← Quay lại trang sách

Chương 7

Dù không muốn, song Thế Bảo vẫn biến thành một đứa con, một người chồng bị bỏ rơi ngay chính trong gia đình của mình. Mâu thuẫn giữa vợ và mẹ anh dường như ngày càng đào sâu hơn, và cái hố ấy không sao lắp đầy được nữa. Dẫu biết rằng tất cả đều xuất phát từ bà La Cương, nhưng anh chẳng biết làm sao. Thế Bảo không thể vì Vũ Thường mà có thái độ bâ"t kính với mẹ, cho dù người ấy không hẳn là mẹ để ra anh. Và ngược lại, Thế Bảo cũng không thể vì những sai trái trong quá khứ của bà La Cương mà đay nghiến vợ. Anh đứng vào thế giữa khó lòng ngã về bên nào. Đây chính là điều khiến anh bâng khuâng lo tính đến quẩn trí. Rồi để xa lánh mọi phiền toái, Thế Bảo đành tìm quên qua cái chất men cay và nồng. Sự buồn bã chán nản khiê"n Thế Bảo muốn giải khuây. Bước đầu anh đến quán Bar của Trường My, mượn âm thanh tiếng nhạc và ly cố tai, xua đi trống trải trong lòng mình. Thế Bảo cũng từ đó sao đà. Một ly cốc - tai không còn đủ sức làm anh quên, mà chỉ có rượu mới đủ làm anh nhanh chống hoà nhập vào thế giới điên cuồng của không khí hộp đêm.

Thế Bảo đảo cặp mắt đã đờ đẫn vì rượu tìm kiếm và rồi anh cũng nhận ra Đông Sơn trong đám hỗn tạp bên dưới bên sàn nhảy. Anh đưa cao tay cho bạn thấy.

Đông Sơn lách qua đám đông, bước tới bàn của Thế Bảo.

Trông dáng điệu của Thế Bảo, phần nào Đông Sơn biê"t xảy ra chuyện gì, nhưng Sơn phớt lờ giả vờ

- Có chuyện gì anh nhắn máy tôi gấp thế?

Với chất giọng nhừa nhựa, Thế Bảo chỉ tay vào cái ghế trước mặt:

- Anh ngồi đi.

- Anh có chuyện buồn?

Một tiếng thở dài nghe não ruột, Thế Bảo ngán ngẩm:

- Có phần tôi đã làm phiền anh?

- Sao lại nói thế? Chúng ta là bạn mà. Nếu anh cần giúp đỡ gì, xin cứ nói, tôi sẵn sàng ngay.

- Anh đứng là người bạn tốt --- Thế Bảo rót ra thêm một ly rượu đưa qua chỗ Đông Sơn -- Anh hãy uống với tôi một ly.

Đông Sơn thăm dò:

- Rượu có thể giúp chúng ta giải quyết mọi cấn đề sao?

- Không hẳn thế, nhưng nó giúp mình mau chóng tìm quên hơn.

- Có phải anh đang buồn về chuyện tình cảm.?

Thế Bảo trố mắt ngạc nhiên:

- Tại sao anh đoán đúng đến như vậy?

- Có gì khó đoán đâu. ---- Đông Sơn cười khì --- Người đàn ông có hai chuyện khiên họ tìm đến rượu. Đó là tiền và tình. Nhưng anh trông không giống kẻ đang thiếu nợ. Chắc chắn vì chuyện tình cảm rồi --- Đông Sơn hạ thấp giọng --- Có phải vợ chồng anh vừa cãi nhau?

Uống cạn ly rượu còn lại một nữa, Thế Bảo mới chậm rãi nói:

- Không hẳn là vậy

- Thế vấn đề nằm ở đâu?

- Vấn đề nằm ở hai mươi mấy năm về trước --- Thấy Đông Sơn cau mày, biết bạn không hiểu. Thế Bảo phất tayy --- Anh chẳng hiểu đâu. Nói tóm lại, giữa mẹ tôi và vợ tôi có một khoảng cách. Nói như vậy, anh có hiểu không?

Đông Sơn gục gặc đầu nhè nhẹ:

- Cũng có thể là tôi hiểu đôi chút đấy.

- Vậy anh có thể cho tôi một lời khuyên được chứ?

Đông Sơn xoay xoay cốc rượu trên bàn, từ tốn thốt:

- Lời khuyên thì có nhiều. Nhưng theo tôi, một lời khuyên trong lúc này chưa đủ làm cho anh thoa? mãn.

- Thế bây giờ tôi phải làm gì?

- Anh hãy tự giải quyết lấy nó, đừng chờ người khác tham gia ý kiến. Vì dù sao, chỉ có anh mới đủ quyết định những gì anh làm.

- Đây có phải chăng là một lời khuyên?

- Một lời tham vấn thì đúng hơn --- Đông Sơn khe khẽ lắc đầu --- Tôi biết lúc này anh đang rối, thậm chí còn bế tắc nữa là khác. Song, trong cái khó sẽ lé cái khôn. Tôi tin rằng, anh chắc chắn tìm ra được cho bản thân một lối thoát.

Thấy Thế Bảo thở dài, Đông Sơn bèn nói tiếp:

- Có phải tôi chẳng giúp được gì cho anh?

- Có chứ.

Đông Sơn xoay đầu lại nhìn qua nơi vừa phát ra tiếng nói và nhìn thấy Trường My.

- Thì ra là cô chủ quán.

Trường My ngồi xuống ghế, nhìn sang hai người đàn ông rồi dừng lại nơi Đông Sơn:

- Ít ra trong lúc này, những gì anh vừa nói, nó cũng đôi phần làm cho anh ấy có hướng để suy nghĩ. Em nói đúng không, anh Bảo?

Thế Bảo chẳng trả lời, chỉ cười, Đông Sơn nhìn hai người và nhận thây mối giao tình của họ, làm lạ nên hỏi:

- Trong cách nói của hai người, dường như quen thân lắm thì phải?

- Chúng tôi là bạn từ tấm bé ---- Thế Bảo cất giọng --- Anh thấy có lạ không? Cũng từ quán này, tôi quen được anh và tìm được người bạn thuở thơ ấu.

Đông Sơn nhướng cao đôi mày, đầu lắc lư nhè nhẹ. Có lẽ Sơn đang nghĩ điều gì đó trong đầu. Đông Sơn kín đáo nhìn qua Trường My. Trong lúc cô đang giữ lại chai rượu trên tay Thế Bảo:

- Anh uống bao nhiêu đó đủ rồi /

- Cứ để mặc anh.

Trường My cười nửa miệng:

- Đàn ông các anh thật lạ. Khi vui cũng uống rượu, khi buồn cũng thế. Chẳng lẽ trên đời này, mọi việc phải có rượu mới giải quyết được hay sao?

- Cô không là đàn ông như bọn tôi, thì làm sao hiểu được chúng tôi.

Trường My hơi cau mày:

- Nè! Anh tới đây để khuyên hay đồng tình với anh ấy đấy?

- Ồ! Dĩ nhiên tôi chỉ muốn tốt cho anh ta thôi.

Thế Bảo xua tay:

- Hai người nói quàng xiên gì thế?

Trông điệu bộ Thế Bảo, biết anh đã say. Đông Sơn nhún vai:

- Tôi nghĩ chúng ta nên kết thúc câu chuyện tại đây là vừa.

Trường My gật đầu đồng tình. Đông Sơn đứng lên nắm lấy tay Thế Bảo, nhưng Trường My giữ lại, hỏi:

- Anh làm gì vậy?

- Tôi đưa anh ấy về.

- Về đâu?

- Ừ nhỉ --- Đông Sơn lưỡng lự -- Nhà anh ấy ở quá xa, giờ này không tiện đưa về công ty của Thế Bảo.

- Hay để tôi đưa về nhà tôi vậy?

Trường My lên tiếng ngăn:

- Không cần phiền phức đến như thế, cứ để anh Bảo ở lại đây được rồi.

- Ở lại đây?

- Anh cho là bất tiện?

- Ồ không! Tôi chỉ hơi bất ngờ.

Trường My giải thích:

- Thế Bảo thường qua đêm ở đây vào những lúc như vậy.

- Ra là thế.

- Nếu anh không ngại, hãy giúp tôi một tay đưa anh â"y vào bên trong.

Đông Sơn tỏ ra nhiệt tình:

- Xin sẵn lòng.

Cả hai cùng dìu Thế Bảo vào phòng bên trong, đặt anh nằm dài trên chiếc ghế xa lông.

Trường My lắc đầu rồi nhìn qua Đông Sơn:

- Cám ơn. Bây giờ anh có thể về được rồi.

Đông Sơn gật đầu, cùng Trường My đi trở ra ngoài.

Chẳng biết bao lâu, Thế Bảo trở người tỉnh dậy. Anh nhìn quanh nhà và nha6.n ra bóng người đang đứng đưa lưng về phía anh, bên cạnh cửa sổ. Mặc dù trong phòng rất tối, nhưng Thế Bảo cũng đoán biết đó là dáng phụ nữ. Anh nhắm mắt lại định thần và để nhớ tất cả những gì đã xảy ra. Một lúc sau, Thế Bảo ngồi chồm dậy, phát ra tiếng động.

