Ngoại truyện I (tt)
dịch giả: đào bạch liên
Ngoại truyện I (tt)
Quay lưng về phía mặt trời Đau khổ nhất trên đời này không phải là anh yêu em mà em không biết, mà là hai chúng ta cùng yêu nhau nhưng không đến được với nhau.
Ngay sau lần đọc đầu tiên, tôi không thích Tống Dực. Đọc lần đầu, lướt qua, cái đọng lại chỉ là những nỗi đau tột cùng của Tô Mạn khi chứng kiến người mình yêu ríu rít bên bạn thân mình, cảnh Lục Lệ Thành hút thuốc thầm lặng trong đêm khuya. Đọc lần thứ hai, vẫn không thích Tống Dực, trong óc chỉ là những cảnh Lục Lệ Thành ríu ríu chăm sóc cho Tô Mạn, cảnh hai người hạnh phúc trong đêm pháo hoa, nụ hôn dang dở giữa hai người.
Nhưng càng đọc, càng yêu Tô Mạn, càng đứng trên góc độ của Tô Mạn để nhìn Tống Dực, thì càng phát hiện ra, hình như tôi ghét anh, vì giống như Tô Mạn, tôi cũng yêu anh, và vì bản thân tôi chỉ thích những thứ hoàn mỹ, tôi ghét vì anh đã khép lòng suốt bao nhiêu năm vì cái chết của bạn gái cũ.
Đồng Hoa không cho Tống Dực nhiều đất diễn.
Thực ra, chính vì thế nó lại hoàn toàn đúng với con người của Tống Dực. Tống Dực là một người không thích phô trương, anh không hoàn toàn không để người khác xâm nhập vào những bí mật của mình, dù tự mình ép mình vô cùng khắc khổ, bao giờ vẻ ngoài anh cũng là một nụ cười thong dong.
Anh không cần ai biết đến những nỗ lực của anh, không kể lể về những khó khăn của anh.
Anh tin rằng, anh có thể làm mọi thứ, nỗ lực không được thì vẫn có thể nỗ lực hơn để giành lấy.
Khi tham gia cuộc thi GMAT, anh không đủ điểm, anh có thể lựa chọn con đường nhẹ nhàng là trở thành nghiên cứu sinh, rồi tiến bước trên con đường đầy hoa hồng và phẳng lặng. Tiếc là không.
Anh lựa chọn con đường khác, gian nan hơn, mệt mỏi hơn, nỗ lực nhiều hơn, để cuối cùng tiếp cận được với thành công của mình. Khi ra trường, cơ hội cũng không tự nhiên giành cho anh, cũng là nhờ anh không ngừng tự tiến cử mình.
Có thể nói, đường công danh của anh hoàn toàn không tròn trịa dễ dàng.
Về công việc là thế, về tình cảm lại càng không suôn sẻ.
Dù ngoài mặt, mọi người tung hô về đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, thì sự thực trong đó ít ai hay.
Hứa Thu là một người hai mặt, cô ta có thể yêu anh một chút, nhưng phần lớn hơn là vì anh hợp với hình tượng của cô ta. Hơn nữa, cô ta còn lén lút quan hệ với một người đàn ông khác, rồi thường về gây sự với anh.
Cô ta không muốn sống, nhưng cuối cùng lại đẩy anh vào tình thế không thể sống nổi, hơn thế, cô ta lại giấu mặt kỹ tới nỗi khiến anh phải dằn vặt suốt đời.
Trước đây, tôi từng không ưa Tống Dực vì cho rằng, Tống Dực quá nặng tình với Hứa Thu, nặng tình với một kẻ không ra gì, trong khi lại gây đau khổ cho Tô Mạn.
Tôi ghét, ghét anh vì như thế.
Nhưng khi đọc lại cẩn thận từng câu, từng chữ, rốt cuộc tôi đã hiểu, Tống Dực không thể không làm như thế.
Tống Dực đau khổ, vì trong mắt anh, Hứa Thu là một người con gái xinh đẹp tuyệt vời, tương lai rộng mở, sự nghiệp thành công, lại yêu thương anh tha thiết; trong khi đó, anh là một sinh viên mới ra trường, công việc bình thường, gặp trắc trở, lại không đủ bao dung để yêu cô, hơn thế nữa, lại là người gây ra cái chết của cô.
Khối đau đè nặng trong tim Tống Dực, không phải là tình yêu, mà là sự hối hận tột cùng, sau chuyện đó, anh không đang sống, anh chỉ tồn tại để sám hối.
Con người anh, tuyệt không trốn tránh, Chỗ này có lẽ mượn lời của Long Phi (Long Phi Bất Bại):
"So với sự sống thì cái chết đơn giản hơn nhiều" là hợp hơn cả.
Xét kỹ ra, Tống Dực không phải người đàn ông nặng tình, anh chỉ là một người đàn ông có trách nhiệm.
Anh lựa chọn rời xa Tô Mạn, không phải vì anh không yêu cô, mà bởi vì, anh không thể yêu cô.
Anh có tội, anh đã khiến cho một người con gái phải ra đi giữa tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, thì anh phải dành cả cuộc đời còn lại để bồi hoàn, cho dù chỉ cho người em gái đang mang quả thận của người con gái ấy.
Tống Dực có yêu Tô Mạn không?
Nhiều người đã từng nói, hoàn toàn không, chỉ là cảm động vì tấm chân tình của Tô Mạn.
Tôi thì nói là có.
Tình yêu ấy, tất bắt đầu từ lúc đôi mắt hai người chạm nhau trên sân thi đấu bóng rổ.
Nếu không yêu, thì đêm hôm ấy, tuy Tống Dực cố khăng khăng đòi đưa Tô Mạn về trước, nhưng ngay sau khi về tới nhà đã không gọi Tô Mạn ngay như thế.
