← Quay lại trang sách

Chương 10 & 11

Đám đông khách du lịch về khuya ở Covent Garden, London, chẳng thèm để ý đến người phụ nữ mảnh dẻ với suối tóc đen óng. Cô đi đến vị trí chính giữa hai trong số những cây cột trước tiệm rượu Punch & Judy và đặt một chiếc hộp vuông bọc da với những hình xoắn ốc màu đỏ lên chiếc thuyền dẹt dưới chân mình. Cuối cùng, cô lần giở một lớp da khác ra một chiếc sáo gỗ được chạm khắc tinh xảo. Đặt cây sáo lên môi, nhắm mắt lại, cô khẽ thổi.

Âm thanh thật tuyệt diệu.

Nhờ các cột đá dội lại, âm thanh ám ảnh mà thanh tao ấy trôi dạt ra Covent Garden, làm cho mọi người phải dừng cuộc vui. Chỉ vài phút sau, đám đông đã tụ lại thành vòng tròn xung quanh người phụ nữ.

Vẫn tiếp tục đứng một cách duyên dáng, cô vừa nhắm mắt vừa chơi nhạc. Đây là giai điệu mà chưa một ai trong đám đông kia nhận ra được, dù rằng vài người mơ hồ thấy nó có vẻ quen đấy, số khác nhận ra các ngón tay hay chân của mình, như có ai sai bảo, đang nhịp theo điệu nhạc. Thậm chí một số người cũng đã bắt đầu rơi lệ.

Cuối cùng, bản nhạc có vẻ xa xưa ấy kết thúc với một nốt cao vút giống như có vài con chim đang bay lượn ở ngay phía trên vậy. Một sự im lặng kéo dài và người nhạc công mở mắt, khẽ cúi người. Đám đông nhiệt liệt hưởng ứng, hầu hết đột ngột quay lại và đi thẳng tới Apple Market. Vài người khác móc tiền ra – đồng bảng Anh, tiền xu Mỹ và euro – bỏ vào cái túi da và hai người hỏi người chơi sáo có bán CD nhạc của mình không, nhưng cô gái lắc đầu và giải thích mỗi màn biểu diễn đều khác biệt và độc nhất. Cô cám ơn họ đã quan tâm bằng một giọng thủ thỉ ngọt ngào che giấu đi chất giọng vùng biển phía Đông nước Mỹ của mình.

Cuối cùng, chỉ còn lại duy nhất một người: Người đàn ông lớn tuổi nhìn chăm chú vào cô gái, đôi mắt xám theo sát từng cử động của cô khi cô lau chùi chiếc sáo và xếp nó trở vào một cái túi vải thủ công. Ông chờ đến khi cô cúi xuống gom tấm vải da đỏ cùng mớ tiền xu rồi bước tới và đặt một tờ 50 bảng Anh lên mặt đất. Người phụ nữ nhặt nó lên, nhìn vào ông, nhưng ông đã di chuyển tới chỗ ánh đèn bị che khuất sau lưng, giấu khuôn mặt mình vào bóng tối. “Cô sẽ có một tờ 50 bảng khác nếu dành chút ít thời gian trò chuyện với tôi.”

Cô gái đứng thẳng lên. “Giọng nói của người quen đây mà.” Cô cao hơn người đàn ông, và trong khi khuôn mặt thanh thoát của cô vẫn chẳng có chút xúc cảm gì, cặp mắt xám đen của cô lại ánh lên cái nhìn thích thú. “Tiến sĩ John Dee,” cô lẩm bẩm bằng thứ tiếng đã chẳng còn tồn tại ở Anh từ thời nữ hoàng Elizabeth thế kỉ 16.

“Quý cô Virginia Dare,” Dee trả lời, dễ dàng sử dụng cùng loại ngôn ngữ. Ông nghiêng đầu và ánh sáng ban đêm chiếu vào khuôn mặt ông. “Rất vui lại được gặp cô.”

“Tôi lại không nghĩ vậy.” Cô gái liếc nhanh về hai bên, hai cánh mũi phập phồng. Lưỡi cô rung lên, hơi giống của loài rắn, gần như thể cô đang nếm không khí vậy. “Tôi không chắc muốn bị bắt gặp đang nói chuyện với ông. Cái chết của ông đã được định, tiến sỹ. Đám tay sai chỉ vừa hôm qua săn đuổi Nhà giả kim nay đã chuyển sang ông rồi.” Nụ cười của cô chẳng hề có tình cảm nào cả. “Làm sao ông biết tôi sẽ không giết ông rồi đi nhận phần thưởng.”

“Ồ, thực ra có tới hai lí do. Một, tôi biết chủ nhân muốn tôi còn sống. Hai, các chủ nhân Elder bóng tối có rất ít cái giá để trao đổi với cô.” Dee nói, hơi cười. “Cô đã bất tử sẵn rồi, và chẳng có chủ nhân nào cả.”

“Mạng ông đáng giá lắm đấy.” Virginia nói, nhét tiền vào túi áo của mình. Cô ấn mớ vải da vào một cái túi khác và đeo cái sáo lên vai, giống như đeo súng trường vậy.

“Còn tôi có thể cho cô hơn thế.” Dee tự tin nói. “Nhiều hơn thế nữa.”

“John,” Virginia trìu mến gọi, “Ông lúc nào cũng khoác lác cả.”

“Nhưng tôi chưa bao giờ lừa dối cô.”

Virginia hơi ngạc nhiên. Mất đến vài phút cô nói tiếp, thừa nhận với Dee: “Không, chưa hề.”

“Và cô không thắc mắc tại sao à?” Ông hỏi.

“John, ông biết tôi lúc nào cũng tò mò mà.”

