Chương 3 - Người Thợ Giày.
Taran tái mặt. Đầu óc cậu vẫn còn quay cuồng vì lại gặp ông hoàng dòng họ Don giả trang thành một người thợ đánh giày, và những lời của Gwydion khiến cậu càng bối rối hơn. “Tính mạng của chúng cháu đang bị nguy hiểm ư?” Cậu vội vã hỏi. “Chẳng lẽ Arawn chúa tể Annuvin đã tìm đến tận Dinas Rhydnant này?”
Gwydion ra hiệu cho Gurgi đứng canh ở cửa và lại quay sang Taran. “Không.” Gwydion nói, khẽ lắc đầu. “Mặc dù sự giận dữ của Arawn đã chuyển thành cơn thịnh nộ từ khi chiếc Vạc Tái Sinh bị phá huỷ, nhưng lần này mối đe doạ không đến từ Annuvin.”
Taran nhíu mày. “Thế thì là ai ạ? Chẳng có ai ở Dinas Rhydnant muốn làm hại chúng cháu cả. Ngài không định nói là vua Rhuddlum hay hoàng hậu Teleria…”
“Dòng họ Rhuddlum đã luôn giữ tình bằng hữu với các con trai của Don và Đức thượng hoàng Math của chúng ta.” Gwydion đáp. “Không, hãy tìm ở nơi khác đi, Taran xứ Caer Dallben.”
“Nhưng ai dám làm hại Eilonwy chứ?” Taran hỏi. “Ai mà chẳng biết cô ấy được thầy Dallben bảo vệ.”
“Có một kẻ vẫn dám chống lại Dallben.” Gwydion nói. “Một kẻ mà quyền lực của ta cũng không đủ mạnh để địch lại, một kẻ mà ta cũng sợ như chính Arawn vậy.” Mặt Gwydion trở nên căng thẳng và cặp mắt xanh của ông loé lên vẻ giận dữ sâu kín, trong khi ông thốt ra một tiếng gay gắt: “Achren.”
Tim Taran buốt lạnh. “Không,” cậu thì thào, “không thể nào. Mụ phù thuỷ độc ác ấy đã chết rồi.”
“Ta cũng đã tin là như thế.” Gwydion trả lời. “Nhưng không phải vậy. Achren còn sống.”
“Không phải mụ ta đã dựng lại lâu đài Xoáy Ốc đấy chứ?” Taran kêu lên, ý nghĩ của cậu vụt trở về căn ngục tối đen nơi Achren đã giam giữ cậu.
“Lâu đài Xoáy Ốc vẫn chỉ là một đống đổ nát, đúng như khi cháu rời bỏ nó.” Gwydion nói, “Và cỏ đã mọc kín nơi ấy rồi. Oeth – Anoeth, nơi Achren định giao ta cho thần chết cũng không còn nữa. Ta đã đi tới cả hai nơi đó và tận mắt nhìn thấy.
Cháu phải biết là ta đã suy ngẫm về số phận của mụ rất lâu.” Gwydion tiếp tục. “Chẳng ai thấy dấu vết gì của Achren hết, như thể đất đã nuốt chửng mụ. Điều này đè nặng lên tim ta, khiến ta băn khoăn không yên, và ta chưa bao giờ thôi tìm kiếm dấu vết của mụ.
Cuối cùng thì ta cũng đã tìm thấy chúng,” Gwydion nói. “mờ nhạt tựa như những lời thì thầm bị gió thổi bạt, những tin đồn khó hiểu mà mới nghe thì ngỡ chỉ là do người ta tưởng tượng nên. Một câu đố vô nghĩa không ó lời giải. Có lẽ,” Gwyidon nói tiếp, “ta nên nói là một lời giải đáp mà không có câu đố thì đúng hơn. Và chỉ sau khi làm một cuộc hành trình dài và gian khổ thì ta mới khám phá ra được một phần của câu đố ấy. Than ôi, chỉ một phần mà thôi.”
Gwydion hạ thấp giọng. Trong khi nói, tay ông vẫn không ngừng đục và cắt đôi dép đang đóng dở. “Đây là những điều mà ta biết được. Sau khi lâu dài Xoáy Ốc sụp đổ, Achren đã biến mất. Mới đầu ta tưởng mụ đến lánh nạn ở Annuvin, bởi từ lâu mụ đã là đồng đẳng của Arawn. Thật ra chính Achren đã ban cho Arawn những quyền lực của hắn khi mụ vẫn còn trên ngôi thống trị Prydain.