Liên tiếp mấy câu liền, chỉ đơn giản mà lộ rõ sự lo lắng khắc khoải mong chờ.
“Có online không? – Nếu online xin gọi tôi một tiếng.”
Sao phải sốt ruột như thế, sao phải lo lắng như thế, sao phải vội vàng gặp lại như thế nếu không yêu.
Nếu không yêu, tất không kiên trì để mặc nàng đứng dưới trời tuyết hơn một tiếng đồng hồ vì không dám tiếp nhận tình cảm của nàng, rồi sau đó không thể không giữ chặt nàng lại.
Một người đàn ông vô cùng lịch sự như Tống Dực, một người sẵn sàng mua hết hoa cho một bé gái trong đêm Giáng sinh dù không có ai để tặng, sẵn sàng nhường taxi cho một người con gái không quen biết vì cô ấy đang ôm một đống đồ nặng, thì lẽ nào có thể bỏ mặc một người đồng nghiệp đứng dưới tuyết hơn một tiếng đồng hồ.
Một người đàn ông, luôn mỉm cười lịch sự, không nhân nhượng, tuyệt không dây dưa mờ ám với bất kỳ ai, thì lẽ nào không nói nổi một câu từ chối.
Thế thì còn vì lẽ gì nữa mà anh không thể từ chối Tô Mạn được, nếu không phải vì yêu.
Nếu không yêu, tất không phải lặn lội tới tận nước Mỹ để đón đêm Giáng sinh cùng nàng.
Công việc bận rộn, ngày hôm sau nữa vẫn phải đi làm, Bắc Kinh cách New York nửa vòng trái đất, dù Tô Mạn tuyệt không yêu cầu, nhưng anh vẫn tự nguyện làm hết thảy, tới New York đón Giáng sinh cùng nàng, mua hoa hồng và Chocolate cho nàng.
Thái độ của anh khác hẳn với thái độ lúc anh đang dùng bản thân để trả nợ chị em Ma Lạt Năng.
Lúc bên Ma Lạt Năng, anh cưng chiều cô ấy, nhưng không tự ý làm bất kỳ điều gì, mà chỉ làm theo yêu cầu của cô ấy.
Chỉ đơn là là trả nợ, chỉ đơn giản là làm theo vô điều kiện, chứ không phải sẵn sang gánh vác hết tất thảy.
Nếu không yêu, thì một người đường đường chính chính, không biết lùi bước trước khó khăn, luôn tìm ra cách giải quyết mọi vấn đề bằng nỗ lực và nỗ lực hơn nữa, lại vì không biết phải đối mặt với nàng bằng cách nào khi mà món nợ cũ đã trở lại, mà đành phải bỏ trốn tới Singapore.
Nếu không yêu, sao phải khổ sở online từng đêm, biết rằng nàng sẽ không nói gì với mình, nàng hoàn toàn không muốn gặp mình, vẫn phải cố hỏi xem nàng có bình an hay không.
Nếu không yêu, lại không cần phải cắn chặt răng mà dối mình dối người, rằng, mình yêu Hứa Thu. Anh chưa bao giờ trả lời “không” khi Tô Mạn hỏi về tình cảm của anh.
Anh chỉ không dám trả lời có mà thôi.
Anh không có tư cách yêu nàng, bản thân anh chỉ sống để trả món nợ mà anh đã gây ra, anh không thể yêu bất kỳ ai. Thế nhưng, nàng đã len lỏi vào trái tim anh, và ý chí sắt đá của anh chỉ tới mức anh im lặng không dám trả lời nàng, chứ không thể nói một chữ “không”
Nếu không yêu, tất không phải khổ sở vì mưa London, vì mưa London giống như tưởng niệm, khiến người ta không chịu nổi.
Dứt áo tới nước Anh, muốn xa rời nàng, rốt cuộc, không thể chịu nổi nỗi thống khổ vì không biết nàng như thế nào, cuối cùng đành quay trở lại.
Không dám mơ tới tình yêu với nàng, nhưng cũng không thể không gặp lại nàng, vì tưởng niệm giống như ăn mòn từng thớ thịt, khiến người ta thống khổ tới mức không sống nổi.
Nếu không yêu, tất sẽ thản nhiên nhắc tới nàng mà không phải quanh co lẩn tránh, sẽ không phải cắn chặt răng mà giả vờ vui mừng chúc nàng hạnh phúc.
Mỗi khi đọc những lời xỉ vả của độc giả dành cho Tống Dực, tôi vô cùng đau lòng.
Nhất là gần một giờ sáng ngày nào đó, tôi vừa rỏ lệ vừa gõ cho xong những dòng chữ miêu tả cảnh chia tay giữa Tống Dực và Tô Mạn, khi nàng rút tay khỏi tay anh, tay anh dần dần buông ra, nhưng trong chớp mắt cuối cùng lại giữ lại mấy ngón tay tôi, nhưng không chờ tôi kịp phản ứng, anh đã buông hẳn ra, thế mà sáng hôm sau, lúc mở mắt, tôi vẫn còn đọc thấy dòng comment của độc giả
“Vẫn ghét Tống Dực.”
Khỏi nói lúc đó ruột gan đau như quặn lại, nước mắt xâm xấp bờ mi.
Nhưng tôi tuyệt nhiên không thấy anh đáng thương.
Đó là sự lựa chọn của anh, và đó cũng là sự lựa chọn đúng đắn nhất.
Làm một người đàn ông, nếu không biết trả giá cho những lỗi lầm của mình, thì cũng không xứng đáng đứng trên đời này, chứ đừng nói là yêu ai.
Phải một Tống Dực như thế mới có thể khiến Tô Mạn phải trả giá cả bao nhiêu năm tuổi thanh xuân, vĩnh viễn không thay đổi cho dù bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Yêu thương và che chở một cách thầm lặng cho người con gái mình yêu, chuyện đó, 90% đàn ông đang yêu đều có thể làm được.
