Chương 13 CHỚ CÓ TÀ DÂM
… Thế nhưng đáng lẽ phải tự hằng lòng về những gì là sáng suốt và thuần khiết đã có trong ngôi nhà tình cảm và trí tuệ, đã được giới hạn bởi tình hữu hảo thân mật, thì từ đáy bùn tà dâm của tôi, khuấy động đến đỉnh điểm của những khoái lạc vật chất, biểu hiện rõ ràng ở lứa tuổi tôi thuở ấy, lại tuôn ra những đám mây mù che lấp mọi tinh anh.
… Tôi thả sức buông mình theo những thú vui xác thịt mà sự cuồng nhiệt không khác như nhựa sôi nóng bỏng, thiêu cháy trái tim tôi và tiêu hủy tất cả những gì vốn là sức sống và sức mạnh.
… Khi tôi thấy các bạn của tôi huênh hoang vì những trò trụy lạc, ô nhục nhất, đã không giấu giếm lại còn ra sức hả hê, thì tôi lại càng thấy hổ thẹn vì chưa bén gót được họ bao nhiêu…
(Những lời xưng tội của Thánh Augustin, quyển II, Chương 2 và 3.)
Màn đêm bao phủ.
Sự yên tĩnh trong căn phòng Jacques Ferrand bị phá tan từng lúc bởi những trận gió rít và những trận mưa xối xả như thác đổ.
Những tiếng động buồn thảm đó làm cho căn phòng này càng thêm cô đơn vắng lặng.
Trong một phòng ngủ ở tầng thượng, trang bị toàn đồ đạc mới, phủ thảm dày, một cô gái trẻ đứng trước lò sưởi, lửa đang cháy đượm.
Điều lạ là ở giữa cửa ra vào trước giường ngủ, người ta thấy một chiếc cửa nhỏ khoảng năm hoặc sáu pouce vuôngba mươi lăm hoặc bốn mươi xăng-ti-mét vuông có thể mở thông ra phía ngoài.
Một ngọn đèn phản chiếu nửa ánh sáng vào trong căn phòng đó có trải giấy màu đỏ thẫm. Những màn che giường, che cửa sổ cùng những tấm vải bọc chiếc đi-văng đều bằng gấm, vóc, lụa, len cùng màu.
Chúng tôi nhấn mạnh những chi tiết về sự xa hoa tráng lệ mới được trang hoàng trong nhà lão chưởng khế, coi đó như một cuộc cách mạng đảo lộn mọi thói quen của lão ta, cho đến lúc này vẫn được coi là con người biển lận đáng ghê tởm nhất, chẳng quan tâm gì đến sự thoải mái như người Spartiate vốn có tiếng là sống khổ hạnh.
Trên cái nền giấy đỏ thẫm, tạo nên màu sắc khỏe và ấm đó, nổi bật khuôn mặt Cecily mà chúng tôi cố gắng phác họa sau đây:
Dáng người cao, thanh mảnh, cô gái lai đang trong độ tuổi nở rộ của tuổi xuân. Đôi vai nở nang, háng rộng, làm nổi bật một thân thể tròn trĩnh, eo nhỏ đến nỗi người ta tưởng Cecily có thể dùng vòng cổ làm thắt lưng. Ả mặc bộ quần áo Alsace giản dị hơn là kiêu sa, đỏm dáng, và như thế lại càng hợp với điều mà ả định thể hiện.
Chiếc áo vét ngắn bằng lụa đen để hở một nửa bộ ngực nở nang. Chiếc áo lót dài, tay áo khớp, lưng áo thẳng, viền thoáng qua bằng len tím với một dãy khuy bạc chạm trổ.
Chiếc váy ngắn bằng lông cừu merino rất quý, màu da cam bó lấy thân hình tuyệt mỹ, để lộ ra một nửa đôi chân kiều diễm từ đầu gối trở xuống. Cô ta đi một đôi tất màu xanh rực rỡ thường thấy trong những bức họa của các họa sĩ cổ điển xứ Flamand diễn tả một cách hài hước đôi nịt tất của những cô gái to béo.
