Chương 6 MỤ VỌ
Sự hối hả trong nhịp bước của mụ, sự hăng hái dữ tợn của cơn say máu cướp của giết người đang làm mụ phấn chấn, đã nhuộm tía bộ mặt đáng ghét ấy. Đôi mắt xanh của mụ ánh lên niềm vui man rợ.
Thằng Tập Tễnh theo mụ nhảy cà nhắc.
Lúc mụ đi xuống những bậc cuối của cầu thang, thằng con lão Cánh Tay Đỏ cố ý giẫm lên tà áo kéo lê làm mụ trật bước, không giữ nổi thăng bằng, mụ ngã khuỵu, hai tay giơ ra phía trước, đánh rơi chiếc túi quý giá, làm văng ra ngoài một chiếc vòng tay vàng nạm ngọc bích và ngọc trai rất tinh vi.
Mụ Vọ, dù bị ngã và đau tay, nhưng đã vội vàng nhặt chiếc vòng tay mà thằng Tập Tễnh chưa kịp thấy, vội vàng đứng dậy, tức giận vồ lấy thằng bé thọt đang đến gần mụ với một thái độ thù ghét.
Nó bảo mụ:
– A, lạy Chúa! Bàn chân của bà bị vướng phải không ạ?
Không trả lời, mụ Vọ túm tóc thằng bé thọt, cúi xuống cắn một miếng hung dại vào má nó. Máu phụt ra dưới răng mụ.
Thật đáng kinh ngạc, thằng Tập Tễnh, mặc dù bản chất hung dữ, lại bị cắn rất đau, vẫn không hề rên rỉ, vừa cười vừa nói, giọng miễn cưỡng:
– Tôi mong là bà đừng hôn tôi quá mạnh mẽ như thế một lần nữa!
– Thằng bé hung ác chết tiệt. Sao mày lại cố tình giẫm vào tà áo tao, để tao bị ngã?
– Tôi thề với bà là tôi không chú ý, bà Vọ nhân hậu của tôi! Có bao giờ thằng Tập Tễnh của bà lại nghĩ chuyện làm ác với bà đâu! Nó yêu bà lắm. Bà đã đánh nó quá đau, xô nó, cắn nó, mặc dù nó đã gắn bó với bà như một con chó gắn với chủ của nó. – Thằng bé nói giọng khôn khéo và êm dịu.
Thái độ giả trá của thằng Tập Tễnh làm mụ Vọ tin ngay:
– Hay quá! Nếu vừa rồi tao có cắn nhầm mày thì là để bù cho những lần khác mày xứng đáng được tao cắn đấy, thằng ăn cướp ạ! Thôi, xả láng muôn năm! Hôm nay tao không để bụng đâu. Thế thằng bố ăn cướp của mày đâu?
– Trong nhà! Bà có muốn tôi đi tìm ông ấy không?
– Không. Bọn Martial đến chưa?
– Chưa.
– Thế thì tao có thì giờ xuống với đại ca, tao có chuyện nói với lão già không mắt đó.
– Bà xuống hầm ông Thầy Đồ? – Thằng Tập Tễnh nói, khó giấu giếm một niềm vui quỷ quái.
– Việc ấy liên quan gì đến mày?
– Đến tôi à?
– Ừ, sao mày hỏi tao chuyện đó với vẻ kỳ lạ?
– Vì tôi nghĩ đến một cái khác tức cười.
– Cái gì?
– Đó là bà phải đem cho lão một cỗ bài để lão đỡ buồn, – thằng Tập Tễnh nói giọng ranh mãnh – cái đó sẽ làm lão thay đổi đôi chút. Lão chơi cho đến lúc bị chuột cắn. Trò chơi đó, lúc nào lão cũng thắng và cuối cùng lão phát chán.
Mụ Vọ cười to và nói với thằng thọt:
– Tao chưa thấy thằng nhỏ nào lại có nhiều tính xấu như mày. Đi tìm một cây nến soi cho tao xuống với đại ca, và mày sẽ giúp tao mở cửa. Mày biết là một mình tao không thể mở được.
– Ôi, trong hầm tối lắm!
