Chương 22
Nhìn mũi súng lạnh tanh từ bàn tay đeo chiếc nhẫn mặt ngọc màu hổ phách của gã đàn ông có đôi mắt xếch đang lấp lánh dưới ánh nắng đang chĩa vào Thuyết Hoa, Vĩnh Huy đứng lặng người, chân như bị chôn cứng dưới vũng nước sau một mỏm đá.
Qua cuộc chạm mặt quá bất ngờ và đầy chết chóc khiến Vĩnh Huy bàng hoàng vì biết hắn là ai.
Cách đó không xa, một phụ nữ có gương mặt xương xương đứng tựa mông vào chiếc mô-tô màu đen đang hướng ánh mắt thâm độc về phía ấy.
Hải Thụ nhếch môi nham hiểm.
- Nếu mày không có mặt trên tàu thì con nhỏ kia đâu?
Thuyết Hoa run rẩy lùi dần khi Hải Thụ bước tới.
Đưa hai tay lên che lấy mặt, Thuyết Hoa sợ hãi:
- Không! Tôi không biết gì hết.
Hải Thụ tức giận lao tới trước dí khẩu súng ngắn vào Thuyết Hoa và rít lên:
- Này con nhóc, cơ hội không đến hai lần đâu. Mày sẽ không may mắn như cái đêm ở tu viện Thérésa đâu. Nếu muốn sống hãy cho tao biết chỗ ở của con nhãi kia đang trốn. Tao sẽ tha cho mày.
Thuyết Hoa lấm lét ngó Hải Thụ:
- Tôi không biết ai hết.
Ả phụ nữ chợt nhếch đôi môi mỏng dính lên:
- Hừ! Con nhãi ranh đi trên chuyến tàu ấy là Mạc Chiêu Dung, không hiểu sao nó lại rất giống mày. Chính mày đã tá túc tại ngôi nhà của nó để trốn thoát những kẻ đang truy tìm Nhật Toàn. Nhưng mày đâu có hay Nhật Toàn đã bị cảnh sát bắt.. Tao đâu thể phí công, phí sức làm chuyện vô ích. Nếu đêm qua Hải Thụ khỏe hẳn tụi tao đã đến căn nhà gỗ trên bãi biển và mọi chuyện xong rồi.
Thuyết Hoa điếng hồn, cô không ngờ ả gái nhảy Hoài Linh này là bồ của Nhật Toàn lại là người tình của Hải Thụ. Chính ả đã tìm ra tông tích của Chiêu Dung và bọn chúng đang tìm giết Chiêu Dung để thủ tiêu nhân chứng như lời Vĩnh Huy đã dự tính, và chắc gì cô sống sót như lời chúng hứa đâu.
Tuy nhiên, Vĩnh Huy và Chiêu Dung đang ở trong lòng hang ngầm dưới mặt nước kia, làm sao cô báo cho hai người biết được... nếu họ bất ngờ trở lên thì khó mà thoát chết bởi ý định giết người của Hải Thụ.
Trước những diễn biến xảy ra trước mắt mình, Vĩnh Huy vô cùng lo lắng. Trước tiên anh phải tìm cách cứu Thuyết Hoa, nhưng bằng cách nào khi khoảng cách giữa đôi bên chưa cho phép anh hành động dù họng súng giết người của Hải Thụ đang gây nguy hiểm cho Thuyết Hoa.
Đầu óc Vĩnh Huy căng lên, chỉ cần một sơ suất nhỏ không những anh chẳng cứu được Thuyết Hoa mà ngay cả mạng anh cũng khó giữ.
Vĩnh Huy hiểu anh chẳng còn nhiều thời gian nữa trước khi quyết định dứt khoát dù phải liều lĩnh đến gần hắn...
Mọp đầu sát xuống, Vĩnh Huy trườn người về phía Hải Thụ và Thuyết Hoa khi hắn đang xoay lưng về hướng của anh.
Vĩnh Huy gần như nín thở, trống ngực anh đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên trong đời anh biết cảm nhận nỗi sợ hãi, sự lo âu đến sinh mạng một cô gái.
Thời gian như ngừng trôi, những đám mây như dừng lại giữa khoảng trời biêng biếc nắng.
Giọng Hải Thụ gầm lên sát bên tai anh:
- Nói mau! Con ranh!
Vĩnh Huy hãi hùng khi liếc thấy bàn tay cầm súng của Hải Thụ run run. Gã đang bị kích động vì tức giận, anh không thể chậm trễ nữa.
Vĩnh Huy nhô người lao tới phía Hải Thụ thì chợt nghe một tiếng động vang lên phía sau lưng mình.
Giọng phụ nữ la lớn:
- Tụi nó kìa!
Sự xuất hiện bất ngờ của Chiêu Dung và nữ tu Mai Lan làm tiêu tan mọi hy vọng của Vĩnh Huy vì Hoài Linh trông thấy hai người ấy.
Hải Thụ lập tức xoay người lại, Vĩnh Huy chới với khi thấy mình đang đứng trước họng súng vô hồn của gã.
Ánh mắt Hải Thụ long lên:
- Đứng yên! Thằng khốn kiếp!
Chiêu Dung chẳng còn hồn vía gì khi nhận ra kẻ đang vung vẩy mũi súng kia có vóc dáng như kẻ bịt mặt trên chuyến tàu giông bão ấy. Cô chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra với mọi người, họ cùng chung số phận bởi chuyện của cô.
