Chương 5
Trong hai ngày trước khi xuất viện, tôi vô cùng bận rộn. Dù chỉ ở phòng bệnh nhưng muốn dọn đi cũng phải chuẩn bị khá nhiều.
Vào ngày xuất viện, tôi vừa cho hết đồ đạc vào thùng carton xong thì Tachibana xuất hiện. Cô nhìn cái thùng đã đóng gói.
“Hành lý cũng khá nhiều đấy nhỉ?”
“Tại vì không phải chỉ có mỗi đồ đạc của tôi thôi đâu. Tôi cũng đã cho đồ lót, đồ ngủ cô mua cho ở đây vào nữa, nhưng mà tôi nhận không sao thật chứ?”
“Không sao đâu. Mấy món đồ như thế mà để lại thì còn phiền hơn.” Vẫn đút hai tay vào túi áo blouse trắng, Tachibana khẽ nhún đôi vai mảnh dẻ và mỉm cười. Dù cô không lúc nào trang điểm và có vẻ chẳng nghĩ gì khác ngoài nghiên cứu, nhưng tôi bất giác nghĩ biểu cảm lúc này của cô vô cùng quyến rũ. Tại sao đến giờ tôi mới nhận ra cô gái này hấp dẫn chứ?
Người ta sẽ gửi thùng carton từ bệnh viện về căn hộ cho tôi bằng đường bưu điện, nên tôi cứ thế tay không ra khỏi phòng bệnh. Đến cửa, tôi ngoái lại nhìn một lần nữa chiếc giường trắng đã dọn sạch và căn phòng trống trơn. Giờ có nhớ lại cuộc sống ở đây, tôi cũng không tài nào cho rằng nó đã thực sự xảy ra.
“Anh đang lưu luyến đấy ư?” Tachibana hỏi, nghe như chọc ghẹo.
“Không.” Tôi trả lời. “Chẳng bao giờ muốn đến nữa.”
Tachibana cụp đôi mắt xuống trong thoáng chốc rồi ngay lập tức lại chằm chằm nhìn tôi và nói, “Đúng nhỉ? Anh đừng đến đây nữa nhé!”
Cả lúc này nữa, tôi cũng nghĩ rằng cô ấy đẹp làm sao.
Tachibana dẫn tôi đến phòng tiến sĩ Dogen. Tôi vào giữa lúc ông đang ngồi trên sofa nói chuyện với khách, gồm ba người, một cặp đôi nam nữ trưởng thành và một bé gái. Cô bé và người mẹ nhìn quen quen, nhưng người đàn ông chắc là người bố thì đây là lần đầu tiên tôi gặp. Anh ta tầm trên dưới bốn mươi tuổi, khuôn mặt cương nghị, cơ thể rắn chắc trong bộ vest xám cao cấp vừa vặn. Bố mẹ cô bé nhìn tôi với ánh mắt thân tình.
“Cậu đi đấy à?” Tiến sĩ Dogen gỡ cặp kính mạ vàng, ngước mắt nhìn tôi.
“Vâng ạ! Cảm ơn tiến sĩ rất nhiều vì đã giúp đỡ tôi trong thời gian dài vừa rồi.”
Tôi cúi mình. Tiến sĩ gật đầu.
“Ừ, nhân tiện, tôi muốn giới thiệu với cậu những người đang có mặt ở đây. Anh chị Saga, cậu có biết họ là ai không?”
“Dĩ nhiên là tôi biết.” Tôi nhìn cô bé và người mẹ. “Hôm đó, chị và cháu có mặt ở văn phòng bất động sản phải không ạ?”
“Khi ấy thực sự cảm ơn cậu.” Người mẹ cúi đầu thật thấp. “Noriko cảm ơn chú đi con. Đây là ân nhân cứu mạng con đấy.” Chị ta nói và khẽ ấn đầu cô con gái xuống.
Cô bé được gọi là Noriko vụng về nói, “Cháu cảm ơn chú ạ.”
