← Quay lại trang sách

Chương 6

Xuất viện được ba ngày, tôi quyết định đi làm. Mặc dù tôi đã tính nghỉ ngơi thêm chút nữa, nhưng có ở nhà thì cũng ăn không ngồi rồi, chán lắm! Hơn nữa truyền thông gọi điện liên tục. Họ mời mọc lên truyền hình, phỏng vấn, thậm chí dò hỏi tôi có muốn ra sách không. Tôi từ chối hết thảy, lòng chỉ muốn gào lên rằng mình không phải đồ trưng bày. Cứ thế, họ khiến thần kinh tôi kiệt quệ.

Chính vì lẽ đó, tôi mới đẩy ngày đi làm lên sớm hơn. Nhưng tâm trạng lúc ngủ dậy hôm nay thật kinh hoàng. Tôi lại mơ thấy cảnh mình bị bắn lủng đầu. Dù ký ức đó hiện đã thôi mơ hồ, tôi vẫn thấy đầu óc trĩu nặng khi thức giấc.

Từ lúc hồi tỉnh đến giờ, điều duy nhất không thay đổi chính là sáng nào soi gương tôi cũng thấy căng thẳng. Có cảm giác hình ảnh trong gương kia là một người tôi không quen không biết.

Tôi rửa mặt ở bồn, nhìn vào gương và gật đầu tự nhủ rằng đây là khuôn mặt của chính mình. Dù thế vẫn ngờ ngợ có chỗ khang khác, thật là một cảm giác khiến người ta bất an.

Tôi nhớ lại chuyện đêm hôm trước. Trong một tích tắc, thực sự là chỉ tích tắc thôi, tôi đã cho rằng đám tàn nhang của Megumi thật xấu xí. Đúng là suy nghĩ không nên không phải.

Chưa hết, lời em vô tình nói ra cứ lởn vởn trong đầu tôi. Giả sử thay toàn bộ não thì sao nhỉ? Như thế còn là Jun không?

Không, như thế đâu còn là tôi nữa.

Tôi chẳng hiểu những điều phức tạp, nhưng bây giờ quả tim nhận định “Tôi chính là tôi” đều là nhờ não bộ điều khiển. Cho nên não bộ mà biến thành thứ khác thì trái tim tôi nhất định cũng sẽ biến mất.

Vậy, trường hợp nó đang thay đổi một phần vì cuộc phẫu thuật vừa rồi thì sao? Chắc chắn phần não nạp trong đầu tôi bây giờ và phần não trước khi bị bắn không phải là một. Suy ra quả tim do bộ não này điều khiển và quả tim của tôi trước đây không giống nhau, đúng không?

Không thể xác định rõ ràng, tôi đâm ra đau đầu.

Vốc nước rửa mặt xong, tôi lại nhìn vào gương. Thôi đừng đào sâu vấn đề này nữa, không lại sa vào một nghịch lý luẩn quẩn. Rồi sẽ tìm ra cách giải thích ngọn ngành thôi.

Bản thân tôi hiểu rõ hơn ai hết, tôi vẫn là tôi ngày trước, cảm giác khi ôm Megumi trong tay vẫn giống như thuở nào.

Quên cái đám tàn nhang đi thôi.

Tới nhà máy, trước tiên tôi đi gặp tổ trưởng để chào hỏi, sau đó cùng lên chỗ quản đốc và trưởng phòng sản xuất. Khi thấy mặt tôi, phản ứng của họ y như nhau. Thoạt đầu là kinh ngạc, sau đó nheo mắt như thể rất nhớ nhung và ân cần trò chuyện, giọng điệu đúng kiểu đêm ngày lo lắng cho tôi. Thế mà suốt hồi tôi nằm viện họ nào có thăm hỏi một câu.

Kết thúc thủ tục xã giao, tôi cùng tổ trưởng vào nhà máy.

Vừa qua cửa cách âm, hàng loạt âm thanh đập ngay vào tai tôi, tiếng động cơ máy tiện, máy khoan, tiếng lên xuống của xe nâng hàng… Và còn mùi nữa. Mùi gas bốc ra từ máy hàn, mùi dầu máy…

Ở nhà máy này, các loại máy móc thiết bị công nghiệp được lắp ghép và bảo trì theo yêu cầu của khách hàng. Trong nhà máy có mấy trăm người đang làm việc nhưng tổ dịch vụ cơ khí của tôi chỉ có mười hai người, kể cả tổ trưởng.

Về đến vị trí làm việc, anh tổ trưởng gọi các tổ viên lại. Tất cả hình như đã chú ý sẵn nên rảo chân chạy tới ngay.