Hoài Linh rời khỏi chiếc mô-tô, ả chỉ vào Thuyết Hoa rồi nói với Hải Thụ:
- Xử con ranh này trước, nó dám gạt chúng ta!
Hải Thụ nhếch môi:
- Hừm! Em ghen với nó hả?
Ả nhún vai:
- Chuyện đó anh phải biết rõ hơn tôi vì nó mà anh suýt chút nữa bỏ mạng. Và tôi cũng đâu khổ sở đi tìm con quỷ cái Chiêu Dung kia. Lúc trên tàu, cũng vì lầm Chiêu Dung là Thuyết Hoa nên anh đã run tay để nó có cơ hội sống sót nên mới xảy ra mọi chuyện... giờ anh còn chần chờ gì nữa.
Dù sợ hãi nhưng Thuyết Hoa vẫn nhìn Hải Thụ và hỏi:
- Tại sao ở tu viện anh không có ý định giết tôi. Tại sao anh biết cô gái trên tàu là người khác?
Hải Thụ cười lạnh lẽo:
- Khi cướp xong chiếc tàu chở hàng ấy, tôi tìm hiểu và biết hôm đó cô đang bán tại quầy. Tôi bèn nhờ Hoài Linh đi tìm xem có cô gái nào giống cô đi trên chuyến tàu ấy hay không. Nhờ quen biết, Hoài Linh lần ra được trên chuyến tàu ấy có Mạc Chiêu Dung... Và cũng chính nhờ Hoài Linh mà tôi biết rõ Lâm Khánh cùng Nhật Toàn có một số hàng lớn có giá trị trên tàu TG 42 A ấy.
Hoài Linh lừ mắt ngó Hải Thụ:
- Chuyện ấy có cần phải nói đâu?
- Trước sau gì tất cả cũng nằm im dưới đáy biển, em sợ gì chứ? - Hải Thụ cười gằn.
Họng súng lạnh lẽo như một con mắt đen ngòm tròn trĩnh trên tay Hải Thụ bất ngờ chĩa thẳng về Mạc Chiêu Dung.
Vĩnh Huy sửng sốt lao tới trước:
“Đoàng!” Một tiếng nổ vang lên chát chúa.
Thuyết Hoa ngơ ngác khi thấy Hải Thụ rú lên đau đớn, gã ôm lấy bàn tay. Khẩu súng ngắn nằm lăn lóc trên bãi cát.
Từ ngoài con đường, hai bóng người chạy nhanh tới, tay cầm súng.
Hải Thụ liều lĩnh cúi xuống chỗ khẩu súng, nhưng Vĩnh Huy đã phóng đến đá bật nó ra.
Thiên Trường quát lớn:
- Đứng im! Anh đã bị bắt!
Hải Thụ lặng thinh nhìn cái còng sắt đang bập mạnh vào tay gã.
Thiên Trường hất mặt về phía Hoài Linh rồi nói với Thái Dũng:
- Đưa cô ta ra xe luôn.
Nhìn theo dáng thất thểu của Hải Thụ và Hoài Linh, Chiêu Dung xúc động nhìn Thiên Trường:
- Nếu các anh không đến kịp chắc chúng tôi đã chết.
Thiên Trường ngó Vĩnh Huy:
- Cậu liều lĩnh quá! Chắc cô gái này là...
Vĩnh Huy ngượng ngùng:
- Chiêu Dung là vợ sắp cưới của tôi.
Thiên Trường nhìn hai cô gái rồi buột miệng:
- Nếu không giới thiệu, tôi chẳng biết cô nào là Chiêu Dung cô nào là Thuyết Hoa... Nhưng dù sao hai cô cũng là nhân chứng trong vụ án này để giúp chúng tôi có thêm chứng cứ buộc tội Hải Thụ.
Anh quay người nhìn người nữ tu và nói:
- Chắc bà là nữ tu Mai Lan?
- Ồ! Sao anh biết?
Anh nhún vai:
- Đâu có gì là bí mật, vì tôi đã đến tu viện Thérésa và trại phong.
Thiên Trường chợt quay sang Thuyết Hoa:
- Cô có đánh rơi sợi dây chuyền nào không?
Thuyết Hoa ngạc nhiên lắc đầu.
Nữ tu Mai Lan mừng rỡ hỏi:
- Có hình đức mẹ Maria và phía sau có khắc chữ C.L...
Thiên Trường giật mình:
- Sợi dây đó của nữ tu?
Nữ tu Mai Lan gật đầu:
- Tôi mang nó để nhớ đến Chiêu Loan, đứa cháu tội nghiệp của tôi.
Thiên Trường chưa kịp hiểu gì thì chợt nghe Vĩnh Huy kêu lên:
- Du Thuyết Hoa có chín cái hoa tay như nữ tu nói đấy.
Bỏ mặt Thiên Trường đứng ngó ra, nữ tu Lan cùng Chiêu Dung nhào đến phía Du Thuyết Hoa. Nữ tu Mai Lan sung sướng ôm lấy Thuyết Hoa.
Để tránh xúc động trước sự trùng phùng của ba người. Vĩnh Huy quay ra nhìn biển.
Biển mênh mông xanh ngời khát vọng khiến anh tin tưởng sóng gió bao nhiêu đời mà dòng họ Mạc gánh chịu đã vĩnh viễn qua đi.
HẾT