2.Tôi Nói Phải Quấy Với Hỗn Mang.
CÁC BẠN CÓ THẤY NGẠC NHÊN KHI BIẾT RẰNG MỌI CHUYỆN TỪ ĐÂY TRỞ NÊN xấu hơn không?
Tôi không nghĩ thế.
Tổn thất thương cong đầu tiên của chúng tôi là đám chim cánh cụt của Felix. Nhân sư đầu cừu phù lửa ra vào mấy con chim đáng thương, thế là chúng chảy ra thành mấy vũng nước.
“Không!” Felix thét lên.
Căn phòng rùng rùng rung chuyển, lần này thì mạnh hơn nhiều.
Khufu ré lên rồi nhảy lên đầu Carter, đẩy anh ngã xuống sàn. Trong tình huống khác thì cảnh này hẳn buồn cười lắm, nhưng tôi nhận ra Khufu vừa mới cứu mạng anh mình.
Nơi Carter từng đứng, nền nhà tan biến, đã hoa cương lát nền gãy vụn như thể chúng bị một búa nén vô hình đập nát. Khu vực sụp đổ trườn ngoằn ngoèo qua căn phòng, phá hủy mọi thứ trên đường đi, hút các vật trưng bày vào lòng đất rồi nhai nát chúng. Vâng… trườn ngoằn ngoèo là từ chính xác đấy. Sự phá hủy trường đi giống hệt con rắn, thẳng tiến đến bức tường cuối phòng cùng Cuốn Sách để đánh bại Apophis.
“Cuộn giấy!” tôi gào lên.
Hình như chẳng ai nghe thấy. Carter vẫn còn nằm dưới sàn, cố gỡ Khufu ra khỏi đầu. Felix sững sờ quỳ bên cạnh mấy vũng nước từng là chim cánh cụt của mình, trong khi Walt và Alyssa đang ra sức kéo thằng nhỏ ra xa khỏi ai con nhân sư đầu cừu vừa phun lửa.
Tôi giật đũa phép khỏi thắt lưng mà quát lên từ pháp thuật đầu tiên hiện đến trong trí mình: “Drowah!”
Những chữ tượng hình sắc vàng – lệnh Đường Biên – cháy sáng lên trong không trung. Một bức tường ánh sáng lóe lên giữa hộp trưng bày và vệt phá hủy đang tiến đến:
Tôi thường sử dụng thần chú này để chia cắt mấy học viên vỡ lòng đang tranh cãi hay để bảo vệ tủ đựng thức ăn vặt khỏi những đợt càn quét măm măm giữa khuya, nhưng tôi chưa bao giờ thử nó vào việc gì đó quan trọng như thế này.
Ngay khi đầu búa vô hình đến được tấm chắn của tôi, câu thần chú bắt đầu mất hiệu lực. Cơn chấn động lan lên bức tường ánh sáng, lắc cho nó vỡ tan tành. Tôi cố tập trung, nhưng một lực còn mạnh hơn nhiều – chính Hỗn Mang – đang hoạt động chống lại tôi, xâm chiếm trí óc tôi mà phá tan phép thuật của tôi.
Trong cơn hoảng loạn, tôi nhận ra mình không thể buông xuôi. Tôi bị kẹt trong một trận chiến mà mình không thể thắng. Apophis đang xẻ nhuyễn ý nghĩ của tôi dễ dàng như hắn đã rọc nát nền nhà.
Walt đánh rớt cây đũa phép khỏi tay tôi.
Bóng tối tràn ngập trong tôi. Tôi rũ ra trong vòng tay Walt. Khi tầm nhìn của tôi rõ ràng lại, hai tay tôi đã bỏng rộp và đang bốc hơi nghi ngút. Tôi quá choáng váng nên không thấy đau. Cuốn Sách để đánh bại Apophis đã biến mất. Chẳng còn lại gì ngoài một đống đổ nát cùng một cái lỗ to tướng trên tường, như thể có chiếc xe tăng vừa xông qua.
Nỗi tuyệt vọng chực chờ bóp nghẹn cổ họng tôi, nhưng các bạn tôi đã vây quanh lấy tôi. Walt giữ cho tôi đứng vững. Carter rút kiếm ra. Khufu nhe nanh rồi sủa vào hai con nhân sư đầu cừu. Alyssa vòng tay ôm Felix, cậu chàng đang nức nở vào tay áo cô. Cậu ấy nhanh chóng mất hết nhuệ khí khi lũ chim cánh cụt của cậu bị bắt đi.
“Vậy thế thôi ấy à?” tôi quát vào hai con nhân sư đầu cừu. Thiêu rụi cuộn văn tự rồi bỏ chạy như mọi khi sao? Mi sợ phải chường mặt ra hử?”
