Chương 2
Tôi đang ở trong nước.
Tôi vòng tay ôm lấy hai đầu gối và lộn tròn như các vận động viên thể dục, phần đầu trồi lên rồi lặn xuống. Xung quanh tối mờ, không có cảm giác trọng lực, thế nên tôi chẳng còn nhận thức được đâu là trên, đâu là dưới nữa. Làn nước được duy trì ở một nhiệt độ thích hợp, không ấm cũng chẳng lạnh.
Trong lúc xoay vòng vòng, tôi nghe thấy âm thanh, rất nhiều âm thanh. Thứ âm thanh tựa như tiếng mặt đất ầm ầm, tiếng thác đổ, tiếng gió và sau đó là tiếng người chuyện trò.
Chẳng mấy chốc tôi nhận ra mình đang ở trên một đồng cỏ. Tôi còn nhớ mang máng nơi đó. Nó ở phía Nam trường tiểu học, xung quanh có vài cái kho cũ đứng san sát. Nhóm chúng tôi gồm bốn đứa học cùng lớp, sống gần nhà nhau, hôm ấy rủ nhau đi bắt dế, cũng là lần đi bắt dế đầu tiên của tôi.
Nhưng mãi mà không tìm thấy con dế nào. Đến tận hôm qua vẫn còn nhiều lắm mà, một đứa trong nhóm bảo chắc là do dẫn tôi theo hay sao ấy nên mới không có.
“Có thể lắm, lần sau đừng dẫn nó theo nữa.” Hai đứa còn lại cũng lên tiếng.
Tôi vừa lom khom rẽ cỏ vừa nghe lũ bạn nói xấu mình sau lưng. Xấu hổ thay, tôi đã không thể biểu lộ sự bất bình hay trả đũa chúng nó.
Đúng lúc đó, trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện một con dế đen to bự. Vì đột ngột quá nên thay vì đưa tay ra chụp, tôi lại la ỏm tỏi lên, và dế ta lẩn luôn vào cỏ.
“Có gì à?” Lũ bạn hỏi tôi.
“Có con côn trùng lạ,” tôi lấp liếm, vì không muốn bị cả lũ đổ lỗi cho việc để thoát con dế.
Mấy thằng nhìn mặt tôi rồi bảo, “Mày nói dối phải không? Vừa rồi là con dế chứ gì?”
Tôi lắc đầu, nhất mực chối quanh.
“Côn trùng lạ cũng được, mày bắt đi,” một thằng thách, và tự mãn khoe nó từng bắt được cả rết cơ đấy.
Nhưng dù lùng sục đến đâu, tôi cũng không tìm được dế nữa. Cuối cùng, khi chui ra khỏi bãi cỏ cao ngang đầu, tôi chẳng thấy ba đứa kia đâu cả. Chỉ còn chỏng chơ mỗi xe đạp của tôi.
Chờ mãi mà chẳng đứa nào quay lại, tôi đành lên xe đạp và ra về một mình.
Mẹ ở nhà, đang giặt quần áo. Thấy tôi thì hỏi, có bắt được dế không con?
“Không có con dế nào cả mẹ ạ.” Tôi đáp.
Những hình ảnh đến đây mờ đi, ngôi nhà thân thương tan biến và tôi lại chìm trong nước. Vẫn bải hoải không sức lực, thậm chí còn thấy bản thân như đã tan thành những phân tử nước.
Sau đó, cơ thể tôi thôi lộn tròn.
Một dòng chảy hình thành trong làn nước yên lặng, cuốn tôi theo với tốc độ cực nhanh. Tôi dõi mắt ra trước thì thấy một chấm trắng nhỏ. Nó từ từ lớn lên, lớn thêm. Khi được chấm trắng đó bao bọc, tôi nhận ra có một thứ ở mé bên kia nó, bèn căng mắt nhìn. Ấy là chiếc bàn, bên bàn có ghế, và có người đang ngồi. Người này hoàn toàn bất động.
Tôi cứ chăm chú nhìn. Cuối cùng người ta quay sang tôi.
“Anh tỉnh rồi à?”
Hệ thần kinh của tôi nhất loạt hoạt động trở lại nhờ tiếng nói ấy. Không gian xung quanh mở rộng như ống lens của máy ảnh mở ra.
Cô gái ngồi trên ghế nhìn tôi, mỉm cười. Một cô gái tôi đã từng thấy.
“Cô là…?” Tôi cất tiếng.
“Anh quên rồi sao? Tôi là Tachibana. Trợ lý của tiến sĩ Dogen.”
“Dogen… À!”
Tôi nhớ ra được cái tên, dù mất chút thời gian.
Tình trạng thật khó để phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, nhưng đúng là tôi đã tỉnh dậy một lần và trông thấy cô gái này.
Tachibana nhấn nút liên lạc trên bàn, “Thưa tiến sĩ, bệnh nhân đã tỉnh rồi ạ.” Gọi xong, cô giúp tôi chỉnh lại gối. “Giờ trong người anh thế nào?”
“Tôi cũng không biết nữa.” Tôi đáp.
“Hình như anh đã nằm mơ thì phải?”
“Mơ ư? À, đúng, chuyện ngày bé.”
Nhưng có thể gọi đó là mơ sao? Đấy là những điều có thật trong quá khứ với từng chi tiết chính xác và rõ rệt đến mức đến tôi cũng phải giật mình. Tuy nhiên, tại sao chúng lại sống dậy trong ký ức tôi, dù cho đến tận bây giờ tôi còn chưa hồi phục trí nhớ?
Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên và một người đàn ông tóc bạc xuất hiện. Tôi lập tức nhớ ra, đó là tiến sĩ Dogen.
Ông nhìn xuống tôi và hỏi ngay, “Cậu nhớ tôi không?”
Tôi gật đầu, trả lời rằng tôi nhớ cả ông lẫn trợ lý Wakao bên cạnh nữa. Tiến sĩ thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì, cậu biết mình là ai đúng không?”
“Tôi là…” Tôi định nói tên mình, nhưng rồi khựng lại, miệng vẫn hé ra. Mình là ai? Câu hỏi này, không nghĩ cũng phải trả lời được chứ? Ấy thế mà tôi tịt mít.
Đột nhiên, tôi bắt đầu ù tai, tiếng ù ù ngắt quãng như tiếng cả đàn ve sầu ran lên cùng lúc. Tôi ôm lấy đầu, “Tôi… Tôi là ai?”
“Bình tĩnh, không phải vội,” tiến sĩ Dogen nắm lấy hai vai tôi. “Cậu bị thương rất nặng và đã trải qua một cuộc đại phẫu nên tạm thời ký ức đang tê liệt. Bình tĩnh chờ đợi, chắc chắn ký ức sẽ sống dậy thôi, như băng rồi sẽ tan ấy.”
Tôi nhìn lại đôi mắt nâu nhạt đằng sau cặp kính mạ vàng của ông tiến sĩ, trái tim bỗng hòa dịu lạ lùng.
