← Quay lại trang sách

Chương 8

Lâu lắm rồi tôi mới lại ngồi trước khung vẽ, nhưng không phải vì muốn vẽ mà vì nghĩ việc đó có thể khiến mình quay trở về như cũ. Tôi đang rất đau khổ. Trước đây vẽ vời từng vui đến thế, vậy mà giờ chỉ thấy bứt rứt. Nhận thức được điều này, nỗi đau khổ khác lại hình thành.

Tôi vẽ cảnh hoàng hôn tàn lụi trong khung cửa sổ bằng thép và chiếc bàn ngổn ngang đồ vật kê bên cửa sổ. Tôi không có hứng thú gì với đề tài như vậy, chỉ là chẳng còn đối tượng nào để tôi vẽ. Vẽ cái gì cũng được, quan trọng là cầm bút thôi.

Sang tuần mới đã được bốn ngày, nhìn bề ngoài tất cả vẫn như thường, ở chỗ làm cũng bình yên, có lẽ vì mọi người đều né tránh tôi, mà chính tôi cũng hạn chế tiếp xúc với bọn họ.

Mấy ngày gần đây, thần kinh tôi trở nên nhạy cảm, để ý đến từng lời nói hành động của người khác. Trông người ta làm ăn biếng nhác uể oải hay nghe người ta nói chuyện tầm phào vô tích sự, tôi lại lộn ruột, rất muốn vung cờ lê hay búa nện vào mặt họ. Tại sao tôi lại bận tâm tới khuyết điểm của người khác đến thế?

Điều đáng sợ là suy nghĩ này có khả năng trở thành sự thật. Cơn bốc đồng như khi định giết Usui Yukio khi nào sẽ xảy ra nữa đây? Chính tôi cũng không biết.

Mấy hôm trước, trên đường từ chỗ tiến sĩ Dogen về, tôi đã tạt vào thư viện mượn mấy cuốn sách. Tất cả đều là sách về não và thần kinh. Gần đây, trong vòng hai giờ trước khi ngủ, tôi giở ra đọc và vận dụng để lý giải tình trạng xảy ra với mình.

Chẳng hạn, cuốn sách tôi đọc hôm qua viết như sau.

Trước đây người ta tin rằng trong não bộ tồn tại những thứ siêu nhiên như thần thánh hay linh hồn và chúng chi phối con người.

Nhưng thật ra não là do vật chất cấu tạo, tất cả các hoạt động của não đều có thể lý giải bằng tác động qua lại của vật chất. Ở điểm này, chúng chẳng khác nào máy tính. Nhưng chức năng cơ bản của máy tính là trả lời lần lượt từng mệnh đề được đưa ra, còn não người về lý thuyết là một hệ thống hỗn tạp. Có thể nói sự khác biệt đó là nguồn gốc cho tính sáng tạo của não.

Ngoài ra, vì các tế bào cấu thành hệ thống thần kinh não vốn mềm dẻo, nên hệ thống này có thể thay đổi nhờ quá trình học hành và trải nghiệm. Trong khi đó năng lực học tập của máy tính chỉ giới hạn ở phạm vi phần mềm chứ phần cứng thì không thay đổi. Cũng có nghĩa, não khác máy móc ở chỗ chúng có thể tự biến đổi mình để các chức năng hoạt động tốt hơn.

Cái từ “biến đổi” ong ong trong đầu tôi. Thực sự không còn từ nào thích hợp hơn để miêu tả hiện trạng của tôi nữa. Biến đổi, mà lại là một sự biến đổi to tát chưa được định danh. Chỉ có điều, sự biến đổi này từ đâu mà ra… Tôi chưa tìm được đáp án thỏa đáng. Trước đây chưa có ví dụ lâm sàng nào như của tôi, nên sách vở không thấy ghi.

Nhưng không thể để mặc được. Tôi cần phải tìm ra hướng giải quyết. Vẽ tranh cũng là một cách, cho dù có hơi ấu trĩ.

Tuy nhiên… Tôi nhìn khung vẽ và nghĩ, tay cầm bút nhưng lòng đâu còn hăng say như trước, tại sao chứ? Ước mơ trở thành họa sĩ cũng đã rời xa tôi rồi. Tôi buông bút chì và lấy một mảnh giấy trong ngăn bàn. Trên đó viết số điện thoại và địa chỉ người hiến mà tôi chép lại ở văn phòng tiến sĩ Dogen. Tên cậu ta là Sekiya Tokio. Hình như bố cậu ta có mở một quán cà phê. Ông tiến sĩ đã phủ nhận ảnh hưởng của người hiến lên người nhận, nhưng mối nghi ngờ này vẫn cứ âm ỉ trong đầu tôi.

