← Quay lại trang sách

Chương 17

Sau khách sạn, có một cái sân chằng chịt những dây phơi đồ. Nào là drap trải giường, quần dài, áo chemise, nịt ngực, vớ dài, quần cụt, áo ngủ ngắn, quần ống tai tượng, gió đánh kêu phành phạch. Quỳ trước một cái chậu giặt, bà Nora Christie, người đàn bà sang trọng đang thận trọng xả áo chemise của chồng, nhưng chỉ cầm nó một tay thôi.

Shannon xách giỏ đồ giặt của nàng, đi thẳng đến phía mẹ, vừa đi vừa dọn các món đồ đang phơi lòng thòng.

- Trời đất! Má giặt áo quần mà sợ ướt tay thì làm sao nó sạch cho được! - nàng quỳ xuống và giựt cái áo chemise của bố nơi tay mẹ - Má xem đây này. Má phải nhúng nó vô nước và vò, rồi nhúng lại và vò.

Nàng thực nghiệm trước con mắt khâm phục của mẹ nàng.

Bà lấy lại áo chemise và bắt chước làm như con gái.

- Má làm như vầy nè.

Nàng nhìn mẹ mỉm cười thân thương, dường như có một mối cảm tình nào đó mới nảy sinh.

Tiếng vó ngựa dồn dập cắt đứt câu chuyện của hai mẹ con. Hai chàng kỵ mã đang sải ngựa tới. Ông Daniel đầu luôn che khuất bởi cái nón cao bồi rộng vành, đang cỡi một con ngựa hồng, mình mặc áo chemise mới, cắt theo kiểu miền Tây độc đáo, và một cái quần jeans. Còn Stephen Chase thì cỡi con Pinto.

Ông Daniel gò ngựa đứng lại và nhảy xuống. Ông la lớn:

- Nora, người ta nhắm bắn tôi!

Bà Nora thả cái áo chemise xuống chậu giặt:

- Nhắm bắn anh! Oái, lạy Chúa! Daniel!

- Vậy đó, người ta đã kê súng lên vai, nhắm vào tôi, dù sao - ông vội chữa lại câu nói khi thấy Stephen nháy mắt ra hiệu - Đoàn kỵ binh đã bắn dọa chúng tôi. Chúng tôi đã vượt qua đường biên xuất phát, vi phạm quy định.

- Ông không được dự cuộc chạy đua, ông già điên à! - bà ra lệnh.

Bà đừng cho như thế là chắc - ông Daniel lật cái mũ khổng lồ ra sau gáy, và nhét hai ngón tay cái vào thắt lưng, dáng vẻ đỉnh đạc với một chút chống đối trong ánh mắt - Miền Tây hoang dã hợp với tôi quá rồi, bà có biết không. Chưa ai biết tôi còn liều lĩnh đến thế nào nữa đâu.

Trong khi ấy, Stephen vội tới bên Shannon. Còn nàng thì chẳng có gì phải lo lắng cho cha nữa, vội cúi xuống tiếp tục giặt giũ.

- Shannon này, anh đã nhìn thấy đất rồi! - anh khoe, không cầm được sự xao xuyến trong lòng - Ở phía Tây, chừng năm chục cây số là đất mà em mơ.

Shannon không trả lời, nàng vắt nước áo chemise và đặt nó vào cái giỏ xách.

- Stephen, con hãy tả lại cho Shannon nghe đi - ông Daniel nói.

- Em sẽ yêu thích nó. Tại đó đất khô và nhuyễn. Có một con sông chảy ngoằn ngoèo ngang qua nơi chúng ta sẽ sinh sống, cỏ mọc rậm rạp, xanh um, tươi tốt trên những ngọn đồi thoai thoải chung quanh.

Đất của nàng mơ ước... và của Joseph nữa. Trong phút chốc, Shannon để mình hồi tưởng lại biết bao lần nằm dài trong đêm tối, cô và cậu trao cho nhau những ước vọng của mình. Từ lúc đó, nàng đã nom thấy đất ấy có màu lục bảo như ngọc, con sông chảy rầm rì, những ngọn đồi thoai thoải và xanh tươi, nhắc nàng nhớ lại quê hương của thời thơ ấu.

Stephen đứng bên nàng, vẻ mặt bực bội. Tất cả những gì nàng đã cảm thấy đối với chàng, đó là sự giận dỗi - giận vì chàng đã chõ vào ước mơ của nàng.

- Đó là thiên đàng, em ạ! - Stephen nói tiếp. Bao lâu chúng ta chưa thành hôn, chúng ta có quyền đòi hai mảnh.

