← Quay lại trang sách

Chương 2 SÓI CÁI VÀ MARTIAL

Cuối cùng em đã thấy anh, đã giữ được anh, đã có anh… – Sói Cái kêu lên, ôm ghì Martial trong vòng tay mình, lòng vui vô hạn. Cô ta đỡ anh người yêu, gần như bế, giúp anh ta ngồi xuống chiếc ghế dài trong hành lang.

Martial vẫn ngây ngất, mệt lử, mất một lúc để hồi tỉnh, sau chấn động quá mạnh mẽ, hầu như làm tiêu tan hết sức lực đã suy nhược của mình.

Sói Cái cứu người tình trong hoàn cảnh anh ta đã kiệt sức, sắp chết vì thiếu không khí hơn là thiếu thức ăn vì anh ta bị nhốt trong một căn phòng không ống khói, hoàn toàn đóng kín, không khí không lưu thông. Đã thế Quả Bầu còn phòng bị một cách tàn nhẫn, lấy giẻ bịt kín tất cả các kẽ hở của cửa ra vào và cửa sổ.

Hồi hộp vì hạnh phúc và lo âu, đôi mắt đẫm lệ, Sói Cái quỳ trước mặt người yêu, theo dõi mọi diễn biến trên nét mặt anh ta.

Martial gần như dần dần sống lại, hít từng hơi dài không khí trong lành. Rùng mình mấy cái, anh ta ngẩng chiếc đầu nặng trịch lên, thở ra một hơi dài và mở mắt.

– Martial, em đây, em của anh đây! Anh khỏe chưa?

– Khá hơn rồi! – Martial yếu ớt đáp lời.

– Lạy Chúa! Anh cần gì? Nước giấm?

– Không, không, anh chỉ cần không khí! Ôi, không khí, chỉ cần không khí thôi!

Sói Cái không ngại bị đứt tay, đập vỡ bốn ô kính liền ở chỗ cửa sổ bị chặn bởi một cái bàn nặng.

– Anh đã thở được, giờ thì anh đã thở được, đầu anh đã nhẹ nhõm. – Martial nói, gần như đã trở lại bình thường.

Rồi, như chỉ mới nhớ được việc người yêu đã cứu mình, anh ta kêu lên với lòng biết ơn khôn tả.

– Không có em, anh đã chết! Sói Cái nhân hậu của anh!

– Tuyệt, tuyệt! Lúc này anh thấy trong người ra sao?

– Mỗi lúc một khá hơn!

– Anh có đói không?

– Không! Anh cảm thấy còn yếu lắm! Cái làm cho anh khổ sở nhất là thiếu không khí. Cuối cùng anh ngạt thở, ngạt thở. Thật là khủng khiếp!

– Còn bây giờ?

– Anh đã sống lại! Anh ra khỏi mồ, và anh thoát được là nhờ em!

– Nhưng bàn tay tội nghiệp của anh, bàn tay tội nghiệp của anh! Những vết chém này… Họ đã làm gì anh? Tội nghiệp!

– Nicolas và Quả Bầu không dám đánh anh lần thứ hai, chúng nhốt anh vào phòng để anh chết đói. Anh ngăn không cho chúng đóng đinh các cửa sổ. Em gái anh đã lấy rìu chém vào tay anh!

– Lũ quái vật! Chúng muốn làm cho người ta tưởng là anh chết vì bệnh đấy. Mẹ anh đã phao tin là anh đang trong tình trạng tuyệt vọng. Mẹ của anh! Anh của em ơi, mẹ của anh đấy!

– Này, đừng nói với anh về bà ấy nữa! – Martial nói với giọng đau khổ và như vừa nhận ra cách ăn mặc lạ lùng và quần áo ướt sũng của Sói Cái, anh ta kêu lên. – Chuyện gì xảy ra với em thế? Tóc em ướt sũng, em mặc váy ngắn đẫm nước.

– Không sao, cuối cùng thì anh cũng đã được cứu, thế thôi!

– Nhưng hãy nói cho anh biết tại sao người em lại bị ướt sũng như thế?

– Em biết anh đang gặp nguy hiểm… Em không tìm được xuồng.