Nếu tính cách và sở thích của tôi không còn giống ngày xưa, thì hiển nhiên nó là của người hiến não. Khác với ông tiến sĩ, tôi không thể cười cho qua trước khả năng này được. Tôi sẽ thử đến nhà Sekiya một lần. Biết đâu tìm hiểu về cậu ta thì sẽ khám phá thêm được điều gì. Tôi gấp mảnh giấy lại và cầm bút chì lên lần nữa. Bất kể thế nào, giờ làm được gì thì cứ làm đi.

Tôi gắng lên tinh thần, cuối cùng cũng hoàn thành bản phác họa. Đúng lúc ấy chuông cửa reo vang.

Tôi mở cửa. Megumi đứng đó.

“Chào anh!” Em tươi cười nói.

“Chào em.” Tôi đáp mà thấy bối rối. Đã bao nhiêu ngày không nghĩ đến Megumi rồi… Đây là cảm giác thực của tôi hiện tại. Buổi hẹn hò thứ Bảy tuần trước sống dậy trong đầu, không còn vui như xưa nữa. Tôi muốn tin rằng chỉ có lần đó là như vậy thôi. Có lẽ bị tâm trạng rối bời chi phối, tôi buột miệng lạnh lùng, “Có chuyện gì?”

Nụ cười vụt tắt trên gương mặt Megumi, ánh mắt em dao động. Toi rồi, tôi nghĩ, nhưng đã muộn. Quả nhiên em nói, “Không có gì đặc biệt cả anh ạ. Em chỉ muốn trông thấy anh thôi. Em làm phiền anh à?”

Tôi hối hận, tôi đã nói năng chẳng ra cái gì. Và để Megumi khỏi bất an, tôi nặn ra một nụ cười giả tạo.

“Không, không phải đâu. Đúng lúc anh đang nghỉ ngơi, cũng vừa vặn đang muốn gặp em. Tình cờ quá nên anh bất ngờ thôi.” Tôi tức giận chính bản thân mình vì lấp liếm vụng về. Tại sao tôi không thể nói cho tự nhiên hơn?

“Em khỏe không?”

“Em khỏe ạ. Công việc hơi bận nên không liên lạc với anh được… Em vào được không?” Megumi bắt hai tay sau lưng và ngó vào phòng.

“À, em vào đi.” Tôi mời Megumi.

Em bước vào và ngay lập tức thấy khung vẽ.

“A! Anh vẽ tranh à?”

“Cho vui ấy mà, không phải vẽ nghiêm túc đâu.” Tôi phân trần vì mấy ngày trước đã nói với Megumi rằng tôi sẽ không vẽ tranh nữa.

“Anh bắt đầu vẽ cái khác rồi nhỉ!” Em chăm chú quan sát bức tranh và nhận xét. “Anh từng nói là không thích vẽ cảnh vật cho lắm.”

“Vậy nên mới nói là vẽ cho vui mà. Cái gì cũng được ấy. Nếu có lọ hoa thì anh sẽ vẽ lọ hoa, thật không may là ở đây chẳng có gì cả.”

“Vậy à?” Nét cười của Megumi có phần gượng gạo. “Nhưng bố cục khác rồi anh nhỉ? Cái bàn hay khung cảnh cửa sổ, anh không tả thực nữa?”

“Phần nào thôi,” tôi đáp.

Thật ra, quả là cách vẽ rất kỳ quặc. Tôi đã tái hiện chính xác nửa phải bàn ở bên phải tranh, nhưng vào đến giữa tranh thì cái bàn lại biến mất. Thế chỗ nó là phong cảnh cửa sổ trải sang tới hết bên trái. Cửa sổ cũng chỉ có nửa phải, bên trái biến mất rồi.

“Thử nghiệm cái mới?”

“Không to tát như vậy đâu.” Tôi nói, và đẩy cả khung lẫn giá vào sát tường. Megumi đứng ở chỗ bếp pha trà đá, rồi đặt ly vào khay mang đến giữa phòng, chúng tôi ngồi xuống đối diện nhau qua cái khay.

“Ở nhà máy có gì khác không anh?”

