Chương 55 & 56
Một trăm người theo Virginia Dare ra khỏi khu chợ. Vào lúc cô ả đến được quảng trường bên ngoài nhà tù, đám đông đã phình ra gấp mười lần con số trước đó, và cứ mỗi phút số người đến càng đông hơn. Cái tên Aten được hô vang, ầm ầm rung chuyển khắp mặt đá.
“À, thử nghiệm lớn lao đầu tiên của cô cơ đấy,” Tiến sĩ John Dee nói, gần như vui sướng hân hoan. “Trong vài phút nữa những cánh cổng nhà tù sẽ bật mở, bọn anpu và Asterion sẽ xuất hiện. Nếu người của cô tản ra thì cô sẽ thua. Mà tin tôi đi, Virginia, ngay khi nhìn thấy máu, họ sẽ bỏ chạy liền. Họ đang làm chủ sinh mạng của họ mà.”
“Cám ơn ông vì những lời động viên ấy,” Virginia làu bàu. Nhưng sâu tận trong lòng mình, ả biết tay Pháp sư này nói đúng. Khi đạo quân chiến binh trang bị vũ khí hạng nặng lao vào đám đông, lòng can đảm vừa mới tìm thấy sẽ ngay lập tức tan thành mây khói.
“Đây là các nông dân, những người bán hàng, và nô lệ mà,” Dee nói. “Họ biết gì về chiến tranh kia chứ?”
“Vài người trong số họ đang mang vũ khí đấy thôi,” Virginia lưu ý.
Quảng trường trước nhà tù đầy nghẹt người, và những người mới đến quả thật có mang vũ khí tự chế: cuốc xẻng, mai thuổng, gậy gộc. Cô ả nhìn thấy một anh thợ làm bánh còn mang cả cái thùng tròn tròn, và nhiều người khác cầm những ngọn đuốc đang cháy phừng phừng.
“Ồ vâng, và tôi có thể nhìn thấy các ‘vũ khí’ này rất hiệu quả trong việc chống trả với kiếm gươm, giáo mác, và cung tên nữa đấy.” Dee đứng bên cạnh ả, ngước nhìn lên mấy bức tường nhà tù trên cao. Bây giờ khắp nơi đều có lính canh, hắn có thể nghe rõ tiếng cười nhạo báng từ trên cao đó vọng xuống. “Cô chưa suy nghĩ kĩ vụ này, đúng không? Marethyu nói với cô và bất chợt cô xách động một cuộc cách mạng thôi.”
“Chưa,” ả thừa nhận. “Mọi thứ diễn ra nhanh quá.”
“Cô có tiếc không đấy?” hắn hỏi.
“Hoàn toàn không!” ả gắt. “Khi người Anh, người Pháp, và người Tây Ban Nha xâm chiếm đất nước tôi, hẳn tôi có thể, đúng ra là tôi nên vùng lên chống lại họ mới đúng. Nhưng tôi đã không làm. Lẽ ra tôi phải làm khác đi.”
Dee cau mày. “Chúng ta đang nói về chuyện gì thế? Cô là người Anh kia mà.”
“Tôi là người Mỹ đấy chứ,” ả nói với vẻ đầy tự hào. “Tôi là người châu Âu đầu tiên sinh ra trên đất Mỹ.” Mái tóc Virginia bắt đầu dựng đứng lên thành một phiến tóc kêu lắc rắc khi cơn giận kêu o o tràn khắp người. “Nhìn xung quanh ông đi, Tiến sĩ, ông thấy gì hử?”
Hắn nhún vai. “Cư dân Danu Talis. Cư dân nguyên thủy,” hắn nói thêm.
“Ai bị Elder bắt làm nô lệ, ai dùng lũ quỷ sứ áp đặt luật lệ. Trước đây tôi đã từng nhìn thấy thế này, trên thế giới này và nhiều thế giới khác, nhưng không phải hết thảy bọn quỷ sứ đều khoác hình hài quái thú. Tôi đã quan sát điều này xảy ra trên quê nhà mình. Tôi sẽ không cho phép nó xảy ra một lần nữa,” ả nói dữ tợn.
“Cô có thể chết tại đây cho xem,” hắn nói khẽ.
“Đúng.”
“Vì những con người cô không hề quen biết...”
“Tôi quen biết họ chứ. Tôi đã từng nhìn thấy những người thế này suốt cả cuộc đời dài dằng dặc của mình kia mà. Và giờ đây số phận lại mang tôi tới đây.”
“Ừm, thật ra thì, tôi đã mang đấy. Mặc dù người đàn ông có bàn tay móc câu kia liên quan khá nhiều.”