Thêm tiếng cười lớn lan tỏa khắp phòng. Hai con nhân sư đứng im không dịch chuyển ngay lối cửa, nhưng các bức tượng lẫn đồ trang sức trong mấy hộp trưng bày này rung lên xào xạc.Thốt lên một tiếng ken két đinh tai, bức tượng khỉ đầu chó bằng vàng mà hồi nãy Khufu đang tán gẫu cùng đột nhiên quay đầu lại.
“Nhưng ta ở khắp nơi mà.” Con rắn nói qua mồm tượng khi. “Ta có thể phá hủy bất cứ thứ gì mi quý trọng… và bất cứ ai mi yêu mến.”
Khufu ré lên phẫn nộ. Nó phóng mình lên bức tượng đạp tượng đổ xuống. Bức tượng chảy ra thành một vũng vàng bốc hơi nước.
Một bức tượng khác sống lại – một pharaoh bằng gỗ mạ vàng cầm lưỡi giáo đi săn. Hai mắt tượng biến thành màu đỏ máu. Cái miệng được khắc ra ấy cong lên thành nụ cười. “Phép thuật của mi yếu kém lắm, Sadie Kane à. Nền văn minh nhân loại đã phát triển thành già nua và thối rữa. Ta sẽ luôn nuốt chửng mặt trời rồi nhấn chìm thế giới của mi vào bóng tối. Biển Hỗn Mang sẽ tiêu tán hết bọn mi.”
Như thể nguồn năng lượng quá lớn không thể chứa đựng nổi, tượng pharaoh vỡ toác. Bệ tượng sụp xuống, và một vệt phép thuật búa nén ác độc khác lại ngoằn ngoèo qua phòng, lật tung gạch lát. Vệt này hướng đến vật trưng bày trên bức tường phía đông – một tủ nhỏ bằng vàng.
Cứu lấy nó, giọng nói trong đầu tôi vang lên – có thể là vô thức của tôi, hay có thể là giọng của Isis, nữ thần hộ mệnh cho tôi. Chúng tôi đã chia sẻ ý nghĩ quá nhiều lần nên khó nói chắc được.
Tôi nhớ đến điều gương mặt trên tường đã nói với mình… Chọn lấy cái hộp bằng vàng. Nó sẽ cho cô manh mối về thứ cô cần.
“Cái hộp!” tôi la lên. “Ngăn hắn lại!”
Mấy bạn tôi trố mắt nhìn tôi. Từ đâu đó bên ngoài, một vụ nổ khác làm tòa nhà rung chuyển. Từng mảng từng mảng vôi vữa từ trần nhà rào rào rơi xuống.
“Lũ nhãi ranh này là thứ giỏi nhất mà mi có thể phái đi chống lại ta sao?” Apophis nói vọng ra từ tượng shabti bằng ngà nơi hộp trưng bày gần nhất – một thủy thủ thu nhỏ trên chiếc thuyền đồ chơi. “Walt Stone… mi là đứa may mắn nhất. Ngay cả nếu mi sống sót qua đêm nay, bệnh tình của mi sẽ giết chết mi trước cả lần khải hoàn vĩ đại của ta. Mi sẽ không phải chứng kiến cảnh thế giới của mi bị hủy diệt.”
Walt loạng choạng. Bỗng nhiên tội lại là người dang đỡ cho anh. Hai bàn tay bỏng rát của tôi đau đớn vô cùng, tôi phải đè nén cơn buồn nôn trào dâng.
Vệt phá hủy lăn qua phòng, vẫn hướng về phía tủ nhỏ bằng vàng. Alyssa vung gậy ra quát lên mệnh lệnh.
Trong một khoảng khắc, sàn nhà bình ổn lại, trải phẳng ra thành một tấm đá xám rắn chắc. Thế rồi những vết nứt mới xuất hiện, khi nguồn lực Hỗn Mang lao mình qua.
“Alyssa Gan Dạ,” con rắn nói, “trái đất mà mi yêu thích sẽ tan biến vào Hỗn Mang. Mi sẽ chẳng có chỗ nào mà đứng đâu!”
Gậy trong tay Alyssa bừng cháy. Cô thét lên quẳng nó sang bên.
“Thôi đi!” Felix quát. Cậu dùng gậy đập vỡ hộp trưng bày bằng kính rồi phá nát tượng thủy thủ thu nhỏ vùng với một tá các shabti khác.
