Chương 37 & 38
Làn sương xoắn vặn, con Spartoi tiến sát đến Niten đang trong tình trạng không có gì bảo vệ. Nhanh như chớp nó ra một cú đánh trúng ngay vào đùi, anh ta ngã xuống cầu cùng tiếng rên rỉ đau đớn. Nằm bẹp ngửa, ngước nhìn lên các sinh vật giống như thằn lằn kia, anh nhận ra là mình sắp chết đến nơi. Người bất tử cảm thấy một nỗi tiếc xót nhói lên rất mơ hồ: anh luôn muốn chết tại quê hương Nhật Bản yêu dấu. Và anh đã bắt Aoife hứa rằng nếu anh ngã xuống ở nước ngoài hoặc trong một Vương quốc Bóng Tối nào đó, cô sẽ mang thi thể anh trở về Reigando miền tây nam đất nước anh. Nhưng Aoife đi mất rồi. Anh sẽ không bao giờ còn có thể hoàn thành lời hứa sẽ giải cứu cô. Mà cũng sẽ không bao giờ được yên nghĩ trong lòng đất quê nhà.
“Chúng ta sẽ giết chết mi rất từ từ,” một trong các sinh vật kia cất tiếng, bằng cái giọng của đứa con trai còn nhỏ. Nó bước tới người bất tử, cúi nhìn xuống, hàm há hoác, từng sợi nước miếng có mùi kinh khiếp từ hàm răng lòng thòng đong đưa.
Ngay lúc ấy, một chiếc Toyota Prius lướt ra khỏi màn đêm đầy sương, nghiến bẹp dí hai sinh vật xuống sàn cầu. Toàn bộ cấu trúc kim loại rung lên và khua như chuông đổ.
Con Spartoi lù lù phía trên Niten ngạc nhiên quay ra nhìn. Người bất tử tì lưng xuống cầu dồn hết sức lực đá hất chân lên. Cả hai bàn chân trúng vào dưới cằm sinh vật kia. Xương hàm nó ngậm vào nghe cốp một tiếng, nó thả rơi cây gậy, rít ré đau đớn. Niten chụp lấy món vũ khí ấy trước khi bị rớt xuống đất, và vung thẳng xuống ngón chân nó. Con Spartoi vừa co một chân mà nhảy, vừa kêu thét như một ấm nước đang sôi. Niten giáng cây gậy xuống chân kia và nghe có tiếng răng rắc. Sinh vật kia ngã đổ nhào, tiếng kêu thét của nó bây giờ cao thé, không nghe nổi.
Một chiếc xe thứ hai, chiếc VW Bug cũ kĩ, nảy vọt qua cầu, từng tia lửa bắn tung tóe, đâm vào thêm hai con nữa.
Prometheus từ trong màn đêm bước ra, hai tay siết chặt một thanh kiếm đồ sộ đưa ra phía trước. Hai sinh vật cá sấu lao đến ông, lưỡi kiếm tàn ác rít lên trong không trung. Một con Spartoi giơ cái khiên lên. Thanh kiếm văng bật ra nổ xẹt lửa, đẩy sinh vật lăn xuống đất. Con thứ hai cố lấy cây gậy của nó khóa cú giáng. Thanh kiếm giật toạc cây gậy tày khỏi bàn tay nó, hất văng qua tới cạnh cầu rơi tòm xuống làn nước xa bên dưới. Không vũ khí, cả hai sinh vật bò toài trở vào màn sương.
Elder tiến đến chỗ người bất tử bị ngã. “Anh có bị thương không?”
“Cho tôi một giây. Để tôi chữa lành.” Niten từ từ đứng dậy. Không khí xung quanh anh lung linh màu xanh lơ và màn sương thoáng nghe mùi hương trà xanh. Luồng điện của Niten đặc lại quanh vùng thắt lưng và chính giữa ngực, bọc vết thương lại. “Tất cả những gì tôi cần là một hai ngày nghỉ ngơi trên giường rồi sẽ khỏe thôi.” Anh xúc thanh kiếm bị rớt lên.
“Không có cơ hội đó đâu.” Prometheus cười toe. “Hãy xuống cầu lại đi. Tôi đã xếp tất cả xe vào đúng chỗ hết rồi. Chúng ta không thể để bất cứ con Spartoi nào trườn qua nữa.”
Niten khập khiễng đi sau Prometheus. “Cám ơn ông nhé,” anh nói. “Ông đã cứu mạng tôi.”
“Và trước khi hết đêm nay, tôi nghi ngờ không biết anh có sẽ cứu mạng tôi không đây nữa.” Prometheus lại mỉm cười.
“Tôi đã tưởng ông không phải là một chiến binh chứ,” Niten nói.
