← Quay lại trang sách

Chương 40 - Tôi Làm Hỏng Một Câu Thần Chú Khá Là Quan Trọng.

TÔI NHẬN RA MỌI THỨ DIỄN RA Ở TRÊN NÀY CHẲNG ỔN CHÚT NÀO.

Anh Carter là một đống chiến binh gà bị co rút lại nằm trên một sườn dốc của kim tự tháp. Set vừa mới đặt đỉnh chóp và đang hét lên, “Ba mươi giây nữa là đến bình minh!” Trong hang động bên dưới, các pháp sư từ Ngôi Nhà Sự Sống lội xuyên qua một đội quân quỷ, chiến đấu trong một cuộc chiến vô vọng.

Quang cảnh cũng đủ khủng khiếp, nhưng giờ tôi nhìn thấy nó như thần Isis đã nhìn thấy. Như một con cá sấu với đôi mắt ở ngang mực mước – nhìn thấy cả bên dưới lẫn bên trên bề mặt – tôi nhìn thấy Cõi Âm chồng chéo lên trên thế giới con người. Các con quỷ có linh hồn lửa ở Cõi Âm khiến chúng trông giống một đội quân nến sinh nhật. Nơi Carter đứng trong thế giới phàm trần, một chiến binh chim ưng đứng ở Cõi Âm – không phải là hiện thân, nhưng là vật thật, với cái đầu lông vũ, cái mỏ vấy máu sắc nhọn, và đôi mắt đen lóng lánh. Thanh kiếm của anh ấy như gợn sóng những ánh vàng. Còn về phần Set – bạn hãy hình dung một ngọn núi cát, được nhúng với xăng, bị châm lửa, rồi xoay tròn trong một cái máy xay lớn nhất thế giới. Ở Cõi Âm hắn trông như thế đấy – một cột sức mạnh phá hoại cường lực đến nỗi các hòn đá ở chân hắn sôi sùng sục và giộp cả lên.

Tôi không chắc mình trông như thế nào, nhưng tôi cảm thấy đầy sức mạnh. Nguồn lực của Ma’at chảy tràn khắp cơ thể tôi; các Từ Thần Thánh đang chờ lệnh của tôi. Tôi là Sadie Kane, dòng dõi các pharaoh. Và tôi cũng là Isis, nữ thần của phép thuật, người nắm giữ các danh tính bí mật.

Khi Carter cố gắng đi lên phía trên kim tự tháp, Set hả hê: “Ngươi không thể tự mình ngăn cản ta, Horus à – đặc biệt không khi ở trong sa mạc, nguồn cội sức mạnh của ta!”

“Ngươi nói đúng!” tôi gọi lớn.

Set quay người lại, và cái nhìn trên khuôn mặt hắn là vô giá. Tôi nâng cây gậy và đũa phép lên, tập trung phép thuật của mình lại.

“Ngoại trừ việc Horus không chỉ một mình,” tôi nói. “Và bọn ta sẽ không chiến đấu với ngươi ở sa mạc.”

Tôi nện cây gậy của mình vào đá và hét lên, “Washington, D.C!”

Kim tự tháp rung chuyển. Trong phút chốc, chẳng có gì xảy ra.

Set dường như nhận ra những gì tôi đang làm. Hắn phát ra một tiếng cười đầy hoang mang. “Bài học Phép thuật 101, Sadie Kane: Ngươi không thể mở một cánh cổng dịch chuyển trong Các Ngày Đen Tối!”

“Con người thì không thể,” tôi đồng ý. “Nhưng một nữ thần phép thuật thì có thể.”

Phía trên chúng tôi, không khí kêu lách tách vì chớp sét. Đỉnh hang tan ra thành một cuộn cát xoáy đang được đánh tung lên to bằng kim tự tháp.

Các con quỷ ngừng đánh và ngước nhìn lên kinh hoàng. Các pháp sư lắp bắp nữa chừng các câu thần chú, khuôn mặt họ đờ ra sợ hãi.

Cuộn xoáy đó quá mạnh đến nỗi xé phăng một vài khối đá của kim tự tháp và hút chúng vào trong cát. Và rồi, như một cái nắp vung khổng lồ, cổng dịch chuyển bắt đầu hạ thấp xuống.

“Không!” Set rống lên. Hắn bắn lửa về phía cổng dịch chuyển, rồi quay về phía tôi và ném đá cùng tia chớp, nhưng đã quá muộn. Cổng dịch chuyển đã nuốt chửng hết tất cả chúng tôi.

Thế giới dường như lật ngược lại thì phải. Trong nháy mắt, tôi băn khoăn không biết liệu mình có tính sai một cách nghiêm trọng không – liệu kim tự tháp của Set có nổ tung trong cổng dịch chuyển, còn tôi sẽ phải trôi lềnh bềnh cả đời trong khắp Cõi Âm dưới hình dáng của khoảng một tỷ các mẩu cát Sadie nhỏ bé. Rồi, với một tiếng nổ siêu thanh, chúng tôi xuất hiện trong làn không khí buổi sáng lạnh giá với bầu trời xanh rực rỡ phía trên đầu. Trải dài bên dưới chúng tôi là các cánh đồng phủ tuyết trắng xóa của công viên National Mall ở thủ đô Washington.