“Cứ thoải mái. Hãy thả lỏng toàn bộ cơ thể,” Lời tiến sĩ văng vẳng.
Wakao cũng nói, “Thở đều và bình tĩnh lại nào.”
Nhưng đầu tôi trống rỗng, chẳng có gì bên trong cả. Tôi không thể nhớ ra. Tôi nhắm mắt và liên tục hít thở sâu.
Có thứ gì đó nhạt nhòa lơ lửng. Nó cứ trôi bồng bềnh mà chẳng định hình, như một sinh vật đơn bào. Cuối cùng, hình dáng dần dần hiện lên. Ấy là đồng phục bóng chày, vì là đồng phục cỡ dành cho trẻ con nên rất nhỏ.
Tôi nhớ ra hình dáng của người mặc nó. Một thằng bạn học gần nhà từng đi bắt dế với tôi, thằng ấy mở mồm gọi.
“Jun.” Tôi lẩm bẩm.
“Cái gì cơ?”
“Jun, là tên của tôi. Đúng thế, người ta gọi tôi như vậy.”
Tiến sĩ nhoài người tới trước, “Phải. Mọi người gọi cậu là Jun.”
“Junichi.”
Từ cái tên, rất nhiều chi tiết bắt đầu hiện lên xung quanh như được rọi sáng. Căn hộ cũ, chiếc bàn cũ và cả khoảng thời gian cũ. Cô gái dong dỏng với gương mặt lấm tấm tàn nhang.
Tên cô ấy là… Meg.
Cơn đau đầu trỗi dậy. Tôi nhăn nhó mặt mày và dùng hai tay ấn thái dương. Tay tôi chạm vào băng gạc. Gì đây, chỗ băng bó này là gì?
“Anh bị bắn vào đầu.” Chừng như đoán được ý tôi, Tachibana nói.
Tôi đưa mắt nhìn cô trợ lý, ngờ ngợ là mình đã thấy khuôn mặt này ở đâu rồi. Cô không xinh đẹp lắm, nhưng trông giông giống một diễn viên điện ảnh nước ngoài với cái tên tôi chẳng thể nào nhớ ra nổi.
“Đầu tôi… Và tôi đã được cứu sống…?”
“Khoa học tân tiến đã cứu sống cậu. Cậu may đấy.” Wakao nói, nghe giống giọng nhân viên ngân hàng hơn là nhân viên y tế.
Vẫn đắp chăn, tôi thử cử động các ngón của hai tay hai chân. Tất cả đều động đậy, cơ thể tôi vẫn còn nguyên vẹn. Tôi rút tay phải ra khỏi chăn, ngắm nhìn một lúc rồi chạm nó vào mặt mình. Không có vết thương nặng nào, xem chừng chỉ có mỗi đầu tôi hứng đạn thôi.
Tôi cố ngồi dậy, nhưng cơ thể nặng như nhúng chì.
Chỉ dùng chút sức thôi mà tôi đã bỏ cuộc ngay lập tức và thở hổn hển.
“Cậu vẫn chưa nên cố quá,” tiến sĩ Dogen nói. “Chắc chắn thể lực của cậu đã hao hụt nhiều. Hôn mê ba tuần cơ mà.”
“Ba tuần…” Tình trạng đó là sao? Tôi không tưởng tượng nổi.
“Cậu cứ bình tĩnh nghỉ ngơi.” Tiến sĩ vỗ nhẹ bụng tôi qua chăn. “Cứ kiên nhẫn và từ từ hồi phục. Cậu không phải sốt ruột đâu, có đủ thời gian và có rất nhiều người nguyện cầu cho cậu hồi phục.”
“Nhiều… người ư?”
“Đúng thế. Bảo là mọi người trên thế giới cũng được đấy.” Ông tiến sĩ nói, hai trợ lý cũng gật mạnh đầu.
Sau đó tôi cứ mê rồi tỉnh luân phiên với chu kỳ ngắn hơn bình thường. Theo tiến sĩ thì tình trạng này giúp não bộ dần dần hồi phục. Như để chứng minh cho luận điểm của ông, ký ức cứ sống dậy như sóng dội mỗi khi tôi tỉnh giấc.
Tôi là Naruse Junichi, đang làm việc tại phòng dịch vụ của một nhà máy cơ khí công nghiệp. Công việc chính là tiếp nhận phàn nàn của khách hàng, sửa chữa máy móc hư hỏng. Đồng phục của chúng tôi có màu xanh da trời nhưng gần như đã ngả xám vì dầu mỡ. Ở chỗ làm, tôi có biệt danh “kẻ ba phải”, tiền bối bảo là tại bất kể sếp nói gì họ cũng nghe thấy tôi vâng vâng dạ dạ.
Các cuối tuần, tôi có thú vui vẽ tranh. Cuối năm ngoái tôi đã tậu một bộ đồ vẽ tranh sơn dầu mới.
Tôi sống trong căn hộ một phòng chật hẹp. Căn hộ này nằm trong một tòa nhà được gọi là mansion⦾ , nhưng mà không phải đâu. Một cái mansion làm gì có những chuyện như chân dép chân không, chân trong chân ngoài khi đứng nấu nướng được.⦾
← Dinh thự.
← Ý nói nhà rẻ tiền, rất chật chội.
Căn hộ!
Phải rồi, căn hộ tệ hại là cội nguồn của tấn bi kịch xảy ra với cơ thể tôi. Tôi đã đi tới văn phòng bất động sản gần đấy để tìm một căn hộ khá khẩm hơn. Và ăn đạn vào đầu.
Sự việc diễn ra vào gần 5 giờ chiều. Tôi chọn văn phòng đó mà chẳng có lý do gì đặc biệt, chỉ vì nhìn bên ngoài tôi đã nghĩ nhân viên của họ có vẻ niềm nở. Tôi chẳng thích những nơi người ta lạnh nhạt hoặc khó chịu.
Tôi đi vào, một cô khách đang nói chuyện với một anh nhân viên ở quầy. Phía bên trong, năm nhân viên đang ngồi làm việc, ba nam hai nữ.
Tôi nhìn sang trái, ở đó kê một bộ sofa sang trọng, một phụ nữ mặc áo choàng len trắng thanh lịch đang vừa uống trà vừa tươi cười trao đổi với một người đàn ông lớn tuổi. Tôi nghĩ ông ta là quản lý văn phòng này, còn người phụ nữ kia chắc là đến để nói những chuyện thuộc một cái tầm khác với người như tôi.
Ở đằng quầy, cô khách hất tóc, rời đi với gương mặt chảy dài, có thể vì không tìm được căn như ý chăng?
“Nếu tìm thấy căn nào, tôi sẽ liên hệ với cô.”
Anh nhân viên có gương mặt gầy gò nói với theo. Cô khách ngoảnh lại, khẽ gật đầu rồi ra khỏi văn phòng.
Trước khi tiếp tôi, anh nhân viên gọi, “Fujita, đóng cửa đi thôi.”
