← Quay lại trang sách

Chương 62 & 63

“Giữ chắc!” Prometheus hét toáng.

“Tôi sẽ không bao giờ bước vào chiếc vimana một lần nào nữa hết,” Shakespeare thề. “Nếu nó không đâm sầm vào gì đó thì cũng phát cháy. Tôi có thể hiểu tại sao chúng lỗi thời.”

Chiếc vimana lạch cạch, rầm rầm từ trên trời rơi thẳng xuống Kim tự tháp Thái Dương.

“Chúng ta phải di chuyển rất nhanh trước khi bọn chúng nhận ra chúng ta sắp làm gì,” Prometheus nói. “Vì thế một khi đáp đất, hãy nhảy ra và chiếm lấy các vị trí trên bậc thang. Không ai được lên mái nhà. Rõ chưa? Không một ai.”

“Tại sao cơ chứ?” Joan hỏi.

“Tôi không biết. Nhưng Abraham đã chỉ dẫn rất rõ về chuyện này.”

Joan lấy bàn chân thúc vào chồng. “Cất sách đi. Em nghĩ anh sắp tham gia nghiên cứu thực tế phục vụ cho đoạn kết của tác phẩm âm nhạc này rồi đấy.”

“Loại nghiên cứu gì chứ?” ông ta hỏi.

“Đại loại như tiếng đổ sầm, tiếng kêu thét, em tin là thế,” cô đáp.

“Trận tử chiến cuối cùng,” Saint-Germain vừa nói, vừa lồm cồm đứng dậy, đôi mắt màu xanh lơ nhạt lóe lên phấn khích. “Anh sẽ gọi tác phẩm này là Trận Tử Chiến Cuối Cùng, hoặc có thể là Bài Rock Cuối Cùng! Với một dấu chấm than đấy nhé.”

“Ngay lúc này em không cần ai nhắc nhở điều đó,” Joan dịu dàng nói.

“Không đúng lúc hả?”

Joan chỉ ra cửa sổ, Saint-Germain đi đến nhìn. Ông đứng cạnh cô, chăm chú nhìn khối kim tự tháp đồ sộ phóng thẳng về phía họ. Ông quàng tay quanh người vợ, ôm lấy cô khi con tàu bắt đầu lạch cạch nghiêng qua một bên. Động cơ rung bần bật, âm thanh lớn đến long óc nhức tai, và mọi bề mặt đều rung lên.

Mấy ô cửa sổ bật nảy, gãy vỡ và một dải kim loại dài bong toạc ngay dưới chỗ ngồi của William Shakespeare, khiến hai chân ông lơ lửng giữa không trung. Palamedes chụp lấy ông, kéo mạnh ông trở lại khi chiếc ghế bung ra, bị hút qua lỗ hở.

“Đừng nói gì hết!” Palamedes cảnh báo.

Toàn bộ bảng điều khiển trước mắt Prometheus bắt đầu bể vụn và nổ giòn, rồi tan chảy thành từng hạt chất lỏng.

“Ồn quá!” Will la lớn, bất chợt chỉ còn một âm thanh duy nhất là tiếng không khí quất qua khe hở.

Will buông tay khỏi đầu, nhìn quanh quất. “Thà ồn còn hơn.”

Sau đó chiếc vimana đụng vào đỉnh kim tự tháp, kim loại loảng xoảng. Con tàu trượt dài qua bề mặt bằng phảng bóng loáng của công trình kiến trúc ấy, xoay tít mấy vòng.

“Với vận tốc này chúng ta sẽ văng khỏi mép sàn mất,” Saint-Germain điềm tĩnh nói. Ông thò tay qua ô cửa sổ rách bươm, nhúc nhích ngón tay. “Mồi lửa,” ông thì thào, bầu không khí thoáng mùi lá cháy trong khi bầy bươm bướm xoáy hình trôn ốc cuộn bay ra khỏi ống tay áo.

Ngọn lửa trắng nóng chói gắt tràn qua mặt kim tự tháp, làm tan chảy bề mặt bằng vàng, biến nó thành lầy nhầy, lính dính. Chiếc vimana đang trượt xoay tròn ngay lập tức chậm lại, những giọt vàng bắn như mưa. Saint-Germain bật tanh tách ngón tay và một lần nữa vàng cứng lại, bắt con tàu dừng lại cót két giật rùng rùng, cách mép mái nhà chưa đầy một thước.