Kim tự tháp đỏ vẫn còn nguyên vẹn, nhưng các khe nứt đã xuất hiện trên bề mặt của nó. Đỉnh chóp bằng vàng phát sáng, cố duy trì phép thuật của mình, nhưng chúng tôi đã không còn ở Phoenix nữa. Kim tự tháp đã bị bứt khỏi nguồn sức mạnh của nó, là sa mạc, và phía trước chúng tôi hiện ra lù lù cánh cổng mặc định của Bắc Mỹ, cột tưởng niệm trắng cao lớn là tiêu điểm sức mạnh lớn nhất của Ma’at trên toàn lục địa: Đài Tưởng Niệm Washington.

Set thét lên điều gì đó bằng tiếng Ai Cập cổ với tôi. Tôi khá chắc rằng đó không phải là một lời khen ngợi.

“Ta sẽ phanh thây xé xác ngươi!” hắn rống lên. “Ta sẽ…”

“Chết chứ gì?” Carter gợi ý. Anh ấy đứng dậy từ phía sau Set và quật thanh kiếm của mình. Lưỡi kiếm cắt vào bộ giáp của Set ở sườn – không phải là một cú đánh chí mạng, nhưng đủ để hất ngã Chúa Đỏ và làm hắn rơi xuống khỏi một bên sườn kim tự tháp. Carter nhảy vọt lên đuổi theo gã, và ở Cõi Âm, tôi có thể nhìn thấy các vòng cung năng lượng trắng dao động xuất phát từ Đài Tưởng Niệm Washington đến hiện thân của thần Horus, tiếp thêm cho nó sức mạnh mới.

“Cuốn sách, Sadie!” Carter hét lên khi anh ấy chạy đi. “Đọc nó ngay bây giờ!”

Tôi ắt còn choáng váng từ việc triệu hồi cổng dịch chuyển, vì Set hiểu được những gì Carter đang nói còn nhanh hơn cả tôi.

“Không!” Chúa Đỏ hét lên. Hắn tấn công về phía tôi, nhưng Carter đã chặn hắn lại ở lưng chừng sườn dốc.

Anh ấy vật lộn với Set, giữ chân hắn lại. Các phiến đá của kim tự tháp rạn nứt và đổ ụp xuống bên dưới sức nặng hiện thân thần thánh của họ. Quanh chân kim tự tháp, các con quỷ và các pháp sư, những người đã bị kéo qua cổng dịch chuyển và tạm thời bất tỉnh nay lại đang bắt đầu cử động.

Cuốn sách, Sadie… Đôi khi thật hữu ích khi có ai đó khác ngoài chính bạn ở bên trong đầu bạn, vì người đó có thể tát người còn lại. Biết rồi, cuốn sách!

Tôi chìa tay ra và triệu hồi tập sách xanh nhỏ xíu mà chúng tôi đã trộm ở Paris: Cuốn Sách về Cách Đánh Bại Set. Tôi mở cuộn giấy cói ra; các chữ tượng hình rõ ràng như sách vỡ lòng ở trường mẫu giáo. Tôi gọi ra chiếc lông vũ sự thật, và nó xuất hiện ngay lập tức, phát sáng phía trên các trang giấy.

Tôi bắt đầu đọc câu thần chú, nói bằng các Từ Thần Thánh, và cơ thể tôi bốc lên cao trong không trung, chờn vờn nổi lên cách kim tự tháp vài centimet. Tôi ngâm câu chuyện về sự sáng tạo: ngọn núi đầu tiên mọc lên trên vùng nước của hỗn mang, sự ra đời của các vị thần như thần Ra, thần Geb, và nữ thần Nut, và sự trỗi dậy của Ma’at, và đế quốc vĩ đại đầu tiên của loài người, Ai Cập.

Đài Tưởng Niệm Washington bắt đầu phát sáng khi các chữ tượng hình xuất hiện dọc theo các mặt của nó. Chóp tháp phát ra ánh bạc.

Set cố bất ngờ tấn công tôi, nhưng Carter đã chặn hắn lại. Và kim tự tháp đỏ bắt đầu vỡ tan ra thành từng mảnh.

Tôi nghĩ về chú Amos và Zia, mắc kẹt bên trong dưới hàng tấn đá, và tôi suýt chùn bước, nhưng giọng mẹ tôi vang lên trong đầu tôi: Hãy tập trung vào, con yêu. Hãy quan sát kẻ thù của con.

Đúng thế, nữ thần Isis nói. Hãy tiêu diệt hắn ta!

Nhưng bằng cách nào đó tôi biết được đó không phải ý mẹ tôi muốn nói. Bà đang bảo tôi nhìn xem. Điều gì đó quan trọng sắp xảy ra.

Thông qua Cõi Âm, tôi nhìn thấy phép thuật đang bao quanh tôi, dệt nên một lớp óng ánh của năng lượng trắng khắp thế giới, gia tăng sức mạnh của Ma’at và tống khứ sự hỗn mang. Carter và Set vật lộn tới lui khi các tảng kim tự tháp khổng lồ sập đổ.

Chiếc lông vũ sự thật phát sáng, chói lòa như đèn pha chiếu vào Chúa Đỏ. Khi tôi ngâm đến gần cuối câu thần chú, lời của tôi bắt đầu xé hình dáng của Set ra thành từng mảnh nhỏ.

Ở Cõi Âm, cơn gió lốc phừng lửa của gã đang bị bóc ra, để lộ ra một thứ có làn da đen, gầy còm giống con vật hốc hác của Set – linh hồn xấu xa của vị thần. nhưng trong thế giới phàm trần, chiếm cứ cùng một khoảng không gian, là một chiến binh đầy kiêu hãnh đứng đó trong bộ giáp màu đỏ, người hừng hực sức mạnh và quyết chiến đấu đến chết.