“Tôi đâu phải chiến binh,” Prometheus đáp. “Nhưng tôi đã đóng góp phần chiến đấu của mình trong các trận đánh.”
“Tôi nghĩ mình đã giết một con,” Niten lầm bầm. “Và chiếc xe thứ nhất ông ném trúng thêm hai con.”
“Chúng có chết không?”
“Không rõ. Nhưng một chiếc xe đã rơi đè lên chúng chứ ít gì. Chiếc VW trúng thêm hai con nữa, và tôi đã nện vào ngón chân một con khác. Nếu nó có ngón chân,” anh nói thêm.
“Hai con bị tôi ném trúng chiếc VW - anh có thấy chúng dậy không?” Prometheus hỏi.
“Tôi thấy chiếc xe đó đâm vào chúng, ông không nghĩ cái mặt của một con cá sấu lại có thể biểu lộ sự ngạc nhiên, nhưng ông sai rồi! Chúng chui tọt vào gầm xe, bị màn sương mù nuốt chửng mất. Có khả năng là chết,” anh nói.
Ngay lúc đó, nắp đậy động cơ không lẫn vào đâu được của chiếc VW xoay tròn trong màn sương như một cái đĩa bay Frisbee(*) chết người.
(*) Loại đĩa nhựa dùng trong môn thể thao ném đĩa.
Thanh đoản kiếm của Niten lóe lên cắt lớp kim loại mỏng như thể nó làm bằng lá thiếc, cái nắp đậy xoáy thành hai mảnh rời, một văng qua trái và một văng qua phải. “Có lẽ chúng chưa chết,” anh lẩm bẩm.
Prometheus đã dựng xe hơi thành hình chữ V có khía sâu bên kia cây cầu. Những chiếc xe bị lật nghiêng và chồng thành hai chồng cao, tay lái hướng vào trong. Nơi đáy chữ V là một khe hở chỉ đủ cho một người qua lọt.
“Thật hoàn hảo,” Niten vừa nói, vừa ngắm nghía công trình.
“Đó là ý tưởng của anh mà.”
Người bất tử Nhật Bản bỏ lơ lời khen ấy. “Chúng ta có thể giữ chúng ở đây,” anh nói. “Bọn chúng sẽ không qua lọt. Ô, có nhớ tôi đã nói gì về việc đừng sử dụng bộ giáp màu đỏ của ông không.”
Prometheus gật đầu.
Niten chăm bẳm nhìn ông và đổi ý. “Quên chuyện đó đi. Hãy cứ dùng bộ giáp ấy. Bọn chúng biết ta ở đây rồi, và chúng nhanh, rất nhanh, cực kì nhanh. Chúng ta sẽ cần đến mọi lợi thế có thể tìm được.”
Thoáng mùi hương cây anise, Elder lung linh hình thành bộ giáp màu đo đỏ. Ông liếc qua Niten. “Anh có định biến đổi không?”
Niten lắc đầu. “Nỗ lực chữa lành đã lấy đi của tôi nhiều năng lượng lắm. Tôi cần một lúc để nạp lại.” Anh quay thanh kiếm của mình và cây gậy tày của con Spartoi trong hai tay.
“Vậy thì hãy để tôi canh chừng trước,” Prometheus nói. Ông tự chiếm lấy vị trí ngay giữa khe hở và lắc đầu từ bên này sang bên kia, làm lỏng cơ bắp đang cứng đơ. “Nghỉ ngơi một lúc đi. Cứ chữa lành nếu anh có thể.”
“Bọn đó không để chúng ta nghỉ ngơi đâu,” Niten nói dứt khoát. Ngay khi anh còn đang nói, thấp thoáng có chuyển động trong bầu không khí và màn sương cuộn xoáy. “Chúng đến rồi đây.”
Sáu sinh vật phóng xuống đường hầm chật hẹp. Bọn chúng có vẻ ngoài gần như giống hệt nhau, trong khi phần lớn đều xách gậy tày, thì có hai con lại cầm kiếm ngắn như dao găm. Tất cả đều mang khiên.
“Trông chúng có vẻ không vui,” Prometheus lẩm bẩm.
“Chúng không quen bị thua,” Niten vừa nói, vừa săm soi nhìn qua vai Elder. “Điều đó sẽ chọc giận chúng, nhưng một kẻ thù đang giận dữ thường phạm sai lầm.”
Lối đi có hàng xe hơi được xếp đủ rộng cho bốn con Spartoi, sau đó là ba, rồi chỉ còn hai. Cuối cùng, đúng một con đối mặt với Elder. Nó thình lình tấn công ông bằng gậy trong khi năm con phía sau chen lấn nhau, đẩy dồn tới trước, cố tiến sát hơn.
