Chương 4
Hai ngày nữa, chính xác là bốn mươi hai tiếng nữa, tôi sẽ ra viện, sẽ hoàn toàn tự do.
Tiến sĩ Dogen nói rằng chẳng còn bài kiểm tra nào nữa, vì “Não của cậu đã bình phục”. Nhận được lời đảm bảo như vậy của bác sĩ, bệnh nhân như tôi quả thật rất phấn khởi.
Một mặt tôi thấy mừng, nhưng vẫn không thể phủ nhận nỗi bất an mơ hồ đang phủ đầy trái tim mình như sương mù. Tôi biết độ chăm chút lớn lao của ca phẫu thuật vừa qua, nhưng có thật đến đây là ổn rồi không? Hình như tôi đang quên điều gì rất quan trọng.
Dẫu sao thì tôi cũng tự nhận thấy tình hình sức khỏe của mình không có vấn đề gì cả, đặc biệt là về thể lực, có khi còn hơn xa trước khi nhập viện, bởi vì gần đây phạm vi sinh hoạt của tôi khá rộng.
Mỗi ngày một lần, tôi xuống phòng tập ở tầng dưới bệnh xá ngoại khoa. Ban đầu tôi được dẫn đến đây để thực hiện các bài tập phục hồi chức năng, đến khi các bác sĩ nhận thấy những bài tập ấy không cần thiết nữa thì phòng tập chỉ được dùng để giải quyết tình trạng thiếu vận động cho tôi. Thời kỳ ở viện, thói quen ăn uống của tôi cũng được hỗ trợ, nhờ thế mà hai bên mạn sườn vốn bèo nhèo trước khi nhập viện giờ săn chắc lại. Hồi xưa cơ bản tôi không chơi thể thao nên không biết rằng cơ bắp đau lại khiến tâm trạng sảng khoái đến vậy.
Thế nhưng sau cảm giác đầy đủ đó, có lúc bóng tối sẽ xuất hiện trong tim tôi, chừng như tiềm thức đang sợ hãi điều gì. Rốt cuộc là điều gì chứ?
Trước lúc tôi xuất viện, Megumi mang quần áo mới đến. Áo dệt mùa hè màu cam. Lúc được chở đến bệnh viện này, tôi mặc sơ mi và áo len, nghĩa là bây giờ đã sang hè rồi.
Cảm ơn Megumi vì chiếc áo xong, tôi hỏi em, “Nhân tiện, cánh truyền thông yên ắng rồi em nhỉ?”
“Dạ, chẳng còn thấy bóng dáng bọn họ nữa. Chứ thời điểm ngay sau phiên họp báo thì quả thật kinh hoàng.”
“Anh đã gây phiền phức rồi. Đợi về anh phải xin lỗi chú liền mới được.”
Megumi mỉm cười, “Không sao đâu anh. Đấy đâu phải lỗi của anh.”
Tuần trước, một buổi họp báo đã được tổ chức tại phòng hội nghị của bệnh viện này. Tôi cũng tham dự, với điều kiện không cho chụp ảnh và không tiết lộ tên thật. Tôi không hề bồn chồn sợ hãi gì trước đông người như thế, một điều không thể tưởng được ở tôi trước đây.
Sau khi tiến sĩ Dogen trả lời xong về phương pháp phẫu thuật và triển vọng mai sau, các phóng viên liền tập trung vào tôi. Một cô gái trẻ tầm tuổi tôi với khuôn mặt lý trí bắt đầu đặt câu hỏi.
Câu đầu tiên là, “Anh cảm thấy thế nào?”
“Căng thẳng,” tôi đáp.
Tại sao cô ta lại bật cười?
“Anh có cảm giác gì lạ không?” Cô phóng viên lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị và hỏi.
“Không, tôi không thấy gì lạ cả.”
“Anh có bị đau đầu chóng mặt không?”
“Không có, tôi rất khỏe.”
Tôi đáp. Cô ta gật đầu với ánh mắt đầy tò mò. Tôi nhanh chóng nhận ra ánh mắt của các phóng viên khác cũng thế. Không phải họ đang nhìn đối tượng phỏng vấn, mà như khách tham quan đang nhìn một đồ vật triển lãm.
Sau đó cô phóng viên hỏi tôi về tâm trạng hiện giờ. Tôi chỉ đáp rất vui, sau đó chân thành cảm tạ những người đã cứu mạng mình, trước tiên là tiến sĩ Dogen. Đúng nghĩa nghĩ sao nói vậy.
“Anh nhìn nhận thế nào về tai nạn này?”
“Tai nạn?”
“Đúng thế, về việc anh bị liên lụy và bị bắn.” Mắt cô phóng viên như sáng lên, nhiều phóng viên khác nhoài hẳn người tới trước.
“Về việc đó…” Tôi nuốt nước bọt, đảo mắt nhìn lướt qua tất cả các khuôn mặt. “Về việc đó, tạm thời tôi chưa thể trả lời. Tôi cần thêm thời gian từ từ suy nghĩ xem.” Câu trả lời này rõ ràng đã đi ngược lại mong mỏi của họ.