– Sao? Mày ác như quỷ sứ mà lại nhát gan à? Tao muốn thấy chuyện đó, đi nhanh lên, và nói với bố mày là tao sẽ trở lại ngay, nói là tao xuống với đại ca, chúng tao bàn về đám cưới của bọn tao. Này, này, – mụ Vọ vừa cười vừa nói tiếp – nhanh lên, mày sẽ là phù rể!
Thằng Tập Tễnh bực bội đi tìm nến.
Trong lúc chờ đợi, mụ Vọ say sưa với thắng lợi vừa đạt được, thọc bàn tay vào chiếc túi, mân mê những đồ trang sức quý giá.
Mụ muốn xuống hầm nơi lão Thầy Đồ đang ẩn nấp, để giấu của cải mới cướp được, chứ không phải để trêu chọc lão theo thói quen.
Lát nữa, chúng tôi sẽ nói vì sao, được sự đồng ý của Cánh Tay Đỏ, mụ Vọ đã đẩy lão Thầy Đồ vào cái hầm sâu dưới đất mà trước đây tên cướp này đã đẩy Rodolphe xuống.
Thằng thọt cầm một bó đuốc xuất hiện ở cửa phòng. Mụ Vọ theo nó xuống phòng dưới, ở đó có một cửa sập hai cánh.
Thằng con lão Cánh Tay Đỏ lấy tay che ngọn đuốc, đi trước mụ Vọ, chầm chậm xuống bậc đá dẫn đến một cái dốc đứng, ở phía đầu có một cánh cửa hầm dày mà bọn chúng có lần đã muốn nơi đó là mồ chôn Rodolphe.
Đi một đoạn, thằng Tập Tễnh có vẻ ngần ngại.
– Này, thằng bé chậm chạp, đi đi chứ!
– Chết nỗi, tối quá, mà bà đi nhanh quá! Tôi muốn quay trở lại và để đuốc cho bà cầm.
– Đồ ngu, thế còn cái nắp hầm? Tao có thể mở nó ra một mình à? Mày có đi không?
– Không, tôi rất sợ.
– Nếu tao mà đến đó, mày liệu hồn.
– Vì bà dọa tôi, tôi trở lên đây, – và thằng thọt lùi lại vài bước.
– Này nghe đây, hãy ngoan ngoãn, tao sẽ cho mày một thứ gì đó.
– May quá! – Thằng thọt vừa nói vừa lại gần. – Hãy nói với tôi như thế, tôi sẽ làm tất cả những gì bà muốn, mẹ Vọ ạ!
– Nhanh lên, nhanh lên, tao đang vội!
– Vâng, nhưng bà hứa là để tôi trêu lão Thầy Đồ…
– Để lần khác! Hôm nay tao không có thì giờ.
– Chỉ một lát thôi, tôi sẽ làm cho lão tức ói máu!
– Để hôm khác. Tao đã bảo là tao phải trở lên ngay tức khắc.
– Tại sao bà lại muốn mở phòng của lão?
– Chuyện đó không liên quan gì đến mày. Này, thôi đi nhé! Bọn Martial có lẽ đã ở trên đó. Tao cần nói chuyện với bọn họ. Ngoan nào, mày sẽ không phải bực mình đâu, lại đây.
– Tôi có bổn phận phải phục vụ bà. Bà hãy sai tôi làm những gì bà muốn. – Thằng thọt vừa nói vừa từ từ đi lại.
Ngọn nến nhợt nhạt, chập chờn, chiếu sáng lờ mờ cái hành lang tối, in cái bóng của thằng bé đáng ghét trên bức tường vàng nhạt, nứt nẻ, ẩm ướt.
Phía lối đi, người ta thấy, qua bóng tối lờ mờ, một vòng cung thấp trên lối vào hầm với cửa dày nẹp đai bằng sắt cùng cái áo đỏ và mũ trùm trắng của mụ Vọ. Nhờ sự gắng sức của mụ và thằng thọt, chiếc cửa hầm được mở ra, rít ken két trên những bản lề đã gỉ sét.
Một làn hơi ẩm ướt toát ra từ cửa hầm tối đen như mực. Cây đèn nếu đặt dưới đất chỉ chiếu sáng được mấy bậc thang đầu tiên, còn các bậc thang khác thì vẫn chìm trong bóng tối.
Một tiếng kêu, nói đúng hơn là một tiếng gầm man rợ vang lên từ phía hầm sâu.
Mụ Vọ mỉa mai:
– A, đại ca đấy à, lão đang chào mẹ lão đây mà!