“Thật lòng, vợ chồng tôi không biết đền đáp cậu bằng cách nào cho đủ. À, phải giới thiệu đã chứ nhỉ! Tôi là bố của Noriko.” Người đàn ông sang trọng trong bộ vest xám cúi đầu đưa danh thiếp cho tôi.
Tấm danh thiếp ghi tên “Saga Michihiko”. Anh ta là luật sư và đang điều hành một văn phòng luật.
“Con gái anh chị không bị thương chứ?”
“Vâng, may nhờ có cậu. Con bé còn nhỏ nên chưa hiểu mình gặp phải chuyện gì, nhưng vợ chồng tôi sẽ từ từ kể, cho cháu biết ơn cứu mạng của cậu Naruse.”
Mặc dù hơn tôi đến mười mấy tuổi nhưng anh Saga nói năng như thể đang thưa gửi với người trên. Có lẽ anh ta muốn thể hiện thành ý, song tôi chỉ thấy lúng túng.
“Tôi đã hứa với cậu một chuyện phải không nhỉ? Rằng đến khi cậu ra viện, tôi sẽ giải đáp những câu hỏi còn lại.” Tiến sĩ Dogen nói.
Tôi nhìn vào mặt ông và hơi nghiêng đầu, lập tức hiểu ra ông đang nói đến chuyện gì.
“Viện phí… Người chi trả là anh chị Saga phải không?”
“Phải.” Ông tiến sĩ trả lời.
Tôi nhìn anh Saga, anh ta nở nụ cười, gật đầu, “Tất nhiên là thế rồi. Nếu người bị bắn là Noriko thì chắc không có cơ hội cứu được con bé. Bấy giờ thì bỏ bao nhiêu tiền đi nữa cũng vô ích.”
“Nguyên nhân khiến tôi thành ra thế này không phải là tại con gái anh chị.”
“Cậu nói vậy cũng khiến chúng tôi yên lòng đôi chút, nhưng cậu đã đứng ra che chở cho cháu, đây là sự thật. Hỗ trợ cậu điều trị là nghĩa vụ của vợ chồng tôi.” Anh Saga nói nhẹ nhàng, nhưng lập luận lại cương quyết đúng chất luật sư.
Tôi không biết đối đáp thế nào nữa, bèn hỏi ông tiến sĩ, “Vì sao ông phải giấu đến tận bây giờ?”
“Vì đó là nguyện vọng của anh Saga. Anh ấy không muốn cậu lo lắng không cần thiết và tiếp tục điều trị cho đến khi khỏi hẳn.”
Tôi nhìn lại anh Saga, trông anh ta như thể vừa cười vừa khóc.
“Chẳng đáng là bao, vẫn chưa báo đáp được một phần mười ơn huệ của cậu. Nếu còn việc gì chúng tôi có thể làm được thì cậu cứ bảo.”
“Cảm ơn anh, nhưng thế này là quá đủ rồi.”
Nghe thế, anh Saga vươn tay nắm lấy tay phải tôi, “Thật lòng đấy. Nếu gặp khó khăn xin hãy báo với chúng tôi.”
“Chúng tôi sẽ gắng hết sức,” chị vợ cũng nói.
Tôi nhìn đôi bàn tay to lớn của anh Saga, rồi nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của cả hai vợ chồng. Mắt họ sáng rực.
“Cảm ơn anh chị rất nhiều,” tôi nói thêm lần nữa.
Tôi rời khỏi phòng tiến sĩ và sóng bước cùng Tachibana ra cổng bệnh viện. Một số đài truyền hình và báo chí đến lấy tin nên tôi đã trả lời phỏng vấn. Đúng như giao kèo, họ không chụp mặt tôi. Tôi không nhắc gì đến nhà Saga cả, những chuyện ấy không nên do tôi nói ra.
Chúng tôi bước đi rồi, cánh phóng viên vẫn lia máy ảnh chụp theo sau lưng. Tôi cười bảo Tachibana.
“Cứ như nhân vật showbiz nhỉ!”
“Anh là người sống sót từ vũ trụ mà.”