Giọng nói của Apophis chỉ đơn giản là chuyển sang một bùa hộ mạng Isis bằng ngọc bích trên tượng người giả gần bên. “À, nhóc con Felix, ta thấy mi thật thú vị. Có lẽ ta sẽ giữ mi lại như thú cưng, như mấy cái con chim nực cười mà mi yêu mến ấy. Ta tự hỏi mi sẽ trụ lại được bao lâu trước khi trí óc mi tan tành.”
Felix ném đũa phép đi quật đổ tượng người giả.
Vệt đổ nát của Hỗn Mang giờ đã đi được nửa đường đến tủ vàng.
“Hắn định lấy cái hộp ấy!” tôi cố gắng thốt lên. “Giành lấy cái hộp!”
Công nhận là, đấy không phải là hiệu lệnh tham chiến thôi thúc lòng người nhất, nhưng hình như Carter hiểu ra. Anh nhảy phóc lên trước Hỗn Mang đang tiến đến, đâm thanh kiếm của mình xuống sàn. Lưỡi kiếm của anh cắt qua lớp gạch hoa cương như cắt qua kem. Một đường vạch phép thuật màu xanh từ hai bên lưỡi kiếm kéo dài ra – là phiên bản tấm khiên năng lượng của riêng Carter. Vệt tàn phá va sầm vào vật cản và dừng lại.
“Carter Kane đáng thương.” Lúc này giọng của con rắn vang vang bốn phía chúng tôi – nhảy từ vật trưng bày này sang vật kia, mỗi món vỡ toác ra vì sức mạnh từ Hỗn Mang. “Khả năng lãnh đạo của mi tiêu tùng rồi. Mọi thứ mi cố gầy dựng nên rồi sẽ sụp đổ hết. Mi sẽ mất đi những kẻ mi yêu thương nhất.”
Vạch phòng thủ của Carter bắt đầu chớp nháy Nếu tôi không mau mau giúp cho anh ấy thì …
“Apophis!” tôi thét lên. “Sao phải chờ đợi để tiêu diệt ta làm gì? Làm ngay đi, đồ thứ rắn rít to xác!”
Một tiếng rít lên vang dội khắp phòng. Có lẽ tôi nên kể ra rằng một trong những tài thiên bẩm của tôi là chọc cho người ta nổi giận. Rõ ràng tài này cũng có tác dụng cả với rắn nữa.
Sàn nhà phẳng lặng lại. Carter bỏ câu thần chú che chắn đi và xém chút là đổ ập xuống. Khufu, cầu Chúa ban phước lành cho trí óc nhanh nhẹn của khỉ đầu chó, nhảy phóng tới cái tủ vàng, nhặt lên, vọt đi mang theo tủ.
Khi Apophis lại lên tiếng, giọng hắn đanh lại vì tức giận. “Được lắm Sadie Kane. Đến lúc bỏ mạng rồi.”
Hai con nhân sư đầu cừu cựa quậy, mồm phừng phừng lửa. Rồi chúng lao thẳng đến tôi.
May thay một con trượt chân trên vũng nước chim cánh cụt nên vèo qua bên trái. Con còn lại hắn đã xé toạc cổ họng thôi nếu như không bị một con lạc đà kịp thời tấn công.
Vâng đúng thế, một con lạc đà to lớn hẳn hòi. Nếu các bạn thấy rối trí, thì thử nghĩ xem con nhân sư hẳn đã cảm thấy như thế nào.
Con lạc đà từ đâu đến thế, chắc các bạn thắc mắc chứ gì? Có thể tôi từng nhắc đến bộ sưu tập bùa hộ mạng của Walt. Hai trong số chúng gọi ra được bọn lạc đà kinh dị. Trước đây tôi từng gặp chúng, nên không hào hứng gì khi cả tấn thịt lạc đà một bướu bay vèo qua mắt mình, đâm sầm vào nhân sư, đổ ập lên nó. Nhân sư rống lên phẫn nộ khi ra sức giãy thoát. Con lạc đà gừ gừ rồi xì ga.
“Hindenburg,” tôi kêu lên. Chỉ có một con lạc đà duy nhất có thể xì ga thối đến thế. “Này Walt, làm quái sao mà-?
“Xin lỗi!” anh la lớn. “Lộn bùa!”
Mà thôi, kỹ thuật ấy có tác dụng đấy chứ. Con lạc đà không phải thứ đánh đấm giỏi giang gì, nhưng nó khá nặng và vụng về. Nhân sư đầu cừu gầm gà gầm gừ cào móng vuốt xuống nền nhà, ra sức hất con lạc đà đi mà chẳng thành công, nhưng con lạc đà chỉ cần xoặc chân ra, phá ra âm thanh bíp bíp đáng báo động, rồi thả ga.
Tôi nhích đến bên Walt và cố xác định tình hình.