Chưa bao giờ người nghệ sĩ lại mơ ước một cặp giò trinh tiết như đôi chân của Cecily. Từ bắp chân tròn trĩnh thon dần xuống đôi chân nhỏ bé, khuôn một cách thoải mái trong một đôi giày bằng da dê đen có vòng bạc.
.
Cecily đứng hơi nghiêng về phía trước gương đặt trên lò sưởi. Khoảng hở của chiếc áo vét ngắn để lộ ra một cái cổ quý phái, mũm mĩm, trắng ngần.
Bỏ chiếc mũ bằng lụa màu mận ra, thay vào bằng chiếc khăn choàng, cô gái lai để lộ ra bộ tóc dày và đẹp, xanh đen mượt mà, rẽ đầu ngôi giữa, và tỏa tự nhiên xuống ngang vai.
Phải công nhận là bọn con gái lai có biệt tài khó sánh trong nghệ thuật vấn quanh đầu những khăn màu sặc sỡ để hình dung mái tóc xinh xắn, duyên dáng của Cecily đêm đó. Cái khăn choàng đủ sắc huyết dụ, xanh lam, da cam xen lẫn làm nổi bật mớ tóc mun óng ả, loăn xoăn, mềm mại từ đó tỏa ra bao lấy đôi má bầu bĩnh, nhợt nhạt mà mơn mởn, mượt mà.
Hai cánh tay giơ lên vòng qua đầu, những ngón tay nhỏ nhắn, như những búp ngà, vò nhàu chiếc nơ hình hoa hồng, gài rất thấp về phía trái, bên trên tai.
Nét mặt của Cecily là những nét mà không ai có thể quên được.
Một vầng trán táo bạo hơi dô trên khuôn mặt trái xoan, nước da trắng, tươi mát, mượt mà của một chiếc lá hoa trà dưới tia nắng mặt trời kín đáo nhuộm hồng, cặp mắt hình như quá to, có một vẻ khác thường bởi vì con ngươi quá to, đen và nhấp nháy cho người ta nhận thấy một màu xanh trong của lòng mắt. Ở hai góc mi mắt viền lông mi đen, dài. Cái cằm nổi bật hẳn lên, mũi thẳng và nhỏ nhắn, hai lỗ mũi nhỏ phập phồng mỗi phút giây cảm động. Cái miệng đa tình trêu ngươi thắm đỏ.
Hình dung mà xem cái khuôn mặt không trang điểm ấy với đôi mắt hạt huyền bốc lửa và cái miệng san hô đỏ thắm, nhẫy bóng gợi tình.
Có thể coi cô gái lai ấy vừa thon thả, vừa mạnh mẽ lại vừa uyển chuyển như một con báo, là một phụ nữ gợi tình dữ dội, cuồng nhiệt, chỉ miền nhiệt đới mới có mà thôi. Là thần chết đối với những người châu Âu, là những con ma cà rồng mê hoặc những nạn nhân của chúng bằng sự quyến rũ dữ dội, hút cho hết những giọt vàng và máu cuối cùng, và chỉ để lại cho họ, như phương ngôn xứ sở đó thường nói, nước mắt để uống và trái tim để giày vò.
Cecily là như thế đó.
Chí ít thì những bản năng đáng ghét của ả, do ả thật tình yêu chàng trai da đen David, đã có lúc bị kìm hãm bớt phần nào, và chỉ khi đến châu Âu này mới có dịp bung ra, tuy nền văn minh nơi đây và ảnh hưởng khí hậu vùng phía Bắc mà có bớt đi tính dữ dội và biểu hiện khác đi nhiều.
Lẽ ra nhảy xổ vồ lấy con mồi như đồng bọn thường làm và chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng cướp thêm một cuộc sống, một gia tài, Cecily phóng vào nạn nhân cái nhìn đầy ma lực, bắt đầu lôi cuốn họ dần dần vào cơn lốc lửa dục bốc ra từ người ả, cho đến khi họ hổn hển, cuống cuồng, bị giày vò đau khổ vì ham muốn không được thỏa mãn, ả còn õng ẹo kinh người mà vẫn tinh tế kéo dài dục vọng cuồng nhiệt của họ rồi trở lại bản năng ban đầu, ả nghiến ngấu họ với những nụ hôn chết người.
Cái đó lại càng rùng rợn hơn.