– Thế em bơi đến đây sao?

– Đúng đấy! Nhưng, hai bàn tay anh, đưa cho em hôn nào. Khổ thân anh! Lũ quái vật! Em tiếc đã không có mặt lúc ấy!

– Ôi, Sói Cái nhân hậu của anh. – Martial cảm kích nói. – Em nhân hậu hơn tất cả những người nhân hậu.

– Chẳng phải chính anh đã viết “Hèn thì chết!” sao? – Và Sói Cái giơ cánh tay có xăm những chữ đó chưa bị phai.

– Em thật dũng cảm! Tốt lắm. Nhưng em đang run vì lạnh đấy!

– Không phải vì lạnh đâu!

– Không sao. Em vào trong kia lấy chiếc áo choàng của Quả Bầu quấn vào cho ấm.

– Nhưng…

– Anh muốn thế!

Sau một giây, cô ta quay ra với chiếc áo choàng bằng vải kẻ sọc quấn quanh người.

– Vì anh, em suýt bị chết đuối! – Martial nhìn người yêu nói giọng hồi hộp.

– Trái lại, em vừa cứu một cô gái tội nghiệp sắp bị chết đuối, khi em vừa bơi đến đảo.

– Em cứu cô ấy à? Cô ấy đang ở đâu?

– Ở dưới nhà với bọn trẻ! Chúng đang chăm sóc cô ấy.

– Cô ấy là ai thế?

– Lạy Chúa! Nếu anh biết được một chuyện tình cờ, một chuyện tình cờ rất thú vị. Cô ấy chính là bạn của em ở Saint-Lazare, một cô gái thật khác thường.

– Chuyện đó thế nào?

– Anh hãy hình dung đó là người em vừa yêu quý, lại vừa ghét vì cô ấy đã gieo vào tâm hồn em cùng một lúc nỗi chán chường bên cạnh niềm hạnh phúc.

– Cô ấy…

– Vâng, về anh!

– Về anh?

– Martial, hãy nghe em nói… Nhưng thôi… Em không bao giờ dám…

– Chuyện gì vậy?

– Em muốn thỉnh cầu anh. Em đến thăm anh cũng vì chuyện ấy bởi vì em từ Paris đến, em không biết anh bị nạn.

– Thế thì em nói đi.

– Em không dám nói nữa.

– Em không dám nói, sau những gì em vừa làm cho anh!

– Đúng thế, em sẽ như người đi cầu xin trở lại.

– Cầu xin trở lại! Phải chăng là anh không nợ em sao? Phải chăng vì em đã không chăm sóc anh ngày đêm khi anh ốm? Thế anh không phải là anh yêu của em sao?

– Có phải anh là anh yêu của em không?

– Đúng, bởi thế em phải nói thành thật với anh vì anh là anh yêu của em và mãi mãi là của em.

– Mãi mãi ư, Martial?

– Mãi mãi, đúng như tên anh là Martial. Với anh, trên đời này, anh không có một người vợ nào khác ngoài em. Em thấy không, Sói Cái của anh. Dù em có thế nào đi nữa, anh cũng không quan tâm chuyện đó. Anh yêu em, em yêu anh, em đã cứu sống anh. Từ lúc em bị tù, anh đã không còn như vậy nữa. Có biết bao điều mới lạ! Anh đã suy nghĩ, em sẽ không bao giờ như trước đây nữa!

– Anh muốn nói gì kia?

– Từ giờ, anh không muốn xa em nữa! Nhưng anh càng không muốn xa François và Amandine.

– Em trai và em gái anh?

– Đúng! Từ hôm nay, với chúng, anh phải như một người cha. Em biết chứ, anh có nhiệm vụ, anh bắt buộc phải chăm sóc chúng. Người ta muốn biến chúng thành những tên cướp. Muốn cứu chúng, anh phải đưa chúng đi.

– Đi đâu?

– Anh cũng không biết! Nhưng để đảm bảo, phải xa Paris.

– Còn em?

– Em? Anh sẽ đưa em đi!

– Anh đưa em đi? – Sói Cái kêu lên ngất ngây, sung sướng; không dám mơ đến niềm hạnh phúc như thế. – Em sẽ không bao giờ rời xa anh?

