← Quay lại trang sách

Chương 13

Các linh kiện được lưu chuyển bằng băng chuyền liên miên như không kết thúc. Tôi lắp vào máy, cài đặt xong rồi trả vào pallet để chuyển đến các công đoạn tiếp theo.

Trời đã sang tháng Tám. Điều hòa trong nhà máy hoạt động rất kém, mồ hôi chảy ròng ròng, chảy cả vào mắt.

Tôi đã quen với công việc này. Hoặc nói cách khác, tôi đã ì trệ.

Tôi nhìn hai tay mình, da đỏ tấy vì thấm dầu dạng nhiên liệu tương năng⦾, mỡ teo đi nên trông tay như bị bỏng.

← Nhiên liệu được sử dụng trong sản xuất máy móc, hoạt động tương tự như nhiên liệu thật nhưng giá thành rẻ hơn.

Tuần trước tôi có phản ánh với cấp trên và họ cấp kem bôi. Dù đúng là kem dùng cho da viêm nhiễm do dầu, nhưng cơ bản là vô tác dụng. Đáng nói nhất là vừa vào làm kem đã chảy tuột đi hết rồi.

Tôi có thử xỏ găng tay cao su, nhưng vẫn không xong. Da sẽ không viêm nhiễm nhưng dầu làm găng cao su cứng lại, ngón tay cử động bất tiện. Tôi tiếp tục làm việc bằng tay trần nên chẳng mấy chốc da ngả màu nâu và chai sần cả lên. Nhờ thế tay không đau nữa, công việc cũng bớt trở ngại. Nhưng chỉ phấn khởi được hai ba ngày. Da càng ngày càng chai y như thể xỏ găng tay. Sau đó bong ra như ve hay rắn lột xác, để lộ lớp da non ửng đỏ. Dầu thấm vào, mang lại cơn đau đớn quằn quại mà tôi chưa từng nếm trải.

Tôi sống hết ngày này đến ngày khác trong tình trạng đó, không nói chuyện với ai, không tiếp xúc với ai, chỉ đăm đăm nhìn hai tay mình biến chất.

Mấy hôm trước, tôi có gặp (nhìn thấy thì đúng hơn) một đồng nghiệp ở phân xưởng cũ, một tên kém cỏi hơn tôi cả trăm lần nhưng nhờ tầm thường mà sống bình an. Trông bộ mặt đờ đẫn ngu xuẩn đó, tôi tức điên cả người. Nếu hắn ta trông thấy tôi và mở miệng nói gì, chắc tôi sẽ tẩn cho một trận. Để tránh bất trắc, tôi náu vào góc khuất tránh mặt.

Tôi bây giờ đang ở trong tình trạng phải sử dụng tất cả sức mạnh và trí óc của mình cho việc kiểm soát bản thân. Tôi không thể để những cơn sóng cảm xúc dữ dội và bất ngờ cuốn trôi mình được, nếu không tôi sẽ bị Shunsuke đánh bại.

Tôi thận trọng đi đi về về giữa nhà và nhà máy để tiếp tục tồn tại. Nhưng trong lúc đó, tôi vẫn đang liên tục thay đổi.

Tôi bắt đầu ghi nhật ký. Bây giờ, tôi chẳng biết ghi nhật ký có ý nghĩa gì không. Nhưng bằng việc đọc lại nó, tôi biết được hôm qua mình như thế nào. Thế này cũng coi như để lại dấu chân, đồng thời cũng thành ghi chép về quá trình biến mất của Naruse Junichi. Tôi sống trong yên lặng, cùng lúc dằn vặt giữa cam chịu và không muốn cam chịu. Tôi quyết định không tiếp xúc với người khác nữa, như thế là tốt nhất cho mình.

Mùng 2 tháng Tám, tôi gặp Tachibana Naoko như đã hẹn. Trên đường đi làm về, tôi dừng đợi ở nhà ga. Trong bộ váy đen ngắn với sơ mi trắng, trông cô như giáo viên tiểu học.

“Đợi một lúc rồi hả?”

Tôi im lặng gật đầu. Cô chăm chú nhìn khiến tim tôi có hơi loạn nhịp.

“Anh ăn tối chưa?”

“Chưa.”

“Vậy thì vừa ăn vừa nói chuyện nhé. Để tôi chọn chỗ cho.”

Tôi chưa kịp trả lời, Naoko đã đi đến điểm đỗ xe taxi. Khi xe bắt đầu chạy, cô hỏi, “Tình hình anh sao rồi?”

“Tình hình gì?” Tôi miễn cưỡng hỏi lại.

“Tất nhiên là tình hình não anh.” Hẳn ngại tài xế nghe được, Naoko hạ giọng.

“Vẫn vậy thôi.”

“Tức là hiện giờ không có gì bất thường.” Cô thở phù ra chiều an tâm.

Tôi muốn phá vỡ sự an tâm đó.

“Cô nhầm rồi.” Tôi nhếch mép. “Ý là vẫn dị hợm như trước vậy thôi. Bảo là tiếp tục phát điên thì đúng hơn. Dù sao bây giờ tôi cũng đang cố hết sức để không bị phát hiện là một thằng bất thường.”

Tài xế liếc tôi qua kính chiếu hậu. Vẻ mặt Naoko ngạc nhiên xen lẫn thất vọng.

“Cô biết phải không?” Tôi nói.

“Biết gì cơ?”

“Đừng vờ vịt nữa. Biết người hiến là Shunsuke.”

“Không biết.”

“Nói dối.”

“Thật đấy. Tôi nghĩ đến khả năng này trên đường từ nhà Saga về nên chắc cùng thời điểm với anh thôi. Sau đó tôi đã tìm thấy cái này trong ngăn kéo của thầy Dogen.” Cô chìa ra một mảnh giấy nhỏ, hình như xé từ sổ tay. Trên đó viết nguệch ngoạc: Thi thể của người hiến não 1 chuyển về nhà Sekiya. Người hiến não 2 chuyển pháp y.

“Nhờ chữ ‘pháp y’ mà tôi mới xác định được Kyogoku Shunsuke là người hiến não.”

“Người hiến não 2 à? Trên bình chứa lát cắt não có ghi ‘Người hiến #2’. Đáng ra tôi nên nghi ngờ sớm hơn mới phải.”

“Tôi cũng quá ngớ ngẩn rồi. Cùng là trợ lý như nhau nhưng anh Wakao lại biết.” Naoko thở dài. “Thật đáng buồn, rõ ràng tôi cũng tham gia nghiên cứu nhưng lại không được biết điều quan trọng nhất. Và ngay khi biết được chân tướng vụ việc thì lại bị cản trở.”

“Bị cản trở?” Tôi nhìn cô. “Là sao?”

“Hình như họ đã phát hiện ra tôi đang điều tra này nọ. Hôm qua tôi đã bị điều sang nhóm nghiên cứu khác, với một đề tài nhàm chán không liên quan gì đến cấy ghép não. Hôm nay tôi cắt lát não mèo cả ngày vì mô hình của não người và não mèo giống nhau đấy. Cũng giống anh nhỉ? Có lẽ họ nghĩ cứ giao cho chúng ta những việc đơn điệu là xong.”

Tôi áy náy, “Tại tôi rồi.”

“Anh đừng bận tâm. Thế còn hơn bị sai bảo mà chẳng rõ mình đang làm gì. Chỉ tiếc là không thể tiếp tục giúp anh được.” Cô thì thầm, đặt tay lên đầu gối tôi.

Taxi chạy đến một nhà hàng nằm trên đường quốc lộ chính nối liền trung tâm và ngoại ô. Tôi từng nghe tên của nhà hàng này rồi, nhưng đến đây mới là lần đầu. Vào tới nơi, Naoko báo tên với bồi bàn, xem ra đã đặt bàn trước. “Tôi mời, anh thích ăn gì cứ gọi.”

Naoko nói, nhưng tôi đã gấp luôn thực đơn bồi bàn vừa đưa.

“Nhờ cô chọn hộ. Tôi có nhìn cũng không hiểu.”

“Có viết cái gì khó hiểu quá đâu.”

Tôi nhìn ra cửa sổ, không trả lời. Trời hình như đang mưa lâm thâm. Những giọt nước nhỏ bắn lấm tấm vào mặt kính, phản chiếu hình ảnh Naoko đang nói với bồi bàn. Rồi cô ngẩng lên khỏi thực đơn, “Anh uống rượu vang nhé.”

Tôi trả lời với cô trong kính, “Không uống.”

“Tại sao? Anh uống được rượu mà. Hay không thích rượu vang?”

