Chương 12
Từ sáng Chủ nhật tôi đã sắp xếp và dọn dẹp qua phòng ốc. Nỗi hồi hộp này là cảm giác đặc trưng khi đón người yêu tới chơi lần đầu chăng? Tôi nghĩ đến Megumi. Hồi ấy cũng như thế chứ nhỉ? Kí ức vẫn tươi nguyên tựa mới hôm qua, nhưng tôi chẳng gợi lại được chút lo lắng hay hưng phấn nào.
Đúng 6 giờ, Tachibana Naoko xuất hiện, nghiêm túc với sơ mi và váy, lung linh hơn bình thường nhờ đôi hoa tai màu vàng kim.
“Hợp với cô lắm.”
“Vậy ư?” Trông cô có phần vui vẻ.
“Sau đó thế nào?” Tôi hỏi về cuộc điều tra.
“Khó hơn tưởng tượng. Xem trộm tài liệu ngay dưới mắt thầy, nói thì dễ mà thực hiện không đơn giản.” Cô cau mày.
“Không thể trích xuất tài liệu từ máy tính ư?”
“Cách đó tôi cũng thử, nhưng không biết mật khẩu thì không lấy được. Để cố xem, biết đâu hack được mật khẩu.”
“Nhờ cả vào cô.”
“Tôi không biết có đáp ứng được kỳ vọng của anh hay không nữa.” Naoko cười chua chát rồi mau chóng lấy lại vẻ nghiêm trang, thở dài. “Nói thế này không phải phép, nhưng tôi cảm thấy quả thật có vấn đề. Cho dù là dự án cơ mật bậc nhất thì cũng chẳng phải giấu diếm nhiều đến mức ấy.”
“Chắc là có những phần họ không muốn công khai.” Tôi nói. “Đó nhất định là thứ có liên quan đến sự đổi khác đang diễn ra bên trong tôi.”
“Có lẽ thế.” Naoko khẽ khàng nói.
6 giờ 25 phút, chúng tôi rời nhà ra trước cổng chung cư. Chiếc Volvo trắng vừa vặn lái tới. Anh Saga xuống xe chào hỏi. Hôm nay tôi đã gọi điện báo sẽ đi cùng Naoko.
“Xem ra đúng là rồng đến nhà tôm rồi!” Anh Saga nói một câu chào mừng sáo rỗng.
Tôi ngồi cùng Naoko ở băng sau còn anh ta lái xe. Cảm giác xe đi khá êm.
“Vợ tôi mong đợi lắm, nói sẽ trổ hết tài nghệ để tiếp đãi hai người. Tất nhiên, cũng không phải kiểu tài nghệ đáng tự mãn đâu.”
“Gia đình anh có ba người à?” Naoko hỏi.
“Ừ, chỉ có ba người thôi. Chúng tôi cũng mong có thêm một cháu nữa nhưng mãi không được.”
Anh Saga nhìn vào tôi qua gương chiếu hậu, ánh mắt có phần nóng bỏng, hình như muốn cảm ơn tôi vì đã cứu lấy đứa con duy nhất của anh ta. Tôi nhìn lảng đi, cảm thấy khó thở vì lòng cảm kích quá mức này.
Nhà Saga ở hơi xa trung tâm thành phố, nằm trong khu dân cư có rất nhiều dốc. Quanh nhà là tường bao, cây cối bên trong um tùm chìa ra bờ tường, gần như xòa cả xuống đường đi bên ngoài, ở vùng thủ đô mà có được một ngôi nhà như vậy kể cũng oách.
Chúng tôi xuống xe, đứng trước cổng. Chị Saga hình như trông thấy trước từ bên trong nên lập tức ra mở cổng đón. Trông còn niềm nở hơn cả lần trước.
“Chào mừng mọi người đến nhà chơi. Sức khỏe sao rồi?”
“Tốt hơn nhiều. Cảm ơn chị đã mời chúng tôi đến chơi.” Tôi chào hỏi theo phép tắc.
“Thôi không phải khách sáo nữa nhỉ. Mau vào trong.” Anh Saga đẩy lưng chúng tôi.
Đầu tiên chúng tôi được dẫn vào phòng khách, căn phòng rộng chừng 16m 2 , kê bộ sofa đủ để vùi cả người vào trong. Tôi và Naoko ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài phía trong.
“Nhà đẹp quá. Mà còn mới nhỉ!” Tôi nhìn quanh phòng.
“Xây năm ngoái. Trước đó chúng tôi ở chung cư, nhưng vẫn khao khát một ngôi nhà riêng.”
“Dù khao khát bao nhiêu đi chăng nữa mà không có tiềm lực thì cũng không thể xây được ngôi nhà thế này.” Tôi chân thành khen, “Đối với người lao động bình thường thì xây nhà riêng mới toanh ở một nơi như thế này đúng là ước mơ xa vời.”
Anh Saga gãi đầu, “Làm luật sư chẳng kiếm được bao nhiêu đâu. Người cha quá cố của tôi có đất, nhờ mảnh đất ấy thì mới có ngôi nhà này.”
“Thật đáng ngưỡng mộ mà.” Tôi nhớ lại hôm bị bắn. Bấy giờ chị Saga đang hào hứng nói chuyện với quản lý văn phòng bất động sản. Chắc là thảo luận xem làm thế nào để tận dụng hiệu quả số đất đai dư thừa.
Vừa vặn chị ta xuất hiện và mang theo cà phê. Khi chị ta mở cửa phòng, tôi nghe vọng vào tiếng piano. Bất chợt lồng ngực đau nhói.
“Tiếng đàn đó là của con gái anh chị à?” Có vẻ cũng để ý thấy, Naoko hỏi.
“Ừ. Từ ba tuổi đã học gia sư rồi, nhưng chẳng có tiến bộ gì cả.” Chị vợ vừa đặt cà phê trước mặt từng người chúng tôi vừa nhún vai cười. “Chắc một lát nữa là xong thôi, rồi cháu sẽ xuống chào mọi người.”
“Chị đừng bận tâm.” Tôi gọi với theo khi chị ta ra khỏi phòng. “Chị đừng đóng cửa được không? Tôi muốn nghe cháu chơi đàn.”
“Xấu hổ quá, tay đàn của con bé chưa đến mức diễn tấu cho người ta nghe được đâu.” Chị vợ thoái thác, nhưng khuôn mặt có vẻ hạnh phúc. Chị đi ra và để cửa mở như tôi đề nghị.
“Cậu thích âm nhạc à?” Anh Saga hỏi.
“Cũng không đặc biệt quan tâm. Nhà tôi chẳng có đĩa đàn gì, chỉ thi thoảng nghe tiết mục trên đài.” Mối duyên giữa tôi với âm nhạc đúng là chỉ có thế, nhưng hôm nay tôi lại chú ý lạ lùng đến tiếng đàn piano, dù không phải ở buổi biểu diễn. Tôi lại nhớ ra đây không phải lần đầu mình chú ý đến tiếng đàn piano. Gây chuyện trong quán bar suy đến cùng cũng là vì bài diễn tấu piano.
“Hồi mới cưới vợ tôi đã bảo nếu sinh con gái thì sẽ cho học piano hoặc ballet. Chẳng mong đợi gì vào năng khiếu ở cả hai môn, nhưng tôi nghĩ so ra thì nhạc cụ dễ cố gắng hơn.” Mặt anh Saga đúng vẻ bao dung của phụ huynh.
“Nhưng bé nhà anh còn chưa vào cấp một phải không? Chơi được thế là giỏi lắm rồi.” Naoko nói bằng giọng khâm phục.
“Thế hả? Tôi cũng không rõ nữa.” Anh Saga vừa nói vừa cử động các đầu ngón tay theo nhạc.
Cô bé quả nhiên chơi rất trơn tru, rất ít chỗ ngắc ngứ hay sai nốt. Tôi không biết tên bản nhạc hay tác giả của nó, nhưng cũng đã từng nghe ở đâu đó rồi. Tôi vô thức gõ nhịp điệu bằng ngón chân cái.
Nhưng nghe nhiều lần, tôi lại thấy khuyết điểm trong tiếng đàn, đó là có chỗ cô bé luôn luôn chơi sai. Hình như không phải do chưa điêu luyện, mà do một nguyên nhân cơ bản hơn.
“Cậu sao vậy?” Thấy tôi cứ ngoẹo đầu, anh Saga ngạc nhiên hỏi.
“Không, không có gì.” Tôi lại lắng tai nghe cẩn thận thêm lần nữa. Quả nhiên! Tôi nói với anh Saga, “Dường như âm thanh của cây đàn hơi không chuẩn.”
