thế! Huy, mười sáu tuổi, cao lêu đêu, trắng trẻo, ngay ngoại hình củng tách riêng một cội nguồn sinh học với bọn Tư, Túc. Học dở lớp mười, Huy đã đi làm ở công ty cấp thoát nước thành phố. Sống bằng lao động lương thiện của mình, nó là một tâm hồn trong sáng, một tính nết ngay thẳng, trung hậu và một phong cách đàng hoàng. Khanh hay cho nó tiền, nhưng rất ít khi nó nhận. “Em sức vóc thế này, không tự lo được cho mình thì hèn quá!”. Huy nói, miệng cười cười. Nó chỉ hay mượn sách của Khanh và có lần khoe: “Ba chị quý em lắm. Có bận ông còn tắm cho em kia. Em biết là ông rất ân hận, rất buồn”. Huy tách ra khỏi đám anh chị nó và mụ Đống. Nó rất hay giúp đỡ Khanh. “Em học thì kém thôi. Nhưng làm việc bằng chân tay thì chị cứ yên tâm đi!”. Quả thật Huy rất khéo tay. Nó sửa bếp dầu, bắc ổ điện, chữa quạt, thậm chí hiệu chỉnh cả ti vi, rađiô của Khanh. Nó bênh vực Khanh, bảo vệ Khanh. Lũ con nhà Tư, nhà Túc mất dạy, lúc thì ăn trộm, khi thì leo trèo nghịch ngợm làm vỡ ngói buồng Khanh, không hiểu sao rất sợ nó. Thấy nó là thin thít, là lỉnh đi ngay.

Nhiều lần nó cự lại mụ Đống và lũ anh chị nó, Khanh đã phải can ngăn. Nàng không muốn đối đầu với họ. Trước cái hung hăng thô bạo, tốt nhất là né tránh, nhịn nhường. Ghê tởm nó, không gì hơn là quay mặt đi, không nhìn nó nữa. Khanh đã như thế trong quan hệ với bọn người này. Hàng tháng, nàng phải chi trả toàn bộ tiền điện tiền nước cho họ. Lấy cớ là không có lương bổng, họ dồn tất cả gánh nặng đóng góp công việc của phường, quận và cả tiền thuế đất hàng năm cho nàng, nàng cũng chấp nhận.

Nhưng, hình như Khanh đã chấp nhận, đã nhịn nhường mà chúng vẫn chưa hài lòng. Chúng vẫn tìm mọi cách để trút hờn uất cho nàng, kể cả thua thiệt của chúng do tự chúng gây ra. Chúng là thói ganh ghét, gian manh của lớp người đang hủy hoại hết nhân cách, trở thành cặn bã của xã hội. Ổ quỷ này chứa ẩn bao bất trắc với Khanh!

Sáng nay, Khanh dậy, thắp hương trên bàn thờ ba mẹ xong, đang cúi xuống đưa lưỡi chổi vào quét gầm chiếc tủ gương, bỗng thấy cửa sổ thấp thoáng bóng người. Nàng đứng ngay dậy và nhận ra Huy. Vẫn là thói quen mỗi sáng đi làm hay ghé vào với Khanh, vẫn cái mũ vải lưỡi trai kéo thấp tới sát lông mày và hai ống tay áo dài quá khổ buông thõng không cài khuy, làm bộ người lớn, nhưng sáng nay mặt Huy có vẻ nghiêm nghị và giọng nó khan khan như viêm họng:

- Chị Khanh, chị mới đi diễn ở Thái Nguyên về đêm qua à? Em gặp anh Điền, anh bảo anh sẽ viết thư cho chị vì anh phải đi công tác ngay. Chị phải chú ý nhé. Hồi này ở phố mình có mấy đứa nghiện ngập, chuyên giật dây chuyền của phụ nữ đấy. Túi xách chị móc ở tay lái xe đạp cũng không an toàn đâu. Thôi, chiều về em nói chuyện. Em đi đây!

Chưa kịp gọi Huy, Khanh đã thấy cái sân toang toang tiếng mụ Đống và lố nhố bóng người. Hình như đêm qua đã xảy ra một sự việc bất thường và Huy không muốn dính dáng vào.