“Tôi không uống rượu ở ngoài nữa đâu. Nhỡ say thì nguy hiểm lắm.”

Hẳn hiểu ý tôi, Naoko nói với bồi bàn, “Thôi không cần nữa.”

Bồi bàn rời đi, tôi đảo mắt nhìn trong quán. Ánh đèn vừa vặn, khoảng cách giữa các bàn đủ rộng để đảm bảo riêng tư.

“Quán này được đấy,” tôi nói. “Cô thường đến đây với bạn trai hả?”

“Có đến, hồi còn bạn trai.”

“Cô đá người ta đúng không? Lý do là, việc nghiên cứu quan trọng hơn yêu đương.”

Naoko chớp mắt, lắc đầu, “Không đúng, tôi bị đá. Anh ta bảo là không tưởng tượng nổi có tương lai gì với đàn bà chúi mũi vào nghiên cứu.”

Tôi khịt mũi, “Lắm thằng hâm thế.”

“Tôi cũng nghĩ thế. Anh thì không hâm đâu nhỉ!”

“Câu ấy sao lại đem hỏi một người sắp phát điên?” Tôi chống cằm.

Naoko cụp mắt xuống, “Anh không định đến phòng nghiên cứu nữa à?”

“Chẳng có lý do gì để đến nữa. Chỉ ích lợi cho việc thu thập dữ liệu của họ thôi.”

“Dữ liệu không phải chỉ để viết luận nghiên cứu đâu. Có khi nó cũng có ích cho việc chữa trị của anh nữa.”

“Chữa trị à? Đừng đùa!” Tôi châm biếm. “Bọn họ cũng biết tôi đã không còn hy vọng quay lại như ban đầu được nữa, nhưng họ chẳng hề coi trọng điều đó. Họ chỉ chăm chăm vào việc não hoạt động có ổn không. Miễn là còn khả năng suy nghĩ, ghi nhớ, cảm giác, vận động, là đủ. Sau đó họ sẽ báo cáo cho mấy lão già bên trên đang ngóng chờ tính khả thi của việc cấy ghép não: Không vấn đề, não cấy ghép đã vận hành ngon lành cành đào.”

Món đầu tiên được đưa lên, là món khai vị. Đầu tiên phải dùng cái dĩa để ngoài cùng, kiến thức ở mức này thì tôi nắm được. Không để vào tai những lời giới thiệu dài dòng của bồi bàn, tôi nhét luôn thức ăn vào miệng, cảm giác vô vị hết sức.

“Phải nghĩ ra cách gì đó.” Naoko cầm dao dĩa, ghé mặt lại gần tôi. “Anh cũng không nghĩ cứ để mặc mãi thế này là được, đúng không? Có thể đề nghị của tôi hơi khiên cưỡng, nhưng tôi cho rằng chỉ còn cách nhờ thầy Dogen thôi.”

“Cô đừng nói năng vô lý như thế.” Tôi cố tình buông dĩa đánh cạch trên đĩa. “Ban nãy cô còn bảo hết hy vọng với đám người đó, thế mà giờ lại muốn giao tôi vào tay họ à?”

“Không được biết sự thật về người hiến não, tôi cũng giận chứ. Nhưng thế liên quan gì đến việc chữa trị cho anh đâu. Xem xét một cách khách quan, người cứu được anh không còn ai khác ngoài thầy Dogen.”

“Cô bảo tôi phải tin cái lão bác sĩ lừa đảo bệnh nhân hả?”

“Tôi nghĩ thầy nói dối không phải do ác ý. Lúc ấy đang khẩn cấp, thân phận người hiến không phải là mấu chốt vấn đề. Thêm nữa, nhìn từ lập trường của anh, tự nhiên nghe bảo ghép cho anh não của kẻ đã bắn bay não anh, chắc anh cũng không chịu nổi.”

“Tôi không thích đặt vấn đề như thế. Thà lấy lập trường của Đại học Towa ra biện minh nghe còn xuôi tai hơn, đúng không? Lừa người ta cho trót lọt xong chuyện, đây mới là nguyên nhân thực sự.”

Naoko ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào tôi, “Anh đừng quên, nếu không cấy ghép mảnh não đó cho anh thì giờ này anh chẳng còn trên đời đâu.”

“Thế càng hay.” Tôi nói.

Naoko máy môi, nhưng thấy bồi bàn đến gần bèn nén lời lại.

Người ta thay đĩa. Các món ăn lần lượt đưa lên. Tôi không nhìn Naoko mà cắm cúi ăn sạch các đĩa trước mắt mình. Tính ra thật giống công việc đang làm, chỉ thay thiết bị bằng thức ăn cao cấp và pallet thì thay bằng đĩa mà thôi.

Xong bữa, cà phê được mang ra. Bầu không khí trầm mặc gây ức chế vẫn kéo dài. Cuối cùng, Naoko là người mở lời, “Megumi chưa quay lại à?”

Tôi im lặng lắc đầu.

“Khi nào thì quay lại?”

“Không biết.”

“Anh nên chủ động đi đón cô ấy về.”

“Đón ư?” Tôi chỉ đảo mắt.

“Phải, nên nghĩ cách đón cô ấy về. Ở bên người hiểu mình rõ nhất có lẽ sẽ giúp anh tìm lại bản thân.”

“Đừng nói những lời vô trách nhiệm như thế.” Tôi liệng chiếc thìa đã khuấy cà phê, làm cà phê bắn vào sơ mi trắng của Naoko, để lại những vệt màu nâu. “Cô thì hiểu gì? Cô có biết tôi đã khốn khổ nhường nào để cô ấy không nhận ra mình đang thay đổi không hả? Tôi giả vờ tình cảm mình chưa hề thay đổi, cô ấy giả vờ không nhận ra tôi đang diễn kịch. Nỗi khổ đó, cô có thấm thía được chừng một phần mười không?” Giọng tôi vang khắp nhà hàng. Có lẽ khách khứa đều đang nhìn sang, nhưng tôi mặc kệ.

Naoko sửng sốt trước phản ứng hùng hổ của tôi, rồi dần dần ánh mắt trở nên luống cuống. Cô nhìn tôi, khuôn mặt đau khổ lạ lùng. Môi cô run run, à không phải run run, mà cô đang nói gì đó. Song tôi không nghe rõ.

“Có gì muốn nói thì nói cho mạch lạc.”

Naoko hít một hơi thật sâu và mở miệng lại, lần này tôi đã nghe rõ.

“Xin lỗi.”

Đã trấn tĩnh, tôi sửa lại thế ngồi cho ngay ngắn.

“Xin lỗi anh,” Naoko nhắc lại. “Đúng như anh nói. Tôi đã buông ra những lời vô trách nhiệm, thiếu cảm thông. Xin thứ lỗi cho tôi.”

Từ đôi mắt cụp xuống, một giọt lệ rơi ra. Như thế không đủ làm tôi nao núng đâu, tôi muốn đáp trả bằng những lời gay gắt ác nghiệt hơn nữa, nhưng nhất thời không nghĩ ra điều gì. Đúng lúc ấy, có người đến gần. Một người đàn ông trung tuổi với ria mép cắt tỉa gọn gàng. Hình như là quản lý nhà hàng, có lẽ xuất hiện để nhắc nhở những vị khách đã bất ngờ gây ồn ào.

“Thưa quý khách…”

“Tôi biết.” Tôi phất tay như đuổi ruồi. “Tôi sẽ im lặng. Được chưa?”

Quản lý xem chừng còn muốn nói nữa, nhưng Naoko đã đứng dậy, “Là tôi sai, tôi đã chọc giận anh ấy. Tôi xin lỗi.”

Chắc thấy mắt cô ướt nhoèn, quản lý không tiện nói nữa. Naoko bèn thừa cơ giục tôi, “Chúng ta đi thôi. Đồ ăn ở đây thực sự rất ngon anh nhỉ?”

“Cũng được.” Tôi nói, mắt nhìn quản lý nhà hàng. Naoko gọi taxi, bảo muốn tiễn tôi về.

“Bây giờ thì tôi không giúp gì được cho anh nữa. Nhưng nếu có chuyện cần, muốn trao đổi, anh cứ liên hệ với tôi bất kỳ lúc nào nhé.” Cô dặn, người lắc lư theo xe.

“Chẳng còn gì mà trao đổi cả.”

“Thì gặp mặt cũng được mà? Ăn cơm, uống trà.”

Tôi nhìn Naoko, “Để làm gì?”