“Ta gọi ngươi là Set,” tôi ngâm. “Ta gọi ngươi là Ngày Đen Tối.”

Với một tiếng động ầm ầm đinh tai, kim tự tháp nổ tung. Set rơi ầm vào trong đống đổ nát. Hắn cố đứng dậy, nhưng Carter đã vung thanh kiếm của mình. Set chỉ có đủ thời gian để nâng cây gậy của gã lên. Vũ khí của họ va chạm nhau, và thần Horus từ từ ép Set quỳ xuống trên một chân.

“Ngay bây giờ, Sadie!” Carter hét lên.

“Ngươi đã từng là kẻ thù của ta,” tôi ngâm, “và là tai ương trên mảnh đất này.”

Một tia sáng trắng bắn xuống từ dọc thân Đài Tưởng Niệm Washington. Nó mở rộng ra thành khe nứt - một cánh cửa giữa thế giới này và vực thẳm trắng sáng chói sẽ nhốt Set, ngăn chặn sức sống của gã. Có lẽ không phải là mãi mãi, nhưng trong một thời gian dài, thật dài.

Để hoàn tất câu thần chú, tôi chỉ phải đọc thêm một dòng nữa: “Không xứng có được lòng thương xót, kẻ thù của Ma’at, ngươi bị trục xuất ra khỏi trái đất.”

Dòng chữ đó phải được nói với một sự kết tội đanh thép. Chiếc lông vũ sự thật yêu cầu điều đó. Và sao tôi lại không tin vào điều đó cơ chứ? Đó là sự thật. Set không xứng có được lòng thương xót. Gã là kẻ thù của Ma’at.

Nhưng tôi ngần ngừ.

“Hãy quan sát kẻ thù của con,” mẹ tôi đã nói.

Tôi nhìn lên phía trên đỉnh đài tưởng niệm, và ở Cõi Âm tôi nhìn thấy các mảng của kim tự tháp bay vọt lên trời và linh hồn của các con quỷ phóng vụt lên như pháo hoa. Khi phép thuật hỗn mang của Set bị phân tán, tất cả sức mạnh đã được tích nạp, sẵn sàng để hủy diệt một lục địa, đã bị hút vào trong các đám mây. Và khi tôi nhìn, hỗn mang cố tạo thành hình. Nó giống hình ảnh phản chiếu màu đỏ của dòng Potomac – một con sông đỏ thắm khổng lồ dài ít nhất một dặm và rộng một trăm mét. Nó quằn quại trong không trung, cố trở nên rắn chắc, và tôi cảm nhận được sự giận dữ và chua chát của nó. Đây không phải là những gì nó từng muốn. Không đủ sức mạnh hoặc sự hỗn loạn dành cho các mục đích của nó. Để hình thành một cách trọn vẹn, nó cần cái chết của hàng triệu người, sự tàn phá của toàn bộ lục địa.

Nó không phải là một con sông. Nó là một con rắn.

“Sadie!” Carter gào lên. “Em còn đợi gì nữa?”

Anh ấy không thể thấy nó, tôi nhận ra. Không một ai ngoài tôi.

Set vẫn đang quỳ gối, vặn vẹo và chửi rủa khi năng lượng trắng bao lấy hắn, kéo gã về phía khe nứt. “Mất dạ dày rồi sao hả, ả phù thủy kia?” hắn rống lên. Rồi liếc nhìn Carter. “Ngươi đã thấy rõ chưa, Horus? Isis luôn là một kẻ hèn. Ả ta sẽ không bao giờ làm tròn nhiệm vụ của mình!”

Carter nhìn tôi, và trong giây phút đó tôi nhìn thấy sự nghi ngờ trên khuôn mặt anh. Thần Horus đang thúc giục anh ấy tiến tới sự báo thù đẫm máu. Tôi vẫn đang do dự. Đây là điều trước đây đã khiến nữ thần Isis và thần Horus quay lưng với nhau. Tôi không thể để điều đó xảy ra vào lúc này.

Nhưng còn hơn thế, trong vẻ mặt đầy cảnh giác của Carter, tôi thấy được cách anh ấy thường nhìn tôi vào những ngày thăm viếng của chúng tôi – khi chúng tôi gần như là những kẻ xa lạ, bị buộc ở bên nhau, giả vờ như chúng tôi là một gia đình hạnh phúc vì Cha mong muốn điều đó từ chúng tôi. Tôi không muốn quay lại thời điểm đó. Tôi không muốn giả vờ thêm nữa. Chúng tôi là một gia đình, và chúng tôi phải phối hợp với nhau.

“Carter nhìn này.” Tôi ném chiếc lông vũ sự thật lên bầu trời, phá vỡ câu thần chú.

“Không!” Carter thét lên.

Nhưng chiếc lông vũ nổ tung thành đám bụi bạc bám vào cơ thể của con rắn, buộc nó trở nên hiện hữu, chỉ trong một thoáng.

Miệng Carter cứ há hốc cả ra khi con rắn vặn vẹo giữa không trung phía trên Washington, dần dần mất đi sức mạnh.

Kế bên tôi, một giọng nói rít lên: “Các tên thần khốn kiếp kia!”

Tôi quay sang và nhìn thấy tay sai của Set, Khuôn Mặt của Nỗi Khiếp Sợ, với những cái răng nanh nhe ra và khuôn mặt biến dạng méo mó chỉ cách mặt tôi một vài phân, một con dao nhọn đưa cao quá đầu tôi. Tôi chỉ có thời gian để nghĩ: Mình chết chắc rồi, trước khi ánh sáng của kim loại lọt vào khóe mắt tôi. Một tiếng phập ớn óc vang lên, và con quỷ đông cứng lại.