Không nói một tiếng, Shannon lấy một cái chemise khác trong giỏ và nhúng vào nước.

- Có phải đúng đó là điều em đã nói với anh là em muốn không? - Stephen hỏi với vẻ hằn học, tức tối.

- Có thể.

Nàng quỳ một gối xuống đất, sau khi đã cẩn thận quan sát mặt đất để khỏi bị lấm bẩn quần. Nàng nuốt một hơi vào bụng. Cái phong thái như thế này của nàng, phải chăng là tiêu chuẩn của Stephen? Trước kia nàng quý phái và điều độ. Ngày nay nàng xét thấy là giả tạo và tự hỏi, có lần nào trong đời, anh ta chịu để cho dơ tay không. Anh ta sẽ nghĩ gì về nàng, nếu anh ta được biết nàng đã từng dìm đầu gối xuống bùn giá lạnh để đào hào, đến độ ngất xỉu?

Joseph thì lại thấy nàng can đảm và làm việc cật lực. Anh ta cũng đã nói với nàng điều đó. Còn Stephen chắc anh ta cho như thế là dung tục.

- Shannon, em có giận anh không?

Vừa nói, anh vừa nâng cằm của Shannon lên, ép nàng phải nhìn mình.

Nàng đẩy tay anh ra và đứng lên.

- Theo ý anh thì sao, Stephen? - Nàng xách cái giỏ đầy đồ giặt, đem đến dây phơi - Chiều hôm qua tôi đã tuyên bố với anh sau cuộc nhảy, là tôi sẽ tự mình đi tìm đất mà!

Stephen lại đứng lên, nói tiếp:

- Shannon, hãy dẹp cái kiểu con nít đó đi! - Anh ta nói với cái giọng hạ cố của một kẻ có quyền lực, mà chính cha của nàng cũng chưa bao giờ dùng đến đối với nàng - Nào, không phải vì em, mà cha mẹ em và anh đã xiêu lạc đến cái vùng đất mà Chúa cũng quên này hay sao? Anh không thể mang em đi theo. Công việc quá nguy hiểm.

- Tôi không phản đối sự do dự vì nguy hiểm đây hay đó - Nàng nói, nét mặt thách đố, giống nét mặt của cha nàng khi ông đang hoạch định một kế hoạch gì bí mật.

Với một cử chỉ cứng cỏi, Stephen chụp lấy tay nàng. Nét mặt nghiêm nghị, anh nói:

- Ngày mai, chúng ta cùng phi ngựa bên nhau, và tuy hai mà là một. Chúng ta sẽ tuyên bố quyền của chúng ta trên đất của chúng ta, rồi làm đám cưới và xây dựng một tổ ấm gia đình. Em có muốn xây dựng một tổ ấm gia đình với anh không, Shannon?

- Có - nàng đáp trong một tiếng thở dài.

Tình hình đã trở lại êm dịu, Stephen cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng.

- Thế có hơn không. Anh không thích thấy em hờn giận. Tính em đâu phải vậy! Em là một con người dịu dàng là thế, dễ mến là thế...

Dịu dàng, dễ mến hả? Nàng mà thế hả? Hỏa bốc lên đầu, nàng ngó anh ta đi theo ông bà Daniel và Nora về khách sạn. Nàng không thích người ta coi nàng là một con người dịu dàng và dễ mến. Joseph chưa bao giờ đánh giá nàng bằng những tính từ ấy.

Chàng đã nói với nàng là một con người đấu tranh, và nàng thích cái hình ảnh đó hơn nhiều.

Dịu dàng và dễ mến, đừng hòng! Nàng thầm nghĩ.

Nàng bắt đầu rủ áo quần ra phơi, nàng làm một cách giận dữ, cố gắng dằn lòng nỗi phẫn nộ của mình. Sao Stephen dám đi chọn đất thay cho nàng? Sao anh ta dám xen vào mộng ước mà nàng đã phải trả giá đắt đến thế... Cái mộng ước mà nàng đã dám liều mạng sống của mình và suýt mất mạng?

Cuối cùng, nhờ hăng say làm việc mà lòng nàng yên ổn trở lại và đưa tay lên trán lau mồ hôi.

- Hello, Shannon! - Một tiếng gọi thân quen.

Trái tim đập mạnh. Shannon quay lại và đối diện... Joseph đang ở sau lưng nàng, miệng mỉm cười tinh nghịch.

Nàng ngó chàng một cái, rồi quay lưng lại tiếp tục phơi đồ giặt.