“Tôi rất lo cho anh.” Naoko dùng hai tay ấp lấy tay tôi như bảo vệ thứ gì quý giá, giống một hôm nào đó. “Tôi không thể kiểm tra cũng không thể điều tra anh, tôi chỉ muốn chắc chắn là anh không sao hết. Đơn giản thế thôi, anh không phản đối chứ?”

Tôi gỡ tay cô, dõi mắt ra ngoài xe. Mưa đã tạnh, vầng trăng bạc đang ló ra từ những đám mây.

Thật thà mà nói, tôi chẳng có lý do gì để từ chối đề nghị của Tachibana Naoko cả. Tôi đã nổi giận đấy, nhưng không phải tôi không thích bữa ăn hôm nay. Nói cho đúng là, khi ở cùng cô ấy, tôi thấy lòng bình yên lạ lùng.

Buộc phải thừa nhận, hình như tôi đã bắt đầu yêu cô gái này. Tôi không rõ mình bị hấp dẫn vì điểm gì ở cô nữa. Lúc mới gặp tôi không thấy cô có bao nhiêu sức hút, nhưng chẳng rõ tự khi nào cô đã cướp mất tim tôi, làm tôi không thể bứt ra được.

Nếu Shunsuke còn sống, chắc hắn sẽ yêu Naoko, tôi nghĩ. Tôi đang nhận di nguyện của hắn ư? Bây giờ, tôi không có khả năng phân tích một cách khách quan tình cảm của mình nữa.

“Sao anh?” Naoko chăm chú nhìn sang tôi.

“Nếu muốn gặp cô tôi sẽ liên lạc.” Tôi trả lời.

“Tốt rồi. Chứ kết thúc thế này thì tôi biết phải làm sao đây.”

Về đến chung cư, tôi nhanh chóng xuống xe. Naoko cũng theo xuống.

“Cảm ơn vì bữa tối… Đúng ra tôi nên nói như thế. Nhưng mà tôi không muốn. Vẫn phải thẳng thắn với cô rằng, đồ ăn ở đó chẳng ra gì.”

Naoko nhăn mặt, “Tôi cũng nghĩ như anh. Gần đây họ đổi đầu bếp.”

“Lần sau đừng đến những nhà hàng sang chảnh kiểu đấy. Không hợp với tôi.”

“Tôi sẽ tìm chỗ ngon ngon.”

“Hy vọng thế.” Tôi quay lưng lại cô, cất bước về nhà, nhưng rồi lại dừng chân, ngoái đầu bảo. “Cái đó, xin lỗi.” Tôi chỉ ngón tay về phía vết bắn cà phê trên ngực sơ mi trắng của Naoko. Cô hiểu ngay.

“Không sao, đừng bận tâm.”

“Để lần sau đền cho cô.”

“Đã bảo đừng bận tâm.” Naoko leo lên taxi và vẫy bàn tay nhỏ nhắn qua cửa.

Tại sao tôi lại cầm thứ này về nhà? Cái thứ có năng lực vẫy gọi linh hồn Shunsuke trong tôi. Cây đàn piano đồ chơi màu đỏ.

Một mình trong nhà, tôi vô thức ngồi trước cây đàn, nhấn phím đàn. Tiếng đàn khiến lòng tôi yên ổn, nhưng lại chính là thứ ăn mòn trái tim tôi. Dù thế tôi chẳng có dũng khí hủy nó đi. Tôi không đủ tự tin để đối phó cảm giác hỗn loạn bất an khi mất nó.

Tôi viết nhật ký. Thi thoảng thử đọc lại, và nhận ra chẳng qua mới có mấy ngày mà cảm giác của tôi đã khác rồi. Có phải sự thay đổi đang tăng tốc?

Có đêm, tôi mơ thấy bố. Gần đây, tôi hầu như không mơ về bố mẹ. Đột nhiên lại mơ chắc là có liên quan đến việc đánh răng tối hôm trước, vì hết kem đánh răng nên tôi dùng muối thay. Cách này cũng được, bố nói và cũng thường làm như thế.

Trong giấc mơ bố đang chặt cây. Ông định lấy gỗ đóng chuồng để nhốt tôi vào. Tôi không hiểu làm sao mình lại biết ý đồ của ông, nên ấm ức khóc lóc. Bố trừng mắt nhìn tôi dữ tợn. Khuôn mặt ấy biến thành khuôn mặt kia, mặt Kyogoku Shunsuke.

Mơ đến đây, tôi choàng tỉnh.

Ngủ dậy được một lúc lâu, tôi vẫn bồn chồn không yên. Có thể vì tôi đã nghĩ nên nhốt chính mình vào lồng nên mới nằm mơ như thế.

Trong khi ngẫm nghĩ về nội dung cơn mơ, tôi băn khoăn không biết ngôi nhà xưa thế nào rồi. Ngôi nhà thuê tôi ở cùng bố mẹ. Đằng trước là văn phòng thiết kế nhỏ. Đằng sau có hai phòng. Bếp bé xíu. Thế nên lúc lên cấp hai tôi phải ngủ ở phòng khách.

Hay là mình thử về đấy xem. Ngắm ngôi nhà cũ và dạo quanh biết đâu sẽ khơi gợi được ít nhiều hồi ức cũ. Vừa vặn hôm nay lại là thứ Bảy.

Tôi ăn qua loa cho xong bữa sáng, rời nhà ra ga mua vé. Đi tới ngôi nhà ngày xưa chỉ cần một lần đổi tàu giữa chặng. Mất khoảng bốn mươi phút thôi. Ở gần thế mà sao đến bây giờ tôi mới nghĩ tới việc về đấy?

Ra khỏi ga đến, tôi cuốc bộ về nhà, chỉ mất chừng năm phút đi bộ thôi. Tôi thấy tất cả xung quanh đã thay đổi nhiều. Khó mà nói là đẹp đẽ hơn, nhưng rõ ràng đang ráo riết đuổi theo dòng chảy thời đại.

Con phố chúng tôi từng ở thì vẫn như cũ. Hai bên lề nhỏ hẹp là những hàng quán trông không có vẻ gì phát đạt. Cứ tầm một hai nhà lại thấy treo biển cho thuê. Tôi nhớ ra là rất lâu về trước ở đây đã có tin đồn sẽ giải phóng mặt bằng. Các chủ hàng, có cả bố, đã họp bàn việc “không để bị đuổi đi”, cuối cùng thỏa thuận là không ai được tự ý hành động và cùng nhất trí đòi tăng giá đền bù. Bố rất phẫn nộ vì mọi người có vẻ đều muốn rời khỏi đây. Kế hoạch về sau bỏ dở, không thấy giải phóng gì nữa. Những người lăm le đợi tiền đền bù để đi chỗ mới thành ra nản lòng, suốt ngày lải nhải “Không mở đường xây dựng gì sao?”

Tôi đi trên con phố tiêu điều từng quen thuộc, tiến đến nơi ở ngày xưa. Nhưng đến nơi, tôi sững người. Nó đã được cải tạo thành bãi đỗ xe có mái che.

Tôi đi vào, muốn tìm vị trí phòng khách ngày trước, thử nghĩ xem căn bếp ở đâu. Nhưng trí nhớ của tôi không thức tỉnh. Rõ ràng tôi còn nhớ kích thước cũng như cách bài trí trong nhà, song không sao mường tượng được thành hình ảnh. Dù đã từng sống ở đây nhưng tôi chẳng thấy chút cảm giác chân thực nào, y như thể đều là chuyện bịa.

“Này, mày đang làm gì đấy?” Đột nhiên có tiếng nói vang lên phía sau. Một thanh niên lại gần. Tầm tuổi tôi. Tóc húi cua và lông mày cạo mảnh. “Mày tự tiện đụng vào xe tao hả?!”

Tôi trông thấy thằng này ở đâu rồi. Tôi chăm chú nhìn và nhận ra là bạn học cùng khóa sống ở gần đây. Từ cấp ba chúng tôi học khác trường, chắc phải mười năm rồi chưa chạm mặt.

“Sao mày? Tự dưng nhìn chằm chằm vào mặt người ta, muốn kiếm chuyện à?” Nó túm lấy cổ áo sơ mi của tôi. Cái thằng chuyên đời làm thế từ hồi tiểu học. Tôi nhớ ra một chuyện cũ liên quan đến nó, đi bắt dế này, cả đội bóng chày chuyên nghiệp nữa.

“Nói gì đi, câm à?”

Người tôi nóng bừng. Trong tai vang lên âm thanh ong ong tựa tiếng ve sầu.

“Tao không đụng vào xe mày.” Tôi nói.

Thanh niên trố mắt nhìn tôi, “Thật không?”