Carter đã ném thanh kiếm của mình vô cùng chính xác. Con quỷ thả con dao của mình, khuỵu gối xuống, và nhìn chăm chú vào lưỡi kiếm giờ đang đâm ngập vào một bên sườn.

Hắn co rúm lại và ngã người ra sau, thở dốc với tiếng xì xì đầy giận dữ. Đôi mắt đen cứ nhìn chằm chằm vào tôi, rồi hắn nói bằng một giọng hoàn toàn khác biệt – một giọng nói khô khốc, kèn kẹt, như thể bụng của một loài bò sát đang kéo lê qua lớp cát. “Chuyện này chưa xong đâu, vật chủ. Tất cả những điều này ta đã chỉ thực hiện bằng gián tiếp thông qua giọng nói của ta, chỉ bằng một phần nhỏ nhất của linh hồn ta đã vặn vẹo thoát ra từ cái lồng giam đã bị yếu đi. Hãy hình dung xem ta sẽ làm được những gì khi ta hoàn toàn hồi phục.”

Hắn trao cho tôi nụ cười kinh tởm, rồi khuôn mặt hắn đờ ra. Một dải sương mù đỏ nhỏ xíu bay ra từ miệng hắn – giống một con giun hay một con rắn mới nở - và bay ngoằn ngoèo lên phía trên bầu trời để nhập vào nguồn của nó. Cơ thể của con quỷ tan biến thành cát.

Tôi ngước nhìn lên một lần nữa về phía con rắn đỏ khổng lồ đang dần tan biến trên bầu trời. Rồi tôi triệu hồi một ngọn gió lớn thổi nó tản đi mất.

Đài Tưởng Niệm Washingotn ngừng phát sáng. Khe nứt khép lại, và cuốn sách thần chú nhỏ bé xíu biến mất khỏi tay tôi.

Tôi đi về phía Set, lúc này vẫn bị trói bằng các sợi dây năng lượng trắng. Tôi đã nói ra tên thật của hắn. Ngay lúc này hắn chưa đi đâu được.

“Cả hai người đều đã nhìn thấy con rắn trong các đám mây,” tôi nói. “Apophis.”

Carter gật đầu, choáng váng. “Nó đang cố xâm nhập vào thế giới con người, bằng cách sử dụng Kim Tự Tháp Đỏ như một cổng vào. Nếu sức mạnh của nó đã được giải thoát…” Anh ấy khiếp sợ nhìn xuống đống cát đã từng là một con quỷ. “Cánh tay phải của Set – Khuôn Mặt của Nỗi Khiếp Sợ - hắn đã bị Apophis ám trong suốt thời gian qua, sử dụng Set để có được những gì mà nó muốn.”

“Lố bịch!” Set quắc mắt nhìn tôi và cố vùng vẫy để thoát khỏi xiềng xích. “Con rắn trong đám mây đó là một trong số các trò mưu mẹo của ngươi thôi, Isis. Một ảo ảnh.”

“Ngươi biết đó không phải mà,” tôi nói. “Lẽ ra ta có thể đã đưa ngươi vào vực sâu đó, Set, nhưng ngươi đã nhìn thấy kẻ thù thực sự. Apophis đang cố phá vỡ nhà giam của mình ở Cõi Âm. Giọng nói của nó đã ám Khuôn Mặt của Nỗi Khiếp Sợ. Nó đang lợi dụng ngươi.”

“Không ai có thể lợi dụng ta!”

Carter để hình dáng chiến binh của mình biến mất. Anh ấy trôi lơ lửng xuống mặt đất và triệu hồi thanh kiếm quay trở lại tay mình. “Apophis đã muốn vụ nổ của ngươi để làm mồi cho sức mạnh của nó, Set. Ngay khi nó đi xuyên qua được Cõi Âm và nhận ra rằng tất cả chúng ta đã chết, ta đánh cược rằng ngươi sẽ là bữa ăn đầu tiên củ nó. Sự hỗn mang sẽ chiến thắng.”

“Ta là sự hỗn mang!” Set khăng khăng.

“Một phần,” tôi nói. “Nhưng ngươi vẫn là một trong số các vị thần. Đúng thế, ngươi xấu xa, xảo trá, độc ác, đê tiện…”

“Em làm anh đỏ mặt đấy, em gái.”

“Nhưng ngươi cũng là một vị thần mạnh nhất. Trong thời cổ đại, ngươi là cánh tay phải trung thành của thần Ra, bảo vệ con thuyền của ông ấy chống lại Apophis. Thần Ra đã không thể đánh bại Con Rắn đó nếu không có ngươi.”

“Ta là người mạnh nhất,” Set thừa nhận. “Nhưng Ra đã phải đi mãi mãi, nhờ công của ngươi đấy.”

“Có lẽ không phải mãi mãi đâu,” tôi nói. “Chúng ta sẽ phải tìm ông ấy. Apophis đang trỗi dậy, điều đó có nghĩa chúng ta cần tất cả các vị thần để chiến đấu chống lại nó. Tính luôn cả ngươi.”

Set thử thoát khỏi xiềng xích năng lượng trắng. Khi hắn nhận ra mình không thể phá vỡ chúng, gã nhếch mép cười với tôi. “Ngươi gợi ý một liên minh ư? Ngươi tin tưởng ta sao?”