Cô gái xoay lai, khẽ nói:

- Anh tỉnh dậy rồi à?

Nhận ra tiếng của Trường My, nên Thế Bảo biết mình đang ở đâu. Anh tung chăn qua một bên, chép miệng:

- Anh lại làm phiền em nữa rồi.

Trường My trở vào, bật ngọn đèn. Ánh sáng rất dịu vì bị chiếc chụp che bớt.

Trường My thật gợi tình trong chiếc áo ngủ thật mỏng. Cô đứng trước ánh đèn nên thân hình lồ lộ hiện rõ mồm một khiến Thế Bảo xoay đầu nhìn đi chỗ khác.

Không quan tâm đến điều đó, Trường My bước hẳn tới, rồi ngồi xuống sô - pha cạnh đấy:

- Anh có cần khác sáoo với em như vậy không?

- Nhưng dù sao, chúng ta mới nhận lại nhau, chưa chi anh đã mang đến phiền toái cho em rồi.

- Nói như vậy, anh vẫn còn xem em là người ngoài ư?

- Anh nào dám nghĩ thế. --Thấy Trường My rút điếu thuốc, anh nói --- Cho anh xin một điếu.

Trường My bật lửa mồi vào đầu điếu thuốc của Thế Bảo mà chưa vội đốt thuốc của mình.

- Ước gì chúng ta được như ngày xưa thì hay biết mấy, chẳng phải ưu phiền chút nào.

Thế Bảo nhìn Trường My qua làn khói thuốc bay là là trước mặt. Kỷ niệm thời thơ ấu như vụt về trong anh. Cô bé Trường My ngày nào giờ đã là một cô gái trưởng thành, dường như có chút gì đó luyến tiếc nơi anh. Song tiếc thay, giờ đây đứng trước ngường cửa tình yêu, nó đã là một cái hàng rào đầy chông gai cản lối, và anh biết rằng anh không thể nào bước qua nó. Anh lại nghĩ phải chi anh gặp lại Trường My sớm hơn, có lẽ giờ này anh không phải đaU đầu với những gì xảy ra. Bất chợt, Thế Bảo rùng mình rồi tự trách thầm: ' Mày đang làm gì thế? Lại nghĩ quẩ nữa rồi. Hãy nhớ mày đã có vợ đấy ". Thế Bảo cả thấy có lỗi với Vũ Thường khi nghĩ tới Trường My.

- Anh đang nghĩ gì mà trông anh căng thẳng thế?

Câu hỏi của Trường My khiến Thế Bảo choàng tỉnh và có chút hổ thẹn:

- KHông có gì

Trường My đã bao lần muốn hỏi, nhưng thấy ngại. Giờ đây thấy cơ hội đến, bèn mạnh dạn cất giọng:

- Bác gái và vợ anh không còn cứu vãn được nữa sao?

Thế Bảo thở ra. Lời Trường My đã khiến anh thấy u buồn. Dù rằng vụ việc chưa hẳn là xấu cho lắm, nhưng thực châ"t no

cũng không hoàn toàn tốt đẹp.

- Hãy kể cho em nghe đi, biết đâu em giúp được anh gì.

- Anh chẳng biết nên bắt đầu từ lâu. --- Thế Bảo bỏ điếu thuốc lên gạt tàn, hai bàn tay đan vào nhau --- Cũng có thể nói mọi việc không do nới má hay Vũ Thường.

- Em hiểu. Nó xuất phát từ mẹ đẻ của anh chứ gì?

- Em là người ngoài, hay em thử cho anh một câu công bằng xem sao?

Trường My mồi thuốc, nhả ra cụm khói lên cao:

- Trên đời này, làm gì có công bằng anh hở? Nhưng xét cho cùng, muốn thay đổi một định kiến phải có thời gian, anh ạ.

- Ý của em là má của anh.?

- Đúng vậy. -- Trường My thừa nhận rồi nói tiê"p --- Bác gái không hẳn là chẳng có lý khi có những cư xử quá đáng với Vũ Thường. Đứng ở một góc độ nào đó, thì đấy cũng là chị ruột của bác gái cơ mà. Máu chảy ruột mềm, luân lý â"y có ai chẳng rõ --- Thế Bảo lẳng lặng lắng nghe từng lời phân tich củTrường My -- Còn Vũ Thường? Theo em, chị ấy cũng chẳng vui sướng gì khi có người mẹ chồng luôn chì chiết, đay nghiến. Thật ra, chị ấy chịu đựng tới bây giờ là vì chị ấy rất yêu anh. Nhưng sức người có hạng. Tức nước vỡ bờ đó là một chuyện sẽ xảy ra nay mai mà thôi.

- Vậy theo em thì anh nên giải quyết vấn đề thế nào?

Trường My rít thêm hơi thuốc:

- Về tình và lý, dường như anh không còn cách nào để lựa chọn cả. Vì cả hai đều là người thân củA anh, không thể bỏ một trong hai.

Thế Bảo gật đầu đồng tình:

- Đúng như em phân tích, anh không thể bỏ bất cứ một ai. Rõ ràng anh đang vấp phải vấn đề ở chỗ này.

- Em có thể hỏi anh mỘt câu, được không?

- Cứ tự nhiên

- Tm dụi điếu thuốc vào gạt tàn, ngẩng đầu lên nhìn:

- Giả định nếu như bác gái và Vũ Thường cùng rớt xuống nước, anh sẽ cứuai trước?

Bâ"t ngời trước câu hỏi khá hốc búa của cô bạn gái, Thế Bảo tần ngần hồi lâu mới lên tiếng trả lời:

- Anh sẽ cứu má anh trước, rồi sau đó anh cùng chết với cô ấy.

- Như vậy vấn đề coi ra đã có cách giải quyết rồi.

Thế Bảo nhíu mày:

- Anh không hiểu.

- Tình cảm anh dành cho bên nào giờ đã rõ ràng, có cần em nói ra hay không?

- Nghĩa là bọn anh phải tiếp tục chịu đựng?

- Anh đã chọn rồi, sao còn hỏi em?

Thế Bảo ngả người ra phía sau tựa lưng vào thành ghế. Những lời lẽ phân tích của Trường My không hẳn là không hợp lý. Tuy rằng chưa phải giải quyết được tất cả, nhưng nó mo(? cho anh nhiều suy nghĩ tốt hơn. Thế Bảo thầm cảm ơn Trường My. Với anh, mỗi lần trò chuyện với Trường My, anh lại có cảm giác ấm áp thân tình. Thế Bảo nghe tâm hồn mình không còn mêng mông như bãi sa mạc hoang vắng nữa. Anh tìm thấy nơi cô sự chân thành đáng kính. Càng lúc, anh càng có thiện cảm hơn nơi Trường My. Đột ngột, Thế Bảo chồm người qua phía Trường My.

Càng lúc, anh càng có thiện cảm hơn nơi Trường My. Đột ngột, Thế Bảo chồm người qua phía Trường My, nắm lấy bàn tay cô. Cử chỉ này có hơi bất ngờ với Trường My, song cô vẫn để yên xem Thế Bảo sẽ làm gì.

Những lời của Thế Bảo xuất phát từ đáy lòng:

- Mỗi lần trò chuyện vơi em, anh cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu vô cùng.

- Vậy anh đền ơn em ra sao đây?

Thế Bảo rút tay về, thấp thỏm: -

- Em muốn đền ơn sao chứ?

- Anh trả lời thử xem.

Thế Bảo thu người lại như con tôm mă"c cạn, trố mắt nhìn sững Trường My. Còn cô lại bật cười giòn tan:

- Đùa với anh cho vui chút thôi, em không đòi hỏi anh gì cả. Đã khuya lắm rồi, anh ngủ đi.

Trường My đưa tay che miệng ngáp dài, đoạn rời ghế đi thẳng vào phòng cạnh đấy.

Thả người nằm yên trên giường mà đầu óc Trường My quay cuồng với bao ý nghĩ mông lung. Cô cũng không hiểu tại sao lại đưa ra những lời khuyên như thế đối với Thế Bảo? Rõ rànng trong lòng cô đang nghĩ nhiều về anh. Đáng lý nhân dịp này, cô nên tìm cách để được gần anh hơn mới phải. Cô thấy mình đầu mâu thuẫn vơ"i chính bản thân của mình. Trường My cũng chẵng rõ tự bao giờ, cô đã có cảm tình với Thế Bảo? Phải chăng do nhừng kỷ niệm thời trẻ con theo chân cô sống đến ngày nay? Từ cái thuở chơi trò cưới giả chú rể cô dâu, nhừng hình ảnh ấy in đậm vào tâm tư cô, rồi nó lớn dần theo thời gian như một hoài niệm chẳng bao giờ phai. Hay khi cả hai gặp lại nhau, gần đây gia đình Thế Bảo có nhiều sóng gió, chính điêuấy làm cho Trường My chú ý tới anh nhiều hơn? Hoặc giả sự gặp lại này là một sự đánh dấu của sự trở về giữa quá khứ và hiện tại. Nó làm sống lại bao hình ảnh cũ và mới.