“Thật.”

“Ở yên đấy và đừng có chạy.” Nó buông tay, vừa canh chừng tôi vừa móc chìa ra khỏi túi. Sau đó mở cửa ghế lái, nhoài nửa người vào như để kiểm tra tình trạng bên trong.

Tôi liền đạp mạnh vào cánh cửa. Bị cửa kẹp thắt lưng, thằng kia rú lên thảm thiết. Tôi hơi nới cửa. Nó định chuồi ra. Tôi lại đạp cửa vào lần nữa. Lần này kẹp trúng cổ nó. Tôi đè nó xuống, dồn sức dập cửa nhiều lần. Trong lúc ấy, tiếng ve sầu vẫn ran ran, tôi đâm ra đau đầu. Đến khi tĩnh trí lại thì thằng kia đã rã rượi nằm bẹp xuống.

Từ ngoài đường không nhìn vào được trong này nên chắc không phải lo có ai chứng kiến. Tôi đạp thêm một cú vào mạn sườn nó rồi rời khỏi bãi đỗ xe.

Trên đường ra ga, đầu tôi đau dữ dội. Cả khu phố đang dồn ép ký ức tôi. Thậm chí tôi đứng cũng không vững nữa. Thấy một trạm điện thoại bên đường, tôi chui vào. Tai ù đi theo nhịp tim, hơi thở nhọc nhằn. Vừa cố giữ cho mình không gục xuống, tôi vừa quay số Naoko. Cô đang ở nhà.

“Cứu tôi với.” Tôi gào. “Tôi sắp toi rồi!”

“Anh đang ở đâu?” Naoko hỏi lại. Tôi cho cô biết địa chỉ.

“Anh cứ ở yên, đừng làm gì đấy.” Naoko nói và ngắt điện thoại.

Tôi ngồi trên lan can bên cạnh bốt điện thoại và suy nghĩ xem tại sao ban nãy mình lại hành động như thế. Mọi việc sao lại ra nông nỗi này? Tôi chẳng qua chỉ đến tìm ký ức Naruse Junichi thôi mà, lẽ nào nơi này đang kỳ thị tôi?

Tôi nhìn thấy một chiếc xe cứu thương chạy qua trước mặt và dừng lại ở nơi từng có ngôi nhà của tôi. Xem chừng ai đó đã tìm thấy cái thằng đang gục ngã kia. Ga… phải rồi, tên nó là Gamo. Nó ra sao rồi? Tôi không nghĩ nó chết dễ thế, nhưng cũng không loại trừ khả năng này được. Tôi vẫn rất bình tĩnh, không cảm thấy sợ hãi hay tội lỗi gì, giống như người ta không hề thấy ăn năn khi giết một con gián.

Một lát sau, xe cứu thương lại chạy trở ra, rồi mất hút.

Khi cơn đau đầu kéo đến lần nữa, tôi thấy một chiếc taxi dừng lại trước mặt. Naoko nhảy xuống chạy lại.

“Anh không sao chứ?”

“Không sao, hơi mệt chút.”

“Lên đi anh.”

Tôi lên taxi. Xe chạy về chung cư của tôi. Chắc ngại tài xế nghe thấy nên Naoko không nói năng gì.

Về đến nhà, tôi mở tủ đồ lấy cuốn album. Trong đó có mấy tấm ảnh chụp nhà cũ.

“Chính là ở đây, ngôi nhà nơi tôi sinh ra. Tôi vừa đi tìm nó.”

Nhưng nó đã biến mất. Ngôi nhà đã biến mất khỏi quá khứ của tôi, giống những ký ức của tôi về Naruse Junichi đang dần dần bị phong hóa.

“Một ngày kia mọi dấu vết của tôi sẽ biến mất. Và sự tồn tại của con người có tên Naruse Junichi cũng sẽ biến mất luôn.”

“Không có đâu. Anh nhìn xung quanh mà xem, đầy dấu vết của anh.”

“Ở đâu chứ? Ở đâu có dấu vết của tôi? Tất cả đã biến mất rồi.”

“Còn tôi đây gì.” Naoko nhìn vào mắt tôi. “Dấu vết của Naruse Junichi đã được chạm khắc trong ký ức tôi.”

“Trong ký ức cô?”

“Đúng thế, anh đừng quên nhé. Sau phẫu thuật tôi chính là người đã ở cạnh anh lâu nhất mà.”

Tôi kéo tay Naoko. Trong mắt cô là ánh sáng kiên định. Môi cô rất đẹp. Bất giác tôi muốn hôn.

Nhưng tôi buông tay cô ra, “Cô về được rồi.”

“Tại sao?”

“Không tại sao, cô về đi.”

Tôi phải thừa nhận. Tôi phải thừa nhận tôi khao khát da thịt Naoko. Nhưng tôi không thể đắm chìm trong nó. Khao khát đó nhất định là từ Shunsuke mà ra.

Linh hồn Shunsuke đang không từ thủ đoạn tìm cách chi phối tôi.

Hôm sau, trên đường đi mua đồ, tôi đã dừng bước trước văn phòng bất động sản Banba. Cảnh tượng hôm ấy sống dậy trong tâm trí tôi. Tên đàn ông có đôi mắt cá chết, và tiếng súng.

Lúc tỉnh hồn thì tôi đã loạng choạng đi vào trong. Hôm nay là Chủ nhật, văn phòng sôi động hơn so với ngày hôm đó. Tôi đưa mắt tìm vị trí mình bị bắn nhưng chẳng thấy dấu vết gì cả, và y như hôm ấy, trên sofa có khách nữ đang ngồi.

Từ quầy tiếp tân, một người đàn ông với chất giọng the thé hỏi tôi “Cậu cần gì?”, mắt toát ra vẻ khinh miệt. Gã ta đầy vẻ coi thường, kiểu nhận định tôi là cái loại đến tìm mấy căn hộ cho thuê rẻ tiền.

Tôi nói, “Cho tôi gặp giám đốc.”

Các nhân viên bên trong cũng nhìn về phía tôi. Gã đàn ông ban nãy nặn ra một nụ cười nơi khóe môi.

“Giám đốc không có ở đây… Cậu là?”

“Thế quản lý đâu?” Tôi đảo mắt nhìn quanh văn phòng. “Hạng quèn như anh không đủ tư cách nói chuyện với tôi.”

Gã ta biến sắc mặt, mồm méo xẹo không nói một lời quay người đi, đến thì thào với người đàn ông béo phệ ngồi sát tường. Cặp má như chó pug của tay đó nhìn quen quen. Chính là lão quản lý vào cái thời điểm ấy.

Lão béo ục ịch đi đến chỗ tôi, “Cậu cần gì?”

“Không nhớ tôi sao?”

Quản lý nhíu mày vẻ nghi ngờ, “Chúng ta có gặp nhau rồi à?”

“Trông ông đã ở cái tuổi đãng trí đâu nhỉ? Chuyện đến thế mà quên được thì quả không bình thường.”

“Chuyện đến thế?”

“Ông nhớ ra chưa?” Tôi vén tóc mái lên. Mặc dù ca phẫu thuật chỉnh hình khá thành công nhưng vết sẹo không mất hẳn.

Quản lý không nhận ra ngay, nhưng chẳng mấy chốc cũng biến sắc mặt, “Là người… khi đó… phải không?”

“Đúng.” Tôi nói. “Là người khi đó.”

Quản lý hít vào, rồi vừa gật đầu vừa thở phì phì, “Vậy ư? Ôi, hôm ấy rất cảm ơn cậu. Mà, cậu có thể khỏe lại là quý hóa quá rồi.”

“Tôi đến là muốn gặp giám đốc.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ thử liên lạc ngay. Mời cậu vào đây đã.” Lão béo dẫn tôi vào một căn phòng khác ở bên trong.

Căn phòng không rộng nhưng đặt bộ sofa cao cấp mà thứ dùng để tiếp khách bên ngoài còn lâu mới sánh được. Quản lý bảo tôi chờ một chút ở đây rồi biến mất. Một phút sau, có người mang trà đến.

Tôi vừa hớp từng ngụm trà, vừa suy nghĩ xem tại sao mình lại vào đây. Gặp ông giám đốc rồi làm gì chứ? Đến bản thân tôi cũng không rõ. Nếu buộc phải nói, có lẽ là do muốn trông thấy người đàn ông mà Kyogoku Shunsuke thù hận chăng.

Chừng mười phút sau, quản lý quay lại, nói giám đốc đang đến nên bảo tôi chờ tầm mười phút nữa. Chắc để tôi chờ một mình cũng không ổn nên lão ngồi xuống đối diện tôi.