Sống và trả giá cho những lỗi lầm mình đã gây ra, dù không ai ép buộc, dù có thể đẩy hết mọi chuyện vào quá khứ, dù bên cạnh có một người con gái tuyệt vời yêu thương hết lòng, dù đường công danh rộng mở, luôn lựa chọn những con đường gai chông mà không ai chọn cả, chỉ có Tống Dực của Tô Mạn mà thôi.
Có thể khi câu chuyện kết thúc, mọi độc giả đều thất vọng.
Hầu như mọi trái tim đều hướng về Lục Lệ Thành, nhưng cũng chẳng sao cả. Tống Dực là người như thế, không cần ai phải cảm thông, không cần ai hiểu tự nén mọi đau khổ vào đáy tim mình.
Người như thế, sống mệt lắm, và đương nhiên cần một người đầy cảm thông như Tô Mạn tới bên cạnh. Không ai tự nhiên sinh ra vô ích, ai đó cũng cần cho một ai đó, và Tô Mạn cần cho Tống Dực, đơn giản thế thôi.
2. Sao không phải là Lục Lệ Thành.
Yêu một người giống như đánh rơi một giọt nước mắt
Quyền quyết định đã thuộc về những hạt cát
Nơi tiếp nhận giọt nước mắt buồn kia
“Sao không phải là Lục Lệ Thành” là câu nói được thốt lên thảm thiết hầu như với tần suất mỗi chương một vài lần. Và cam đoan khi câu chuyện kết thúc, nó sẽ nhiều xấp xỉ với những lời cảm ơn người dịch.
Được ngòi bút của Đồng Hoa ưu ái, Lục Lệ Thành hiện lên với đầy đủ những hào quang chói lọi, chiếm hết sạch cảm tình của độc giả.
Anh tài giỏi, đương nhiên, anh gần như là người đứng đầu trong công ty MG ở lục địa, mà công ty đó thì khỏi nói, không phải ai cũng dám nhìn chứ đừng nói là vào đó làm việc.
Trong cuộc thi bóng rổ giữa các phòng ban, nhờ sự lãnh đạo xuất sắc của anh, đội bóng của anh đã gần như đánh bại đội bóng của Tống Dực. Anh đầy nỗ lực, đương nhiên, anh chỉ là một người xuất thân từ nông thôn, học trong một trường đại học bình thường, không có người chống lưng, anh dùng mười năm cần cù để từ một trợ lý lên được cái vị trí ngày hôm nay. Anh là mẫu đàn ông đáng được mọi người phụ nữ thích:
không lăng nhăng bạ đâu yêu đó, biết nấu ăn, thầm lặng chăm sóc người con gái mình yêu, mẹ anh và các anh chị anh lại vô cùng quý người, quê anh là nơi lam sơn thổ tú.
Tóm lại, Lục Lệ Thành hội tụ đủ cả những gì khiến mọi người yêu thích. Hơn thế nữa, anh lại dành cho Tô Mạn hết cả, thầm lặng làm hết thảy vì cô, thầm lặng bên cô trong giai đoạn cô gặp khó khăn nhất, và thầm lặng yêu cô.
Lục Lệ Thành tuyệt vời như thế, nhưng Tô Mạn không yêu anh.
Không phải vì như người ta thường nói, nam bất hoại nữ bất ái, cũng không phải vì, vô duyên đối diện bất tương phùng, lại càng không phải vì "hận sao chẳng gặp khi chưa có chồng", đương nhiên lại càng không phải vì Đồng Hoa thích thế.
Không, hoàn toàn không phải.
Xét về mặt tính cách, Tống Dực và Lục Lệ Thành thuộc hai tuýp người khác hẳn nhau.
Tống Dực im lặng làm hết thảy, không cần ai phải quan tâm và thấu hiểu, tự dựa vào mình, không cần tới ai. Từ đầu tới cuối, câu Tống Dực nói nhiều nhất là "Thật xin lỗi", chỉ thế, không giải thích nhiều, không cần ai thương hại.
Lục Lệ Thành thì ngược lại hẳn, là một người biết tiến biết thoái, biết nắm bắt cơ hội và dùng hết khả năng để đi nắm bắt lấy cơ hội đó.
Khi biết Tô Mạn yêu Tống Dực, để dứt bỏ tình cảm với Tô Mạn, Lục Lệ Thành đã quyết định điều Tô Mạn tới Mỹ, lại chấp nhận hò hẹn với Ma Lạt Năng, con gái của một vị cán bộ cấp cao, lại cư xử tốt tới nỗi làm cô tưởng lầm rằng anh yêu cô tha thiết, mỗi ngày gửi hoa tới tặng, mỗi ngày có thể nắm tay đi ăn tối, xem phim, chia tay có thể ôm một cái, và nếu không có chuyện gì xảy ra, anh có thể kết hôn với cô, rồi sau đó sự nghiệp dần dần thăng tiến.
Khi Tô Mạn đau khổ vì Tống Dực, Lục Lệ Thành nói với nàng, anh biết lý do vì sao Tống Dực lựa chọn Ma Lạt Năng, ngoài lý do cha cô ấy có một chức vụ cao hơn tỉnh trưởng ra thì anh không thể nghĩ ra một lý do gì khác.
Tới khi biết Tống Dực đang nghiêng về phía Ma Lạt Năng, anh đã tìm mọi cách để có thể kéo Tô Mạn về phía mình.
Anh dùng bí mật của Tô Mạn để ép không cho Tô Mạn rời khỏi công ty, để mình còn cơ hội. Anh dời chuyến bay của mình vào buổi sáng, để Ma Lạt Năng đi tiễn, để Tô Mạn không thể không về quê cùng anh.