Căn phòng nói trắng ra là hỗn loạn đúng nghĩa. Những tua sét đỏ vồng lên giữa các mẫu vật. Nền nhà nát bươm. Tường vách nứt cả. Các vật khảo cổ sống lại tấn công mấy bạn tôi.
Carter ngăn chặn con nhân sư đầu cừu còn lại, dùng thanh khopesh của mình đâm vào nó, nhưng con quái vật sử dụng sừng nó gạt đi bao cú tấn công của anh rồi thổi khè ra lửa.
Felix bị một cơn lốc xoáy những hũ quách bao vây tán liên hồi vào cậu từ tứ phía trong lúc cậu dùng gậy vụt vào chúng. Một quân đoàn những shabti bé xíu vây quanh Alyssa, cô đang tuyệt vọng ngâm thần chú, sử dụng pháp thuật đất giữ cho căn phòng còn nguyên. Tượng của Anubis rượt đuổi theo Khufu khắp phòng, dùng nắm đấm đập nát mọi thứ trong khi con khỉ can trường của bọn tôi ôm khư khư cái tủ bằng vàng.
Bốn bề quanh chúng tôi, sức mạnh của Hỗn Mang mỗi lúc một tăng tiến. Tôi cảm thấy trong tai mình như có một cơn giông đang kéo đến. Sự hiện diện của Apophis đang rung đảo phá hủy toàn bảo tàng.
Làm sao tôi có thể giúp cho các bạn mình, vùng một lúc bảo vệ chiếc tủ vàng, và giữ cho viện bảo tàng không sập xuống đầu chúng tôi được đây?
“Sadie,” Walt gọi. “Kế hoạch là sao vậy?”
Con nhân sư đầu cừu thứ nhất hất được Hindenburg xuống khỏi lưng. Nó quay lại khè lửa vào con lạc đà, con này xì ga lần cuối rồi thu lại thành chiếc bùa hộ mạng bằng vàng vô hại. Xong xuôi nhân sư quay về phía tôi. Trông nó không được vui.
“Walt,” tôi bảo, “canh chừng cho em.”
“Được thôi.” Anh băn khoăn đưa mắt nhìn nhân sư. “Trong lúc em làm gì?”
Câu hỏi hay đấy, tôi tự nhủ.
“Chúng ta phải bảo vệ cho cái tủ đó,” tôi đáp. “Nó là một loại manh mối gì đấy. Chúng ta phải phục hồi Ma’at, bằng không thì tòa nhà này sẽ nổ tung và chúng ta chết hết.”
“Phục hồi Ma’at bằng cách nào?”
Thay vì trả lời, tôi tập trung tư tưởng. Tôi hạ tầm nhìn mình vào Cõi Âm.
Rất khó mà mô tả được trải nghiệm về thế giới trong nhiều tầng cùng một lúc là như thế nào – hơi giống như nhìn qua kính ba chiều và trông thấy những vầng hào quang đủ màu mờ ảo quanh vạn vật, ngoài trừ việc hào quang ấy thường không khớp với vật thể, còn hình ảnh thì luân chuyển liên hồi. Pháp sư phải thận trọng khi nhìn vào Cõi Âm. Trường hợp nhẹ nhất thì bạn sẽ hơi bị say sóng. Nặng nhất thì não bạn sẽ nổ tung.
Trong Cõi Âm, căn phòng tràn ngập thân mình cuộn lại của một con huyết xà khổng lồ - ma thuật của Apophis từ từ giãn ra cuộn vòng quanh các bạn tôi. Tôi xém chút mất đi tập trung cùng với cả bữa tối của mình.
Nữ thần Isis, tôi gọi. Giúp chút đi?
Sức mạnh của nữ thần ào ạt dâng lên trong tôi. Tôi vươn tầm cảm nhận ra xa hơn, nhìn thấy anh trai mình đang quần đảo với con nhân sư. Đang đứng nơi chỗ của Carter là thần chiến binh Horus, lưỡi kiếm của ông ta chói lòa ánh sáng.
Đang xoay vòng quanh Felix, những hũ quách là mấy trái tim của các linh hồn ác quỷ - những bóng hình tối đen đang cào cấu đớp táp cậu bạn trẻ của chúng tôi, mặc dù trong Cõi Amm Felix lại có một vầng hào quanh mãnh liệt không ngờ. Quầng sáng tím sinh động của cậu dường như khiến cho các linh hồn không chạm được vào.
Alyssa đang bị một cỡn bão bụi trong hình dạng gã khổng lồ bủa vây. Trong khi cô ngâm nga thần chú, thần đất Geb đang giơ hai tay lên chống đỡ trần nhà. Đội shabti bao quanh cô ấy rực cháy như lửa rừng.