Thanh kiếm khổng lồ của Prometheus đâm mạnh vào chiến binh Rồng, nghiến nát cái khiên của nó thành một đống nát vụn quăn queo. Cây gậy tày đầu loe của nó kêu rin rít chạy dọc theo chiều dài thanh kiếm của Elder, Prometheus bất ngờ tung cú đá bằng bàn chân bọc kim loại, giậm mạnh xuống mấy ngón chân trần của sinh vật kia.
Con Spartoi rú lên, hai con mắt sưng phồng hoảng hốt, Prometheus bước tới, quay ngược thanh kiếm giáng chuôi kiếm nặng trịch thật mạnh xuống đầu nó. Nó loạng choạng ngã ngửa lên đầu mấy con khác, chặn hết đường. Mấy con kia lấy móng chụp vào nó, kéo nó ra khỏi lối đi, cho phép một con khác đẩy người len qua.
“Mi sẽ phải trả giá cho...” con Spartoi vừa mới nói tới đó, thì bàn tay mang găng kim loại của Prometheus đã vọt ra, túm vào mõm nó và lấy chuôi kiếm gõ cái cốp vào khung xương sọ. Ông ném con thằn lằn trở lại chung với các bạn đồng hành và cả sáu con nằm lổn ngổn. “Thế này không quá tệ chứ,” Elder phá ra cười. “Tôi bắt đầu thấy thích rồi đấy.”
Bầu không khí đầy sương loắn xoắn và bất thình lình bốn ngọn giáo bay vèo ra khỏi bóng đêm. Thanh gươm khổng lồ của Prometheus lóe lên, vặn ngoặt. Ông chặt được hai ngọn giáo có ngạnh hiểm ác từ trên không, hất hai nửa bị gãy xoáy tít vào màn đêm. Nhưng hai ngọn kế tiếp đánh trúng tấm giáp che ngực ông, làm nó vỡ tan.
Elder ngã xuống không kịp kêu một tiếng.
CHƯƠNG 38
“Mẹ! Đừng rối rít lên.” Anubis nhận ra lỗi mình thậm chí khi lời nói còn nằm trên môi.
Bastet quay người, hiên ngang bỏ đi, tấm áo choàng đen bằng kim loại cào xuống mặt sàn với âm thanh khiến hàm răng quá dài của hắn rờn rợn. “Rối rít,” mụ rít ré. “Đó là những gì ta đang làm sao? Rối rít ư? Được rồi, tha lỗi cho tôi vì đã làm cho con trai mình thành người thống trị cả một đế chế!”
“Mẹ...” Anubis thở dài.
Elder đầu mèo quay lưng về phía hắn, tựa hai cánh tay phủ một lớp lông thú lên bậu cửa sổ, nhìn chằm chặp xuống thành phố. Những móng vuốt lởm chởm của mụ đào thành rãnh trên mặt đá. “Con có biết ta đã sắp xếp để đưa chúng ta tới thời điểm đặc biệt này bao lâu rồi không?”
“Mẹ.”
“Bao nhiêu hi sinh ta đã phải chịu?”
Anubis biết khi nào phải thừa nhận thất bại. “Vâng thưa mẹ.”
Elder đến đứng bên Bastet. Hắn dựa lưng vào tường, tay khoanh trước ngực. Khi nào mụ rơi vào tâm trạng thế này, dễ dàng hơn và an toàn hơn là đừng tranh cãi. Và mặc dù hắn làm chủ cả một số quân đội rất lớn trên thế giới, và đã tạo ra bọn anpu một công việc mà bây giờ Quá trình Biến đổi bắt đầu tác động tương tự trên hắn, hắn vẫn rất kinh sợ mẹ mình. “Con chỉ lo lắng thôi,” hắn thú nhận, hàm răng nghiến chặt quai hàm.
Bastet dịu xuống. “Con chẳng có gì phải lo lắng cả. Con thuộc dòng dõi nhà Amenhotep. Ta đã cai trị với cha con, rồi đến anh con, nay đến con cai trị là điều đúng quá rồi. Rất ít Elder chống đối con. Sao, thậm chí Isis và Osiris tối nay có đến, họ cũng sẽ ủng hộ con,” mụ nói hết sức tự tin.
Anubis nhìn quanh. Hắn đã lớn lên cùng với anh trai tại nơi đây, và họ đã trải qua nhiều thời gian trong căn phòng này hơn bất kì nơi nào khác trong nhà. Đây là thư viện của cha hắn, từng kệ sách dài bằng đá đầy tràn những sách là sách, chất cao ngất các loại sách quý của cả trăm Vương quốc Bóng Tối, trong khi bàn và ngăn kéo để đống những đoạn dang dở, những mảnh rời rạc và những gợi ý cho lịch sử hao hao giống nhau của trái đất. Chính trong căn phòng này mà anh trai Aten của hắn đã khám phá ra lòng đam mê quá khứ của mình.