Con cọp đói vồ và cắp theo mồi, vừa gầm gừ, vừa cắn xé, ít gây rùng rợn hơn, ít khủng khiếp hơn một con rắn lẳng lặng làm mê mẩn con mồi, hút nó dần dần rồi siết chặt bằng những vòng cuốn khó gỡ, nghiền nó chậm chạp, cảm thấy nó run rẩy vì những vết cắn kéo dài để thỏa thuê vì gây nhiều đau đớn không kém hút được nhiều máu.
Cecily, như chúng ta đã nói, vừa mới tới Đức đã bị trụy lạc hóa bởi một con người đồi trụy. David đã yêu cô ả say đắm đến mù quáng. Không lâu sau những sự việc đau buồn do những cám dỗ nguy hiểm bị phát giác, ả đã bị kết án tù chung thân.
Ở ả, ngoài tiền sự, cùng với một đầu óc khôn khéo, mềm mỏng, khéo luồn lọt, là một trí thông minh tuyệt vời, chỉ trong một năm ả đã nói thông thạo tiếng Pháp và tiếng Đức một cách thoải mái lạ lùng, đôi lúc còn tỏ ra có tài hùng biện tự nhiên. Người ta hình dung ở cô ả một sự đồi bại khả dĩ so sánh được với những bà hoàng đĩ thõa của thành Rome xưa, táo tợn và can đảm, bản năng độc ác ma quái, người ta sẽ nhận thấy ở cô hầu mới của lão chưởng khế, một sinh linh kiên định dám dấn thân vào hang sói.
Nhận được từ ông de Graün nhiệm vụ khiêu khích và thuần khiết mà ả phải đảm nhận bên cạnh lão Jacques Ferrand và mục đích chung cuộc phải đạt được bằng tài quyến rũ của ả, Cecily hứa sẽ đóng vai với sự say mê, hay nói đúng hơn với một sự căm ghét ghê tởm đối với một lão chưởng khế, thành thực phẫn nộ trước hành động ghê tởm của lão đối với Louise, chuyện đó giúp cô gái lai phải cảnh giác để chống lại những mưu toan đội lốt đạo đức của tên ác quỷ đó.
Vài lời ngắn gọn về dĩ vãng lão này là cần thiết.
Khi Cecily được bà Pipelet giới thiệu với lão ta như một cô gái mồ côi mà đối với bà, bà không muốn giữ qua một thứ quyền nào, bất cứ một sự cai quản nào, lão ta có lẽ còn ít thấy bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp của cô gái lai bằng khi thấy cái nhìn mê hồn, không cưỡng lại được, cái nhìn mà chỉ ngay từ lần đầu tiên đã thổi lên ngọn lửa ham muốn trong con người lão và làm rối loạn ý chí của lão.
Bởi vì, như chúng tôi đã nói, ngoài những lời nói táo bạo, rồ dại khi trao đổi với bà Công tước de Lucenay, con người đó vốn thường rất tự chủ, đến là bình tĩnh, khôn ngoan, lạnh lùng, quỷ quyệt, đã quên hết mọi tính toán lạnh lùng của thói tật giấu giếm thâm trầm lúc con quỷ tà dâm làm mờ trí óc.
Vả chăng lão không thể có một chút nghi ngờ gì về cô gái lai mà bà Pipelet bảo trợ.
Tóm lại, sau cuộc trao đổi ấy, mụ Séraphin đã đề nghị với ông Ferrand thay Louise bằng một cô gái trẻ bị bỏ rơi mà bà ta chịu trách nhiệm, lão đã sốt sắng chấp nhận cô gái lạ, hy vọng lợi dụng hoàn cảnh cô đơn, đời sống cấp bách của cô hầu mới mà không sợ bị trừng phạt.
Mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.
Cái chết của mụ Séraphin giúp lão bớt đi được một đồng phạm nguy hiểm.
Cái chết của Marie (lão tưởng đã chết) làm lão thoát được chứng cứ sống của một trong những tội ác đầu tiên của mình.
Sau hết, nhờ cái chết của mụ Vọ, và vụ mưu sát bất ngờ bà Bá tước Mac-Gregor (hiện đang trong tình trạng tuyệt vọng), lão không còn lo ngại hai con mụ đó sẽ tố cáo tội ác của lão và những cuộc truy tố sẽ rất có thể tai hại cho lão.