Trường My sợ bản thân phải ngộ nhận với tất cả những gì đang nghĩ. Chợt cô cảm thấy bất mãn một cách vô cớ. Tự trách sao không gặp lại Thế Bảo sớm hơn, có lẽ nư thế sẽ dễ chịu hơn nhiều. Cô khôn gmuốn mình phải sống ngất ngưởng trong cái cảo ảnh phù du mơ hồ. NÓ giống như mộg cạm bẫy cuộc đời giăng sẵn, giương lên để đón chờ những kẻ khù khờ bước vào và nhận chi1m họ tận đáy sâu vô đáy của lòng ganh tỵ, hờn ghen.

Ngay bây giờ, cô đang đứng giữa cái thiện và cái ác. Trong lúc sự đòi hỏi của bản thân luôn thôi thúc cô ngã về điều ác, mà mặt ngoài, cô muốn mình là kẻ nhân thiện. Trường My khẽ thở dài. Phải chăng... --- cô tự hỏi -- cuộc đời này luôn là thế? Sự đam mê, chiếm đoạt luôn ngự tri, đè bep lòng nhân ái mà đôi lúc nó giả tạo do chính con người tạo ra, và côy đang đi tìm lòi giải đáp ấy.

Trường My sửa lại vài nét trang điểm trên khuôn mặt của mình, rồi bước trở lại bộ ghế xa l(^ng, với tay lấy cái xắc tay, vưa lúc có tiếng chuông cửa reo lên. Cô hơi nhíu đồi chân mày. Cô khẳng định chăc chắn không phải là bà La Cương, vì chưa đến giờ hẹn đi rước bà.

Trường My ra mở cửa. TRước mặt cô là Đông Sơn. Ngạc nhiên trước sự xuất hiến này, cô lên tiếng:

- Sao lại là anh?

- Chẳng lẽ cô đang chờ đợi ai?

- Không có gì. Tại sao anh biết tôi sống ở đây?

Đông Sơn cười ẩn ý:

- Toi nghĩ sẽ không khó khi tôi muốn tìm ai đó, nhất là cô. Chủ quán Bar nổi tiếng ở thành phố.

- Dường như anh ca tụng tôi hơi quá rồi đấy.

- Có vậy sao?

Trường My nhíu mày:

- KHông lẽ anh tới đây là chỉ nói những lời dễ nghe ấy mà thôi ư?

- Vâng, chắc chắn không phải thế. Nhưng dù gì chăng nữa, cô cũng nên mời tôi vào nhà chứ?

Như sực nhớ ra, Trường My đưa tay lên che miệng làm động tác biết lỗi:

- Ồi! Tôi thật là đãng trí quá. Mời anh vào.

Đông Sơn theo chân Trường My vào bên trong. Khi đã ngồi vào ghế, Sơn đưa mắt quan sát sơ qua căn phòng và buông ra một tiếng:

- Tôi không nghĩ một cô chủ của một quán Bar lớn lại có cuộc sống đơn giản như thế này.

- Anh có thấy mình đã bắt đầu đi quá đà khi dí mũii vào đời tư của người khác rồi không?

- Ồ! Chớ có hiểu lầm ý của tôi. Vì tôi không hề có ý đó, mà tôi đến đây với một chuyện đem lại sự tốt đẹp.

Trường My cười nữa miệng, khoát tay:

- Dẹp cách nói khác sáo ấy củA anh lại đi, hãy vào thẳng vấn đề. Tôi là ngườ mua bán,có gì nên nói thẳng.

- Tốt. Thẳng thắn lắm -- Đông Sơn gật mạnh đầu tỏ vẻ ra hài lòng --- Như vậy tôi không cần vòng vo. Tôi đến để thương lượng cùng cô về một vụ mua bán..

- Mua bán? - Trường My làm lạ --- Giữa tôi và anh làm gì có sự maua bán? Tôi không hiểu ý của anh cho lắm.

Đông Sơn gợi ý:

- Người thông minh như cô, lẽ nào không hiểu tôi muốn nói gì?

Một chút suy nghĩ và cái gì đó thoáng qua trong đầu Trường My. Cô bước tới ghế ngồi xuống, nhìn thẳng vào mặt kẻ đối diện.

- Anh lkàm tôi ngạc nhiên đấy.

- Rồi cô còn ngạc nhiên nhiều hơn nữa, với những gì tôi sẽ mang lại cho cô.

Trường My cười mỉa mai:

- Anh cho là tôi cần sự ban ơn " mưa móc " đó của anh Ư?

- Dĩ nhiên, vì điều đó tôi biết cô đang cần.

Tm rút điếu thuốc gắn lên môi, vưa1 lúc Đông Sơn bật lửa:

- Cám ơn. Thế tôi sẽ được gì trong vụ mua bán này?

- Được tất cả những gì cô muốn.

- Có nghĩa là tôi sẽ mất tất cả nếu không cộng tác với anh?

- To&i không cần teralời câu hỏi này.

Trường My cười gằn:

- Anh láu cá lắm, nhưng tôi lại thích cá tính ấy của anh. Bây giờ, tôi phải làm gì?

- Hãy cùng tôi chia cắt ho.

- Anh nghĩ chúng ta sẽ thành công?

- Phải, nếu như cô quyết tâm.

Giọng cươ1i của Trường My giòn tan làm Đông Sơn khó chịu:

- Tại sao cô lại cười?

- Vì tôi không ngờ trên đời nàym người ta có thể đem cả tình yêu ra để mua bán.

-Bán tất. Nếu một khi ta cần, thì cái gì cũng bán mua được hết.

Trường My chồm người về trước, hạ thấp giọng:

- Anh nghĩ họ dễ chia cắt vậy sao?

- Tôi có cách.

- Nghe luận điệu của anh có vẻ chắc ăn lắm thì phải?

Đông Sơn cất giọng chắc nịch:

- Một khi tôi ra tay, chữ " thất bại " tôi chưa từng viết ra sao.

- Anh tự tin nhỉ?

- Đúng vậy.

Lại một trận cười giòn tan phát ra từ Trường My khiến Đông Sơn khó chịu hơn:

- Tôi không ưa cái giọng cười đó củA cô.

- Mặc anh có thích hay không, nhưng tôi vẫn thấy buồn cười:

- Tại sao?

- Anh còn dám hỏi tại sao được ư? --- Trường My bặm môi --- Toi cười vào hai chữ " thành công " của anh. Nếu thật sự anh có bảnh lĩnh thì đâu đến nỗi thất bại khi để họ thành hôn cùng nhau.

- Vì lúc đó tôi chỉ có một mình, giờ đã có cô. Không phải tôi muốn biện minh cho tôi, song đó là sự thật.

- Và sự thật anh vẫn là thằng chiến bại khôn ghơn không kém --- Trường My nhấn mạnh giọng --- Bằng không, anh chẳng cần đến tôi.

- HÌnh như cô thích bới móc vào thất bại của kẻ khác thì phải?

Trường My lắc đầu:

- Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh thôi.

Nói tới đây, chợt Trường My nghiêm sắc mặt, gịng nói vụt cao:

- Suy cho cùng tôi và anh không thân cho lắm, tai sao tôi phải cộng tác với anh?

- Đúng thế. Tuy chúng ta không tha6n, nhưng chúng ta lai có chung một quan điểm và nhấTt là có chung một mụcc đích.

- Anh biết tôi thích Thế Bảo? Xem ra anh cũng rành rọt về con người tôi đấy chứ.

Đông Sơn tự hào:

- Bằng không, tôi đã chẳng tới đây.

- Được --- Trường My gật đầm một cách quả quyết --- Tôi đồng ý vụ mua bán này của anh.

- Như vậy cô nhất địh sẽ có Thế Bảo

- Và anh sẽ có Vũ Thường.

Đông Sơn phát tay:

- Đừng chõ mũii vào việc của người khác

- Giờ phút này, tôi và anh còn là người ngoài sao?

Đông Sơn nhìn qua Trường My, đoạn cả hai cùng cười. Nhưng niềm vui của họ chẳng kéo dài được bao lâu, vì tiếng chuông reo vang và giọng của bà La Cương từ bên ngoài vọng vào:

- Có con trong nhà không, Trường My?

Trường My giật thót người một cái:

- Chết! Má của Thế Bảo đấy.

- Liệu sự có mặt của tôi ở đây sẽ ảnh hưởng gì không?

- Chẳng hề gì. Trường My trấn an --- Khách làm ăn của tôi cũng nhiều, ra vào nhà này không ít. Anh cứ ngồi yên đó.

Cô đi ra mở cửa, bà La Cương theo sau. Chưa vào đến bên trong đã nghe tiếng của bà:

- Con quên hôm nay có hẹn với bác à sao mà...

Bà chựng lại vì chạm mặt Đông Sơn, rồi gật đầu chào. Đoạn hạ thấp giọng:

- Con có bạn đến chơi hả?

- Bác đừng hiểu lầm. Khác làm ăn của con thôi mà. Bác vào ngồi đi.

Bà La Cương tới ghế ngồi xuống, trong khi Trường My nói với Đông Sơn:

- Bây giờ anh đi lo công vie6.c, cứ như thế mà tiến hành.

- Vâng, chào cô. Chào bà.

Bà La Cương mường tượng, nhưng không nhớ ra. Bà cứ nhìn lom lom vào Đông Sơn.