Will Shakespeare phá vỡ sự im lặng theo sau. “Rất ấn tượng, Nhạc sĩ,” ông nói giọng run run. “Tôi chắc chắn sẽ cám ơn anh trong vở kịch kế tiếp của mình.Thực ra, thậm chí tôi còn phải viết về anh trong đó nữa mới được.”

Saint-Germain cười toe. “Một anh hùng hả?”

“Anh không nghĩ một kẻ côn đồ thì thú vị hơn nhiều à?” Will hỏi. “Tất cả sẽ là những dòng hay nhất.”

Prometheus và Palamedes đạp vào hông tàu, lấy thế nhảy ra. Hiệp sĩ Saracen chìa tay giúp Joan ra, theo sau là Shakespeare và cuối cùng là Saint-Germain. Prometheus kê vai vào chiếc vimana tan nát, cố nhấc lên. Nó kháng lại một chút, rồi sau đó giật từng khúc vàng đã khô đặc tróc ra khỏi kim tự tháp, rơi qua bên hông. Con tàu bay vèo thành một hình cung cong cong, đụng vào mấy bậc thang nổ tan tành nào là gỗ, kim loại, với kính.

“Mấy người dưới đó sẽ ngạc nhiên lắm,” Joan vừa nói, vừa săm soi nhìn theo. Bậc thang trải dài không biết bao giờ mới hết, người ta bên dưới nhỏ xíu như những hạt lấm tấm.

“Tôi nghi ngờ không biết sẽ còn lại gì ngay lúc nó đụng dưới đáy kia.” Saint-Germain mỉm cười. “Bụi, có lẽ.”

Phía dưới họ, những chiếc vimana và xe bay đang tách khỏi bầu trời lao xuống quảng trường, âm thanh đầu tiên của trận chiến xuất hiện yếu ớt - rất, rất yếu ớt.

“Hãy xuống vài bậc và vào vị trí,” Prometheus chỉ dẫn. “Không để ai lên mái. Will và Palamedes, hai người giữ sườn phía bắc. Saint-Germain, anh có thể giữ sườn phía tây được không? Joan, phía đông là của cô. Còn tôi sẽ trụ phía nam.”

“Tại sao ông lại chọn bên sườn nguy hiểm thế?” Saint- Germain hỏi.

Elder cao lớn mỉm cười. “Tất cả đều nguy hiểm cả mà.”

Nhóm nhỏ nhanh nhẹn ôm lấy nhau. Dù không ai bảo ai, nhưng họ đều biết đây có thể là lần cuối cùng gặp lại nhau.

Saint-Germain hôn Joan trước khi họ rời ra. “Anh yêu em,” ông nói rất đỗi dịu dàng.

Cô gật đầu, đôi mắt xám màu đá lung linh sau màn nước mắt.

“Khi nào mọi chuyện này kết thúc, anh đề nghị tụi mình tiếp tục một tuần trăng mật thứ hai,” ông nói.

“Em thích thế,” Joan mỉm cười. “Hawaii luôn xinh đẹp trong thời gian này của năm, và anh biết là em thích ở đó lắm.”

Saint-Germain lắc đầu. “Chúng ta sẽ không đến nơi nào có núi lửa nữa.”

“Em yêu anh,” cô thì thào, và quay người đi trước khi họ bắt gặp nhau đang khóc.

“Tôi có xuất hiện trong vở kịch mới của ông không?” Palamedes hỏi Shakespeare khi hai người bắt đầu đi xuống những bậc thang bên sườn phía bắc kim tự tháp.

“Tất nhiên. Tôi sẽ làm cho anh thành anh hùng đấy.”

“Tôi tưởng ông bảo bọn côn đồ có nhiều dòng hay hơn kia mà,” chàng hiệp sĩ phàn nàn.

“Đúng là thế.” Shakespeare nháy mắt. “Nhưng các vị anh hùng thường có bài phát biểu dài nhất.”

“Ông có tựa sách chưa?”

“Ác mộng giữa trưa hè.”