Chúng tôi nhắc lại, không còn một chút ngờ vực nào còn lởn vởn được trong đầu óc Jacques Ferrand, trước cái nhìn say đắm không thể cưỡng nổi của Cecily, lão đã nồng nhiệt nắm ngay cơ hội để dụ cô cháu gái hờ của bà Pipelet vào căn nhà vắng vẻ của lão. Tính cách, thói quen, và những tiền sự của Jacques Ferrand, chúng ta đã biết và khẳng định, sắc đẹp khêu gợi của cô gái lai được chấp nhận như chúng tôi đã cố gắng mô tả, một vài sự việc khác nữa mà chúng tôi sẽ trình bày sau đây sẽ làm bạn đọc – chúng tôi mong là như vậy – hiểu được dục vọng vô độ đột ngột của lão chưởng khế đối với cô gái lai hấp dẫn và nguy hiểm này như thế nào.
Sau nữa, cần phải nói, nếu cô ả gây một cảm giác xa cách ghê tởm đối với những con người có những tình cảm êm dịu, cao thượng, với nhận thức tế nhị và trong sáng, thì con người thuộc loại như Cecily, lại sẽ tác động một cách chắc chắn, tạo nên một ma lực tuyệt đối đến những con người dâm dục thô bạo như Jacques Ferrand.
Chỉ mới trông thấy lần đầu, họ đã đoán ra họ bị thu hút, họ thèm khát những người phụ nữ đó. Một sức mạnh oan nghiệt hút họ đến gần những con người đó và chẳng bao lâu, những ái lực bí ẩn, những thiện cảm hấp dẫn huyền diệu không cưỡng lại nổi cột họ dưới chân các lý tưởng quái gở ấy, vì chỉ có những người đàn bà đó mới làm dịu đi được ngọn lửa uế tạp mà họ đã nhóm lên.
Một định mệnh chính đáng, báo oán kết thân cô gái lai với lão chưởng khế. Một hình phạt ghê gớm đã bắt đầu đến với lão.
Sự ham muốn nhục dục tàn bạo đã đẩy lão phạm phải những mưu hại bỉ ổi, truy đuổi tàn nhẫn một gia đình thật thà, hiền lành, đẩy họ đến chỗ cùng cực, điên dại và chết chóc. Lòng tà dâm ấy sẽ phải là hình phạt kinh khủng đối với tên tội phạm đó.
Một sự ham muốn sai lạc, mất chất sẽ tự mang theo một hình phạt!
Một tình yêu cao thượng, dù không được đền đáp, còn tìm được vài điều an ủi trong sự êm đềm của tình bạn, trong sự quý giá mà một người phụ nữ xứng đáng cho người ta tôn thờ bao giờ cũng tặng lại thay cho một tình cảm thiết tha hơn. Ít ra thì họ cũng có thể tự hào về tình yêu vô vọng đó.
Sẽ không có sự đền bù nào cho những ham muốn thô bạo mà chỉ một chút hấp dẫn vật chất đã kích thích đến cuồng nhiệt. Mặc dù Jacques Ferrand chưa bao giờ được may mắn, cô gái lai tránh làm cho lão hoàn toàn thất vọng. Nhưng những mơ ước mơ hồ, xa xôi mà cô gái gợi ra, mơn trớn, õng ẹo đến mức càng giày vò lão thêm và thắt chặt hơn nữa cái xiềng xích nóng bỏng đang quấn quanh lão.
Nếu người ta ngạc nhiên, một người tràn đầy sinh lực, táo tợn như thế làm sao lại không chiếm đoạt nổi sự cầm cự có tính toán của Cecily, chính vì bởi người ta quên rằng Cecily không phải là Louise thứ hai.
Hơn nữa, ngay sau khi ra mắt lão chưởng khế, cô ả đã sắm một vai khác mà nhờ vậy ả đã lọt vào nhà ông chủ, vì lão này khó có thể là kẻ dễ bị một con hầu lừa bịp hai ngày liền.