Khi Trường My tiễn Đông Sơn trở vào, thấy bà La Cương ngồi trầm ngâm bất động, bèn hỏi:

- Bác sao vậy? Không khỏe à?

- Đâu có. Tại bác trông cậu này quen quen, hình như gặp ở đâu rồi thì phải.

Câu nói của bà La Cương làm Trường My hơi choáng, nhưng cô mau miệng:

- Có lẽ người giống người bác a.

- Chắc vậy.

- Cháu xin lỗi, mải mê bàn công việc quên cả việc đi đón bác.

- Thôi, có gì đâu --- Bà La Cương bỏ cặp mắt kiếng trên mặt xuống --- Chờ không thấy cháu, bác nghĩ cháu bận ở quán nên đi xe tới nhà trước.

- Để bác đi tới đây một mình như vậy, cháu thấy ngại quá.

Bà La Cương buông giọng:

- Người cảm thấy ngại phải là bác mới đúng. Lên đây ở làm phiền cháu.

- Có gì đâu hả bác? Nhà rộng lại có mình cháu, giờ thêm bác thì vui thôi ạ.

Bà La Cương thở dài:

- Nghĩ tới thâ"y buồn trong lòng. Phải chi con dâu của bác được một phần của cháu thì hay biết mấy.

- Bác khen cháu quá đấy. Với lại, theo cháu được biết thì Vũ Thường đâu đến nỗi.

- Cháu không biết đó thôi. Bên ngoài nó chẳng tỏ vẻ gì. Chứ thực chất nó ngấm ngầm chống đối bác đó.

Trường My thăm dò:

- Bác không thể bỏ qua tất cả để hai người dễ gần gũi nhau hơn sao ạ?

- Bác cũng muốn lắm chứ, nhưng... Mà thôi. Bác cháu mình đừng nói tới chuyện đó nữa.

Trường My đề nghị:

- Vậy bác nghỉ cho khoẻ rồYi cháu đưa bác đi khám bệnh.

- Hôm nay, bác lên tái khám rồi trở về liền.

- Sao nhanh thế hả bác? -- Trường My ngạc nhiên --- Ở lại vài hôm chứ ạ?

- Thôi đi, làm phiền cháu mãi, bác cũng thấy ngại. Vả lại dưới nhàn, bác tai củA cháu chẳng mấy khỏe. Bỏ ông ấy ở nhà, bác đâu yên tâm.

Trường My cười xoà:

- Dạ, tùy bác vậy.

- Để bác vào rửa mặt, thay đồ rồi bác cháu mình đi ngay nhé.

- Dạ.

Bà La Cương rời ghế đi vào bên trong. Trường My lẳng lặng đứng nhìn theo. Những lời than thở vừa rồi củA bà La Cương là1m cho cô cảm nhận rằng, cuộc đời này toàn là những điều nghịch lý với nhau. Rõ ràng ba1 không thích, nhưng lại đô1ng ý cưới Vũ Thường cho Thế Bảo. Chắc chắn một điều là, bà làm vậy vi1 muốn toại nguyện cho Thế Bảo mà thôi. Nhu8ng bà có hiểu đâu, sự căm ghét nơi bà đã làm cho họ cả hai rất ray rứt, khó chịu. Dường như Trường My đang đồng cảm với Vũ Thường. Có lẽ do cùng phận gái cũng nên. Bất chợt, cô cười thầm vì cho rằng mình thật mâu thuẫn.

Cuối cùng rồi Vũ Thường cũng trở lại căn nhà của bác Hai nàng. Sau nhiều đêm suy nghĩ, nàng quyết định ra riêng. Điều này làm cho bà La Cương phẫn nộ vô cùng, và người khó xử lại chính là Thế Bảo. Một bên là mẹ, còn bên kia là vợ, thật lòng anh kông bie6't cư xử ra sao? Nhưng sau cùng, anh cũng phải theo Vũ Thường trở lại thành phố. Vì dẫu sao, công việc của anh cũng ở đây nên việc đi về sẽ tiện hơn.

Nhìn chồng ngồi thừ ra ở ghế, Vũ Thường rót ly nước mang đến:

- Anh uống nước đi.

- Cám ơn em

- Anh đang buồn đấy à?

Thế Bảo uống một hơi, bỏ ly qua bàn:

- Việc đã đến nước này, thử hỏi anh vui sao nổi

Vũ Thường ngồi xuống bên cạnh:

- Em xin lỗi, nhưng thật lòng em không sao hoà nhập được với má

- Anh hiểu mà. Bấy lâu nay,, thật tội cho em

- Anh này... --- Vũ Thường ngập ngừng --- Em muốn bàn với anh một việc

Thế Bảo gật nhẹ đầu:

- chuyện gì hả em?

- Em muốn đi làm trở lại

- Nhưng em đã nghỉ đã lâu, biết người ta có nhận lại em không?

Vũ Thường nhẹ giọng:

- Chỉ cần anh đồng ý, mọi chuyến còn lại cứ để em lo

- Ừ, nếu em thấy như vậy là tốt. Anh không có ý kiến.

Nét mặt Vũ Thường rạng rỡ:

- Cám ơn anh.

- Thôi,anh đi làm nghen

Vũ Thường gật đầu và tiễn Thế Bảo ra cổng. Khi vừa quay trở va1o đã nghe tiếng chuông cửa

- Chắc lại quên cái gì nữa rồi

Nàng đẩy chốt cửa, bà Cẩm Hằng nhìn nàng hỏi:

- Sao đấy? Thấy mẹ không mừng chẳng lẽ không muốn mẹ đến?

- Đâu có ạ. Con chỉ bâ"t ngờ thôi. VÀo nhà đi mẹ.

Hai mẹ con vào trong nhà. Bà Cẩm Hằng nhìn quanh căn nhà, có chút hoài niệm sống lại trong bà

Thâ"y bà Cẩm Hằng ngồi im lặng, Vũ Thường sà tới bên cạnh:

- Mẹ sao thế?

- Câu này đáng lý để mẹ hỏi con mới đúng.

- Con có sao đâu?

Bà Cẩm Hằng nghiêm khắc:

- Không sao mà lại dọn trở về đây. Con và Thúy Cầm đã xảy ra chuyện gì?

- Con không thể chịu đứng hơn nữa tính khí của má anh Bảo.

- Nhưng do con chọn lựa kia mà?

Vũ Thường thở dài:

- Con rối lắm, chẳng biết phải làm sao. Mẹ Ơi! Có phải con đã làm sai rồi không?

- Có lẽ do con quá tự tin va hiếu thắng, mẹ ạ.

- Bây giờ con hối hận?

- Dạ không --- Vũ Thường chắc nịch --- Nhưng con chỉ cảm thấy bất lực.

Bà Cẩm Hằng vuốt khẽ lên mái tóc con gái:

- Thật tội nghiệp cho con tôi. Nhưng đây cũng không phải cách giải quyết tốt.

Vũ Thường chép miệng:

Vũ Thường chép miệng:

- Con rối lắm, chẳng biết phải làm sao. Mẹ Ơi! Có phải con đã làm sai rồi không?

- Con không có sai, chỉ có mẹ mới sai. Phải chi trước đây mẹ kiên quyết hơn, có lẽ hôm nay con không khó xử như vậy. Lỗi cũng tại mẹ.

Vũ Thường ôm ghì mẹ vào đôiu tay của mình.

- Mẹ chẳng có lỗi gì hết, chẳng qua tại số phận của con mà thôi.

Nói tới đây, bất chợt nàng ụa lên mấy tiếng. Buông bà Cẩm Hằng ra và chạy ào xuống nhà sau.

Đoán được con gái mình đang bị gì, bà Cẩm Hằng theo sau. Nhìn Vũ Thường đang rửa mặt, bà hất hàm hỏi:

- Được bao lâu rồi?

- Dạ, hai tháng.

- Thằng Bảo biết chưa?

Vũ Thường lắc đầu:

- Con chưa nói gì cho ảnh biết hết.

- Sao lại thế? Nó được quyền biê"t nó sắp làm cha chứ.

- Đã xảy ra nhiều chuyện quá, cho nên con không muốn tạo thêm áp lực cho anh ấy. Vả lại, con cũng chẳng biết ảnh sẽ đón nhận tin này như thế nào nữa.

Bà Cẩm Hằng cười xòa:

- Con thật lạ. Suy nghĩ ngốc nghếch vậy. Tất nhiên nó mừng chứ còn có thế nào nữa?

Bà dìu nàng tới ghế ngồi, rồi dặn dò:

- Có thai rồi, chuyện gì cũng phải cẩn thận. Cái thai mới là quan trọng hơn tất cả. Hay dọn về nhà để mẹ chăm sóc cho con.

- Được rồi mẹ ạ. Con có làm sao đâu.

Bà Cẩm Hằng lườm con:

- Mấy cô bây giờ sao coi thường đến thế? Nhớ ngày xưa, lúc mẹ mang thai con, bà ngoại không để mẹ làm bất cứ gì. Tối ngày giam lỏng trong buồng.

Vũ Thường che miệng cười khúc khích:

- Bây giờ người ta hiện đại rồi mẹ ạ. Mẹ có thấy nhiều " bà bầu " còn chạy xe ào ào đó sao?

