Chương 31 - Tôi Chuyển Một Mảnh Giấy Tình Yêu.
TÔI MỪNG Vì CARTER ĐÃ KỂ CHO CÁC BẠN NGHE VỀ PHẦN ĐÓ - một phần vì tôi đã bất tỉnh khi chuyện đó xảy ra, một phần vì tôi không thể nói về những gì nữ thần Bast đã làm mà không bị suy sụp.
À, chuyện này để sau hẵng bàn tiếp.
Tôi thức dậy với cảm giác như ai đó đã thổi phồng quá đầu tôi. Mát tôi không thể thấy cùng một vật. Từ khóe mắt bên trái, tôi nhìn thấy cái mông của con khỉ đầu chó, khóe mát bên phải, tôi nhìn thấy người chú đã mất tích lâu ngày của mình, chú Amos. Dĩ nhiên, tôi quyết định tập trung vào phía bên phải.
"ChúAmos?"
Chú ấy đặt một miếng vải lạnh lên trán tôi. "Nghỉ ngơi đi, nhóc. Cháu bị choáng não nhẹ đấy."
Đó ít ra là điều tôi có thể tin.
Khi mắtt tôi bắt đầu tập trung, tôi nhận ra chúng tôi đang ở ngoài trời, bên dưới bầu trời đêm đầy sao. Tôi đang nằm trên một cái chăn phía trên cái gì đó có cảm giác như cát mềm. Khufu đứng kế bên tôi, cái mông đầy màu sắc của nó hơi quá sát mặt tôi. Nó đang khuấy cái nồi được bắc phía trên một đám lửa nhỏ, và cái thứ nó đang nấu có là gì đi chăng nữa thì nó có mùi như mùi nhựa đường khét. Carter ngồi gần đó trên đỉnh của một đụn cát, trông chán nản và đang giữ... đó có phải là Muffìn trong lòng anh ấy không?
Chú Amos xuất hiện giống hệt chú ấy đã từng khi chúng tôi gặp chú ấy lần trước, cách đây nhiều năm. Chú ấy vận bộ đồ vest màu xanh với áo khoác và chiếc mũ phớt mềm cùng màu. Mái tóc dài được tết gọn gàng, và cặp kính tròn sáng lấp lánh trong ánh mặt trời. Chú ấy có vẻ khỏe khoắn và thoải mái - không giống người đã từng là tù nhân của Set.
"Sao chú..."
"Thoát khỏi Set chứ gì?" Nét mặt chú ấy sầm lại. "Chú là một thằng ngốc khi đi tìm kiếm hắn, Sadie à. Chú không biết hắn đã trở nên mạnh như thế nào. Linh hồn hán đã được gắn liền với kim tự tháp đỏ."
"Vậy... hắn không có vật chủ là con người sao?"
Chú Amos lắc đầu. "Hắn không cần vật chủ chừng nào hắn còn có kim tự tháp. Kim tự tháp càng đến gần giai đoạn hoàn thành, hắn càng trở nên mỗi lúc một mạnh hơn. Chú đã lẻn vào sào huyệt của hắn bên dưới ngọn núi và rơi ngay vào bẫy. Chú xấu hổ khi phải nói rằng hán bắt chú mà chẳng cần phải đánh đấm gì cả."
Chú ấy ra hiệu về phía bộ vest của mình, cho thấy chú ấy ổn đến như thế nào. "Không một vết xước. Chỉ - đùng. Chú đông cứng như một bức tượng. Set đặt chú đứng bên ngoài kim tự tháp như một chiến lợi phẩm và để các con quỷ của hắn cười nhạo và chế giễu chú mỗi khi chúng đi ngang qua."
"Chú có gặp Cha không?" tôi hỏi.