Khufu trông y hệt trong Cõi Âm, nhưng khi nó nhảy quanh phòng tránh né bức tượng Anubis, cái hộp vàng nó đang ôm theo bật mở ra. Bên trong là tuyền bóng tối – như thể trong đấy chứa đầy mực bạch tuộc.
Tôi không rõ thế nghĩa là gì, nhưng rồi tôi nhìn Walt trong Cõi Âm và há hốc.
Trong đấy, anh đang bị bọc trong vải lanh xám đang nhấp nháy – vải liệc xác ướp. Da thịt anh trong suốt. Xương cốt anh mang sắc dạ quang, như thể anh là một tấm phim X-Quang đang còn sống.
Lời nguyền của anh ấy, tôi nhủ bụng. Anh bị đánh dấu là phải chết.
Thậm chí còn tồi tệ hơn: con nhân sư đầu cừu đang đối mặt với anh lại là trung tâm cơn bão Hỗn Mang. Những tua sét đỏ vồng lên từ thân nó. Cái mặt cừu của nó biến thành đầu của Apophis, có đôi mắt rắn vàng khè cùng răng nanh nhiễu độc.
Náo lao và Walt, nhưng trước khi kịp ra đòn, Walt đã quăng ra một miếng bùa. Những xích vàng nổ tung vào mặt con quái vật, quấn quanh mõm nó. Nhân sư đầu cừu loạng choạng quơ đập lung tung như chó bị rọ mõm.
“Sadie, không sao đâu.” Giọng của Walt nghe trầm và đầy tự tin hơn trong Cõi Âm, như thể trong đấy anh già dặn hơn vậy. “Đọc thần chú của em đi. Nhanh lên.”
Nhân sư đầu cừu ngoác hả mõm. Sợi xích vàng rít lên ken két. Con nhân sư còn lại đã dồn được Carter và chân tường. Felix đã khuỵu xuống, quầng sáng tím của cậu nhòa đi trong vòng xoáy của các linh hồn bóng tối. Alyssa đang thất thế dần trong trận chiến chống lại căn phòng sắp sụm khi từng mảng từng mảng trần nhà rơi xuống quanh cô. Tượng Anubis chộp được đuôi của Khufu và kéo nó ngược lên lủng lẳng trong khi chú khỉ tru tréo tay vòng quanh ôm chặt chiếc tủ vàng.
Phải lúc này tôi chứ không thì chẳng bao giờ: tôi phải vãn hồi trật tự.
Tôi điều chuyển sức mạnh của Isis, rút tận sâu nguồn pháp thuật của mình, khống tôi cảm thấy mình bắt đầu bốc cháy. Tôi ép mình tập trung, và đọc lên từ hùng mạnh nhất trong các từ thần thánh: “Ma’at.”
Chữ tượng hình rực cháy trước mặt tôi – nhỏ xíu sáng lòa như mặt trời thu nhỏ:
“Tốt!” Walt bảo. “Tiếp tục đi!”
Không biết bằng cách nào mà ấy đã lôi ra được sợi xích và chộp lấy mõm nhân sư. Trong lúc con quái vật dồn hết sức lực của nó đè lên anh, thì vầng hào quang màu xám kỳ lạ của Walt lại trải ra khắp mình nó như một sự lây truyền. Nhân sư đầu cừu rít lên rồi oằn oại. Tôi thoáng ngửi thấy mùi thối rữa như không khí trong huyệt mộ - mùi hắc đến mức tôi chút nữa thì mất tập trung.
“Sadie,” Walt giục, “duy trì lời chú ấy đi!”
Tôi tập trung vào chữ tượng hình. Tôi điều chuyển năng lượng của mình vào trong ký hiệu của trật tự và sáng tạo. Chữ ấy sáng chói lòa hơn. Những cuộn thân mình của con rắn cháy tan biến như sương mù dưới ánh mặt trời. Hai con nhân sư đầu cừu tan tành thành vụi. Các hũ quách rơi xuống vỡ tan. Tượng Anubis thả Khufu rớt dập đầu xuống đất. Đội quân shabti bất động quanh Alyssa, và pháp thuật đất của cô ấy lan tỏa khắp phòng, hàn gắn lại các vết nhứt và chống dựng vách tường lên.
Tôi cảm nhận được Apophis rút lui sâu hơn và trong Hỗn Mang, rít lên vì tức tối.
Rồi tôi gục hẳn.
“Tôi bảo con bé có thể làm được mà,” một giọng nói hiền hậu vang lên.