Anh giúp Tô Mạn cảm thấy vô cùng dễ chịu và thoải mái khi ở nhà mình, lại thật ngây thơ khi hỏi trợ lý của mình xem làm cách nào để khiến một người con gái thấy dễ chịu. Anh gợi chuyện, quan tâm hết thảy tới mọi việc của Tô Mạn.
Chính anh là người biết Tô Mạn mang bằng cấp gì, quan tâm xem cha mẹ nàng như thế nào, lại cùng chia xẻ mối đồng cảm về người cha với Tô Mạn (trong khi ngay cả Ma Lạt Năng cũng không biết), bên anh, Tô Mạn có thể thoải mái thổ lộ hết thảy, phơi bày hết thảy con người thật của mình.
Khi cha mẹ Tô Mạn gặp nạn, anh bình tĩnh xử lý, giấu nàng và hỗ trợ nàng tới hết mức có thể, bên nàng khi nàng gặp khó khăn nhất.
Khi Tô Mạn không chịu nhận tiền của anh, anh nhờ người khác đứng tên để ngầm mua lại căn nhà của nàng, không ngại dùng thủ đoạn để chiếm được thắng lợi trước sự giành giật của Tống Dực.
Anh cố tình nhờ trợ lý mua một hộp thuốc để có thêm cơ hội một mình bên Tô Mạn. Anh dùng tên bài hát để thổ lộ với nàng “Because I Love You”.
Anh không chịu chấm dứt liên lạc với Ma Lạt Năng để tự an ủi mình rằng, mình còn liên lạc một chút với nàng.
Khi biết được Tô Mạn ở đâu, anh đã ngay lập tức chạy ngay tới. Con gái chỉ là những người bình thường, cần một gia đình đầy yêu thương chứ không cần một vĩ nhân chỉ biết khắc khổ ôm chặt mọi thứ trong lòng, nên đương nhiên, hết thảy mọi người đều yêu Lục Lệ Thành.
Chỉ tiếc là người Tô Mạn lựa chọn lại là Tống Dực.
Điều này có lẽ phải tìm ngược lại trong hồi ức của Tô Mạn.
Nếu bạn đã đọc thật kỹ, thì tất bạn còn nhớ, trong hồi ức của Tô Mạn, Tống Dực là người con trai được đám nữ sinh hâm mộ nhất trong trường đại học, vì anh đẹp trai, chơi bóng rổ giỏi, anh lại học giỏi vô cùng.
Tô Mạn cũng hâm mộ, nhưng cũng chỉ theo kiểu hâm mộ từ xa, tức là sau đó nàng sẽ gặp, yêu và kết hôn với một người bình thường, sau đó lúc ngồi nhớ lại những giây phút thanh xuân, nàng sẽ nói rằng, thuở xưa, nàng từng hâm mộ một người con trai tuyệt vời như thế.
Hết thảy sẽ diễn ra như vậy nếu như không có một sự kiện đã xảy ra.
Chỉ sau sự kiện đó, Tô Mạn mới thực sự yêu Tống Dực. Như vậy, đối với nàng, đẹp, tài giỏi, tốt bụng, yêu thương chăm sóc nàng, hết thảy không phải là những điều kiện tiên quyết có ảnh hưởng tới tình cảm của nàng. Hoàn toàn không, cho nên, không thể là Lục Lệ Thành.
Tôi đã đọc kỹ lại mấy lần, rốt cuộc, Tô Mạn có biết tình cảm của Lục Lệ Thành không?
Tôi nghĩ là có, chẳng có người con gái nào ngu ngốc tới mức không cảm nhận được tình cảm của một người đàn ông đối với mình, chỉ là giả vờ không biết mà thôi.
Có thể, lúc Lục Lệ Thành dằn từng chữ “Because, I love you”, Tô Mạn còn mang nặng tình cảm với Tống Dực nên quay mặt đi không hiểu.
Nhưng tôi biết, nàng biết tình cảm của Lục Lệ Thành, chắc chắn là biết, chỉ là không biết biết từ khi nào thôi. Nếu không biết, thì chắc chắn nàng đã không giấu bặt mọi tin tức với anh, không cho Ma Lạt Năng để lộ, cũng không cho phép cháu anh được nhắc tới.
Tôi cũng từng nghĩ, vì sao Tô Mạn lại lựa chọn quê của Lục Lệ Thành để tới dạy học.
Có phải đơn giản chỉ là nàng yêu khung cảnh đẹp như tranh, cũng như con người hồn nhiên chất phác của nơi đó hay không?
Hay tận đáy tim nàng, nàng cũng định để cho số phận quyết định. Không biết có phải thật thế không, nhưng có lẽ cũng nên giả vờ là như thế để an ủi những fan của Lục Lệ Thành, rằng, đã từng có những lúc, Lục Lệ Thành có cơ hội để tới trước. Tiếc rằng, số phận cũng nằm bên Tống Dực, tiếc rằng, mãi mãi anh chỉ là người tới thứ hai.
Trong Honey and clover, Takemoto cũng đã từng thốt lên “Tôi đã bao lần tự nhủ, tôi đã suy nghĩ thật nhiều, một tình yêu không có kết quả liệu có ý nghĩa gì cơ chứ. Một cái gì đó sẽ mất đi, không có kết cục gì thì khác gì chưa từng tồn tại”
Nhưng khi trên con tàu đi về Morioka, khi mở gói bánh mà Hagu đã chuẩn bị cho mình, cậu choáng người khi nhận ra, mỗi lát bánh đều được kẹp kèm với một lá cỏ clover 4 cánh, như những lời chúc đầy yêu thương kèm theo may mắn và hạnh phúc.
Cậu ấy đã nhận ra:
“Nhưng giờ tôi đã hiểu, tình yêu ấy hoàn toàn không vô nghĩa.”