Một cô đeo kính tròn vâng dạ đứng lên. Chắc 5 giờ là họ tan làm. Cô đeo kính đi ra cửa.
Anh nhân viên mặt gầy quay sang tôi bằng nụ cười công nghiệp, “Xin lỗi bắt cậu chờ lâu.”
Tôi lại gần quầy, “Tôi đang tìm phòng.”
“Cậu muốn tìm phòng thế nào?”
“Phòng bình thường, có nhà bếp cỡ ngồi ăn uống được…”
“1LDK⦾ phải không?” Anh nhân viên nói như thể mất hết kiên nhẫn. “Thuê thôi đúng không?”
← Loại căn hộ có bếp nấu và chỗ tiếp khách tách bạch với chỗ ngủ.
“Đúng.”
“Cậu muốn tìm ở chỗ nào?”
“Đại khái là quanh đây… xa nhà ga một chút cũng được.”
Tôi chưa nói hết, anh nhân viên đã rút ra một tập tài liệu dày ghi chép về các loại căn hộ.
“Mức thuê khoảng bao nhiêu?” Anh ta vừa lật tập tài liệu vừa hỏi.
Tôi định báo một mức nhỉnh hơn căn tôi đang trả hiện giờ, nhưng khi lén nhìn tập tài liệu, tôi nuốt ngay lời lại. Trong đó toàn ghi mức giá cao hơn rất nhiều.
Thấy tôi không trả lời, anh nhân viên ngờ vực hỏi, “Giá thuê?”
Tôi đâm cuống, buột miệng nói ra một mức giá cao hơn dự tính.
Anh nhân viên dịu lại và từ tốn giở tài liệu.
Mình đang nói cái gì thế? Tôi tự khiển trách. Giờ thì chẳng phải anh ta sẽ tìm một căn hộ mà tôi không trả nổi hay sao? Phải nhanh chóng đính chính…
Nhưng dũng khí của tôi đã biến đi đâu mất. Nếu làm thế người ta sẽ lườm nguýt mất, biết viện cớ gì để từ chối căn hộ được giới thiệu nhỉ? Tôi bắt đầu suy ngẫm, định nói dăm ba câu cho hợp lý rồi về. Rốt cuộc mình đến đây làm gì kia chứ?
Anh nhân viên đã tìm thấy một căn phù hợp, liền xoay tập tài liệu về phía tôi.
Tôi ra vẻ quan tâm, nhoài người tới trước.
Hắn ta đã đứng đó.
Tôi không nhận ra hắn đi vào từ lúc nào. Có lẽ hắn đã lướt qua cô gái trẻ đeo kính tròn và rảo bước vào từ trước, trước khi cô ta đóng cửa chính.
Hắn đứng ngay bên cạnh như hóng hớt câu chuyện giữa tôi và anh nhân viên. Tôi không rõ hắn bao nhiêu tuổi nhưng đoán chừng hắn cỡ tuổi tôi, có thể nhiều hơn một chút thôi. Hắn mặc chiếc áo đi mưa màu be và đeo kính râm sẫm màu.
Anh nhân viên máy môi, hẳn là định nói với hắn hãy chờ một chút.
Nhưng không kịp, hắn đã hành động rồi. Hắn từ từ rút bàn tay phải khỏi túi áo mưa, giơ ra một khẩu súng đen.
“Náo nhiệt thật! Cấm động đậy, nghe tao đây!”
Hắn nói bằng giọng đều đều nhưng rất vang. Tất cả các nhân viên đều nghe thấy, nhưng hắn lấy cái gì ra, hắn nói cái gì thì không ai ngấm ngay được.
Dĩ nhiên tôi cũng thế, nhưng bởi đã chú ý đến cử động của hắn từ đầu nên tôi mau chóng nhận ra chính xác thứ nắm trong bàn tay phải hắn.
Một chị nhân viên đứng tuổi đang nghe điện thoại, hắn chĩa nòng súng về phía chị ta.
“Dập máy đi, nhưng nói cho tự nhiên vào.” Hắn ra lệnh.
Người phụ nữ lắp bắp nói mà không đợi đầu dây bên kia đáp lời, rồi đặt ống nghe xuống.
“Kéo rèm cửa sổ vào.” Hắn ra lệnh cho người đàn ông ở gần cửa sổ. Anh ta luống cuống kéo rèm với điệu bộ như nhún nhảy. Rèm cửa chính thì đã kéo sẵn rồi.
Hắn nhìn tôi, “Mày là khách hàng à?”
Mắt nhìn thứ hắn cầm trong tay, tôi im lặng gật đầu, không thể thốt nên lời. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy súng lục thật. Cái nòng đen bóng ấy có khả năng trấn áp rất cao.
Tên đột nhập nhìn lướt qua tập tài liệu đặt trên quầy, cơ má giần giật.
“Xa xỉ quá. Một mình thì một phòng tầm 7m 2 là được rồi.”
Thì liên quan gì đến mày!
Nếu có dù chỉ một chút dũng khí, tôi đã đáp lại như vậy. Thế nhưng miệng tôi cứng đơ như bị trám hồ, chỉ biết trân trối nhìn hắn một cách sợ sệt.
Đằng sau cặp kính râm kia là đôi mắt vô hồn như mắt cá chết.
“Lùi về sau. Từ từ!” Hắn bảo, và tôi giật lùi. Khỏi phải nói, cơ chân tôi cứng đờ, tôi không thể làm gì khác ngoài việc từ từ nhích ra sau, lùi dần đến chỗ bộ sofa, ở đó có người phụ nữ thanh lịch và ông quản lý béo mập đã tái mét mặt.
Tên đột nhập liếc mắt nhìn ông ta, “Mày là quản lý ở đây, đúng không?”
Người đàn ông gật đầu. Hai má phệ rung rung.
“Vậy thì bảo lũ đàn em, gom tiền cho vào cái túi này.” Hắn nhấc cái túi du lịch lớn để bên chân lên mặt quầy.
“Ở đây không có tiền mặt hay gì đâu.” Ông quản lý run run nói.
Tên đột nhập tiến thêm hai ba bước và giơ khẩu súng lục lên, “Ngày mai mày và giám đốc đi mua đất khu nghỉ dưỡng. Chúng mày sẽ cầm theo 200 triệu yên tiền mặt cho lãnh đạo địa phương để chứng tỏ bọn mày có tiền. Số tiền đó phải sẵn sàng trong két sắt ở đây rồi, tao bảo mày lấy nó ra.”
“Việc đó, làm thế nào…”
“Tao biết nên tao mới đến. Nếu mày hiểu rồi thì thực hiện cho tao! Mất thời gian quá, tao mà sốt ruột là sẽ bắn cái súng này đấy.”
Nòng súng hất sang, tôi biết ông quản lý đang nuốt nước bọt.
“Tôi hiểu rồi… Sato, cậu làm theo đi.”
Người đàn ông ở cạnh cửa sổ đứng lên.