Tiếng mẹ tôi… nhưng tất nhiên là không thể nào. Mẹ tôi chết rồi mà, nghĩa là thỉnh thoảng tôi có nói chuyện với mẹ, và chỉ dưới Địa Ngục mà thôi.
Thị lực tôi trở lại, mờ mờ ảo ảo. Hai người phụ nữ đứng trên nhìn xuống tôi. Một người là mẹ tôi – mái tóc óng vàng của bà kẹp ngược ra sau, đôi mắt xanh thẫm lấp lánh ánh tự hào. Bà trong suốt, như các hồn ma thường hay thế, nhưng giọng nói của bà lại ấm áp đầy sinh khí. “Chưa phải là kết thúc đâu nhé, Saide. Con phải tiếp tục.”
Đứng bên cạnh bà là nữ thần Isis trong bộ váy lụa trắng, đôi cánh màu cầu vồng của bà lấp lánh đàng sau. Mái tóc bà ta đen nhánh, được tết xen vào những lọn kim cương. Gương mặt bà ta xinh đẹp như mặt mẹ tôi, nhưng trông đường bệ hơn, ít ấm áp hơn.
Đừng hiểu lầm nhé. Tôi biết được qua việc chia sẻ ý nghĩ với nữ thần Isis rằng bà ấy cũng quan tâm đến tôi theo cách riêng của bà, nhưng thần linh không phải là con người. Họ gặp khó khăn trong việc phải nghĩ đến chúng ta không phải như những công cụ hữu dụng hay thú cưng dễ thương. Đối với một thần linh, một kiếp con người dường như chẳng dài hơn kiếp con chuột nhảy là mấy.
“Lẽ ra ta sẽ không tin đâu,” nữ thần Isis bảo. “Pháp sư cuối cùng từng triệu gọi Ma’at là Hcinhs Hatshepsut, và ngay cả là thế thì cô ta chỉ có thể làm được điều này khi đang mang bộ râu giả mà thôi.”
Tôi chẳng rõ thế nghĩa là gì. Tôi quyết định mình không muốn biết.
Tôi thử cử động nhưn không thể. Tôi cảm giác như mình đang nổi lềnh bênh dưới đáy bồn tắm, được nước ấm nâng đỡ, gương mặt hai người phụ nữ đang lăn tăn ngay bên trên mặt nước.
“Sadie, nghe cho kỹ này,” mẹ tôi bảo. “Đừng tự trách mình vì những cái chết. Khi con đưa ra kế hoạch, cha con sẽ phản đối. Con phải thuyết phục ông ấy, Nói với ông ấy đấy là cách duy nhất để cứu rỗi linh hồn của người chết. Bảo ông ấy rằng…” Vẻ mặt mẹ tôi nghiêm trọng lại. “Bảo với cha rằng đấy là cách duy nhất có thể gặp lại được mẹ. Con phải thành công đấy, con yêu.”
Tôi muốn hỏi mẹ nói thế là sao, nhưng hình như tôi không thể nói.
Nữ thần Isis chạm vào trán tôi. Những ngón tay bà ta lạnh buốt như tuyết. “Chúng ta không nên đòi hỏi con bé nhiều hơn nữa. Tạm biệt nhé Sadie. Thời gian đang nhanh chóng tiến gần đến lức chúng ta lại phải hòa làm một. Cô mạnh lắm. Thậm chí mạnh hơn cả mẹ cô. Cùng nhau chúng ta sẽ thống trị thế giới.”
“Ý bà là, Cùng nhau chúng ta sẽ đánh thắng Apophis,” mẹ tôi chữa lại.
“Tất nhiên rồi,” nữ thần Isis bảo. “Ý ta là vậy mà.”
Gương mặt hai người họ cùng nhòe đi. Họ nói cùng một giọng: “Ta yêu con.”
Một cơn bão tuyết quét qua mắt tôi. Cảnh vật chung quanh tôi thay đổi, tôi đang đứng trong bãi tha ma tối om cùng Anubis. Không phải vị thần đầu chó rằng già cỗi mốc meo mà anh ấy hay hiện thân trong tranh vẽ mộ của người Ai Cập đâu, mà là Anubis như tôi thường hay thấy – một anh chàng tuổi teen có đôi mắt nâu ấm áp, mái tóc đen bù xù, cùng gương mặt đẹp rạng ngời đến lố bịch điên người. Ý tôi là, làm ơn đi – vì là thần, anh ta có được lợi thế thật bất công. Có thể được trông giống như bất cứ thứ gì mình muốn. Tại sao anh ta cứ xuất hiện trong hình dáng này mãi khiến cho ruột gan tôi xoắn tít lên thế kia?