Được ngài de Graün cho biết số phận của Louise và biết những mánh khóe quỷ quyệt nào đã khiến cô con gái bác Morel, ông thợ mài ngọc, trở thành miếng mồi ngon cho lão chưởng khế, cô gái lai khi vào sống trong cái phòng đơn vắng đó đã có những đề phòng hữu hiệu, để có thể ngủ đêm thứ nhất hoàn toàn yên tâm.
Ngay buổi chiều khi mới đến, lúc đó ả chỉ có một mình với Jacques Ferrand, để không làm ả sợ hãi, lão giả vờ nhìn ả một cách mệt nhọc và thình lình ra lệnh cho ả đi ngủ. Ả nói với lão là ban đêm ả rất sợ kẻ trộm, nhưng ả rất khỏe, tự tin và sẵn sàng tự vệ.
– Với cái gì? – Ferrand hỏi.
– Với cái này. – Cecily vừa nói vừa rút trong một cái túi bằng len một con dao nhọn rất sắc, mà chỉ mới trông thấy lão chưởng khế đã phải suy nghĩ.
Tuy nhiên cô hầu chỉ sợ kẻ trộm, lão dẫn cô gái vào phòng dành cho cô (phòng của Louise trước kia). Sau khi quan sát chỗ ở, Cecily vừa run, vừa cụp mắt xuống nói với Ferrand là vì sợ như vậy nên đêm nay ả sẽ phải thức trắng trên chiếc đi-văng vì phòng không có cửa cũng không có khóa.
Jacques Ferrand hoàn toàn mê mẩn, và để tránh sự nghi ngờ của cô gái, lão nói với ả, giọng cộc cằn, là “Cô đã sai lầm và có phần điên dại khi quá sợ như thế!” Nhưng lão hứa là sáng ngày mai sẽ cho làm cửa và khóa cẩn thận.
Đêm đó cô gái đã thức trắng.
Sáng hôm sau, lão chưởng khế lên phân công công việc cho cô hầu mới. Lão tự nhủ là những ngày đầu sẽ giữ một thái độ đạo đức giả đối với cô hầu mới, mục đích là để gây được sự tin cậy, nhưng quá hấp dẫn bởi vẻ đẹp của cô gái mà ban ngày trông càng lộng lẫy, do lòng ham muốn đến mù quáng đã kích thích lão thốt ra những lời khen về thân thể và vẻ đẹp của Cecily.
Cô gái này, với sự minh mẫn hiếm có, ngay phút đầu đã đoán ngay được là lão đã hoàn toàn bị sắc đẹp của mình mê hoặc. Trước lòng ham muốn đang bùng cháy của lão, ả thay đổi ngay thái độ và vai kịch, để chơi bài ngửa, đột nhiên tỏ ra là một cô gái trơ trẽn, trâng tráo. Ferrand càng mê mẩn trước những đường nét tuyệt mỹ của cô hầu mới.
– Hãy ngắm kĩ tôi đây! – Cecily nói với Ferrand một cách nghiêm túc. – Mặc dù ăn mặc theo kiểu thôn nữ Alsace, ông xem tôi có vẻ là một cô hầu không?
– Cô muốn nói gì vậy? – Ferrand kêu lên.
– Hãy nhìn những bàn tay này xem có phải là những bàn tay quen lao động không? – Và ả chìa một bàn tay mỹ miều, với những ngón tay nhỏ nhắn, móng tay hồng và nhẵn nhụi như mã não, mang ít nhiều dấu vết dòng máu lai. – Và cái bàn chân này có phải là bàn chân một con ở không? – Và ả đưa một bàn chân đi giày một cách đỏm dáng, mà Ferrand chưa kịp nhìn, vì đang kinh ngạc ngắm nghía Cecily.
– Tôi đã nói với dì Pipelet những điều mà tôi muốn. Bà ấy đã quên quá khứ của tôi. Bà ấy tưởng tôi phải chịu những điều kiện đặt ra, vì tôi mồ côi cha mẹ, coi tôi như một con ở. Tôi mong ông sẽ không nhầm lẫn như bà ấy, ông chủ thân mến ạ.
– Vậy cô là ai? – Ferrand mỗi lúc một ngạc nhiên hơn, trước những lời lẽ đó.