Trong khi cái anh tên Sato ấy nhét tiền trong két vào túi, các nhân viên khác đứng giơ tay ôm đầu theo lệnh tên đột nhập.
Hắn đứng áp lưng vào tường, quan sát kỹ hành động của mọi người.
Tôi suy nghĩ rất lung để tìm cách báo động ra ngoài, nhưng không nghĩ được phương án nào cả.
Ở đây chắc là khác với ngân hàng, không có mấy thứ như chuông báo động kết nối thẳng đến chỗ cảnh sát đâu nhỉ. Chỉ còn cách đợi tên cướp rời khỏi rồi cấp tốc báo án thôi. Mà có khi hắn sẽ cắt sạch đường dây điện thoại xong mới đi ấy.
Đang tẩn mẩn nghĩ, khóe mắt tôi chợt bắt được cái gì động đậy. Tôi liếc nhìn, và ngực nổi trống dồn.
Ở khoảng giữa tường và lưng sofa có một cô bé chừng ba hay bốn tuổi đang nấp né. Chắc là con gái của người phụ nữ mặc áo choàng len trắng. Chị ta đặt tay lên đầu như tên cướp ra lệnh, mắt nhắm nghiền. Chắc vì hoảng sợ nên không nhận ra con gái đã không còn ở bên cạnh nữa.
Từ sau sofa, cô bé vươn cánh tay lên cố mở cửa sổ kính. Cánh cửa không cài.
Nguy hiểm lắm, tôi nghĩ.
Đúng lúc ấy, tên cướp trông thấy.
Cô bé đã mở cửa sổ và đang cố nhoài người ra ngoài.
Tên cướp không nói năng gì, chỉ chĩa khẩu súng về phía cô bé, khuôn mặt bất động. Qua đôi mắt vô hồn đó, tôi biết hắn định nhả đạn.
“Nguy hiểm!” Tôi vừa hét vừa lao tới kéo cô bé xuống.
Tôi nghe thấy tiếng hét phát ra cùng lúc với một âm thanh khác nữa. Tôi bị sốc và cảm giác như mình bị thổi bay vì một xung lực lớn khủng khiếp chỉ trong tích tắc, toàn thân nóng bừng tựa bốc hỏa.
Ngay sau đó, ý thức tắt lịm.
Theo chỉ dẫn của tiến sĩ Dogen, tôi bắt đầu quá trình trị liệu lâu dài. Quá trình này được tiến hành trong một căn phòng đơn rộng hơn một căn hộ, và điều dưỡng chính của tôi là Tachibana, cô gái giống nữ diễn viên điện ảnh.
Với cô, cũng như với tiến sĩ Dogen và trợ lý Wakao, tôi đều không hiểu là người như thế nào nên mãi mà không thể nói chuyện thoải mái. Hễ họ đột ngột hỏi gì là tôi lại luống cuống, không trả lời ngay được.
Bạn bè đã từng nhận xét Jun là người có hội chứng lo âu. Khi ký ức quay lại, mỉa mai thay, đến cả hội chứng này cũng đồng thời xuất hiện. Dù vậy, sau vài lần giao tiếp với ba người ở bệnh viện, tôi đã có thể trò chuyện một cách thân thiết.
Cơ thể tôi hồi phục nhanh hơn dự đoán. Năm ngày sau khi tỉnh lại, tôi đã ngồi được, thêm ba ngày nữa thì ăn được đồ ăn bình thường. Bữa ăn ấy thực sự tuyệt vời. Lúc trước họ cho tôi ăn thức ăn lỏng chẳng rõ là gì, vị thì kinh khủng đến mức tôi chỉ muốn nguyền rủa lưỡi mình. Nhưng so với hồi hôn mê toàn phải nạp dinh dưỡng bằng ống truyền thì riêng việc được nuốt bằng miệng hẳn đã là một niềm hạnh phúc.
Có lẽ phần ký ức không gặp trục trặc gì, hiện giờ tôi có thể đọc lại tất cả các số điện thoại của bạn bè mình. Dù không biết mai sau có xảy ra di chứng gì không, nhưng cảm giác bất an đã biến mất.
Trong phòng bệnh có nhà vệ sinh, nên hầu như cả ngày tôi không cần ra ngoài, trừ lúc đi đo điện não đồ hay đi chụp cắt lớp.
Lần đầu tiên ra hành lang, tôi đã quan sát tỉ mỉ tình hình xung quanh. Nơi này có rất nhiều điểm khác hẳn so với những bệnh viện tôi từng thấy trước đây.
Trừ căn phòng tôi đang điều trị, chẳng có lấy một phòng nào khác trông giống phòng bệnh. Ngoài ra chỉ có thêm phòng phẫu thuật, phòng thí nghiệm, phòng phân tích. Cửa ba phòng này đều đóng kín, ngoài ra không còn cửa nào khác. Tôi nhìn biển ở cửa phòng mình, thấy ghi “Phòng bệnh đặc biệt”. Không hiểu đặc biệt ở đâu.
Một điểm nữa khiến nơi này khác với bệnh viện thông thường chính là ở chỗ nó chẳng có gì thừa thãi. Tôi nhìn khắp xung quanh, không có ghế, không có cây nước uống, trên tường cũng chẳng thấy có lấy dù chỉ một tờ giấy dán. Còn một điều dị thường nữa là, tôi chưa bao giờ trông thấy bóng dáng ai khác ngoài tiến sĩ Dogen và hai trợ lý của ông.
“Nơi này tách biệt với cơ sở chữa trị thông thường anh ạ.”
Lúc trở về phòng bệnh sau khi đo xong điện não đồ, Tachibana vừa đẩy xe lăn vừa nói với tôi, “Ca phẫu thuật của anh là ca đột phá, tầng này là nơi nghiên cứu chuyên sâu cho việc đó.”
“Là viện nghiên cứu trong bệnh viện phải không?”
“Vâng, đúng rồi. Nơi này lắp đặt những thiết bị tân tiến nhất đấy.” Tachibana có vẻ tự hào vì được làm ở một nơi như vậy.
Về phần mình, tôi không hiểu và cũng không tin nổi làm sao mình lại là đối tượng nghiên cứu quan trọng đến thế.
Sau bữa sáng ngày thứ mười, tôi thổ lộ với Tachibana những điều mình đang bận tâm. Có cả thảy ba điều.
Thứ nhất là về tay tội phạm đã bắn tôi, về sau hắn ra sao?
“Tôi cũng không biết chi tiết, nhưng theo tin trên báo thì hắn chết rồi.” Tachibana vừa dọn bát đũa vừa trả lời.
“Chết rồi… Chết thế nào?”
“Sau khi bắn anh thì hắn chạy trốn hết nơi này đến nơi khác, rồi cùng đường. Hình như tự sát vì chẳng còn đường thoát.”
“Tự sát sao?” Tôi nhớ lại gương mặt với biểu cảm trống rỗng của tên cướp. Lúc chết, mặt hắn có méo mó vì khiếp sợ không? Hay vẫn trơ trơ như vậy?