“Không, không có gì.”

“Vậy à. Còn em nhé, hôm nay em tiếp một vị khách rất kỳ quặc.” Như thường lệ, Megumi mở đầu bằng chuyện ở tiệm họa cụ. Em kể mà cười ngặt nghẽo, tôi chẳng thấy gì thú vị, nhưng vẫn cố gượng cười phụ họa.

“Với cả hôm qua…”

Tiếp đó là chuyện trên ti vi, chuyện thể thao. Câu chuyện của Megumi giống cành nhánh vươn tỏa lại đem xâu chuỗi với nhau như tràng hạt, không có tính thống nhất, cũng không có trọng tâm… Mà có lẽ là chưa bao giờ có. Tôi bắt đầu ngứa ngáy, miệng thì phụ họa nhưng đầu óc không bắt kịp tư duy của em nữa. Các cô gái trẻ đều thế này sao?

Lúc nhận ra, Megumi trầm ngâm nhìn tôi.

“Sao vậy em?” Tôi hỏi.

“Có chương trình ti vi nào anh muốn xem à?”

“Không, sao?”

“Vậy…” Megumi mím môi, “Tại sao anh cứ xem giờ suốt thế?”

“Thế á?”

“Vâng. Anh nhìn đồng hồ hết lần này đến lần khác ấy. Sao anh lại bận tâm đến thời gian ạ?”

“Vô thức thôi em. Anh không chủ định chú ý gì cả.” Tôi vươn tay sang bàn, xoay mặt đồng hồ báo thức đi. Đúng là tôi không cố tình xem giờ, nhưng quả thật tôi đã nghĩ khi nào thì cô ta về cho. Sự thật này khiến tôi rầu rĩ.

“Không có gì đâu em. Thật mà.” Tôi làm mặt tươi cười hết cỡ. “Em nói tiếp đi. Đang nói đến đâu nhỉ?”

“Nói đến cuốn sách bữa trước đấy anh.”

Megumi lại mở máy và tôi ép mình tập trung nghe, không được nghĩ lan man đến chuyện khác nữa. Tôi phải nhận thức được rằng, thời gian bên em đối với mình là đầy ý nghĩa và quý giá.

“Em nói thế này chắc anh lại cho là em đọc nhập tâm quá, đó chẳng qua là tình tiết trong sách thôi. Nhưng em nghĩ, đọc sách là một kiểu trải nghiệm, nên tất nhiên sẽ phải nghiền ngẫm. Kiểu sống của nhân vật chính như thế là ích kỷ, bo bo giữ mình…”

Lập luận của Megumi ấu trĩ, nhàm chán, nông cạn, tôi nghe mà như chịu cực hình, nhưng tôi ép mình phớt lờ sự khốn khổ của bản thân. Tôi không được phép đánh mất cảm giác yêu thương Megumi, phải coi trọng tất cả ở em, kể cả từng lời em nói.

Chẳng mấy chốc tôi ngứa ngáy khó chịu. Giọng Megumi như vang lên ở rất xa và miệng em nhúc nhích trước mắt tôi như một sinh vật sống độc lập.

Tôi nắm chặt ly trà đá đã rỗng.

“À đây, em đã nói với bạn ấy về bộ phim xem bữa trước. Em biết bạn ấy là fan của Michael nhưng em vẫn cứ nói, dù gì thì để anh ấy đóng học sinh cấp ba cũng là quá khiên cưỡng rồi. Nhưng bạn ấy bảo, ‘cậu đừng nói nữa, mình chính vì không muốn trông bộ dạng cưa sừng làm nghé của ảnh nên mới nhịn không đi xem đấy.’ Cả hai đứa cùng ồ ra cười…”

Cơn đau đầu xâm chiếm và cảm giác khó ở bủa vây lấy tôi. Tai ù đi, người đổ mồ hôi lạnh. Một cơn tê bì chạy khắp châu thân và cơ bắp cứng đờ ra.

“… Bạn ấy cũng có tâm phết, đến những cảnh nếp nhăn của Michael hiện ra mồn một thì bạn ấy nheo mắt lại, bảo làm thế thì trông tất cả đều mờ mờ…”

Đúng lúc đó, một âm thanh khủng khiếp vang lên giữa tôi và Megumi. Đang say sưa nói dở, mồm vẫn há, em trố mắt nhìn xuống. Tôi cũng cúi nhìn.

