← Quay lại trang sách

Chương 66 & 67

“Hỡi cư dân Danu Talis,” Aten kêu gọi.

Mọi người hô lớn tên ông, nhưng ông giơ bàn tay bị xiềng xích lên ra dấu yên lặng, một sự im ắng liền bao trùm khắp đám đông.

“Hỡi loài người của Danu Talis. Ard Greimne muốn tôi bảo các người phải làm gì.”

Đám đông rì rầm.

“Ông ta muốn tôi bảo các người hãy về nhà...”

Tiếng ri rỉ trong đám đông chợt ồn ào.

“... và hãy rời khỏi nơi này.”

“Không!” ai đó hét lớn.

“Nhưng tôi sẽ không bảo các người làm thế,” Aten nói lớn. Ánh đuốc lung linh phết lên nét mặt ông chỗ sáng chỗ tối, làm ông đã cao còn cao hơn. “Nếu tôi tiếp tục nắm quyền, các người hẳn sẽ trở nên bình đẳng với các Elder. Nhưng bây giờ các Elder đã quyết định rằng các người sẽ không bao giờ khá hơn. Và nếu có vài kẻ làm theo cách của họ, thì toàn thể các người sẽ thôi không còn tồn tại được nữa.”

“Sẵn sàng rồi,” Scathach buột miệng nói. Cô đang quan sát Ard Greimne, để ý đến cách cơ bắp ông ta bó lại thành chùm, nhìn thấy cả đường co rút nơi cằm.

Cô chưa bao giờ biết đến người mà trước biến cố Nhận chìm từng là cha cô. Gia đình không bao giờ nhắc đến. Ông ta luôn nóng nảy giận dữ, và đây kia có những lời bóng gió cho rằng ông ta là một con quỷ sứ, tệ hơn là ông đã giết chết hàng trăm, có thể đến hàng ngàn con người nhưng cô chẳng bao giờ tin.

Vậy mà, ông ta đang ở đây, chuẩn bị ra lệnh cho cung thủ bắn vào một đám đông tay trơn không vũ khí rồi mới thả các đạo quân ra tiêu diệt họ.

“Ard Greimne muốn tôi bảo các người phải làm gì,” Aten nói tiếp. “Tôi muốn các người hãy nhìn về Kim tự tháp Thái Dương và nói cho tôi biết các người thấy gì.”

Nhất loạt, đám đông quay người. Được kẻ viền dưới ánh mặt trời đang lặn nổi bật trên nền trời chiều quang đãng, họ có thể nhìn thấy những vệt sáng khi từng chiếc vimana rớt xuống đất. Bầu trời đầy xe bay.

Sự phấn khích rùng rùng lan khắp đám đông là hết sức tự nhiên. Họ bắt đầu la lớn, kêu thét.

“Cư dân Cây đã vùng lên,” Aten nói. “Các cư dân loài người. Họ được Hekate lãnh đạo và Huitzilopochtli chỉ huy. Prometheus bảo vệ và hướng dẫn họ. Pháp sư Abraham canh chừng họ. Elder và loài người cùng chung tay. Bình đẳng, muôn người như một.”

Đám đông la hét om sòm.

Scathach quan sát thấy Ard Greimne bước lên bên Aten. Ngay lập tức cô bắt đầu chạy, phóng mình bay qua mặt đất ngay trước hàng ngũ anpu đang tập trung.

Bàn tay Dee vọt ra siết lấy cánh tay Virginia. Hắn cũng đã thấy Ard Greimne cử động và biết ông ta sắp làm gì. “Lấy luồng điện của tôi đi, Virginia, và cứ làm những gì phải làm.”

Virginia Dare cẩn thận nhấc bàn tay hắn ra khỏi cánh tay mình, rồi cầm mấy ngón tay hắn. “Cám ơn, John.”

“John ư,” hắn nói rất khẽ.

Cô ả nhìn hắn hơi có vẻ trêu chọc.

“Trong suốt ngần ấy năm chúng ta quen biết nhau, cô chưa bao giờ gọi tên tôi,” hắn nói.