“Nhưng mà, cô Tachibana này,” tôi ngập ngừng nói. “Cho tôi đọc báo được không? Tôi muốn tận mắt xác nhận xem vụ án đã được giải quyết thế nào.”
Tachibana bưng khay lên, lắc đầu, “Tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng để xuất viện đã. Bây giờ các loại giấy tờ in ấn đưa anh xem đều phải được tiến sĩ Dogen kiểm tra.”
“Tôi chỉ đọc tiêu đề thôi.”
“Đều muốn tốt cho anh thôi.” Tachibana gắt gỏng nói. “Não bộ nhạy cảm hơn anh tưởng đấy. Vả lại chỉ chịu đựng vài hôm thôi mà.”
Cô ấy đã nói thế, tôi không tiện kỳ kèo nữa.
Việc thứ hai khiến tôi bận tâm là viện phí. Dường như tôi đã được tiến hành đại phẫu rồi được chăm sóc theo chế độ đặc biệt và vẫn sẽ duy trì tình trạng này một thời gian. Tôi chưa rõ chi tiết nhưng có thể đoán được là một số tiền lớn.
“Vâng, chắc là một khoản kha khá đấy ạ.” Tachibana nói ngay.
Quả nhiên, tôi đã chuẩn bị tinh thần. Sống sót được là tốt rồi, kêu ca làm gì tiền nong.
“Về khoản viện phí đó, tôi có thể trả góp không?” Tôi vừa hỏi vừa nhẩm tính xem mỗi tháng mình có khả năng chi trả bao nhiêu. Chắc không còn hy vọng chuyển nhà nữa rồi.
Thế nhưng Tachibana lại mỉm cười, “Anh đừng lo.”
“Đừng lo là sao?” Tôi tròn mắt.
“Chi phí điều trị lần này anh không phải trả. Nhưng cụ thể thế nào thì chưa nói được.” Tachibana đặt ngón trỏ lên môi mình. “Trước hết, tất cả chi phí phẫu thuật được lấy từ ngân sách nghiên cứu của trường đại học. Phẫu thuật thuộc dạng thử nghiệm, vẫn ở giai đoạn nghiên cứu nên như thế cũng phải thôi. Chi phí khám cũng thế. Cho nên anh chỉ cần trả phí nhập viện, tiền ăn và các khoản lặt vặt. Tuy nhiên, kể cả những khoản này cũng sẽ có người trả giúp anh.”
“Trả giúp tôi?” Tôi buột miệng thốt lên, “Ai vậy?”
“Xin lỗi, nhưng hiện tại chưa thể nói được. Không tốt cho anh.”
“… Không thể tin được, như mơ ấy. Mạnh Thường Quân giấu mặt ư?” Tôi lắc đầu lẩm bẩm. Tôi không nghĩ ra ai là người giúp mình. Họ hàng gia đình tôi, không ai bảo ai đều sống hết sức tằn tiện. “Nhưng dù sao cô cũng sẽ cho tôi biết phải không?”
“Đúng thế, một ngày kia.” Tachibana trả lời.
Dẫu sao thì, không phải lo lắng đến viện phí cũng coi như tạ ơn trời đất rồi.
Tôi chuyển sang câu hỏi thứ ba. Ấy là những ngày tôi vắng mặt, xung quanh ra sao? Ví như ở nhà máy. Tôi đã nghỉ dài mà không báo trước nên chắc đã gây nhiều phiền hà cho mọi người.
“Về điểm này anh cũng không phải lo.” Tachibana nói. “Có thông báo cho nhà máy rồi. Người ta cho anh nghỉ phép tới khi xuất viện, nhưng hình như nghỉ không lương.”
“Thế là tử tế lắm rồi. Tôi đang sợ bị cho thôi việc kìa.”
“Không có đâu. Anh gặp nạn là do muốn cứu một cô bé, tôi nghĩ nhà máy sẽ tự hào về anh. Hơn nữa, tác phong làm việc hằng ngày của anh hình như cũng rất được công nhận.”
“Thế hả?”
“Chẳng phải lâu nay anh đều làm việc rất chăm chỉ sao?”
Tôi gãi đầu cười khổ. Chắc cấp trên hài lòng về tôi lắm đây.
“Các tiền bối toàn bảo tôi chăm chỉ là do non gan, bị cấp trên ‘thuần hóa’.”
“Kìa! Nói năng quá đáng thế.”
“Nhưng không sai đâu. Chẳng phải điều gì cấp trên nói cũng đúng, phải không? Nhưng tôi chưa bao giờ đủ can đảm bảo vệ ý kiến của mình, nói thật tôi sợ bị mắng. Người ta bảo như thế là hèn nhát phải không? Tôi non gan lắm.”
Vì Jun nhát mà… Đây là câu cửa miệng của mẹ.
“Chăm chỉ làm việc chẳng có gì xấu cả. Với lại, người hèn nhát sẽ không liều mạng để cứu một đứa bé đâu. Anh hãy tự tin lên. Nhà máy hẳn phải đánh giá tốt về anh nên mới có đãi ngộ như thế chứ.”
Tôi gật đầu. Lâu lắm rồi tôi mới nghe người ta khen ngợi mình.
“Nhân tiện, có được thăm bệnh không, cô Tachibana?” Tôi hỏi.
Tachibana lại sầm mặt. “Vẫn chưa được phép, vì còn nhiều vấn đề lắm.”
“Gặp một chút thôi mà? Tôi muốn cho mọi người thấy mình đã khỏe lại.”
“Xin lỗi anh, nhưng chưa được. Có lẽ tự anh không nhận thấy, nhưng anh đang trong giai đoạn vô cùng quan trọng đấy. Bây giờ mà để kích động thì các phân tích sẽ thiếu chính xác. Nói cách khác, đây là một việc rất nguy hiểm.”
Tôi nín lặng. Tachibana lại tiếp tục, “Việc từ chối thăm bệnh còn có một mục đích nữa. Tôi chưa thể nói chi tiết, nhưng tình hình hiện tại của anh như thế nào là điều cả thế giới này đang dõi theo đấy. Giờ mà cho phép thăm bệnh, chắc đông đảo phóng viên sẽ ập vào. Làm sao điều trị được nữa?”
“Phóng viên sẽ ập vào ư?” Tôi nhìn vào mặt cô. “Rùm beng đến vậy á hả? Tôi chỉ bị bắn trúng đầu ở một vụ cướp thôi mà, không phải sao? Tất nhiên đây là một sự cố lớn đối với tôi, nhưng đâu ảnh hưởng gì đến công chúng, nói gì đến việc thế giới dõi theo.”
Tôi đang nói nửa chừng, Tachibana đã chậm rãi lắc đầu, “Anh không biết đâu, việc anh còn sống tươi tốt và nói chuyện rành rọt với chúng tôi thế này có ý nghĩa lớn lao lắm đấy. Một ngày kia anh sẽ hiểu hết thôi.”