- Thế nào? Thế nào? Sao là con gái mà ngu như chó thế! Nứng c. thì vác đến nhà. L. còn đau mắt chưa ra đến ngoài. Việc gì phải rủ nhau đi đâu để bị bắt, hả đồ ngu!

Mụ Đống, vừa thấy người đã thấy tiếng. Ngoại sáu mươi, người chảy xệ, mặt xì xị, nhưng hai con mắt còn phát sáng quăng quắc, cũng như tiếng nói còn chao chát, dư thừa sức lực lắm. Mới sớm đã vậy, nên Tư vừa ra khỏi buồng, đã lấy làm khó chịu, cắm cái vòi bơm vào đầu van một bên bánh chiếc xích lô, Tư khuỳnh tay dận một nhát bơm, rồi quay cái mặt bẹt vàng bủng lại, lừ mắt, xịt một tia nước bọt:

- Đã biết đầu đuôi nó thế đ. nào mà đã sồn sồn thế!

- Mày bảo ai sồn sồn?

Tay vơ mớ tóc xổ sau lưng, như chỉ chờ dịp, mụ Đống sấn ngay lại trước thằng con cả. Tư khom khom lưng, sườn nổi vệt từng rẻ xương cong, ấn tay bơm, mặt vẫn tỉnh không:

- Tôi không nói cụ!

- Chỉ có chó nó mới sồn sồn thôi, hiểu không? Đồ mất dạy!

- Mất dạy thì tôi cũng là con bà!

- Bố mày là con con dê đực. Con dê đực nó ngủ với mẹ mày là con chó cái.

- Ha ha ha...

- Tao không phải mẹ mày. Mẹ mày lấy chồng nào chết chồng ấy. Phải cởi quần áo nằm tênh hênh ở ngoài bãi cỏ bờ sông cho con dê đực nó phủ nên đẻ ra mày bất nhân bất nghĩa, mày có hiểu không?

Câu chuyện không hiểu sẽ trở nên rối rắm đến thế nào vì lúc đó Tư đã vứt cái bơm, phanh ngực, cất tiếng cười phá lên, bảo mụ Đống rằng: kể nữa đi, hay lắm đấy, khiến lũ trẻ con đã ngủ dậy, ùa hết cả ra sân. May mà Túc xuất hiện lúc đó. Từ trong buồng, Túc ôm con gà chọi to như con hạc lừng lững bước ra. Vợ Túc cũng đã dậy, đang rửa mặt ở bể nước, thấy chồng, liền quay lại lạu bạu: “Chỉ chết vì gà thôi. Gọi hai đứa trẻ nó vào sửa soạn đi học hộ tôi đi”. Túc lừ mắt lườm vợ, rồi quay lại mụ Đống, cười hị một tiếng cụt ngủn, đoạn hất hàm:

- Cụ có muốn cứu con gái êu của cụ không?

- Mày nói cái gì?

Không đáp, Túc đánh tía mắt về phía sau mụ. Ở đó, trên mảnh sân trước căn buồng nhỏ đã thấy Lụa mặc cái quần soóc trắng, ngồi vắt vẻo trên cái ghế mây đang rũa móng tay.

- Cụ ơi! Cụ có nhiều đạn không mà định cứu con Thảo?

Lụa nghển cổ. Mắt nó nheo nheo giễu cợt. Nó đã gỡ được mớ bòng bong và đưa câu chuyện vào chủ đề. Cái Thảo con gái út nhà này vừa bị công an bắt, vậy có cách gì cứu nó?

Nhìn mụ Đống ngẩn ngơ giữa lời qua tiếng lại, Tư gài cái bơm vào cạnh xe, bước lại, bật cười đắc ý:

- Cụ đã nghe thủng đầu đuôi câu chuyện chưa? Con Thảo bị công an họ tóm rồi. Cứu nó giờ phải có sìn. Chứ cái mẹt rách của bà già biếu không con dê đực để nó xài là hổng có được! Hàng ấy chỉ bán cho người ngây thôi!

- Mẹ tiên nhân mày chứ! Mẹ mày đây, trăm năm trăm tuổi trăm chồng, hễ ai có bạc thì bồng trên tay đây. Mày định móc máy ai?