Dee cười. “Cô muốn điều gì nhất trên đời này?”

Một cái nhìn chứa đầy những mất mát khủng khiếp thoáng hiện trên khuôn mặt Virginia Dare, đôi mắt cô như có mây mù. “Dù là ông cũng không thể cho tôi cái tôi muốn.”

Pháp sư hơi cúi người. Ông đã quen biết Virginia Dare hơn bốn trăm năm. Đã có lúc họ từng nghĩ đến hôn nhân, nhưng ông phải thừa nhận rằng ông chẳng biết gì về con người bất tử bí ẩn này.

“Ông có thể cho tôi một Vương quốc Bóng Tối?” Cô khẽ hỏi.

“Tôi cho rằng mình có thể làm tốt hơn thế. Tôi có thể cho cô cả thế giới.”

Virginia Dare dừng lại ngay chính giữa Covent Garden. “Thế giới nào?”

“Chính thế giới này.”

Cô gái khoác cánh tay Dee và chỉ về một quán cà phê ở phía đối diện quảng trường. “Ông có thể mua cho tôi một cốc trà chứ, rồi chúng ta sẽ cùng bàn bạc. Tôi luôn yêu thích thế giới này.”

Dee đứng như trời trồng, nhìn chằm chằm về phía bên trái.

Virginia từ từ quay lại, hai cánh mũi cô lại phập phồng một lần nữa. Một bộ ba gã trọc đầu đang đi vào quảng trường. Chúng mặc cùng một kiểu đồ, áo thun bẩn thỉu, quần jean và ủng làm việc. Cánh tay và vai chúng thì đầy những hình xăm, và một gã, tên thấp nhất, xăm hình xoắn ốc đen đỏ uốn lượn từ yếu hầu tới đỉnh đầu gã.

“Cucubuths,” pháp sư lẩm bẩm. “Có lẽ chúng ta sẽ ra khỏi đây mà không bị chúng để ý…” Dee ngừng lại, khi một trong ba gã kia nhìn về phía hai người. “Hoặc là không.” Ông thở dài.

Virginia Dare lùi về phía sau một bước rồi hai bước, để mặc ông đứng một mình. “Tạm biệt ông, tiến sĩ.”

“Cô vẫn không thay đổi, Virginia,” Ông nói.

“Đó là lí do tại sao tôi sống sót được lâu đến thế. Tôi không bao giờ đứng về phía nào cả.”

“Có lẽ cô phải thay đổi đi thôi.”

Chương 11

Hai con quạ lớn, Huginn và Muninn, đang rảo khắp London. Dù trông chúng giống như những con chim bình thường, thực sự những sinh vật này có tuổi đời gần bằng với lịch sử loài người. Chúng không sống cũng không chết mà tồn tại theo một cách nào đó ở giữa hai khá niệm này. Thực tế, chúng sở hữu sức mạnh sử dụng ngôn ngữ loài người và được tạo ra bởi nữ thần Quạ-ba-mặt, Hekate, để làm quà tặng cho Elder một mắt Odin.

Nhưng giờ Hekate không còn nữa – lần đầu tiên một Elder bị sát hại như vậy – và Vương quốc Bóng Tối của bà cũng như các vương quốc tiếp giáp Asgard và Niflheim cũng không tránh khỏi cảnh bị phá hủy.

Tất cả là do Dee.

Rất nhiều Elder muốn Dee phải chết, thế nhưng những ngày sau vụ phá hủy tại Yggdrasill và các Vương quốc Bóng Tối, chủ nhân Elder bóng tối quyền lực của Dee đã bảo vệ cho gã. Tiếp sau vụ tàn sát tại Paris và cuộc đào thoát của Nhà giả kim cùng cặp sinh đôi tại Anh, sự bảo vệ đó, tiếc thay, đã bị thu hồi. Khi Dee được phán là một utlaga(1), gã trở thành một canh bạc được chia đều cho tất cả.

Odin đã thề sẽ trút lên Dee sự trả thù kinh khủng nhất, kẻ phải chịu trách nhiệm cho cái chết của Hekate, người mà ông từng yêu quý. Vị Elder một mắt biết rằng kẻ thù gớm ghiếc của ông - Hel - đã thoát ra được vương quốc bị phá hủy của mình, Niflheim, và cũng đang truy tìm Dee, nhưng Odin quyết tâm phải tìm và xử lí Pháp sư trước tiên. Do vậy, ông gửi tin nhắn của mình vào Vương quốc Bóng Tối của loài người.

Hai con chim sục sạo cả thành với với con mắt nhìn thấu được mọi vật, đánh động trước bất kì hành vi khác thường nào. Chúng nhận thấy và báo về với Elder hàng nghìn sinh vật đang di chuyển trên những con đường đông đúc của thành phố. Lượn lờ trên đống tàn tro của một cái sân xe cũ ở London, trôi theo những luồng gió, chúng cảm thấy được các dấu hiệu mỏng manh của từ những nguồn năng lượng tuyệt đỉnh và cổ xưa. Rảo trên Salisbury Plain, chúng bay quanh vùng Stonehenge, nơi không khí vẫn còn nồng mùi cam và vanilla, mặt đất bị giày xéo thành bùn bởi những dấu móng chằng chịt.

Sau đó, chúng trở lại thành phố và lười biếng lượn theo những luồng gió trong không khí, gần như quá cao đến nỗi không thể thấy được, cứ thế đảo quanh thành phố nhiều vòng, chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi.

Và vì chúng không biết được ý nghĩa của thời gian, chúng chờ đợi, đến vĩnh viễn cũng được.

Chú thích:

(1) Người bị truy nã.