Chương 16
“A lô mẹ à? Con đây. Vâng ạ. Bây giờ con đang ở Tokyo. Có chuyện gì không ạ? Sao? Cảnh sát hả mẹ? Cảnh sát lại đến chỗ con làm gì? Tìm ai ạ? Con đã chia tay anh ấy rồi, không có quan hệ gì nữa cả. Mẹ hãy nói thế nhé. Sao ạ? Số điện thoại ở đây à? Thôi, cảnh sát đến thì phiền hà lắm. Mẹ hãy nói gì đó cho hợp lý thôi. Không cần gọi cho con đâu, có việc thì con sẽ chủ động gọi, với cả ban ngày con toàn ở ngoài… Việc đó con chưa biết. Mới đi thì làm sao đã biết ngày về luôn được ạ. Vâng, con ngắt máy nhé, ngày mai con gọi mẹ ạ.” Megumi cúp điện thoại, quay lại nhìn tôi. “Nghe thấy chưa?”
“Cảnh sát đến phải không?” Tôi đặt bút vẽ và nằm xuống giường.
Đã hai ngày trôi qua kể từ lúc họ nhận diện được cái xác. Cũng chẳng có gì lạ nếu cảnh sát chú ý đến tôi vì một manh mối nào đó. Dù không có manh mối đi nữa, họ cũng sẽ sinh nghi trước việc tôi lặn mất tăm, và cố tìm cho ra nơi tôi đến. Đáng ngờ đầu tiên chính là những người xung quanh Megumi.
“Ở đây không sao cả, em không nói với ai hết.”
“Em có tiền không?” Tôi hỏi.
“Anh đừng lo, em có thẻ tín dụng.”
Tôi dậy khỏi giường, lấy ví của mình rồi vứt thẻ rút tiền trước mặt Megumi, “Ở trong có khoảng 500.000 yên ⦾. Em rút hết ra.”
← Khoảng 100 triệu VND.
Tôi cho em biết mật khẩu. Những ký ức kiểu này vẫn vẹn nguyên, nhưng tôi dần dần đã không còn là Naruse Junichi nữa.
“Lát em sẽ đi, tiện thể mua cái gì ăn.” Megumi cầm lấy thẻ rút tiền.
Tôi cầm bút, đứng trước giá vẽ. Tôi đã vẽ được chừng một nửa phong cảnh ngoài cửa sổ. Hồi trước khi vẽ sẽ xuất hiện hội chứng sao lãng bên trái, nhưng lần này không thấy như thế nữa. Song đây chẳng phải bước tiến hay gì, mà chỉ vì tôi đang mất dần năng lực vẽ nên trông qua tưởng như cân bằng thôi. Bằng chứng là trình độ vẽ của tôi đang mai một, nhà cửa chỉ là những khối bốn góc xếp san sát, có khi học sinh tiểu học còn vẽ đẹp hơn. Thế mà để thể hiện được nó tôi cũng khá chật vật. Đơn thuần là thấy sao vẽ vậy, nói cho đúng tôi có tích lũy kỹ thuật vẽ, nhưng cầm bút lên là tay không theo mình nữa, cảm hứng sáng tạo cũng trốn biệt.
Tôi ép cái tay đang cự tuyệt hoạt động, tiếp tục bức tranh chỉ có thể nói là thất bại. Tôi của ngày xưa đã vẽ thế nào? Tôi chăm chăm nghĩ và phết màu lên. Mồ hôi chảy nhơm nhớp. Càng đưa bút, tranh càng quái dị. Điều đáng xấu hổ là tôi thậm chí còn không biết chỗ nào không đẹp. Máu dâng lên đầu, tim đập nhanh và toàn thân nóng như thiêu đốt.
Tôi vứt bút, cầm khung bằng cả hai tay rồi đập mạnh vào đầu gối mình. Tranh rách, đầu gối đầy màu, tất nhiên tranh hỏng.
Megumi liền khuyên, “Anh nghỉ một chút…”
“Em ồn ào quá, yên lặng cái coi.” Tôi quăng khung vẽ đi. “Mau đi mua đồ, nhân tiện mua khung mới cho anh.”
Tôi liệng cái khung đã hỏng đi.