“À! Vậy ư?” Anh Saga lộ vẻ bất ngờ, bắt đầu tập trung nghe. Tiếng đàn vẫn tiếp tục.
“Đấy, chỗ này.” Tôi nói. “Chệch âm rất nhỏ, anh nghe xem, đây cũng thế. Anh nghe thấy chưa?”
Anh Saga lắc đầu, “Xin lỗi, nhưng tôi không nghe ra.”
“Tôi cũng… Anh nghe ra được thật à?” Naoko ngờ vực nhìn tôi.
“Sao mọi người lại không nhận ra cơ chứ? Tôi thấy rất rõ ràng mà.”
Một lát sau, tiếng đàn ngừng lại và tiếng chân đi xuống cầu thang. Chắc đã hết giờ học. Tôi nhìn về phía cửa ra vào và một cô gái có mái tóc dài đi qua.
“Cô Makita ơi.” Anh Saga gọi lại.
“Vâng,” cô ấy đáp lời.
“Cậu này nói âm piano không chuẩn.”
“Ồ?” Cô gái tên Makita nhìn tôi với vẻ hơi ngạc nhiên. Tôi ưm ửm theo giai điệu, rồi nói, “Đoạn này hình như hơi bị lệch.” Tôi nói.
Cô Makita mỉm cười gật đầu, “Vâng, đúng rồi. Để chỉnh lại đàn.” Cô nhìn anh Saga, rồi lại nhìn tôi. “Anh tinh nhỉ! Người bình thường thì không nghe ra đâu. Anh làm về âm nhạc ạ?”
“Không, không hề.” Tôi trả lời.
“Vậy sao? Thế chắc là nhạc cảm trời phú rồi, ngưỡng mộ thật đấy.” Cô Makita khen ngợi, “Tôi xin phép về đã.” Đoạn cúi đầu chào và rời đi.
Makita đi rồi, anh Saga nói, “Nhạc cảm tốt thế mà không làm nhạc thì thật phí quá. Cậu chưa tập nhạc cụ bao giờ thật à?”
“Vâng.” Bản thân tôi cũng cảm thấy bất ngờ. Chưa một ai từng bảo tôi có nhạc cảm tốt. Tôi còn nhớ giờ âm nhạc tiểu học có bài nghe viết nốt nhạc, nhưng tôi không nghe ra, chỉ đoán bừa cho qua.
Chịu không hiểu tại sao, âm sai rõ như thế mà Saga và Naoko không nhận ra. Tôi còn đang mải suy nghĩ thì cô con gái Noriko của anh Saga xuất hiện. Cô bé cột tóc đuôi ngựa.
“Cháu chào cô chú ạ.” Cô bé cúi đầu chào lễ phép ở chỗ cửa ra vào.
“Ôi, chào cháu.” Tôi cố nở nụ cười. Vào khoảnh khắc nhìn thấy mặt cô bé, tôi bỗng cảm thấy đầu váng mắt hoa, đầu gối bủn rủn và tay phải chống xuống sàn nhà.
“Anh sao vậy?”
“Cậu khó chịu à?”
“Không, không có gì đâu. Hơi chóng mặt thôi, không sao nữa rồi.” Tôi ngồi lại trên sofa nhưng tự tôi cũng biết mặt mình đang biến sắc.
“Hay cậu nằm nghỉ một chút?”
“Không. Không sao thật mà.” Tôi hít sâu hai ba lần, gật đầu với anh Saga.
“Chóng mặt à?” Naoko khẽ hỏi. Tôi đáp không sao.
Một lát sau đó, chị vợ sang gọi, bữa ăn tối đã được bày trong phòng ăn. Bàn ăn trải khăn trắng hệt như ở một nhà hàng thực thụ. Tay nghề nấu nướng cũng không chê vào đâu được.
“Cậu không sao thật thì tôi yên tâm. Tôi lo lắng tới mức sút cân cho đến khi cậu bình an vô sự rời bệnh viện đấy.” Chị Saga vừa nói vừa rót rượu nho vào ly cho tôi.
“Cảm ơn chị đã lo lắng.”
“Cậu không cần nói thế. Này, mình nói thế là không được rồi. Cậu Naruse cần gì phải biết vợ chồng mình sụt cân hay không.” Anh Saga trách, và chị vợ xin lỗi, “Đúng nhỉ, xin lỗi.”
Tôi chú ý uống ít rượu nho hết mức có thể. Rượu nho cũng có cồn và không biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Đột nhiên gai gai người, tôi nhìn ra trước. Noriko chẳng ăn gì mà cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Mắt cô bé mở to như mắt búp bê.
“Sao vậy con? Noriko?” Anh Saga cũng đã để ý tới.
“Chú này…” Noriko cất tiếng. “Không phải là chú con gặp hồi trước.”
Bầu không khí sống sượng trôi qua, mọi người nhìn nhau.
Chị Saga cười bảo, “Con nói gì vậy? Chẳng phải chúng ta đã cùng đến chào chú ấy sao? Con quên rồi à?”
“Không phải.” Cô bé lắc đầu. “Không phải chú đó.” Đột nhiên miệng lưỡi tôi khô khốc. Trực giác của trẻ nhỏ quả thật rất nhạy bén.
“Vì chú đã khỏe rồi nên con mới cảm thấy có chút thay đổi, chứ vẫn chính là người con gặp lần trước ở bệnh viện đấy. Con nhìn kỹ xem.” Không hiểu được cảm nhận sắc sảo của con gái, anh Saga chỉ cố sức lấp liếm cách nói năng thất lễ của cô bé.
Chị vợ cũng cười đấu dịu.
Noriko cúi mặt xuống, chẳng nói chẳng rằng.
“Đúng như cháu nói đấy. Là chú khác.” Tôi nói với Noriko. “Đó là em trai của chú. Bọn chú là anh em sinh đôi.”
Cô bé liền đưa mắt nhìn tôi một lúc, rồi chọc ngón tay vào mạn sườn bố mình, “Đúng thế còn gì. Bố thấy chưa?” Anh Saga bối rối nhìn tôi, nhưng tôi lờ đi.
Chúng tôi vừa ăn cơm vừa nói chuyện nhẹ nhàng. Chủ yếu là chị Saga và Naoko trao đổi với nhau, anh Saga thi thoảng xen vào còn tôi cơ bản là làm thính giả.
“Noriko đàn giỏi nhỉ?” Thấy cô gái nhỏ bắt đầu chán nản, Naoko liền bắt chuyện.
Lúm đồng tiền hiện trên gương mặt cô bé, “Dạ, cháu rất thích đàn piano.”
“Cháu chơi bài nào đó cho chú nghe được không?” Ăn xong, tôi hỏi trong lúc uống cà phê.
“Dạ được, chú muốn cháu chơi bài nào?” Noriko đứng lên khỏi ghế.
“Chờ ăn xong đã rồi hãy đàn con.” Chị Saga trách. Đĩa của Noriko vẫn còn ngồn ngộn thức ăn.
“Con no lắm. Không muốn ăn nữa.”
“Nhưng chú vẫn đang uống cà phê mà.”
“Không, tôi uống xong rồi.” Hớp nốt cà phê, tôi đứng dậy khỏi ghế. “Cảm ơn anh chị vì bữa cơm. Vậy, Noriko chơi đàn cho chú nghe được không?”
“Dạ, phía này.” Noriko rảo chân chạy, tôi đi theo cô bé.
Cây đàn piano đặt trong một phòng ngay bên cầu thang. Giấy dán tường hình hoa, nhìn là biết phòng bé gái. Có lẽ được bài trí theo sở thích của người mẹ.
“Cháu đàn bài nào cũng được ạ?” Noriko giở tập nhạc loạt soạt.
Tôi bảo bài nào cũng được. Noriko bèn nói sẽ chơi bản tập hôm nay và giở đến trang nhạc đó.
Thực sự, cô bé đàn bản này không ra làm sao, thường xuyên mắc lỗi, thi thoảng ngắc ngứ, bản thân cây đàn lại lệch âm. Dù vậy, tiếng đàn vẫn thẩm thấu vào não bộ tôi. Tại sao tôi lại bị hấp dẫn đến vậy? Bản thân tôi cũng không tài nào hiểu được. Cũng như từng không hiểu tại sao mình lại mê mẩn bản đàn của nhạc công đứng tuổi ở quán bar mấy hôm trước.
Tôi chăm chú nhìn đôi tay nhỏ nhắn của Noriko di chuyển trên phím dương cầm. Từng phím trắng như dòng sông rung lên trước mắt tôi.
Bất công!