- Tôi bất ngờ gặp lại anh, mặc dù có biết bao nhiêu ngăn trở anh trong các lần trước.

- Nhưng, chưa bao giờ tôi có cơ hội dù chỉ là một phút để nói chuyện riêng với cô. Cha mẹ cô và cái gã hôn phu ngờ nghệch của cô canh chừng ngăn chận. Trông cô đã có vẻ hoàn toàn bình phục rồi, Shannon à!

Joseph nhìn nàng, như thể nhớ lại từng nét trên khuôn mặt, từng đường cong trên thân xác của nàng.

Luống cuống bởi luồng phân quan của Joseph khi chàng quan sát mình. Shannon rút từ cái giỏ ra một tấm drap trải giường và vắt lên dây phơi, tạo thành một vách tường ngăn giữa hai người.

- Sao anh tới đây được? - Nàng hỏi gằn bằng giọng trò chuyện tự nhiên giữa hai người bạn cũ - Chúng tôi đến đây bằng tàu lửa!

Joseph nhìn bên sau tấm vải drap; Shannon vội treo lên một tấm khác.

- Tôi cũng đến đây bằng xe lửa.

Nàng hỏi chàng lấy tiền ở đâu mà mua vé tàu, vì lần cuối cùng họ gặp nhau thì chàng đang túng quẫn. Nhưng Shannon đã biết chàng quá đủ, vì khi chàng đã quyết định một việc gì, thì không có việc gì không có chướng ngại nào có thẻ cầm chân chàng được. Tựu trung, Joseph cũng chỉ là một anh chàng thích đấu tranh.

- Tôi nghĩ là ngày mai anh sẽ tham gia vào cuộc chạy đua, phải không? - Nàng hỏi, nhưng đã biết trước câu trả lời.

- Tôi đã luôn luôn quả quyết rằng tôi sẽ có phần đất của tôi - Joseph vẹt tấm drap qua một bên, Shannon phơi tiếp quần lót của mẹ dưới mũi anh, chắc mẩm là anh sẽ không dám sờ đến.

- Tôi cũng đi mua một con ngựa - anh ta thêm với vẻ tự hào - Một con ngựa rất đẹp, thiệt đấy.

Shannon mỉm cười, nửa buồn buồn, nửa ngượng nghịu.

- Thời gian đã bù đắp cho mọi sự, phải không nào? Giai đoạn này dường như trở lại thời Đại Hồng Thủy.

Trong tâm trí, nàng thấy lại căn phòng khiêm tốn, những con đường họ đã cùng đi với nhau, những buổi chiều trên chiếc ghế bành vá víu, Joseph cố gắng học đọc.

- Phải... Boston... lúc bấy giờ... - Hai mắt của Joseph mờ lệ trong chốc lát, chẳng khác gì nàng cũng thấy lại giai đoạn đó và khung cảnh đó. Rồi chàng lắc đầu và ra khỏi cơn mộng mị - Cha mẹ cô và cô sẽ được an tâm khi hay biết rằng cô đã bỏ cuộc, không còn tìm cách để hai đứa sống với nhau nữa. Theo tôi nghĩ, các sự việc rồi ra chúng sẽ tự sắp xếp theo cách chúng sẽ phải như thế. Cô có đồng ý với tôi không? - Joseph hỏi mà thử phân tích nét mặt nàng.

Người thiếu nữ hất hàm, không có vẻ gì là bị thuyết phục, đó là lẽ dĩ nhiên.

- Tôi tha thiết muốn làm hoà lại với cô - Joseph kết thúc - Cuối cùng rồi chúng ta cũng thoát ra được, tôi chẳng thấy sao chúng ta lại trở thành thù địch với nhau.

- Chúc anh may mắn ngày mai, Joseph!

Nàng đưa tay ra cho chàng, tạm gác lại mọi đau khổ và giận hờn, mà nó có thể là nguyên nhân của việc bỏ nhau.

Chàng nắm lấy các ngón tay nàng trong tay mình, và sự rung động của bàn tay chàng đã làm cho người nàng bừng lên. Sao chỉ đụng vào tay chàng thôi mà đã ảnh hưởng đến nàng như thế, trong lúc nụ hôn của vị hôn phu thì chẳng gây nên một chút rung động nào?

- Tôi cung chúc cho Shannon gặp được mọi điều may mắn, chàng nói mà mặt buồn rười rượi.