Nhưng mụ đã không đến Annuvin. Bởi vì mụ đã để thanh gươm Dyrnwyn tuột khỏi tay và không lấy được mạng ta, nên có lẽ mụ sợ cơn thịnh nộ của Arawn. Có lẽ mụ không dám đối mặt với hắn sau khi đã bị một cô bé con và một chú nhóc Phụ - Chăn lợn chơi một vố. Điều này thì ta không chắc. Dù sao thì mụ cũng đã bỏ chạy khỏi Prydain. Sau đó thì không ai biết chuyện gì xảy ra với mụ nữa. Những thậm chí chỉ cần biết mụ đang còn sống thôi cũng đủ khiến người ta khiếp hãi rồi.”
“Ngài có nghĩ là mụ đang ở Mona không?” Taran hỏi. “Có phải mụ muốn tìm cách trả thù chúng cháu không? Nhưng Eilonwy chỉ mới là một cô bé khi cô ấy trốn khỏi Achren; cô ấy đâu có hiểu mình đang làm gì.”
“Cho dù vô tình hay ố ý thì khi lấy Dyrnwyn khỏi lâu đài Xoáy Ốc, Eilonwy cũng đã khiến Achren phải chịu một thất bại nặng nề.” Gwydion nói. “Achren không bao giờ quên và cũng không bao giờ tha thứ cho chuyện đó.” Ông nhíu mày lại. “Ta sợ là mụ ta đang lùng kiếm Eilonwy. Không chỉ để trả thù. Ta cảm thấy còn có điều gì hơn thế nữa. Giờ thì ta chưa thể biết được đó là gì, nhưng ta phải khám phá ra nó ngay mà không được chậm trễ. Có lẽ còn có nhiều điều quan trọng hơn cả tính mạng Eilonwy đang phụ thuộc vào nó.”
“Giá mà thầy Dallben cho phép cô ấy ở lại với chúng cháu.” Taran rầu rĩ nói. “Hẳn thầy ấy cũng phải biết là Achren vẫn còn sống chứ. Chẳng lẽ thầy ấy không nhận ra Eilonwy sẽ gặp nguy hiểm ngay từ khoảnh khắc cô ấy bước chân ra khỏi tầm bảo vệ của mình hay sao?”
“Cách suy nghĩ của Dallben rất sâu xa.” Gwydion nói, đặt chiếc dùi xuống, lôi ra một sợi dây da và bắt đầu khâu nó qua chiếc dép. “Dallben đã nhắn tin cho ta là công chúa Eilonwy sẽ đến Mona, và khuyên ta hãy chú ý đến nơi đó. Ông ấy cũng nói cho ta biết một số điều nhất định khác nữa. Nhưng tốt hơn hết là lúc này chưa nên nhắc đến.”
“Cháu không thể ngồi không trong khi Eilonwy có thể bị nguy hiểm đến tính mạng được.” Taran khăng khăng. “Cháu không thể giúp ngài bằng bất kỳ cách nào được sao?”
“Cháu có thể giúp ta tốt nhất bằng cách im lặng.” Gwydion đáp. “Hãy cảnh giác. Đừng kể cho ai hay về chuyện chúng ta đã nói với nhau, không kể cho công chúa Eilonwy, thậm chí không thể cho Fflewddur nữa.” Ông mỉm cười. “Anh bạn ca sĩ sốt sắng của chúng ta đã nhìn thấy ta trong chuồng ngựa và may mắn là không nhận ra ta. Trong lúc đó, ta sẽ…”
Trước khi ông hoàng dòn họ Don kịp nói xong thì Gurgi đã vẫy tay báo động. Có tiếng bước chân vang lên trong hành lang và Gwydion vội cúi xuống tiếp tục khâu cho xong đôi dép.
“Chào, chào!” Hoàng tử Rhun gọi to và bước vào gian phòng. “A, ông thợ giày, ông đây rồi. Ông đã xong việc chưa? Trông chúng đẹp quá nhỉ.” cậu ta nói, liếc nhìn đôi dép. “Làm khéo lạ thường. Tôi cũng muốn có một đôi đấy. À, mẹ tôi muốn gặp các bạn trong đại sảnh.” cậu nói thêm, quay sang Taran.