Carter cười lớn. “Ngươi đang nói đùa đấy à. Nhưng lúc này bọn ta nắm thóp được ngươi. Danh tính bí mật của ngươi. Đúng không, Sadie?”

Tôi nắm chặt các ngón tay mình lại, và xiềng xích siết chặt quanh Set. Hắn hét lên vì đau đớn. Việc đó lấy đi của tôi khá nhiều sức mạnh, và tôi biết mình không thể giữ hắn như thế này được lâu, nhưng chẳng cần thiết phải nói điều đó cho Set.

“Ngôi Nhà Sự Sống đã cố trục xuất các vị thần,” tôi nói. “Điều đó không hiệu quả. Nếu bọn ta cũng giam giữ ngươi, bọn ta cũng chẳng tốt hơn họ là bao. Như thế chẳng giải quyết được bất cứ điều gì.”

“Đồng ý,” Set rên rỉ. “Vậy nếu ngươi chỉ làm lỏng những sợi xích này…”

“Ngươi vẫn là một kẻ bỉ ổi xấu xa,” tôi nói. “Nhưng ngươi có nhiệm vụ phải làm, và ngươi sẽ cần được kiểm soát. Ta sẽ đồng ý thả ngươi – nếu ngươi thề sẽ cư xử đàng hoàng, quay trở lại Cõi Âm, và không gây bất cứ rắc rối nào nữa cho đến khi bọn ta gọi ngươi. Và rồi ngươi sẽ gây rắc rối nhưng chỉ vì bọn ta mà thôi, chiến đấu chống lại Apophis.”

“Hoặc ta sẽ chẻ đầu ngươi ra,” Carter nói. “Điều đó chắc chắn sẽ trục xuất ngươi trong một thời gian dài đấy.”

Set liếc qua liếc lại hai chúng tôi. “Gây rắc rối vì các ngươi, hử? Đó là chuyên môn của ta mà.”

“Hãy thề bằng cái tên của chính ngươi và ngai của thần Ra,” tôi nói. “Ngươi sẽ rời đi ngay bây giờ và không tái xuất hiện cho đến khi ngươi được gọi.”

“Ồ, ta xin thề,” hắn nói, quá nhanh thì phải. “Nhân danh ta và cái ngai của Ra cùng hai khuỷu tay đầy sao của mẹ bọn ta.”

“Nếu ngươi phản bội bọn ta,” tôi cảnh báo. “Ta có tên ngươi đấy. Ta sẽ không nhân từ với ngươi lần thứ hai đâu.”

“Ngươi luôn là người em ta thích nhất.”

Tôi siết chặt các sợi xích một lần cuối, chỉ để nhắc hắn nhớ sức mạnh của tôi, rồi tôi để cho xiềng xích biến mất.

Set đứng lên và co duỗi hai tay. Hắn xuất hiện như một chiến binh với bộ giáp đỏ và làn da đỏ, bộ râu chĩa đen và đôi mắt sáng lấp lánh, hung ác; nhưng ở Cõi Âm, tôi nhìn thấy mặt khác của hắn, một địa ngục giận dữ phải kìm chế lắm mới được, đang chờ được giải thoát và đốt cháy mọi thứ trên đường đi của nó. Hắn nháy mắt với Horus, rồi giả vờ bắn tôi với khẩu súng làm từ ngón tay. “Ồ, chuyện này sẽ hay lắm đây. Chúng ta sẽ có nhiều trì vui đấy.”

“Xéo ngay, Ngày Đen Tối,” tôi nói.

Hắn biến thành một cột muối và rồi biến mất.

ﻤﻤﻤ

Tuyết ở công viên National Mall đã tan thành một hình vuông sắc cạnh, có kích thước chính xác bằng kích thước kim tự tháp của Set. Quanh bốn góc, một tá pháp sư vẫn nằm bất tỉnh. Các anh chàng tội nghiệp đó đã bắt đầu cục cựa khi cổng dịch chuyển của chúng tôi đóng lại, nhưng vụ nổ kim tự tháp đã khiến họ bất tỉnh lần nữa. Những người khác ở trong khu vực cũng bị ảnh hưởng. Một người đi bộ sáng sớm đã ngã xuống bên vỉa hè. Trên các con phố gần đó, xe ô-tô chết máy trong khi các lái xe ngủ gục trên vô lăng.

Thế nhưng không phải ai cũng ngủ cả. Tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ phía xa xa, và nhận thấy chúng tôi đã dịch chuyển gần như vào sâu sau của tổng thống, tôi biết sẽ không lâu nữa đâu rồi chúng tôi sẽ phải đối phó với một quân đội vũ trang hạng nặng.

Carter và tôi chạy vào giữa trung tâm khu đất tuyết, nơi chú Amos và Zia đang nằm co quắp trên đám cỏ. Chẳng có dấu hiệu nào về ngai của Set hay cái quan tài vàng, nhưng tôi cố đẩy ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình.

Chú Amos rên rỉ. “Chuyện gì…” Mắt chú ấy sầm lại. “Set… hắn… hắn…”

“Ngủ đi.” Tôi đặt tay mình lên trán chú. Chú ấy sốt phỏng tay. Cơn đau trong đầu chú quá sắc, nó cắt tôi như một con dao cạo. Tôi nhớ một câu thần chú mà nữ thần Isis đã dạy tôi lúc ở New Mexico.

“Yên tĩnh,” tôi thì thầm. “Hah-ri.”

Các chữ tượng hình tỏa sáng lờ mờ phía trên mặt chú ấy.

Chú Amos lại thiếp đi, nhưng tôi biết việc tôi làm chỉ là chữa trị tạm thời mà thôi.