Đang nhìn khuôn mặt trông nghiêng của Noriko, những từ đó chợt hiện lên trong đầu tôi. Cõi đời này chồng chất vô vàn sự bất công. Cô bé này hẳn cả đời sẽ không biết đến những khái niệm như nghèo khổ, không ý thức được là trên đời có những người chật vật làm lụng mãi mà không xây nổi một cái nhà, cũng không mảy may bận tâm đến sự bất công trên đời. Chưa kể chẳng có năng khiếu gì mà lại được dạy dỗ đàn địch như thế.
Mắt tôi dừng ở cái cổ trắng ngần của Noriko. Tôi có thể giáng tai ương đột ngột cho con bé đang tận hưởng hạnh phúc như lẽ đương nhiên này.
Các ngón tay tôi ngó ngoáy, giống như đang chuẩn bị hoạt động.
Đúng lúc đó, tầm nhìn của tôi chợt mờ đi, cảm giác hoa mắt và buồn nôn ập đến. Căn phòng rung lắc. Tiếng đàn trôi đi mãi. Noriko đang chơi đàn ư? Không, không phải Noriko. Tiếng đàn vọng ra từ ký ức xa xăm của tôi.
Bị ai đó vỗ vai, tôi ngẩng mặt lên. Tôi thấy mình đang quỳ, người úp sấp trên đàn.
“Sao vậy?” Tôi quay lại nhìn, Naoko đang đặt tay lên vai tôi. Phía sau là anh Saga với gương mặt lo lắng, bé Noriko đứng cạnh anh ta, mặt đầy sợ sệt nhìn tôi.
“Cậu vẫn ổn chứ?” Anh Saga quan tâm hỏi.
“Tôi không sao, vừa rồi hơi chóng mặt.”
“Lúc nãy cậu cũng nói như vậy, chắc là do mệt quá rồi?”
“Vâng, chắc thế… Thế thôi, tôi xin phép.”
“Về nghỉ ngơi là phải. Để tôi tiễn.”
“Tôi xin lỗi.” Tôi đứng lên và xin lỗi.
Noriko thò mặt ra từ phía sau bố, “Lần sau chú lại đến nhé.”
“Vâng, hẹn lần sau.” Tôi đáp lại.
Trông Naoko bồn chồn cực độ, đưa mắt ra hiệu với tôi, để lát nói.
Trên đường về, anh Saga liên tục hỏi thăm tình trạng tôi. Câu trả lời của tôi đều là “Ổn mà.”
“Điều tôi lo hơn là ban nãy đã làm Noriko sợ. Nhờ anh chuyển lời xin lỗi cô bé.”
Anh Saga cười qua gương chiếu hậu, “Nó không sợ đâu, chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Nó còn mời cậu lần sau đến đấy còn gì.”
“Thế thì tốt…”
Hẳn cha con Saga không thể nào tưởng tượng nổi tôi đã có ý định giết cô bé.
“Nhất định cậu phải tới chơi nữa đấy, nhớ dẫn người yêu đi cùng.”
“… Vâng.”
“Lần này tiếc quá không gặp được. Chắc cô ấy dễ thương lắm.”
Thấy tôi im lặng, Naoko bèn đỡ lời, “Vâng, rất dễ thương.”
Anh Saga vừa xoay bánh lái vừa gật đầu, “Hai đứa hẹn hò bao lâu rồi?”
Tôi không muốn nghĩ đến Megumi nên nghe mà phát cáu, “Khoảng một năm rưỡi. Cô ấy làm việc ở tiệm họa cụ tôi thường đến.”
“Ồ vậy ư? À đúng, nói thế tức là cậu biết vẽ tranh? Sao, gần đây cậu có tác phẩm gì mới không?”
“Không, gần đây thì…” Tôi lấp lửng.
“Thế hả? Chắc do công việc bận quá. Tôi có người bạn thường gửi tranh đi dự triển lãm, nhưng họa hoằn mới có tác phẩm được chọn. Suốt ngày cậu ấy cằn nhằn là mất công vô ích.” Saga cứ lải nhải mãi chủ đề hội họa, anh ta nghĩ nó hợp với tôi hay sao?
Tuy nhiên đối với tôi, chủ đề này chẳng thú vị gì hết. “Anh bật đài được không?” Tôi chớp lấy quãng nghỉ giữa câu chuyện. “Tôi muốn biết kết quả trận bóng chày chuyên nghiệp.”
“À, được chứ. Không biết hôm nay tình hình thế nào nhỉ.” Anh Saga vặn nút nhưng lại thấy tiếng nhạc giao hưởng phát ra.
“Nhạc Mozart.” Naoko nói.
“Đúng rồi. Để coi, kênh nào đấu bóng chày nhỉ!”
Anh Saga định dò kênh, tôi ngăn lại, “Thôi không cần nữa, cứ nghe cái này đi. Cái này hay hơn bóng chày.”
“Cũng phải. Muốn biết kết quả bóng chày thì cứ xem bản tin ti vi cũng được!”
Âm thanh đẹp đẽ dâng đầy trong không gian xe chật hẹp, cảm giác như có mặt ở khán phòng nhà hát vậy. Cả Naoko và anh Saga đều chìm trong màn biểu diễn.
“Noriko mà đạt được đến trình độ này thì tốt quá.” Bản nhạc kết thúc, anh Saga nói đùa. “Người ta bảo tài năng âm nhạc định hình từ khi ba tuổi, bây giờ chắc muộn mất rồi.”
“Noriko chơi hay mà, anh nhỉ?” Naoko kêu gọi sự tán thành và tôi gật đầu lấy lệ. Nói thẳng ra thì, bài biểu diễn tôi nghe lúc nãy không chứng tỏ chút năng khiếu nào, nhưng cũng không cần thiết phải làm bố người ta thất vọng luôn ở đây.
“Nói mới nhớ, hình như tên đó ấp ủ ước mơ làm nhạc sĩ.” Mắt anh Saga lóe lên lạ lùng qua gương chiếu hậu.
“Tên đó?” Tôi hỏi lại.
“Kyogoku Shunsuke, tên cướp đã bắn cậu.”
“À…” Cảm giác rất lâu rồi mới nghe lại cái tên này. “Hắn chơi nhạc ư?”
“Hình như dân chuyên nghiệp đấy. Hắn tốt nghiệp học viện âm nhạc, nhưng tôi không rõ chi tiết.”
“Nghe bảo hắn không đủ điều kiện kinh tế.”
“Phải. Hắn học hành trong điều kiện khá chật vật. Nghe kể bà mẹ quá cố của hắn là một người rất nghị lực.”
Cha Shunsuke là giám đốc công ty bất động sản nhưng chẳng đỡ đần gì cho mẹ con họ cả.
“Vậy ư? Thằng đó chơi nhạc?”
Tim tôi nổi gai ốc, cảm giác rất khó diễn tả nhưng xua mãi không đi.
Shunsuke chơi nhạc.
Thì đã sao? Bình thường mà. Tôi nhớ còn đọc trên tạp chí nào đó, nói rằng chủ đề được người trẻ quan tâm nhất trên thế giới hiện nay chính là âm nhạc.
“Tôi khiến cậu phải nhớ đến chuyện không vui rồi, vô ý vô tứ quá.” Thấy tôi trầm ngâm, anh Saga lo lắng nói.
Tôi nhìn sang bên, Naoko cũng đang nhìn tôi. Tôi có linh cảm cô cũng đang suy nghĩ tương tự. Bằng chứng là cô cau mày, lắc đầu, đôi mắt như nói nhất định không có chuyện ấy đâu!
Cuối cùng xe cũng về đến chung cư. Tôi chào anh Saga và xuống xe, Naoko xuống theo.
“Không để anh ấy tiễn cô về à?” Tôi bảo.
“Bây giờ không thể để anh ở một mình được. Những điều anh đang nghĩ chỉ là tưởng tượng vớ vẩn thôi. Không đời nào có chuyện như thế.”
“Sao lại vớ vẩn? Không còn gì logic hơn nữa.”
“Chỗ thầy Dogen không thể hành động điên rồ đến thế được.”
Chúng tôi cứ đứng nói liên miên, làm anh Saga không khỏi thắc mắc.
“Cô lên xe đi.” Tôi nói, “Tóm lại hôm nay tôi muốn được yên thân suy nghĩ.”
Tôi đẩy cô gái vẫn đang do dự vào băng sau chiếc Volvo, nói cảm ơn anh Saga lần nữa.
“Gặp cậu sau nhé,” anh ta nói và lái xe đi.
Tôi nhìn theo xe, Naoko cũng ngoái lại nhìn tôi mãi, như còn điều gì muốn nói với tôi.
Hôm sau là thứ Hai, tôi lại xin nghỉ. Tuy cấp trên sẽ không bằng lòng, nhưng tôi có quyền được nghỉ.