Gương mặt Gwydion bỗng lại hằn lên đầy nếp nhăn; vai ông so lại và giọng run rẩy vì tuổi già. Không liếc nhìn lại Taran thêm một lần nào nữa, Gwydion ra hiệu cho Rhun. “Xin đi theo tôi thưa hoàng tử.” ông nói. “Ngài sẽ có một đôi dép phù hợp với địa vị của mình.”
Với Quạc đập cánh bay theo sau, Taran vội vã ra khỏi gian phòng và đi xuôi hành lang. Gurgi mắt tròn xoe sợ hãi, lon ton chạy bên cậu.
“Ôi, mối nguy hiểm mới đáng sợ làm sao!” Gurgi rên rỉ. “Gurgi rất tiếc là vị pháp sư cao cường đã phái chúng ta đến một nơi nguy hiểm. Gurgi chỉ muốn giấu cái đầu yếu ớt khốn khổ của nó dưới lớp rơm êm ái ở Caer Dallben thôi.”
Taran bắt nó giữ im lặng. “Chắc chắn là Eilonwy đang gặp nhiều nguy hiểm hơn chúng ta.” cậu thì thầm, vội rảo bước về phía đại sảnh. “Ta cũng chẳng thích cái ý nghĩ là Achren đã xuất hiện trở lại hơn mi chút nào. Nhưng Gwydion đã có mặt ở đây để bảo vệ Eilonwy, và chúng ta cũng vậy.”
“Vâng, vâng!” Gurgi reo lên. “Gurgi dũng cảm và trung thành cũng sẽ bảo vệ công chúa tóc vàng, ồ, vâng; và ở bên nó nàng sẽ được an toàn. Nhưng…” nó sụt sịt mũi, “nó vẫn muốn được quay về Caer Dallben.”
“Hãy can đám lên, anh bạn của ta.” Taran nói. Cậu mỉm cười và đặt tay lên đôi vai đang run rẩy của Gurgi. “Nhóm bạn chúng ta sẽ lo sao cho không có điều gì xảy ra cho bất kỳ ai trong số chúng ta. Nhưng hãy nhớ, không được nói một lời nào về việc Gwydion đang ở đây đâu đấy. Ông ấy có những kế hoạch riêng của mình và chúng ta không được làm điều gì khiến chúng bị lộ.”
“Gurgi sẽ im lặng!” Gurgi reo lên, đưa tay bịt miệng. “Ồ, vâng! Nhưng phải coi chừng,” nó nói thêm, dứ một ngón tay về phía Quạc, “đừng để con chim đen lắm mồm kia làm lộ ra với những tiếng nói léo nhéo và quàng quạc.”
“Im lặng!” Quạc kêu lên, gật gù. “Bí mật!”
Trong gian đại sảnh cao, với những phiến đá lát to đến nỗi dường như mỗi phiến có thể phủ kín một khoảng bằng cả vườn cây ăn quả ở Caer Dallben, Taran nhìn thấy Eilonwy giữa một nhóm các công nương và phu nhân. Một số, trạc tuổi Eilonwy, thì đang thích thú lắng nghe cô công chúa kể chuyện; số còn lại, nom giống hệt như hoàng hậu Teleria thì nhăn mặt hoặc đưa tay lên che miệng thì thầm. Magg, đứng gần ngai vàng của hoàng hậu, dửng dưng nhìn họ.
“…Và thế là chúng tôi đứng đó,” Eilonwy đang nói, mắt sáng rực, “lưng tựa vào nhau, gươm tuốt trần trong tay! Những tên Thợ Săn của Annuvin xông từ trong rừng ra! Chỉ một thoáng sau chúng đã lao tới tấn công chúng tôi!”
Các cô tiểu thư trẻ trong triều há hốc miệng vẻ háo hức, trong khi những bà phu nhân lớn tuổi hơn thì chép miệng ra chiều khó chịu, khiến Taran nhớ đến đám gà mái của bác Coll hơn hết. Taran thấy Eilonwy đã mặc một chiếc áo choàng mới; tóc cô đã được chải và tết lại theo cách khác. Giữa các công nương, cô rực rỡ như một con chim lông óng vàng; và với một thoáng đau nhói kỳ lạ trong tim, Taran chợt thấy rằng nếu không vì tiếng nói liếng thoắng thì cậu đã không nhận ra cô.