“Hay quá nhỉ,” tôi cuối cùng cũng thốt lên được. “Nếu anh đang ở đây, nghĩa là tôi phải chết rồi.”
Anubis mỉm cười. “Không chết đâu, mặc dù là em suýt rồi đấy. Đấy là một hành động liều lĩnh.”
Một cảm giác nóng bừng khởi nguồn từ mặt tôi rồi lan dần xuống cổ. Tôi không rõ đấy là xấu hổ, tức giận hay hân hoan khi được gặp anh ta nữa.
“Anh đã ở đâu thế?” tôi gặng hỏi. “Sáu tháng, không một lời.”
Nụ cười của anh tan đi. “Họ không để cho tôi gặp em.”
“Ai không cho vậy?”
“Có những luật lệ,” anh đáp. “Ngay cả trong lúc này họ cũng đang canh chừng, nhưng vì em suýt chút nữa thôi là chết nên tôi có thể tranh thủ được đôi phút. Tôi cần phải nói với em: em có ý tưởng đúng đấy. Hãy tìm kiếm thứ không có ở đấy. Đó là cách duy nhất em có thể sống sót.”
“Phải rồi,” tôi càu nhàu. “Cảm ơn vì đã không nói như đánh đố nhé.”
Cảm giác ấm áp chạm đến được tim tôi. Tim bắt đầu đạp, thốt nhiên tôi nhận ra mình không có nhịp tim từ khi ngất đi. Chắc chắn là không hay rồi.
“Sadie, còn chuyện nữa.” Giọng nói của Anubis trở nên lỏng lẻo. Hình ảnh anh bắt đầu phai đi. “Tôi cần phải nói với em-”
“Đối mặt mà nói đi,” tôi bảo. “Đừng có sử dụng ba cái trò ‘cảnh mộng cõi chết’ vớ vẩn này.”
“Tôi không thể. Họ không cho phép.”
“Anh nghe vẫn cứ như còn là con nít ấy. Anh là thần mà, phải không? Anh có thể làm bất cứ thứ quái gì mà anh thích.”
Vẻ giận dữ lộ ra trong mắt anh. Rồi, thật ngạc nhiên làm sao, anh phá lên cười. “Tôi quên mất em khó chịu đến thế nào. Tôi sẽ tìm cách đến thăm… chóng vánh. Chúng ta có chuyện phải bàn thảo.” Anh với tay sượt nhẹ qua má tôi. “Em đang tỉnh lại đây này. Tạm biệt nhé, Sadie.”
“Đừng đi.” Tôi chụp lấy tay anh mà áp vào má mình.
Sự ấm áp tỏa khắp người tôi. Anubis tan biến.
Hai mắt tôi bừng mở. “Đừng đi!”
Hai bàn tay phỏng rộp của tôi đã được băng bó, còn tôi đang ôm chặt một bàn tay khỉ đầy lông. Khufu nhìn xuống tôi, khá hoang mang. “Agh?”
Ôi trời. Tôi đang tán tỉnh một con khỉ.
Tôi lảo đảo ngồi dậy. Carter cùng các bạn tụ lại quanh tôi. Căn phòng đã không đổ sập, nhưng toàn bộ phòng trưng bày Vua Tut đã tan nát. Tôi có cảm giác chúng tôi sẽ còn lâu mới được mời gia nhập hội Bằng hữu của bảo tàng Dallas.
“Ch-chuyện gì đã xảy ra thế?” tôi lắp bắp. “Được bao lâu-?”
“Em chết đi trong hai phút,” Carter đáp, giọng run run. “Ý anh là, không có nhịp tim đấy, Sadie. Anh nghĩ… Anh sợ…”
Anh nấc nghẹn. Anh chàng tội nghiệp. Chắc hẳn anh ấy sẽ mất hồn mất vía không không có tôi rồi.
"Oái, Carter! Đừng có nhéo chứ."
“Cậu đã triệu gọi Ma’at,” Alyssa kinh ngạc nói. “Như thế thật… không thể tin nổi.”
Tôi nghĩ chuyện đó khá ấn tượng đấy chứ. Dùng từ thần thánh để tạo ra một vật như là con thú hay cái ghế cái kiếm – như vậy cũng đã khó rồi. Triệu gọi một thành phần thiên nhiên như là lửa hay nước còn gay go hơn. Nhưng mà triệu hồi một khái niệm, như Trật Tự chẳng hạn – thì hoàn toàn là không được. Tuy nhiên, ngay lúc đó, tôi lại đang đau đớn quá đỗi không thể ngưỡng mộ được sự kỳ diệu của chính mình. Tôi có cảm giác như mình vừa gọi một cái đe đến thả ngay lên đầu mình vậy.