“Cô nói chuyện duyên thật đấy.”
Trước khi tôi bước qua cổng, Tachibana dặn, “Một tuần hoặc mười ngày một lần, nhất định anh phải đến nhé.”
Cô ấy đang nhắc tới việc kiểm tra định kỳ, xem ra đầu óc tôi vẫn chưa hết ràng buộc với bệnh viện.
“Tôi sẽ đánh dấu ngày hẹn vào lịch.” Tôi nói và nhìn lại bệnh viện lần nữa.
Tòa nhà màu trắng giống hệt một sinh vật khổng lồ, tôi là quả trứng đẻ ra từ đó.
Tôi lấy làm mừng vì chưa quên đường về căn hộ.
Khung cảnh phố xá vẫn hệt như trong ký ức. Cảnh học sinh của ngôi trường cấp hai đang đi bộ từng tốp trên lề đường cũng thật thân thương.
Tôi thực sự cảm thấy mình đã về rồi.
Sau chỗ rẽ là một dãy nhà mới nho nhỏ đứng san sát. Mấy năm nay khu vực này phát triển rất nhanh.
Tiếp tục đi thẳng sẽ đến chung cư mà tôi đang sống. Một công trình hai tầng đơn giản ghép bằng cốt thép và tấm nhựa. Bãi đỗ xe ở đây luôn có hai hay ba bà nội trợ tụ tập tám chuyện, vậy mà hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng họ đâu.
Tôi lên cầu thang. Đến cửa căn hộ thì nghe tiếng máy hút bụi ro ro bên trong. Tôi mở cửa và trông thấy Megumi thắt tạp dề đang lui cui dọn dẹp.
Em ngắt công tắc máy hút bụi và quay về phía tôi, “Mừng anh về nhà.”
“Em nghỉ làm à?”
“Em xin về sớm. Em nghĩ bụng nếu anh về mà nhà cửa đầy bụi bặm thì tội nghiệp lắm.”
“Cảm ơn em.” Tôi cởi giày, vào phòng rồi ngắm nghía cảnh sắc bên ngoài qua cửa sổ để ngỏ.
“Thật thư thái anh nhỉ?”
“Ừ, nhưng mà có gì là lạ ấy.”
“Cái gì lạ ạ?”
“Cảnh sắc thì rõ là quen, nhưng cứ như nhìn thấy lần đầu tiên vậy. Không phải, cảm giác như một người nhìn lần đầu tiên và ngờ ngợ như mình đã nhìn thấy đâu đó trước đây rồi. Gọi là hiện tượng déjà vu . Cảm giác như vậy đấy.”
“Hừm.” Như thể cố lý giải cảm giác của tôi, Megumi đến bên cạnh và cũng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
“Chắc là do ở phòng kín lâu ngày nên nhìn cái gì cũng mới mẻ cả.” Tôi giải thích qua loa và ngó quanh phòng. Đầu tiên dừng mắt ở giá vẽ chỗ góc tường. Trên giá có bức chân dung Megumi đang ngồi ghế đọc sách. Tôi mới vẽ được khoảng một nửa thì gián đoạn.
“Chúng ta phải hoàn thành bức tranh này anh nhỉ?” Megumi đặt tay lên vai tôi.
Tôi chăm chú nhìn bức tranh mình vẽ dở mấy tháng trước. Thật tiếc là tôi không thấy nó đẹp đẽ cho lắm, chẳng thể hiện được điều gì cả.
“Không xong.” Tôi nói, “Tranh này không được, trục trặc ở đâu rồi, không hề sinh động.”
“Thế ạ? Em nghĩ nó tuyệt đấy chứ.”
“Chỉ là sao chép một con người thôi, vẽ như vậy thì thà không vẽ còn hơn.” Tôi quay mặt tranh vào, nhìn nó tôi cảm thấy không vui chút nào.
“Giống như cuốn phác họa hả anh?” Megumi nói, “Càng về sau nét vẽ càng thay đổi đúng không? Chắc là cảm nhận của Jun đã thay đổi ít nhiều.”