Tôi đến đồn cảnh sát gặp thanh tra Kurata. Đăng ký liên lạc ở cửa, sau đó vào phòng chờ. Nói là phòng chờ nhưng chỉ có một băng ghế cũ nát và cái gạt tàn cáu bẩn.
Chừng mười phút sau, thanh tra Kurata xuất hiện. Vẫn khuôn mặt ngăm đen, mũi và trán bóng dầu, tay áo xắn cao, trông dồi dào sinh lực.
“Chà! Trông cậu khỏe đấy!” Anh ta nói ngay khi gặp tôi. Nếu trong bụng cũng nghĩ như thế thật thì năng lực quan sát của người đàn ông này chẳng ra làm sao.
“Xin lỗi vì phiền anh lúc bận rộn. Tôi có việc muốn hỏi.”
“Ừ, việc gì vậy?”
Tôi liếm đôi môi khô khốc, “Về tên cướp.” Tôi nói. “Hắn họ Kyogoku thì phải?”
“Chà.” Thanh tra Kurata vừa nhìn đồng hồ đeo tay vừa nói, “Tìm nơi nào yên tĩnh ngồi đi. Gần đây có một quán cà phê ngon lắm.”
Cà phê của cái quán anh ta bảo chẳng có gì ngon lắm, lại đắng nghét. Nhưng ngồi ở chỗ trong cùng thì không phải lo người khác nghe thấy nên rất phù hợp để nói những chuyện bí mật.
“Nhà Kyogoku giờ thế nào?” Tôi hỏi.
“Tôi không biết chi tiết nhưng sau vụ việc thì em gái hắn vẫn ở đó. Giờ tôi không chắc nữa, chuyển đi đâu rồi cũng nên.”
“Hắn có em gái?”
“Cậu không biết à? Nói vậy là cô ta không đến thăm cậu? Đáng lẽ phải đến tạ tội thay cho thằng anh đã ngoẻo chứ nhỉ. Tệ hại thật!”
“Không ngờ Kyogoku còn có em gái. Nghe nói mẹ hắn không chồng, thế mà còn sinh hẳn hai đứa?”
“Không phải sinh vì thích thú gì đâu.” Thanh tra Kurata nói. “Anh em sinh đôi đấy.”
“Sinh đôi?” Thật bất ngờ.
“Không được ông Banba thừa nhận, lại còn sinh hẳn hai đứa, đúng là chó cắn áo rách. Tên cô em gái là Ryoko, viết như thế này.” Kurata chấm ướt đầu ngón tay rồi viết ra chữ Hán cái tên Ryoko.
“Giờ anh có biết địa chỉ hay cách liên lạc không?”
“Không phải tôi không biết, nhưng cậu hỏi để làm gì? Tôi hiểu cậu thấy hận nhưng hung thủ đã chết rồi, không phải cậu định trút giận lên cô em gái đấy chứ?”
Tôi nhếch môi, “Tôi không có ý đó, chỉ muốn biết rõ hơn về Shunsuke thôi. Nằm viện quá lâu nên không có cơ hội tìm hiểu hắn ta.”
Những tưởng thanh tra Kurata sẽ hỏi tôi định làm gì sau khi biết rõ về Shunsuke, nhưng anh ta chỉ lặng lẽ lôi sổ tay trong túi áo ra.
“Tôi cũng nói rồi đấy, địa chỉ này chưa chắc còn ai ở.”
“Không sao.”
Anh thanh tra đọc cho tôi số điện thoại và địa chỉ. Ở Yokohama. Tôi lấy bút và sổ trong túi quần ra chép lại.
“Shunsuke từng muốn thành nhạc sĩ phải không?” Ghi xong, tôi giả vờ tình cờ hỏi.
Thanh tra Kurata gật đầu, “Hình như hắn muốn thành nhạc công piano nhưng kết cục phải bỏ dở giữa chừng. Trước thời gây án, hình như hắn biểu diễn ở quán bar hay khách sạn đấy.”
“Sao hắn lại bỏ dở?”
“Thì chẳng phải con đường nghệ thuật rất khốc liệt sao?”
Điều này tôi hiểu rõ.
Không còn gì muốn hỏi thêm nữa, tôi đứng dậy, “Cảm ơn anh nhiều.”
Tôi vươn tay lấy hóa đơn nhưng anh thanh tra đã giật lấy nó, “Đáng mấy đồng, để tôi trả. Trước cậu cũng giúp đỡ tôi rồi.”
“Nhưng chẳng mang lại cho anh công trạng gì.”
Anh thanh tra nháy mắt, cười chua chát, “Cậu chạm vào nỗi đau của tôi đấy. Dù chẳng có công trạng gì, nhưng nhiệm vụ của chúng tôi là phá án bằng mọi cách mà. Lời khai của cậu đã giúp giải quyết vụ án.” Anh ta đặt tay lên vai tôi. “Mọi việc kết thúc rồi, cậu nên quên nó càng sớm càng tốt, như thế mới bắt đầu lại được.”
Tôi cười nhạt, thầm nhạo báng anh thanh tra vô tri. Mọi việc đã kết thúc rồi ư? Nó chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Chắc hiểu lầm là tôi cười thiện chí, Kurata vui vẻ đi đến quầy tính tiền.
Tôi chia tay Kurata trước quán cà phê rồi đi ra ga luôn. Dọc đường tôi tạt vào một tiệm sách nhỏ mua bản đồ, tra thử địa chỉ vừa hỏi được. Nếu đi tàu điện thì cũng khá nhanh. Tôi dứt khoát mua vé và đi qua cổng soát vé.
Sau khi suy nghĩ cả đêm qua, tôi đã kết luận rằng mình phải điều tra về Shunsuke. Cái suy nghĩ lóe lên khi ở trên xe anh Saga cứ quẩn quanh trong đầu tôi. E rằng không làm rõ sự tình thì tôi vẫn không thể tiến về phía trước được.
Đến tận lúc này, theo như tôi được biết thì người hiến não là Sekiya Tokio, nhưng sự thật có phải thế không?
Bố Tokio kể, cậu ta là một thanh niên có phần bẽn lẽn và thật thà. Một người giống y chang tôi trước đây. Như thế thì không khớp với giả thuyết tôi vạch ra. Giả thuyết đó là, sự thay đổi tính tình tôi gần đây hẳn là do chịu ảnh hưởng của người hiến não. Tâm trạng kích động dữ dội, nhạy cảm quá độ và dễ bùng nổ… đều không phải là tôi ngày trước. Như vậy có thể cho rằng, cá tính của người hiến đã ảnh hưởng lên tôi không?
Tuy nhiên, như tôi nghe kể, tính cách Sekiya Tokio không có đặc trưng nào như vậy. Tức là giả thuyết của tôi sai rồi? Sự thay đổi về tính cách tôi là do nguyên nhân khác chăng?
Câu chuyện của anh Saga hôm qua đã cung cấp cho tôi một khả năng mới. Anh ta nói Shunsuke muốn làm nhạc sĩ.
Tôi không thể phớt lờ vài sự thật rất hợp lý ở đây. Từ khóa chính là âm nhạc và đàn piano. Lúc gây gổ ở quán bar cũng thế, lúc nghe Saga Noriko diễn tấu cũng vậy, não tôi đều có phản ứng bất thường với tiếng đàn piano.
Người hiến não không phải là Sekiya Tokio, mà là Kyogoku Shunsuke. Khả năng này cũng không có gì khó chấp nhận cả. Vì trừ nó ra, các giả thuyết khác đều rất khiên cưỡng. Còn nguyên nhân nào có thể khiến một thằng thờ ơ với nhạc bỗng nhiên cảm âm tốt hẳn lên đây?
Tại sao phía tiến sĩ Dogen lại che giấu thân phận người hiến, tôi dễ dàng hình dung được. Nói thế nào thì Shunsuke cũng là tội phạm. Việc cấy ghép não loại người như vậy sẽ khuấy động dư luận xã hội, chưa kể người nhận lại còn là nạn nhân của tên tội phạm đó.
Tôi cũng hình dung được lý do khiến họ phớt lờ tình trạng biến đổi của nhân cách tôi. Vì theo đuổi điều đó đồng nghĩa với việc làm bại lộ danh tính người hiến não. Chắc chắn họ đã biết tôi đang chịu ảnh hưởng của não Shunsuke. Mấy hôm trước, trợ lý Wakao tiến hành lại bài kiểm tra thính giác đã gián đoạn từ lâu, chắc là để làm rõ xem liệu có nhân tố nào thuộc về một người làm nhạc như Shunsuke không. Kết quả kiểm tra hẳn là rất khả quan. Tôi còn tự tin là mình sẽ đạt điểm tuyệt đối cơ mà.