“Tất nhiên là có chứ. Nhiều lần là khác.”

“Nhưng chưa bao giờ có cảm xúc”

“Đó là bởi vì suốt ngần ấy năm quen biết ông, ông đã luôn là một người bất tử kênh kiệu ngạo mạn có tên là Dee.”

Ard Greimne bước lên đứng cạnh Aten và lớn tiếng thở dài. Hai Elder nhìn xuống đám đông đang tung hô, kêu thét ầm ĩ. Ard Greimne nhìn sang Kim tự tháp Thái Dương. “Tôi đoán đêm nay họ sẽ không cần đến ông nữa nhỉ?”

“Tôi nghĩ là không,” Aten đáp.

Ard Greimne đặt tay lên vai Aten. “Nhưng trước hết ông nên xem cái này,” ông ta nói, rồi hét lớn với hàng cung thủ, “Bắn tùy ý!”

Hai trăm sợi dây cung buông ra, tên lao vun vút, hết lần này tới lần khác. Mũi tên nào cũng có một cái lỗ nhỏ cắt phía trên đầu để chúng rít lên khi bay xuyên không khí. Bọn chúng hướng lên cao trong màn đêm mà bắn vào đám đông như một con mưa đầy những tiếng rin rít, chết chóc.

Sau đó, bầu không khí nhuốm mùi muối trong buổi chiều tà của Danu Talis bất chợt nghe có mùi cây xô thơm trộn lẫn với lưu huỳnh.

Một ngọn lửa màu xanh tai tái viền quanh người Virginia Dare, trong khi quầng sáng màu vàng hết sức yếu ớt tỏa ra từ Pháp sư người Anh.

“Hãy cho đi mọi thứ cô có,” Dee khuyên cô ả khi hắn phác thảo kế hoạch lúc nãy. “Cô sẽ chỉ đổi lấy một cơ hội này.”

“Trước nay tôi chưa làm bất cứ việc gì như thế này bao giờ,” ả đáp.

“Đây là thời điểm tốt để bắt đầu.”

Virginia Dare là bậc thầy về pháp thuật Không khí. Ả đã học được các kĩ năng trong rừng trên bờ biển Đông của Bắc Mỹ và hoàn thiện các kĩ năng ấy trong những khu rừng hoang dã Tây Bắc Thái Bình Dương. Ả biết làm thế nào để tạo ra và định hình những đám mây, làm thế nào để sử dụng không khí như một công cụ và như một vũ khí.

Người bất tử triệu tập từng chút một luồng điện của mình và dồn lại thành dòng chảy lai láng. Ả có thể cảm thấy hơi ấm của Pháp sư tràn vào bàn tay ả, thấm qua da thịt, khiến ả mạnh hơn hẳn. Năng lượng của hắn tăm tối, cay đắng, nhưng bổ sung cho năng lượng của ả.

Tên bay lên.

Virginia Dare nhắm mắt.

Tên rin rít lao xuống.

Luồng điện của cô gái bất tử người Mỹ càng lúc càng sáng bừng, cho tới khi cô ả trở thành một ngọn đèn hiệu màu xanh lá chói lóa. Luồng điện của Dee cháy một màu vàng nhạt yếu ớt, hắt những chiếc bóng kì cục nhảy nhót trên mặt đất. Virginia mở choàng mắt, cảm thấy John đang siết bàn tay mình.

“Nào,” hắn thì thầm.

Virginia thở rống lên.

Và tên dừng lại, lơ lửng bên trên đám mây thình lình xuất hiện, do một bức tường không khí vô hình giữ lấy.

Mọi người đứng trong đám đông cũng như đứng dọc theo mấy bức tường đều rơi vào im lặng hoàn toàn.

Rồi gió chuyển hướng, thế là trên không trung hàng trăm mũi tên xoay theo chiều ngược lại. Một cơn gió khác thổi bùng, tên rin rít bay vào hàng ngũ bọn chiến binh mặc giáp tập trung trước các bức tường nhà tù, bọn chúng ngã gục trong tiếng kim loại và bộ giáp khua lanh canh.