“Rùa thôi mà,” tôi nói. “Thế cái tủ vàng sao rồi?”
“Agh!” Khufu tự hào khoa tay về phía chiếc hộp mà vàng đang đặt gần bên, nguyên si yên ổn.
“Khỉ ngoan,” tôi nói. “Tối nay thêm Cheerios cho mày.”
Walt cau mày. “Nhưng Cuốn Sách để đánh bại Apophis đã bị tiêu hủy. Cái tủ thì làm sao giúp được chúng ta? Em bảo nó như một kiểu manh mối gì đấy…?”
Tôi thấy khó nhìn mặt Walt mà không cảm thấy tội lỗi quá. Con tim tôi bao tháng trời nay bị giằng xé giữa anh ấy và Anubis, và thật không công bằng làm sao khi Anubis cứ nhảy xổ vào trong giấc mơ của tôi, trông hấp dẫn và bất tử, trong khi Walt tội nghiệp lại đang thí mạng mình để bảo vệ cho tôi và mỗi ngày một thêm yếu đi. Tôi nhớ lại anh ấy đã trông như thế nào trong Cõi Âm, trong lần vải lanh quấn xác màu xám ma quái…
Không. Tôi không thể nghĩ đến điều ấy. Tôi ép mình tập trung vào chiếc tủ vàng.
Hãy tìm thứ không có ở đấy, Anubis đã nói như vậy. Bực mình cám đám thần linh cùng đống câu đố của họ ghê.
Gương mặt trên tường – chú Vinnie ấy – đã bảo tôi rằng cái hộp sẽ cho chúng tôi gợi ý về cách đánh thắng Apophis, nếu tôi đủ thông minh mà hiểu.
“Em chưa rõ nó có nghĩa gì,” tôi thú nhận. “Nhưng nếu người Texas đã để cho chúng ta mang nó về Nhà Brooklyn thì…”
Một nhận thức dấy lên trong tôi. Ngoài kia không còn tiếng nổ gì nữa. Chỉ là sự im lặng ghê người.
“Người Texas!” tôi la lên. “Chuyện gì đã xảy ra với họ rồi?”
Felix và Alyssa phóng đến lối ra. Carter cùng Walt dìu tôi đứng dậy, rồi chúng tôi chạy đuổi theo hai cô cậu nọ.
Đám pháp sư canh gác đã biến mất khỏi trạm. Chúng tôi ra đến sảnh ngoài bảo tàng, tôi nhìn thấy những cột khỏi trắng bên ngoài mấy bức tường kính, bốc lên từ phía khu vườn điêu khắc.
“Không,” tôi thều thào. “Không, không.”
Chúng tôi phóng như bay sang bên kia đường. Thảm cỏ được dày công chăm sóc nay biến thành miệng hố to như hồ bơi Thế vận hội. Dưới đáy nó vương vãi mấy bức điêu khắc bằng kim loại bị nung chảy cùng đấy đá từng tảng. Những đường hầm từng một thời dẫn đến đại bản doanh Vùng một giờ đã đổ sập như một tổ kiến khổng lồ bị tên bắt nạt nào đó dẫm lên. Quanh mép hố là những mẩu quần áo dạ hội bốc khói, những đĩa tacos nát bấy, ly sâm panh vỡ, cùng các cây gậy te tua của pháp sư.
Đừng tự trách mình về những cái chết, mẹ tôi nói.
Tôi ngơ ngẩn bước đi đến phần còn sót lại của sân lộ thiên. Nửa số phiến đá lát đã nứt vỡ ngoằn ngoèo dẫn đến hố. Một cây vĩ cháy xém nằm trên đống bùn bên cạnh chíu xíu bạc lóng lánh.
Carter đứng cạnh tôi. “Chúng ta – chúng ta nên tìm xem,” anh nói. “Biết đâu còn người sống sót.”
Tôi nuốt xuống tiếng nấc. Không rõ làm thế nào, nhưng tôi cảm nhận được sự thật với niềm tin tuyệt đối. “Chẳng còn ai đâu.”
Những pháp sư vùng Texas đã chào đón và ủng hộ chúng tôi. JD Grissom đã bắt tay chúc tôi may mắn trước khi chạy đi cứu vợ mình. Nhưng chúng tôi đã nhìn thấy tác quái của Apophis trong những khu vực khác. Carter đã cảnh báo với JD: đám lâu la của con rắn không để ai sống sót.
Tôi quỳ xuống nhặt mảnh bạc lấp lánh lên – một khóa nịt hình ngôi sao Lone Star đã chảy quá nửa.
“Họ chết rồi,” tôi nói. “Tất tần tật.”