Cả bài phân tích tâm lý kỳ quặc của tay giáo sư tâm lý đó, có lẽ cũng nhằm phát hiện ảnh hưởng của Shunsuke ẩn náu bên trong tôi.
Đã nhận thức được những điểm này rồi, tôi không thể nào không điều tra kỹ càng về Shunsuke. Nhưng điều tra xong thì định làm gì, tôi vẫn chưa nghĩ đến. Hiện tôi chỉ muốn làm rõ bản chất sự việc và tìm cách ngăn cản quá trình biến thân này. Nếu không ngăn cản được mình biến thành người khác, tôi vẫn muốn biết kết quả sau cuối. Tôi có quyền được biết.
Mất hai tiếng và vài lần đổi tàu, tôi đã đến được nhà ga cần đến. Đây là một nhà ga lớn, đường cái rộng rãi ngay bên ngoài.
Tôi hỏi đường ở đồn cảnh sát, được biết chỉ mất vài phút đi bộ là đến nhà Kyogoku. Có một bốt điện thoại công cộng ngay ngoài đồn. Tôi đã định gọi điện hẹn trước, nhưng rồi mau chóng bỏ ý định. Không để đối phương có thời gian chuẩn bị, có lẽ sẽ thấy chân tướng rõ ràng hơn.
Theo chỉ dẫn của cảnh sát, tôi đi dọc đường cái, rồi rẽ vào một hẻm nhỏ uốn lượn ngoằn ngoèo. Trong hẻm đậu nhiều xe khiến lối đi càng thêm chật hẹp. Hai bên hẻm là chung cư và nhà nhỏ xây san sát.
Nhà Kyogoku là một trong số đó. Mặt bằng khoảng hơn 30m 2 , nhà gỗ hai tầng cũ kỹ, tường nhem nhuốc, lan can ban công lốm đốm gỉ như mắc bệnh ghẻ. Riêng cửa ra vào có vẻ mới thay, đập ngay vào mắt, lại khiến cảnh quan chung thêm thê lương. Biển ở cửa đề “Kyogoku”, xem ra nhà chưa bán lại cho ai, nhưng cũng không có gì đảm bảo là còn ai sống ở đây.
Tôi ấn thử vào máy gọi nội bộ trông rất thô sơ trên tường, và nghe trong nhà vang tiếng chuông. Ấn liên tiếp hai lần, vẫn không ai trả lời.
“Gặp Kyogoku có chuyện gì?”
Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói. Một người đàn bà trông có vẻ là nội trợ xuất hiện ở cửa sổ nhà hàng xóm. Mụ ta để tóc ngắn, trông tuổi ngoài ba mươi.
“Có chút chuyện… Bây giờ cô ấy không sống ở đây sao?”
“Không, vẫn ở đấy. Chắc đang đi làm, phải tối mịt mới về.” Người đàn bà cong môi, trông xấu điên.
“Nơi làm việc của cô ấy có gần đây không ạ?”
Người đàn bà cười nhạt, “Chẳng biết có thể gọi là nơi làm việc không nữa? Cái chỗ…”
“Đó là công việc tạm bợ hay sao vậy chị?”
“Cô ta vẽ tranh chân dung đấy. Hình như còn làm việc bán thời gian khác nữa nhưng cái nào cũng chẳng lâu dài.” Vẻ mặt người đàn bà hiển nhiên không phải đồng cảm, mà là cười trên nỗi bất hạnh của người khác. Tôi có cảm giác phần dưới mắt mình giần giật.
“Cô ấy đang vẽ ở đâu? Chị có biết không?”
“Chà, việc nhà họ, liên quan gì đến tôi đâu?” Người đàn bà trưng ra bộ mặt như thể không ưa buôn chuyện. “Các cuối tuần thì đi xa hơn, còn ngày bình thường như hôm nay thì chắc là ở ga.”
“Ở ga ư?”
“Ừ, có lẽ thế. Cậu điều tra gì vậy?” Người đàn bà có vẻ tò mò về lai lịch và mục đích đến đây của tôi.
Tôi chỉ trả lời qua loa rồi mau chóng rời đi.
Tôi quay ra ga, vào đồn cảnh sát lần nữa để hỏi xem quanh đây có họa sĩ vẽ rong nào không. Viên cảnh sát suy nghĩ một lúc rồi nói rằng có vài lần trông thấy họa sĩ ở phía Đông nhà ga.
Phía Đông là một khu phố thương mại dành cho giới trẻ. Hàng quán bán toàn những món đồ mua vui cho thanh thiếu niên. Phần lớn khách đi đường là học sinh cấp ba.
Nơi vẽ tranh chân dung nằm cạnh các quầy hàng lưu động. Ngồi trước giá vẽ là một cô gái mặc áo phông quần bò. Không có khách, cô ấy đang đọc sách. Trông tranh mẫu bày ở đó thì thấy khả năng vẽ của cô ấy rất khá.
Tôi từ từ tiến lại gần. Cô gái cúi đầu, tôi nhìn không rõ mặt.
Dường như cảm nhận được, cô bỗng ngẩng mặt lên. Tóc ngắn, làn da rám nắng, đôi mắt hẹp dài xếch lên rất ấn tượng.
Vừa trông thấy cô, toàn thân tôi cứng đơ. Không biết nên nói gì, không biết nên thể hiện thái độ thế nào cho phải. Mồ hôi từ từ rịn ra.
Gặp là sẽ biết thôi. Tôi đã nghĩ thế ngay từ đầu. Giống như trực giác mách bảo khi gặp bố của Sekiya Tokio, rằng tôi và người đàn ông này chẳng có liên quan gì, nếu quả thật tôi được ghép não Kyogoku Shunsuke thì lúc gặp thân thích của hắn, nhất định tôi sẽ có cảm giác.
Suy nghĩ đó đã đúng. Thậm chí còn vượt xa dự đoán.
Đúng là tôi và cô gái trước mắt này có liên quan, tuy là một mối liên quan không nhìn thấy. Tôi hấp hút được toàn bộ tín hiệu phát ra từ cô, tôi và cô là một thể. Cơn sốc như cảm ứng điện tim này có lẽ bắt nguồn từ mối quan hệ anh em sinh đôi của cô ấy và Kyogoku Shunsuke.
“Sao vậy? Anh có chuyện gì thế?”
Cô gái lộ vẻ nghi ngờ trước người đàn ông quái lạ đứng cứng đơ ở chỗ mình. Giọng cô trầm và khàn hơn so với giọng phụ nữ bình thường.
“Không, không có gì cả. Cô có thể vẽ cho tôi không?” Tôi hỏi.
Chắc không nghĩ tôi là khách đến vẽ, cô đờ người một lúc rồi mới cất sách đi, “Vẽ chân dung ạ?”
“Vâng, chắc ngồi đây hả?” Tôi ngồi xuống chiếc ghế xếp thô kệch.
“Anh muốn vẽ thế nào? Tả thực hay theo hướng mỹ nam?”
“Vẽ theo cách nhìn của cô là được.” Tôi đáp.
Cô gái quan sát tôi một lúc rồi bắt đầu đưa bút, được một lát thì dừng, nhìn tôi với vẻ suy nghĩ, “Anh có hay đến đây không?”
“Không. Hôm nay là lần đầu.”
“Ồ!” Trầm ngâm một lát, cô trấn tĩnh lại và tập trung vào giấy.
Nét bút của cô rất đẹp, trông đầy quyền năng, như một nhạc trưởng đang vung cây đũa chỉ huy dàn nhạc.
“Cô học vẽ tranh ở đâu?” Tôi hỏi.
Cô gái không ngừng bút, “Cơ bản là tự tập, chỉ học thêm đôi chút ở người quen.”
“Thế mà vẽ giỏi quá!”
Cô gái bật cười, “Anh chưa trông thấy mà.”
“Không thấy cũng biết.”
Đôi mắt xếch lóe lên sắc sảo, cô hỏi, “Cũng vẽ tranh à?”
Tôi suy nghĩ một lát, “Không, không phải.” Bây giờ thì không phải nữa rồi.
“Ừm, tôi hỏi han bừa bãi rồi.” Cô lại đưa bút, “Anh đừng để ý đến kiểu ăn nói của tôi nhé. Tôi kém kính ngữ lắm, bị quy tắc ràng buộc là tôi líu lưỡi ngay.”
“Không sao.” Tôi nói.
Tôi chăm chú nhìn cô gái đang chăm chú vẽ mình. Ở tương quan này, dường như tim chúng tôi có cùng bước sóng, thậm chí tôi còn nghe rõ cả hơi thở nhẹ nhàng của cô.