Trên đầu tường, quan sát bọn lính gác gục ngã phía dưới mình, Aten gật gù. “Tôi vui mừng vì ông đã cho tôi chờ đợi để được chứng kiến cảnh này. Bây giờ ông sẽ làm gì, Ard Greimne?” ông hỏi. “Trông có vẻ như khoảng ba phần tư đạo quân của ông đã chết, và tôi không rõ số còn lại sẽ chiến đấu hăng hái đến mức nào. Và ông biết không, tôi tin chính con người đã làm điều đó cho ông đấy.” Ông hất đầu về phía Kim tự tháp Thái Dương, lúc này đã lốm đốm lửa. “Ông sẽ đi đâu?”

“Tôi sẽ sống,” Elder cáu kỉnh, “mà còn sống hơn những gì người ta nói nữa kìa.” Đặt bàn tay ngang eo lưng Aten, lão đẩy thật mạnh, hất ông bay vèo qua mép tường.

Chạy như trước nay chưa bao giờ chạy như thế, Scathach phóng mình bay qua quảng trường lao thẳng tới bức tường. Cô nhìn thấy bọn anpu trước mặt mình lóng ngóng với lấy vũ khí, rõ ràng là không biết chúng đang nhìn thấy gì, một cô gái đơn độc tấn công chúng.

Bóng Tối nghe có tiếng dây cung trên đầu búng choang choang, cô lắng nghe mũi tên rin rít lao xuống, rồi cảm nhận được luồng điện mang mùi cây xô thơm và mùi lưu huỳnh. Tiếng rin rít đột ngột dừng lại, như thể âm thanh bị chặn đứt. Scathach buông mình xuống đất, lăn tròn khi loạt tên bắt đầu gào thét lần nữa, rít ré phía trên đầu cô như một cơn mưa đen thui phạt ngang, sau đó cô đứng thẳng trở lại đúng ngay lúc hàng anpu và bọn lai tạp ngã gục dưới sự tấn công dữ dội chết người.

Ngẩng đầu, cô thấy Aten vừa rơi ra. Cô biết cha mình đã đẩy ông, và cô biết mọi điều mình nghe nói về cha là có thật.

Và cũng như trong mọi trận chiến khác, các giác quan nhạy bén của cô bừng tỉnh, và cứ như thể thế giới quanh cô chậm lại còn cô vẫn tiếp tục hành động với vận tốc bình thường.

Aten rơi...

... rơi...

... rơi...

Cô để ý thấy mắt ông nhắm lại, trông ông thật thanh thản.

Scathach nhào qua bọn anpu vừa ngã xuống, trèo lên xác chúng, bàn chân trần của cô hầu như chỉ vừa chạm đất, cô liền nhảy lên không trung, vặn người, xoay nửa vòng.

Và chụp được ông ta.

CHƯƠNG 67

Xolotl đứng trên một bức tường thấp, quan sát bọn anpu lao tới tòa nhà đổ nát. Lũ quỷ sứ đầu chó rừng im lặng cho tới giây phút cuối trước khi bước vào trận chiến, sau đó mới cất tiếng hú. Âm thanh hoảng kinh ấy thường khiến đối thủ bàng hoàng bất động hoặc quay người bỏ chạy. Xolotl nghi ngờ không biết âm thanh đó có tác dụng gì với nhà Flamel và các bạn đồng hành hay không. Cái mõm chó của lão há ra cười toe: bề nào thì bọn họ cũng đâu có chỗ nào để chạy.

Theo sau bầy anpu là lũ kì lân monokerata.

Chính tay lão chọn lũ này. Xolotl rất ưa thích kì lân, nhưng đây không phải là những con kì lân trắng tao nhã được giống người ưu ái. Lũ này từ Ấn Độ đổ dồn về đây, trong khi thân mình chúng có màu trắng, thì đầu lại đỏ như máu, với bốn cái sừng ba màu dài một mét hai từ giữa trán xoắn ra. Monokerata sẽ đâm xiên thấu nạn nhân của chúng, rồi ngửa đầu ra sau, cho nạn nhân tuột xuống sừng, để chúng có thể ăn thịt.