Hai vai chú ấy sụm xuống. "Chú có nghe mấy con quỷ nói chuyện. Cái quan tài đã được giấu bên trong kim tự tháp. Chúng đang lên kế hoạch sử dụng sức mạnh của Osiris để gia tăng cơn bão. Khi Set phóng nó ra vào lúc bình minh - và nó sẽ là một vụ nổ rất lớn - cuối cùng cũng bắt đầu yếu đi. Chú đã tập trung sức mạnh của mình và tìm cách thoát khỏi sự trói buộc. Việc đó phải mất nhiều giờ liền, nhưng cuối cùng chú cũng làm được. Chú lẻn ra vào buổi trưa, khi các con quỷ đang ngủ. Hơi quá dễ dàng."
"Nghe đâu có dễ dàng đâu," tôi nói.
Chú Amos lắc đầu, rõ ràng là chú ấy đang lo lắng. "Set để cho chú trốn thoát. Chú không biết tại sao, nhưng chú không nên sống sót. Đó là một kiểu bẫy nào đó. Chú sợ là..." Chú ấy tính nói điều gì đó, nhưng sau lại đổi ý. "Dù sao đi nữa, suy nghĩ đầu tiên của chú là phải tìm được hai đứa, vì thế chú đã triệu hồi con thuyền của mình."
Chú ấy ra hiệu về phía sau lưng. Tôi cố nhấc đầu mình lên và nhìn thấy chúng tôi đang ở trong một vùng sa mạc kỳ lạ đầy các đụn cát trắng trải dài hết tầm mắt dưới ánh sao. Cát bên dưới các ngón tay tôi rất mịn và trắng, có lẽ nó là đường cát. Con thuyền của chú Amos, là chiếc đã đưa chúng tôi từ sông Thames đến Brooklyn, đang đậu trên đỉnh một đụn cát gần đó, nghiêng một góc bấp bênh như thể nó bị ném lên đó vậy.
nhưng sau lại đổi ý. "Dù sao đi nữa, suy nghĩ đầu tiên của chú là phải tìm được hai đứa, vì thế chú đã triệu hồi con thuyền của mình."
Chú ấy ra hiệu về phía sau lưng. Tôi cố nhấc đầu mình lên và nhìn thấy chúng tôi đang ở trong một vùng sa mạc kỳ lạ đầy các đụn cát trắng trải dài hết tầm mắt dưới ánh sao. Cát bên dưới các ngón tay tôi rất mịn và trắng, có lẽ nó là đường cát. Con thuyền của chú Amos, là chiếc đã đưa chúng tôi từ sông Thames đến Brooklyn, đang đậu trên đỉnh một đụn cát gần đó, nghiêng một góc bấp bênh như thể nó bị ném lên đó vậy.
"Có một tủ đựng đồ quân nhu trên thuyền" chú Amos đề nghị, "nếu bọn cháu muốn thay áo quần mới."
"Nhưng chúng ta đang ở đâu ạ?"
"White Sands" Carter nói với tôi. "Ở bang New Mexico. Đây là khu vực trực thuộc chính phủ dùng để thử nghiệm tên lửa. Chú Amos nói không ai tìm kiếm chúng ta ở đây, vì thế chúng ta có một ít thời gian để em được hồi phục. Lúc này khoảng bảy giờ tối, vẫn còn ở ngày hai mươi tám. Khoảng mười hai tiếng nữa đó cho đến khi Set... em biết đấy."
"Nhưng..." Có quá nhiều câu hỏi lởn vởn quanh đầu tôi. Điều cuối cùng tôi nhớ được, tôi đã ở bên một con sông, trò chuyện với Nephthys. Giọng bà ấy nghe như thể từ bên kia thế giới vọng lại. Bà ấy yếu ớt nói xuyên qua dòng nước vì thế thật khó để hiểu được, nhưng khá là dứt khoát. Bà ấy nói với tôi rằng bà ấy đã ẩn nấp ở một nơi thật xa xăm trong một vật chủ đang ngủ, nghe mà tôi không thể hiểu được gì. Bà ấy nói rằng bà ấy không thể tự mình xuất hiện, nhưng bà ấy sẽ gởi cho chúng tôi một thông điệp. Rồi nước bắt đầu sôi lên.