Tạo hóa công bằng lắm, và mỗi điều xảy ra với chúng ta đều mang một ý nghĩa nào đó, chỉ là, ta không nhận ra hay ta không muốn nhận ra, dù vậy, nó vẫn im lặng ở bên ta, và một ngày nào đó, ta phải thừa nhận, nó không phải là vô ích.
Những bí mật bị thời gian vùi lấp cũng như vậy, có đôi khi chúng lại trở thành những thử thách, mà chỉ có vượt qua những thử thách ấy, con người ta mới có thể vươn tới được hạnh phúc.
Cuộc đời có bao giờ dễ dàng với ai. Cũng phải cảm ơn những bí mật bị hé lộ đó, vì nhờ có nó, con người ta mới khám phá được ra rằng, bản thân con người, vĩ đại hơn mình nghĩ rất nhiều. Thắng hay bại cũng chỉ là một kết quả mà thôi.
Khi một cánh cửa đóng lại, những cánh cửa khác sẽ mở ra. Hy vọng Lục Lệ Thành có thể học Takemoto mà thốt lên rằng:
“Tô Mạn, anh hạnh phúc vì đã yêu em.”
3. Yêu trước không phải là đau khổ
Cuộc đời là những chuyến tàu mà mỗi người ta gặp là một bến đỗ. Con tàu ấy nếu lưu luyến quá một ga thì sẽ không có cơ hội đi tiếp đến ga khác.
Trong bốn người, tôi thấy, người thiệt thòi nhất chính là Ma Lạt Năng.
Lẽ ra nàng phải rất hạnh phúc, có cha, có mẹ, cha làm quan to được bao người kính trọng, mẹ hiền lành dịu dàng xinh đẹp, có chị, chị là một người con gái tài giỏi chói lóa được bao kẻ hoan nghênh, có bạn, bạn là một người cực kỳ am hiểu và tận tình, sẵn sàng hy sinh tất cả vì nàng. Thế nhưng, chính nàng lại là người thiệt thòi nhất.
Từ nhỏ, nàng có cha, có mẹ, có chị mà lại như không có.
Cha nàng, dưới sự ranh ma quỷ quyệt của chị nàng, mà hầu như không nhìn thấy nàng. Mẹ nàng, vì miệng tiếng thế gian, vì cha nàng, mà cũng hầu như không thấy nàng.
Chị nàng, thì khỏi nói, do tính cách xấu xa, thường xuyên tìm cách bắt nạt nàng, khiến nàng luôn bị chèn ép, luôn bóp nghẹt mọi ước mơ của nàng từ trong trứng nước.
Mỗi khi nàng tưởng như nắm tay vào được hạnh phúc, thì người con gái kia, bằng cách này hay cách khác, lại khiến ước mơ của cô tan thành bong bóng. Hơn thế nữa, chính chị ta đã biến nàng thành một người có cha, có mẹ, mà chẳng khác gì một đứa trẻ mồ côi, đêm ngủ chẳng an giấc, lại còn khiến nàng tự ngỡ rằng mình là một người hoang tưởng.
Ngay sau khi Hứa Thu rời khỏi cuộc sống của nàng, những tưởng nàng đã có thể an giấc, đã có thể có một cuộc sống mới, thì nàng lại mắc bệnh.
Căn bệnh hiểm nghèo lại một động của cha nàng, nàng lại quen với Lục Lệ Thành. Nàng ngây thơ nghĩ rằng người đàn ông đó yêu mình, mà đâu ngờ, người ấy chỉ dùng nàng để quên đi tình cảm với một người con gái khác.
Tóm lại, Ma Lạt Năng hoàn toàn không có một thứ gì trong tay cả. Vậy mà, cuối cùng, nàng lại là người mỉm cười rạng rỡ nhất.
Thành thật mà nói, tôi cảm phục Ma Lạt Năng nhất. Nàng không phải là người thông minh tài giỏi thành công trong sự nghiệp như đại tỷ, không phải người tận dụng mọi cơ hội như Lục Lệ Thành, cũng không phải người bền bỉ vươn lên như Tống Dực, càng không phải là một người an phận như Tô Mạn. Nàng chỉ là một người con gái bình thường, ngay cả việc vào đại học cũng phải do cha nàng nhúng tay vào, nhưng nàng lại là người dám yêu, dám hận, và cũng dám từ bỏ tất cả.
Khi rõ bộ mặt giả dối của Hứa Thu, nàng đã dứt khoát không coi Hứa Thu là chị, coi như Hứa Thu không tồn tại. Rồi cuối cùng, khi đọc cuốn nhật ký của Hứa Thu, lại vì một câu nói lừa của Tô Mạn, rốt cuộc nàng cũng thoát khỏi bóng ma với người chị cùng cha khác mẹ, dù người đó đã đánh cắp cả tuổi thơ của nàng.
Khi gặp lại được Tống Dực, dù đang thích Lục Lệ Thành, nàng vẫn tuyệt không dây dưa, lập tức gọi điện chia tay Lục Lệ Thành.
Khi vô tình nghe thấy giọng nói của Tống Dực, phát hiện ra anh là vị thiên sứ năm xưa từng dắt tay mình ra khỏi bóng tối, nàng lập tức đuổi theo, bày tỏ và giữ chặt lấy. Và dù đang mê muội trong tình yêu, nàng vẫn đủ tỉnh táo để phát biểu rằng, yêu, là hai người ngang hàng, chứ không phải một người là nô lệ cho người kia.
Khi biết được mình chỉ là một công cụ để Tống Dực chuộc lỗi với Hứa Thu, nàng đã chia tay Tống Dực, dù đó là người nàng thầm yêu suốt sáu năm trời, dù đó là ước mơ đẹp mà nàng thiết tha mong chờ.
