Chương 37 & 38
Mars Ultor lao vào Prometheus với thanh đoản kiếm sắc như dao cạo. Tay Niten vung lên nhanh như chớp chụp lấy cổ tay Mars. Bàn tay vị Elder co lại rồi tự động mở ra. Niten tóm lấy lưỡi dao đang rơi. Đột nhiên nó lại kề vào cổ họng Mars.
Niten nghiêng đầu sang một phía. “Từng có thời tôi không thể lại gần được ông. Nhưng giờ ông già rồi.”
Mars nhe những chiếc răng khi nở một nụ cười nguy hiểm. “Nhanh đó. Nhanh như ta chưa bao giờ được nhìn.” Sau đó ông ta đi cà nhắc lên bậc thềm.
Niten ném lưỡi kiếm cho Prometheus và bước xuống đưa tay cho vị Elder. “Được đấu với ông là vinh hạnh cho tôi.”
“Chúng ta không đấu!” Mars bước lên nhanh chóng, dúi đầu vào bụng Niten khiến anh ngã ra sau. Kiếm sĩ lộng vòng lấy thăng bằng về về thế tấn.
“Dừng lại. Ngay lập tức!” Tsagaglalal vỗ đầy Niten khi đi qua Prometheus và nắm lấy tai Mars Ultor. Bà véo tai khiến ông ta kêu oai oái. “Đây là cho ông – ta đã nói sao về việc đánh đấu rồi hả?”
Mars Ultor đỏ bừng như luồng điện của mình. “Xin lỗi, thưa Bà Tsagaglalal,” ông lẩm bẩm nói nhỏ.
Bà lão nhìn Niten và chỉ vào nhà. “Vào trong ngay.”
“Ông ấy khơi mào,” anh nói.
“Ta không cần biết ai khơi mào. Đi vào nhà rửa tay đi. Bẩn lắm rồi. Cả ông nữa,” bà quát Prometheus. “Và ông đưa nó cho tôi,” bà nói, giơ tay ra lấy thanh kiếm.
Prometheus cố lắm mới giữ được bình tĩnh. Ông đưa thanh kiếm trước mặt bà và nói. “Đây thưa bà,” ông cúi đầu.
“Để cái bàn ra ngoài vườn. Chúng ta sẽ mời những vị khách uống trà.” Bà quay lại cười với Odin, Hel và Chim Ưng Đen đang đứng bên dưới. “Mấy người ở lại uống trà nhé.”
Không ai nói gì.
“Đó không phải lời đề nghị đâu,” bà nói thêm. Trong giọng bà đột nhiên trở nên sắt đá.
CHƯƠNG 38
Perenelle Flamel bước từ cửa sổ về chỗ chồng. “Anh sẽ không tin em nếu em nói với anh em vừa thấy gì đâu,” bà nói bằng thứ tiếng Pháp cổ.
Nicholas Flamel đang đứng trước gương, cẩn thận cao bộ râu ria ba ngày tuổi trên má. “Em vừa mang anh trở về từ cõi chết. Em nói gì anh cũng tin.”
Perenelle ngồi cuối chiếc giường cao hơn bà khiến chân bà dung đưa trên mặt sàn. “Ba Elder và một người bất tử vừa xuất hiện. Một trong số đó đeo băng bịt mắt,” bà nói thêm.
Nicholas cười toe toét. “Odin. Tới để tìm Dee. CÒn ai nữa?”
“Một cô gái trông kỳ lắm. Em không nhìn rõ mặt nhưng hình như cô ta bị bệnh với những nốt đen trắng sưng tấy...”
“Hình như là Hel,” Nicholas nín thở. “Odin và Hel đi cùng nhau. Thế thì Dee gặp rắc rối to rồi. Còn ai nữa?”
“Một Elder to lớn mặc áo khoác da. Em chưa từng gặp ông ta. Nhưng khi ông ta thấy Prometheus, ông ta đã cầm thanh đoản kiếm vao vào ông ấy.”
Nicholas mỉm cười. “Người đó có thể là bất kỳ ai – Prometheus có rất nhiều kẻ thù, nhưng chỉ có số ít còn sống,” ông nói thêm. “Còn người bất tử?”
“Em không chắc, nhưng gương mặt ông ta khá quen.” Perenelle nhíu mày cố nhớ. “Người Anh Điêng. Không phải ông bạn Geromino của anh.” Bà vội nói.
“Anh cũng không nghĩ thế,” Nicholas nói khi chướt kem cạo râu khỏi cằm. “Anh ấy không bao giờ xuất hiện cùng Elder Bóng Tối.” Ông quay sang vợ và giang tay ra. “Trông anh thế nào?”
“Già.” Perenelle nhảy khỏi giường và vòng tay quanh chồng ôm ông thật chặt. Những ngón tay bà lần theo những nếp nhăn trên trán ông. “Kể cả những nếp nhăn của anh cũng có nếp nhăn này.”
“Ờ thì anh đã sáu trăm bảy mươi bảy rồi còn gì...”
“Sáu trăm bảy mươi sáu,” bà sửa lại. “Vẫn còn ba tháng nữa mới tới sinh nhật anh –“ bà định nói nhưng dừng lại. Họ đều biết họ sẽ không sống nổi tới sinh nhật tiếp. Perenelle quay nhanh đi để Nicholas không nhìn thấy bà rơi nước mắt. Bà chỉ vào chồng quần áo ở cuối giường. “Phòng này từng là phòng của bố mẹ cặp sinh đôi khi ở thành phố. Quần áo kia là của bố chúng.”
“Quần bò với áo phông của anh đâu?” Nicholas hỏi.
“Không cứu nổi.” Perenelle ngồi ở cạnh giường xem xét chồng mặc đồ. “Một ngày thôi Nicholas, em đã cho anh một ngày.”
“Một ngày có thể có nhiều việc xảy ra.” Ông nhẹ nhàng nói. Ông mặc chiếc áo sơ mi đóng cúc vào. Cổ áo quá rộng còn tay áo dài tới tận đầu ngón tay ông. Perenelle giúp ông xắn tay áo trong khi ông đóng cúc, sau đó bà cầm con bọ ngọc bích ở bên cạnh lên. Bà buộc một sợi dây quanh đó đeo vào cổ ông. Bà đặt tay lên con bọ và ấn vào ngực ông. Ông đặt tay lên tay bà. Luồng điện của họ nổ lách tách phát ra những tia lửa màu xanh và trắng, trong khi căn phòng tràn ngập mùi bạc hà.
“Cám ơn,” ông nói.
“Vì điều gì?” bà hỏi.
“Vì đã cho anh thêm một ngày.”
“Em không làm điều đó vì anh,” bà cười nói. “Em làm thế vì lý do cá nhân.”
Ông nhướn lông mày ý hỏi.
“Em làm thế vì em. Em không thể sống một ngày không có anh.”
“Chúng ta chưa chết,” ông nhắc nhở bà và cầm lấy tay bà. “Giờ chúng ta đi xem các Elder định làm gì. Dưới tầng im lặng tới đáng ngờ.”
“Vì họ đều sợ Tsagaglalal. Họ biết bà ấy là ai.” Perenelle dừng lại và tự sửa. “Bà ấy là cái gì.”