“Ừ,” tôi gật đầu, “Có lẽ vậy.”
“Anh bây giờ chắc sẽ vẽ được tranh đẹp hơn nhỉ! Lột xác rồi mà.”
“Thế thì tốt quá,” tôi cười và hôn lên má em.
Tôi hôn xong, Megumi chằm chằm nhìn lại như muốn soi thấu tâm tư tôi.
“Sao vậy?” Tôi hỏi.
“Dạ không, không có gì nghiêm trọng đâu anh.” Nói rồi Megumi lại nhìn một cách chăm chú vào mặt tôi. “Trong đầu Jun có chút não của một người khác hả?”
“Đúng rồi.”
“Nhưng, Jun… vẫn là Jun nhỉ.”
“Ý em là sao? Anh vẫn là anh, không phải ai khác cả.”
“Nhưng, giả sử thay toàn bộ não thì sao nhỉ? Như thế còn là Jun không?”
“Như thế…” Tôi ngập ngừng cân nhắc, “Thì có lẽ không phải anh, mà là người chủ của bộ não rồi.”
“Hừm…” Ánh nhìn của Megumi trở nên mông lung. Tôi biết em đang nghĩ gì. Đó là thắc mắc hiện tại của em, còn tôi thì nhớ tới một chuyện khác, nhưng chưa muốn đụng chạm tới lúc này. Có lẽ em cũng cùng suy nghĩ, nên mỉm cười đổi đề tài, “Anh! Bọn mình phải mở tiệc chứ!”
“Chỉ hai đứa thôi nhé.” Tôi ôm chặt em thêm lần nữa. Vừa ôm vừa cố ngăn những điều chẳng lành lơ lửng trong tâm trí mình.
Có tiếng gõ cửa phòng. Tôi ra xem. Cậu Usui ở căn bên cạnh đang mỉm cười đứng đó.
“Mừng anh về. Anh trông khỏe khoắn nhỉ?” Khuôn mặt cậu ta nhợt nhạt, mắt thì đỏ ngầu trông còn giống người ốm hơn tôi. “Lúc biết tin vụ án, em đã nghĩ chắc anh lành ít dữ nhiều.”
“Nghe nói cậu báo cho Meg phải không?”
“Tại em không nghĩ ra ai để báo cho nữa.”
“Cậu vẫn chơi cái này à?” Tôi làm động tác gõ bàn phím. Sở thích duy nhất của Usui là trò chơi điện tử. Thi thoảng vọng tiếng sang cả bên tôi.
“Vâng, em xin lỗi vì gây ồn.” Usui gãi đầu, rồi khuôn mặt trở nên nghiêm trang như thể nhận ra điều gì. “Anh Naruse thực sự đã khỏe lại rồi. Cảm giác đàn ông hơn trước.”
Tôi và Megumi thoáng nhìn nhau. Rồi tôi làm mặt tươi cười và nhẹ nhàng phản bác, “Không có đâu, là do cậu tưởng tượng ra thôi.”
Chắc thế, Usui nghiêng đầu.
Đêm hôm đó, tôi ôm ấp Megumi sau ngày dài xa cách. Để khỏi làm ồn gây ảnh hưởng tầng dưới nên chúng tôi làm tình một cách nhẹ nhàng từ đầu tới cuối. Tôi ở trên em, ngắm khuôn mặt em, và lên đỉnh.
Đúng lúc, một ý nghĩ nháng lên trong tâm trí tôi.
Tôi phải quên nó đi, đó là điều tôi không nên nghĩ đến. Chẳng qua cảm nhận hiện giờ hơi khác trước nên tôi mới đi nghĩ những chuyện lạ lùng. Đúng thế.
Nhưng rốt cuộc, suy nghĩ đó chẳng thể nào ra khỏi đầu tôi. Sáng hôm sau, đang dụi đôi mắt thiếu ngủ của mình và nhìn gương mặt Megumi, tôi lại nhớ tới nó.
Cô gái này, nếu không có tàn nhang thì đẹp rồi…