Trong lúc tổ trưởng nói chuyện, tôi quan sát lần lượt gương mặt mọi người. Mới ba tháng không gặp mà xem vẻ bề ngoài của họ đã thay đổi nhiều. Gương mặt nào cũng lờ đờ và thiếu sinh khí. Thậm chí mấy tiền bối hay khích bác tôi trông còn như đau ốm ít nhiều.

Tôi xin lỗi mọi người vì nghỉ dài và báo cáo họ rằng sức khỏe tôi đã phục hồi hẳn rồi nên không có gì phải lo lắng cả. Chắc mọi người đều biết đến vụ cấy ghép não nhưng không ai đả động một câu.

Trong buổi sáng, tôi đã hỗ trợ sửa chữa và bảo trì loại máy hàn kiểu mới mà Kasai đang làm nhằm nhớ lại các thao tác và kiến thức cốt yếu. Ban đầu còn hơi luống cuống nhưng chẳng mấy chốc tôi đã thông thạo các công đoạn.

Giờ nghỉ trưa, tôi cùng Kasai đến căng tin dành cho nhân viên. Ngồi xuống bàn rồi, Kasai hỏi, “Thấy không khí nhà máy thế nào?”

“Không phải tệ, nhưng tớ có chút thất vọng.” Tôi trả lời.

“Thất vọng? Ý cậu là sao?”

“Tinh thần làm việc của mọi người sa sút hơn tớ tưởng. Có lẽ vì xa cách lâu ngày nên tớ nhận thấy rõ, hầu hết mọi người chỉ đang làm việc theo quán tính thôi. Ai nấy đúng kiểu làm để nhận lương, cho rằng mình không có tư cách gì mà phẫn nộ với tác phong sai trái của cấp trên.”

“Cậu gay gắt quá.” Kasai lộ vẻ không vui. “Những lời này, cậu đừng nên nói trước mặt mấy tổ viên khác.”

“Tớ không định nói. Nhưng mọi người có nghe được tớ cũng chẳng bận tâm. Tại vì đó là sự thật.”

Kasai đang đưa thìa lên thì khựng lại, vẻ mặt giống như trông thấy một cái gì đáng ghét.

Kết thúc ngày làm việc đầu tiên, tôi ghé qua hiệu sách rồi mới về nhà. Chờ ở nhà là Megumi trong chiếc tạp dề. Mùi sốt thịt ám khắp phòng. Nghe tôi bảo đi làm về, em lộ vẻ kinh ngạc.

“Không thấy anh đâu em lo quá. Chẳng phải anh bảo từ mai mới đi làm sao ạ?”

“Anh nghĩ đi sớm cũng được.” Tôi tránh giải thích chi tiết vì chẳng biết nói thế nào cho phải.

“Anh mua sách gì thế? Em xem được không?” Megumi hỏi khi thấy cái túi tôi để trên bàn. Tôi chưa kịp đáp thì em đã mở ra. “Cái gì thế này? Không phải sách về tranh vẽ. Ngành chế tạo máy và Ý tưởng thiết kế tối tân …? Anh hiếm khi mua sách loại này.”

“Hiện tại anh là thợ cơ khí mà. Phải thường xuyên bổ sung kiến thức chuyên ngành chứ.” Tôi trả lời lấy lệ. Thật ra tôi ghé vào hiệu sách chính là để mua sách hội họa đấy. Lượn lờ một lúc lại dừng chân ở góc sách cơ khí. Cơ man nào là sách, tôi nhìn mà thấy lòng trĩu nặng. Thông tin bạt ngàn như vậy, nhưng tôi lại chưa bao giờ nghĩ đến việc tận dụng.

Lúc nhận ra, tôi thấy mình đã đứng xếp hàng thanh toán với hai quyển sách trên tay. Nói ra quả đáng xấu hổ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi chủ động mua sách vở liên quan đến việc mở mang kiến thức nghiệp vụ cho mình.

Trong lúc chờ thanh toán, tôi đã tọc mạch ngó chỗ sách đã mua của chàng trai trông có vẻ sinh viên đứng ngay trước mình. Một cuốn là Bí quyết để con gái không ghét và một cuốn nữa có nhan đề Cách moi tiền cha mẹ . Trên bìa cả hai cuốn đều viết thật to “Diễn giải bằng hình”. Tôi tự hỏi đến bao giờ cậu ta mới nhận ra mình đã lãng phí bao nhiêu thời gian quý báu?

“Chắc chẳng bao giờ.”

Tôi kể cho Megumi nghe về cậu sinh viên nọ. Em mỉm cười, nghiêm túc nói, “Em nghĩ kiểu người như vậy thì sẽ tiếp tục sống với tình trạng đó thôi.”