Bà Cẩm Hằng hốt hoảng, đưa tay ngăn:

- Ấy! Chớ có làm thế. Mẹ cấm con đấy. Thời nào cũng được, nhưng đã mang thai thì mọi phụ nữ đều như nhau, con ạ.

- Vâng, con biết rồi me.

Bà Ch nhìn con gái. Bà cũng chẳng biết làm gì lúc này cho con. Chỉ biết nhìn sự tinh khiết trong tâm hồn con, bà lại thấy buồn. Sự tự trong nơi bà dường như đã bị dánh mất từ lúc gặp lại Thúy Cầm. Bà nhẫn nhục cho qua tất cả vì con gái. Và lòng tự trọng một lần nữa trỗi dậy nơi bà, nhưng nó xốn xang, tan tác rơi vào hư vô. Bà thấy mình thật bất lực, giống như người ta rớt xuống chiếc hố sâu thẩm mà không có lối thoát vậy. Chỉ thấy khoảng trời xanh trên đầu, nhưng tại lại không với tới được

Về phần Vũ Thường. Tuy rằng nàng không được sống trong sự dư thừa về vật chất, song tâm hồn lại ấm cúng vì có được tình mẹ. Nó giống như mầm cây được bón thêm chất dinh dưỡng để vươn lên. Và cũng từ lâu rồi, kể từ lúc có chồng, nàng đã không được nép bên vai mẹ để thì thầm tâm sự. Giờ đây được sống lại trong hoành cảnh xưa tự dưng lòng nàng dấy lên một cảm xúc trào dâng khó tả, mà nàng biết rằng nó không thể tồn tại lâu dài hơn nữa. Chính vì thế, nàng muốn ấp ủ càng lâu càng tốt.

Bà Cẩm Hằng sực nhớ, cất giọng:

- Mẹ vừa vào thăm thằng Tân. Em nó nói sắp được tha về.

- Vậy còn gì bằng --- Vũ Thường reo khẽ lên -- Mong sao lần này nó nên người hơn

Giọng bà Cẩm Hằng trầm buồn:

- Mẹ chỉ còn lại là hai đứa tụii con. Đấy là tài sản quý giá nhất mà mẹ có được. Mẹ chẳng mong gì ngoài việc tụi con nên người, đó là điều ao ước lớn nhất trong cuộc đời của mẹ.

Lời nói của bà Cẩm Hằng làm cho Vũ Thường thấy nhói đau trong lòng một ít. Có lẽ cuộc hôn nhân của nàng không suôn sẽ cũng một phần làm bà đau buồn. Lòng mẹ thật bao la, vị tha ấy khiến nàng xúc động. Nước mắt đổ dài trên má, Vũ Thường có nén từng lời:

- Mẹ Ơi! Con xin lỗi.

- KHờ quá. Lỗi phải gì chứ. Chúng ta là mẹ con mà.

Hai người nhìn nhau cười. Tuy chẳng ai nói ra điều gì, nhưng trong ánh mắt họ đã thổ lộ ra tất cả những điều thầm kín chất chứa bên trong. Dẫu sao nơi họ cũng có cùng một dòng máu của nhau.

Tiếng gõ cửa nghe dồn dập khiến mẹ con Vũ Thường giật mình.

Bà Cẩm Hằng nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Dường như điều này làm bà không hài lòng.

- Ai mà lạ thế? Có chuông không bấm lại đập cửa rầm rầm.

- Để con ra xem sao?

Vũ Thường ra ngoài, rồi trở vào cùng Đông Sơn

Bà Cẩm Hằng lấy làm lạ. Hình như lúc nào bà tới đây thì chỉ một lúc sau Đông Sơn có mặt. Suy nghĩ của bà chưa rõ ràng với lý do tại sao thì Đông Sơn đã lên tiếng:

- Cháu xin lỗi vì đã làm phiền bác.

Bà Cẩm Hằng nheo mắt:

- Tại sao cháu lại nói thế?

- Dạ, vì cháu muốn bác giúp cháu một việc.

Bà Cẩm Hằng ngơ ngác, Vũ Thường bèn lên tiê"ng:

- Anh Sơn vừa nói với con về ba của ảnh.

- Anh nhà làm sao? --- Bà Cẩm Hằng tỏ vẻ quan tâm --- Bác giúp được gì nào?

Đông Sơn từ tốn kể:

- Dạ, ba của cháu mấy hôm nay chẳng thiết gì đến ăn uống nữa. Cháu lo quá.

Bà Cẩm Hằng bật cười:

- Việc này bác làm sao giúp cháu được? Có chịu ăn uống hay không là do anh nhà thôi mà.

Đông Sơn nhìn qua Vũ Thường, dường như nàng hiểu ý nên tiếp lời:

- Có lẽ mẹ còn nhớ lúc trước có nói nói nếu cần gì, mẹ sẽ giúp cơ mà.

- Tất nhiên mẹ nhớ. Nhưng việc anh nhà không chịu ăn uống thì mẹ chịu.

Đông Sơn chép miệng:

- Cháu chỉ cần bác khuyên ba cháu vài lời. Dù gì cũng là người lớn với nhau, biết đau lời nói của bác có hiệu nghiệm.

Bà Cẩm Hằng hơi do dự. Vũ Thường thúc giục:

- Chẳng lẽ thấy chết mà mẹ không cứu?

- Đừng nói va6.y. Thôi được rồi. Hãy đưa bác tới nhà của cháu.

- KHông cần đâu bác. --- Đông Sơn nhanh nhảu --- Cháu có đưa ba cháu tới rồi a.

Bà Cẩm Hằng càng lấy làm lạ hơn, vì sao Đông Sơn biết trước vie6.c bà sẽ tới thăm Vũ Thường

Với những việc làm của Đông Sơn, phần nào cho bà suy nghĩ mông lung. Chợt bà nhớ đến những gì Vĩ TÂn kể cho bà nghe về Đông Sơn lúc sáng nay tại trại cải huấn. Bà kín đáo quan sát nét mặt Đông Sơn, có cái gì đó thật mơ hồ chưa rõ ràng trong lòng bà. Song bà nghĩ dường như mol.i chuyện từ trước tới nay luôn có sự liên quan với nhau. Đoạn bà nhủ thầm trong đầu: " Lẽ nào Đông Sơn là lại người như thế? " Bà bán tín bán nghi.

- Mẹ! Mẹ sao vậy?

Bà Cẩm Hằng trấn tĩng:

- Đâu có gì. Mẹ đang nghĩ cách nào để giúp cho Đông Sơn đây -- Rồi bà nhìn qua Đông Sơn giục ---- Sao còn đứng đó? Đưa ba cháu vào nhà đi chứ

- Dạ. Cháu làm ngay đây.

Đông Sơn mừng ra mặt, đi trở ra ngoài.

Còn lại hai mẹ con, bà Cẩm Hằng nhắc khéo:

- Thằng Sơn hình như vẫn còn lo lắng cho con lắm thì phải?

- Sao mẹ lại hỏi thế?

- Vì mẹ muốn lưu ý con môt việc, con đã có chồng rồi. Mọi quan hệ nên xét lại để tránh miệng đời dị nghi.

Vũ Thường ngạc nhiên:

- Con nhớ trước đây, mẹ luôn tán đồng việc giữa con và Đông Sơn cơ mà

- Con cũng nói " trước đây " có nghĩ bây giờ đã khác

- Mẹ yên tâm. Con biết phân biệt nặng nhẹ ạ.

Thấy bóng Đông Sơn thấp thoáng gần đi vào, bà Hằng nói nhanh:

- Con nên cẩn thận trong quan hệ với Đông Sơn

Tuy chẳng hiểu tại sao mẹ nói thế, nhưng Vũ Thường cũng gật đầu cho mẹ yên tâm. Co1ng riêng với ba1 Cẩm Hằng, bà con đang mập mờ với những gì Vũ Thường kể. Bà muốn kiểm chứng lại tất cả điều đó cho nên ngay lúc này, bà chưa thể nói gì rõ ràng hơn cho Vũ Thường biết. Nên bà chỉ khéo léo nhắc nhở mà thôi.

Đông Sơn dìu ông Chín đi vào. Khi đã vừa tầm, mới lên tiến g:

- Dạ, thưa bác. Đây là ba của cháu

Hai người lớn nhìn nhau, và rồi như có luồng điện giật làm họ chết đứng, nhìn chăm bẩm nhau:

- Ông đây là...

- Bà có phải...

Bà Cẩm Hằng ngẩn người. Có lẽ điều bí mặt trong cuộc đời bà, giờ đây đã hé mở. Bà cứ ngỡ mình đang trong mơ. Sự việc xảy ra có ghêb gớm quá hay không? Và nó luôn ý thức được rằng, đây là việc sớm muộn bà phải đón nhận

Về phần Đông Sơn, anh không bỏ sót hành động, cử chỉ gì nơi cha ình hay bà Cẩm Hằng. Và có lẽ, Sơn hài lòng với những gì đang diễn ra.

Chỉ có Vũ Thường là vô tư. Nàng đâu biết tất cả mọi việc đã được một tay Đông Sơn sắp đặt hết.