"Chúng ta đã bị tấn công." Carter vuốt ve đầu con Muffin, và cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng cái bùa hộ mạng - cái bùa hộ mạng của nữ thần Bast - đã bị mất. "Sadie, anh có tin xấu đây."
Anh ấy kể cho tôi về những gì đã diễn ra, tôi nhắm mắt lại. Tôi bát đầu nức nở. Thật xấu hổ, nhưng đúng vậy, tôi không thể nín khóc được. Trong một vài ngày qua, tôi đã mất mọi thứ - gia đình, cuộc sống thường nhật và cha tôi. Tôi đã suýt bị giết chết khoảng nửa tá lần. Cái chết của mẹ tôi, nói thật là tôi chưa bao giờ vượt qua được cái chết đó, khiến tôi đau đớn như một vết thương lại bị hở. Và giờ cả nữ thần Bast cũng ra đi luôn sao?
Khi Anubis đặt các câu hỏi cho tôi ở Âm Phủ, anh ta muốn biết rằng tôi sẽ hy sinh điều gì để cứu lấy thế giới.
Còn điều gì mà tôi đã không hy sinh cơ chứ? Tôi muốn hét lên. Tôi còn lại cho mình điều gì nào?
Carter đến bên tôi và trao Muffin cho tôi, nó kêu rừ rừ trong tay tôi, nhưng nó không còn giống lúc trước nữa. Nó không phải là nữ thần Bast.
"Cô ấy sẽ quay lại, phải không?" tôi nhìn chú Amos một cách khẩn nài. "Ý cháu là cô ấy là người bất tử, chẳng phải sao?"
Chú Amos kéo kéo vành mũ của mình. "Sadie... chú không biết. Dường như cô ấy đã hy sinh chính mình để đánh bại Sobek. Bast đã ép hắn ta quay trở lại Cõi Âm bằng cái giá là chính nguồn sinh lực của mình. Cô ấy thậm chí còn giải thoát cho Muffin, vật chủ của mình, chác chắn là nhờ sức mạnh cuối cùng của cô ấy. Nếu là thế, Bast rất khó có thể quay lại được. Có lẽ một ngày nào đó, trong một vài trăm năm nữa..."
"Không, không thể một vài trăm năm nữa! Cháu không thể..." Giọng tôi nghẹn lại.
Carter đặt tay lên vai tôi, và tôi biết anh ấy hiểu. Chúng tôi không thể mất thêm bất cứ ai khác nữa. Chúng tôi không thể.
"Giờ hãy nghỉ đi," chú Amos nói. "Chúng ta có thể nghỉ trong một tiếng nữa, nhưng rồi chúng ta phải đi tiếp."
Khufu mang đến cho tôi bát nước thuốc. Chất lỏng lợn cợn trông giống như món súp đã quá hạn lâu lắm rồi. Tôi liếc nhìn về phía chú Amos, hy vọng chú ấy sẽ bảo tôi đừng uống, nhưng chú ấy lại gật đầu khích lệ.
Tôi đúng là may mắn thật, đủ thứ chuyện rồi mà tôi còn phải uống thứ thuốc được chế tạo bởi con khỉ đầu chó nữa chứ.
Tôi nhấp một ngụm nước thuốc, có vị kinh dị như mùi, và ngay lập tức mí mắt tôi trĩu nặng. Tôi nhắm mắt lại và ngủ.
Và ngay khi tôi nghĩ vấn đề hồn-rời-khỏi-xác đã được giải quyết, linh hồn tôi quyết định phá
luật, ừ thì, rốt cuộc nó là linh hồn của tôi mà, vì thế tôi cho rằng chuyện đó hoàn toàn hợp lý.
Khi ba rời khỏi cơ thể tôi, nó tiếp tục giữ hình dáng con người, như thế đẹp đẽ hơn là vẻ ngoài của một loài gia cầm có cánh, nhưng nó tiếp tục lớn dần và lớn dần cho đến khi tôi đứng lù lù nhìn xuống toàn bộ vùng White Sands. Người ta đã bảo tôi đã lắm lần rằng tôi có nhiều linh hồn (thường thì đó không phải là một lời khen), nhưng lần này thì thật là lố bịch. Ba của tôi cao bằng với Đài tưởng niệm Washington.