Megumi định nói gì đó, nhưng rồi chỉ im lặng, nhặt khung tranh hỏng lên và rời khỏi phòng.
Tôi quăng mình xuống giường lần nữa. Mí mắt sùm sụp, đầu óc lơ mơ. Hẳn nguyên nhân là đã hai ba ngày nay thiếu ngủ, chỉ chợp mắt được hai ba tiếng. Cứ nghĩ thời gian chẳng còn bao lâu, tôi không thể ngủ một cách vô nghĩa được. Chỉ sợ khi mở mắt ra lần nữa, cả thế giới đã đổi thay.
Tôi đờ đẫn xuống giường, ngồi xổm trên sàn. Góc phòng đặt chiếc piano đỏ. Khi đóng gói đồ đạc vào ba lô, chẳng hiểu sao thứ đầu tiên tôi nhặt lên chính là chiếc piano này.
Tôi ngồi trước nó, dùng ngón trỏ nhấn các phím đàn, rời rạc chơi một bản nhạc mà tôi biết. Nhưng vì phím rất ít nên chỉ chơi được nửa bản là ngắt. Dù thế, âm thanh này giống như thuốc đặc hiệu, xoa dịu trái tim tôi, làm tôi muốn chơi đàn mãi. Nhưng rồi tôi vẫn rời chiếc piano, kéo chăn trên giường xuống trùm lấy đầu. Tôi không thể để chiếc đàn này đánh cắp trái tim được. Cứ nhấn một phím đàn là một chút tế bào não của Naruse Junichi lại biến mất.
Tối hôm đó, ti vi phát đi một bản tin kỳ lạ. Ở cách hiện trường phát hiện ra xác Tachibana Naoko tầm một cây số, người ta đã tìm thấy thứ nghi là quần áo của cô.
“Lạ quá.” Tôi nói. “Rõ ràng chỗ quần áo đó anh đã tiêu hủy rồi mà.”
Phát thanh viên cho biết, chiếc cưa nghi là dùng để cưa xác cũng rơi gần đó. Cỏ xung quanh bị giẫm nát, chứng tỏ nhiều người đã đi qua, còn có nhân chứng khai rằng đêm án mạng trông thấy một chiếc xe đỏ đi vào trong núi, trên xe chở mấy thanh niên nam nữ.
Tôi đã hiểu tại sao lại có nhân chứng và vật chứng quái lạ này rồi.
“Làm giả chứng cứ đấy.”
“Làm giả?” Megumi nghiêng đầu.
“Có kẻ đang hành động rồi.”
“Có kẻ?”
“Là những người muốn tiếp tục nghiên cứu phẫu thuật cấy ghép não. Anh không biết cụ thể là ai. Nhưng đám người đó muốn xóa dấu vết về hành vi phạm tội của anh.”
“Nhưng,” Megumi liếm môi. “Nếu cảnh sát nghiêm túc điều tra thì chẳng phải sẽ biết đó là chứng cứ ngụy tạo ư? Bằng không ai thích phạm tội thế nào cũng được à.”
“Nghiêm túc?” Tôi khịt mũi quay mặt đi. “Cảnh sát không nghiêm túc được đâu. Một thế lực đang hành động, chưa biết chừng trong đó có cả cảnh sát.”
“Tức là… Jun sẽ không bị cảnh sát bắt đâu hả?”
“Cảnh sát sẽ không bắt anh. Đây là kịch bản của lũ khốn kia. Đoạn kết của vở kịch là, anh sẽ chết vì một tai nạn trời ơi.”
“Không sao cả, anh cứ ở đây thì bọn họ sẽ không làm được chuyện đó.”
Tôi cười nhạo lời tuyên bố non nớt của Megumi, “Chỉ cần anh tự hạ màn trước khi chúng đến, thì chúng không làm gì được cả.”
“Jun…”
“Em mua khung vẽ chưa?”
“Đây này.”
Tôi mở giấy bọc, giơ khung vẽ lên trước cửa sổ. Bên ngoài giờ chỉ thấy ánh đèn hắt ra từ cửa sổ các tòa nhà.
Vẽ cái gì đây, tôi nghĩ. Muốn chết đi với trái tim Junichi, thì nên vẽ gì đây?