Joseph quay gót bước đi. Nhưng rồi anh do dự, quay lại và nói với đôi mắt xanh ánh lên một tia sáng long lanh:

- Shannon Christie! Cô chưa bao giờ là người bỏ cuộc! Cô biết, khi còn ờ Iceland cô muốn gì, và cô hãy xem... Bây giờ cô đang ở Oklahoma, sẵn sàng tham dự cuộc đua! - Chàng mỉm cười và lắc đầu với đôi mắt đầy thán phục - Cô phải là người như thế nào chứ, Shannon? Đúng, phải là một con người như thế nào mới được!

Rồi chàng đi xa dần khuất dạng sau bao nhiêu thứ rơi phóng đập phành phạch theo cơn gió.

Đầy tràn cảm xúc, Shannon đứng chết cứng, hai mắt rưng rưng ngấn lệ, nhìn vào chỗ Joseph vừa mới đứng mà nay đã vắng bóng chàng. Điều gì đã xảy ra, nếu cái đêm kinh hoàng ấy chàng bỏ nàng trong tuyết? Nàng tự hỏi. Hai đứa ngày mai có tham gia vào cuộc chạy đua chung với nhau không? Có thực hiện cho kỳ được giấc mộng cùng nhau không?

Nàng lắc đầu khép lại hai bờ mi, cố ngăn lại những kỷ niệm, những mộng mơ và những cảm xúc của tình yêu đang trào dâng trong lòng. Dứt khoát là Joseph đã bỏ rơi nàng, may mà nhờ Stephen tìm gặp lại. Từ nay chỉ có điều này mới là quan trọng. Con người đó không còn quan trọng nữa.

*

Bị dằng co giữa một bên là hạnh phúc được gặp gỡ Shannon, và bên kia là nỗi thất vọng phải chia lìa nàng, Joseph vẹt những áo quần chăn màn ướt treo lòng thòng để ra đi. Khi vừa giở lên cái áo gối cuối cùng thì đụng đầu Stephen.

Ngay lập tức, màu dồn lên mặt, hai má anh ta phừng phừng vì tức giận. Chase nói:

- Mày làm gì ở đó? Tao đã cảnh cáo mày, là mày bỏ đi đâu thì đi. Mày trả lời tao đi, mày làm gì ở đó?

- Tao chẳng có cái gì để nói với mày cả. Ít ra là chẳng có gì mày thích nghe đâu.

Joseph trả lời xong, liền tiếp tục bước đi.

Chase đón đường.

- Mày đã đem cô ấy trả lại cho tao trong cái đêm tuyết lạnh ấy, và mày đã xin tao săn sóc cho cổ. Đó là điều tao đã làm và làm hơn thế. Bây giờ mày hãy tránh xa cô ấy đi, nghe không? Mày có cóc gì để dâng hiến cho một người đàn bà có địa vị như cô ấy cơ chứ?

Sư nhục mạ đánh thẳng vào Joseph một cách chuẩn xác khiến chàng nổi khùng co hai bàn tay lại.

- Còn mày, mày đã dâng hiến cho cô ấy thứ gì?

- Đất mà cô ấy mơ ước. Tao đã nhìn thấy mảnh đất ấy rồi, và ngày mai tao tuyên bố chủ quyền.

- Hãy tránh ra!

Stephen vạch hai vạt áo ranh - đờ - gốt, trỏ cho thấy hai cây súng lục nằm trong bao.

- Tao báo trước, thằng khốn! Mày không được nói chuyện với Shannon và không được tới gần tao trong lúc chạy đua. Trong này có một viên đạn chờ mày từ buổi sáng mà mày đã trốn đi một các hèn nhát trong cuộc đọ súng.

Trốn đi một cách hèn nhát hả? Máu sôi sục trong người chàng. Joseph dằn cơn giận xuống.

- Tao muốn đi đâu thì đi. Mày đâu còn ở trên đất xứ Iceland nữa. Và tao chạy đua cho tao, không cho Shannon, và không cho ai cả. Cho tao, mày nghe chưa?

Cái gì đó trong đôi mắt của Joseph khiến Chase lùi lại và nhường đường cho chàng đi qua.

Như thế là hắn sắp hiến đất cho Shannon, mà nàng thì hằng mơ ước có được đất, Joseph vừa đi vừa suy nghĩ và có cảm giác như cặp mắt của đối thủ dán sau lưng mình. Thế là hắn cóc biết Shannon Christie! Nàng không muốn một người đàn ông cho nàng bất cứ thứ gì, nàng chỉ thích tự mình kiếm lấy.

Những ý nghĩ đó chẳng làm cho Joseph nhẹ bớt nỗi lòng, mà cũng chẳng làm giảm bớt cơn đau buốt trong tim. Shannon bao giờ cũng xinh đẹp... và chàng đã mất nàng rồi.

Vào lúc xế chiều, Shannon ngồi trên bìa giường, chải lại mái tóc dài của nàng. Nàng bận một cái áo chemise dùng vào ban đêm bằng bông vải, có thêu ren ở cổ tay và cổ áo. Không nên ăn mặc như một người đàn bà ngoại đạo, dù là ở miền Tây hoang dã, mẹ nàng thường bảo như thế, sau khi họ soạn hành lý để lên đường.

Cốc, cốc, cốc, cha nàng vừa gõ cửa vừa thò đầu vào.

- Mời vào, nàng nói. Bao giờ nàng cũng cảm thấy hạnh phúc khi ở chung với cha nàng.

- Con xinh đẹp chẳng khác nào một cây nến, bé con ạ. Con có cho ba hôn một cái chúc con ngủ ngon không?

- Rất vui lòng, cha ạ.

Ông Daniel đến ngồi cạnh con gái. Ông im lặng lắng tai nghe những tiếng ồn ào ngoài đường, một nụ cười nở ra trên gương mặt bầu bĩnh của ông.

- Ái chà, thật là liều lĩnh! Cái đó cũng là vì con đấy, con bé cứng đầu của cha ạ! - Ông lại lặn thinh và quan sát nét mặt con. Shannon làm ra vẻ xa vắng như cha nàng thường bắt gặp nhiều lần trong năm qua - Con đã không vâng lời cha! - ông trách con một cách nhẹ nhàng.

- Có chứ, con vâng lời cha đấy chứ...

Nàng cầm tay cha nàng lên.

- Con có tin là hắn đã theo chân con đến nơi này không?

Shannon ngỡ ngàng vì cha cô đã đoán trúng tư tưởng của cô.

- Không, Shannon nói - Hắn không cần đến con. Mà con cũng không cần tới hắn.

Chẳng nói một lời, ông Christie nhìn con mà lòng buồn rười rượi.

- Cha nghĩ hay là không nghĩ, không quan trọng, con của cha ạ! Trong tình yêu, điều người trong cuộc nghĩ mới là quan trọng.

Shannon thở dài và tựa đầu vào vai cha nàng. Ông Daniel quàng tay ôm lấy con, siết con vào lòng, tha thiết an ủi.

- Thế là, Shannon chậm rãi tỏ bày tâm sự, con nghĩ là con phải quên anh ta đi... Nhưng con không thể nào quên được những ngày chúng con đã chung sống với nhau, đôi khi thật buồn cười, đôi khi thật cảm động, mặc dù lý trí con ra lệnh cho con phải quên.

Ông Daniel Christie sết con thêm vào lòng và hôn lên má.

- Trước đây, cha đã khuyên con đi theo tiếng gọi của lòng mình, rồi cha lại hối hận, sợ như thế sẽ đưa con vào nơi hư hỏng. Bây giờ cha lại ngại khuyên con như thế, con à, mặc dù cha biết hắn là một con người tốt.

- Thưa cha, con hiểu. Nhưng lần này, thực tình, con không muốn ý kiến của cha. Con đã biết con phải làm gì.

- Vậy con sẽ làm gì nào, con thân yêu của cha?

- Nghe theo lý trí mà thay đổi, chứ không nghe theo tiếng lòng. Chỉ trừ việc đó không làm cho con quá đau đớn.

Ông Daniel hối tiếc là đã không là gì được, hay nói gì được để an ủi con gái duy nhất của mình. Nhưng ông biết rõ, một con tim tan nát cần nhiều thời gian chữa lành hơn là một cánh tay, một bàn chân.

Nhưng bao giờ vết thương lòng của con gái ông mới lành hẳn? Biết bao ngày qua, đã qua đi mà không mang lại chút gì rõ ràng là được cải thiện...

Lạy Chúa, ông cầu nguyện, xin cho sự việc đến sớm hơn!

*

Joseph nốc rượu whisky không pha nước, để thưởng thức sức đốt của nó từ cuống họng đến tì vị. Rượu mạnh, cộng thêm vào những thứ mà chàng đã uống trước đó, chạy rần rần trong huyết quản, làm chàng nhớ lại cái cảnh tượng đã diễn ra trước mắt chàng. Bọn cờ bạc, bọn rượu chè, và các cô gái điếm, đều có cùng một nụ cười thỏa mãn, vui vẻ và nồng nhiệt như chàng. Thật ra, mọi người trong cái thế giới nhỏ bé này đã ngà ngà say, và Joseph cũng không có sức quyết đoán cho đúng sự thực, có phải các bạn bè của chàng mỉm cười thật, hay chỉ là cái bĩu môi. Ôi, mặc... lo nghĩ đến chuyện đó làm gì cho nó mệt!