“Một ngày kia ư?”
“Kiên nhẫn thêm chút nữa.” Trợ lý Tachibana nói bằng giọng dịu dàng như thể dỗ trẻ con.
Tôi chẳng biết làm gì khác ngoài thở dài, “Vậy thì hãy đồng ý một nguyện vọng của tôi đi. Cho tôi chụp một tấm ảnh mình mạnh khỏe và gửi cho bạn được không? Còn nữa, tôi muốn gửi kèm theo một bức thư ngắn nếu được.”
Tachibana đưa tay phải đỡ má, tay trái nắm cùi chỏ tay phải, nghĩ ngợi một lát rồi nghiêng mặt gật đầu.
“Có lẽ vụ ảnh ọt thì được, nhưng chúng tôi phải tìm hiểu thân thế của người bạn ấy đã. Còn về thư từ, để tôi trao đổi với tiến sĩ Dogen xem sao.”
“Tôi mong là được.”
“Anh đừng kỳ vọng nhiều quá nhé. Vì hiện tại cơ thể… à không, vì hiện tại bộ não anh, đã chẳng phải của riêng mình anh nữa rồi.”
Tachibana bảo rằng thế giới đang dõi theo, nhưng tôi chẳng ngây thơ đến mức tin ngay được. Hai mươi năm trước tôi đã biết mình không có số nổi tiếng rồi. Nhìn chung tôi sợ đứng trước đám đông và hợp với việc sống một cách bình thường lọt thỏm giữa biển người hơn.
Vì Jun nhát.
Không biết đã bao nhiêu lần tôi nghe bố mẹ nói câu này, đặc biệt là bố. Dường như ông luôn cảm thấy không hài lòng về tôi.
Bố đã bôn ba từ khi còn trẻ và xoay xở mở một văn phòng thiết kế nhỏ. Chắc là vì thế ông mới đòi hỏi con trai phải có khả năng sinh tồn như mình. Mỗi lần tôi bị trẻ con hàng xóm bắt nạt trở về, ông đều mắng mỏ ầm ĩ.
Có lần, bố bắt tôi leo lên một cái cây to gần nhà. Tôi leo cây rất tệ, nhưng vì sợ bị mắng nên đã leo lên được thật. Trong lúc tôi trèo xuống, đến chỗ một chạc cây lớn, bỗng nhiên bố bảo, “Mày nhảy từ đó xuống đi.”
Tôi làm sao dám nhảy, nên cứ bám riết lấy cành cây mà khóc. Bố dang rộng hai tay và nói sẽ đỡ nên tôi nhảy thoải mái đi, nhưng tôi cứ khóc tu tu.
Đúng lúc ấy, mẹ chạy tới bảo, “Anh sao vậy? Nguy hiểm như thế kia. Chắc chắn Jun không làm được đâu.”
Bố lặng thinh, vẫn dang hai tay, nhưng một lát lại chầm chậm buông tay xuống, ông quay gót đi về nhà, tôi tiếp tục khóc và tự hỏi tại sao bố lại thế.
Lên cấp ba, tôi bắt đầu vẽ tranh. Bố càng thêm khó chịu, bảo thanh niên thì nên năng nổ hoạt động bên ngoài, thậm chí còn nói có làm dăm ba việc xấu cũng không sao. Tôi chưa thấy cha mẹ bình thường nào dạy con như thế cả.
Không được đâu, vì Jun nhát mà.
Bấy giờ mẹ hay nói vậy, và bổ sung, “Nghiêm túc hiền lành là ưu điểm của đứa trẻ này.”
Bố lại càng khó chịu.
Khi tôi học lớp mười hai, bố qua đời do xuất huyết dưới màng nhện⦾. Lao động cường độ cao, chết do lao lực, bác sĩ nói. Quả thật bố là người lúc nào cũng làm việc.
← Xuất huyết dưới nhện (SAH) mô tả tình trạng chảy máu vào khoang dưới nhện – khu vực giữa não bộ và các mô màng bao phủ não.
Tôi vốn muốn thi vào trường mỹ thuật, nhưng đành phải thay đổi hướng đi vì bố chẳng để lại được bao nhiêu tiền bạc. Mẹ bảo sẽ đi làm nuôi tôi, nhưng đời nào tôi ỷ lại như thế được.
Có thể học tiếp, còn được lĩnh lương… Bị thu hút bởi những điều kiện có lợi ấy, tôi thi vào trường trung cấp nghề liên kết với nhà máy đang làm hiện giờ. Ngoài tranh vẽ, tôi cũng có đam mê với máy móc nữa.
Thời gian học của trường nghề cũng là bốn năm giống như đại học. Cho đến thời điểm ấy, mọi thứ đều trôi chảy, nhưng tôi chẳng làm gì được với việc mẹ lên cơn đau tim.
Một ngày nọ từ trường trở về thì thấy mẹ ngã vật trong bếp. Tôi biết, thế là từ nay chẳng còn ai bảo vệ mình nữa. Tôi đã khóc vật khóc vã trong rất nhiều ngày.
“Đừng cố quá, cứ sống đúng như con người mình thôi.” Đây là lời mẹ khuyên lúc sinh thời. Mẹ rất hiểu tôi.
Những năm tháng tiếp theo tôi quyết định sống như mẹ dặn, một cuộc sống bình thường, không có gì nổi bật, phù hợp với bản thân mình.
Tối hôm đó, tiến sĩ Dogen cùng trợ lý Wakao đến phòng tôi. Khác với những buổi thăm khám thường lệ, ông ôm theo một tập tài liệu lớn. Tôi hơi hồi hộp.
“Sao rồi? Cậu cảm thấy thế nào?”
“Tôi thấy bình thường.”
“Ừ.” Tiến sĩ gật đầu, kéo một chiếc ghế đến bên giường và ngồi xuống.
“Hôm nay tôi muốn kiểm tra một chút để xem chức năng não đang phục hồi ở mức nào rồi.”
“Tôi nghĩ rằng mình đang phục hồi rất tốt.”
“Đúng thế nhỉ? Tôi đã nghe Tachibana báo cáo rồi, tình trạng phục hồi của cậu khá khả quan, nhưng tổn thương não cậu ở mức không thể hình dung nổi. Vậy nên chúng ta phải cực kỳ thận trọng.”
Tiến sĩ mở tập tài liệu trên đầu gối.
“Đầu tiên tôi sẽ hỏi họ tên cậu, sau đó là tuổi tác và địa chỉ. Có lẽ cậu muốn bảo những điều này ai chẳng biết, nhưng cậu có nắm rõ về bản thân mình hay không là điều rất quan trọng.”
“Tôi sẽ không bảo thế đâu. Tôi là Naruse Junichi, 24 tuổi, địa chỉ là…” Tôi trả lời lưu loát.
Sau đó tiến sĩ hỏi về gia đình, về xuất thân, và tôi kể về bố mẹ mình. Phía sau lưng bác sĩ, Tachibana cụp mắt xuống. Quả là cô gái tế nhị.