Mọi người thường nói, người nào yêu truớc, yêu sâu nặng hơn thường đau khổ.
Nhưng theo tôi, người nào quên sau mới là người đau khổ. Trong lúc yêu, dù có phải hy sinh hết thảy mà không được tiếp nhận, không được đền đáp, thì cũng không đau khổ, đau khổ nhất phải là người sau khi chia tay rồi vẫn không rũ sạch được những tình cảm trong tim, kiểu như “tình kia dẫu cạn tơ lòng còn vương”.
Người có thể quên được dứt khoát, mới là người hạnh phúc
Tôi nhớ, nàng Đào từng viết trong một cái note nào đó “Cuộc đời là những chuyến tàu mà mỗi người ta gặp là một bến đỗ. Con tàu ấy nếu lưu luyến quá một ga thì sẽ không có cơ hội đi tiếp đến ga khác.” Cái đạo lý đó, ai cũng biết, nhưng không phải ai cũng làm được.
Lục Lệ Thành không làm được, Tống Dực không làm được, Tô Mạn cũng không làm được.
Thật may là Ma Lạt Năng đã làm được.
Cho nên, dù Ma Lạt Năng là người bị thua thiệt, nhưng, với tính cách của mình, nàng đã khiến mình trở thành người hạnh phúc. Nàng hạnh phúc, vì đã từng yêu hết mình, từng đau khổ nhưng có thể tiêu sái đứng dậy, tiêu sái bước tiếp trong cuộc đời mình. Nàng hạnh phúc, vì biết bỏ lại hết thảy quá khứ ở sau lưng. Thế là, nàng biết yêu mình
4. It’s a happy ending.
Đối với Lục Lệ Thành, đó là bi kịch. Nhưng với Tô Mạn mà nói, nó là happy ending. Trong khoảng thời gian Mạn Mạn tới New York, nàng có đi xem vở nhạc kịch “Bóng ma ở nhà hát”.
Nhân vật chính trong truyện là một bóng ma sống ẩn trong bóng tối của nhà hát vì có cơ thể xấu xí dị dạng. Bù lại, người đó có một giọng hát rất hay.
Người đó vô cùng yêu một cô ca sĩ tên là Christine. Nhờ có sự dạy dỗ của người đó, Christine đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Tiếc thay, Chiristine đã đem lòng yêu một chàng quý tộc trẻ tuổi. đã rời bỏ tình cảm tha thiết của bóng ma để đi theo tiếng gọi của tình yêu.
Khi xem xong vở kịch, Mạn Mạn đã khóc và viết thư cho Tống Mạn “Lúc bóng ma trong nhà hát nắm tay Christine đi qua cây cầu, trong đám sương mù dày đặc, những ánh sao lấp lánh phản chiếu trong nước, bóng áo choàng đen của anh ta phiêu đãng theo gió trong làn sương mù trắng mờ. Trong tiếng nhạc quen thuộc, em không biết do tiếng hát của ca sĩ rất có sức cuốn hút, hay do bởi em đã biết trước rằng đây chỉ là một mối tình tuyệt vọng, chẳng hiểu sao lệ rơi đầy mặt.”
Giống như tâm tình của Mạn Mạn khi xem “Bóng ma trong nhà hát”, khi Bí mật bị thời gian vùi lấp kết thúc, hầu như mọi người đọc đều thấy đau xé lòng trước cảnh Lục Lệ Thành xé đôi tấm ảnh cưới của Tô Mạn và Tống Dực, bỏ tấm hình của Tô Mạn vào trong ví.
Yêu thương là không đòi đền đáp.
Lục Lệ Thành yêu Tô Mạn, hết lòng vì nàng, nhưng chưa bao giờ đòi hỏi nàng bất kỳ điều gì.
Khi nàng làm giả hồ sơ vào MG, chính Lục Lệ Thành đã tìm cách hủy bộ hồ sơ giả cho nàng.
Khi cha mẹ nàng gặp chuyện, chính Lục Lệ Thành đã ở bên cạnh, chăm sóc, an ủi, thay nàng an bài hết thảy.
Tống Dực luôn lẩn tránh nàng, khiến nàng phải đau khổ, còn Lục Lệ Thành thì ngược lại, Lục Lệ Thành luôn tiếp cận nàng, tìm mọi cách để ở có thể ở bên nàng.
Tiếc là như bài thơ Hình tam giác muôn đời, Lục Lệ Thành chỉ có thể “đứng sững sờ, trước cửa lòng khép chặt.”
Hôm trước, vô tình tôi đọc một đoạn bình luận về Bạch Tuyết và bảy chú lùn. Đoạn bình luận khá dài, nhưng tôi chỉ nhớ có một số câu trong đó: “Bảy chú lùn có yêu Bạch Tuyết không, có chứ, nếu không yêu thì sao lại làm cho nàng một chiếc quan tài bằng thủy tinh để giữ xác nàng, lại cắt cử từng người trông coi xác của nàng.” Đúng thế, lẽ nào bảy chú lùn lại không yêu nàng. Yêu quá đi chứ.
Những gì mà bảy chú lùn làm cho Bạch Tuyết có ít không: không ít. Khi Bạch Tuyết bị bỏ rơi trong rừng, đói khát, bơ vơ, bảy chú lùn đã khoan dung cưu mang nàng.
Sống ở nhà bảy chú lùn, Bạch Tuyết được sung sướng, nàng thảnh thơi không bị ai hãm hại, lại được bảy chú lùn yêu thương cưng chiều.
Thế nhưng, khi hoàng tử ngỏ lời cầu hôn, Bạch Tuyết đã bỏ lại bảy chú lùn để đi theo hoàng tử.
Nếu chúng ta coi con người như những chấm nhỏ giống như trong Ma Trận, thì bóng ma trong nhà hát, bảy chú lùn và Lục Lệ Thành hoàn toàn giống như nhau.