Bà Cẩm Hằng loạng choạng. Ba1 có cảm giác mọi vật đang quay cuồng và bản thân bà đang rơi vào vòng xoáy dữ tợn của cơn lốc. Điều bà còn cảm nhận được trước khi rơi vào trạng thái ngất lịm là nghe tiê"ng Vũ Thường gọi bà một tiếng " mẹ " thất thanh.

Sau lần bà Cẩm Hằng và ba của Đông Sơn gặp lại nhau, kế đến bà Hằng ngất xịu, Vũ Thường chẳng biết đã xảy ra chuyện gì. Và kể từ hôm đó đến nay đã hơn một tuần, bà Cẩm Hằng cứ đau bện luôn khiến Vũ Thường tất bật, lúc nàng phải về bên nhà để chăm sóc cho mẹ, chiều đến lại trở về nhà nàng lo cơm nước cho Thế Bảo. Những lúc như vậy, Đông Sơn có mặt. Đưa nàng đi, đón nàng về và nàng có biết đâu rằng, những lần ấy, Trường My đã tại điều kiện để Thế Bảo nhìn thấy.

Những lần như thế, trong lòng Thế Bảo rất buồn. Anh chỉ còn biết vùi đầu vào rượu để tìm quên. Nhiều hôm đi làm về, anh vờ như chẳng biết gì, hỏi Vũ Thường đi đâu

Không muốn chồng phải lo lắng nên nàng đều nói dối tìm việc làm. Nhưng nàng có biết đâu, những lời nói dối ấy lại có tạc dụng ngược. Nó càng làm cho Thế Bảo tin hơn về những tin đồn nơi Trường My và bà La Cương đưa ra rằng, anh đang bị " cắm sừng "

Thế Bảo không còn thường xuyên về nhà đều đặn như trước nữa. Nơi anh luôn lui tới chính là BAr cà phê của Trường My. Anh cho rằng chỉ có nơi ấy mới giúp anh quên di nỗi buồn trong lòng, và chỉ có Trường My mới là người hiểu để rồi thông cảm hoàn cảnh của anh. Chỉ có cô ấy mới chịlu lắng nghe những tâm sự nghe đến chán tai của anh

Và đêm nay cũng vậy, Thế Bảo ngồi ngả người trên ghế bố trong căn phòng riêng của Trường My. Song đêm nay, anh chẳng hề uống rượu cho dù chỉ nữa giọt. Đôi mắt anh lim dim, dường như đang tìm về những viễn cảnh đẹp ở quá khứ. Hình ảnh của Vũ Thường cứ lẩn quẩn trong đầu anh. Nàng có gương mặt rất xinh, nước da trắng hồng. Đặc biệt Vũ Thường có đôi mắt rất to, đen lay láy. Có lần nàng bảo đôi mắt ấy của nàng giống mẹ nàng.

Rồi Thế Bảo thấy giận khi nghĩ đến Đông Sơn. Điều làm cho anh cay cú chính là nơi người bạn mới quen đó. Chính là người mà anh không ngờ tên Đông Sơn, có lần Vũ Thường kể cho anh nghe.

- Đang nghĩ gì đó?

Tiếng Trường My phá đi sự liên tưởng nơi Thế Bảo. Anh mở mắt ra nhìn qua cô

- Đang suy nghĩ về em

- Thật không đấy? Giả dối!

Thế Bảo chẳg trả lời, chỉ cười. Đúng, anh đang nói dối. Một sự nói dối có ẩn ý

Trường My đến gần bên, ngồi xuống cạnh anh, nói:

- Có phải anh đang nhới Vũ Thường

- Đúng là không ai hiểu anh băng em

Trường My cười, rót rượu ra ly:

- Nếu anh có thể tha thì thì hãy cho bản thân một cơ hội

- Anh không hiểu. Tại sao em lại nói thế?

- Anh không hiểu hay là không muốn hiểu?

Thế Bảo thở dài, nói bâng quơ:

- Tại sao cô ấy lại làm thế?

Trường My ra vẻ vô can:

- Tại sao anh không hỏi thẳng Vũ Thường?

Em nghĩ anh chưa từng làm điều đó ư? Nhưng cô ấy đều nói dối anh.

Trường My vờ bênh vực:

- Biết đâu chị ấy có nỗi khỗ riêng thì sao?

- Cho dù có, cô ấy cũng không nên gạt anh. Vả lại, đã là vợ chồng thì có chuyện gì không thể cu1ng nhau thảo luận chứ?

- Áp lực gia đình, gánh nặng tâm lý. Những điều này biết đâu khiến Vũ Thường trầm cảm đi.

Thế Bảo nhíu mày:

- Nói như em, có nghĩa tất cả lỗi là từ nơi anh mà ra hay sao?

- Em không có ý đó --- Trường My lắc đầu nhẹ --- Em chỉ muốn anh nên thường xuyên quan tâm Vũ Thường hơn. HÌnh như đã lâu rồi, anh không về nhà.

- Về để chán chường thêm mà thôi.

Trường My đưa ly rượu qua cho Thế Bảo, nhưng anh gạt tay. Cô từ tốn nói:

- Anh bi quan quá nhỉ?

- Và còn hơn thế nữa. Một khi vợ đi lừa dối chồng để đi cùng người đàng ông khác.

- Anh thật nực cười ---- Trường My uống ngụm nước, đoạn thốt --- Chả lẽ một khi người con gái đi với ba6't cứ người đàn ông nao khác ngoài chồng củA mình ra, là họ đều ngoại tình hết à?

- Nhưng chính cô ấy chẳng bao giờ thừa nhận sự thật đó, luôn chối với anh thì em nghĩ thế nào?

Trường My chun mũi:

- Em không phải là can phạm đang chờ nghe hỏi cung, và càng không phải là Vũ Thường để trả l9ời chính xác cho anh biết là tại sao

- Em luôn luôn bên vực cho cô ấy.

- Em...

Trường My bỏ lửng. Có lẽ lời nhắc nhở này làm cô nhớ ra rằng, cô đang đứng bên một chiến tuyến đối nghịch cùng V T. Nhưng cô không biê"t tại sao cô lại cứ luôn bên vực Vũ Thường? Dường như cô đồng cảm hơn đối chọi. Đẫu biết cô đang yêu anh, nhưng tâm trạng củA cô đầy mâu thuẫn, và cô không muốn mang lấy tấm mặt nạ đạo đức giả ấy trước mặt Thế Bảo. Thật bàng hoàng và ngỡ ngàng một khi đó lại là sự thật, mà cô đang cố ráng đóng cho trọn một vai trò phản diện của vở kịch, mà chính ngay cả bản thân của cô chưa biết kết cuộc vở kịch sẽ đi về đâu.

Thế Bảo nhìn chăm bẩm, nói:

- Trường My này!

- Gì hả anh?

- Anh... Mà thôi đi, không có gì.

Trường My chép miệng:

- Có chuyện gì anh muốn nói với em, phải không?

- Phải. Nhưng anh cho là không còn thích hợp nữa.

Thế Bảo lẳng lặng ngắm nhìn cô bạn gái thuở bé, lòng rộn lên bao điều kỳ lạ. Anh biết suy nghĩ của mình lúc này có lỗi với Vũ Thường, nhưng anh không sao kềm lòng được. Vì đứng trước mặt anh là một người con gái dilu dàng và nhất là hiểu rõ anh đang cần gì trong những khi hiu quạnh. Nếu hoàn cảnh có khác đi một chút, có lẽ giờ đây cả anh và Vũ Thường không đau khổ đến thế. Càng nghĩ, anh càng thấy bản thân mình có nhiều vẩn... c khó lường. Anh lắc khẽ đầu như cố xua đi những tư tưởng xấu xa ấy.

Suốt buổi tối, sau câu chuyện Thế Bảo không nói một lời nào nữa. Vì tự sâu thẳm trong tâm hồn, anh vẫn mơ nghĩ đến Vũ Thường, nghĩ đến một gia đình đầy đủ như bao người khác. Nhưng khi nhớ đến việc Vũ Thường nói dối, thì bao nhiêu tình cảm trong lòng anh như tiêu tan cả đi, Thế Bảo tự nhủ sẽ bỏ qua tất cả, quên hết mọi chuyện để làm lại từ đầu. Nhưng bất chợt, Thế Bảo lại nghĩ đến Trường My. Từ lúc họ gặp lại và rồi mol.i chuyện cứ liên tiếp xảy ra đến cho tới hôm nay. Thế Bảo phải thừa nhận rằng, hình ảnh của Trường My không nhiều thì ít đã chi phối trong anh. Từ giọng nói, nụ cười đến ánh mắt của cô phần nào làm anh xao động. Đôi khi, anh tự nghĩ Trường My sẽ nghĩ thế nào nếu một mai anh có ý với cô? Cô sẽ chấp nhận hay từ chối?