“Con sẽ phải giết chết anh ấy sao?” hắn chợt buột miệng hỏi.
“Ai?”
“Anh trai con.”
Bastet rời cửa sổ quay trở vào. Mụ nghe thấy tiếng inh tai của đám đông dân chúng, và sự ồn ào ấy bắt đầu làm mụ bực bội. Lính canh đâu cả rồi? Tại sao mụ không nghe tiếng la ó như khi giống người bị giải tán?
“Không, con sẽ không phải tự mình giết chết Aten đâu,” mụ nói. “Đơn giản con sẽ chỉ kí lệnh tử thôi. Một người khác sẽ đẩy hắn vào miệng núi lửa.” Mụ nhìn con trai từ trên xuống dưới và gật gù ra vẻ hài lòng. “Bộ giáp đen này tinh tế đấy.”
Anubis đang mặc một bộ giáp đen trang trí công phu, trên mỗi chỗ nối và đường may nổi đều được chạm khắc màu đỏ. Từng chiếc đinh tán trông như những giọt máu.
“Về màu sắc thì con không chắc lắm,” hắn nói. “Hoặc màu này hoặc màu tím, với nước da bắt đầu biến đổi của mình, con nghĩ màu đỏ và đen trông có vẻ ấn tượng hơn.”
“Màu tím chắc không hợp đâu,” Bastet đồng ý.
Kết cấu và màu sắc nước da màu đồng thau của Anubis đang chịu tác động của Quá trình Biến đổi. Vài chỗ có màu đen thui như than, nổi rõ những đường mạch máu nhỏ xíu màu đỏ, một bàn tay bắt đầu cứng đơ thành vuốt, phần sụn ở hai tai đang bắt đầu dày lên và kéo dài lên phía trên.
“Con sẽ nói gì ở cuộc họp hội đồng?” hắn hỏi.
“Càng ít càng tốt,” Bastet chỉ dạy. “Con sẽ là một mẫu người hết sức kiệm lời. Ta sẽ nói thay con.”
Có tiếng xôn xao, đường phố và hẻm nhỏ ở bờ kênh phía bên kia thình lình sôi sục một đám đông giống người. Hết thảy họ đều gào rú tên của Aten. Một số mang theo gậy hay chổi, một số mang dao dài. Nhưng phần lớn chẳng trang bị vũ khí gì.
“Bọn chúng muốn lãnh tụ của mình đấy,” Anubis vừa nói, vừa tới đứng cùng mẹ bên cửa sổ. Đám đông chừng trăm người, và lính canh ít nhất gấp hai lần số đó được trang bị vũ khí tận răng đang ở trên cầu.
“Anh con thật yếu đuối,” Bastet càu nhàu. “Nó bắt đầu thấy giống người sánh ngang bằng với chúng ta. Bọn chúng chỉ nhỉnh hơn thú vật một chút thôi. Chính bởi vì nó đã bãi bỏ tình trạng nô lệ, nên bọn chúng mới nghĩ nó là cứu tinh. Bây giờ hãy nhìn xem sự yếu đuối ấy đã đẻ ra gì nào. Bọn chúng đang thiêu đốt thành phố để phản kháng đấy.” Mụ lắc đầu kinh ngạc. “Bộ chúng tưởng thật là sự phô trương này sẽ buộc chúng ta phải thả hắn ra chắc?”
Khói cuộn lên từ nhiều đám cháy khắp thành phố.
“Các sĩ quan đã nói với con rằng hàng trăm người đang túa về trước nhà tù,” Anubis nói. “Thậm chí còn có các tin tức bừa bãi cho rằng bọn anpu đã bị tấn công, con còn nghe những câu chuyện kể về sự náo loạn trong mấy khu ổ chuột của giống người nữa. Hôm nay có tin đồn lan khắp chợ là một giống người đã đánh bại hơn chục tên lính gác và băng qua kênh.”
“Buồn cười!”
“Giống người sẽ làm gì nếu chúng ta cứ hành hình Aten?” Anubis hỏi.
“Chạy lung tung vài ngày chứ gì. Hãy cứ để chúng đốt mấy khu nhà gỗ và kho thóc của chúng. Khi bọn chúng bị lạnh và bắt đầu đói, chúng sẽ tỉnh trí thôi. Và khi nào con là người thống trị ở đây, ta kì vọng con biết xử lí nghiêm khắc với đám người lộn xộn rời rạc, biếng nhác này.”
“Con hi vọng mình sẽ là một nhà cai trị tốt,” Anubis chân thành nói.
“Tất nhiên con sẽ thế,” Bastet gắt. “Con sẽ làm chính xác những gì ta bảo.”
“Vâng, thưa mẹ.”