Và mụ bước xuống vài bậc thang để giấu chiếc túi trong một xó nào đó.
– Tao đói, – lão Thầy Đồ gầm lên giận dữ – các người muốn bỏ tao chết đói như một con thú hóa dại à?
– Lão đói à? – Mụ Vọ phá lên cười. – Này, hãy mút ngón tay cái của lão đi vậy!
Người ta nghe tiếng của một sợi dây xích lạnh lẽo khua lên. Rồi một tiếng thở dài phẫn nộ cố nín.
– Liệu hồn, liệu hồn! Lão lại tự làm đau chân như ở trang trại Bouqueval, ông bố đáng thương đấy. – Thằng Tập Tễnh nói.
– Thằng nhóc, mày có lý. Hãy nghỉ một chút, đại ca. Vòng xích này chắc lắm, lão già không mắt ạ. Cái xích đó là của bố già Micou, loại tốt. Chính là lỗi tại lão. Tại sao lão lại để người ta trói lão lại trong lúc lão ngủ? Và người ta có việc xích chân và ném lão xuống đây cho mát, để bảo quản cho lão già đấy!
– Thật là tai hại, lão sẽ mốc ra. – Thằng Tập Tễnh nói.
Người ta nghe một lần nữa tiếng của chiếc xích sắt.
– Ê, đại ca, đừng nhảy như một con bọ da bị buộc chân như thế. – Mụ Vọ nói. – Hình như ta thấy lão đang…
Thằng Tập Tễnh hát khe khẽ:
Bọ da bay, bay, bay
Lão Thầy Đồ là chồng mày…
Mụ Vọ thích chí cười to hơn, mụ ngồi thụp xuống cất cái giỏ vào khe tường, rồi bảo:
– Lão thấy không, đại ca? Lão không thấy đâu! Thằng bé nói có lý, nghe đây, lão già! Lão ở trang trại ra về đã dại còn giở khôn ngăn không cho tao hắt axit vào mặt con Lỏi Con. Đã thế lão còn đổi giọng lưỡi. Tao biết là cái chất lưu manh của lão đã khú rồi, lão lại muốn quay về lương thiện. Khác nào như làm chó săn và một ngày nào đó lão sẽ tố giác bọn tao, đồ không mắt kia, thế rồi…
– Thế thì lão già không mắt sẽ ăn thịt mụ Vọ, vì lão đói. – Thằng Tập Tễnh vừa nói vừa bất thần xô mụ Vọ bằng hết sức lực của mình, từ phía sau lưng mụ.
Mụ Vọ ngã sấp về phía trước, kêu lên một tiếng khủng khiếp. Người ta nghe tiếng mụ lăn trên bậc thang bằng đá xuống phía hầm.
– Phần lão mụ Vọ, phần lão, hãy vồ lấy mụ, lão già.
Rồi nó lấy chiếc túi mụ Vọ giấu trong kẽ tường đá leo nhanh lên cầu thang, vừa leo vừa phá lên cười dữ dội.
– Cú đẩy này còn hơn cú ban nãy, phải không mụ Vọ? Lần này thì mụ không thể cắn tôi chảy máu nữa. Mụ tưởng là tôi không thù oán à? Xin đủ! Má còn đang chảy máu đây này.
– Tao đã túm được nó! Ôi, tao đã túm được nó! – Lão Thầy Đồ kêu lên.
– Nếu lão đã túm được mụ thì hãy cho tôi một nửa nhé. – Thằng Tập Tễnh vừa nói vừa cười khẩy và dừng lại trên bậc thang cuối.
– Cứu tôi với! – Mụ Vọ kêu lên như người bị cắt cổ.
– Cảm ơn Tập Tễnh, cảm ơn! – Thầy Đồ nói. Và người ta nghe một tiếng thở phào đến khiếp!
– Ôi! Tao sẽ tha thứ cho mụ chuyện không hay mụ đã gây ra cho tao, và để thưởng cho mụ, mụ hãy nghe nó hát đi. Mụ Vọ, hãy nghe cho rõ. Nó hát bài hát ấy, nghe chim báo tử hát!
– Hoan hô! Tôi đang ngồi ở trên lô hạng nhất. – Thằng Tập Tễnh nói một cách khoái trá phía trên cầu thang.