Bằng ánh mắt thất vọng xen lẫn hoài nghi, cô phóng viên nói. “Như vậy là sao? Anh hận tên hung thủ, đúng không?”
“Đương nhiên.”
Cô ta làm mặt kiểu “Nói luôn thế có phải tốt hơn không?” rồi hỏi tôi, “Ngoài nỗi hận ra, anh còn nghĩ cái gì khác không?”
Tôi cứng họng. Thù hận hung thủ và nhìn nhận vụ án là hai việc khác nhau. Tôi nào đã biết gì về quá trình của vụ án. Chẳng phải sẽ cần thời gian trước khi phát biểu về điều mình chưa rõ hay sao? Một hay hai tuần đâu có đủ để nghĩ cho rốt ráo.
Với quan điểm này, tôi không nói gì thêm, cô phóng viên mất kiên nhẫn bắt đầu đặt câu hỏi khác cho tiến sĩ Dogen. Lượt của tôi đã hết. Báo chí hôm sau quyết định rằng tôi đã nói, “Tôi hận tên hung thủ, ngoài điều đó ra chẳng còn gì nữa hết.”
Sau buổi họp báo, các cuộc tập kích lấy tin bài vẫn tiếp tục. Và khi không nghe ngóng được thêm manh mối gì mới, họ đã xâm nhập cả phạm vi sinh hoạt của tôi. Chẳng biết nghe ngóng ở đâu, bọn họ ùa đến tiệm Shindoko nơi Megumi làm việc, song hình như chưa đánh hơi được mối quan hệ giữa tôi và em.
“Tuy tên Jun chưa bị tiết lộ, nhưng hành động như thế là xâm phạm quyền riêng tư rồi.”
“Đành vậy, cũng đâu phải bây giờ họ mới thế.”
“Ừa, nhưng em hơi lo, sau khi anh xuất viện ấy.” Megumi lấy cuốn phác họa, giở ra. Tôi đã dùng mười ba trang, hầu hết đều vẽ khuôn mặt Megumi. Thấy thế, em vừa lật vừa đỏ mặt.
“Chỉ mong mau mau quay lại vẽ cho tử tế.” Tôi nói.
“Mấy ngày nữa là thỏa sức vẽ rồi.”
“Phải. Lại còn sẵn mẫu nữa.”
“Nhưng không khỏa thân đâu nhé.” Megumi lườm yêu tôi và nhìn lại tập phác thảo, sau đó khẽ nghiêng đầu.
“Sao em?”
“Dạ, cũng chẳng có gì đặc biệt nhưng…” Megumi lật đi lật lại các trang của cuốn phác thảo. “Em nghĩ cách thể hiện đã có chút thay đổi. Mấy trang đầu thì chưa thấy nhưng về sau thì rõ rệt hơn.”
“Vậy sao?” Tôi nhận lấy cuốn phác họa và xem từ đầu. Rồi mau chóng hiểu ý Megumi. “Đúng thế. Có thay đổi một chút. Hình như đường nét trở nên cứng rắn hơn.”
“Phải nhỉ! Vẽ mặt em rất nét, rất sắc sảo.” Megumi tỏ ra vui vẻ.
Tôi nhớ lại việc tiến sĩ Dogen nhờ cậy tối qua. Trông thấy cuốn phác họa, ông khăng khăng muốn chụp một bản để tham khảo. Bấy giờ ông vẫn thể hiện nhãn quan của một nhà nghiên cứu, nhưng tôi cứ cảm giác có chút khang khác so với mọi khi. Liệu có phải là tôi tưởng tượng ra không? Ông đã nhíu mày như thể đang nén chịu điều gì và thậm chí còn lộ vẻ rầu rĩ.
“Sao vậy ạ?”
Nghe tôi hỏi, Dogen trả lời không sao cả, ông chỉ đang nghĩ rằng tôi phục hồi rất tốt thôi.
“Sao vậy anh?” Megumi ngờ vực nhìn ánh mắt lơ đãng của tôi.
Tôi lắc đầu, “Anh đang ngẫm nghĩ về bức tranh này, cảm giác rất khác, có lẽ do ảnh hưởng của tâm trạng không thỏa mãn. Đàn ông bình thường mà bị nhốt trong phòng kín lâu ngày kiểu gì cũng hóa sói thôi. Đó hẳn là biểu hiện của chứng u uất nhỉ.”
“Anh cố chịu đựng thêm mấy ngày nữa nhé.” Megumi ôm lấy cổ tôi. “Dù sao thì Jun à, anh thực sự đã trở thành người có thể trông cậy rồi đấy. Hệt như nhộng hóa bướm vậy đó.”
“Em không thích à?”
“Hừm, em thích Jun trước đây, nhưng Jun bây giờ em còn thích hơn.” Megumi nũng nịu nói.