“Cậu đã nói là cậu từng muốn trở thành họa sĩ nhỉ.”
“Đúng thế. Bây giờ tôi vẫn thích vẽ tranh.”
“Ồ, bây giờ vẫn thích sao?” Khuôn mặt tiến sĩ Dogen trở nên đặc biệt thích thú.
“Hầu hết thứ Bảy và Chủ nhật tôi đều vẽ vì công ty tôi được nghỉ.”
Trong nhà tôi bây giờ, chắc còn bày toan vẽ.
“Cậu vẽ những gì?”
“Vẽ đủ thứ. Gần đây tôi chủ yếu vẽ tranh chân dung.”
Và người mẫu lúc nào cũng giống nhau.
“Hừm.” Tiến sĩ Dogen hơi nhổm dậy, rồi ngồi lại và đưa lưỡi liếm môi.
“Bây giờ thì sao? Còn muốn vẽ không?”
“Dạ muốn.” Tôi trả lời một cách rõ ràng.
Các câu hỏi cứ thế tiếp tục.
Cuối cùng tôi làm bài kiểm tra viết IQ, dạng bài kiểm tra khả năng tính toán và ghi nhớ. Tôi cảm thấy trí tuệ mình chẳng thay đổi gì so với trước lúc gặp tai nạn.
“Cậu vất vả rồi. Hôm nay đến đây thôi nhé.” Tiến sĩ kẹp câu trả lời của tôi vào tập tài liệu rồi đứng lên. Sau đó ông nhìn xuống tôi như thể nhớ ra. “Việc cậu muốn gửi ảnh và thư cho bạn cậu tôi đã nghe Tachibana nói. Tôi đồng ý.”
“Cảm ơn ông.” Ngồi trên giường, tôi cúi đầu.
“Người bạn mà cậu nói.” Tiến sĩ Dogen rút một mảnh giấy ghi chú trong túi áo blouse, “Hamura Megumi, là con gái phải không?”
“Đúng ạ,” Tôi cảm thấy mặt mình nóng ran.
“Thảo nào! Thật ra sau khi cậu được đưa vào đây, hình như mỗi sáng đều có một cô gái đến quầy lễ tân hỏi thăm tình hình. Có lẽ là cô gái ấy chăng.”
“Chắc vậy.”
“Tôi muốn nói một điều,” tiến sĩ Dogen nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm khắc hơn lúc nãy. “Các hoạt động của cậu ở giai đoạn hiện tại cần được lưu trữ để làm tài liệu. Kể cả thư cậu viết cũng phải giữ lại, chỉ gửi bản photocopy cho bạn cậu thôi.”
“Bắt tôi công khai thư từ á?” Tôi kinh ngạc cao giọng.
“Chúng tôi sẽ không công khai.” Ông tiến sĩ khẳng định. “Chúng tôi chỉ muốn lưu trữ nó như dữ liệu của mình và không để ai xem cả. Đến thời điểm không cần nó nữa, chúng tôi sẽ hủy đi trước sự chứng kiến của cậu.”
Tôi lần lượt nhìn mặt từng người, lòng ngạc nhiên vô cùng. Tuy vậy, cả ông tiến sĩ lẫn hai trợ lý đều có vẻ sẽ không thay đổi suy nghĩ.
“Đành vậy.” Tôi nhún vai. “Nhưng các vị có thể gửi bản gốc cho cô ấy không? Gửi cho cô ấy bản photocopy thì có hơi…”
Tiến sĩ Dogen nhìn trợ lý Wakao, rồi gật đầu với tôi, “Được rồi, chúng tôi nhượng bộ.”
Hai người cùng ra khỏi phòng, ngay sau đó Wakao quay trở lại, cầm theo chiếc máy ảnh kỹ thuật số, chắc định chụp ảnh tôi.
“Chẳng mấy khi chụp ảnh.” Anh ta cho tôi mượn chiếc máy cạo râu điện.
May quá. Chứ cứ để mép và hai bên má sờ thấy ram ráp thì tôi sẽ rất bứt rứt, không thể tập trung được.
Xong vụ cạo râu, chúng tôi chuyển qua màn chụp ảnh. Wakao chụp mấy tấm đơn giản rồi để tôi chọn tấm ưng ý. Thật ra tấm nào cũng như tấm nào. Trông tôi trong những tấm ảnh không có vẻ gì là bệnh nhân. Thật nhẹ cả người.
“Bạn gái cậu đấy hả?”
Wakao hỏi trước khi ra khỏi phòng, giọng điệu hoàn toàn tự nhiên, cho nên tôi cũng trả lời như thể việc đó chẳng có gì cả.
“Đúng thế.”
Sau đó, Tachibana mang đến một tấm bưu thiếp và một cái bút bi. Cô dặn nếu tôi viết trong tối nay và đặt trên giường ngủ thì lần tới Megumi đến cô ấy sẽ trao cho Megumi.
Đợi cho tiếng bước chân Tachibana xa hẳn rồi, tôi với lấy bưu thiếp và cây bút ở đầu giường.
Được liên lạc với Megumi là mừng rồi. Megumi hẳn lo cho tôi lắm, nhận được thư tôi chắc em sẽ xoay vòng như trẻ nhỏ. Mới tưởng tượng ra cảnh ấy thôi, tim tôi đã đập rộn ràng.
Tôi gặp Hamura Megumi lần đầu tiên cách đây hai năm. Tình cờ em đến làm ở tiệm họa cụ tôi thường ghé. Dù không thể bảo là xinh đẹp, nhưng ở Megumi toát ra khí chất khiến không gian xung quanh trở nên ấm áp.
Tôi hồi hộp, chỉ muốn nói chuyện với em theo cách khác chứ không phải theo kiểu khách hàng và nhân viên tiệm. Song tôi chưa hẹn hò ai bao giờ nên đến cả việc mời em đi uống nước tôi cũng chẳng làm được. Cố hết sức cũng chỉ là nấn ná lại tiệm lâu hơn, mua thật nhiều đồ lặt vặt linh tinh. Mua càng nhiều món thì thời gian đối diện nhau ở quầy thanh toán càng lâu.
Người bắt chuyện trước là Megumi.
“Anh đang vẽ tranh gì thế?” Em hỏi.
Trong cơn phấn khích, tôi cuống quýt kể với em về bức tranh hoa tôi mới bắt đầu, rằng không biết mình có diễn tả được hết ý muốn vẽ không nữa. Em bèn bảo rất muốn xem nó.
“Vậy lần tới tôi mang đến nhé.” Thu hết quyết tâm, tôi nói.
“Thật ư? Em rất mong ạ.” Megumi chắp tay trước ngực. Ngày hôm đó tôi trở về nhà, hai nách áo phông ướt đẫm mồ hôi. Tôi ngất ngây vì đã gần gũi được với em.