Xa xa ở phía nam, băng qua hàng dặm dài sa mạc, hơi nước bốc lên từ dòng Rio Grande - bãi chiến trường nơi nữ thần Bast và Sobek đã bỏ mạng. Ngay cả cao đến mức này, tôi lẽ ra vẫn không thể nhìn thấy được đến mãi tận Texas, đặc biệt vào lúc đêm tối, nhưng bằng cách nào đó tôi lại nhìn thấu, ở phía bắc, thậm chí còn xa hơn nữa, tôi đã nhìn thấy một vầng sáng màu đỏ và tôi biết đó là hào quang của Set. Sức mạnh của hắn đang mạnh dần lên khi kim tự tháp của hắn gần đến lúc hoàn thành.
Tôi nhìn xuống. Kế bên chân tôi là một cụm bụi bé tí teo - trại của chúng tôi. Carter, chú Amos và Khufu thu nhỏ đang ngồi nói chuyện quanh đám lửa. Con thuyền của chú Amos chẳng lớn hơn ngón út của tôi là mấy. Hình dáng đang ngủ của chính tôi nằm cuộn tròn trong một cái chăn, bé nhỏ đến nỗi tôi có thể nghiến nát chính mình chỉ với một bước sẩy chân.
Tôi thật khổng lồ, và thế giới quá nhỏ bé.
"Đó là cách các vị thần nhìn mọi vật," một giọng nói vang lên.
Tôi nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì, chỉ một vùng cát trắng trải dài đến vô tận. Rồi, ngay phía trước mặt tôi, các đụn cát chuyển động. Tôi nghĩ đó là gió, cho đến khi toàn bộ một cồn cát lăn sang hai bên như một con sóng. Một đụn cát nữa chuyển động, và rồi thêm một đụn cát nữa. Tôi nhận ra mình đang nhìn thấy một hình dáng con người - một người đàn ông khổng lồ đang nằm cong người lại như bào thai trong bụng mẹ. Ông ấy đứng dậy, làm cát trắng vung vãi khắp mọi nơi. Tôi quỳ xuống và cụp hai tay lại che phía trên các bạn đồng hành của mình để giữ cho họ khỏi bị cát vùi. Kỳ lạ là, họ dường như chẳng chú ý gì đến điều đó, như thể tình trạng này chỉ như là một vài hạt mưa lắc rắc rơi.
Người đàn ông đứng thẳng người dậy - ít nhất cao hơn hình dáng khổng lồ của tôi một cái đầu. Cơ thể ông ấy được làm từ cát phủ xuốnghai cánh tay và cơ ngực như những ngọn thác đường. Cát chuyển động khắp mặt cho đến khi ông ấy nở một nụ cười mơ hồ.
"Sadie Kane” ông ấy nói. "Ta đang đợi cô đấy."
"Thần Geb." Đừng hỏi tôi là thế nào, nhưng tôi biết ngay rằng đây là vị thần trái đất. Có lẽ cơ thể bằng cát là manh mối. "Tôi có thứ này cho ông."
Thật chẳng hợp lý chút nào khi ba của tôi có được cái bì thư đó, nhưng tôi thò tay vào túi quần phép thuật đang phát sáng và lấy ra lời nhắn của nữ thần Nut.
"Vợ ông nhớ ông lắm đấy," tôi nói.
Thần Geb thận trọng cầm lấy tin nhắn, ông ấy đưa nó lên mặt và dường như ngửi ngửi nó. Rồi ông ấy mở bì thư ra. Thay vì một lá thư, các tia pháo hoa bay vụt ra. Một chòm sao mới sáng lấp lánh trong bầu trời đêm phía trên chúng tôi - khuôn mặt của nữ thần Nut, được hình thành từ một ngàn ngôi sao. Gió nhanh chóng nổi lên và thổi bạt hình ảnh ấy đi, nhưng thần Geb thở dài mãn nguyện, ông ấy khép bì thư lại và nhét nó vào bên trong bộ ngực cát của mình như thể có một cái túi áo ngay tại nơi đáng lẽ ra là tim của ông ấy.
"Ta nợ cô một lời cảm ơn, Sadie Kane," thần Geb nói. "Đã nhiều thiên niên kỷ rồi ta mới nhìn thấy được khuôn mặt người ta yêu dấu. Hãy yêu cầu ta một ân huệ mà trái đất có thể mang lại, và nó sẽ là của cô."
"Cứu cha tôi" tôi nói ngay lập tức.
Khuôn mặt thần Geb gợn sóng vì ngạc nhiên. "Hừm, thật là một cô con gái trung thành! Isis có thể học được điều đó từ cô. Than ôi, ta không thể. Con đường của cha cô đã xoắn xít với con đường của Osiris, và các vấn đề diễn ra giữa các vị thần không thể được giải quyết bởi trái đất."
"Thế tôi cho rằng ông không thể phá sập ngọn núi của Set và tiêu diệt kim tự tháp của hắn phải không?" tôi hỏi.
Tiếng cười của thần Geb giống như một cái bình lắc cát lớn nhất trên thế giới. "Ta không thể xen vào quá thẳng thừng giữa các con ta. Set cũng là con trai ta."
Tôi suýt thì giậm chân mình vì thất vọng. Rồi tôi nhớ ra mình đang là một người khổng lồ và có thể giẫm bẹp cả khu trại. Liệu ba có thể làm điều đó? Tốt hơn hết là không nên khám phá ra làm gì. "ồ, vậy thì các ân huệ của ông chẳng hữu ích tí nào."
Thần Geb nhún vai, vứt bỏ một vài tấn cát khỏi hai vai của mình. "Có lẽ một vài lời khuyên sẽ giúp cô đạt được những gì cô muốn.
Hãy đi đến nơi của những giao điểm."
"Và đó là ở đâu ạ?"
"Gần đây thôi," ông ấy hứa. "Và Sadie Kane, cô nói đúng. Cô đã mất mát quá nhiều. Gia đình cô đã phải đau khổ. Ta biết điều đó là như thế nào. Hãy nhớ nhé, cha mẹ sẽ làm bất cứ điều gì để cứu lấy con cái của mình. Ta đã từ bỏ hạnh phúc, người vợ yêu dấu của ta - ta đã nhận lấy lời nguyền của Ra để cho các con của ta có thể được sinh ra." Ông ấy buồn bã ngước nhìn lên bầu trời. "Và cứ mỗi thiên niên kỷ trôi qua ta lại nhớ người vợ yêu dấu của mình hơn, ta cũng biết không ai trong hai chúng ta sẽ thay đổi sự lựa chọn của mình. Ta có năm đứa con mà ta yêu thương."
"Ngay cả Set sao?" tôi ngờ vực hỏi. "Hẳn sắp tiêu diệt hàng triệu người đấy."
"Set còn hơn những gì nó thể hiện" thần Geb nói. "Nó là máu và thịt của chúng ta."
"Không phải của tôi."
"Không sao?" thần Geb chuyển người, hạ mình xuống. Tôi nghĩ ông ấy đang ngồi xổm xuống, cho đến khi tôi nhận ra ông ấy đang tan thành các đụn cát. "Hãy nghĩ về điều đó đi, Sadie Kane, và hãy cẩn thận tiến tới. Nguy hiểm đang chờ đợi cô ở nơi giao điểm, nhưng cô cũng sẽ tìm thấy điều cô cần nhất."
"Ông có thể nói một cách mơ hồ hơn nữa không?" tôi càu nhàu.
Nhưng thần Geb đã biến mất, chỉ để lại một đụn cát cao bất thường giữa bãi cát; và ba của tôi nhập trở lại vào cơ thể tôi.