Sự trong sáng và hồn nhiên nơi Trường My làm cho Thế Bảo không dám thố lộ Vì anh sợ một khi lời đề nghị khiếm nhã của anh sẽ làm rạn nứt đi những gì có được giữa họ bấy lâu nay. Và cứ thế, anh muốn mình được mãi hạnh phúc trong hoàn cảnh nữa vời ấy, dù đó chỉ là sư,. hạnh phúc thông cảm. Anh đôi lúc cũng muốn tự giải thoát mình ra khỏi những ý tưởnbg ấy để hoàn toàn về Vũ Thường. Son, càng muốn quên lại càng nhớ nhiều hơn

Cầm lấy chai rượu lên địh tu lấy một hơi, nhưng Thế Bảo ngừng tay rồi đặt nó xuống bàn và đứng dậy, giọng dứt khoát:

- Anh về đây

- Một quyết định đúng đắn đấy

Thế Bảo cười xoà:

- Vì em muốn anh là người chồng tốt cơ mà?

- Không phải em muốn mà là Vũ Thường mong như thế

Thế Bảo nhìn Trường My một lần nữa, rồi mới rời phòng đi mất

Trường My đứng khoanh tay nhìn theo, kèm tiếng thở dài hối tiếc. Cô chẳng hiểu thật sự trong lòng cô đang muốn gì? Rõ ràng cô đang muốn có Thế Bảo. Đôi lúc, cô nghĩ phải bằng mọi cách để anh là của cô, nhưng rồi lại cho rằng đó là một tội ác. Nếu cô đạt được mục đích thì sẽ có một người đau khổ. Trong đầu cô, hình ảnh Thế Bảo luôn hiện hữu. Nó nhẹ nhàng thanh thoát như một bức tranh nghệ thuật tuyệ đẹp, và cô say sưa chiêm ngưỡng bức tranh ấy cho đến ikhi nó tan biến đi, làm cô chới với, hụt hẫng:

- Đúng là một con người thánh thiện

Kèm theo lời khen là những tiếng vỗ tay rời rạc làm Trường My giật mình.

Đông Sơn chẳng biết từ đâu đã xuất hiện trong phòng. Điều này khiến Trường My khó chịu

- Anh không biết gõ cửa sao?

- Điều ấy có quan trọng bằng ái việc cô vừa làm hay không?

Trường My lảng tránh:

- Tôi không biết anh đang nói gì?

Đông Sơn chẳng quan tâm, vào thẳng vấn đề

- Dường như tôi và cô đứng cùng một phe thì phải? Tại sao cô đi nói tối cho Vũ Thường?

- Anh đừng bắt khó tôi.

Ngay từ đầu, nếu biết cô mềm lòng như vầy, có lẽ tôi đã có cách khác

- Tôi cũng không biết tại sao tôi lại đồng tình để rồi giúp anh?

Đông Sơn phát lên cười giòn tan:

- Tại sao ư? Cô đã có câu trả lời rồi còn gì. Tại vì chúng ta có cùng một con đường.

- Nhưng trên con đường ấy, đôi khi cũng có một lối rẽ khác

- Cô muốn đi ngược lại?

- Tôi không biết

Đông Sơn cảnh cáo:

- Cô đừng quen rằng, chính cô từng giúp tôi để cho Thế Bảo trông thấy Vũ Thường đi với tôi. Cô nghĩ sao, một khi Thế Bảo biết rõ điều này?

- Anh định hù doa. tôi đấy à?

- Không, chỉ nhắc nhở cô thôi. Côb nên nhớ, chúng ta đang ngồi chung thuyền, nếu để thuyền lật, tôi và cô chẳng ổn đâu

Trường My bỏ lại ghế ngồi xuống:

- Nhắc đến tôi mới nhớ. Tại sao anh đưa ba của anh tới gặp mẹ của Vũ Thường? Đó cũng là một phần trong kế hoạch của anh sao?

- Tôi từng nói chỉ cần cô giúp thì tôi có cách --- Đông Sơn rút điếu thuốc gắn lên môi, đốt và rít lấy một hơi ---- Vào một dịp tình cờ, tôi phát hiện trong đống quần áo của ba tôi có tấm hình cô gái, mà nó gợi cho tôi nhớ đến một người

Trường My cau mày:

- Là ai? Chẳng lẽ anh muốn nói đó là Vũ Thường?

- Không phải, mà là mẹ của Vũ Thường. Để xác minh rõ hơn, tôi đên nhà tìm cách. Cuối cùng, bà Cẩm Hằng cho tôi xem cuốn tấp ảnh gia đình. Tôi thấy có một tấm hình rất giống của ba tôi

Trường My thốt:

- Và anh xác địh đúng là mẹ Vũ Thường?

- Đúng vậy --- Đông Sơn rít một hơi thuốc nữa, đoạn nói --- Cuối cùng thì tôi biết ngày xưa, ba tôi và mẹ Vũ Thường có một cuộc tình đẹp. Lúc đầu, tôi chỉ có y dùng chuyện này để làm cầu nối cho tôi đến với Vũ Thường. Nhưng đúng là ông trời đã giúp tôi. Sau khi gặp lại ba tôi, bà Cẩm Hằng ngã bện. Đây là dịp để tôi đưa đón Vũ Thường đi về

Trường My gục gặc đầu:

- Và anh bảo tôi đưa Thế Bảo đến những nơi mà anh sẽ luôn chở Vũ Thường ngang qua, để tạo nghi vấn

- Cô làm chuyện ấy rất tốt. Nhưng hôm nay, biểu hiện của cô tệ quá

- Bỏ chuyện ấy đi. Hãy cho tôi biết, sắt tới, anh sẽ làm gì?

Đông Sơn nheo đôi mắt vì khói thuốc, đoạn chậm rãi thối:

- Cuộc chơi chưa đến hồi kết thúc đâu. Chỉ cần cô đừng như lúc nãy, chắc chắn mọi chuyện sẽ như tôi nghĩ

- Anh còn định bày trò gì nữa đây?

- Rồi cô sẽ biết. Nhưng tôi cảnh cáo cô, nếu phá hỏng mọi chuyện của tôi, thì đừng trách sao tôi không báo trước

Nói dứt, Đông Sơn bỏ đi ra ngoài, không một lời chào tạm biệt. Hắn đến rồi đi như một bóng ma, chẳng để lại tiếng động

Vũ Thường ngơ ngác bước theo chân Đông Sơn đi vào quán Bar cà phê. Nàng ngạc nhiên hỏi:

- Anh đưa em tới đây làm gì?

- Em không thâ"y mệt khi một lúc phải ởhai nơi, đi về trong ngày hay sao?

- Nhưng đó khôn gphải lý do để anh đưa em tới đây chứ?

- Phải. KHông sai. --- Đông Sơn vừa kéo ghế cho Vũ Thường ngồi, vừa nói --- Em vừa tu8` bên nhà bác về, cũng cần nghĩ ngơi chứ. Cứ quần quật mãi thến này sao được

- Nhưng em còn phải lo cơm nước, kịp chiều nay cho Thế Bảo về ăn

- Nhưng hơn 10 ngày nay, Thế Bảo có về nhà đâu --- Đông Sơn vờ ngập ngừng --- Anh xin lỗi. Anh không cố ý theo dõi cuộc sống gia đình của em. Nhưng thật lòng anh thấy khó chịu quá

Vũ Thường vội ngăn:

- Anh Sơn! Thôi đừng nói nữa

- Anh xin lỗi

Sợ làm Đông Sơn mất vui, Vũ Thường bèn giục:

- Dù gì cũng vào đây rồi, mình gọi nước uống đi, được không anh?

- Sao lại không được?

Trong khi chờ bồi mang thức uống đến, Vũ Thường tranh thủ hỏi:

- Anh Sơn này! Em có thắc mắc muốn hỏi anh lâu nay, nhưng không có dịp. HÔm nay sẵn tiện, anh trả lời em, được chứ?

- Vấn đề gì, em nói ra xem?

- Anh có nghĩ giữa ba anh và mẹ của em, hai người họ có gì giấu chúng ta không?

- Tại sao em không đem va6'n đề này trực tiếp hỏi bác gái?

Vũ Thường chép miệng:

- Em đã từng, nhưng mẹ em không nói, còn ba anh thì sao

- Ông ấy là người ra sao, chẳng lẽ em không biết

- Nghĩa là chú Chín cũng im lặng?

Đông Sơn gật đầu thừa nhận:

- Song qua lần gặp ấy, anh có thể khẳng định, họ có quen biết nhau, nhưng mức độ quan hệ thế nào thì anh chưa đoán ra

- Mọi chuyện thật phức tạp quá

Đông Sơn thăm dò:

- Từ hôm đó tới nay, em tha6'y bác gái thế nào?

- Mẹ em ít nói hơn, con người như kẻ mất hồn va6.y. Chẳng còn vui vẻ như nga1y xưa nữa

- Nghĩ cũng lạ nhi?

Vũ Thường thở dài:

- Em đang rối chuyện giữa em và má của anh Bảo, chuyện chưa đi tới đâu.. Giờ thêm việc này nữa, em thật muốn điên cái đầu

Thấy cơ hội đến để thổ lộ, Đông Sơn bèn nói liền:

- Phải chi ngày trước, em...

- Anh lại nữa rồi

Đông Sơn tiê"p tục tấn côn g:

- Cứ mỗi lần anh muốn nói thì em lại cản nga9n anh, tại sao vậy?

