← Quay lại trang sách

Chương 12

Bà Phù thủy bảo chúng ta nên đến tháp Eiffel lúc bảy giờ, và chờ đó khoảng mười phút.”

Nicholas Flamel nói khi họ vội vã đi xuống con hẻm hẹp.

“Nếu không có ai ra mặt giờ này, chúng ta sẽ quay lại đó lúc tám giờ và cứ như vậy lúc chín giờ.”

“Ai sẽ đến đó?”

Sophie hỏi, nhảy lên cho kịp bước chân sải dài của Flamel. Cô bé mệt lử, chút thời gian ngồi trong tiệm cafe chỉ nhấn mạnh thêm rằng cô mệt mỏi đến nhường nào. Chân cô có cảm giác như đeo chì và một cơn xóc hông đau nhói bên cạnh sườn.

Nhà Giả kim nhún vai.

“Chú không biết. Bất kì ai mà Bà Phù thủy liên lạc được.”

“Nó cho thấy không ai ở Paris muốn liều lĩnh giúp ông.”

Scathach nói nhẹ tâng.

“Ông là một kẻ thù nguy hiểm, Nicholas, và có lẽ làm bạn với ông thậm chí còn nguy hiểm hơn. Sự chết chóc và tàn phá luôn theo gót chân ông.”

Josh liếc xéo qua chị gái, biết cô đang lắng nghe. Cô cố ý nhìn đi chỗ khác, nhưng cậu biết cô khó chịu với cuộc nói chuyện đó.

“Nào, nếu không ai lộ diện,”

Flamel nói,

“thì chúng ta theo kế hoạch B.”

Môi Scathach cong lên thành một nụ cười chẳng chút hài hước.”

Tôi còn không biết chúng ta còn có cả kế hoạch B nữa kia. Thế kế hoạch B là gì?”

“Tôi chưa tính xa đến như vậy.”

Ông cười toe. Rồi nụ cười nhạt đi.”

Tôi chỉ ước Perenelle ở đây; cấy biết sẽ phải làm gì.”

“Chúng ta sẽ tách ra,”

Josh chợt nói.

Flamel đi đầu, ông liếc nhìn đằng sau.

“Chú không nghĩ vậy.”

“Chúng ta phải làm vậy thôi,”

Josh nói chắc chắn.

“Nó khá hợp lý.”

Nhưng trong lúc nói, cậu tự hỏi tại sao Nhà Giả Kim lại không muốn họ tách ra.

“Josh đúng đó.”

Sophie nói.

“Cảnh sát đang tìm kiếm bốn người chúng ta. Cháu chắc rằng cho đến bây giờ họ đã có một bản mô tả rằng: hai đứa thiếu niên, một cô gái tóc đỏ và một ông già. Không phải là một nhóm thường thấy.”

“Già!”

Nicholas hơi bị xúc phạm, giọng Pháp của ông nghe rõ hẳn.

“Scathach lớn hơn chú hai ngàn năm đó.”

“Vâng. Nhưng điều khác biệt là trông tôi không như vậy,”

Nữ chiến binh cười toe toét chọc ông.

“Tách ra là ý hay.”

Josh ngừng lại ngay đầu con hẻm hẹp và nhìn lên nhìn xuống. Tiếng còi cảnh sát rền rĩ và líu nhíu khắp xung quanh bon họ.

Sophie đứng bậu em trai, dù có những đặc điểm tương đồng giữa hai đứa là hiển nhiên, nhưng cậu chợt để ý bây giờ có những vệt hằn trên trán chị gái của cậu, và đôi mắt xanh nhạt trở nên buồn bã, tròng mắt đen lốm đốm bạc.

“Roux bảo quẹo trái là đường de Dunkerque, phải là ga điện ngầm.”

“Chú không chắc là việc tách ra này…”

Flamel ngần ngừ.

Josh quay xung quanh.

“Chúng ta phải làm như vậy,”

cậu nói kiêm quyết.

“Sophie và cháu sẽ—”

cậu bắt đầu, nhưng Nicholas lắc đầu, ngắt lời cậu.

“OK. Chú đồng ý là chúng ta nên tách ra. Nhưng cảnh sát sẽ tìm kiếm hai đứa sinh đôi…”

“Chúng cháu không giống sinh đôi lắm đâu,”

Sophie nói nhanh.

“Josh cao hơn cháu.”

“Cả hai đứa tóc vàng, mắt xanh, và không đứa nào biết nói tiếng Pháp,”

Scathach thêm.

“Sophie, em đi với tôi. Hai cô gái đi cùng nhau sẽ không thu hút nhiều sự chú ý. Josh và Nicholas có thể đi chung với nhau.”

“Em không rời Sophie đâu…,”

Josh phản đối, chỉ mới chợt nghĩ đến việc tách khỏi chị gái cậu trong thành phố xa lạ này cậu đã thấy hoang

“Chị an toàn bên Scathach mà,”

Sophie nói với một nụ cười.