Cái ly thủy tinh trong tay tôi đã vỡ. Tại tôi bóp đấy. Trà thì uống hết rồi, đá tan làm ướt cả thảm và mảnh vỡ cứa vào tay tôi, máu đỏ chảy ra từ vết rách.

“Ôi, tay anh bị thương rồi.” Megumi sực tỉnh, kêu lên. “Hộp cứu thương ở đâu ạ?”

“Trong hộc tủ bếp.”

Em lấy hộp cứu thương ra, kiểm tra cẩn thận tay tôi, sát trùng và bôi thuốc vào. Cuối cùng em quấn băng lại, và hỏi, “Rốt cuộc là sao thế anh?”

“Không có gì, anh mạnh tay quá thôi.”

“Kể cả thế, cái cốc cũng không dễ vỡ như vậy đâu.”

“Chắc nó bị nứt sẵn mà anh không để ý.”

“Sợ thật.”

Băng bó xong, Megumi bắt đầu thu dọn những mảnh thủy tinh. Em vừa cúi xuống, mái tóc nâu liền rũ xuống gò má lấm tấm tàn nhang. Tôi nói, “Anh xin lỗi nhưng tối nay hay là thôi em đừng ở lại.”

Vẻ mặt Megumi bỗng chốc đông cứng y như ma nơ canh. Em từ từ nhìn sang tôi.

“Anh thấy tâm trạng không tốt lắm.” Tôi nói tiếp. “Anh nghĩ do công việc mệt mỏi quá. Đầu nằng nặng.”

“Vì sao?”

“Thì bảo mệt mỏi còn gì. Gần đây anh hơi cố quá.”

“Nhưng…” Megumi nói với vẻ nghiêm nghị. “Như thế thì em càng không thể để mặc anh được. Hôm nay em ở lại được mà, vì mai không cần đi sớm.”

“Meg!” Tôi nhìn chằm chằm vào em, nhẹ nhàng nói, “Hôm nay không được.”

Mắt em bắt đầu rưng rưng. Nhưng em đã chớp mắt để ngăn lệ rơi và lắc đầu. “Đúng rồi, Jun cũng có lúc muốn ở một mình mà nhỉ! Vậy, em dọn cái ly vỡ này rồi về, tại nguy hiểm mà.”

Megumi đưa tay xuống định nhặt, nhưng tôi đã chộp lấy cổ tay em, “Khỏi, anh tự dọn được.”

Chắc là động tác của tôi hơi thô bạo, vì em lộ vẻ sợ hãi. Tôi bối rối buông ra.

“Em hiểu rồi.” Megumi thả những mảnh vỡ đã nhặt xuống, đứng dậy. “Em về.”

“Để anh tiễn em.”

“Không cần.” Megumi lắc đầu, xỏ giày. Khi mở cửa, em ngoái lại. “Một lúc nào đó anh sẽ nói với em chứ?”

Hở? Tôi ngẩn người.

“Anh nói em nghe nhé. Chuyện gì cũng được.”

“Anh có giấu gì em đâu.”

Megumi lắc đầu hai ba lần, vẻ mặt nửa cười nửa khóc, rồi nói “Chúc ngủ ngon” và khuất sau cánh cửa.

Tôi đứng lặng cho đến khi không còn nghe tiếng bước chân nữa. Rồi lui cui nhặt những mảnh thủy tinh vỡ, lau thảm cẩn thận và bật máy hút bụi. Nhớ đến hành vi kích động ban nãy của mình, tôi cảm thấy chán nản. Thái độ đó là cái quái gì vậy?

Megumi đã làm gì đến mức tôi phải bóp chặt cái ly thủy tinh? Em chỉ đang nói chuyện vui vẻ thôi mà.

“Tao không bình thường.”

Tôi cố tình nói thành tiếng, tưởng đâu làm thế thì sẽ khiến bản thân khách quan chấp nhận hiện thực. Nhưng ngay lập tức tôi ngạc nhiên nhận ra, không hiểu vì sao, tôi lại thốt ra từ “tao” mà bình thường tôi không hề sử dụng? Một nỗi bất an khó tả trào lên.

Tâm trí hiện ra một đoạn trong cuốn sách đọc tối qua: Não có thể tự biến đổi mình.

Rõ ràng là, trái tim tôi đang thay đổi.

Meg à! Anh từng yêu em, nhưng cảm xúc ấy giờ không còn nữa.