– Đó là chuyện bí mật của đời tôi! Vì những lý do mà chỉ mình tôi biết. Tôi muốn sống ở Paris một thời gian, sống ẩn dật, càng bí mật càng tốt. Bà dì tôi nghĩ là tôi đã rơi vào cảnh nghèo khổ và đã đưa tôi vào nhà này. Bà ta nói với tôi về cuộc sống đơn độc trong nhà ông và nói trước là không bao giờ tôi được ra khỏi nhà. Tôi đã nhận lời ngay. Dì tôi tưởng là tôi rất thích công việc bà tìm cho tôi. Ai có thể phát hiện và tìm được tôi ở chốn này!
– Cô muốn ẩn mình. Thế cô đã làm chuyện gì mà đến nỗi phải ẩn mình?
– Có thể là một tội lỗi. Nhưng đó là chuyện bí mật của tôi.
– Vậy cô có ý định như thế nào?
– Như vậy thôi. Nếu không có những lời khen của ông về con người và sắc đẹp của tôi, chắc tôi sẽ không nói ra những lời thú nhận này. Hãy nghe tôi nói đây! Ông chủ thân mến, tôi đã nhận làm một cô hầu, hoàn cảnh buộc tôi như thế. Tôi có đủ can đảm làm nhiệm vụ đến nơi đến chốn. Tôi sẽ xin chịu một điều kiện. Tôi sẽ hầu ông thoải mái, linh hoạt và kính trọng. Ông sẽ giữ chỗ cho tôi. Nghĩa là một sự ẩn náu chắc chắn và bí mật. Nếu, chỉ cần một lời nói cợt nhả, một sự thiếu tự do là tôi sẽ bỏ đi ngay. – Vừa nói, ả vừa ném về phía lão chưởng khế một cái nhìn khêu gợi nhục dục, làm cho lão phải rùng mình.
– Không, tôi không phải là người đoan trang quá độ. – Ả lặp đi lặp lại một nụ cười khiêu khích, để lộ hai hàm răng trắng bóng. – Hoan hô Chúa! Khi đồng tình, những con mụ dâm đãng còn là những vị thánh so với tôi. Nhưng nói cho đúng, ông sẽ thấy cô hầu gái bất đắc dĩ của ông chỉ muốn làm nhiệm vụ thực sự của một cô hầu. Bây giờ thì ông đã biết điều bí mật, hoặc một phần điều bí mật của tôi, ông có muốn tình cờ hành động như một quý tộc không? Ông có thấy tôi là một nàng hầu quá đẹp không? Ông có muốn thay đổi vai trò trở thành nô lệ của tôi không? Thật sự là tôi rất muốn thế. Nhưng luôn với điều kiện đã nói, tôi sẽ không ra khỏi nơi đây, ông sẽ săn sóc tôi như cha con, điều không ngăn cấm ông nói với tôi là tôi thật kiều diễm. Tôi sẽ là phần thưởng cho sự tận tâm và sự cẩn trọng của ông.
– Chỉ có thế thôi sao? Chỉ có thế thôi sao? – Ferrand lắp bắp.
– Chỉ thế thôi! Nếu sự cô đơn và ma quỷ không làm tôi phát điên. Điều đó không thể được vì ông cùng sống chung với tôi và với tư cách một người sống thánh thiện, ông sẽ xua đuổi ma quỷ. Ông hãy tự quyết định. Không có vị trí trung gian. Hoặc là tôi hầu ông, hoặc là ông hầu tôi. Nếu không, tôi sẽ ra khỏi nơi này. Tôi sẽ nhờ bà dì tôi tìm cho tôi một nơi khác. Mọi chuyện hình như quá đột ngột với ông. Nhưng nếu ông coi tôi như gái giang hồ, không có phương tiện tồn tại, thì ông đã nhầm. Để cho bà dì tôi trở thành kẻ đồng lõa mà không biết, tôi đã làm cho bà ta nghĩ là tôi nghèo đến nỗi không mua nổi một bộ quần áo khác bộ này. Thế nhưng thật ra tôi có khá nhiều tiền, vàng và kim cương. – Cecily cho Ferrand xem một túi bằng lụa đầy vàng và lấp lánh nhiều đá quý. – Khốn nạn, mọi của cải trên thế gian này không tạo cho tôi một chỗ trú ẩn tốt như nhà ông, rất cách biệt bởi lối sống cách biệt của ông. Chấp nhận một trong hai điều tôi đề nghị, ông đã giúp đỡ tôi. Ông thấy đấy, tôi tự đặt mình phụ thuộc vào ông. Nhưng tôi tin chắc là ông không phản bội tôi, ngay cả trong trường hợp ông biết cách phản bội tôi như thế nào!