Elder bộ xương khô ngoái liếc xuống lối đi. Xuyên đám sương mù lão gần như có thể nhận ra hình dáng con cua khổng lồ. Thật khó để tìm được lực bẩy trên mặt đá trơn trợt bằng những cẳng chân lèo khoèo, nhưng nó cố kéo cho bằng được thân mình bằng cặp càng khổng lồ đằng trước, bám chặt vào bức tường và nặng nề đẩy người tới.

Xolotl chà xát hai bàn tay vào nhau, xương cạ lanh canh lích kích, lão ước ao có gì để vừa ăn vừa xem màn biểu diễn này. Lão nhảy khỏi bức tường, lang thang quanh lối đi, hi vọng tìm thấy thứ gì lót dạ trong khi chờ sự kiện chính.

Odin chiếm lấy vị trí bên cạnh Hel dưới ngưỡng cửa khu nhà Cai tù. “Tôi nhớ lần. cuối cùng đương đầu với bọn anpu,” ông nói.

Hel gật đầu. “Trên Danu Talis. Thật là một ngày tuyệt vời.” Đôi mắt đen nhánh lấp lánh khi kí ức sống dậy. “Hồi đó gần như tôi còn xinh đẹp.”

“Bà vẫn còn xinh đẹp mà,” ông nói khẽ khàng. “Bây giờ bước lùi lại đi, cô cháu gái.”

“Tại sao?” bà hỏi.

Bàn tay Odin lướt qua miếng kim loại ông đeo bên mắt phải. “Bọn anpu sẽ tràn qua những bức tường này,” ông nói, chuyển sang ngôn ngữ âm yết hầu trước nay chưa bao giờ được nói trên trái đất này. “Những người bất tử sẽ ngã xuống khi chưa đánh thức được Lão Nhện, và tất cả chuyện này sẽ hóa ra vô ích hết.” Luồng điện có mùi ozone xam xám chảy rỉ thành từng dải nơi đầu ngón tay ông. “Nhưng tôi có thể hi sinh cầm cự đôi chút.”

Lúc này bọn anpu đã sáp đến gần, đủ gần để Elder có thể nhìn thấy nước dãi sáng lấp lóa trên răng nanh chúng và cả những giọt sương ẩm ướt đọng lại chảy xuống bộ giáp sứ với kim loại.

“Trong tích tắc nữa thôi, bọn chúng sẽ hú thét lên,” Odin nói nhẹ nhàng. “Billy, Diều Hâu Đen, có khả năng cả Machiavelli và Nicholas sẽ hoảng kinh trước âm thanh ấy và sẽ ngã nhào cho mà xem.”

“Người phụ nữ kia sẽ không ngã, Mars cũng vậy,” Hel nói. “Cả chúng ta cũng sẽ không ngã nhào.”

“Đúng. Chúng ta sẽ không ngã. Mà chúng ta cũng sẽ không thể ngăn chúng được. Với những vũ khí thế này thì không thể...”

Hel chìa bàn tay móng vuốt ra. Odin nhìn vào đó, rồi quay nhìn vào đôi mắt bà đen nhánh ngân ngấn nước. “Bà có chắc không đấy?” ông hỏi.

“Thế giới của tôi đã mất rồi. Cây Yggdrasill, cũng là cây Yggdrasill của ông không còn nữa. Tôi sẽ đi đâu được, tôi sẽ làm gì được nữa chứ?” bà hỏi.

Odin gật gù thấu hiểu. “Tôi đến thế giới này để trả thù cho Hekate yêu quý của mình. Tôi đã thề báo thù Dee bằng được, nhưng biết đâu chúng ta có thể đạt một thắng lợi lớn hơn.” Ông nắm lấy bàn tay Hel, đan các ngón tay vào nhau.

Mùi hương tinh sạch của ozone thoang thoảng mùi hôi thối của xác cá rục rữa. “Tôi luôn muốn thay đổi mùi hôi ấy,” Hel lầm bầm. “Nhưng qua thời gian, tôi thấy mình đã bắt đầu ưa thích nó.”