“Cứ cái thói ấy thì một ngày kia sẽ vấp ngã cho xem.”

“Dạ, nhưng mà cậu ta sẽ không hiểu vì sao mình vấp ngã đâu. Vì không hiểu nên cũng không ngờ được rằng chính là do từng lãng phí thời đi học quý giá.”

“Cái ngữ ấy đáng lẽ đừng nên ra đời.”

Megumi lộ vẻ bối rối. Là do tôi nói năng quá khắc nghiệt hay sao?

Sau khi ăn món mì Ý Megumi làm, tôi chuẩn bị vẽ tranh. Lâu lắm rồi tôi mới lại sửa soạn giá bút.

“Em làm tư thế nào đây anh?” Cô người mẫu Megumi hỏi tôi.

“Ờ… sao nhỉ?” Tôi ngắm nghía khuôn mặt và thân thể em từ nhiều hướng khác nhau nhằm tìm kiếm cảm hứng sáng tạo.

“Sao vậy anh? Sao anh trầm tư thế?” Megumi chống cùi chỏ lên cửa sổ, mỉm cười thắc mắc khi thấy tôi cứ đứng thẫn thờ chẳng nói chẳng rằng.

Tôi thấy tẻ ngắt. Ngày xưa khác cơ, hễ Megumi cử động là cảm hứng sáng tác dạt dào ập đến với tôi ngay.

“Anh, làm sao vậy anh?” Nụ cười trong mắt Megumi biến mất. Em đang bất an ư?

“Không, không sao cả. Em cứ giữ nguyên như thế cũng được.” Tôi bắt đầu phác thảo trên nền toan trắng. Tôi đã quen vẽ biểu cảm của Megumi ở góc chênh chếch. Nhưng được đâu khoảng mười phút, tôi dừng tay. “Hôm nay đến đây thôi.”

“Nhưng anh mới bắt đầu thôi mà, anh không có hứng vẽ à?”

“Không phải đâu. Anh muốn vẽ và anh đã có cảm hứng rồi. Nhưng hôm nay, sao nhỉ? Anh thấy uể oải. Chắc lâu rồi mới tới nhà máy nên hơi mệt.” Tôi ngứa ngáy khi nghe những lời rõ ràng là dối trá của mình. Càng thanh minh thì càng có vẻ giấu đầu hở đuôi.

“À… cũng phải!” Chắc chắn Megumi đã nhận ra sự bất bình thường ở tôi nhưng không liều lĩnh hỏi thêm. “Anh có muốn uống cà phê không?”

“À, có em.” Tôi xếp toan lại.

Tôi vừa uống cà phê Megumi pha cho vừa nghe em kể chuyện. Về những vị khách đến tiệm họa cụ hay về chuyện phiếm của bạn bè. Tôi mỉm cười hưởng ứng, nhưng bụng bảo dạ, có gì hay ho? Và bất chợt giật mình. Không thể để Megumi nhận ra tâm tư này được.

Nói cười thêm một lúc, tôi đưa Megumi về nhà. Lúc chia tay nhau trước cửa, tôi nói quyết định dừng vẽ một thời gian.

“Tại sao?” Megumi hỏi, vẻ bồn chồn.

“Vì anh muốn bắt nhịp với công việc ở nhà máy. Anh định tăng ca từ ngày mai nên chắc sẽ về nhà muộn.”

“Thế à?” Megumi gật đầu nhưng ánh mắt lộ rõ băn khoăn.

“Không phải là anh không muốn vẽ đâu.”

“Dạ, em hiểu.”

“Ngủ ngon nhé.”

“Chúc anh ngủ ngon ạ.”

Dọc đường về tôi đã suy nghĩ về mình và Megumi. Em yêu tôi. Tôi cũng yêu em. Tôi không còn người con gái nào khác ngoài Megumi, dù có chuyện gì tôi cũng nhất thiết không được quên điều này.

Về tới nhà, tôi đọc Ngành chế tạo máy và Ý tưởng thiết kế tối tân đến tận 2 giờ sáng, nhưng không sao tập trung được vì tiếng trò chơi điện tử bên nhà Usui. Hình như đêm nay cậu ta còn rủ thêm bạn bè đến nữa. Tiếng nói tiếng cười như say rượu. Cạnh tay có cốc cà phê, tôi vớ lấy ném lên tường. Cốc vỡ tan tành nhưng hàng xóm chẳng hề im lặng.

Sáng hôm sau thu dọn mảnh vỡ, tôi tự hỏi sao lúc ấy mình hành động ngớ ngẩn thế?