Cuộc trao đổi lãng mạn đó, sự thay đổi đột nhiên vai trò đó làm đảo lộn những ý tưởng của Jacques Ferrand.
Cô gái này là ai? Vì sao lại phải ẩn náu? Có phải cô ta tình cờ đến đây không? Nếu cô ta đến đây với một mục đích bí mật, thì mục đích đó là gì?
Tất cả những giả thuyết nổi lên trong đầu lão chưởng khế do biến cố kỳ lạ này làm lão không thể nào đoán được lý do chính cho sự có mặt của cô gái trong nhà lão. Lão nghĩ, và lão tin kẻ thù không ngoài những nạn nhân do lòng ham muốn nhục dục và lòng gian tham của lão gây nên, nhưng tất cả họ đều đang trong hoàn cảnh đau khổ, khốn cùng, họ không đủ khả năng tung ra một cái lưới dùng Cecily làm con mồi.
Và cái lưới ấy tung ra nhằm mục đích gì?
Sự xuất hiện của Cecily chỉ gợi cho lão nỗi lo sợ.
Lão nghĩ cô gái ấy không nói hết sự thật, có thể cô ta thấy lão giàu có, đã vào nhà lão để lung lạc, bòn rút, thậm chí làm cho lão phải cưới cô ả.
Tính biển lận và lòng tham của lão đã làm nảy sinh ý nghĩ đó, nhưng lão run sợ nhận ra rằng những suy nghĩ, và nghi ngờ của lão quá chậm. Chỉ cần một câu là lão có thể đuổi cô gái ra khỏi nhà và lão hoàn toàn yên tâm.
Những câu đó, lão đã không nói ra.
Những ý nghĩ đó chỉ giày vò lão trong giây lát vì cái nhìn của cô gái rất đẹp đó, cái đẹp khêu gợi nhục dục đó đã phát huy quyền lực đối với lão.
Hơn nữa, ngay từ chập tối lão đã bị chinh phục, mê hoặc.
Lão đã yêu theo cách của lão, yêu cuồng nhiệt.
Lão nghĩ là cô gái hấp dẫn này không thể đi khỏi nhà lão.
Lão cũng cảm thấy ghen tuông khi nghĩ Cecily sẽ ban phát rộng rãi cho những kẻ khác sự khoái lạc ấy mà ả mãi mãi chối từ lão. Lão âm thầm tự an ủi:
– Chừng nào cô ta còn ở trong nhà mình, thì không một kẻ nào chiếm được cô ta.
Cái khiêu khích trong lời nói của cô gái ấy, cái nhìn nóng hổi của cô ả, cái thách thức của cô ả chứng tỏ khá rõ cô ả không phải, như cô ả nói, là một con người đoan trang.
Suy nghĩ đó làm cho lão chưởng khế có một ước vọng mơ hồ, lại càng củng cố quyền lực của Cecily với lão.
Tóm lại, thói đam mê tà dâm của Ferrand đã bóp nghẹt tiếng nói lý trí của lão. Lão đã mù quáng thả mình cho dòng thác phóng đãng cuốn đi.
Theo ước nguyện của hai người, Cecily chỉ là cô hầu của lão chưởng khế về hình thức. Như thế không có gì xấu xa. Hơn nữa để bảo đảm bí mật của cô khách, lão không muốn thêm người nào khác. Lão tự nhẫn nhục phục vụ cô gái và phục vụ mình. Anh hàng xóm sẽ đem bữa ăn đến cho lão và người gác cổng sẽ kiêm luôn việc dọn dẹp phòng làm việc. Cuối cùng, lão gấp rút thu xếp một phòng đầy đủ theo sở thích của Cecily.
Cô ả đề nghị để tự mình trả tiền, nhưng lão không đồng ý và đã chi cho việc này hai ngàn franc.
Sự hào phóng đó thật là lớn, chứng tỏ lòng say đắm của lão mãnh liệt chưa từng thấy.