Nghe Đống chửi, Lụa đứng dậy, ngoẹo đầu:

- Mẹ già chu du nơi non bồng nước nhược đã tỉnh ngủ chưa? Nghe con gái mẹ kể nhé. Không phải nó đi tầu nhanh hay tầu suốt với bọn khứa mà bị bắt đâu. Con Thảo con gái út mẹ ra ga. Có một người khách hỏi mua vé Lao Cai. Con Thảo và con Luyến bạn nó cùng chìa vé. Người nọ chỉ mua một vé của con Thảo thôi. Vé tám chục, bán được một trăm. Con Luyến ghen ăn, túm lấy con Thảo đòi chia lãi.

- Con ranh nói dễ nghe nhỉ!

- Cụ làm gì mà nóng tính thế. Chó nào ăn được cứt thuyền chài con gái cụ. Nhưng cụ để nó nói hết đã.

Túc tặc tặc lưỡi. Lụa chành chẽ:

- Con Thảo là đứa thơm thảo, nó đưa cho cái Luyến năm nghìn. Cái Luyến không chịu, đòi cưa đôi, tức mười nghìn kia. Bên thừng, bên chão, đối đáp rồi giằng giật, xô đẩy nhau. Bất thình lình cái Luyến mất đà buột tay hay bị du đẩy gì đó nên ngã ngửa, gáy đập vào cạnh cái ghế con quán nước bà Hội, bất tỉnh rồi tắt thở. Công an người ta mới chạy đến.

- Thế là toi đời rồi, cụ ạ.

Tư chêm. Túc cười hềnh hệch:

- Có ngộ sát thì cũng nghỉ mát nhà đá mười niên là ít.

Mụ Đống mím mím môi:

- Ngã một cái chết ngay thế đ. nào được. Con kia nếu không bị bệnh tim thì cũng mắc bệnh não rồi chứ.

Tư thủng thỉnh:

- Ở tù có cái hay của tù đấy. Có khi nó lại kiếm được tấm chồng cũng nên.

- Chồng con gì, có mà giập hoa nát bướm thì có.

Túc buông lời bình. Mụ Đống xếch hai ống quần, nhảy tành tạch:

- Đồ đểu! Đồ ba que! Tiên nhân cha chúng mày, con Thảo nó là em gái chúng mày mà chúng mày coi nó như người dưng thế à? Hòn cứt thì nó cũng có đầu có đuôi nhé! Của ai thì nó cũng như chúng mày, từ đít tao chui ra nhé. Chỉ khác là đứa chui ra trước, đứa tọt ra sau thôi nhé!

Rồi đưa tay lên xoa mặt, gài lại tóc mai, mụ già ngửa mặt lên trời, rên một hồi dài:

- Rõ đẻ con khôn mát l. rười rượi. Đẻ con dại thảm hại cả cái l. chưa! Cha con đẻ ra mẹ chúng mày, mở mắt ra mà xem kìa. Cùng là bằng trà bằng lứa chúng mày mà người ta như hoa thơm bướm lượn, ăn trắng mặc trơn, mưa chẳng đến mặt nắng chẳng đến đầu, sung sướng cả đời. Hỏi rằng chúng bay có đứa nào đáng giặt váy cho người ta không?

- Có đấy!

Như chỉ chờ có thế là Tư đang đi ra cái bể nước liền quay ngoặt lại, cất tiếng và cười khè khè, trơ trẽn:

- Đây xin xung phong suốt đời giặt cả quần lót trong lẫn váy ngoài cho người ta đây. Nào, bà thấy có được không?

Sự việc đã diễn ra đúng như thông lệ, kết thúc của màn xung khắc nội bộ gia đình mụ Đống, thế nào Khanh cũng bị lôi ra, trở thành cái đối tượng cho bọn họ châm chọc, móc máy.

Khanh ngồi im trong căn buồng. Nàng thật sự không hiểu câu chuyện sẽ diễn biến đến đâu, nếu lúc đó ngoài cổng không có tiếng người bưu tá già gọi người ra nhận thư. Ở căn nhà này, chỉ có nàng là người hay có thư. Lần này đúng như nàng đoán, người gửi thư cho nàng là Điền. Nàng mở vội thư Điền và được biết, Điền đến thành phố Biển đã được một tuần.