Chàng đặt ly xuống bàn, ngửa đầu ra sau, hát nghêu ngao.

Một lát sau, chàng ngừng hát, tâm trạng phấn chấn cũng bay thành mây khói.

- Ôi, đàn bà, đàn bà thật không tưởng tượng nổi! - Chàng lẩm bẩm, giọng lè nhè - Nàng nói, nàng đã đến đây bằng tàu lửa. Tàu lửa! Biết bao nhiêu tháng trôi qua ta đã cố quên nàng bằng cách nổ mìn, phá núi, xiết ốc, đóng ri - vê làm đường xe lửa... Thậm chí ta đã nằm trên đường rầy mà xe lửa đã đi qua để đưa nàng đến đây!

Bước đi chệnh choạng, Joseph phải dựa vào vách. Nhưng vì đang ở trong nhà lều, vách bằng vải, đâu chịu nổi sức nặng của chàng. Chàng ngã té nhủi. Đám đông reo hò khi chàng cố gắng đứng lên một cách khó khăn.

- Nộp loài người cho quỷ sứ đi! - Chàng hét lên - Đó là ý nghĩ của tôi đêm nay. Ngày mai tôi sẽ phi ngựa để dành đất cho tôi, cho chỉ mình tôi thôi. Và tôi sẽ đi đâu tôi thích... trên mình con ngựa đẹp của tôi.

Chàng kéo cái áo vest, và nối những chỗ rách cho dễ xem, rồi bước qua cửa chệnh choạng đi ra đường.

Chàng đi qua quảng trường và đi đến cái thanh sắt chắn ngang cửa lò rèn, nơi cột ngựa. Bỗng chàng dừng chân lại và đưa tay làm dấu thánh giá.

- Lạy Chúa, lạy Đức Mẹ Đồng Trinh, xinh che chở cho chúng con!

Ông thợ đóng móng ngựa từ trong lều chui ra, bước chân chệnh choạng. Ông ta nói:

- Tôi chưa bao giờ thấy con ngựa nào già như con này. Thế mà cũng có người chơi đẹp, cho tiền để giết nó.

Trên mặt đất, Joseph nhìn thấy con Pere Bernard đang nằm yên. Chỉ liếc qua, chàng biết ngay con vật đã chết.

*

Sáng hôm sau, cái thành phố sinh động bằng lều vải đã biến thành một thành phố ma. Đám đông lúc nhúc đã nhổ trại, bỏ lại những cái lều bị tanh banh và những đống rác to như núi. Một sự im lặng ma quái ngự trị trên con đường bụi bặm mà trước đây người ta gọi là Đại lộ của cái thành phố quái đản này.

Tiếng vó ngựa dồn dập, khuấy động không gian im ắng. Shannon cưỡi lên lưng một con ngựa lang trắng hồng bờm đen, đang phi nước nhỏ tới và dừng lại giữa những đống rác rưởi bề bộn.

- Cha ơi! Mẹ ơi! - Nàng réo lên và đưa mắt nhìn quanh.

Con ngựa thứ hai sải dài đằng sau các lều trại, trên tay người kỵ mã cầm hai cọc điểm mỗi cây một lá cờ màu vàng, đánh phần phật trong gió.

- Stephen! Em không thấy cha mẹ em đâu cả!

- Anh cũng vậy - Stephen đáp, và cho hai con ngựa đi song song với nhau - Cuộc chạy đua chẳng bao lâu nữa sẽ bắt đầu.

- Biết ông bà ở đâu bây giờ?

- Anh cũng đâu biết, nhưng hiện tình hình không cho phép chúng ta lo lắng về điều đó. Anh tin là ông bà bình yên thôi. Shannon, mau lên!

Sau khi cuống cuồng ngó xem lần cuối khắp nơi. Shannon tiếp lấy cây cọc mà Stephen đưa cho, rồi cả hai tế ngựa phóng đi.

Thẳng tới đường xuất phát.

*

Những con ngựa kéo xe dẫm chân lên biết bao vết xe lồi lõm, va vào nhau liên tục. Những người lái xe la ó, chửi thề, làm bùng lên những đám bụi bay mịt mù. Cuộc chạy đua lớn nhất trong lịch sử Oklahoma sắp khai triền và sự được thua là chiếm hữu đất.