Hôm sau, tôi phấn khởi cầm tranh đến tiệm họa cụ. Nhưng chưa kéo cửa kính đã thấy tình hình bên trong. Megumi đang nói chuyện với một thanh niên có vẻ là sinh viên đại học. Thái độ em không giống nhân viên tiệm đối với khách hàng, trông thân thiết hơn cư xử với tôi hôm trước nhiều.
Tôi không vào tiệm nữa mà về thẳng căn hộ. Tôi ném tranh sang một bên và nằm xuống, chán ghét sự ngốc nghếch của chính mình.
Không phải cô ấy thân thiện với mỗi mình tôi, với ai cô ấy cũng ân cần như vậy hết. Nếu thấy tôi nghiêm túc cầm tranh đến thì dù không nói ra miệng, chắc cô cũng thấy khó xử.
Trước đây cũng từng có trường hợp tương tự rồi. Chỉ cần người ta thân thiết một chút thôi là tôi sẽ làm quá lên và ảo tưởng rằng đối phương đang có tình cảm với mình.
Bất cứ khi nào vỡ lẽ nó là thiện chí đơn thuần hoặc xã giao, tôi đều rơi vào trạng thái ghét bỏ chính mình và bị tổn thương.
Rất lâu về sau tôi không đến tiệm họa cụ đó nữa, tôi sợ gặp Megumi.
Chúng tôi giáp mặt nhau lần thứ hai không phải ở tiệm mà ở trên xe buýt. Tôi nhận ra em ngay, nhưng bụng bảo dạ em chẳng nhớ mình đâu nên không gọi, thế mà chính em lại lách qua đám đông đến gần tôi.
“Dạo này không thấy anh, anh bận lắm ạ?” Megumi hỏi.
Thấy em nhớ ra mình, tôi đâm lúng túng.
“À, không…” Lời lẽ tôi lộn xộn cả lên.
Em tiếp tục, “Bức tranh vẽ hoa ấy, anh chưa hoàn thành à?”
Á! Tôi thầm thốt lên.
Em tiếp tục nhìn tôi, “Chẳng phải lần trước anh bảo sẽ mang tới à? Em đã rất háo hức nhưng mãi không thấy anh đến nên em nghĩ chắc anh chưa hoàn thành.”
Tôi nhìn vào mắt em, nghĩ bụng quả là cô gái đáng yêu. Không phải em nói bừa. Tôi thấy xấu hổ vì đã không tin vào thiện chí của em. Tôi bèn đáp vẽ xong rồi, Megumi liền tỏ ý muốn xem nó. Ngay lập tức tôi rủ em về căn hộ của mình.
“Ôi, như vậy được không ạ?” Megumi vui mừng.
Diễn biến tựa như một giấc mơ. Hamura Megumi đến nhà tôi xem tranh và tấm tắc khen ngợi. Tôi những muốn ôm ghì lấy em, nhưng không thể, đành ngồi ở chỗ xa em nhất, ngắm em, thỏa mãn như thể có được tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời nhất trên đời.
Sau lần đó, hễ vẽ xong tranh tôi đều cầm đến cho Megumi xem. Cũng không phải do rất tâm đắc với tác phẩm hay gì, chỉ là tôi vô cùng vui sướng khi thấy Megumi tỉ mỉ xem tranh rồi đưa ra đánh giá.
“Anh Naruse có vẻ thích hoa và động vật.”
Có lần Megumi nhận xét như thế. Vì tranh tôi đưa em xem toàn là chủ đề này. Tôi bèn nói thật ra tôi rất thích vẽ người.
“Người ư?”
“Đúng thế, nhưng không có ai làm mẫu cho anh hết.” Tôi nhìn Megumi bằng ánh mắt hy vọng và chắc hẳn em biết tôi đang chờ đợi điều gì. Bằng chứng là em chun sống mũi lấm tấm tàn nhang, cười hỏi. “Người không xinh đẹp có được không anh?”
Tôi bảo, “Không xinh đẹp càng tốt.”
Em cắn môi dưới, dịu dàng liếc tôi, “Anh nói vậy chẳng phải khiến em khó ứng xử rồi hay sao?”
Sau hôm đó, hễ tan làm là Megumi đến làm mẫu cho tôi. Tuy bảo là vẽ tranh, nhưng những giờ phút bên nhau mới là điều tôi trân trọng. Chúng tôi tâm sự với nhau chuyện của mình. Megumi nói rằng cha mẹ em ở quê còn em đã đi đến Tokyo, mong muốn trở thành nhà thiết kế nhưng rồi nhận ra mình chẳng có tài năng gì cả nên từ bỏ. Dù vậy em không thích được cha mẹ bao bọc nên đã tự đi làm nuôi thân.
“Em từ bỏ giấc mơ trở thành nhà thiết kế rồi sao? Em vẫn còn trẻ mà.”
Tôi nói. Megumi cười buồn bã.
“Còn trẻ nhưng chẳng có chút ý tưởng nào mới mẻ nên em đã bỏ cuộc.”
“Anh nghĩ rằng sự mới mẻ không phải là tất cả.”
“Không sao, kể cả anh không an ủi thì em cũng biết từ lâu rồi. Mọi phương diện đều dưới mức trung bình. Chẳng có gì nổi bật, chẳng có ưu điểm đặc biệt nào.”
“Em nổi bật mà, nói chuyện với em rất vui.”
Tôi định tán dương những ưu điểm của Megumi, nhưng nhận ra rằng như thế không khác gì tỏ tình, nên tôi đỏ mặt. Có lẽ em cũng hơi xấu hổ, sau đó em nói với tôi rằng, “Cảm ơn anh. Anh Naruse hiền lắm, em rất thích.”
Mặt tôi đỏ bừng lên.
Tôi đã dốc toàn lực tái hiện lên khung tranh sự quyến rũ mà mình cảm nhận được ở Megumi. Việc lột tả chân thực và đẹp đẽ những nốt tàn nhang, đặc trưng quyến rũ của em, là một việc đặc biệt khó.
Điều kiện của em là không vẽ khỏa thân, nên tôi tuyệt đối chấp hành.
Một tháng kể từ khi đến căn hộ của tôi lần đầu, Megumi cởi quần áo lót ngay sau khi nghe tôi tỏ tình.
Dĩ nhiên chúng tôi đã làm tình với nhau, tôi thậm chí chưa có cả kinh nghiệm hôn, nhưng tôi tự tin rằng vì Megumi thì tôi sẽ suôn sẻ hết. Chúng tôi yêu nhau trong căn phòng ngổn ngang họa cụ.
Tấm thân em hiện lên trong tâm trí tôi. Đôi chân dài là điểm khiến em tự hào.
Đột nhiên, tôi nhận ra mình bắt đầu căng nơi đũng quần. Khả năng tình dục là điều mà ông tiến sĩ vẫn chưa kiểm tra, nhưng chắc không cần thiết nữa. Tôi cầm bút và suy nghĩ một lúc rồi viết dòng đầu tiên lên tấm thiệp.
Chào em!
Anh vẫn khỏe.