Xét về một mặt nào đó, thì những gì Lục Lệ Thành bỏ ra, còn không bằng được.
Bóng ma đã dạy Chiristine hát, khiến Christine từ một ca sĩ vô danh trở thành một người nổi tiếng, nhờ thế mới gặp được chàng quý tộc kia.
Nhờ có bóng ma, Christine mới có thể tìm được cả sự nghiệp và tình yêu. Bảy chú lùn đã cưu mang Bạch Tuyết, cho Bạch Tuyết không chỉ một chỗ trú chân, mà là một mái ấm gia đình, bao dung nàng trước hết thảy những lỗi lầm. Do sự nhẹ dạ của mình, nàng đã bị mẹ kế hại bao lần. Lần nào cũng là các chú lùn tìm ra cách để cứu chữa cho nàng.
Khi không cứu chữa được nữa, họ còn làm một chiếc quan tài bằng pha lê, để nàng yên nghỉ, lại cắt cử từng người trông coi nàng.
Cũng chính bảy chú lùn đã mang Bạch Tuyết tới cho hoàng tử, để nàng tìm được hạnh phúc của đời mình. Lục Lệ Thành bên Tô Mạn thật, nhưng nếu không có Lục Lệ Thành, Tô Mạn cũng không sao cả.
Sáu năm trước Tống Dực có người yêu, Tô Mạn cũng vượt qua được.
Năm năm trước, cha nàng từng bị ung thư, nàng cũng vượt qua được. Hơn nữa, người khiến Tô Mạn bước chân vào được Thanh Hoa chính là Tống Dực, người khiến nàng không gục ngã trước hết thảy những phong ba bão táp của cuộc đời cũng chính là hình ảnh Tống Dực với nụ cười rạng ngời trong nắng.
Tống Dực không chỉ là người nàng yêu, hơn thế, là động lực khiến nàng sống và gượng dậy được sau những vấp váp của cuộc đời cho tới ngày hôm nay. Và vì thế, cho dù không có Lục Lệ Thành nhúng tay, nàng hoàn toàn có thể vượt qua được.
Thế thì vì sao mọi người lại chỉ đau khổ cho Lục Lệ Thành mà chưa ai từng nghĩ tới việc đau khổ cho bảy chú lùn, hay từ bỏ vở ca kịch Bóng ma trong nhà hát chỉ vì Christine không chịu sống bên bóng ma, hơn thế, vở nhạc kịch đó còn được diễn đi diễn lại.
Phải chăng chỉ vì lý do duy nhất là Lục Lệ Thành có địa vị và có vẻ bề ngoài. Hay hơn thế, chỉ vì xuyên suốt câu truyện, Đồng Hoa đã nhắc quá nhiều đến tình cảm của Lục Lệ Thành đối với Tô Mạn, đến nỗi tuyệt vọng của anh ta khi trong mắt Tô Mạn chỉ có duy nhất hình bóng của một người đàn ông khác?
Văn chương giống như tảng băng trôi, ba phần nổi, bảy phần chìm.
Tiếc là mọi người đã không hiểu được suy nghĩ thực của Đồng Hoa. Không phải Đồng Hoa đã từng cho Tô Mạn viết trong lá thư gửi Tống Dực khi xem Bóng ma trong nhà hát hay sao: “Anh ta nghĩ rằng anh ta nắm tay Christine, rời xa hồng trần hỗn loạn, là có thể tới được với hạnh phúc, mà hoàn toàn không nghĩ rằng cái thứ mà anh ta dốc hết mọi thứ ra trả giá, trong mắt Christine lại là một gánh nặng khó có thể thừa nhận được, khiến nàng chỉ muốn thoát khỏi anh ta.”
Lục Lệ Thành yêu Tô Mạn, vì Tô Mạn, đó là sự thực. Và Mạn Mạn yêu Tống Dực, chỉ yêu Tống Dực, đó cũng là sự thực.
Xin sửa lại lời Tống Dực để an ủi những người từng yêu mến Lục Lệ Thành khi xem Bí mật bị thời gian vùi lấp: “Đối với Lục Lệ Thành, đó là bi kịch. Nhưng với Mạn Mạn mà nói, nó là happy ending.”
5. Chỉ vì tôi thích Tống Dực.
Tôi chưa bao giờ là người thật thà. Dù tôi ghét sự dối trá, nhưng tôi có thể tự thú nhận rằng, tôi lại rất hay nói dối, mười câu của tôi thì tới 7, 8 câu không phải là sự thực.
Khi tôi dịch Bộ Sinh Liên, mọi người đều thích. Mọi người cũng cho rằng tôi dịch vì mọi người thích Đường Thất Công tử. Xin thưa rằng tôi chẳng tốt như vậy. Như tôi đã từng nói với Jinni, tôi không thích cái kiểu “hoa thơm đánh cả cụm”, và nếu thực thích Đường Thất Công tử, tôi đã lựa Hoa Tư Dẫn. Tôi lựa Bộ Sinh Liên, chỉ bởi vì cô bạn tôi đã than thở, rằng, sau khi viết được ba chương, Đường Thất công tử cứ dừng mãi mà không chịu viết tiếp, mỗi ngày cô ấy đều mỏi mòn check và mỏi mòn chờ đợi.
Vì thế mà tôi nói, tôi sẽ để cho mọi người cùng mỏi mòn chờ đợi với cô ấy. Và tôi dịch Bộ Sinh Liên. Khi tôi viết “Trăm hoa lộng lẫy một cành mẫu đơn”, thực sự, tôi không hề ưa Tiết Bảo Thoa.