“Ôi vua Llyr!” Hoàng hậu Teleria kêu lên, bà đứng bật dậy khỏi ngai, trong khi Eilonwy tiếp tục cậu chuyện về trận chiến. “Ta bắt đầu nghĩ là con không có được… được… - con thân yêu, đừng có tỏ ra hoan hỉ như vậy khi nói về chuyện dùng gươm đâm chém người khác - một phút an toàn trong đời.” Bà chớp mắt, lắc đầu và dùng một chiếc khăn tay phe phẩy tự quạt cho mình. “Thật may là cuối cùng Dallben cũng quyết định gởi con đến cho chúng ta. Nếu không được cái gì khác thì ít ra con cũng không gặp phải nguy hiểm nữa.”
Taran nghẹn thở, và cậu phải cố hết sức mới ngăn mình không gào to lời cảnh báo của Gwydion lên.
“A, con đây rồi!” Hoàng hậu Teleria gọi khi nhìn thấy Taran. “Ta muốn nói chuyện với con về… đúng rồi, chàng trai, bước nhanh lên, cúi chào thấp hơn chút nữa nếu con có thể, và, ôi vua Llyr, đừng có cau có như thế.. về bữa tiệc hoàng gia tối nay. Con hẳn sẽ rất hài lòng khi biết rằng, để tỏ lòng trân trọng tất cả các con, chúng ta đã định mời một ca sĩ hát rong hết sức tài năng, hay nói cho đúng ta thì anh ta tự nhận là một ca sĩ, và nhân tiện, cũng tự nhận là có biết con.”
“Tên ca sĩ tự phong này,” Magg nói, vẻ căm ghét không giấu diếm khi nhắc đến Fflewddur, đã được lệnh phải có mặt ở buổi tiệc.”
“Vì vậy, về chuyện y phục mới,” Teleria nói, “con nên đi ngay với Magg và tìm lấy mấy thứ.”
“Điều này cũng đã được lo liệu thưa lệnh bà Teleria.” Viên tổng quản khẽ nói, giao cho Taran một chiếc áo choàng và áo vét được gấp gọn ghẽ.
“Tuyệt vời!” Teleria reo lên. “Những việc còn lại phải làm chỉ là… ồ, ta tin là mọi việc đã được làm xong hết rồi! Vậy thì ta nghĩ rằng, Taran xứ Caer Dallben ạ, con nên đi chuẩn bị… đừng nhăn mặt như thế, con làm mình trông già trước tuổi đấy… sẵn sàng đi thì hơn.”
Taran chưa kịp cúi chào hoàng hậu Teleria xong thì Eilonwy đã túm lấy tay cậu và Gurgi, vội vã kéo họ sang một bên. “Các bạn đã gặp Fflewddur rồi, tất nhiên.” Cô thì thầm. “Giờ thì mới bắt đầu thấy giống như ngày xưa đây. Thật may mắn làm sao là ông ấy lại có ở đây! Tôi chưa bao giờ gặp những phụ nữ ngốc nghếch như thế! Tôi nghĩ là không có ai trong số họ từng rút một thanh gươm ta khỏi vỏ! Họ lúc nào cũng chỉ nói đến những chuyện thuê thùa, khâu vá, dệt vải và làm cách nào để trông nom một lâu đài. Những người đã có chồng thì luôn than phiền về các đức lang quân, còn những người chưa chồng thì lại luôn than phiền vì không có họ. Cả đời họ chưa bao giờ ra khỏi Dinas Rhydnant cả! Tôi đã kể cho họ nghe một vài điều về những cuộc phiêu lưu của chúng ta; nhưng chưa phải là những chuyện hay nhất đâu, tôi dành lại để kể sau, khi anh cũng có mặt ở đó để kể phần mình.
Chúng ta sẽ làm thế này,” Eilonwy vội vã nói tiếp, mắt lấp lánh, “sau bữa tiệc, khi không ai để ý, chúng ta sẽ tóm lấy Fflewddur và đi thám hiểm mấy ngày. Họ sẽ không bao giờ nhận ra là chúng ta đã bỏ đi đâu. Ở quanh đây có quá nhiều người đi đi về về mà. Hắn ở Mona này phải có một vài cuộc phiêu lưu chứ, nhưng chắc chắn chúng ta không thể tìm được chúng trong toà lâu đài ngu ngốc này đâu. Giờ thì việc đầu tiên là anh phải đi tìm cho tôi một thanh gươm. Ước gì tôi đã đem theo một thanh từ Caer Dallben. Không phải vì tôi nghĩ chúng ta sẽ cần đến gươm đâu, nhưng dù sao có chúng phòng khi cần thì vẫn tốt hơn. Gurgi tất nhiên sẽ mang theo chiếc túi đựng thức ăn…”
“Eilonwy.” Taran ngắt lời, “Chuyện đó không thể được.”