Cô gái đưa bút nhịp nhàng, chỉ hiềm vẻ mặt càng lúc càng lạ lùng. Thi thoảng cô nhìn tôi với vẻ thắc mắc.
“Sao vậy?” Tôi ướm hỏi.
“Hỏi thì kỳ, anh đừng để bụng nhé!” Cô bắt đầu lúng túng. “Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?”
“Chúng ta? Chưa.” Tôi lắc đầu.
“Vậy sao? Phải gặp rồi chứ nhỉ, nếu không sao lại có cảm giác này chứ!”
“Cảm giác nào?”
“Cái đó… khó nói lắm. Cứ sao sao… Mà thôi, chắc là cảm giác sai.” Trông cô có vẻ bứt rứt. Bút chạm vào giấy chưa bao lâu lại dừng, cô túm mạnh mái tóc ngắn. “Tôi xin lỗi, tranh hỏng rồi. Chẳng hiểu sao tôi không tập trung được.”
“Cho tôi xem.”
“Thôi khỏi, tôi vẽ lại.” Cô gỡ giấy vẽ khỏi khung, xé roẹt roẹt. “Không phải lý do lý trấu đâu, nhưng lần đầu tiên tôi thế này đấy. Hôm nay làm sao vậy nhỉ?”
“Không sao đâu.”
“Anh có thời gian chứ? Lần này tôi sẽ vẽ thật đẹp.”
Cô lấy tờ giấy vẽ khác ra, rồi lại nhìn tôi với khuôn mặt đượm băn khoăn. “Anh này, thực sự chúng ta chưa từng gặp nhau à?”
“Gặp thì chưa từng.”
“Ồ!” Cô nói, rồi để ý đến cách dùng từ của tôi, “Gặp thì chưa từng là sao?”
“Tôi biết tên cô. Cô là Kyogoku Ryoko, đúng không? Có lẽ cô cũng biết tên tôi.”
“Hả?” Ryoko có phần cảnh giác, “Tên anh là gì?”
Tôi từ từ hít một hơi, rồi nói, “Naruse Junichi.”
“Naruse…”
Mất chừng vài giây, Ryoko mới phản ứng lại được trước cái tên. Nỗi sửng sốt hiện trên khuôn mặt cô, y như sóng nổi trên mặt nước yên tĩnh. Mắt và miệng cô mở to, có cảm giác cô nín thở nữa.
“Tôi đến để gặp cô.” Tôi nói. “May mà gặp được.”
Ryoko cắn môi, ủ dột cúi đầu, “Xin lỗi anh…”
“Sao cô lại xin lỗi?”
“Vì… tôi đã chẳng ghé qua thăm hỏi lấy một lần. Tôi đã nghĩ mình phải đi, nhưng cứ ngần ngừ mãi.”
Xin lỗi, Ryoko cúi đầu một lần nữa.
“Tôi không bất mãn gì với cô cả. Dĩ nhiên, tôi không phủ nhận sự oán hận dành cho Kyogoku Shunsuke.”
“Thay mặt anh Shunsuke, tôi xin lỗi.” Ryoko nghẹn lời.
“Thôi, tôi đến không phải để nhìn cô ngại ngần hổ thẹn. Tôi đến vì có nhiều chuyện muốn hỏi. Có chỗ nào để thong thả nói chuyện không?”
“Về nhà tôi đi!”.
“Cô đang làm việc mà?”
“Hôm nay thì thôi. Anh mà không đến thì tôi cũng sắp sửa dọn hàng.”
Ryoko thu xếp dụng cụ, chất lên yên sau chiếc xe máy dựng bên cạnh rồi chạy xe với tốc độ ngang bước chân tôi.
Quay lại ngôi nhà vừa ghé ban nãy, tôi theo cô vào trong. Bếp ngay ở cửa. Cạnh bếp có cầu thang đi lên tầng hai, gầm cầu thang là bồn rửa, xem vẻ đứng ở đây làm cơm cũng khá bất tiện. Qua bếp thì đến một căn phòng chừng 9m 2 , chúng tôi ngồi xuống đối diện với nhau.
“Xin lỗi, chật chội quá.” Ryoko mang trà ra.
“Cô sống ở đây lâu rồi à?”
“Vâng, ngôi nhà này là ông bà ngoại để lại cho mẹ tôi. Tôi và anh Shunsuke sinh ra lớn lên ở đây.”
Tôi nhìn quanh căn phòng. Trần mốc đen, tường bong tróc nhiều chỗ. Hình như cũng tu bổ kha khá lần nhưng vẫn không theo kịp tốc độ xuống cấp của ngôi nhà. Vậy mà tôi lại cảm thấy ngôi nhà này phát ra một nguồn năng lượng mạnh mẽ khác thường. Nó tác động đến thần kinh tôi và khiến tôi cảm thấy một sự yên bình chưa từng có trong tim. Quả nhiên là nơi Kyogoku Shunsuke sinh ra và lớn lên, tôi nghĩ. Kẻ tồn tại qua một phần não tôi đang phản ứng trước lời vẫy gọi của ngôi nhà thân thương.
“Thực sự là giật cả mình,” Ryoko nói đầy cảm xúc. “Không ngờ anh lại đến đây. Đáng nhẽ tôi phải chủ động đi thăm hỏi mới đúng.”
“Đừng nói thế nữa.” Tôi lộ vẻ phiền chán, “Tôi đến tận đây không phải vì việc đó.”
“Cũng phải! Xin lỗi.” Ryoko nâng tách trà nóng lên gần miệng nhưng không uống mà nhìn vào mặt tôi. “Ban nãy gặp tôi đã cảm thấy anh không phải khách thông thường. Tôi có cảm giác giáp mặt anh ở đâu rồi. Có lẽ là vì khi xảy ra vụ đó, tôi đã được cảnh sát cho xem ảnh anh.”
Chắc không phải đâu, tôi thầm trả lời. Cô cũng đang cảm thấy đấy. Từ trong đầu tôi, anh cô đang gọi cô.
“Cô có thể cho tôi biết về Kyogoku Shunsuke được không?” Tôi nói, “Bây giờ tôi cũng bình tâm đôi chút rồi nên muốn sắp xếp lại suy nghĩ. Muốn tìm hiểu ít nhiều về hắn ta.”
“Dĩ nhiên không phải anh chưa biết gì đâu, đúng không?”
“Tôi nghe nói mẹ cô mất trước khi xảy ra vụ việc.”
Ryoko gật đầu, chỉ ngón tay vào ngực mình, “Là bệnh tim. Cơ bản là nằm liệt giường, không đi lại được. Không thể chữa khỏi hẳn, chỉ cố gắng kéo dài sự sống thôi. Nhưng nếu phẫu thuật thì may ra cải thiện được, đã nói thế thì phải phẫu thuật rồi. Tôi và anh Shunsuke chạy vạy khắp nơi để xoay cho ra số tiền, nhưng cuối cùng không kịp. Mẹ trúng gió độc, chỉ rên đau rồi mất.”
“Hình như anh em cô có đi tìm ông giám đốc công ty bất động sản kia?”
“Ban đầu chúng tôi không nghĩ đến chuyện nhờ cậy người đàn ông đó, ông ta là kẻ đáng kinh tởm nhất trần đời này. Nhưng về sau xoay xở hết cách vẫn không kiếm đủ tiền nên anh Shunsuke buộc phải đến chỗ ông ta. Kết quả đúng như dự đoán. Ông ta không chỉ từ chối mà còn hắt hủi anh Shunsuke bằng những lời vô cùng khó nghe.” Ryoko khẽ thở hắt ra, tiếp tục. “Một tuần sau đó mẹ tôi qua đời.”
“Xem chừng cái chết của mẹ cô là nguyên nhân cho vụ kia.”
Ryoko gật đầu, “Tình yêu với mẹ của anh Shunsuke mãnh liệt đến mức không thể diễn tả thành lời, yêu đến kinh người ấy. Sau khi mẹ mất, anh ấy nhốt mình trong phòng cả ngày khóc rống gào thét, đến mức tôi còn sợ anh ấy quẫn trí mà chết mất. Khi đưa mẹ nhập quan, anh ấy dứt khoát không chịu rời mẹ. Đúng là rầu thối ruột.”
Cuồng mẹ chăng? Tôi tự nhủ.
“Đến chỗ hỏa táng cũng thế. Thiêu được một lúc, anh Shunsuke bảo người ở lò thiêu mang mẹ ra cho anh ấy.”
“Mang ra… giữa chừng sao?”
“Vâng. Tôi nghĩ rằng anh ấy không chịu đựng được việc đem thiêu người mẹ quan trọng nhất đời. Người ở lò thiêu cũng nghĩ như tôi và cố khuyên răn, bảo là nếu làm thế thì linh hồn mẹ không thể thành phật.”