Như một cơn sốt, nhiều gia đình vội vàng sửa lại những chiếc xe đang long cốt, những anh chàng cao bồi khuỳnh cùi chỏ để dẹp chỗ trống chung quanh họ. Lùi lại đằng sau, đám người da đỏ nhìn quang cảnh này một cách tò mò, trong sự căng thẳng mỗi lúc một tăng.

Giữa đám đông lộn xộn, một cuộc náo động khác làm cho mọi người ngóc đầu lên xem, dù có bận việc đến mấy. Một thanh niên tóc nâu, cưỡi một con ngựa giống, chạy như bị quỷ đuổi.

- Hô! - Joseph la lên, đang cố gắng kềm chế con ngựa chàng mới mua một giờ trước đây. Hô là! - Đồ quỷ nhập! Đứng lại!

Chàng bám vào bờm con ngựa một cách tuyệt vọng, còn con ngựa thì gặp ai đá nấy. Đoàn người chạy tranh xa con ngựa để khỏi bị táng mạng, nhiều chiếc xe rời khỏi con đường mòn khi nó đến gần, nhiều con ngựa chồm lên khi thấy nó. Một vài kẻ hiếu kỳ cười lên hô hố, một số khác thì chửi rủa chàng thậm tệ.

- Ôi, quỷ sứ! - Chàng than vãn - Cha ơi xin cha cứu con khỏi cảnh nguy nan này, nếu không con quỷ này nó mang con sang Canada mất!

*

- Chúng ta đã vi phạm luật, Nora à! - Ông Daniel nói với vợ trong khi hai người đang ngồi chồm hỗm trên một luống cày làm ranh giới cho một vùng đất màu mỡ xanh um. Ông đưa cái cọc có lá cờ lên một cách hoan hỉ - Thật là kích thích, phải không? Kết cuộc, chúng ta đã nắm chắc phần đất của chúng ta, chúng ta thật mạo hiểm!

Hai người quan sát chung quanh, xa hết tầm mắt, nhưng chẳng thấy một ai ngoài con ngựa của họ.

- Tôi không thích thấy ông đứng ra lo lắng mọi công việc, bà Nora khịt mũi nói.

Ông Daniel vỗ vai vợ như vỗ vai một người bạn nhậu ở quán rượu.

- Thế sao? Bây giờ bà nghe tôi nói đây. Công việc của bà là cắm cái cọc này xuống đất khi nghe tôi bảo. Trong lúc đó, tôi phải cưỡi con ngựa chạy một vòng cho nó tháo mồ hôi và kiệt sức... Nếu có thể, nó chết được, càng tốt. Bà hiểu chưa?

- Rồi, nhưng... tôi thích sống với lũ con hơn - Bà Nora buồn buồn nói.

- Shannon đâu còn là một đứa con nít!

Bà Nora nhìn thảo nguyên và rùng mình.

- Chỗ này thật là buồn thảm - bà thú nhận như là bà xưng một tội gì đó rất nặng - Tôi không ngớt nghĩ rằng, một người da đỏ sắp xuất hiện để lột da đầu chúng ta.

- Ở đây đâu còn người da đỏ, Nora. Hồi xưa thì có đấy. Đây là đất của họ, trước khi nhà nước đuổi họ đi.

- Người ta đã đuổi họ đi khỏi đất của họ ư?

Một thoáng buồn lướt qua đôi mắt của ông Daniel.

- Phải, người ta luôn luôn đuổi một ai đó ra khỏi mảnh đất của họ đâu đấy trên quả đất này - Ông nghiêng mình đặt vội một cái hôn lên má bà, đó là cử chỉ yêu thương đột ngột đầu tiên từ nhiều năm nay. Bà Nora trố mắt ngạc nhiên - Ôi, em bận tâm làm gì cho mệt, em yêu? Chúng ta sẽ thành công thôi. Em hãy xem cuộc đời của chúng ta đang ở vào lúc bình minh, chứ không phải vào lúc xế chiều.

Bà Nora nhìn chòng chọc vào mặt chồng, như nhìn một người xa lạ. Rồi nét mặt bà dịu lại và dường như trẻ ra.

- Vậy thì, tại sao chúng ta không thử xem, anh Daniel... - bà nói và khẽ mỉm cười e lẹ hôn trả ông - Phải, tại sao ta không thử xem nhỉ?

*

Stephen và Shannon cưỡi ngựa chạy tới mức khởi điểm, vẹt đường xuyên qua giữa đám đông mỗi lúc một đông hơn. Căng thẳng và dễ gây gỗ, Stephen thúc con ngựa mình lấn lên trên con ngựa của Shannon đang cản đường của anh ta.