Hai bàn tay Odin bốc khói, và đột nhiên những người khác trong phòng ý thức được rằng luồng điện của Elder bừng bừng sống dậy.

“Anh Odin,” Mars hoảng hốt nói. “Không...”

“Có chứ,” Odin thều thào.

Bọn anpu há miệng chực kêu hú thét.

“Nằm xuống,” Mars la lớn. “Mọi người nằm xuống! Che mắt lại.”

Odin siết chặt tay cháu gái. “Tại sao bà không nói cho bọn chó rừng này biết tôi là ai.”

Hel gật đầu. Đứng thẳng, đầu ngửa ra sau, luồng điện màu đỏ như máu bắt đầu rỉ ra, mùi hôi thối của xác cá mục rữa trở nên nồng nặc, bà cất giọng vang dội khắp nền đá. “Các người đang đứng trước sự hiện diện của Odin, Chúa tể Aesir, Vĩ đại và Khôn ngoan, Cao niên và Nhân từ...”

Bàn tay phải Odin biến thành một chiếc găng toàn một màu xám. “Chúng ta không có thì giờ cho hết thảy hai trăm cái tên,” ông làu bàu, đưa tay lên miếng che bên mắt phải.

“Các người đang đứng trước Yggr Khiếp đảm.”

Odin lột phắt miếng che mắt bằng kim loại.

“Người cũng được biết đến là Baleyg Mắt Đổ Lửa.”

Tia sáng hội tụ toàn một màu trắng ngà bắn ra từ mắt Elder tung tóe trên bọn anpu đứng hàng trước và con monoketara. Chúng giòn rụm tan thành tro cuộn xoắn bay lên. Bọn anpu đứng hàng thứ hai hét toáng khi bộ giáp của chúng tan chảy trước sức nóng mãnh liệt, và nhiều tên bị sừng con kì lân đụng phải, bị đè nghiến hoặc bị đâm xiên thủng qua người khi con quái thú ấy bỏ chạy bừa. Nhưng tia sáng kia vẫn không nguôi bớt. Sàn đá dưới chân chúng kêu răng rắc và gãy nát, nổi bong bóng lên như chất lỏng sền sệt.

Odin chầm chậm quay đầu, ánh sáng trắng ngà chảy tràn qua mọi thứ. Không gì thoát khỏi ánh mắt chăm bẳm ấy.

Vài con momokerata sống sót kinh hãi chạy tán loạn, bỏ mặc bầy anpu đối diện với ngọn giáo lửa lóe sáng. Trong im lặng tàn khốc, bọn anpu tiếp tục tiến tới, liều mạng cố áp sát hai Elder. Chúng phóng ra những ngọn giáo, thậm chí cả kiếm nữa, nhưng Odin làm cho tất cả biến thành từng vũng kim loại khi quay người đổ dồn ánh mắt vào đó.

Không khí đầy tro và mồ hóng đen nhánh. Được kể là cá thối và ozone, nhưng những mùi này càng lúc càng nhanh chóng trở mùi đăng đắng chua chua khi sức mạnh của Hel kém dần. Luồng điện xám của Odin bắt đầu nhạt đi, rồi thành màu hồng khi Hel đổ phần sức mạnh cuối cùng sang ông cậu của bà, một chục tên anpu khác nữa lao thẳng tới tòa nhà.

Ánh mắt Odin sáng bừng hơn trước, cắt thẳng xuyên qua chúng, lửa bốc cao trên mấy bức tường khu Hành chính, tắm tòa nhà trong lửa, cuốn dọc theo chiều dài ngọn hải đăng phía trước. Odin loạng choạng, đầu bật ngửa ra sau, một cuộn lửa bắn vọt lên trời, theo đường vòng cung rớt xuống tung tóe trước mặt Xolotl lúc này đang gấp rút bò toài hòng trốn thoát. Một sợi lửa lính dính bắt được tấm áo choàng đủ màu của lão, cháy bùng, lão giật phứt quăng đi, điên cuồng nhảy nhót khi quan sát thấy thêm nhiều tên anpu nữa bị biến thành tro.