Tiếng rền rĩ lan khắp đám đông khi cánh cổng nhà tù cọt kẹt mở và các đạo quân bắt đầu túa ra xếp thành những hàng dài thẳng tắp. Ánh mặt trời buổi chiều chiếu màu đỏ như máu trên bộ giáp và vũ khí của bọn chúng.
“Và tôi phải tin rằng mình ở đây để làm nên những điều khác biệt.” Ả chọc vào ngực tay Pháp sư, mạnh đủ để hắn phải loạng choạng. “Thế thì ông ở đây vì cái gì, Tiến sĩ Dee?”
Ả đặt ra cho hắn một câu hỏi đã khiến hắn lo nghĩ suốt kể từ giây phút được Marethyu hồi phục sức khỏe, nếu không nói đó là sức trẻ. Tại sao hắn có mặt ở đây? Ngày hôm nay là sự pha trộn giữa rất nhiều cảm xúc hết sức đặc biệt. Hắn đã đi từ đắc thắng đến đại bại chỉ trong phút chốc, hắn đang hấp hối, rồi đột nhiên hồi tỉnh. Mà vì cái gì? Cuộc đời dài đằng đẵng đã trang bị cho hắn những kĩ năng đặc biệt. Hắn nên sử dụng các kĩ năng ấy như thế nào?
Lão già vừa thở dài vừa nhìn quanh quất. Đám đông trong quảng trường đã tăng gấp đôi, đến cả hai ngàn người. Họ la hét, hô vang tên Aten, nhưng không một ai dám tiến tới quá gần mấy bức tường xiên xiên của nhà tù. Trong tích tắc nữa thôi, lũ quỷ sứ đầu thú sẽ tấn công, và Dee chắc chắn sẽ có những tràng cười khủng khiếp trong quảng trường này. Từng có thời, việc ấy chẳng hề khiến hắn bận tâm. Nhưng rồi hắn đã thành người bất tử, hơn hẳn người thường. Và bây giờ việc trở lại làm một con người bình thường mang cho hắn cái nhìn rất khác.
“Được rồi,” cuối cùng Dee nói. “Chính xác tôi đã trải qua một phần rất lớn trong cuộc đời bất tử của mình với vai trò làm cố vấn cho vị nữ hoàng vĩ đại nhất nước Anh. Tôi đã giúp đánh bại Armada người Tây Ban Nha. Vì thế có vẻ như vào cuối đời, tôi quay trở lại, một vòng tròn khép kín, với vai trò nguyên thủy của mình: cố vấn cho nữ hoàng.”
Virginia chớp mắt ngạc nhiên. “Tôi đâu phải nữ hoàng.”
“Ồ, cô sẽ là nữ hoàng đấy,” hắn nói hết sức tự tin. “Vậy thì sau đây là những gì tôi đề xuất.”
CHƯƠNG 56
Scathach đi quanh quẩn nơi vùng ngoại ô của Danu Talis quấn mình trong tấm áo chùng trắng, mái tóc đỏ chóe giấu dưới chiếc nón rơm hình chóp.
Đường phố gần như vắng tanh. Vài ông bà lão ngồi trong ngưỡng cửa tối tăm chăm chú nhìn cô vội vã ngang qua. Mấy đứa trẻ bé tí ăn mặc rách rưới chơi trên đường không có vỉa hè, ngước nhìn cô bằng những cặp mắt mở lớn rất tò mò.
Scathach dừng lại cạnh một đài phun nước đổ nát, hứng nhúm nước mằn mặn chảy nhỏ giọt vào tay. Cô thận trọng húp một ít, nghe hơi có vị muối và đăng đắng vị đất. Nhìn quanh, cô cố gắng xác định vị trí. Ở đây, ngay nơi vành đai thành phố, các vùng lân cận chỉ nhỉnh hơn khu ổ chuột một chút dần dần dẫn đến những ngôi nhà lớn, và rồi xa xa trong kia, gần với trung tâm thành phố hơn, cô có thể nhìn thấy những khối kim tự tháp, ziggurat(*) và dinh thự của giới quý tộc vươn lên trên bầu trời. Xa nữa, trỗi vượt trên mọi thứ, Kim tự tháp Thái Dương thống trị cả một vùng.
(*) Loại hình kiến trúc của người Lưỡng Hà cổ đại và Iran theo kiểu tầng bậc, bệ cao nọ đặt trên bệ cao kia, càng lên cao càng thu dần lại, có đường dốc trượt hoặc bậc thang thẳng góc hoặc men theo khối xây để lên đỉnh, trên đỉnh có đền thờ nhỏ.