Cho dù tôi tỏ ra cảm thông với tình cảm tuyệt vọng của A Tử với Tiêu Phong, thì mỗi khi đọc lại Thiên Long Bát Bộ, tôi vẫn không thể chịu nổi cái tính khí độc ác không coi ai ra gì của cô ta. Và cho dù tôi thực sự rung động khi viết ra câu “Trong rừng hoa đào đỏ ối, người con gái mảnh mai xoay nhẹ lưỡi kiếm, không biết có phải rừng đào đang nhỏ lệ hay đất trời đang rỏ máu thương cho tấm chân tình của nàng si nữ.” thì tôi vẫn rất căm ghét cái thói lẳng lơ trăng hoa của cô ba nhà họ Vưu, cho dù cô ta có bị dòng đời xô đẩy đi chăng nữa.
Nhưng lần này, tôi thực hạnh phúc vì có thể viết ra những câu chữ mà không phải dối lòng mình.
Tôi thích Tống Dực, tôi đồng cảm với Tống Dực thực sự. Người ta thường nói nhất kiến chung tình hay love at the first sighthaytình yêu từ cái nhìn đầu tiên, tôi thì không phải thế. Tôi thích Tống Dực, nhưng tình cảm ấy, giống như con chim non mở mắt chào đời, nhận định kẻ mà nó thấy đầu tiên là mẹ, tình cảm của tôi đối với Tống Dực là như vậy, ngay từ đầu, Tô Mạn yêu Tống Dực, và vì thế, tôi cũng nhận định rằng, Tống Dực và Tô Mạn thuộc về nhau, Lục Lệ Thành và Ma Lạt Năng mãi mãi chỉ là những cái bóng mờ xung quanh, chỉ thế mà thôi.
Tôi đã từng nói, trong bốn người, Ma Lạt Năng thiệt thòi nhất. Ấy là tôi nói chỉ để nói mà thôi.
Trong tim tôi, Tống Dực mới là người thiệt thòi nhất. Lục Lệ Thành không có được tình yêu của Tô Mạn, nhưng anh có được sự nghiệp, đối với anh ta, đó là thích hợp nhất.
Ma Lạt Năng không có được tình yêu của Tống Dực, lại từng bị Hứa Thu tìm cách vùi dập, nhưng cho tới cuối cùng, cha yêu thương nàng, mẹ yêu thương nàng, Mạn Mạn vì nàng mà từ bỏ cả tình yêu lớn nhất của cuộc đời mình, hơn thế, Hứa Thu cũng đã chết, và một quả thận của Hứa Thu đã cứu sống nàng.
Tô Mạn đau khổ, nhưng đối với nàng, tình yêu của Tống Dực là một giấc mơ đẹp, nhưng không có Tống Dực, nàng không chết, nàng có rất nhiều thứ khác để vui sống. Tống Dực thì khác.
Rõ ràng Hứa Thu lừa dối anh, nhưng cha mẹ Hứa Thu vẫn căm thù anh vì cái chết của Hứa Thu.
Rõ ràng Lục Lệ Thành biết anh yêu Tô Mạn, nhưng anh ta tuyệt không nói một câu, mà lại càng tranh thủ vết rạn đó để kéo Tô Mạn về phía mình.
Khi Tống Dực bị cha Ma Lạt Năng phá rối, anh ta cũng lợi dụng thời cơ đó để hất chân Tống Dực khỏi công việc. Ma Lạt Năng yêu Tống Dực, nhưng không ngừng bất an, không ngừng biến anh thành trò hề, rồi khi biết anh và Tô Mạn đã từng có tình cảm với nhau, vẫn giả vờ không biết, muốn ích kỷ giữ anh cho riêng mình.
Khi tỉnh ra, nàng cũng dặn Tô Mạn không được tới với Tống Dực vội, vì để cho anh hối hận hơn một chút, tỉnh lại hơn một chút.
Còn Tô Mạn, Tô Mạn yêu anh, nhưng sẵn sàng từ bỏ anh vì người bạn gái thân thiết nhất của mình. Hơn thế nữa, để giữ cho hình ảnh của mình trong mắt anh không bị hoen ố, cô ấy đã nhẫn tâm không đưa cuốn nhật ký của Hứa Thu cho anh đọc, dù rằng, anh sống không bằng chết vì dằn vặt trước cái chết của Hứa Thu.
Khi viết tới đây, tôi chợt nhớ tới một cảnh trong truyện Hajime là số 1(Watanabe Taeko).
Người em trai Atsuki của Hajime cũng từng gặp phải tình trạng tương tự. Cậu bé ấy từng cứu một con chó, rồi quen chủ con chó. Cậu bé và cô bé ấy đã có những khoảng thời gian rất vui vẻ.
Đột nhiên, cô bé tránh mặt cậu, chỉ vì cô bạn thân của cô bé rất thích cậu.
Sau khi hiểu lầm, khóc lóc qua đi, cảnh cuối truyện là hai cô bé nắm tay chặt tay nhau và nói “Chúng mình hãy cùng dõi theo cậu ấy nhé” rồi bỏ đi, mặc kệ cậu bé với mùa mưa dai dẳng. Y hệt như Ma Lạt Năng đã từng nói, “Tống Dực cũng thật thảm! Vốn là một cái bánh thơm, thế mà đột nhiên bây giờ, cả hai bọn mình cũng không thèm gặp anh ấy nữa rồi.”
Tô Mạn đã từng nói rằng, hạnh phúc, thành công vui vẻ hoàn toàn không liên quan gì tới công bình. Tôi nghĩ, cuộc đời công bằng đấy chứ, chẳng qua hạnh phúc chỉ dành cho những ai biết chờ đợi. Quả chỉ ngọt khi đã chín.
Và cuối cùng, sau khi những bí mật bị vùi lấp được phơi bày, sau khi những mâu thuẫn đã được gỡ bỏ, không phải hạnh phúc đã về với Tống Dực hay sao.
Lam Anh 04/07/2011 [17]
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 2 năm 2015