“Hắn ta bảo sao?”
“Anh ấy bảo là không phải không cho thiêu, và anh ấy biết là đã thiêu đến lúc này thì không thể bỏ ngang nữa, nhưng anh ấy không muốn cuối cùng chỉ thấy một nhúm tro đen. Nếu được thì anh ấy muốn theo dõi toàn bộ quá trình hỏa thiêu của mẹ. Có lẽ toàn bộ thì không được nữa rồi, vậy thì cho anh ấy ngó một cái lúc nửa chừng cũng được. Anh ấy nói thế đấy.”
Tôi lạnh sống lưng, “Bên lò thiêu nói sao?”
“Họ bảo xin lỗi.” Ryoko khẽ cười. “Chuyện như vậy chưa có tiền lệ, và cũng vi phạm quy định nữa. Nhưng anh Shunsuke không chịu hiểu, anh ấy gào lên đòi mang mẹ ra. Sau đó tôi mới thủ thỉ bảo, mẹ dù gì cũng là phụ nữ, đâu muốn bị ai nhìn thấy cảnh cơ thể mình cháy rụi chứ, anh chịu đựng đi, đừng làm mẹ khó xử. Cuối cùng anh Shunsuke trật tự lại, nhưng những người có mặt đều được một phen khiếp vía. Cũng phải thôi. Sau đấy anh Shunsuke cứ lẩm bẩm mẹ đang cháy, mẹ đang cháy.”
Mẹ đang cháy sao? Tôi như thấy trước mắt cảnh ngọn lửa mỗi lúc một bùng bùng, hình như có ai vươn qua lửa chìa tay về phía tôi.
“Sau này anh Shunsuke trở nên bất thường, vừa tự trách không cứu được mẹ vừa ôm thù hằn với những người không giúp đỡ chúng tôi. Nhưng nói sao tôi cũng không ngờ anh ấy lại hành động như thế.”
Ryoko đau đớn nghẹn ngào.
Tôi nhớ lại ánh mắt của Shunsuke. Như mắt cá chết. Đôi mắt của người đã bị thù hằn và tuyệt vọng xóa sạch những tình cảm đẹp đẽ.
“Hình như Shunsuke muốn theo con đường âm nhạc?” Tôi hỏi.
“Ừm. Mẹ tôi đã phát hiện ra tài năng của anh Shunsuke từ sớm. Dù cuộc sống khó khăn, nhưng mẹ vẫn cố thu xếp để anh ấy được học nhạc. Mẹ cũng chăm chút cho tôi như với anh Shunsuke, tiếc là tôi chẳng có năng khiếu như anh ấy.”
“Chẳng phải cô vẽ tranh sao?”
Ryoko nhíu mày, nheo mắt, “Cái đó cũng tính? Ừ thì…”
“Shunsuke luyện đàn ở đâu?”
“Ở tầng hai, anh xem không?”
“Xem,” tôi đáp.
Phòng của Shunsuke rộng khoảng 7m 2 , ngoài cây đàn piano và giá sách thì chỉ có vài món đồ lặt vặt. Ryoko lập tức mở cửa sổ, nhưng không khí ngột ngạt vẫn khiến người ta khó thở. Nguyên nhân là do những tấm bìa carton và xốp bọc kín tường.
“Anh Shunsuke làm đấy, bảo là để cách âm.” Thấy tôi nhìn tường, Ryoko giải thích.
Tôi tiến lại gần cây đàn, mở nắp. Những phím đàn màu ngà trông như hóa thạch. Nhưng bằng chứng của việc chúng không phải hóa thạch chính là những âm thanh nặng nề phát ra khi tôi nhấn ngón tay lên đó.
Shunsuke từng sống ở đây.
Tôi cảm thấy não mình cảm ứng với tiếng đàn. Shunsuke đã từng ở đây, và bây giờ Shunsuke đã trở về.
Ryoko xuống gác, bảo đi lấy đồ uống mát mát. Tôi ngồi trước đàn, cảm nhận từng cái chạm tay trên phím. Không còn nghi ngờ gì nữa. Người hiến não chính là Kyogoku Shunsuke. Não hắn ta đang từng bước ảnh hưởng lên não tôi.
Hơi chóng mặt, tôi nhắm mắt, ấn ấn thái dương. Khi mở mắt ra, tôi trông thấy một chiếc đàn piano đồ chơi màu đỏ đặt dưới chân mình. Tôi cúi xuống quan sát. Rất cũ rồi nhưng hầu như không xây xước. Ngoài bụi phủ và góc hơi gỉ sét ra, nó chẳng khác gì đàn mới.
Tôi ấn vào một phím bé xíu. Âm thanh đơn điệu như tiếng kim khí, nhưng cũng tách biệt thang âm và có thể đàn được những giai điệu đơn giản. Tôi dùng ngón trỏ chơi thử một đoạn đồng dao ai cũng biết.
Khi bừng tỉnh, tôi nhận ra Ryoko đang đứng phía sau. Cô giữ chặt cái khay bằng cả hai tay và nhìn chằm chằm vào tôi.
“Đây chắc là vật kỉ niệm.” Tôi nói. “Cái này cũng của Shunsuke à?”
“Đồ mẹ mua cho hồi còn bé, đúng ra là mua cho tôi, nhưng cơ bản là anh Shunsuke chơi. Anh ấy trân trọng nó như hộp kho báu. Sau khi mẹ mất, thỉnh thoảng anh ấy vẫn lấy ra đàn.” Cô lắc lắc đầu. “Tôi cứ có cảm giác là lạ. Sao nhỉ, có anh ở đây, cảm giác như Shunsuke đã về. Hai người trông thì khác nhau lắm, hay là giống về thần thái nhỉ?”
Tôi im lặng, không biết đáp lại thế nào.
Ryoko hơi bối rối, “Ôi, xin lỗi anh. Bị nói là giống với người đã làm hại mình, chắc anh giận lắm.”
“Không, tôi không giận đâu.” Giống là đương nhiên. Ryoko rót bia ra cốc. Mặc dù vẫn cố tránh hơi men, nhưng hôm nay tôi muốn uống. Tôi uống một ngụm và lại nhìn xung quanh. Mắt tôi dừng ở giá sách xếp đầy sách về âm nhạc.
“Chăm chỉ quá nhỉ!”
“Anh ấy là người không biết đến lười biếng.” Ryoko đáp, “‘Tranh thủ thời gian’ là câu cửa miệng của anh ấy. Tranh thủ học. Tranh thủ tập đàn. Thấy người khác lãng phí thời gian là không chịu được. Tôi đã bị mắng nhiều vì tội chểnh mảng lề mề đấy, anh ấy bảo không cầu tiến thì sống chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Hắn không coi trọng ai lắm phải không?”
“Chắc vậy.” Ryoko gật đầu. “Cơ bản là anh ấy khinh miệt tất cả mọi người. Từ xưa đã thế rồi, đi học ghét giáo viên, bảo sao phải giao thời gian quý báu của mình cho mấy người dốt nát ấy.”
Nghe như hồi ức của chính tôi vậy. Nhưng thực sự có đào sâu ký ức bao nhiêu đi nữa cũng không có chuyện tôi ghét giáo viên.
“Ngoài âm nhạc, Shunsuke còn sở thích nào khác không? Vẽ vời chẳng hạn?”
“Vẽ vời? Không.” Ryoko vừa uống bia vừa khoát tay. “Anh ấy rất kém khoản này. Hồi tiểu học anh ấy cũng nói ghét nhất giờ vẽ. Rất lạ đúng không? Tôi vẽ được nhưng mù tịt nhạc. Anh ấy thì ngược lại. Mà rõ ràng cả hai đều là nghệ thuật.”
“Có lẽ cách thức não của hai người hoạt động khác nhau.” Tôi giải thích. “Shunsuke đã đổ hết tâm huyết vào âm nhạc rồi, và từ chối tiếp thu các hoạt động sáng tạo khác.”
Một tay tôi cầm cốc bia, tay kia nhấn phím đàn đồ chơi. Chiếc đàn này và tôi chẳng có mối quan hệ gì, nhưng tôi có cảm giác lâng lâng giống như ký ức xa xôi được gọi về.
“Tôi biết là bất lịch sự.” Ryoko ngần ngại nói, “Nhưng bầu không khí lúc này giống đang ở với anh Shunsuke lắm. Giống như hai anh em đang bên nhau. Ở bên anh ấy là hạnh phúc nhất, đặc biệt bình yên, bây giờ tôi cũng có cảm giác đó.”
“Lạ nhỉ?”
“Vâng, lạ thật. Giống như có anh Shunsuke ở bên.” Ryoko lim dim mắt, mơ màng.