Luồng điện đỏ của Hel nhạt rất nhanh thành màu trắng. Hai cẳng chân cong oằn, nhưng bà vẫn giữ tay mình trong tay ông cậu. Tia lửa của ngọn giáo ánh sáng từ con mắt phải Odin lích kích rồi tắt ngấm. Ông sụm người xuống ngưỡng cửa cạnh cô cháu gái, khói và những đường chỉ mỏng như tơ nhện trong luồng điện xam xám của ông cuộn ra khỏi da thịt. Elder từng rất cao lớn giờ co rút lại, cong gập người và khô khốc nhăn nheo.

Giọng nói gần như rời rạc vì cuồng nộ, Xolotl sai bọn anpu cuối cùng, nhóm vệ sĩ riêng của lão gồm mười hai chiến binh mình đầy sẹo, tiến đến ngôi nhà. “Giết sạch mọi thứ bên trong,” lão ra lệnh. “Mọi thứ!”

Mười hai sinh vật, to lớn hơn, dềnh dàng hơn bất kì tên nào khác, dàn ra thành hình vòng cung tiến gần đến hai hình dáng nhỏ nhắn nơi ngưỡng cửa. Bằng sự tinh thông không cần chuẩn bị trước, chúng nhất loạt lao tới, mõm há rộng hoác hú hét khí thế.

Odin ngẩng đầu lên lần cuối. “Ta là Odin,” ông thét lớn, một lần nữa ánh sáng lóe ra từ mắt ông có điều là sáng hơn, mạnh hơn từ trước đến nay. Ông nhìn lần lượt từng tên anpu một, đốt chúng ra tro. Ông khuỵu gối xuống, nhưng ánh sáng như ngọn giáo kia không hề nao núng. Ông nâng cánh tay cô cháu gái. “Còn đây là Hel. Hôm nay chúng ta là sự diệt vong của bọn bây.” Ánh sáng nơi mắt ông nhạt đi. Ông quay mặt nhìn sang Hel, và thấy bà y như trước kia: cao ráo, thanh lịch tao nhã và rất, rất xinh đẹp, với đôi mắt màu bầu trời bình minh và mái tóc như mây bão. Cái lưỡi nhỏ xíu di chuyển nơi cặp môi đầy và hàm răng trắng tinh. “Chúng ta hạ được bao nhiêu, hả cậu?” bà hỏi.

“Tất cả bọn chúng,” ông thầm thì.

Bất thình lình, một tên anpu mắt hoang dại mình cháy sém hiện ra từ màn đêm đầy khói. Nó tấn công cả hai người họ từ sau lưng, một thanh kopesh bự chảng giơ cao, quai hàm há hoác.

“Tất cả bọn chúng!” thanh kiếm khổng lồ của Mars nện sinh vật ngã lăn ra đất. Chiến binh quỳ xuống cạnh Odin và Hel, nhẹ nhàng nhấc miếng che mắt của Odin đặt vào chỗ cũ. Mars nắm bàn tay của cả hai người trong tay mình, trông như tay trẻ con, nhỏ nhắn trên lớp da chai sần của ông. Odin, từng cao lớn, nở nang như Mars, giờ chỉ còn phân nửa. “Vinh dự được chiến đấu bên ông hôm nay,” ông ta nói.

“Thật vinh dự khi được chết trong vòng tay bè bạn,” Odin nói, và trút hơi thở cuối cùng. Da ông vàng như tấm giấy da cổ xưa, kêu sột soạt, bong tróc, rồi bể vụn thành bụi đất đọng lại nơi những kẽ nứt trong sàn đá bên dưới ông và rã tan.

Chất lỏng không màu bọc Hel lại, lúc này bà vẫn còn xinh đẹp, và rồi, bất ngờ nổ bung như bong bóng, bà tan biến, ngấm vào cùng một mặt đá vừa nuốt sạch nhúm bụi đất của ông cậu mình.