– Không! Sói Cái nhân hậu của anh! Không bao giờ! Em sẽ giúp anh dạy dỗ những đứa trẻ đáng yêu này. Anh hiểu em và muốn nói với em là anh mong muốn Amandine nhỏ bé sẽ là một cô gái ngay thẳng. Anh hiểu, em sẽ là người mẹ tốt của nó.

– Ôi, cám ơn Martial! Cám ơn!

– Chúng ta sẽ sống như những người lương thiện. Hãy yên tâm! Chúng ta sẽ tìm được việc làm. Chúng ta sẽ làm việc như những người da đen. Ít ra những đứa trẻ này sẽ không vô lại như cha và mẹ chúng. Anh sẽ không còn phải nghe nói chúng là con và em của kẻ bị tử hình. Trên hết, anh sẽ không đi qua những con phố mà họ biết em… Nhưng em làm sao thế? Làm sao thế?

– Martial, em sợ sẽ phát điên lên mất!

– Điên?

– Điên vì sung sướng!

– Vì sao?

– Bởi vì, anh thấy không, hơn cả điều mong ước!

– Sao?

– Điều mà anh yêu cầu em… Ôi, không, anh thấy không! Thật là hạnh phúc quá! Anh nói chúng ta sẽ rời khỏi Paris? Đúng, chúng ta sẽ vào một khu rừng. Ở đó, chúng ta sẽ có một căn nhà nhỏ thật sạch sẽ và những đứa trẻ mà em yêu quý. Em muốn đáng lẽ gọi anh là “anh yêu của em” thì em sẽ gọi là “chồng yêu quý của em” bởi vì chúng ta sẽ không có chỗ làm nếu không như thế. – Sói Cái vội nói thêm.

Đến lượt mình, Martial ngạc nhiên nhìn Sói Cái, không hiểu cô ta nói gì nữa:

– Em muốn nói chỗ nào?

– Làm người chăm sóc các khu rừng cấm săn bắn.

– Anh sẽ được làm?

– Vâng!

– Nhưng ai cho anh chỗ làm đó?

– Những người đỡ đầu cô gái mà em vừa cứu.

– Họ không quen biết anh!

– Nhưng em, em đã nói với cô ấy về anh. Cô ấy sẽ giới thiệu chúng ta với những người đỡ đầu.

– Nhưng với lý do gì em nói về anh với họ?

– Anh muốn em nói với lý do gì?

– Sói Cái đáng yêu…

– Và rồi, anh hiểu chứ. Lòng tin đã đến ở trong tù. Cô gái ấy thật đáng yêu, dịu dàng. Dù không muốn, em thấy mình bị cô ấy thu hút. Em nhận ra ngay là cô ấy không giống chúng ta.

– Thế cô ấy là ai?

– Em không biết. Em không hiểu gì cả, nhưng trong đời, em chưa thấy, chưa từng nghe chuyện tương tự. Cô ấy như một bà tiên đọc được hết nội tâm người khác. Khi em nói là em yêu anh vô cùng, chỉ riêng chuyện đó, cô ấy đã rất quan tâm đến chúng ta. Cô ấy đã làm em biết xấu hổ về quá khứ. Không phải bằng những lời nặng nề mà bằng cách nói về một cuộc sống cần cù, khá mệt nhọc nhưng êm đềm với anh trong rừng sâu, theo sở thích của anh… Tuy nhiên, theo ý cô ấy, anh không phải là người săn bắn trái phép mà là người bảo vệ khu rừng cấm săn bắn, lẽ ra là người tình, thì em sẽ là vợ chính thức của anh, và rồi chúng ta sẽ có những đứa con thật đẹp, chúng sẽ chạy ra đón anh mỗi buổi chiều khi anh đi tuần về với những con chó săn và súng trên vai. Chúng ta ăn cơm tối trước căn lều của mình, trong không khí mát mẻ ban đêm, dưới những cây đại thụ, và rồi chúng ta sẽ ngủ một giấc êm đềm, sung sướng… Anh có muốn em nói gì với anh nữa không? Em đã nghe cô ấy, như một niềm say mê. Nếu anh biết, cô ấy nói rất khéo, rất hay đến nỗi những điều cô ấy nói, em như dần dần hình dung thấy, em vẫn còn thức tỉnh mà thực là mơ.