Zia thậm chí còn tệ hơn. Carter nâng niu đầu cô ta và nhẹ nhàng an ủi rằng cô ta sẽ ổn như thế nào, nhưng cô ta trông tệ lắm. Da cô ta có màu đo đỏ kỳ lạ, khô nẻ, như thể cô ta bị cháy nắng nghiêm trọng vậy. Trên đám cỏ bao quanh cô ta, các chữ tượng hình đang mờ dần – phần còn lại của vòng tròn bảo vệ - và tôi nghĩ mình hiểu những gì đã xảy ra. Cô ấy đã sử dụng chút năng lượng ít ỏi còn lại của mình để bảo vệ chính mình và chú Amos khi kim tự tháp nổ tung.

“Set?” Zia yếu ớt hỏi. “Hắn chết chưa?”

“Rồi.” Carter liếc nhìn tôi, và tôi biết chúng tôi nên giữ các chi tiết cụ thể đó cho chúng tôi mà thôi. “Mọi thứ đều ổn, nhờ có cô. Cái danh tính bí mật đó có hiệu quả.”

Zia gật đầu, mãn nguyện, và đôi mắt cô ta bắt đầu nhắm lại.

“Này.” Giọng Carter run run. “Tỉnh dậy nào? Cô sẽ không để tôi lại một mình với Sadie chứ, phải không? Con bé là một người đồng hành tồi.”

Zia cố mỉm cười, nhưng sự cố gắng đó khiến cô ta cau mày. “Tôi… chưa bao giờ ở đây, Carter à. Chỉ là một thông điệp – một kẻ giữ chỗ mà thôi.”

“Thôi nào. Không. Đừng hiểu kiểu đó.”

“Tìm cô ấy, được không?” Zia nói. Một giọt nước mắt lăn dài xuống mũi cô ta. “Cô ấy… thích điều đó… cuộc hẹn ở khu chợ.” Mặt Zia rời khỏi Carter và ngây ra trừng trừng nhìn lên trời.

“Zia!” Carter giữ chặt cô ta. “Đừng mà. Cô không thể. Cô không thể…”

Tôi quỳ xuống kế bên anh ấy và chạm vào mặt Zia. Lạnh như đá. Và mặc dù tôi hiểu được chuyện gì đã xảy ra, tôi vẫn không thể nghĩ được bất cứ điều gì để nói, hay bất cứ cách nào để an ủi anh trai tôi. Anh ấy nhắm chặt mắt lại và cúi đầu xuống.

Rồi chuyện đó đã xảy ra. Dọc theo đường nước mắt của Zia, từ khóe mắt đến đáy mũi, khuôn mặt Zia rạn nứt. Các khe nứt nhỏ hơn xuất hiện, tạo thành mảng trên da. Thịt cô ta khô lại, cứng lại… biến thành đất sét.

“Anh Carter,” tôi gọi.

“Gì?” anh ấy nói một cách khổ sở.

Anh ấy ngước nhìn lên vừa lúc một ánh sáng xanh nhỏ trồi ra từ miệng Zia và bay lên trời. Carter lùi lại choáng váng. “Em… em đã làm gì?”

“Không làm gì cả.” tôi nói. “Cô ấy là một shabti. Cô ấy đã nói mình thật sự không ở đây. Cô ấy chỉ là một người giữ chỗ.”

Carter trông hoang mang. Nhưng rồi một tia sáng nhỏ bắt đầu cháy trong đôi mắt anh – một tí tia hy vọng. “Thế… Zia thật còn sống?”

“Ông Iskandar đang bảo vệ cô ấy,” tôi nói. “Khi linh hồn nữ thần Nephthys nhập vào Zia thật ở Luân Đôn, ông Iskandar đã biết cô ấy đang gặp nguy hiểm. Ông ấy đã giấu cô ấy đi và thay thế bằng một shabti. Anh có nhớ những gì thần Thoth đã nói không: ‘Shabti có thể thực hiện trò đóng thế nguy hiểm đó một cách xuất sắc phải không?’ Đó chính là cô ấy. Và nữ thần Nephthys đã bảo với em rằng bà đang ẩn nấp ở đâu đó, bên trong một vật chủ đang ngủ.”

“Nhưng ở đâu…”

“Em không biết,” tôi nói. Và trong tình trạng hiện tại của Carter, tôi lo lắm không dám đưa ra câu hỏi thật sự. Nếu Zia đã từng là một shabti trong suốt thời gian qua, vậy chúng tôi có biết chút nào về cô ta không? Zia thật sự chưa bao giờ đến gần chúng tôi. Cô ta chưa bao giờ nhận ra tôi là một người vô cùng tuyệt vời như thế nào. Lạy trời, cô ta thậm chí có thể không thích anh Carter.

Carter chạm vào mặt cô ta và nó vỡ vụn thành đất. Anh nhặt đũa phép của cô ta lên, nó vẫn là một cây đũa phép bằng ngà voi rắn chắc, nhưng anh rón rén giữ như thể anh sợ nó cũng sẽ rã ra vậy. “Ánh sáng xanh đó,” anh ấy bắt đầu huyên thuyên, “anh cũng đã nhìn thấy Zia nhả nó ra một lần ở Khu Vực 1. Giống hệt như shabti ở Memphis – chúng đã gởi các suy nghĩ của mình về cho thần Thoth. Vì thế Zia ắt cũng đã từng liên lạc với shabti của mình. Ánh sáng đó là thế đấy. Chúng ắt là, giống như, đang chia sẻ các ký ức, đúng không? Cô ấy chắc sẽ biết những gì mà shabti đã trải qua. Nếu Zia thật sự còn sống ở đâu đó, cô ấy chắc bị khóa lại hoặc ở trong một kiểu giấc ngủ phép thuật nào đó hoặc – Chúng ta phải tìm cô ấy!”