“Sao lại không?” Eilonwy hỏi. “Ồ, thôi được, anh không cần phải lo đi tìm gươm nãy. Chúng ta cứ đi thám hiểm thế này thôi cũng được.” Cô ngần ngừ. “Anh làm sao vậy? Tôi phải nói là đôi khi trên mặt anh cứ như sắp bị núi đổ lên đầu ấy. Như tôi đang nói đấy…”
“Eilonwy,” Taran kiên quyết nói, “cô không được rời khỏi Dinas Rhydnant.”
Eilonwy ngạc nhiên đến nỗi cô ngưng bặt một hồi lâu và há hốc miệng nhìn cậu chằm chằm. “Cái gì?” cô kêu lên. “Anh nói gì cơ? Không được rời khỏi lâu đài ư? Taran xứ Caer Dallben, tôi nghĩ là hơi nước biển đã biến trí khôn của anh thành cải muối mất rồi!”
“Hãy nghe tôi đây.” Taran nghiêm nghĩ nói, cố moi óc nghĩ ra một cách gì đó để cảnh báo cho cô gái đang kinh ngạc kia mà không làm lộ ra bí mật của Gwydion. “Dinas Rhydnant rất - rất xa lạ đối với chúng ta. Chúng ta chẳng biết gì về Mona cả. Có thể có… những mối nguy hiểm mà chúng ta…”
“Ngay hiểm ấy à?” Eilonwy hét lên. “Điều đó thì anh có thể chắc chắn đấy! Và mới nguy hiểm lớn nhất là tôi sẽ buồn chán đến phát khóc lên! Anh đừng có nghĩ tôi sẽ chịu ngồi ru rú trong toà lâu đài này nhé! Chính anh, chứ không phải ai khác, lại dám bảo với tôi rằng tôi không được đi phiêu lưu mạo hiểm! Thật tình, anh làm sao vậy? Tôi sẵn sàng tin là anh đánh rơi lòng dũng cảm của mình qua mạn tàu của Rhun cùng với hòn đá neo mất rồi!”
“Đây không phải là chuyện dũng cảm hay hèn nhát.” Taran mở đầu. “Sẽ là khôn ngoan hơn nếu…”
“Giờ thì anh lại nói đến chuyện khôn ngoan cơ đấy!” Eilonwy nói to. “Trước kia đó là điều cuối cùng trên đời anh nghĩ đến cơ mà!”
“Bây giờ khác rồi.” Taran nói. “Cô không hiểu sao?” Cậu nài nỉ, mặc dù cậu có thể thấy rõ rành rành trên mặt Eilonwy là những lời của cậu chẳng có ý nghĩ gì với cô hết. Trong một khoảnh khắc cậu suýt nữa đã nói tuột ra sự thật. Nhưng thay vào đó, cậu nắm lấy hai vai cô gái. “Cô không được đặt chân ra khỏi nơi này.” cậu giận dữ ra lệnh. “Và nếu tôi nghĩ cô có ý định làm vậy, tôi sẽ yêu cầu vua Rhuddlum cử một cảnh vệ canh gác cô!”
“Cái gì?” Eilonwy thét lên. “Sao anh dám!” Nước mắt cô bỗng ứa ra. “Phải, tôi hiểu rồi! Anh lấy làm vui sướng là tôi đã bị gửi đến hòn đảo đáng ghét này và rơi vào tay mấy mụ gà mái cục tác kia! Anh nóng lòng mong có cơ hội tống khứ tôi đi cho khuất mắt! Anh thật sự muốn tôi ở lại đây và bỏ phí cả đời mình trong cái toà lâu đài kinh khủng này. Đúng là còn tồi tệ hơn cả dúi đầu người khác vào một cái túi toàn những lông!” Eilonwy khóc nức nở và giậm mạnh chân. “Taran xứ Caer Dallben, từ giờ tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa!”