“Em đừng lo lắng quá. Và chị biết chú Nicholas sẽ chăm sóc em.”

Josh có vẻ không chắc lắm.

“Cháu muốn ở với chị gái cháu hơn,”

Josh nói kiên quyết.

“Hãy để cho con gái đi với nhau; cách này tốt hơn,”

Flamel nói.

“An toàn hơn.”

“An toàn hơn?”

Josh nói một cách hoài nghi.

“Không có thứ gì trong chuyện này là an toàn cả.”

“Josh!”

Sophie nạt, theo đúng giọng điệu mà mẹ chúng thỉnh thoảng dùng.

“Đủ rồi.”

Cô quay về phía Nữ chiến binh.

“Chị cần phải làm cái gì đó cho tóc chị. Nếu cảnh sát mô tả về một cô gái tóc đỏ trong bộ đồ chiến đấu…”

“Em nói đúng.”

Bàn tay trái của Scathach làm một cử chỉ uốn éo thật nhanh và bất ngờ cô có ngay một con dao lưỡi ngắn trong tầm tay.

Cô quay sang Flamel.

“Tôi cần ít vải.”

Không đợi trả lời, cô xoay tròn ông và vén áo khoác da mòn vẹt lên, Bằng cử động chính xác khéo léo, cô cắt một miếng v vuông khỏi lưng áo thun đen rộng thùng thình của Flamel. Rồi cô trả chiếc áo khoác lại đúng chỗ và quấn mảnh vải lại thành một cái băng—đô, gút nó lại sau gáy, che phủ mái tóc đặc biệt của cô.

“Đây là loại áo thun thích nhất của tôi,”

Flamel cằn nhằn.

“Loại cổ điển.”

Ông vặn vẹo xoay chuyển hai vai một cách khó chịu.

“Và bây giờ đến cái lưng tôi bị lạnh.”

“Đừng con nít như vậy chứ. Tôi sẽ mua cái mới cho ông,”

Scathach nói. Cô nắm tay Sophie.

“Nào đi thôi. Hẹn gặp tại Tháp nhé.”

“Cô có biết đường không?”

Nicholas gọi với theo cô.

Scathach cười lớn.

“Tôi đã sống ở đây gần sáu mươi năm, nhớ không? Tôi ở đây hồi người ta xây cái Tháp này.”

Flamel gật đầu.

“Tốt, cố đừng gây sự chú ý.”

“Tôi sẽ cố.”

“Sophie…,”

Josh bắt đầu.

Chị biết rồi,”

Chị gái cậu trả lời,

Cô quay lại và ôm cậu em trai thật nhanh, luồng điện của chúng nổ lốp bốp.

“Mọi chuyện sẽ tốt cả thôi,”

cô nói dịu dàng, đọc được nỗi lo sợ trong mắt cậu.

Josh cố gượng cười, và cậu gật đầu.

“Sao chị biết được? Phép thuật hả?”

“Chị chỉ biết vậy thôi.”

cô nói đơn giản. Đôi mắt cô ánh bạc lấp loáng.

“Tất cả biến cố này xảy ra vì một lí do—hãy nhớ lời tiên tri này. Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.”

“Em tin chị,”

cậu nói, ngay cả khi cậu không làm đúng như vậy.

“Cẩn thận, và nhớ,”

cậu thêm,

“không sợ hãi.”

Sophie ôm nhanh cậu em trai một lần nữa.

“Không sợ hãi.”

Cô thì thầm vào tai cậu rồi xoay người đi.

Nicholas và Josh chăm chú nhìn Scathach và Sophie gần khuất dưới con phố, đi về phía ga Metro; lúc đó họ mới quay đi theo hướng ngược lại. ngay trước khi quẹo vào góc phố, Josh liếc nhanh ra sau lưng và nhận thấy chị gái cậu cũng làm y như vậy. Cả hai đứa cùng đưa tay vẫy tạm biệt nhau. Josh chờ đến khi khuất hẳn mới hạ tay xuống. Bây giờ cậu thực sự có một mình, trong thành phố xa lạ, cách nhà cậu hàng ngàn dặm, với người đàn ông cậu không tin, một người đàn ông cậu bắt đầu thấy

“Em tưởng chị đã nói chị biết đường,”

Sophie nói.

“Cũng khá lâu rồi từ khi tôi ở đây.”

Nữ chiến binh thừa nhận,

“đường phố thay đổi nhiều quá.”

“Nhưng chị nói chị ở đây từ khi người ta xây dựng tháp Eiffel.”

Cô ngừng lại, bất ngờ khi nhận ra những gì mình vừa nói.

“Chính xác là hồi nào?”

Cô hỏi.

“Năm 1889. Tôi đi khỏi đây một vài tháng sau đó.”