Palamedes bật cười. “Vậy thì chẳng phải hài kịch đâu nhỉ?”

CHƯƠNG 63

Không đụng chạm một người nào, Scathach thoải mái đi xuyên qua đám đông khổng lồ đang hò reo tụ tập trước nhà tù. Cô đảo cặp mắt nhà nghề của mình một lượt hết đám đông xúm quanh, ước lượng con số: mười ngàn, có lẽ thế, thậm chí có thể hơn. Mà không phải tất cả đều trẻ. Có cả những ông bà già thuộc mọi lứa tuổi tập trung trước mấy bức tường nhà tù.

Cô lắng nghe họ nói chuyện hết sức hồi hộp, phấn khích.

Họ biết là nguy hiểm, nhưng họ ý thức rằng đây là cơ hội duy nhất bao lâu nay nay giờ họ mới có được để tìm tự do. Nếu Aten chết, mọi hi vọng về một tương lai tốt đẹp hơn sẽ chết theo.

Và họ có một nhà vô địch, một tiếng nói.

Câu chuyện lan khắp các khu ổ chuột các khu phố chật hẹp về một người tóc đen đã nhạo báng và đánh đuổi mười tên lính gác, hay một trăm, hoặc có lẽ đến một ngàn. Cô ấy đã cho một tên hóa thành đá, hay thành một con quái thú, hoặc cô đã thu nhỏ hắn lại rồi nghiến bẹp nát dưới chân. Cư dân Danu Talis lũ lượt kéo đến xem một phụ nữ có sức mạnh của Elder.

Scathach trượt ra tới phía trước đám đông và dừng phắt lại như thể vừa đụng phải một bức tường gạch. Cô không biết cái gì hoặc ai đang lãnh đạo đám người này, tuy nhiên cô chưa bao giờ, trong suốt mười ngàn năm cuộc đời, nghĩ đến chuyện chợt thấy mình đang đối diện với Virginia Dare và Tiến sĩ John Dee.

Hai người đứng trước đám đông, hơi tách ra một chút, đầu cúi sát vào nhau, đang nói chuyện say sưa, Scathach thấy người phụ nữ kia lấy ngón tay thọc mạnh vào ngực tay Pháp sư người Anh trong khi nêu quan điểm gì đó.

Đằng sau hai người bất tử, ở phía bên kia của quảng trường, đứng nghiêm trang và im lặng trước bức tường nhà tù là hàng hàng lớp lớp chiến binh anpu và Asterion, tất cả đều mặc giáp và trang bị vũ khí tận răng, như thể sắp sửa giao chiến với nhiều đạo quân chứ không phải chỉ là những con người tay không. Hàm răng dài ngoằng của Scathach nhe ra thành một nụ cười ma cà rồng. Đây sẽ là một trận chiến xứng đáng tham gia đây.

Đèn chiếu lấp lóa dọc theo những bức tường đồ sộ của nhà tù, rọi sáng từng hàng dài các cung thủ đã vào sẵn vị trí. Cô đếm chừng một trăm, rồi lên đến hai trăm. Bằng kinh nghiệm của mình Scathach biết một cung thủ giỏi có thể bắn mười lăm mũi tên trong một phút. Giây phút mũi tên thứ nhất rời khỏi cung, thì mũi kế tiếp đã bay ra rồi.

Tiếng thở dài chạy lan khắp đám đông. Không ai cử động, nhưng tiếng reo hò càng lúc càng lớn.

Thêm nhiều ngọn đèn nữa loang loáng sáng, và một hình dáng xuất hiện trên bức tường mặt trước nhà tù. Ông ta thấp bé và xanh xao, với gương mặt kéo dài thượt và một lọn râu dài đỏ lòm vắt trên môi, mặc áo chùng đen chiếu ra thứ ánh sáng loang loáng như dầu. Ông ta giơ cao hai cánh tay xanh lét, chờ cho tới khi sự im lặng dần dần phủ xuống đám đông dày đặc. Sau đó giọng ông mới cất lên oang oang.

“Hỡi giống người của Danu Talis.”

Tiếng rì rầm lan khắp đám đông. Không ai ưa thích gì thuật ngữ giống người ấy cả, đó là lời sỉ nhục.