- Có cái gì ở đằng kia kìa? - Anh ta la lên.

Shannon thấy một đám mây bụi và nghe tiếng người la ó tập trung vây tròn một vụ gì đó thật lộn xộn và dữ dội.

Khi đến gần hơn, Stephen biết nguyên nhân của sự ồn ào và mỉm cười. Shannon ghét ngay anh ta vì cái nụ cười khinh người ấy.

Joseph luôn luôn bám giữ dây cương và cái mui yên, chàng ra sức chống chỏi với con ngựa đang hăng tiết, bốn vó tung tẩy tứ phía.

- Cuộc đua ở ngay đây, ông bạn ạ! - Stephen hét lên, cười cợt.

Anh ta cho ngựa mình tới gần con ngựa giống của Joseph và cố tình hươ hươ cây cọc có cờ trước con ngựa kia. Khiếp sợ, con ngựa cất cao hai vó trước, hất Joseph té nhào đầu xuống đất.

- Mày hãy bỏ con ngựa của mày đi, mà đi gặm bùn ở cái thẻo đất đầu tiên mà mày gặp được ấy! - Stephen còn rống to lên về phía Joseph.

Rồi cười lên ha hả và bỏ đi.

Shannon dừng con ngựa của nàng kèm sát con ngựa của Joseph.

- Giữ cái hàm thiếc của nó cho vững, Joseph! - Nàng la lên khi chạy ngang qua - Nắm cái hàm thiếc cho chặt, và cho nó biết ai là chủ của nó!

Joseph từ dưới đất ngước mặt nhìn lên và ngó theo nàng đang cho ngựa chạy về đường ranh xuất phát. Đường ra mà chàng phải đến kịp, nếu chàng muốn thử thời vận.

Chàng nhảy lên yên, túm chặt cương và bộ hàm thiếc. Con vật lại lồng lên, cất cao chân khỏi mặt đất, rồi bắt đầu đá hậu và vặn vẹo thân mình muốn hất chàng xuống đất.

Trong chốc lát bị treo người trên không, Joseph thầm nghĩ, rồi ra nó sẽ biết ai là chủ... Cái con ngựa bất trị!

*

Những người lính kỵ mã mặc đồng phục màu xanh sẫm, nút bằng đồng bóng loáng, đứng gần đường mức khởi hành, đưa ra nào là kèn, đồng hồ và súng ngắn. Gần đấy, mấy khẩu đại bác sẵn sàng khạc đạn. Một hàng chật ních nào ngựa, nào xe và người di dân lòng đầy hy vọng, rải ra bên trái và bên phải, xa tít tầm mắt còn thấy được.

Shannon lấy khăn quàng ở cổ ra để che mũi và miệng. Không mấy chắc chúng sẽ cản được bụi.

Stephen thúc ngựa tới trước, lấn những người khác một cách hung bạo.

Tiếng kèn đồng vang lên báo hiệu. Các đồng hồ cho biết, chỉ còn mấy giây nữa là khởi hành. Sự căng thẳng cũng đậm đặc trong không khí giống như bụi đang mù mịt. Một sự im ắng phi thường đè xuống đám người dự cuộc thi.

Bỗng một người một ngựa xông ra sớm; ngay lập tức, một người lính rút súng ngắn hạ ngay người đó rơi xuống đất.

Nhiều con ngựa chồm hai vó trước lên, thật là hỗn độn. Có tiếng kêu la, rồi lại im lặng.

Đúng trưa súng đại bác gầm lên.

Shannon ra roi quất vào con ngựa thuần chủng của nàng, nó lao đi như có một con quỷ đuổi theo, như một luồng sóng quái gở, nhanh đến nỗi nang chưa từng gặp như thế bao giờ. Nàng còn tỉnh táo trên mình con ngựa đang lao với tốc độ của đà hỏa ngục, mà nàng sẽ còn nhớ, sẽ còn sống lại cái giây phút ngất ngây ấy cho đến hết đời. Cơ hội duy nhất sẽ không bao giờ xảy ra lần thứ hai, và nàng cho ngựa phóng như điên. Nàng đang chiến đấu... chiến đấu cho giấc mộng của mình.

Chung quanh nàng, nào ngựa, nào xe lớn, xe nhỏ, xe đạp và người chạy bộ nhào tới như sấm sét, xuyên qua miền đất còn bỏ ngỏ. Đất rung chuyển, cát bay mù mịt.

Sự xông xáo vào miền đất Oklahoma mới bắt đầu!