- Em là gái đã có chồng rồi

-

- Có chồng thì sao chứ? -- Đông Sơn gắt gỏng ---- Em có hạnh phúc torng cuộc hôn nhân ấy không?

Vũ Thường nhíu mày.

- Sao anh lại nói thế? Hạnh phúc hay không là do em quyết định, và em chưa bao giờ hối hận về điều đó

- Em nói dối. Nhìn vào ánh mắc củA em, anh cảm nhâ;n được nỗi bất lực đang ngự tri trong đó. Em không hối hận ư? Đừng tự lùa dối chính mình nũa.

- Anh... anh...

- Ta;i sao lúc na1o em cũng tự hành hạ bản thân mình va6.y? Tại sao em không dang tay đón nhận một tình cảm mo"i, mà nơi đó luôn đành cho em sự chân thành nhất

Vũ Thường nghiêm sắc mặt:

- Anh Sơn! Một lần nữa ; em mong anh nên nhớ cho, chuyện tình cảm không thể do sự bắt buộc mà có được. Em biết ình cảm anh dành cho em, nhưng hãy để kiếp sau, em đáp đền. Còn bây giờ, người em yêu chỉ có Thế Bảo

Đông Sơn giận sôi lên, nhưng cố nén lại:

- Thế Bảo! Cái gì cũng anh ta. Anh có điểm gì thua Thế Bảo đâu chứ, tại sao em chọn hắn mà không chọn anh?

Nhìn thấy thái độ Đông Sơn có vẻ căng thẳng, Vũ Thường dịu giọng:

- Em nghĩ mọi việc nên kết thúc tại đây. Chúng ta về đi.

Đông Sơn lật đật xua tay:

- Anh lại nói bậy nữa rồi, anh xin lỗi. Anh hứa không làm em khó xử nữa. Uống nước đi em

Vũ Thường thấy va6.y nên yên tân ngồi thêm chút nữa. Nàng lẳng lặng ngồi chống cằm nhìn quanh, và dựng lại nơi Đông Sơn. Với nàng, dù ít hay nhiều Đông Sơn cũng không đến nỗi nào. Trong những lúc nàng cảm thấy cô đơn cần có người thân tâm sự, hay tro ` chuyện thì Sơn là người luôn có mặt kịp tho8`i. Vũ Thường biết rõ tình cảm Đông Sơn dành cho nàng. Sơn thương yêu nàng, lo lắng, chăm sóc từ vật chất đến tinh thần. Nó là một sự thông cảm sâu sắc, động viên nàng ra6't nhiều. Nhưng sao nàng vẫn không động lòng trước tình cảm đó. Tại sao? Điều này nàng chẳng giải thích được. Đôi lúc nàng cũng cố thử đón nhận, nhưng nó chỉ dừng lại ở tình anh em không hơn không kém

Còn đang suy nghĩ, bất chợt Vũ Thường nghe " rầm " một tiếng. Xoay đầu về hương đi để nhìn, nàng giật mình ngồi ngay lại và nói với Đông Sơn:

- Anh Sơn nhìn kìa! Có phải là anh Bảo không?

Đông Sơn vờ nhìn rồi thốt:

- Chắc là vậy, nhưng sao Thế Bảo lại cặp kè với cô gái kia?

Ở phía cuối bức tường, Trường My đang dìu Thế Bảo trong tình trạng say mèm

Vũ Thường đứng bật dậy:

- Không được. Em tới đó xem sao

Nót dứt, Vũ Thường bước nhanh đến, Đông Sơn theo sau. Khi đã bắt kịp, Vũ Thường bèn gọi:

- Anh Bảo!

Trường My chựng lại, nhìn Vũ Thường và Đông Sơn

- Anh ấy làm sao thế? -- Vũ Thường lo lắng hỏi --- Liệu anh có làm sao không?

Trường My đáp:

- Cô cũng thấy rồi, anh ấy sau quá. Phụ tôi đưa ảnh vào phòng đi

Vũ Thường lật đật cùng Trường My dìu Trường My đi vào bên trong. Khi đặt Thế Bảo nằm dài ở chiếc ghế bành, Vũ Thường xoay qua nhìn Trường My, hỏi:

- Xin lỗi, chi đây là...

- Tôi tên Trường My, chủ quán Bar cà phê này.

Nghe Trường My tự giới thiệu, Vũ Thường cau mày. Hình như nàng đã có nghe tên này ở đâu đó rồi, nhưng đột ngột nên chưa thể nói ra

- Chị là...

- Tôi là Vũ Thường, vợ của anh ấy

- À! Thì ra là chị ---- Trường My làm ra vẻ không biết gì --- Hân hạnh được biết chị.

- À! Thì ra là chị ---- Trường My làm ra vẻ không biết gì --- Hân hạnh được biết chi.

- Xin lỗi đà làm phiền chị, nhưng tại sao anh Bảo lại say đến vậy?

- Tôi khuyên mãi, nhưng anh ấy cứ uống. Tôi biết, nhưng anh ấy cứ...

Vũ Thường quay sang Đông Sơn:

- Phiền anh phụ em đưa anh Bảo về nhà

- Để đó cho anh --- Đông Sơn sốt sắng bước tới -- Tôi đưa anh về nhé

Đông Sơn cố tình nói cho thật lớn để đánh động Thế Bảo dậyy. Quả thật, Thế Bảo mở trừng đôi mắt ra nhìn thẳng vào mặt kẻ đối diện

Lúc này, Đông Sơn mới hơi chồm người về phía Thế Bảo, động tác này nếu người đứng bên ngoài nhìn vào, sẽ nghĩ Đông Sơn đang dựng Thế Bảo đứng dậy. Nhưng thực chất, Sơn đang rỉ tai nói gì đó thật khẽ vào tai Thế Bảo. Chỉ thấy anh gia6.n runngười và dùng toàn lực xô mạnh Đông Sơn ngược ra sau

Cú hất này làm Đông Sơn đập mạnh lưng vào chiếc bàn phía sau, toàn thân ngã nhào xuống đất lôi theo đồ đạc rơi theo " loảng xoảng "

Vũ Thường vừa giận vừa tức, lớn tiếng:

- Anh làm cái gì vậy? Đông Sơn chỉ giúp anh thôi mà, có cần mạnh tay với người ta vậy không?

- Cô im đi! -- Thế Bảo bật dậy, thân người chao đảo, chỉ tay vào mặt vợ -- Cô còn đứng đó nói đươl.c à? Thì ra bấy lâu nay, cô đi lại với gã này, tôi hỏi thì cô lại chối. Đồ đàn bà lăng loàn!

Bất ngờ, bị Thế Bảo mắng trước mặt người lạ, Vũ Thường có phần mắc cỡ, cộng thêm không chịu đựng được thái độ kỳ quặc ấy, nàng gằn giọng:

- Anh điên rồi sao mà mắng em như vậy

?

Đoạn nàng bước tới định đỡ Đông Sơn nhưng Thế Bảo hét to:

- Cô đứng lại đó! Cô định làm gì?

Mặc Thế Bảo gầm hét, Vũ Thường cứ đỡ Đông Sơn đứng dậy. Hành động này càng làm Thế Bảo điên tiết. Anh sấn tới, nhưng chỉ vài bước đã loạng choạng muốn té

Đông Sơn liền lao tới đỡ:

- Ấy! Anh cẩn thận đấy

Thế Bảo hất tay Đông Sơn ra, rồi bất thình lình, tung cú đấm vào giữa mặt đối phương

Lần này có lẽ ngoài dự tính củA Đông Sơn nên anh lãnh trọn quả đấm như trời giáng, té bật ngửa ra sau. Máu từ mũi và miệng tuôn ra ướt cả một vạt áo

Vũ Thường giận run cả người:

- Anh... anh thật là quá đáng

Đông Sơn lồm cồm đứng dậy, lấy tay chùi sơ qua miệng:

- Thôi bỏ đi. Anh â"y say rồi

- Tôi không say. Tôi rất tỉnh. Hai người ăn nói sao với tôi đây? Một người là vợ tôi, còn người kia là bạn của tôi

Vũ Thường gạt ngang:

- KHông có gì để nói hết. Anh hãy nhìn lại bản thân của mình xem coi nó có giống ai không?

Nói dứt, nàng xoay lưng toan bỏ ra về. Nhưng Thế Bảo đã nhanh hơn, chỉ mấy bước chân anh nắm được cánh tay Vũ Thường. Anh giật mạnh làm nàng rướn người theo

- Cô đứng lại đó!

- Buông ra! Anh làm đau tay em quá

Đông Sơn bước tới:

- Anh làm gì thế?

- Đứng yên đó! Đây là việc riêng của vợ chồng tôi, anh chẳng can chi, đừng xía vô --- Thế Bảo xỉ tay vào mặt vợ --- Cô làm tôi thất vọng quá. Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?

Vũ Thường cố vùng ra, nhưng cánh tay Thế Bảo như gọng kìm cứ bóp cứng lấy, làm tay nàng đau buốt tê rần:

- Tôi chẳng có gì để nói với anh hết. Buông tay tôi ra!

Nàng cố vùng vẫy. Hai bên lôi kéo ghì qua, giằng lại. Cuối cùng, Vũ Thường cũng thoát được. Song do dùng