“Hỡi giống người của Danu Talis,” ông ta nhắc lại. “Các người biết ta. Ta là Ard Greimne, và lời của ta là luật pháp. Hôm nay các người đã tự đặt mình vào huyệt chết. Nhưng vẫn còn cơ hội để tự cứu lấy mình. Bây giờ hãy đi đi, hãy quay về nhà, thì các người sẽ có thể sống qua đêm nay. Còn nếu các người ở lại đây, tương lai của các người sẽ không có gì là chắc chắn. Ta không có quyền đoán trước, nhưng đứng tại đây trước những bức tường này, ta có thể hứa sẽ giáng xuống các người đau đớn và chết chóc. Đó là thứ các người muốn chăng?”

Có ai đó hét lên trong đám đông, nhưng nhanh chóng bị át mất bởi những người xung quanh.

“Các người nghĩ mình đông, nhưng hãy biết các người đang đương đầu với những chiến binh tinh nhuệ nhất trong thế giới nổi tiếng này. Đây là nhóm anpu và Asterion, đây là nhóm quỷ ám và tất cả mọi dòng giống lai mới sẽ thay thế các người vào một ngày sắp tới, thực hiện những nhiệm vụ mà các người không có năng lực thực hiện.”

Ard Greimne thả mình vào im lặng, chờ đợi đám đông giải tán.

“Nếu các người không nghe lời ta, có lẽ các người sẽ nghe lời kẻ mang cái tên mà các người đang reo hò.”

Ard Greinme bước tránh sang một bên, và một hình dáng cao gầy mặc áo chùng cháy sém xuất hiện. Thậm chí từ khoảng cách xa thế này, nét mặt ông vẫn phân biệt được ngay.

Đám đông dân chúng hú hét tên ông. “Aten! Aten! Aten!” Giọng họ đều đều như nhịp đập trái tim, cuồn cuộn cuồn cuộn, không có dấu hiệu gì là muốn dừng.

Tiến sĩ John Dee quay ra nhìn đám đông và chợt bắt gặp mình đang chăm chăm nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh cỏ của Scathach Bóng Tối. Trong một ngày đầy rẫy những ngạc nhiên, đây đúng là một ngạc nhiên nữa thêm vào danh sách càng lúc càng dài.

Cô thấy hắn đã lưu ý đến mình, nên bước tách ra khỏi đám đông, quăng cái nón qua một bên, giũ phắt tấm áo choàng trắng, đề lộ áo sơ mi đen, quần dài đen dùng trong trận chiến và đôi ủng mũi thép. Cô mang hai thanh đoản kiếm trên lưng, hợp với những lưỡi dao dài treo thấp hơn bên hông và một cặp nhị khúc côn nhét vào dây thắt lưng.

Dân chúng đứng quanh cô nhìn thấy sự biến đổi ấy và hú hét lên, việc cô xuất hiện lan truyền khắp đám đông.

“Cô đến để giết tôi đó hả, Bóng Tối?” Dee hỏi.

“Để lúc khác, có lẽ thế,” Scathach lạnh lùng đáp. Pháp sư hướng bàn tay về phía Dare. “Virginia Dare, cho phép tôi được giới thiệu với cô Scathach Bóng Tối huyền thoại.”

Hai người phụ nữ nhìn nhau trừng trừng và gật đầu. Virginia mỉm cười. “Tôi cứ tưởng một người cao hơn chứ.”

“Tôi nghe thấy thế nhiều rồi.”

“Cô có mặt ở đây để giải cứu Aten à?” Dee hỏi.

Scathach lắc đầu. “Tôi đến đây để gặp Ard Greimne, Elder.”

“Tại sao?” Dee hỏi.

“Tôi đã rất muốn tận mắt nhìn thấy xem ông ta có tồi tệ như thiên hạ đồn thổi không.”

Virginia nhìn Scathach rồi liếc mắt nhìn lên hình dáng đang đứng trên bờ tường. “Có sự giống nhau nơi xương gò má và cằm,” ả nói. “Hắn ta là bà con với cô sao?”

Scathach gật đầu.

“Anh trai cô hả?”

“Ông ấy là cha tôi,” cô nói lí nhí.

Và rồi, một cơn địa chấn làm rung chuyển toàn bộ hòn đảo.