– Ôi, đúng, đó sẽ là một cuộc sống tốt đẹp! – Martial vừa cười vừa nói. – Trái tim trong sáng của François sẽ không phải chịu ảnh hưởng xấu của Quả Bầu và Nicolas. Không khí trong lành trong rừng sẽ tốt với nó hơn là không khí ở thành phố. Amandine sẽ giúp em công việc nhà. Anh sẽ là một người bảo vệ rừng tốt, để không còn ai biết anh là một kẻ săn bắn trái phép có hạng. Anh sẽ có Sói Cái gan dạ làm nội trợ, và như em nói, có những đứa con… Chúng ta chẳng còn thiếu gì nữa! Một khi đã quen sống trong rừng, người ta sẽ như sống ở nhà mình, người ta sẽ sống ở đấy một trăm năm như mới qua một ngày… Nhưng, em thấy không… Anh điên mất. Này, đừng nên nói với anh một cuộc sống như thế. Chuyện đó sẽ làm anh luyến tiếc… Tất cả là thế.

– Em sẽ để anh đi vì những điều anh nói, em đã nói với Sơn Ca.

– Sao kia?

– Đúng, nghe những chuyện thần tiên đó, em nói với cô ấy: “Còn gì đau khổ hơn là xây những lâu đài trên cát, những điều cô nói liệu có thành sự thật không?” Anh có biết, cô ấy trả lời như thế nào không? – Sói Cái nói, mắt sáng lên niềm vui.

– Không!

– “Miễn là Martial cưới cô. Cả hai hứa là sẽ sống một cuộc sống lương thiện, chỗ làm mà cô thèm muốn đó, tôi sẽ cố gắng để cô được nhận.” Cô ấy trả lời em như thế.

– Cho anh một chân bảo vệ?

– Vâng! Cho anh.

– Đúng, em có lý, đó là một giấc mơ. Nếu chỉ là cưới em để có chỗ làm đó, Sói Cái gan dạ của anh, chuyện đó sẽ làm ngay ngày mai vì kể từ hôm nay, em đã là vợ anh, người vợ thật sự của anh!

– Martial! Em là vợ thật sự của anh?

– Vợ thật sự, vợ duy nhất, và anh muốn em gọi anh là chồng của em, như đã được ông thị trưởng chấp nhận.

– Ôi, Sơn Ca có lý! Thật là hãnh diện khi nói Martial là chồng của em. Anh sẽ thấy Sói Cái của anh trong việc nội trợ, trong công việc, anh sẽ thấy…

– Nhưng chỗ làm đó, em có tin không?

– Sơn Ca hiền hậu, nhỏ bé, nếu có nhầm lẫn thì là đối với những việc khác vì cô ấy có thái độ rất tin vào điều đã nói với em. Ngoài ra, ngay sau khi rời khỏi trại giam, người giám thị đã nói với em là những người bảo vệ cho Sơn Ca là những người có địa vị cao sang, có quyền thế, chắc chắn cô ấy sẽ giữ được lời hứa với em.

Bỗng dưng Martial đứng dậy và kêu lên:

– A, anh không hiểu chúng ta đang nghĩ tới điều gì?

– Cái gì kia?

– Cô gái trẻ ấy đang ở dưới nhà, có lẽ đang hấp hối, lẽ ra phải cấp cứu cho cô ấy, chúng ta lại đứng ở đây.

– Anh yên tâm! François và Amandine đang ở bên cạnh cô ấy. Chúng sẽ lên đây nếu có chuyện nguy hiểm xảy ra. Nhưng anh có lý, chúng ta phải xuống ngay. Anh cần gặp cô ấy, người mà nhờ cô ấy chúng ta có lẽ sẽ được hạnh phúc.

Và Martial dựa trên cánh tay Sói Cái đi xuống tầng trệt.

Trước khi theo họ vào trong nhà bếp, chúng ta hãy nói đến những chuyện gì đã diễn ra từ khi Marie được giao phó cho hai đứa bé chăm sóc.