“Vậy…” Lão xoa tay. “Đầu cậu đã khỏi hẳn chưa?”

“Hẳn?” Tôi nheo mắt nhìn lại. “Bị bắn như thế mà khỏi hẳn được hả? Nghĩ theo lẽ thường xem.”

“Không, vậy…” Con chó pug bắt đầu đổ mồ hôi. “Còn có biến chứng gì sao?”

“Ông nhìn tôi rồi thử đoán đi. Ông không cảm thấy có chỗ nào lạ à? Có không?”

“Không, không…” Lão ta sỗ sàng săm soi khắp người tôi.

“Mà thôi, mặt ông nhìn chán lắm. Để tôi lại đây một mình đi.”

Hẳn tôi đã động chạm đến lòng tự ái của lão. Con chó pug lúc lắc má đứng lên, im lìm ra khỏi phòng.

Còn lại một mình, tôi nhìn quanh phòng. Trên tường treo một tấm hoành phi, viết bốn chữ “Thục Lự Đoạn Hành”⦾ với kiểu thư pháp loằng ngoằng như rắn. Trên kệ bày cái bình màu nâu đỏ không rõ chất liệu, tôi bất giác tự hỏi giá của nó là bao nhiêu?

← Suy nghĩ kỹ càng, hành động quyết đoán.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa. Tôi trả lời và một người đàn ông đi vào, tóc bạc, dáng khỏe khoắn, tuổi trên dưới năm mươi, vận bộ đồ vest may đo vừa người rất tinh xảo.

“Tôi là Banba, hân hạnh gặp cậu.” Người đàn ông ngồi xuống sofa và bắt chéo chân.

Cùng lúc, tôi tin chắc rằng ông ta chính là cha Shunsuke, không sai vào đâu được. Cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng tôi thấy bồn chồn y như lúc gặp Kyogoku Ryoko, trong đầu có cảm ứng.

Ông Banba làm mặt hồ hởi, “Ôi chà, dường như cậu khỏe hẳn rồi nhỉ! Tôi yên tâm rồi. Trong vụ đó, cả cậu Naruse và tôi đều là người bị hại. Tôi đã lo lắng cho cậu suốt đấy.”

Tôi cũng là người bị hại nên không có trách nhiệm gì với thương tích của cậu hết. Đây mới là lời muốn nói thật này.

“Hồi cậu nhập viện chúng tôi có ghé thăm một lần. Ừm, hôm nào ấy nhỉ?”

“Vài hôm trước khi tôi xuất viện. Có hai nhân viên trẻ mặt mày lơ ngơ đến và bày đặt cầm theo giỏ hoa quả chỉ được mỗi cái lòe loẹt.”

Cơ mặt ông Banba giật giật trong tích tắc. Dù thế, ông ta mỉm cười ngay, “Đôi bên đều tai bay vạ gió, hả? Chẳng hiểu cảnh sát làm ăn kiểu gì nữa.”

“Bên ông có ai bị thương đâu.” Tôi nói.

Ông Banba xòe hai tay, “Đổi lại chúng tôi thiệt hại một khoản tiền lớn là 200 triệu yên. Số tiền bị thả từ trên sân thượng trung tâm thương mại xuống và chỉ thu hồi được một ít thôi, phần lớn mất cả. Đó là một cú trời giáng với một công ty con con.” Ông ta nói những lời nghe rỗng tuếch.

“Cứ coi như tiền tiêu vặt cho con trai ông đi.”

Tôi công kích. Quả nhiên, ông Banba xây xẩm mặt mày.

“Cái thằng tội phạm, toàn nói năng ba lăng nhăng. Tôi biết mẹ nó thật nhưng đâu phải loại quan hệ đó. Những tin nực cười này đồn mười đồn trăm gây tổn hại danh dự cho tôi lắm đấy.”

“Ông mà đưa tiền phẫu thuật cho bà mẹ thì có phải xong rồi không?”

Vẻ mặt Banba như kiểu, cậu biết cả chuyện ấy cơ à? “Vì một chút quen biết mà cho tiền phẫu thuật. Tôi mà làm thế thì cả nước sẽ đến đòi tôi giúp đỡ mất. Vì người quen ở mức đó thì tôi có cả đống, khắp các vùng đất nước luôn. Mà thôi…” Banba nói và thọc tay vào túi trong áo vest lấy ra một chiếc phong bì màu trắng, đặt xuống bàn. “Xem chừng cậu cũng không có việc gì đặc biệt ở đây, vậy nên cầm cái này rồi ra về được không? Tôi cũng không rảnh đâu.”

Xem ra ông ta tưởng tôi đến đây bóp nặn. Tôi cầm lấy phong bì, rút ruột ra xem, là mười tờ 10.000 yên.

“Có nghĩa là bằng thứ này, tôi hãy quên đi hả?” Tôi hỏi.

Y như thể nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu, Banba chỉ hừ mũi, “Vốn dĩ phía chúng tôi chẳng có trách nhiệm trả tiền gì sất. Khoản này coi như xuất phát từ lòng thông cảm của chúng tôi đi, cũng hào phóng rồi đấy. Đừng kén cá chọn canh nữa, ngoan ngoãn cầm lấy thì tốt hơn.”

Tôi nắm chặt mấy tờ tiền trong tay trái rồi đứng dậy. Tưởng tôi thu dọn để đi, Banba đứng dậy mở cửa hộ, nhưng tôi không đi ra cửa, mà vươn tay phải nắm lấy cái bình đỏ nâu.

“Cái này giá bao nhiêu?”

Banba cau mặt, “Cậu thích nó? Nhưng thôi, tha cho tôi đi. Nó không phải đồ một hai trăm nghìn yên đâu. Trả về chỗ cũ cho tôi nhờ.”

Tôi biết mình đang nhếch mép lên. Tôi vung cái bình cổ, dồn hết sức chọi vào mặt Banba. Ông ta hụp mình xuống né được, cái bình rơi vào bức tường phía sau, vỡ choang. Những mảnh vỡ văng xuống đầu Banba.

“Rốt cuộc mày muốn gì hả?” Banba hét lên, mặt đỏ căng đỏ cử.

Tôi trừng trừng nhìn lại. Đúng lúc đó, tôi cảm thấy sóng não của chúng tôi bắt nhịp với nhau, đồng nhất với nhau ở hình thái giận dữ. Hẳn là Banba cũng cảm nhận được ít nhiều, mặt mày lộ vẻ nghi hoặc.

Cửa mở. Quản lý và cả đống người chạy ùa vào.

“Ông chủ, có chuyện gì vậy?” Nhìn những mảnh bình vỡ rơi tán loạn trên sàn, chắc họ đã hiểu ra tình hình.

“Thằng khốn này!” Đám nhân viên hùng hùng hổ hổ, bộ dạng như sẵn sàng nhảy xổ vào tôi.

“Khoan đã.” Banba ngăn lại, rồi quay người nhìn tôi đầy vẻ nghi ngờ. “Cậu, là ai?”

Tôi liếm môi, “Đại diện của con trai ông.”

“Gì? Ý cậu là sao?”

“Ý là như vậy thôi.” Tôi bắt đầu bước đi.

Đám nhân viên nhường đường, trước sau vẫn bộ dạng hùng hổ. Tôi băng qua giữa họ, ra khỏi phòng khách, đi qua văn phòng. Sắp ra tới cửa, tôi đứng lại, xé vụn mớ tiền giấy đang cầm trong tay trái. Sau đó ngoái đầu, ném vào đám nhân viên đang đứng ngây như phỗng. Vừa nhìn mớ tiền đã thành hoa giấy, tôi vừa tưởng tượng tâm trạng Shunsuke khi rải 200 triệu yên.

Tối hôm ấy có khách. Là Dogen.

“Xin cậu hãy đến phòng nghiên cứu.” Ánh mắt khẩn thiết, ông ta nài nỉ. “Dù thế nào chúng tôi cũng sẽ điều trị cho cậu. Sẽ cố xóa sạch ảnh hưởng của Kyogoku khỏi đầu cậu.”

Tôi quay đi. Tôi sẽ bị lừa bởi những lời lường gạt như thế sao?

“Cứ để mặc như bây giờ thì chẳng có hy vọng gì hết. Cho dù khả năng rất nhỏ, chúng ta cũng nên đánh cược một lần, không phải sao?”

Tôi cười mũi, “Có nghĩa ông đang thừa nhận khả năng rất nhỏ.”

“Nhưng không phải bằng không.”

“Gần như là bằng không, phải không?”

“Tại sao cậu lại ghét chúng tôi đến mức ấy? Không ai đòi cậu mang ơn nhưng ít nhất cũng mong cậu thừa nhận sự thật là chúng tôi đã cứu mạng cậu.”

“Các ông đã che giấu một điều quan trọng và không có ý thức về tội nghiệt đã gieo xuống. Tôi sẽ không tha thứ cho điều đó.”

“Ban đầu chúng tôi giấu là vì cậu. Sự tình diễn biến đến mức này chúng tôi có nằm mơ cũng không ngờ tới.”

“Tất nhiên. Nếu ông ngờ mà vẫn làm thì tôi đã giết chết ông rồi.”

Dogen lộ vẻ không sao tin được, bộ râu rung giật.

“Dù sao cũng không thể để mặc thế này.” Ông ta dịu giọng. “Chúng tôi đã nghĩ ra được vài cách điều trị rồi. Cậu đến phòng nghiên cứu một lần đi mà, chúng tôi sẽ giải thích. Cậu nghe xong, hiểu xong, sau đó quyết định chữa trị hay không cũng được mà.”

“Quyết định có rồi đây.” Tôi nói. “Ông về đi.”

Dogen nhăn nhó, cau mày nhìn tôi, rồi từ từ đứng dậy, “Tôi sẽ lại đến. Với tư cách bác sĩ, tôi không thể lùi bước được.”

“Tôi không nghĩ ông là bác sĩ.”

Ông ta quả nhiên trừng mắt nhìn tôi, rồi rời đi.

Không thể tin bọn họ được. Chỉ leo lẻo cái mồm thì có tác dụng gì. Tôi không thể mềm lòng vì cái chiêu ân nhân cứu mạng. Bọn họ chỉ làm những gì họ muốn mà thôi.

Tôi quyết định sẽ làm theo cách của mình.

Tiếng bước chân của Dogen đã xa hẳn, tôi nhấc điện thoại lên quay số. Sau hai hồi chuông, giọng Naoko vang ra.

“Sao vậy anh?” Cô hỏi.

“Tôi có việc muốn nhờ cô. Trước hết, có chuyện này tôi phải cho cô biết.” Tôi kể lại cuộc viếng thăm văn phòng bất động sản Banba hôm nay. Naoko xem chừng rất bất ngờ, không thốt ra tiếng nào mà chỉ im lặng lắng nghe. Nhưng khi tôi nói đến sự đồng điệu trong sóng não với Banba, Naoko lại thốt lên “Thật à?”, giọng quan tâm pha nghi ngại.

“Tôi đã thay Shunsuke căm tức và giận dữ với người đàn ông đó.” Tôi nói. “Bình tâm nghĩ lại, thật là lạ khi thấy lòng ngùn ngụt căm hờn với Banba đến thế! Vì nói sao thì bấy giờ tôi cũng đã thật lòng muốn giết ông ta, nên mới ném cái bình.”

“Tạ ơn trời phật vì ông ta không làm sao hết.” Naoko nặng nề nói. “Nếu ông ta chết, Naruse Junichi sẽ phải vào nhà đá oan ức vì một cái tội không làm.”

“Nhưng Naruse Junichi giết thật mà.”

“Không phải đâu, tại linh hồn Shunsuke đấy. Anh chỉ bị nó ám thôi. Đã ám được thì cũng có thể trục ra được, hãy tin như thế đi.” Naoko nôn nóng trấn an tôi. Nhưng tôi đã không còn để tâm đến cái kiểu hy vọng ấy nữa rồi, nên chuyển sang chuyện Dogen. Khi tôi kể đã từ chối chữa trị, cô bèn trách, “Vẫn nên nhận trị liệu đi.”

“Thôi đừng nói nữa! Cô không còn quan hệ gì với Dogen đâu nhỉ, đúng chứ?”

“Đúng, nhưng…”

“Thay vào đó, tôi có việc muốn nhờ. Cô giới thiệu bệnh viện cho tôi đi.”

“Bệnh viện? Bệnh viện gì?”

“Cái đó chẳng phải rõ quá rồi à?” Tôi nói.

Dù tâm trạng nặng nề, nhưng tôi phải quyết tâm. Trong lúc đầu óc còn đôi chút bình thường, tôi sẽ mau chóng làm hết những việc có thể làm.

Tan làm, tôi khẩn trương rời nhà máy, đến gặp Naoko ở chỗ hẹn rồi cùng cô lên xe buýt đi sang thị trấn bên cạnh.

Trên xe chúng tôi chẳng nói năng gì. Chúng tôi đã tranh luận biết bao nhiêu lần về việc hôm nay rồi. Có lẽ bảo là tranh luận thì không chính xác lắm. Naoko đã khổ sở thuyết phục nhằm khiến tôi thay đổi ý định, nhưng cuối cùng tốn công vô ích, suy nghĩ của tôi không thay đổi.

Nơi chúng tôi xuống xe là một khu dân cư phân lô ngay ngắn như bàn cờ, phố xá toàn đường một chiều.

“Đây.” Naoko đi vào một con đường dài hẹp.

Từ điểm dừng xe buýt, chúng tôi đi bộ khoảng năm phút thì đến bệnh viện. Trên cánh cổng lớn oai vệ khắc mấy chữ “Bệnh viện Kitaizumi”, bên kia khuôn viên rộng rãi là một tòa nhà màu trắng. Môi trường thanh tịnh này chắc là rất phù hợp với người mắc bệnh tim.

“Anh không định thay đổi suy nghĩ à?”

Đứng trước cổng, Naoko thuyết phục tôi lần cuối. Nhưng giọng không còn cương quyết mấy, chắc đã buông xuôi.

“Cô đừng thuyết phục nữa, tôi quyết tâm rồi. Ít nhất trong lúc đầu óc tôi còn bình thường.”

Naoko thở dài, bất lực cúi mặt xuống, dùng mũi giày cao gót đá đá nền đất, “Cho tôi đi cùng được không?”

“Không, tôi đi một mình. Tôi muốn đi một mình.”

“Vậy à!” Naoko khẽ gật đầu. “Vậy tôi sẽ chờ ở nhà.”

“Giá vào rồi nhập viện luôn được thì hay.” Tôi vừa nói vừa đưa chìa khóa nhà cho cô.

Naoko lườm, “Đùa linh tinh.”

“Một nửa là thật lòng đấy.”

Naoko cắn môi, quay người bước đi. Tôi nhìn theo cho đến khi bóng cô khuất hẳn rồi hít một hơi thật sâu, đi vào cổng.

Trong khuôn viên bệnh viện có một đài phun nước nhỏ, xung quanh đặt hai chiếc ghế, mỗi ghế có một người ngồi. Một là phụ nữ cao tuổi mặc đồ thể thao đang hí hoáy đan bên cái túi nhồi đầy những len. Một nữa là đàn ông đứng tuổi ăn vận chỉn chu. Anh ta cứ nhìn chằm chằm ra trước, bất động như tượng, tay ôm chặt cặp tài liệu màu nâu như thể đó là vật hết sức quan trọng. Cả hai người đều không để ý gì đến tôi.

Qua cửa thì có ngay cửa sổ tiếp nhận ở tay phải. Bên trong có một cô y tá to béo đeo kính gọng vàng. Tôi bảo với cô ta rằng tôi muốn gặp bác sĩ trao đổi về tình hình của người nhà.

“Xin hỏi người nhà cậu là…?” Cô y tá to béo hỏi bằng chất giọng trầm.

“Anh tôi.” Tôi nói. “Gần đây, có chút…” Tôi liếm môi và hạ giọng. “Tình trạng hơi kỳ lạ. Thế nên tôi muốn trao đổi với bác sĩ ở đây. Nếu cần dẫn anh ấy đến cùng thì lần sau tôi sẽ dẫn…”

“Kì lạ như thế nào?”

“Khang khác so với trước đây. Suy nghĩ và hành động thay đổi cứ như đã biến thành người khác.”

Cô y tá khẽ thở dài, như thể cho rằng tôi đang chuyện bé xé ra to. Tôi tiếp tục, “Biến thành người rất bạo lực ấy, mấy hôm trước còn suýt giết người.”

Giết người. Từ này hẳn là có sức thuyết phục rồi. Quả nhiên cô y tá hơi trố mắt, giọng căng thẳng, “Tôi hiểu. Cậu hãy chờ ở đây.”

Phòng chờ chẳng có gì khác so với các bệnh viện nội khoa hay ngoại khoa thông thường, có ghế dài, có ti vi và giá sách. Năm người đàn ông đàn bà ngồi rải rác, chẳng rõ ai là bệnh nhân và ai đi kèm.

Khoảng hai mươi phút sau tôi được gọi tên. Cô y tá dẫn tôi vào một căn phòng trông giống văn phòng hơn là phòng khám. Tường trắng, đèn sáng rực. Ở chính giữa phòng có một chiếc bàn thép, ngồi bên bàn là một bác sĩ ngoài bốn mươi tuổi, da ngăm.

“Mời ngồi,” anh ta trỏ chiếc ghế đối diện.

Tôi vừa ngồi, anh ta hỏi ngay, “Nghe bảo là vấn đề của anh cậu? Biến thành người khác gì đó…”

Tôi gật đầu, “Người khác hoàn toàn.”

“Cụ thể thế nào?”

“Trước đây, anh ấy là người thật thà thậm chí còn thiên hướng tiêu cực kiểu nhút nhát ngại ngần, nhưng giờ các đặc điểm này biến mất rồi.” Cảm giác thật lạ khi miêu tả chính bản thân mình. “Nhưng cũng không phải đơn giản là biến thành kiểu người bạo dạn, mà đổi ra thù địch mọi người. Tính công kích rất mạnh, không còn biết quan tâm hay thông cảm tế nhị nữa. Ngày trước thì chắc chắn không như vậy.”

“Ồ.” Bác sĩ gõ gõ ngón trỏ lên bàn. “Tôi nghe bảo cậu ta còn suýt giết người.”

“Anh ấy đột ngột từ bỏ ý định đáng sợ đó đúng lúc, không có hậu quả gì.”

“Cậu ta có động cơ nào cho hành vi ấy không? Vì sao lại muốn giết người ta chứ?”

“Không phải không có, nhưng chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi thôi. Chứng kiến một sinh viên ăn chơi bừa bãi bằng tiền cha mẹ, thế là nổi đóa. Vì tôi… chúng tôi lớn lên trong cảnh bần hàn.”

“Cậu còn nhớ cậu ta nói gì lúc ấy không?”

“Tôi nhớ. Anh ấy nói không hiểu tại sao tự nhiên nộ khí xung thiên.”

“Vậy là cậu ta tự cảnh tỉnh ư?”

“Đúng. Một phần nào đó.”

“Nếu thế,” bác sĩ ngả người ra lưng tựa ghế, vẻ bình thản. “Tôi nghĩ rằng không cần phải lo lắng nhiều. Có lẽ là chứng cuồng loạn ở mức độ nhẹ. Bao nhiêu người phát bệnh cũng chỉ vì căng thẳng. Anh cậu làm ngành gì?”

Tôi nín thở, rồi trả lời như dự định, “Âm nhạc.”

Bác sĩ nhíu mày gật gù như thể vỡ lẽ, “Những người được gọi là nghệ sĩ ít nhiều sẽ có khuynh hướng rối loạn. Thẳng thừng mà nói, ít người được bình thường.”

“Dù thế nhưng tôi vẫn nghĩ là có quá nhiều hành động bất thường. Chẳng hạn như anh ấy giữ cái đàn piano đồ chơi…” Tôi vừa cẩn trọng kiểm soát cảm xúc vừa tiếp tục. “Anh ấy cứ chơi nó trong nhiều giờ. Đó chẳng phải là có vấn đề về thần kinh hay sao ạ?”

“Đàn piano đồ chơi ư?” Bác sĩ lộ vẻ bất ngờ. “Cái đàn thế nào? Có phải đồ vật mang ý nghĩa đặc biệt với anh trai cậu không?”

“Chẳng rõ có thể coi là ý nghĩa đặc biệt không, nhưng nó là vật kỉ niệm của mẹ. Mẹ qua đời nửa năm trước, từ đó anh ấy trở nên kỳ lạ.” Tôi kể về Kyogoku Shunsuke đúng như lời Kyogoku Ryoko từng kể, ví như Shunsuke ghét cha yêu mẹ…

Nghe một mạch hết câu chuyện, bác sĩ ngước lên trần nhà một lúc như để sắp xếp suy nghĩ, rồi lại nhìn thẳng vào tôi.

“Vì không gặp được chính chủ nên rất khó kết luận. Nhưng theo những gì vừa nghe, có thể suy luận là một dạng Phức cảm Oedipus.”

“Phức cảm Oedipus!”

“Có thể nói là một loại ham muốn ở trẻ con. Bằng nhận thức về giới tính của chính mình, đứa trẻ ấp ủ nhục cảm với thân sinh khác giới và ác cảm với thân sinh cùng giới. Ai cũng có thể có ít nhiều, nhưng nếu tình trạng này không được giải quyết triệt để, nó sẽ ảnh hưởng đến thần kinh những năm về sau.”

“Vậy anh tôi bị Oedipus sao?”

“Tạm thời chỉ phỏng đoán được như vậy. Việc chơi piano đồ chơi có lẽ là biểu hiện của mong muốn trở lại những ngày tháng bên người mẹ yêu dấu.”

Tôi gật đầu. Thật ra tôi đã mang máng cảm nhận được rồi. Dĩ nhiên, niềm thương nhớ tháng ngày bên mẹ là của Shunsuke chứ không phải của tôi.

“Hơn nữa,” bác sĩ nhoài người tới trước. “Người mắc Phức cảm Oedipus vừa ấp ủ cảm xúc với mẹ vừa tự ý thức rằng như thế là không nên không phải, thành ra sẽ mang mặc cảm tội lỗi. Có lúc mặc cảm tội lỗi ấy dẫn đến tính thanh cao cực đoan. Ở anh cậu thì nó biểu hiện qua thái độ nghiệt ngã với sự uể oải, biếng nhác của tất cả mọi người chứ không chỉ của bản thân. Đây là một triệu chứng. Nói cách khác, cậu ấy sẽ cần cù chăm chỉ như một cách phủ định mọi hành vi theo đuổi khoái lạc.”

“Tôi lại cho rằng thái độ nghiêm khắc với bản thân và với mọi người của anh tôi là do đã nếm trải cảnh sống khổ cực và do nỗi căm ghét cha mình.”

“Đó cũng có thể là một trong các nguyên nhân, nhưng tôi cho là nguyên nhân thứ yếu thôi. Kể cũng lạ, thường thì các yếu tố như nghịch cảnh ít khi trở thành nguyên nhân chủ yếu.”

Có lẽ đúng thế thật. Tôi cũng nghĩ rằng đối với con người, nghịch cảnh chỉ có ý nghĩa như nguyên nhân thêm thắt vào thôi.

“Nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán.” Bác sĩ nói, “Không gặp chính chủ thì không thể nói rõ được, sự thật là thế. Cậu có định dẫn cậu ấy đến đây không?”

“Tôi sẽ suy nghĩ, nhưng liệu có chữa nổi không hả bác sĩ?”

“Nếu nguyên nhân chính là do Phức cảm Oedipus thì có thể dò lại nguồn gốc của nó từ trong ký ức thơ bé, để người bệnh tự nhận thức, chắc là chữa được.” Bác sĩ nói đầy tự tin.

Tôi giả bộ hân hoan tán đồng, nhưng bụng bảo dạ, quả nhiên nan y. Shunsuke đã mất, có chăng còn lại chỉ là linh hồn méo mó mắc Phức cảm Oedipus của hắn thôi.

“Nhân tiện tôi muốn hỏi thêm, liệu khi vẽ tranh thì có thể hiện được sự thay đổi trong thần kinh như bác sĩ đã nói không?”

“Tranh ư? Cũng có nhiều trường hợp nó biểu hiện ra đấy, nhưng tôi không thể nói chắc chắn được.”

“Bác sĩ có thể nhìn cái này không?” Tôi mở túi giấy cầm theo, lôi những bức tranh phong cảnh nhìn từ cửa sổ và những bức phác họa đã vẽ ở bệnh viện ra. “Nhìn ngày đính kèm bác sĩ sẽ thấy, đây là những gì anh tôi đã vẽ trong vòng một hai tháng qua. Sao ạ? Bác sĩ có nghĩ là đường nét và bố cục đã thay đổi không?”

“Để tôi xem.” Bác sĩ nghiêm túc lật từng trang trong tập phác họa. Sau đó thể hiện sự chú ý đặc biệt đối với bức tranh vẽ khung cửa sổ. “Tôi hỏi một chút, có phải anh cậu đã bị tai nạn gì chăng? Chấn thương rất nặng ở đầu chẳng hạn?”

“Sao cơ? Không, không…” Tôi né tránh.

“Vậy ư? Thế chắc chỉ là tình cờ.” Bác sĩ thầm thì như độc thoại.

“Bác sĩ có nhận ra điều gì không?”

“Ừ, tôi có thấy một chút. Đầu tiên là bức tranh vẽ cửa sổ này, tôi nghĩ rằng đây chính là đặc trưng điển hình của bệnh nhân tổn thương bán cầu não phải. Cậu ấy chỉ vẽ phía bên phải của cửa sổ, không vẽ bên trái và không gian bị phạt đứt, đúng không? Cái bàn phía trước cũng thế, phần bên trái chỉ được mô tả bằng nét mờ. Tôi nghĩ là triệu chứng sao lãng bên trái.”

“Sao lãng bên trái ư?”

“Trong trường hợp nắm bắt hình ảnh sự vật thì khoảng không phía bên trái sẽ do não phải phản ánh. Nhìn vào bức tranh, có thể thấy là hình ảnh bên trái không được phản ánh rõ ràng. Tranh anh cậu xưa nay vẫn vẽ theo phong cách này à?”

“Tôi không rõ nữa.” Tôi lập lờ đáp cho qua.

“Ừm,” bác sĩ gật đầu. “Có thể nhận ra khuynh hướng này trong tập phác họa. Toàn là vẽ phụ nữ, nhưng trong mấy tấm cuối, đường nét mặt bên trái không hoàn chỉnh và lại còn méo mó nữa. Có thể nói là một biểu hiện của sao lãng bên trái.”

“Tình trạng này chỉ xảy ra khi bị tổn thương não phải thôi à?”

“Đúng thế. Có điều, so với trường hợp bị tổn thương não phải thông thường thì tranh của anh cậu thể hiện sự biến đổi rất từ từ, khiến tôi có cảm giác mức độ tổn thương tăng thêm theo thời gian. Dù sao thì cũng nên dẫn anh cậu đến khoa não một lần. Nên kiểm tra kỹ não phải, đặc biệt là phần sau.”

“Phần sau ư?” Tôi hỏi lại. “Phần sau của não ư?”

“Đúng thế. Sao lãng bên trái phản ánh tổn thương ở não sau bên phải. Mà khoan!” Trông như thể đang suy nghĩ lại, bác sĩ hỏi, “Cậu vừa bảo anh cậu làm âm nhạc nhỉ? Năng lực âm nhạc của cậu ấy thế nào? Không thay đổi gì ư?”

“Không, không có.” Tôi trả lời. “Xuất sắc khác thường, như cảm âm chẳng hạn.”

“Ồ, thế thì giả thuyết não phải tổn thương sụp đổ rồi.” Bác sĩ lắc đầu, “Nhìn tranh thì dường như não phải tổn thương, nhưng nếu tổn thương não phải thì khả năng âm nhạc sẽ thụt lùi đi nhiều. Nói cách khác, trông những bức tranh này, chúng ta chỉ có thể cho rằng phong cách của nó vốn như vậy.”

Tôi im lặng gật đầu, tự lý giải vấn đề. Những điều bác sĩ nói, tôi hiểu rồi. Sao lãng bên trái thể hiện trong tranh chính là do suy giảm ý thức não phải của chính tôi. Trong khi đó, ý thức của Shunsuke bắt đầu chi phối phần não này nên khả năng âm nhạc của tôi được tăng cường.

“Tôi hiểu rồi. Lần tới tôi sẽ dẫn anh tôi đến.” Tôi thu dọn các bức tranh và đứng lên.

“Tôi có giúp gì được cậu không?”

“Có chứ, rất có giá trị tham khảo.”

Tôi rời khỏi phòng khám, không xuống phòng chờ ngay mà đi ngược lại hành lang. Cuối hành lang có một cánh cửa, trên đó dán tờ giấy “Không phận sự quản lý phòng bệnh cấm vào”. Chẳng ngần ngại gì, tôi mở cánh cửa. Một trong các mục đích khiến tôi tới đây chính là để xem nơi này.

Tôi vào bên trong, ngay phía trước có cánh cửa nữa.

Nhưng làm bằng kính trong nên có thể nhìn qua bên kia. Hành lang chạy dài liên miên. Hai bên san sát các cánh cửa. Có lẽ là phòng ở của các bệnh nhân.

Bên tay phải có một căn phòng giống phòng quản lý, hiện không có ai. Tôi mở cửa vào. Đang định đóng lại mới biết nó là cửa khóa tự động. Nếu không có chìa thì không thể mở từ bên trong. Tôi lấy một chiếc dép lê gần đấy, chèn vào khe cửa.

Cố không để phát ra tiếng động nào, tôi rón rén bước dọc lối đi. Xung quanh không phải là hoàn toàn im ắng, thi thoảng vẫn nghe tiếng lịch kịch bên kia cửa vọng ra, cho thấy đích thực có người sống bên trong. Còn có phòng vọng ra tiếng nói. Tôi dừng lại trước cửa nghe xem nói gì. Ra là tiếng tụng kinh.

Mặc dù không nhìn rõ hình dáng, nhưng cái sự thật là có bệnh nhân bên trong cứ bóp chặt lấy thần kinh tôi. Bị thôi thúc bởi mong muốn mở cửa, tôi quyết định làm theo và đi vào.

Trông thấy một phòng gọi là phòng trò chuyện, tôi nhìn trộm thì thấy hai người đứng tuổi một nam một nữ đang tán gẫu. Nhìn thế nào cũng không giống thần kinh không bình thường. Ở một góc phòng còn có cô gái cỡ học sinh cấp ba đang mặc quần áo cho búp bê.

Ngờ ngợ có người sau lưng, tôi quay lại và thấy một người đàn ông ngoài ba mươi mặc blouse trắng trông như bác sĩ. Mắt nhìn chằm chằm vào tôi với cái nhìn vô cảm đặc trưng của nhà nghiên cứu đang quan sát chuột lang.

“Xin lỗi, chắc tôi lạc đường. Tôi sẽ rời khỏi đây ngay.” Tôi hoang mang phân trần, nhưng mắt người đàn ông cứ đứng tròng, nhìn chằm chằm vào giữa hai mắt tôi.

“À…” Tôi lại định phân trần.

“Ôi, anh Yamamoto, anh ở đây à?”

Đúng lúc đó, tiếng phụ nữ vọng lại. Tôi nhìn ra thì thấy một y tá mập mạp chạy lại gần.

“Bác sĩ sẽ thăm khám cho anh ngay đấy. Trở về phòng đi, anh hiểu mà phải không?” Cô khẽ ôm lấy người đàn ông mặc áo trắng, giục anh ta về. Anh ta cất bước, vẫn bộ dạng thất thần. Cô y tá liền đưa mắt sang tôi, kinh ngạc hỏi, “Cậu là ai?”

“Xin lỗi, tôi đến tham quan một chút.”

“Tham quan ư?”

“Đúng vậy. Thật ra thì… chắc anh tôi chuẩn bị đến làm phiền mọi người rồi. Thế nên tôi muốn vào xem tình hình trong này.”

“Anh trai à? Ra vậy.” Vẻ cảnh giác đã dịu bớt, “Nhưng cậu tự tiện vào đây thì rắc rối cho chúng tôi lắm.”

“Rất xin lỗi,” tôi quay trở lại hành lang. Cô y tá cũng đi cùng. “Anh cậu khi nào nhập viện?”

“Tôi chưa rõ, có khi sắp rồi, chắc mấy ngày nữa thôi.” Tôi đứng lại và trỏ ra sau. “Người lúc nãy là bệnh nhân nhỉ? Cả người trong phòng trò chuyện cũng thế?”

“Ừ. Phải.”

Tôi bất giác lắc đầu, “Đúng là không nhìn ra nổi. Nhất là mấy người đang tán gẫu ở phòng trò chuyện ấy.”

“Người bệnh ở đây đều được đối xử như người bình thường, cơ bản là rất khó nhận ra sự khác biệt.” Cô y tá ưỡn ngực tự hào. “Dù thế nào, điểm đặc biệt ở đây là chúng tôi chăm sóc bằng tình người.”

“Nếu anh tôi nhập viện thì cũng sẽ được chăm sóc bằng tình người chứ?”

“Vâng, tất nhiên rồi.”

“Vâng, vậy đến lúc đó nhờ chị giúp đỡ.” Tôi cúi đầu trước cô y tá.

Cô đáp lại như có chút ngạc nhiên, “Vâng, cậu đừng lo.”

Khi tôi ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối sầm. Khuôn viên và bãi đỗ xe đều không có ai trông như bệnh nhân. Ra đến