Quay người, lấy tay che mắt ngăn ánh mặt trời đang lặn, cô nhìn về hướng tây. Ánh sáng chiếu xiên xiên chói lóa. Huitzilopochtli đã cố ý định giờ tấn công sao cho ánh sáng mặt trời lặn sẽ giúp che giấu đi những chiếc vimana và xe bay. Nhưng cô đã nhìn thấy chúng, những chấm mờ mờ nổi lên trên bầu trời. Chúng đến sớm mất rồi.
Có tiếng động cạo quẹt khiến cô xoay ngoắt người lại, hai bàn tay hạ xuống chỗ vũ khí giấu dưới áo chùng trắng. Một bé gái có đôi mắt nâu thật to, dường như quá lớn so với cái đầu của bé, đang đứng cạnh đài phun nước. Cô gái nhỏ tay nắm chặt một em bé nhỏ hơn. Hai đứa đi chân trần, mặc quần áo rách rưới có lẽ trước đây từng là màu trắng. Hai đứa bé nhìn Bóng Tối chằm chặp. “Cô đi lạc hả?” bé gái nói.
Scathach nhìn xuống hai đứa trẻ. Thật khó nói được tuổi của chúng bốn hay năm gì đó, còn em bé nhỏ hơn có lẽ mới lên hai. Cúi mình xuống, cô nhìn đứa bé gái, đôi mắt màu xanh lá lóng lánh. “Con biết không, cô nghĩ là thế đó. Có lẽ con có thể giúp cô được.”
“Mọi người đi tới nhà tù hết rồi,” em bé gái nói.
“Aten,” thằng bé trai nói thêm, miệng mút ngón tay cái chùn chụt.
Bé gái gật đầu trang nghiêm. “Mọi người đi cứu Aten. Ông ấy bị ở tù.”
“Mấy người xấu,” thằng bé trai nói.
“Mấy người xấu bỏ ông ấy vào đó,” bé gái nói.
“Các con có biết cái nhà lớn nào là nhà tù không?” Scathach nhẹ nhàng hỏi.
Bé gái gật đầu. Nhón chân cao, con bé chỉ tít lên trời. “Không thấy được,” nó nói.
“Có lẽ sẽ thấy được nếu cô ẵm con lên...” Scathach đề nghị.
“Cả em con nữa nhé,” đứa bé gái nói liền.
“Tất nhiên rồi.” Lòn tay dưới người cả hai đứa bé, Bóng Tối ẵm chúng lên. Ngay lập tức em bé gái quàng tay qua vai Scathach, áp mặt mình sát vào má cô. Con bé chỉ về phía khối kim tự tháp mái bằng nghiêng nghiêng dốc. “Kia kìa. Kia là cái nhà xấu đó.”
“Nhà xấu,” thằng em nhỏ của bé nói.
“Má nói nếu cô xấu, cô sẽ bị đem tới cái nhà xấu đó. Phải không cô?”
“Đôi khi thôi,” Scathach nói. Cô cúi mình đặt cả hai đứa bé xuống đất trở lại, rồi quỳ trước mặt chúng. Cô lùa ngón tay vào tóc con bé gái. Cô ước ao mình có gì cho chúng, nhưng tất cả những gì cô có, tất cả những gì cô từng có là quần áo đeo trên lưng và vũ khí đeo bên hông. “Các con có muốn nói cho cô biết tên mình không?” cô hỏi.
“Con là Brigid còn đây là em trai con Cermait. Má kêu nó bằng Milbel,” con bé nói thêm và cười khúc khích.
“Nghĩa là Cái Miệng Dẻo Quẹo,” Scathach nói khẽ. Cô nhận ra những cái tên từ thời của cô trong đất nước Ireland và Scotland cổ, cô biết mấy đứa trẻ này là ai và cũng biết chúng sẽ sống sót trong biến cố Nhận chìm của Danu Talis.
“Cô sắp đi tới nhà xấu hả cô?” Brigid hỏi.
“Đúng vậy.” Scathach gật đầu. “Cô phải gặp một người.”
“Người xấu hả cô?”
“Chưa biết nữa. Cô phải tìm hiểu xem.”
Cermait túm lấy áo chùng của Scathach và nói liên hồi một câu gì đó không hiểu được. “Nó muốn biết cô có phải là người xấu không,” con bé chị thông dịch.
“Thỉnh thoảng,” cô nói nhỏ nhẹ. “Nhưng chỉ với người xấu thôi.”
“Cô là ai vậy cô?” Brigid hỏi.
“Cô là Scathach Bóng Tối.”