Từ đó bắt đầu cuộc sống khủng khiếp của con người khốn nạn đó!
Tự nhốt mình vào sự cô đơn của căn nhà, không một người nào có thể vào được, ngày càng đắm mình trong mối tình nồng nhiệt, lão không còn ý định khám phá bí mật của cô gái nữa. Từ địa vị ông chủ, lão trở thành người hầu của Cecily. Lão tự phục vụ bữa ăn và tự dọn dẹp phòng mình.
Được ngài Nam tước báo trước là Louise đã bất ngờ bị đánh thuốc mê, Cecily chỉ uống loại nước thật trong và chỉ ăn những thức ăn không thể làm giả. Ả đã chọn một phòng bảo đảm không có một cửa bí mật nào.
Jacques Ferrand hiểu ngay là Cecily không phải là cô gái mà lão có thể chiếm đoạt được bằng vũ lực thô bạo. Cô ả rất khỏe, nhanh nhẹn và có vũ khí nguy hiểm. Sự ham mê cuồng nhiệt chỉ có thể dẫn lão đến những toan tính tuyệt vọng và cô gái đã có sự đề phòng cẩn thận.
Tuy nhiên, để không tỏ ra cự tuyệt hẳn, để khỏi làm nản lòng lão chưởng khế, đôi lúc cô gái cũng tỏ ra cảm động về sự săn sóc của lão và làm cho lão thích thú về sự thống trị ghê gớm của ả đối với lão.
Lão nghĩ, cứ cố gắng thể hiện sự tận tụy và hy sinh, lão sẽ làm cho cô gái quên được vẻ xấu xí và tuổi tác của lão và cô ả sẽ vui lòng bộc lộ những niềm khoái lạc khó tả với lão, nếu phép lạ của ái tình có ngày xuất hiện.
Những lời nói của cô gái trẻ, rất đẹp làm cho Ferrand lầm lạc, tiêu ma lý trí.
Giữa những giày vò tệ hại đó, sức khỏe của lão giảm sút, kém ăn, mất ngủ.
Đôi khi trong đêm, dù mưa rét, lão vẫn xuống vườn đi dạo, mong làm dịu bớt sóng lòng cuồng nhiệt.
Có khi trong nhiều giờ liền, lão nhìn say đắm, thèm thuồng vào trong phòng Cecily đang ngủ, qua ô cửa nhỏ mà ả thích để ngỏ, không cho lão được thỏa mãn, làm cho lão phải nổi khùng lên, đến mất cả lý trí, để ả có thể thực hiện nhiệm vụ.
Thời điểm đó gần như đã đến.
Sự trừng phạt Jacques Ferrand ngày càng trở nên xứng đáng cho những mưu đồ của lão.
Lão gần như chịu đựng những sự tra tấn ở âm phủ.
Say mê, đắm đuối, cuồng loạn, lão hững hờ với những mối lợi quan trọng nhất, với việc giữ gìn danh tiếng khắc khổ, nghiêm khắc, thành kính, danh tiếng do nhiều năm khôn khéo che đậy, lão đã làm cho những người thư ký ngạc nhiên về sự lẫn cẫn của lão, về chuyện lão đã làm mất lòng khách hàng, không muốn tiếp họ, và xa lánh một cách thô bạo các vị cha cố vốn bị lừa bởi tính đạo đức giả của lão, cho đến lúc này vẫn cứ hăng hái tán dương lão hơn cả.
Sau những ưu tư đè nặng, tiếp theo là những phấn khích cuồng nhiệt, say đắm, lão rên rỉ trong cô đơn và trong bóng tối như một con thú. Những cơn điên dại đó có chấm dứt được với sự tan vỡ của bản thân lão không? Lão cũng không được hưởng sự yên tĩnh của cái chết, thường gây nên bởi sự tiêu ma tinh thần, sự bốc hỏa của máu con người đó trong sức mạnh của tuổi lão thành không cho lão ngừng nghỉ. Một sự đảo lộn sâu sắc, nóng bỏng luôn khuấy đảo tâm hồn lão.
Chúng tôi đã kể là Cecily thường chải tóc trước gương.
Một tiếng động từ phía hành lang vọng tới, cô ả quay đầu ra phía cửa.