“Tôi có việc này…” Tôi nói. “Cô có thể cho tôi cây đàn đồ chơi này không?”
Chừng như chưa nghe rõ, Ryoko máy môi, “Cũng được thôi, nhưng anh lấy nó làm gì?”
“Không có lý do gì đặc biệt, tự nhiên tôi muốn có thôi.” Ryoko nhìn hết cây đàn lại nhìn sang tôi, cuối cùng mỉm cười.
“Được rồi, anh cầm về đi. Đằng nào nó ở đây cũng chẳng có tác dụng gì. Mà…” Cô hít vào một hơi rồi tiếp tục. “Sao nhỉ, tôi nghĩ đi với anh cũng tốt cho nó. Có lẽ nó nên được giữ ở chỗ anh.”
Cô sang phòng bên cạnh lấy một túi giấy to, để đàn vào rất vừa vặn.
“Quấy quả cô lâu quá rồi, tôi về đây.” Tôi xách cái túi đứng lên, “Xin lỗi đã làm phiền cô.”
“Không đâu.” Ryoko lắc đầu. “Gặp được anh thật tốt quá!”
“Tôi có làm cô nhớ đến chuyện buồn không?”
“Không đâu. Với cả gần đây có người khác đến hỏi về anh Shunsuke đấy.”
Đang bước xuống cầu thang, tôi dừng chân ngoái lại, “Hỏi về Shunsuke? Ai vậy?”
“Họ nói đang nghiên cứu tâm lý học tội phạm ở Đại học Towa. Nhóm hai người, tôi nhớ tên là Yamamoto và Suzuki.”
“Đại học Towa ư?” Tôi không nhớ nổi ai có tên như thế ở Towa. “Trông họ thế nào?”
“Đều là nam giới. Một người đã già, tóc bạc trắng, còn một người trẻ hơn nhưng gầy đét và có cảm giác u ám kỳ lạ.”
Tiến sĩ Dogen và trợ lý Wakao. Việc họ tìm hiểu về Shunsuke cho thấy họ đã bị tôi thuyết phục. Họ đã nhận thấy ảnh hưởng lên tôi là từ Shunsuke mà ra.
“Mấy người đó sao vậy nhỉ? Họ muốn gì chứ?” Ryoko lo lắng hỏi.
“Không, không có gì đâu. Trên đời này cũng có những người nghiên cứu mấy thứ tầm phào mà.”
Xuống tầng dưới, tôi lại nhìn Ryoko, “Cô đã cho tôi biết rất nhiều điều.”
“Hả? Anh nói thế là sao?”
“Cô không biết thì tốt hơn.” Tôi chìa tay phải ra. “Thôi, bảo trọng nhé.”
Ryoko ngần ngừ một lúc rồi cũng chìa tay. Chúng tôi nắm lấy tay nhau.
Vào khoảnh khấc đó, tôi cảm thấy tất cả máu trong người mình sôi lên. Toàn bộ thần kinh tập trung hết vào bàn tay. Điện não truyền tín hiệu xuống cánh tay. Cùng lúc, những tín hiệu phát ra từ Ryoko cũng ùn ùn đổ vào nơi sâu nhất trong não bộ tôi.
Tôi nhìn Ryoko. Shunsuke cũng đang nhìn Ryoko.
“Ôi, lạ ghê.” Cô thầm thì. “Cảm giác quen thuộc quá.”
“Tôi cũng thế.” Tôi nói. “Cứ như sắp thích cô rồi vậy.”
Ryoko ngước nhìn tôi, cặp mắt hoen ướt, “Tôi phải xin lỗi anh. Anh nói gì tôi cũng sẽ nghe theo.”
Tôi thấy lòng thôi thúc mong muốn ôm chặt lấy cô. Tôi biết cô cũng thế.
“Cô yêu Shunsuke à?”
“Anh đừng có suy diễn linh tinh. Nhưng mà anh ấy là một phần của tôi, tôi cũng là một phần của anh ấy.”
Sóng điện não của chúng tôi bắt nhịp với nhau, Shunsuke đang khao khát cô gái này. Tôi muốn ôm cô, là do hắn ta chi phối.
Cổ Ryoko bắt đầu rịn mồ hôi, áo phông thấm ướt dính vào da, làm nổi tấm thân mềm mại. Tôi cảm thấy giữa hai chân mình đang thay đổi. Không được, không thể để hắn chi phối.
Tôi lắc mạnh đầu và giật tay ra khỏi cô. Cảm ứng giữa tôi và Ryoko đột ngột biến mất.
Hẳn cũng cảm nhận được điều ấy, Ryoko dừng mắt ở tay tôi, ánh nhìn lạc lõng.
“Hôm nay đến đây được thật là tốt.” Tôi nói.
“Lần sau anh lại đến…” Ryoko ngưng nửa chừng rồi lắc đâu. “Không, tôi không có tư cách để nói thế.”
“Chúng ta không nên gặp nhau nữa thì hơn.” Tôi đăm đăm nhìn vào mắt cô, “Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Ryoko khẽ đáp.
Tôi ra khỏi cổng, đi càng lúc càng xa nhà Kyogoku, nhưng luôn có cảm giác bị níu kéo, y như gặp lực cản lúc cố bứt hai đầu nam châm trái dấu ra vậy. Lực cản này vẫn tiếp tục rất lâu kể cả khi tôi đã lên tàu điện. Tôi trân trối nhìn mãi bàn tay cô ấy đã chạm vào.
Càng về đến gần thành phố của mình, những suy nghĩ về Kyogoku Shunsuke và ngôi nhà cũ nọ càng nhạt nhòa. Nhưng cùng lúc, cảm giác bình an trong tâm trí tôi ban nãy dần dần biến mất, thay vào đó là cơn phẫn nộ và oán hận sục sôi, lửa giận ngùn ngụt bốc lên như muốn phá người tôi mà ra.
Buổi tối, trường đại học mang một bầu không khí rất đặc biệt. Tối và vắng lặng, nhưng không phải tất cả đều say ngủ. Khuôn viên trường vẫn còn hơi hướm con người, vẫn còn vô số khung cửa sổ sáng ánh đèn.
Làm nghiên cứu là thế, phải miệt mài, không ngơi nghỉ, bằng không sẽ thụt lùi, tụt hậu sau người khác. Các nhà nghiên cứu cấy ghép não hẳn cũng như thế.
Mặc dù trường tối tăm và gây ấn tượng khác hẳn ban ngày, nhưng tôi không hề đi lạc, đằng nào cũng đã thông tỏ đường đi lối về từ lâu rồi. Tôi đã vào tòa nhà này không biết bao lần, lên cầu thang này không biết bao lần. Đèn các phòng hầu hết đã tắt, nhưng phòng tiến sĩ Dogen còn le lói sáng. Đúng như tôi nghĩ. Khỏi sợ đi mất công, tôi tạm thời yên tâm.
Tôi không gõ mà cứ thế kéo cửa ra xộc vào. Phòng lạnh toát, vừa vào đã thấy hơi lạnh ập tới. Bên kia giá sách, tôi trông thấy tiến sĩ Dogen đang lúi húi ở bàn làm việc, lưng quay ra ngoài. Ông ta không nhận thấy cửa mở, có lẽ tiếng điều hòa đã át nó đi. Tôi tiến vào giữa phòng, đặt cái túi giấy lên bàn tiếp khách, cố tình gây tiếng động lớn. Cuối cùng người đàn ông cũng nhận ra, vội ngẩng lên và quay ra nhìn.
“Gì thế này, sao lại là cậu?” Dogen hít một hơi thật sâu như kiềm chế huyết áp tăng vọt. “Có chuyện gì vậy? Vào cái giờ này.”
“Ông biết đây là cái gì không?” Tôi lấy món đồ trong túi ra, đặt xuống bàn.
“Piano đồ chơi?”
“Đúng thế. Món đồ chơi thường thấy ở những nhà có bé gái.” Tôi nhấn phím đàn. Âm thanh kim loại vang vọng trong phòng. “Của Kyogoku Shunsuke đấy.”
Biểu hiện của Dogen thay đổi, mặt tái mét, mắt trợn to. “Cậu đến nhà Kyogoku?” Giọng ông ta run run.
“Tôi vừa gặp Kyogoku Ryoko, em gái hắn.”
“Hả!” Ông tiến sĩ bật dậy khỏi ghế. “Để làm gì?”
“Để làm gì à?” Tôi tiến lại gần. “Rõ ràng quá mà? Tôi muốn biết chân tướng. Tôi chịu quá đủ những lời nói dối rồi. Trong đầu này là não của ai, tôi có quyền được biết.?