Tôi không chắc liệu việc đó giản đơn như thế không, nhưng tôi không muốn tranh cãi. Tôi có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng trên khuôn mặt anh ấy.

Rồi một giọng nói quen thuộc khiến tôi lạnh cả sống lưng vang lên: “Các ngươi đã làm gì thế này?”

Desjardins đang bốc khói, khói thật sự. Chiếc áo choàng tả tơi của ông ta vẫn bốc khói từ chiến trận (Carter bảo tôi không nên đề cập đến chuyện chiếc quần con màu hồng của ông ta bị lộ ra, như mà đúng là như thế!) Cây gậy của ông ta đỏ rực, và các sợi râu của ông ta cháy âm ỉ. Phía sau ông ta là ba pháp sư tơi tả như nhau, trông như thể họ vừa mới tỉnh lại.

“Ồ, tốt thật,” tôi lầm bầm. “Ông vẫn còn sống.”

“Các ngươi đã thỏa thuận với Set sao?” Desjardins gặng hỏi. “Các ngươi để cho hắn đi?”

“Chúng tôi không trả lời câu hỏi của ông,” Carter làu bàu. Anh ấy bước tới trước, thanh kiếm trong tay, nhưng tôi đã vươn tay ra để giữ anh ấy lại.

“Desjardins,” tôi nói một cách bình tĩnh nhất có thể, “Apophis đang trỗi dậy, trong trường hợp ông bỏ lỡ phần đó. Chúng ta cần các vị thần. Ngôi Nhà Sự Sống phải học lại theo các đường lối cũ.”

“Các đường lối cũ đã hủy diệt chúng ta!” ông ta hét lên.

Một tuần trước đây, cái nhìn trong mắt ông ta sẽ khiến tôi run rẩy. Ông ta gần như long lên vì giận dữ, và các chữ tượng hình chớp nháy trong không khí quanh người ông ta. Ông ta là Pháp sư trưởng, và tôi vừa mới xóa đi mọi thứ mà Ngôi Nhà đã thực thi kể từ sự sụp đổ của Ai Cập. Desjardins sẽ biến tôi thành một con côn trùng ngay lập tức, và ý nghĩ đó đáng ra phải làm tôi khiếp sợ.

Thay vào đó, tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta. Ngay lúc này, tôi mạnh hơn ông ta rất nhiều. Rất nhiều là đằng khác. Và tôi để ông ta biết điều đó.

“Tính kiêu căng đã hủy diệt các người,” tôi nói. “Lòng tham lam và sự ích kỷ và tất cả. Thật khó để làm theo đường lối của các vị thần. Nhưng nó là một phần của phép thuật. Các ông không thể loại bỏ điều đó.”

“Cô mới là kẻ thèm khát sức mạnh,” ông ta gầm gừ. “Các vị thần đã ám cô, như cách họ thường làm. Rồi cô sẽ nhanh chóng quên đi mình đã từng là con người. Bọn ta sẽ chiến đấu và tiêu diệt cô.” Rồi ông ta quắc mắt với Carter. “Và ngươi – ta biết những gì Horus sẽ đòi hỏi. Ngươi sẽ không bao giờ có lại được ngôi vua. Bằng hơi thở cuối cùng của ta…”

“Cứ giữ nó đi,” tôi nói. Rồi tôi đối mặt với anh trai mình. “Anh biết điều chúng ta cần phải làm chứ?”

Sự thấu hiểu hình thành giữa hai chúng tôi. Tôi ngạc nhiên vì việc tôi có thể dễ dàng đọc được anh ấy như thế. Tôi nghĩ việc đó có lẽ nhờ vào ảnh hưởng của các vị thần, nhưng rồi tôi nhận ra đó là vì cả hai chúng tôi là người Kane, là anh trai và em gái. Và Carter, xin Chúa cứu giúp, đồng thời cũng là một người bạn của tôi.

“Em có chắc không?” anh ấy hỏi. “Chúng ta có thể bị tấn công đấy.” Anh ấy liếc nhìn Desjardins. “Chỉ một cú đánh đẹp bằng thanh kiếm được không?”

“Em chắc mà, anh Carter.”

Tôi nhắm mắt lại và tập trung.

Hãy suy nghĩ cẩn thận, nữ thần Isis nói. Những gì chúng ta đã làm cho đến giờ chỉ là khởi đầu của sức mạnh mà chúng ta có thể cùng nhau sử dụng.

Đó là vấn đề, tôi nói. Tôi chưa sẵn sàng cho điều đó. Tôi phải đạt được điều dó bằng chính mình, dù với hai bàn tay trắng.

Cô thật khôn ngoan so với con người phàm trần đấy, nữ thần Isis nói. Rất tốt.

Hãy tưởng tượng việc từ bỏ một đống tiền mặt. Hãy hình dung việc ném đi chiếc vòng kim cương xinh đẹp nhất trên thế giới. Việc tách mình ra khỏi nữ thần Isis còn khó hơn cả điều đó, khó hơn rất nhiều.

Nhưng điều đó không phải không thể. Em biết các giới hạn của mình, mẹ tôi đã nói, và giờ tôi hiểu bà khôn ngoan như thế nào.

Tôi cảm nhận linh hồn của nữ thần rời khỏi tôi. Một phần của bà chảy vào bên trong cái vòng cổ của tôi, nhưng phần lớn linh hồn bà chảy về phía Đài Tưởng Niệm Washington, quay trở lại Cõi Âm, nơi nữ thần Isis sẽ đi… đến một nơi khác. Một vật chủ khác chăng? Tôi không chắc lắm.

Khi tôi mở mắt, Carter đứng kế bên tôi trông mệt mỏi buồn phiền, đang nắm trong tay vòng cổ Con Mắt của Horus.

Desjardins hoàn toàn choáng váng, và ngay lúc đó ông ta dường như quên mất cách nói tiếng Anh như thế nào. “Ce n’est pas possible. On ne pourrait pas-”

“Có, chúng tôi có thể,” tôi nói. “Chúng tôi từ bỏ các vị thần của chúng tôi hoàn toàn tự nguyện. Và ông sẽ phải học thật nhiều về việc điều gì là có thể.”

Carter ném thanh kiếm của mình xuống. “Desjardins, tôi không đuổi theo ngôi vua. Không cho đến khi tôi tự mình giành được nó, và chuyện đó sẽ mất rất nhiều thời gian. Chúng tôi sẽ học hỏi theo đường lối của các vị thần. Chúng ta sẽ dạy lẫn nhau. Ông có thể mất thời gian cho việc cố tiêu diệt chúng tôi, hoặc ông có thể giúp đỡ.”

Tiếng còi xe cảnh sát giờ đã đến rất gần. Tôi có thể nhìn thấy ánh đèn của xe cứu viện đang đến từ các hướng, dần bao vây lấy công viên National Mall. Chúng tôi chỉ có một vài phút thôi trước khi bị bao vây.

Desjardins nhìn các pháp sư đang đứng phía sau mình, chắc ông ta đang đánh giá mức độ ủng hộ mà ông có thể có được. Các anh em đồng đạo của ông ta nhìn chúng tôi với vẻ tôn thờ. Một người thậm chí còn định cúi chào tôi, nhưng rồi anh ta tự ngăn mình lại.

Nếu chỉ một mình, Desjardins có thể dễ dàng tiêu diệt chúng tôi. Chúng tôi giờ chỉ là các pháp sư – các pháp sư rất mệt mỏi, hầu như không trải qua bất cứ cuộc huấn luyện chính quy nào.

Hai cánh mũi Desjardins bè ra. Rồi ông ta khiến tôi ngạc nhiên khi hạ thấp cây gậy của mình xuống. “Đã có quá nhiều sự phá hoại trong hôm nay. Nhưng đường lối của các vị thần sẽ vẫn bị cấm. Nếu các ngươi ghé qua Ngôi Nhà Sự Sống lần nữa…”

Ông ta để lời đe dọa lơ lửng trong không khí. Ông ta nện mạnh cây gậy của mình xuống, và với sự gắng sức cuối cùng, bốn pháp sư tan biến thành ngọn gió và bay đi.

Đột nhiên tôi cảm thấy kiệt sức. Nỗi khiếp sợ về những gì mà tôi đã trải qua bắt đầu ùa đến. Chúng tôi đã sống sốt, nhưng đó chỉ là chút an ủi. Tôi nhớ cha mẹ mình. Tôi nhớ họ vô cùng. Tôi không còn là một nữ thần nữa. Tôi chỉ là một cô bé gái bình thường, chỉ có một mình cùng với người anh trai.

Rồi chú Amos rên rỉ và bắt đầu ngồi dậy. Các xe cảnh sát và những chiếc xe thùng màu đen trông xấu xa lao đến chặn hết những lề đường quanh chúng tôi. Tiếng còi báo động kêu om sòm. Một chiếc máy bay trực thăng lạng khắp không trung phía trên dòng Potamac, đang nhanh chóng đến gần. Có Chúa mới biết người phàm nghĩ chuyện gì đã xảy ra ở Đài Tưởng Niệm Washington, nhưng tôi không muốn mặt mình xuất hiện trong các bản tin hằng đêm.

“Carter, chúng ta phải ra khỏi đây,” tôi nói. “Anh có thể triệu hồi đủ phép thuật để biến chú Amos thành con gì đó nhỏ - một con chuột chẳng hạn? Chúng ta phải mang chú ấy bay ra khỏi đây.”

Anh ấy gật đầu, vẫn còn đang choáng váng. “Nhưng Cha… chúng ta không…”

Anh ấy nhìn quanh một cách bất lực. Tôi biết cảm giác của anh ấy như thế nào. Kim tự tháp, cái ngai, quan tài vàng – tất cả đều đã biến mất. Chúng tôi đã nỗ lực rất nhiều để giải cứu cha chúng tôi, rồi chỉ để đánh mất ông. Và cô bạn gái đầu tiên của Carter nằm dưới chân anh dưới hình dạng là một đống các mảnh gốm vỡ. Điều đó cũng không giúp ích gì. (Carter phản đối rằng cô ấy không thật sự là bạn gái của anh ấy. Ôi chao, làm ơn đi!)

Thế nhưng, tôi không thể đắm chìm mãi vào chuyện đó. Tôi phải trở nên mạnh mẽ cho cả hai chúng tôi hoặc chúng tôi kết thúc trong nhà giam mất.

“Việc nào tới trước thì làm trước,” tôi nói. “Chúng ta phải đưa chú Amos đến một nơi an toàn.”

“Noi nào?” anh Carter hỏi.

Chỉ có một nơi duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra.